JungKook đến, chỉ mới bước vào cổng thôi cậu đã cảm nhận được sự u ám của căn nhà rồi
Quái lạ, bọn nó đi đâu mà để căn nhà tối om không đèn không điện thế này?
Nhìn căn nhà bây giờ không khác gì nhà ma luôn, còn cậu cứ như đang đi “tham quan” vậy
Phòng khách tự nhiên bật sáng khiến cậu phải nheo mắt
Từ đâu bọn nó ùa ra, trên tay cầm bánh và hát lớn bài hát sinh nhật
Cậu bất giác bật cười, thì ra bọn nó muốn làm cậu bất ngờ, vậy cậu phải giả bộ đóng kịch thôi
- Sao mọi người lại như vậy? Huhu em sợ chết khiếp lên đây này....mọi người quá đáng lắm...huhu -cậu giả bộ mè nheo, tay che mặt, giọng như con nít
- Sao vậy Kookie? -Jimin lo lắng hỏi
Ai cũng tưởng cậu khóc thật nên cảm thấy có lỗi, nhất là Ji Ah vì chính cô là người bày ra ý để căn nhà không đèn mà
- Em...em xin lỗi, anh đừng khóc được không? -Ji Ah bối rối
- Em...hic..có lỗi...hic..gì đâu
Cậu cứ như vậy Ji Ah lại càng khổ cơ
Không hiểu là vô ý hay gì mà Lubi đã nhìn thấy được nụ cười đểu cáng của cậu, liền biết ra ý đồ trêu chọc của cậu nãy giờ
“Hay lắm, tôi sẽ làm cho anh quê một cục bự cho coi” nó nghĩ
- A đau quá -tự nhiên nó lăn ra sàn, tay ôm bụng
- Lubi, mày bị gì vậy? -Yeri lao tới hỏi
Mọi người cũng suýt xoa hỏi thăm nó khiến JungKook giật mình bỏ tay xuống, cậu tới chỗ nó, khuôn mặt lo lắng thấy rõ
- Cô bị gì vậy? -cậu hỏi
Nó không đáp chỉ ôm bụng lăn qua lăn lại, mặt nhăn lại rên rỉ càng khiến cậu thêm lo
- Rốt cuộc là cô...-giọng gấp gáp của cậu bị bỏ lửng vì..
Hiện tại Lubi ngồi dậy, khuôn mặt tỉnh bơ nhìn mọi người phì cười
Cả bọn nhìn Lubi đang cười như điên mà đứng hình toàn tập, mãi đến khi câu nói của JungKook vang lên mới ý thức được
- Cô lừa bọn tôi đấy à? -cậu nghiêm túc đến đáng sợ
Cũng phải thôi, cậu đã lo cho nó đến mức nào vậy mà nó lại đùa giỡn cậu như vậy, rất đáng giận nha
- Chả phải anh cũng vậy sao? Xem xem, có một hạt nước mắt nào đâu? Đừng ở đó mà lên giọng với tôi -nó bực dọc hét lên
Quả là thành công, cả bọn bay vô la mắng JungKook quá trời làm cậu quê ơi là quê luôn nha
Nó hí hửng cười với thành quả của mình mà không hay đang có một tia lửa điện đang chằm chằm nhìn nó đầy giận dữ
Cuối cùng buổi tiệc sinh nhật cho JungKook cuối cùng cũng đã bắt đầu, ai nấy đều mang trong mình khuôn mặt phấn khởi
Bọn nó ăn uống xong xuôi thì nảy ra ý định hát karaoke, thế là bọn nó lao vào phòng khách, đứa ngồi ghế đứa nằm thảm
Đầu tiên là giọng ca chính của buổi tiệc kiêm MC JungKook sẽ lên phát biểu
- E hem...Ayo lady and gentleman, hôm nay chúng ta tụ họp về đây để cùng nghe một giọng hát hết sức tài năng. Vâng bên trong cánh gà anh ấy đang bước ra với vẻ mặt hoan hỉ, xin cho một tràng pháo tay để cổ vũ cho anh Park Jimin...
Jimin bước ra, tay vẫy vẫy như mấy chị hoa hậu mới đăng quang, mặt lạnh lùng nghiêm túc, ngầu ơi là ngầu làm bọn nó phát cuồng
- Quả không hổ danh là Park Jimin, anh ấy đi đến đâu là có những tiếng hò reo đến đó, vâng mời anh bước lại đây -JungKook lại cất giọng lên nói
******
Truyện của mình đã đạt được hơn 10.000 lượt xem, thành thật cảm ơn các bạn. Mình rất xin lỗi vì một tuần qua chưa up chương mới bởi vì tuần này mình phải kiểm tra rất nhiều môn nên không có thời gian, mình hứa cuối tuần mình sẽ up chương bù lại. Vì đã vô năm học chính nên mình chỉ up chương vào T7 và Chủ nhật thôi mong các bạn thông cảm
À hiện tại mình cũng đang bị bí ý tưởng, bạn nào có ý tưởng thì hãy comment nhé, biết đâu mình sẽ lấy ý tưởng của các bạn viết thì sao :)))
Một lần nữa xin lỗi và cảm ơn tất cả các bạn
JungKook đến, chỉ mới bước vào cổng thôi cậu đã cảm nhận được sự u ám của căn nhà rồi
Quái lạ, bọn nó đi đâu mà để căn nhà tối om không đèn không điện thế này?
Nhìn căn nhà bây giờ không khác gì nhà ma luôn, còn cậu cứ như đang đi “tham quan” vậy
Phòng khách tự nhiên bật sáng khiến cậu phải nheo mắt
Từ đâu bọn nó ùa ra, trên tay cầm bánh và hát lớn bài hát sinh nhật
Cậu bất giác bật cười, thì ra bọn nó muốn làm cậu bất ngờ, vậy cậu phải giả bộ đóng kịch thôi
- Sao mọi người lại như vậy? Huhu em sợ chết khiếp lên đây này....mọi người quá đáng lắm...huhu -cậu giả bộ mè nheo, tay che mặt, giọng như con nít
- Sao vậy Kookie? -Jimin lo lắng hỏi
Ai cũng tưởng cậu khóc thật nên cảm thấy có lỗi, nhất là Ji Ah vì chính cô là người bày ra ý để căn nhà không đèn mà
- Em...em xin lỗi, anh đừng khóc được không? -Ji Ah bối rối
- Em...hic..có lỗi...hic..gì đâu
Cậu cứ như vậy Ji Ah lại càng khổ cơ
Không hiểu là vô ý hay gì mà Lubi đã nhìn thấy được nụ cười đểu cáng của cậu, liền biết ra ý đồ trêu chọc của cậu nãy giờ
“Hay lắm, tôi sẽ làm cho anh quê một cục bự cho coi” nó nghĩ
- A đau quá -tự nhiên nó lăn ra sàn, tay ôm bụng
- Lubi, mày bị gì vậy? -Yeri lao tới hỏi
Mọi người cũng suýt xoa hỏi thăm nó khiến JungKook giật mình bỏ tay xuống, cậu tới chỗ nó, khuôn mặt lo lắng thấy rõ
- Cô bị gì vậy? -cậu hỏi
Nó không đáp chỉ ôm bụng lăn qua lăn lại, mặt nhăn lại rên rỉ càng khiến cậu thêm lo
- Rốt cuộc là cô...-giọng gấp gáp của cậu bị bỏ lửng vì..
Hiện tại Lubi ngồi dậy, khuôn mặt tỉnh bơ nhìn mọi người phì cười
Cả bọn nhìn Lubi đang cười như điên mà đứng hình toàn tập, mãi đến khi câu nói của JungKook vang lên mới ý thức được
- Cô lừa bọn tôi đấy à? -cậu nghiêm túc đến đáng sợ
Cũng phải thôi, cậu đã lo cho nó đến mức nào vậy mà nó lại đùa giỡn cậu như vậy, rất đáng giận nha
- Chả phải anh cũng vậy sao? Xem xem, có một hạt nước mắt nào đâu? Đừng ở đó mà lên giọng với tôi -nó bực dọc hét lên
Quả là thành công, cả bọn bay vô la mắng JungKook quá trời làm cậu quê ơi là quê luôn nha
Nó hí hửng cười với thành quả của mình mà không hay đang có một tia lửa điện đang chằm chằm nhìn nó đầy giận dữ
Cuối cùng buổi tiệc sinh nhật cho JungKook cuối cùng cũng đã bắt đầu, ai nấy đều mang trong mình khuôn mặt phấn khởi
Bọn nó ăn uống xong xuôi thì nảy ra ý định hát karaoke, thế là bọn nó lao vào phòng khách, đứa ngồi ghế đứa nằm thảm
Đầu tiên là giọng ca chính của buổi tiệc kiêm MC JungKook sẽ lên phát biểu
- E hem...Ayo lady and gentleman, hôm nay chúng ta tụ họp về đây để cùng nghe một giọng hát hết sức tài năng. Vâng bên trong cánh gà anh ấy đang bước ra với vẻ mặt hoan hỉ, xin cho một tràng pháo tay để cổ vũ cho anh Park Jimin...
Jimin bước ra, tay vẫy vẫy như mấy chị hoa hậu mới đăng quang, mặt lạnh lùng nghiêm túc, ngầu ơi là ngầu làm bọn nó phát cuồng
- Quả không hổ danh là Park Jimin, anh ấy đi đến đâu là có những tiếng hò reo đến đó, vâng mời anh bước lại đây -JungKook lại cất giọng lên nói
Truyện của mình đã đạt được hơn . lượt xem, thành thật cảm ơn các bạn. Mình rất xin lỗi vì một tuần qua chưa up chương mới bởi vì tuần này mình phải kiểm tra rất nhiều môn nên không có thời gian, mình hứa cuối tuần mình sẽ up chương bù lại. Vì đã vô năm học chính nên mình chỉ up chương vào T và Chủ nhật thôi mong các bạn thông cảm
À hiện tại mình cũng đang bị bí ý tưởng, bạn nào có ý tưởng thì hãy comment nhé, biết đâu mình sẽ lấy ý tưởng của các bạn viết thì sao :)))
Một lần nữa xin lỗi và cảm ơn tất cả các bạn