Cả buổi chiều ở nhà, Tiểu Nhi hết ăn lại nằm, rồi lại ngủ. Tóm lại là không động tay động chân gì hết.
Anh Phong ra vẻ buồn bã, lắc đầu nói:
-Haizzz! Sao anh lại có đứa em gái lười đến thế cơ chứ?
Anh Vân cũng chen vào chê bai bạn hiền:
-Đúng rồi! Người gì đâu lười thấy gớm! Kiểu này sau ế chồng là cái chắc!
Chồng?! Sao ai cũng như nhau hết thế hả? Mở miệng ra là lại chồng mới chả vợ.
Tiểu Nhi ra bộ chẳng thèm quan tâm, nói:
-Ế cũng đâu có sao?! Dù gì tao cũng vốn chẳng có ý định lấy chồng mà! Tao cứ thế ở nhà để anh hai và hai ông bà già nuôi tao là đủ lắm rồi!
-Ai mà nuôi nổi em?! Học hành tử tế rồi đi mà kiếm việc làm đi! Nhớ là đừng có lấy chồng sớm đây! Lấy sớm cũng chẳng tốt đâu! Tạm thời anh nuôi là được!
Anh Vân phì cười, nói:
-Ra là anh Phong cũng rất biết giữ em đấy chứ nhỉ! Kiểu này thì con Nhi dù có thích thằng nào cũng không xong đâu!
-Tao thì thích thằng nào được chứ?! Toàn lũ không ra gì cả! Thích rồi chỉ tổ phiền thôi!- Tiểu Nhi lườm Anh Vân một cái.
Anh Phong đứng dậy chuẩn bị gọt hoa quả, tiện thể đáp luôn:
-Em nói đúng! Thời đại này khó kiếm được ai tốt như anh lắm! Lấy phải ba cái thằng vớ vẩn rồi khổ ra! Đợi 30 rồi anh kiếm cho một thằng là ổn!
Anh Vân trợn mắt há hốc miệng nhìn anh Phong. Anh này đùa chắc? giữ em gái đến mức độ đó thì khác quái gì công chúa Trần này ế rồi?
-Anh nói ai 30 mới được lấy chồng thế? Anh nói vậy thì thành ra tôi phải nuôi cái con nhóc này đến già à?
Nghe thấy giọng nói “dịu dàng” đầy uy lự vừa rồi bên ngoài cửa, Tiểu Nhi và Anh Vân chợt sững lại, ngay cả anh Phong đang đi cũng phải dừng bước…
-Cô Dương!- Anh Vân là người đầu tiên mở miệng.
-Mama!- Tiểu Nhi cúi đầu, nhăn mặt gọi.
Người phụ nữ sang trọng và xinh đẹp bên ngoài cửa thấy con gái chào hỏi mình bằng thái độ thờ ơ quá thì nhíu mày, tiếp tục cất giọng:
-Ừ! Chào mẹ mà chị tỏ cái thái độ gì thế?
Tiểu Nhi ngẩng đầu, cười tơ toét:
-Ây da! Con nào dám “thái độ” với mama đại nhân chứ?!
-Đúng đúng! Mẹ mau vào ngồi, để con đi gọt trái cây ạ!
Bà Dương Ánh Ngọc- Trần phu nhân kiêm luôn chức mama đại nhân của hai anh em nhà họ Trần mỉm cười tao nhã, từng bước chân đầy kiêu hãnh bước vào nhà, rồi ngồi xuống cạnh Tiểu Nhi.
Bà đưa đôi bàn tay trắng ngần vuốt ve mái tóc của con gái, rồi cất giọng ôn nhu:
-Dạo này khỏe chứ con gái? Về nước khi nào thế? Tình hình học tập bên Nhật có tốt không? Dạo gần đây ba mẹ đều bận cả, chẳng lấy đâu ra thời gian lo cho con, phải phiền anh con quá!
“Thế thì mẹ còn về làm gì? Đằng nào cũng đang bận mà?!”- Đây chính là suy nghĩ của Tiểu Nhi ạ.
-Hì hì! Đương nhiên tụi con khỏe và học còn rất giỏi nữa! Mama công việc bên bận vậy mà vẫn về thăm con chắc mệt lắm rồi?! Hay mama đi nghỉ trước đi ạ?! -Đúng đúng! Cô Dương! Cô mới về chắc mệt rồi ạ? Hay cô cứ đi nghỉ ngơi trước đi ạ!- Anh Vân gật đầu tán thưởng.
Trần phu nhân cười, bà lại còn không biết cái mánh khóe của mấy đứa nhóc này? Muốn đuổi bà đi để “cao chạy xa bay” chứ gì? Đừng nằm mơ!
-Không mệt! Mama không cần nghỉ ngơi! Mama muốn tâm sự với các con một chút nữa cơ!- Nói xong, bà cười “hiền hậu”.
Lạnh quá!
“Lạnh” chính là từ duy nhất diễn tả cảm giác trong người Tiểu Nhi lúc này!
“Sợ” chính là từ duy nhất diễn tả tâm trạng lúc này của Anh Vân.
-Làm gì nhìn mama ghê vậy? Chắc nhớ mama quá đấy hả?- Bà Dương đưa tay che miệng, cười.
“Ôi mẹ ơi! Mẹ đâu còn trẻ lắm đâu! Làm gì đến mức phải ra vẻ thục nữ thế ạ?”- Suy nghĩ của Tiểu Nhi về mẹ mình.
“Con thừa nhân…con sợ cô nhất!”- Đây chính là suy nghĩ của Anh Vân.
-A mama! Con xin lỗi! Bây giờ con và Vân phai đi mua xe mới rồi ạ! Vì mới về nước nên tụi con vẫn chưa kịp mua! Hai hôm nay phiền anh hai quá!- Tiểu Nhi cười “hi hi” rất chi là ngố đứng dậy.
Anh Vân gật đầu lia lịa:
-Vâng vâng! Tụi con không có xe nên phải làm phiền anh Phong lắm ạ! Con cũng xin phép đi một lát rồi về liền!
Bà Dương nghĩ lại thấy cũng đúng. Dù sao con gái bà về nước rồi cũng cần có phương tiện đi lại riêng, chứ đâu thể làm phiền đến anh hai nó hoài được.
Nghĩ vậy, bà đưa cho Tiểu Nhi một cái thẻ quẹt, nói:
-Chị không cần phung phí tiền của mình! Cầm thẻ của mẹ đi mà mua! Coi như mẹ cho hai đứa đấy!
Tiểu Nhi hai mắt sáng bừng, ôm chầm lấy cổ bà Dương:
-Yêu mama nhất!
-Rồi rồi! Chị khỏi nịnh tôi!- Bà Dương cười.
Nịnh nọt mama đại nhân vài câu xong rồi cả hai vị đại cao nhân Tiểu Nhi và Anh Vân đã vỗi vã cùng nhau “té” đi trước.
Bà Dương cũng cầm túi xách đứng dậy. Lâu lâu về Việt , chắc bà cũng phải thử ghé qua vài tiệm spa quen thuộc chứ!^^ Một lát sau, anh Phong bước ra, trên tay là một đĩa trái cây to ụ, miệng cười toe toét:
-Trái cây tới rồi! Mama với hai đứa mau ăn…
Chưa kịp nói hết câu thì anh Phong đã đơ người ra rồi…
Cả căn phòng rộng rãi chẳng có lấy một bóng người, vậy mà anh phải khổ sở ru rú trong bếp cắt gọt trái cây!
Anh Phong lúc này đã rơi vào trạng thái hoàn toàn tuyệt vọng. Lẽ nào đây chính là cảm giác bị bỏ rơi hoàn toàn trong truyền thuyết?
Tiểu Nhi và Anh Vân thì đang thích thú trên con xe Audi của anh trai, tiến thẳng tới trung tâm xe hơi Nguyễn Vũ. Tâm trạng tốt được như vậy là vì đã thoát khỏi “nanh vuốt” của “cọp cái”.
Thấp thoáng ngoài cổng trung tâm đã thấy Quân và Khánh đứng đó nói chuyện với một người phụ nữ nào đó trông có vẻ lớn tuổi nhưng vẫn rất đẹp, vẻ mặt cười như không cười.
Tiểu Nhi đưa xe vào bãi đỗ xe rồi bước xuống, cùng Anh Vân đến phía cạnh Quân và Khánh đang đứng.
-Chào! Tụi tôi đến coi xe nè!- Tiểu Nhi từ đằng sau vỗ vai Quân.
Tiếng gọi đã thu hút sự chú ý của ba người kia, nhất thời cùng liếc về phía tiếng nói vừa phát ra ấy.
Quân nhìn kĩ Tiểu Nhi, rồi bật cười:
-À ha ha! Rồi rồi! Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy mẫu xe mới hợp với cô nhất!
Khánh bên cạnh chen vào:
-Chào Anh Vân cô nương! Thì ra cô cũng muốn mua xe hả? Hoan nghênh!
Quân thẳng tay “thụi” luôn vào bụng thằng bạn một cái, liếc xéo:
-Mày nghĩ trung tâm của nhà ai? Mày?
Khánh nhất thời á khẩu!
Người phụ nữ kia hơi ngây người ra nhìn Tiểu Nhi rồi lập tức trở lại vẻ bình thường, bà hắng giọng cất tiếng:
-E hèm! Cho hỏi hai vị quý khách là?
Quân quay lại cười hì hì:
-Giới thiệu với mẹ: đây là Trần Nguyễn Tiểu Nhi! Cũng là bạn học của con! Tụi con cũng mới quen nhau thôi ạ! Còn cô gái kia tên Vũ Anh Vân, cũng là bạn cùng lớp con!
À…thì ra là phu nhân nhà Nguyễn Vũ!
-Chào cô ạ!- Anh Vân mỉm cười.
-Con chào cô!- Tiểu Nhi lễ phép thưa (dù sao cũng nên chào hỏi bậc tiền bối chút chứ!)
Bà Huỳnh Ánh Ngọc- Nguyễn Vũ phu nhân kiêm luôn mama của Quân giẻ rách quan sát kĩ gương mặt của Tiểu Nhi, rồi bất ngờ thốt lên:
-Giống quá!!!
Cả bốn người cùng đơ ra chẳng hiểu cái gì.
-Cô rất thích con đấy! Con là Trần Nguyễn…Tiểu Nhi đúng không? Vừa nhìn cô đã thấy thích con lắm rồi! Mau! Con muốn mua xe phải không? Đi theo ta! Ta sẽ chọn giúp con!- Nguyễn Vũ phu nhân nắm lấy bàn tay của Tiểu Nhi, cười vẻ vô cùng phấn khởi.
Ba người con lại lần tiếp theo bị đơ, còn Tiểu Nhi thì…sốc nặng.
-Ơ…Vâng!- Tiểu Nhi đáp rồi bước theo bà luôn.
Khánh nhún vai:
-Chậc! Cái quái quỷ gì thế? Cô Huỳnh vừa từ về đã “kích động” đến thế cơ à? -Tao không biết!- Quân nhìn theo hai người nói.
Anh Vân vẫn trố mắt há hốc miệng chẳng hiểu cái gì.
Khánh tự nhiên bật cười, vỗ vai Quân:
-Haha! Cứ như mẹ chồng với cô con dâu tâm đầu ý hợp vậy! Xem ra sau này mày với cô nhóc Gia Cát kia…không phải vừa đâu!
Quân một lần nữa nhìn Tiểu Nhi, trong lòng có gì đó khó nói quá.
Mẹ chồng?! Con dâu?! Vậy chẳng phải Quân chính là chồng của cô nhóc kia sao?
Nghĩ đến đây, Quân bất giác mỉm cười không rõ lí do (người điên).
Cả buổi chiều ở nhà, Tiểu Nhi hết ăn lại nằm, rồi lại ngủ. Tóm lại là không động tay động chân gì hết.
Anh Phong ra vẻ buồn bã, lắc đầu nói:
-Haizzz! Sao anh lại có đứa em gái lười đến thế cơ chứ?
Anh Vân cũng chen vào chê bai bạn hiền:
-Đúng rồi! Người gì đâu lười thấy gớm! Kiểu này sau ế chồng là cái chắc!
Chồng?! Sao ai cũng như nhau hết thế hả? Mở miệng ra là lại chồng mới chả vợ.
Tiểu Nhi ra bộ chẳng thèm quan tâm, nói:
-Ế cũng đâu có sao?! Dù gì tao cũng vốn chẳng có ý định lấy chồng mà! Tao cứ thế ở nhà để anh hai và hai ông bà già nuôi tao là đủ lắm rồi!
-Ai mà nuôi nổi em?! Học hành tử tế rồi đi mà kiếm việc làm đi! Nhớ là đừng có lấy chồng sớm đây! Lấy sớm cũng chẳng tốt đâu! Tạm thời anh nuôi là được!
Anh Vân phì cười, nói:
-Ra là anh Phong cũng rất biết giữ em đấy chứ nhỉ! Kiểu này thì con Nhi dù có thích thằng nào cũng không xong đâu!
-Tao thì thích thằng nào được chứ?! Toàn lũ không ra gì cả! Thích rồi chỉ tổ phiền thôi!- Tiểu Nhi lườm Anh Vân một cái.
Anh Phong đứng dậy chuẩn bị gọt hoa quả, tiện thể đáp luôn:
-Em nói đúng! Thời đại này khó kiếm được ai tốt như anh lắm! Lấy phải ba cái thằng vớ vẩn rồi khổ ra! Đợi rồi anh kiếm cho một thằng là ổn!
Anh Vân trợn mắt há hốc miệng nhìn anh Phong. Anh này đùa chắc? giữ em gái đến mức độ đó thì khác quái gì công chúa Trần này ế rồi?
-Anh nói ai mới được lấy chồng thế? Anh nói vậy thì thành ra tôi phải nuôi cái con nhóc này đến già à?
Nghe thấy giọng nói “dịu dàng” đầy uy lự vừa rồi bên ngoài cửa, Tiểu Nhi và Anh Vân chợt sững lại, ngay cả anh Phong đang đi cũng phải dừng bước…
-Cô Dương!- Anh Vân là người đầu tiên mở miệng.
-Mama!- Tiểu Nhi cúi đầu, nhăn mặt gọi.
Người phụ nữ sang trọng và xinh đẹp bên ngoài cửa thấy con gái chào hỏi mình bằng thái độ thờ ơ quá thì nhíu mày, tiếp tục cất giọng:
-Ừ! Chào mẹ mà chị tỏ cái thái độ gì thế?
Tiểu Nhi ngẩng đầu, cười tơ toét:
-Ây da! Con nào dám “thái độ” với mama đại nhân chứ?!
-Đúng đúng! Mẹ mau vào ngồi, để con đi gọt trái cây ạ!
Bà Dương Ánh Ngọc- Trần phu nhân kiêm luôn chức mama đại nhân của hai anh em nhà họ Trần mỉm cười tao nhã, từng bước chân đầy kiêu hãnh bước vào nhà, rồi ngồi xuống cạnh Tiểu Nhi.
Bà đưa đôi bàn tay trắng ngần vuốt ve mái tóc của con gái, rồi cất giọng ôn nhu:
-Dạo này khỏe chứ con gái? Về nước khi nào thế? Tình hình học tập bên Nhật có tốt không? Dạo gần đây ba mẹ đều bận cả, chẳng lấy đâu ra thời gian lo cho con, phải phiền anh con quá!
“Thế thì mẹ còn về làm gì? Đằng nào cũng đang bận mà?!”- Đây chính là suy nghĩ của Tiểu Nhi ạ.
-Hì hì! Đương nhiên tụi con khỏe và học còn rất giỏi nữa! Mama công việc bên bận vậy mà vẫn về thăm con chắc mệt lắm rồi?! Hay mama đi nghỉ trước đi ạ?! -Đúng đúng! Cô Dương! Cô mới về chắc mệt rồi ạ? Hay cô cứ đi nghỉ ngơi trước đi ạ!- Anh Vân gật đầu tán thưởng.
Trần phu nhân cười, bà lại còn không biết cái mánh khóe của mấy đứa nhóc này? Muốn đuổi bà đi để “cao chạy xa bay” chứ gì? Đừng nằm mơ!
-Không mệt! Mama không cần nghỉ ngơi! Mama muốn tâm sự với các con một chút nữa cơ!- Nói xong, bà cười “hiền hậu”.
Lạnh quá!
“Lạnh” chính là từ duy nhất diễn tả cảm giác trong người Tiểu Nhi lúc này!
“Sợ” chính là từ duy nhất diễn tả tâm trạng lúc này của Anh Vân.
-Làm gì nhìn mama ghê vậy? Chắc nhớ mama quá đấy hả?- Bà Dương đưa tay che miệng, cười.
“Ôi mẹ ơi! Mẹ đâu còn trẻ lắm đâu! Làm gì đến mức phải ra vẻ thục nữ thế ạ?”- Suy nghĩ của Tiểu Nhi về mẹ mình.
“Con thừa nhân…con sợ cô nhất!”- Đây chính là suy nghĩ của Anh Vân.
-A mama! Con xin lỗi! Bây giờ con và Vân phai đi mua xe mới rồi ạ! Vì mới về nước nên tụi con vẫn chưa kịp mua! Hai hôm nay phiền anh hai quá!- Tiểu Nhi cười “hi hi” rất chi là ngố đứng dậy.
Anh Vân gật đầu lia lịa:
-Vâng vâng! Tụi con không có xe nên phải làm phiền anh Phong lắm ạ! Con cũng xin phép đi một lát rồi về liền!
Bà Dương nghĩ lại thấy cũng đúng. Dù sao con gái bà về nước rồi cũng cần có phương tiện đi lại riêng, chứ đâu thể làm phiền đến anh hai nó hoài được.
Nghĩ vậy, bà đưa cho Tiểu Nhi một cái thẻ quẹt, nói:
-Chị không cần phung phí tiền của mình! Cầm thẻ của mẹ đi mà mua! Coi như mẹ cho hai đứa đấy!
Tiểu Nhi hai mắt sáng bừng, ôm chầm lấy cổ bà Dương:
-Yêu mama nhất!
-Rồi rồi! Chị khỏi nịnh tôi!- Bà Dương cười.
Nịnh nọt mama đại nhân vài câu xong rồi cả hai vị đại cao nhân Tiểu Nhi và Anh Vân đã vỗi vã cùng nhau “té” đi trước.
Bà Dương cũng cầm túi xách đứng dậy. Lâu lâu về Việt , chắc bà cũng phải thử ghé qua vài tiệm spa quen thuộc chứ!^^ Một lát sau, anh Phong bước ra, trên tay là một đĩa trái cây to ụ, miệng cười toe toét:
-Trái cây tới rồi! Mama với hai đứa mau ăn…
Chưa kịp nói hết câu thì anh Phong đã đơ người ra rồi…
Cả căn phòng rộng rãi chẳng có lấy một bóng người, vậy mà anh phải khổ sở ru rú trong bếp cắt gọt trái cây!
Anh Phong lúc này đã rơi vào trạng thái hoàn toàn tuyệt vọng. Lẽ nào đây chính là cảm giác bị bỏ rơi hoàn toàn trong truyền thuyết?
Tiểu Nhi và Anh Vân thì đang thích thú trên con xe Audi của anh trai, tiến thẳng tới trung tâm xe hơi Nguyễn Vũ. Tâm trạng tốt được như vậy là vì đã thoát khỏi “nanh vuốt” của “cọp cái”.
Thấp thoáng ngoài cổng trung tâm đã thấy Quân và Khánh đứng đó nói chuyện với một người phụ nữ nào đó trông có vẻ lớn tuổi nhưng vẫn rất đẹp, vẻ mặt cười như không cười.
Tiểu Nhi đưa xe vào bãi đỗ xe rồi bước xuống, cùng Anh Vân đến phía cạnh Quân và Khánh đang đứng.
-Chào! Tụi tôi đến coi xe nè!- Tiểu Nhi từ đằng sau vỗ vai Quân.
Tiếng gọi đã thu hút sự chú ý của ba người kia, nhất thời cùng liếc về phía tiếng nói vừa phát ra ấy.
Quân nhìn kĩ Tiểu Nhi, rồi bật cười:
-À ha ha! Rồi rồi! Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy mẫu xe mới hợp với cô nhất!
Khánh bên cạnh chen vào:
-Chào Anh Vân cô nương! Thì ra cô cũng muốn mua xe hả? Hoan nghênh!
Quân thẳng tay “thụi” luôn vào bụng thằng bạn một cái, liếc xéo:
-Mày nghĩ trung tâm của nhà ai? Mày?
Khánh nhất thời á khẩu!
Người phụ nữ kia hơi ngây người ra nhìn Tiểu Nhi rồi lập tức trở lại vẻ bình thường, bà hắng giọng cất tiếng:
-E hèm! Cho hỏi hai vị quý khách là?
Quân quay lại cười hì hì:
-Giới thiệu với mẹ: đây là Trần Nguyễn Tiểu Nhi! Cũng là bạn học của con! Tụi con cũng mới quen nhau thôi ạ! Còn cô gái kia tên Vũ Anh Vân, cũng là bạn cùng lớp con!
À…thì ra là phu nhân nhà Nguyễn Vũ!
-Chào cô ạ!- Anh Vân mỉm cười.
-Con chào cô!- Tiểu Nhi lễ phép thưa (dù sao cũng nên chào hỏi bậc tiền bối chút chứ!)
Bà Huỳnh Ánh Ngọc- Nguyễn Vũ phu nhân kiêm luôn mama của Quân giẻ rách quan sát kĩ gương mặt của Tiểu Nhi, rồi bất ngờ thốt lên:
-Giống quá!!!
Cả bốn người cùng đơ ra chẳng hiểu cái gì.
-Cô rất thích con đấy! Con là Trần Nguyễn…Tiểu Nhi đúng không? Vừa nhìn cô đã thấy thích con lắm rồi! Mau! Con muốn mua xe phải không? Đi theo ta! Ta sẽ chọn giúp con!- Nguyễn Vũ phu nhân nắm lấy bàn tay của Tiểu Nhi, cười vẻ vô cùng phấn khởi.
Ba người con lại lần tiếp theo bị đơ, còn Tiểu Nhi thì…sốc nặng.
-Ơ…Vâng!- Tiểu Nhi đáp rồi bước theo bà luôn.
Khánh nhún vai:
-Chậc! Cái quái quỷ gì thế? Cô Huỳnh vừa từ về đã “kích động” đến thế cơ à? -Tao không biết!- Quân nhìn theo hai người nói.
Anh Vân vẫn trố mắt há hốc miệng chẳng hiểu cái gì.
Khánh tự nhiên bật cười, vỗ vai Quân:
-Haha! Cứ như mẹ chồng với cô con dâu tâm đầu ý hợp vậy! Xem ra sau này mày với cô nhóc Gia Cát kia…không phải vừa đâu!
Quân một lần nữa nhìn Tiểu Nhi, trong lòng có gì đó khó nói quá.
Mẹ chồng?! Con dâu?! Vậy chẳng phải Quân chính là chồng của cô nhóc kia sao?
Nghĩ đến đây, Quân bất giác mỉm cười không rõ lí do (người điên).