Lúc này nó không kiềm chế được nữa, nước mắt đã trào ra, nó là con gái mà có quyền yếu đuối chứ. Trước kia nó rất mạnh mẽ nhưng lạc vào trường hợp này nó có thể bình tĩnh được bao lâu?
Ngay lúc mà nó tuyệt vọng nhất, cửa phòng đột nhiên mở ra, nó đưa đôi mắt yếu ớt lên nhìn, chớp mắt vài lần mới thấy rõ người trước mặt mình, thật sự là... Dịch Dương Thiên Tỉ, người nó đang mong đợi từ sớm.
Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt nó, thấy vẻ mặt nhợt nhạt của nó làm cậu đau lòng vô cùng, lúc nãy qua nhà nó dự tiệc vô tình cậu nghe ai đó đang nói chuyện, quan trọng hơn hết câu chuyện ấy có nó và căn phòng học số 20. Cậu có một cảm giác bất an bao lấy, chạy đi tìm, không ngờ mình lại đến trễ.
Bàn tay Thiên đưa lên khuôn mặt xinh đẹp của nó lau đi những giọt nước mắt còn động lại.
-Thiên Thiên...cậu còn giận tôi không?_giọng nói của nó bị lạc đi vì khóc, Thiên khẽ chần chừ rồi vòng tay ra phía sau ôm lấy nó.
-Có, rất giận, cậu lúc nào cũng làm người khác lo lắng, tại sao cậu lại nghe lời người khác mà vào đây hả. Lỡ tớ không biết cậu ở đây rồi sao?_Thiên trách nó nhưng trong chất giọng đầy sự quan tâm. Nó khẽ mỉm cười:
-Tớ...đã đợi câu...rất lâu rồi..._Vừa dứt lời nó ngất đi trên tay của Thiên, cậu hôn nhẹ lên trán nó rồi bế nó đi về.
Cậu biết nhà nó bây giờ khách khứa đông nên nhắn tin cho Khải bảo Trình ra đưa nó vào nhà, cậu không muốn nó dính vào rắc rối 1 lần nào nữa.
...
...
Sáng hôm sau.
Ánh mặt trời ấm áp rọi vào khung cửa sổ, chiếu lên chiếc giường trắng tinh giữa căn phòng, thân hình nhỏ nhắn đang trong chiếc chăn khẽ cựa mình, thời tiết lạnh thế này làm cho người khác cảm thấy thật muốn ngủ.
Từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt cô gái nhỏ được ánh mặt trời chiếu qua lung linh rạng ngời đến kì lạ.
Làn da trên khuôn mặt trắng nó mượt mà, không có một vết tích của mụn, đôi mắt to tròn được che lấp đi bởi mí mắt khép hờ, hàng lông mi cong dày, theo từng cử động nhỏ trên mặt mà lay động.
Nó thức dậy, nghĩ về tối qua nó mỉm cười, nhưng nụ cười tắt ngắm khi nhớ về Trình, nó đã vô tình với Trình nhiều quá, thật có lỗi. Lắc đầu, nó bước vào phòng vệ sinh.
15 phút sau, bận trên người 1 cái áo thun hở vai màu đen, quần sọt jean, tóc cột xéo qua một bên, để tóc mái trước, chân đi giày nike, bây giờ trông nó cá tính, mạnh mẽ chứ không phải là cô gái yếu đuối thùy mị như thời gian qua nữa.
Nó gom hết điện thoại các thứ vào túi xách rồi bước xuống lầu. Vừa tới phòng khách nó đã thấy TFBoys, Trình Trình, Hàng Hàng, Kỳ Lâm, Tiểu Dật cùng ba mẹ nó ngồi ở đó. Nó bất ngờ:
-Sao...mọi người lại ở đây?
-Hôm qua sinh nhật em chưa trọn vẹn nên anh tới đây mượn em 1 ngày._Khải lên tiếng.
-Con tính đi đâu à?_Baba nó hỏi.
-Vâng..con ra ngoài cho khuây khỏa. Vậy con đi với họ một xíu nhé.
Ba mẹ nó mỉm cười gật đầu, họ biết nó đi đâu mà, hôm nay là ngày giỗ của anh hai nó, nó muốn đi tìm lá hoa hồng mạ vàng để mua về trang trí cho bàn thờ anh hai nó, năm nay là năm thứ 2 nó làm vậy.
...
Tại công viên hồ nước.
-Máy em ngồi đây đi, anh đi mua nước._Khải nói rồi chạy đi.
Nó ngồi xuống ghế đá chờ đợi, nó vẫn còn hơi ngại chuyện của Thiên, lén nhìn qua phía Thiên, hôm nay cậu mặc quần jean dài và áo thun trắng, khoác thêm áo khoác ngoài, gương mặt cậu lúc này trầm tư dường như đang suy nghĩ điều gì đó, trông cậu rất nam tính, hút hồn, mí mắt hơi rũ xuống khiến hàng lông mi che đi con mắt sắc lạnh, môi mỏng khép hờ, vô tình cậu ngước lên, 2 ánh mắt chạm nhau, cậu mỉm cười, nụ cười đó, rất đẹp cảm giác rất ấm áp, nhưng người nhìn thấy thì rất ít. Nó thấy tim mình đập liên hồi, vội vàng quay mặt về hướng khác.
Những cử chỉ của nó được Trình thu vào tầm mắt, tim cậu nhói lên, cậu biết cậu đã thua cuộc nhưng không đủ can đảm để ra đi. Cậu ích kỉ muốn giữ nó bên cạnh dù trái tim nó có khắc tên người con trai khác đi nữa.
-Nước nè, máy em uống đi rồi đi chơi._Khải đưa cho người một chai nước. Nó chỉ vừa mở nắp là đã nghe những người con gái bàn tán chỉ chỏ gì đó.
-Máy bạn...ch mình hỏi chuyện gì thế._Nguyên lên tiếng hỏi.
-Máy cậu chưa biết chuyện gì à, sáng nay báo mới có tin về Lý Minh Vy đấy, cùng đoạn ghi âm cô ta nói chuyện với Gia Hân._1 người con gái trả lời, rồi đưa ánh mắt khinh bỉ về phía nó.
Nguyên lấy điện thoại ra, rồi tìm đoạn ghi âm mà người đó nói, đến khi từng câu từng chữ mà nó, Gia Hân phát ra, ai cũng chết sững khi nghe nó trả lời như vậy, đặc biệt là Thiên Thiên.
"-Minh Vy à, Cãi nhau với Thiên Thiên tâm trạng thấy sao? đau lòng không? cậu ổn chứ?
-Cậu nghĩ tôi đau lòng sao, không đâu, cậu quên là tôi còn đóng chung MV với họ dài dài sao, dù có cãi nhau tôi cũng chưa rời khỏi công ty như cậu mà, tôi còn nghĩ sau này gặp nhau nhiều sẽ khiến cậu ấy và tôi làm hòa rồi trở về như lúc trước đấy. Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?
-Không, tớ chỉ lo lắng cho cậu thôi, cậu đừng hiểu lầm tớ, tớ sợ chuyện của Thiên khiến cậu không ổn?
-Cậu biết quan tâm tôi từ lúc nào vậy, nhưng mà, cảm ơn nhé, tôi không cần đâu, tôi ổn, vả lại tôi không là gì của Thiên nên ổn hay không thì cũng rõ."
Nó chết lặng, nước mắt rơi ra, Thiên có hiểu lầm nó khi chưa hiểu rõ về đoạn ghi âm đó không, nó đang rất sợ, sợ một lần nữa Thiên và nó lại là "bạn từng thân".
-Cậu...tôi không ngờ. ĐỪNG-BAO-GIỜ-XUẤT-HIỆN-TRƯỚC-MẶT-TÔI-NỮA._Thiên chỉ thẳng vào mặt nó gằn từng chữ, ánh mắt đỏ hoe, nói xong Thiên quay người bỏ đi.
Nó khuỵu xuống, muốn giải thích nhưng ai sẽ tin đây. Điều nó sợ đã xảy ra.
-Vy Vy, tụi anh tin em không phải là người như vậy, em đừng yếu đuối._Dù cho mọi người ra sức an ủi nhưng nó vẫn cứ khóc.Nó nhìn mọi người nói:
-Bây giờ...cho em về công ty được không, xem như...là lần cuối, em quyết định rồi, em sẽ về Việt Nam một thời gian.
-KHÔNG-ĐƯỢC._Trình gằn lên từng chữ, mồ hôi túa ra như mưa, sắc mặt cậu tái mét, rồi dần dần khuỵu xuống, tất cả hốt hoảng đưa Trình về công ty.
Nó lần nữa chết trân, lỗi tại nó, nó không xứng đáng, nó hối hận, giờ nó phải làm gì đây?
Ngay lúc mà nó tuyệt vọng nhất, cửa phòng đột nhiên mở ra, nó đưa đôi mắt yếu ớt lên nhìn, chớp mắt vài lần mới thấy rõ người trước mặt mình, thật sự là... Dịch Dương Thiên Tỉ, người nó đang mong đợi từ sớm.
Thiên nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt nó, thấy vẻ mặt nhợt nhạt của nó làm cậu đau lòng vô cùng, lúc nãy qua nhà nó dự tiệc vô tình cậu nghe ai đó đang nói chuyện, quan trọng hơn hết câu chuyện ấy có nó và căn phòng học số 20. Cậu có một cảm giác bất an bao lấy, chạy đi tìm, không ngờ mình lại đến trễ.
Bàn tay Thiên đưa lên khuôn mặt xinh đẹp của nó lau đi những giọt nước mắt còn động lại.
-Thiên Thiên...cậu còn giận tôi không?_giọng nói của nó bị lạc đi vì khóc, Thiên khẽ chần chừ rồi vòng tay ra phía sau ôm lấy nó.
-Có, rất giận, cậu lúc nào cũng làm người khác lo lắng, tại sao cậu lại nghe lời người khác mà vào đây hả. Lỡ tớ không biết cậu ở đây rồi sao?_Thiên trách nó nhưng trong chất giọng đầy sự quan tâm. Nó khẽ mỉm cười:
-Tớ...đã đợi câu...rất lâu rồi..._Vừa dứt lời nó ngất đi trên tay của Thiên, cậu hôn nhẹ lên trán nó rồi bế nó đi về.
Cậu biết nhà nó bây giờ khách khứa đông nên nhắn tin cho Khải bảo Trình ra đưa nó vào nhà, cậu không muốn nó dính vào rắc rối 1 lần nào nữa.
...
...
Sáng hôm sau.
Ánh mặt trời ấm áp rọi vào khung cửa sổ, chiếu lên chiếc giường trắng tinh giữa căn phòng, thân hình nhỏ nhắn đang trong chiếc chăn khẽ cựa mình, thời tiết lạnh thế này làm cho người khác cảm thấy thật muốn ngủ.
Từng đường nét tinh xảo trên khuôn mặt cô gái nhỏ được ánh mặt trời chiếu qua lung linh rạng ngời đến kì lạ.
Làn da trên khuôn mặt trắng nó mượt mà, không có một vết tích của mụn, đôi mắt to tròn được che lấp đi bởi mí mắt khép hờ, hàng lông mi cong dày, theo từng cử động nhỏ trên mặt mà lay động.
Nó thức dậy, nghĩ về tối qua nó mỉm cười, nhưng nụ cười tắt ngắm khi nhớ về Trình, nó đã vô tình với Trình nhiều quá, thật có lỗi. Lắc đầu, nó bước vào phòng vệ sinh.
15 phút sau, bận trên người 1 cái áo thun hở vai màu đen, quần sọt jean, tóc cột xéo qua một bên, để tóc mái trước, chân đi giày nike, bây giờ trông nó cá tính, mạnh mẽ chứ không phải là cô gái yếu đuối thùy mị như thời gian qua nữa.
Nó gom hết điện thoại các thứ vào túi xách rồi bước xuống lầu. Vừa tới phòng khách nó đã thấy TFBoys, Trình Trình, Hàng Hàng, Kỳ Lâm, Tiểu Dật cùng ba mẹ nó ngồi ở đó. Nó bất ngờ:
-Sao...mọi người lại ở đây?
-Hôm qua sinh nhật em chưa trọn vẹn nên anh tới đây mượn em 1 ngày._Khải lên tiếng.
-Con tính đi đâu à?_Baba nó hỏi.
-Vâng..con ra ngoài cho khuây khỏa. Vậy con đi với họ một xíu nhé.
Ba mẹ nó mỉm cười gật đầu, họ biết nó đi đâu mà, hôm nay là ngày giỗ của anh hai nó, nó muốn đi tìm lá hoa hồng mạ vàng để mua về trang trí cho bàn thờ anh hai nó, năm nay là năm thứ 2 nó làm vậy.
...
Tại công viên hồ nước.
-Máy em ngồi đây đi, anh đi mua nước._Khải nói rồi chạy đi.
Nó ngồi xuống ghế đá chờ đợi, nó vẫn còn hơi ngại chuyện của Thiên, lén nhìn qua phía Thiên, hôm nay cậu mặc quần jean dài và áo thun trắng, khoác thêm áo khoác ngoài, gương mặt cậu lúc này trầm tư dường như đang suy nghĩ điều gì đó, trông cậu rất nam tính, hút hồn, mí mắt hơi rũ xuống khiến hàng lông mi che đi con mắt sắc lạnh, môi mỏng khép hờ, vô tình cậu ngước lên, 2 ánh mắt chạm nhau, cậu mỉm cười, nụ cười đó, rất đẹp cảm giác rất ấm áp, nhưng người nhìn thấy thì rất ít. Nó thấy tim mình đập liên hồi, vội vàng quay mặt về hướng khác.
Những cử chỉ của nó được Trình thu vào tầm mắt, tim cậu nhói lên, cậu biết cậu đã thua cuộc nhưng không đủ can đảm để ra đi. Cậu ích kỉ muốn giữ nó bên cạnh dù trái tim nó có khắc tên người con trai khác đi nữa.
-Nước nè, máy em uống đi rồi đi chơi._Khải đưa cho người một chai nước. Nó chỉ vừa mở nắp là đã nghe những người con gái bàn tán chỉ chỏ gì đó.
-Máy bạn...ch mình hỏi chuyện gì thế._Nguyên lên tiếng hỏi.
-Máy cậu chưa biết chuyện gì à, sáng nay báo mới có tin về Lý Minh Vy đấy, cùng đoạn ghi âm cô ta nói chuyện với Gia Hân._1 người con gái trả lời, rồi đưa ánh mắt khinh bỉ về phía nó.
Nguyên lấy điện thoại ra, rồi tìm đoạn ghi âm mà người đó nói, đến khi từng câu từng chữ mà nó, Gia Hân phát ra, ai cũng chết sững khi nghe nó trả lời như vậy, đặc biệt là Thiên Thiên.
"-Minh Vy à, Cãi nhau với Thiên Thiên tâm trạng thấy sao? đau lòng không? cậu ổn chứ?
-Cậu nghĩ tôi đau lòng sao, không đâu, cậu quên là tôi còn đóng chung MV với họ dài dài sao, dù có cãi nhau tôi cũng chưa rời khỏi công ty như cậu mà, tôi còn nghĩ sau này gặp nhau nhiều sẽ khiến cậu ấy và tôi làm hòa rồi trở về như lúc trước đấy. Cậu còn muốn hỏi gì nữa không?
-Không, tớ chỉ lo lắng cho cậu thôi, cậu đừng hiểu lầm tớ, tớ sợ chuyện của Thiên khiến cậu không ổn?
-Cậu biết quan tâm tôi từ lúc nào vậy, nhưng mà, cảm ơn nhé, tôi không cần đâu, tôi ổn, vả lại tôi không là gì của Thiên nên ổn hay không thì cũng rõ."
Nó chết lặng, nước mắt rơi ra, Thiên có hiểu lầm nó khi chưa hiểu rõ về đoạn ghi âm đó không, nó đang rất sợ, sợ một lần nữa Thiên và nó lại là "bạn từng thân".
-Cậu...tôi không ngờ. ĐỪNG-BAO-GIỜ-XUẤT-HIỆN-TRƯỚC-MẶT-TÔI-NỮA._Thiên chỉ thẳng vào mặt nó gằn từng chữ, ánh mắt đỏ hoe, nói xong Thiên quay người bỏ đi.
Nó khuỵu xuống, muốn giải thích nhưng ai sẽ tin đây. Điều nó sợ đã xảy ra.
-Vy Vy, tụi anh tin em không phải là người như vậy, em đừng yếu đuối._Dù cho mọi người ra sức an ủi nhưng nó vẫn cứ khóc.Nó nhìn mọi người nói:
-Bây giờ...cho em về công ty được không, xem như...là lần cuối, em quyết định rồi, em sẽ về Việt Nam một thời gian.
-KHÔNG-ĐƯỢC._Trình gằn lên từng chữ, mồ hôi túa ra như mưa, sắc mặt cậu tái mét, rồi dần dần khuỵu xuống, tất cả hốt hoảng đưa Trình về công ty.
Nó lần nữa chết trân, lỗi tại nó, nó không xứng đáng, nó hối hận, giờ nó phải làm gì đây?