Trở về thực tại, sau khi học những tiết học chán ngắt, nó liền vào bang tìm Thiên Ân, dù mới 17 tuổi mà anh họ của nó đã có một gia tài kết xù không nhỏ. Nó vừa bước vào thì mấy anh em trong bang lùi xa 100 m, đơn giản vì sợ chứng “ quẩy mọi lúc mọi nơi” của nó. Sự tích anh hào của nó rất đơn giản.
Lúc nó 7 tuổi được dẫn vào đây chơi, ai cũng nghĩ nó là cô bé nhút nhát hiền lành vỉ vẻ ngoài đã chứng minh điều đó. Nhưng đến khi mọi người lao vào công việc và quên nó đi thì….
ĐÙNG !!!!! ĐOÀNG!!!!! BÙM!!!! BÙM!!!! BINH ….BANG ….
Cả bang như nổ tung vì nó đã sử dụng bom, súng đạn, vâng vâng và mây mây để gây chú ý. Cứ thử nghĩ một cô bé hỉ mũi chưa sạch với vẻ mặt búng ra sữa cầm một cây súng chĩa vào mọi người thì sao nhỉ, cộng thêm thuốc pháo và cả lựu đạn nữa… May mà cây súng chỉ có mấy viên đạn,lựu đạn thì chỉ tập luyện nên độ sát thương thấp chứ nếu không tổng cộng 500 người của bang sẽ vào bệnh viện như chơi.
Nó tiến thằng vào phòng giám đốc, Thiên Ân đang xăm soi những tập hồ sơ dày như bức tường nhà nó. Nó ngồi ghế, nhẹ nhàng uống cốc trà, hắng giọng:
-ANH LÀM CÁI GÌ MÀ CỨ CHĂM ĐẦU VÀO CÁI ĐỐNG ĐÓ HOÀI VẬY !!!!!!!!
Cả bang rung chuyển, tường như nứt ra, mọi người rung sợ. Anh họ nhìn nó, vứt tài liệu sang một bên, tiến lại ngồi gần đứa em lắm trò của mình.
-Em định lập kỉ lục mới à, nhà kho anh hết đạn rồi đấy.
-Em định lập thêm kỉ lục đưa 500 người vào nhà thương mà không cần bạo lực thôi. – Nó cười nham hiểm.
-Em đến đây làm gì vậy?
-Có chuyện mới đến chứ. Sao anh lại chọn Lạc Hy làm bảo vệ cho em chứ?
-Vì anh ta có tố chất, anh thích những người như cậu ta.
-Anh thích nhưng em thì không… Mà anh kể lại cho em nghe đi. Em sẽ hậu tạ bằng số điện thoại của Chúc Anh Đài cho Lưu Sơn Bá khỏi trông.( Ở đây có nghĩa là Chúc Thanh Đình và Lưu Thiên Ân đấy, do nó đặt tên để chọc ghẹo)– Nó hấp háy đôi mắt ra vẻ tinh nghịch.
-Anh chịu thua em luôn.
Thật ra Thiên Ân thích Thanh Đình từ lâu, chỉ là không dám thổ lộ, đàn bà con gái… không, nhầm ,đàn ông con trai gì mà có xin số làm quen mà nói cũng không xong. ( Ai kia cũng zậy thui ! há há). Nói thì nói vậy chứ thấy hai người cũng “ẹp đôi vừa lứa”. Thanh Đình vừa hiền, vừa giỏi giang nhưng có điều hơi yếu ớt nên rất hợp để cho thằng anh họ trời đánh của nó bảo vệ nhỏ, quả rất hợp. Nó tự khen thầm mình sao làm “Bà mai” siêu thế.
Trở lại vấn đề chính, sau khi dụ Thiên Ân bằng những lời đường mật, nó hí hửng nghe anh nó nói. Chuyện là …..
*************************************************************************8
Vào một buổi chiều đẹp trời… Thôi thôi ,vào thẳng vấn đề luôn. Hắn đang đi trên đường thì lại gặp bốn thằng lưu manh quen thuộc. Tất nhiên hắn không lạnh nhạt như trước mà thủ thế sắp đánh.
-Làm gì mà căng thẳng thế chú em. – Một tên lên tiếng.
-Muốn gì, tôi đã nói không muốn làm cho đại ca các người rồi mà.
-Ai bảo như thế đâu… - Thằng khác lên tiếng. – Đại ca muốn gặp chú em bàn chuyện.
Khi đã ngồi ngay ngắn trên ghế ở một quán nước gần đó, hắn vẫn với cái vẻ mặt lạnh , nhìn Thiên Ân rồi buông câu ngắn gọn:
-Chuyện gì?
-Đừng căng thẳng, chỉ muốn bàn một chút thôi.
-Việc gì? – Hắn vẫn hỏi vỏn vẹn hai chữ.
-Nói thật thì cậu là người có tài năng mà lại không vào bang của tôi cũng thật uổng phí. Nhưng tôi cũng không thích ép buộc người khác. Cậu nhớ nhỏ em họ đầu gấu của tôi chứ ? – Thiên Ân khẽ cười.
-Rồi sao? Cậu muốn tôi làm gì?
-Dễ thôi, bảo vệ nhỏ.
-…. – Hắn tỏ vẻ khó hiểu.
-Không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó, chỉ trong vòng một tháng thôi mà, tôi không thể ở bên nó hoài được. Nó cần người bảo vệ, anh giúp chứ.
-Ưm…. Thôi được, tôi sẽ giúp. – Hắn do dự rồi quyết định.
Thiên Ân đứng dậy, ánh mắt có chút biết ơn. Anh vừa rời chỗ vừa nói:
-Mong anh dạy dỗ cho nó thật tốt. Nhớ là đừng làm nó bị sứt mẻ gì đấy, tôi sẽ tính sổ với anh.
Hắn cười ra vẻ thách thức. Không ngờ một tên khùng như hắn lại bảo vệ cho một cô bé 14 tuổi. Mà lại là ô – sin của hắn nữa. Thật chả ra làm sao !
********************************************************************
Trở về thực tại, sau khi học những tiết học chán ngắt, nó liền vào bang tìm Thiên Ân, dù mới tuổi mà anh họ của nó đã có một gia tài kết xù không nhỏ. Nó vừa bước vào thì mấy anh em trong bang lùi xa m, đơn giản vì sợ chứng “ quẩy mọi lúc mọi nơi” của nó. Sự tích anh hào của nó rất đơn giản.
Lúc nó tuổi được dẫn vào đây chơi, ai cũng nghĩ nó là cô bé nhút nhát hiền lành vỉ vẻ ngoài đã chứng minh điều đó. Nhưng đến khi mọi người lao vào công việc và quên nó đi thì….
ĐÙNG !!!!! ĐOÀNG!!!!! BÙM!!!! BÙM!!!! BINH ….BANG ….
Cả bang như nổ tung vì nó đã sử dụng bom, súng đạn, vâng vâng và mây mây để gây chú ý. Cứ thử nghĩ một cô bé hỉ mũi chưa sạch với vẻ mặt búng ra sữa cầm một cây súng chĩa vào mọi người thì sao nhỉ, cộng thêm thuốc pháo và cả lựu đạn nữa… May mà cây súng chỉ có mấy viên đạn,lựu đạn thì chỉ tập luyện nên độ sát thương thấp chứ nếu không tổng cộng người của bang sẽ vào bệnh viện như chơi.
Nó tiến thằng vào phòng giám đốc, Thiên Ân đang xăm soi những tập hồ sơ dày như bức tường nhà nó. Nó ngồi ghế, nhẹ nhàng uống cốc trà, hắng giọng:
-ANH LÀM CÁI GÌ MÀ CỨ CHĂM ĐẦU VÀO CÁI ĐỐNG ĐÓ HOÀI VẬY !!!!!!!!
Cả bang rung chuyển, tường như nứt ra, mọi người rung sợ. Anh họ nhìn nó, vứt tài liệu sang một bên, tiến lại ngồi gần đứa em lắm trò của mình.
-Em định lập kỉ lục mới à, nhà kho anh hết đạn rồi đấy.
-Em định lập thêm kỉ lục đưa người vào nhà thương mà không cần bạo lực thôi. – Nó cười nham hiểm.
-Em đến đây làm gì vậy?
-Có chuyện mới đến chứ. Sao anh lại chọn Lạc Hy làm bảo vệ cho em chứ?
-Vì anh ta có tố chất, anh thích những người như cậu ta.
-Anh thích nhưng em thì không… Mà anh kể lại cho em nghe đi. Em sẽ hậu tạ bằng số điện thoại của Chúc Anh Đài cho Lưu Sơn Bá khỏi trông.( Ở đây có nghĩa là Chúc Thanh Đình và Lưu Thiên Ân đấy, do nó đặt tên để chọc ghẹo)– Nó hấp háy đôi mắt ra vẻ tinh nghịch.
-Anh chịu thua em luôn.
Thật ra Thiên Ân thích Thanh Đình từ lâu, chỉ là không dám thổ lộ, đàn bà con gái… không, nhầm ,đàn ông con trai gì mà có xin số làm quen mà nói cũng không xong. ( Ai kia cũng zậy thui ! há há). Nói thì nói vậy chứ thấy hai người cũng “ẹp đôi vừa lứa”. Thanh Đình vừa hiền, vừa giỏi giang nhưng có điều hơi yếu ớt nên rất hợp để cho thằng anh họ trời đánh của nó bảo vệ nhỏ, quả rất hợp. Nó tự khen thầm mình sao làm “Bà mai” siêu thế.
Trở lại vấn đề chính, sau khi dụ Thiên Ân bằng những lời đường mật, nó hí hửng nghe anh nó nói. Chuyện là …..
Vào một buổi chiều đẹp trời… Thôi thôi ,vào thẳng vấn đề luôn. Hắn đang đi trên đường thì lại gặp bốn thằng lưu manh quen thuộc. Tất nhiên hắn không lạnh nhạt như trước mà thủ thế sắp đánh.
-Làm gì mà căng thẳng thế chú em. – Một tên lên tiếng.
-Muốn gì, tôi đã nói không muốn làm cho đại ca các người rồi mà.
-Ai bảo như thế đâu… - Thằng khác lên tiếng. – Đại ca muốn gặp chú em bàn chuyện.
Khi đã ngồi ngay ngắn trên ghế ở một quán nước gần đó, hắn vẫn với cái vẻ mặt lạnh , nhìn Thiên Ân rồi buông câu ngắn gọn:
-Chuyện gì?
-Đừng căng thẳng, chỉ muốn bàn một chút thôi.
-Việc gì? – Hắn vẫn hỏi vỏn vẹn hai chữ.
-Nói thật thì cậu là người có tài năng mà lại không vào bang của tôi cũng thật uổng phí. Nhưng tôi cũng không thích ép buộc người khác. Cậu nhớ nhỏ em họ đầu gấu của tôi chứ ? – Thiên Ân khẽ cười.
-Rồi sao? Cậu muốn tôi làm gì?
-Dễ thôi, bảo vệ nhỏ.
-…. – Hắn tỏ vẻ khó hiểu.
-Không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó, chỉ trong vòng một tháng thôi mà, tôi không thể ở bên nó hoài được. Nó cần người bảo vệ, anh giúp chứ.
-Ưm…. Thôi được, tôi sẽ giúp. – Hắn do dự rồi quyết định.
Thiên Ân đứng dậy, ánh mắt có chút biết ơn. Anh vừa rời chỗ vừa nói:
-Mong anh dạy dỗ cho nó thật tốt. Nhớ là đừng làm nó bị sứt mẻ gì đấy, tôi sẽ tính sổ với anh.
Hắn cười ra vẻ thách thức. Không ngờ một tên khùng như hắn lại bảo vệ cho một cô bé tuổi. Mà lại là ô – sin của hắn nữa. Thật chả ra làm sao !