Có trời mới biết khi nghe anh Jun Jae nói vậy anh đã muốn đánh Ki Chan tới mức nào. Cũng may anh kiềm chế được, tại sao hắn lại có thể xóa tin nhắn của Mia chứ? Cái tin nhắn anh đã chờ rất lâu
- Alo -tiếng cô bên kia vọng qua
- Mia, xin lỗi em -anh nói
- Có chuyện gì vậy? -cô hỏi
- Không có gì, em đang làm gì? -anh lảng sang chuyện khác
- Em đang ở bên ngoài, còn anh?
- Anh đang ở trên sân thượng chỗ biểu diễn
- Anh đang ở Hàn à?
- Không, anh đang ở London
Cô khẽ vui mừng khi anh nói vậy, đây gọi là duyên phận hay trùng hợp? Thấy cô hơi im anh lại hỏi
- Em sao vậy? Không khỏe sao?
- Không sao -cô tỉnh lại và trả lời anh
- Nghe giọng em như vậy thật thoải mái Mia -giọng anh ấm áp khiến cô hơi mỉm cười
- Sân khấu biểu diễn của anh ở đâu? -cô gặng hỏi
- Anh không biết, hình như nơi này có tên là
FOTH thì phải
- Anh à, em có việc nên em cúp máy đây -cô nói
Nói rồi cúp máy cái rụp, vội vàng bắt taxi đến FOTH
Bên này anh không khỏi ngơ ngác, việc gì khiến bạn gái anh cúp máy anh như vậy trong khi anh chưa nói tạm biệt?
***
Ở Trung, Yeri phải học nấu nướng rồi may vá, tài nấu nướng của Yeri gọi là xuất chúng thiên hạ rồi bây giờ vẫn phải học á?
Câu trả lời là đúng rồi đấy
Người xưa có câu “học, học nữa, học mãi”
Nhưng cái kiểu của Yeri có vẻ sắp “học máu” rồi
- Bác Hạ, cháu phải học đến bao giờ? -cô than vãn
- Tiểu thư, cô còn phải học nhiều đấy, gia đình ta từ xưa tới nay vẫn luôn coi trọng người phụ nữ giỏi giang việc nhà, cô chỉ biết nấu vài ba món việt và trung thì sao bằng được -giọng bác Hạ khàn khàn thuyết giảng
Yeri tỏ vẻ chán nản, nhìn cái nồi gà hầm đang đun trên bếp
Giờ thời đại nào rồi mà gia đình cô lại như vậy, không khác thời xa xưa vậy
***
Trong khi Jimin đang nói chuyện với các thành viên thì tự nhiên có tiếng gõ cửa
- Vào đi
Người đó mở cửa bước vào, tất cả ánh nhìn đều chú mục vào người đó. Người đó là...
- Mia? -cả bọn đồng thanh nói, nhưng lại vô cùng ngạc nhiên
- Sao...lại là em? -Jimin nói
10 phút trước
Chiếc taxi dừng lại trước cửa sân khấu FOTH
Cô chạy nhanh vào trong nhưng lại bị hai tên bảo vệ chặn lại
- You can not enter without the ticket -một tên nói (cô không thể vào nếu như không có vé)
Cô đưa ra trước mặt hai tên đó một cái thẻ vàng in chữ V.I.P thấy thẻ đó hai tên đó mới mở cửa cho cô vào, trước khi đi cô còn nghe một người nói
- Sorry
Chân cô bước đến khu vực ghi chữ “Waiting room”
Có bao nhiêu người bảo vệ cô liền dơ tấm thẻ V.I.P kia ra
Sân khấu FOTH này được mẹ cô bỏ vốn đầu tư nên cô mới có chiếc thẻ kia
Cô phải lần mò mới kiếm được phòng chờ của BTS
Hiện tại
- Em không thể đến sao? -cô hỏi lại
- Không phải
- Sao cô lại ở London? -JungKook hỏi
- Tôi ở quê mình thì có gì sai? À mà đừng xưng cô và tôi như thế, tôi lớn hơn cậu mà -cô hất mặt nhìn JungKook đầy kiêu ngạo
- Hơn tôi?
- Cậu sinh tháng 9 còn tôi sinh tháng 2 -vẻ kiêu ngạo của cô vẫn không đổi
- Vậy cậu phải dùng kính ngữ đấy -Jimin nhìn JungKook cười tươi hơn mặt trời luôn
- Mà chỉ có em thôi sao Mia? Yeri không tới sao? -V hỏi
- Yeri đang ở Trung Quốc rồi -thấy V cứ ngó ra ngoài cửa mong chờ Mia mới nói
Không ngờ câu nói của Mia khiến V buồn rầu chán nản. Cả đám bất giác phì cười