" Trời ơi, hôm nay con chính thức chống nạn rồi sao? Ức chế quá, khó chịu quá, điên mất thôi. Vũ đạo của con, vắng nó mấy ngày rồi con nhớ nó quá, làm sao đây, làm sao đây?" Nó ngồi trên giường, than trời oán đất. Mấy ngày nay nó chả làm cái gì rồi nên đương nhiên cảm xúc sẽ khống chế không nổi. Nhưng được cái sau hôm nó đánh tên bám đuôi kia bầm dập thì không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa cũng không còn bị ai theo dõi nữa coi như đây chính là thành công của nó (nhưng nó đâu có biết ở tòa nhà đối diện luôn có người thường trực ở đó quan sát mọi hành động của nó). TFBOYS còn phải đi diễn nhiều nên đợt này không chơi với nó được, Williams còn phải học nhảy với thầy nên cũng bỏ rơi nó luôn. " Buồn quá!'', nội tâm quằn quại, nó chống nạn xuống phòng học nhạc, vất vả lôi cây guitar lên phòng. Đương nhiên lôi guitar lên thì chỉ hát vu vơ còn gì, bài hát " Ba kể con nghe" chính là một trong những bài hát nó thích nhất. Hát được một đoạn nó bỗng nhiên có cảm giác rất lạ "Hình như mình từng hát bài này ở đâu rồi thì phải?" nó nhắm mắt lại, không biết là tưởng tượng hay là thật nhưng nơi nó nhìn thấy rất náo nhiệt " An Nhiên, Hạ Băng wo ai ni, An Nhiên, Hạ Băng các cậu là tuyệt vời nhất" Sau câu nói đó nó thức tỉnh, đầu hơi đau đau rồi dần dần biến mất. - An Nhiên, Hạ Băng, họ là ai, sao lại xuất hiện trong tiềm thức của mình? Mình có quen họ à? Nếu mình không nhầm thì An Nhiên là người quan trọng của Thiên Tỉ thì phải, cơ mà rốt cuộc cậu ấy vì sao lại rời bỏ thế giới này?_ Những nghi vấn của nó ngày càng nhiều. Có những câu hỏi còn chưa trả lời được giờ lại chồng chất thêm. " À hôm nay Thiên Tỉ sẽ về, mình phải hỏi cậu ấy mới được"
- An An, sáng hảo hảo chua cay ăn là nghiền nhìn là mê giá 3000 đồng một gói nha_ Williams vui vẻ bước vào phòng nó [ghê nhỉ, không gõ cửa cơ à]
- Dạ, đa tạ ca mỹ hảo tinh khiết ha_ Nó quay qua xỏ xiên lại
- Nghĩa là gì, anh không hiểu_ Williams gãi đầu thắc mắc
- Ý em là Williams dầu rửa bát Mỹ Hảo đó mà, anh không hiểu tiếng Việt lắm nên phải tìm cách xỏ xiên kiểu này_ Nó ôm bụng cười
- Nói ta là dầu rửa bát hả, muốn chết không?_ Anh nó giờ luôn nắm đấm ra
- Đồ bạo lực, ai bỏ rơi tôi trước hả? Anh đó suốt ngày tập, TFBOYS đi diễn mất tiêu rồi có biết ta chán lắm không? Suốt ngày ở lì trong phòng buồn kinh khủng_ Nó bắt đầu hét vào mặt tên kia thì lúc đó TFBOYS bước vào, trên tay cầm một bịch đồ ăn lớn
- Vậy tụi tôi mới đến đây để đền bù nè_ TFBOYS đồng thanh
- HAHAHA, HẢO, tuyệt đối không cho Williams vào nhớ chưa? Hừm mà thôi, tha cho hắn, ta sẽ tìm cách xử ngươi từ từ_ Nó cười, nói lớn ở câu đầu nhưng câu sau lại lí nhí trong miệng Bọn họ bắt đầu quậy phá, rác chất đầy phòng, đồ ăn vương vãi [kinh khủng quá], rồi còn hát hò ầm ĩ, dù biết rất vui nhưng nếu anh quản lý phát hiện được thì hậu quả khó lường. Vừa nhắc đến anh quản lý phát đến liền [thiêng thế không biết] cả bọn hốt hoảng, đứa cầm chổi, đứa cầm vỏ bim bim hất hết đống rác vào gầm giường. Nó bá đạo nhất, gom giấy rác rồi tống vào nhà tắm, cho vào trong balo. Thiên đứng chặn cửa, 5 phút sau họ đã dọn dẹp xong. Thiên cố gắng nhịn cười, biểu cảm gương mặt cố gắng lạnh để không bị nghi ngờ.
- Các em làm gì ồn ào thế? 1 tiếng nữa xuống phòng tập nha_ Anh quản lý mỉm cười không hề nghi ngờ gì đến hành động của tụi nó
- Dạ, anh ra ngoài đi, bọn em xíu nữa xuống, bye bye ca đẹp trai nha_ Nói hết câu Thiên đóng cửa cái Rầm, 5 đứa quay lại nhìn nhau 1s...2s...3s... Cả bọn cười lăn lộn. Tự nhiên nó và TFBOYS cùng lườm Williams, cảm nhận được có luồng điện không hề nhỏ ở đây, Williams ngước mặt lên cười trừ, cậu ta nãy giờ chỉ biết có ăn không dọn dẹp gì cả nên 4 đứa còn lại quyết định phạt hắn
- GIỎI NHỈ, ĂN VỪA THÔI KHÔNG THÀNH HEO ĐẤY_ Nó gằn từng chữ "ĂN XONG RỒI THÌ ĐI DỌN PHÒNG NGAY CHO TÔI"
Williams thấy cơn thịnh nộ của nó ập tới bèn nhanh chân đi làm luôn nếu không thì sẽ có án mạng xảy ra mất. Anh chạy tới chạy lui, chạy từ đầu phòng đến cuối phòng, moi móc gầm giường,..vv. Nhìn cảnh này ai mà không thương cho được chỉ có nó và TFBOYS miệng vẫn cười không ngớt. Cuối cùng rác trong phòng được dọn sạch sẽ trong 30 phút.
- Từ từ, còn cái balo
- Dạ, tôi biết rồi_ Anh toát mồ hôi vì mệt, ai bảo vừa nãy lười
- Ngoan lắm_ Nó cười khoái trá
Williams chỉ biết nuốt cơn tức giận vào trong bụng, tiếp tục làm việc của mình. Anh lôi rác trong balo ra thì bất cẩn làm rớt con Rilakkuma của nó ra ngoài. Thấy con Rilakkuma trắng đó Thiên bỗng giật mình nhớ tới An Nhiên "Sao cậu ấy lại có con Kuma này? Con này không phải của An Nhiên sao?" Cậu suy nghĩ thì nghe thấy giọng của nó hét lên
- Cẩn thận, nó là bảo vật của tôi đó, anh mà làm hỏng thì chết với tôi
- Cậu lấy nó ở đâu? Nói tôi biết được không?_ Thiên hỏi nó, trong đầu như đang hy vọng điều gì đó
- Ba tôi cho tôi đó, có đẹp không? Khỏi cần cậu trả lời vì tôi biết cậu sẽ nói " Rất đẹp" đúng không?
Cậu nhìn vào đôi mắt của nó, đôi mắt sáng mà lại biết cười, cứ như ẩn đâu đó cái sự trong sáng đáng yêu của cô nhóc 18 tuổi (anh ơi, chị ấy 22 tuổi rồi nha). Cậu vốn định nói về An Nhiên nhưng lại sợ nó suy nghĩ nhiều hay bản thân mình lại gây áp lực cho nó lên thôi. Cậu vừa tạm gác qua chuyện đó thì nó mở lời
- Tôi hỏi cậu cái này mong cậu đừng tức giận hay buồn nha_ Nó nhìn thẳng vào mắt cậu dò xét
- Cứ tự nhiên
- Cho tôi xem ảnh của An Nhiên được không?_ Nó nói rất nhỏ vì sợ lời nói của nó nói ra có chút sai lầm
- Được rồi, qua phòng tôi đi_ Cậu cười nhưng nụ cười này không còn vui như vừa nãy, cái này chắc chỉ có mỗi nó nhận ra. Nó chống nạn, kè kè đi sau cậu. Nó bước vô phòng, căn phòng không quá rộng nhưng được bài trí rất gọn gàng hơn nữa cũng có rất nhiều Kuma "Xem ra sở thích của cậu giống tôi rồi"
- Này_ Cậu chìa bức ảnh chụp hôm cả lớp đi leo núi cho nó xem rồi chỉ nơi An Nhiên đang đứng. Nó choáng ngợp, một cảm xúc dâng cao đến tột độ "Không phải chứ? Sao có thể giống mình thế này? Cái áo đó mình cũng có mà" Nó suy nghĩ và bắt đầu nghi ngờ về thân phận thật của mình
- Giờ thì cậu hiểu vì sao tôi lại nhầm cậu với An Nhiên chưa?_ Thiên cười buồn
- Tôi hiểu, không ngờ lại có người giống tôi đến vậy_ Nó run run như vẫn chưa hết ngạc nhiên
- Thôi tôi về phòng đây, cũng đến giờ cậu xuống phòng tập rồi mà_ Nó diễn trước mặt cậu
- Bye bye
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
" Không thể nào ngờ được. Sao lại thế chứ? Nếu ví dụ tôi là An Nhiên thì cậu có đối xử tốt với tôi nữa không? Rốt cuộc tôi là ai?
- An An, sáng hảo hảo chua cay ăn là nghiền nhìn là mê giá 3000 đồng một gói nha_ Williams vui vẻ bước vào phòng nó [ghê nhỉ, không gõ cửa cơ à]
- Dạ, đa tạ ca mỹ hảo tinh khiết ha_ Nó quay qua xỏ xiên lại
- Nghĩa là gì, anh không hiểu_ Williams gãi đầu thắc mắc
- Ý em là Williams dầu rửa bát Mỹ Hảo đó mà, anh không hiểu tiếng Việt lắm nên phải tìm cách xỏ xiên kiểu này_ Nó ôm bụng cười
- Nói ta là dầu rửa bát hả, muốn chết không?_ Anh nó giờ luôn nắm đấm ra
- Đồ bạo lực, ai bỏ rơi tôi trước hả? Anh đó suốt ngày tập, TFBOYS đi diễn mất tiêu rồi có biết ta chán lắm không? Suốt ngày ở lì trong phòng buồn kinh khủng_ Nó bắt đầu hét vào mặt tên kia thì lúc đó TFBOYS bước vào, trên tay cầm một bịch đồ ăn lớn
- Vậy tụi tôi mới đến đây để đền bù nè_ TFBOYS đồng thanh
- HAHAHA, HẢO, tuyệt đối không cho Williams vào nhớ chưa? Hừm mà thôi, tha cho hắn, ta sẽ tìm cách xử ngươi từ từ_ Nó cười, nói lớn ở câu đầu nhưng câu sau lại lí nhí trong miệng Bọn họ bắt đầu quậy phá, rác chất đầy phòng, đồ ăn vương vãi [kinh khủng quá], rồi còn hát hò ầm ĩ, dù biết rất vui nhưng nếu anh quản lý phát hiện được thì hậu quả khó lường. Vừa nhắc đến anh quản lý phát đến liền [thiêng thế không biết] cả bọn hốt hoảng, đứa cầm chổi, đứa cầm vỏ bim bim hất hết đống rác vào gầm giường. Nó bá đạo nhất, gom giấy rác rồi tống vào nhà tắm, cho vào trong balo. Thiên đứng chặn cửa, 5 phút sau họ đã dọn dẹp xong. Thiên cố gắng nhịn cười, biểu cảm gương mặt cố gắng lạnh để không bị nghi ngờ.
- Các em làm gì ồn ào thế? 1 tiếng nữa xuống phòng tập nha_ Anh quản lý mỉm cười không hề nghi ngờ gì đến hành động của tụi nó
- Dạ, anh ra ngoài đi, bọn em xíu nữa xuống, bye bye ca đẹp trai nha_ Nói hết câu Thiên đóng cửa cái Rầm, 5 đứa quay lại nhìn nhau 1s...2s...3s... Cả bọn cười lăn lộn. Tự nhiên nó và TFBOYS cùng lườm Williams, cảm nhận được có luồng điện không hề nhỏ ở đây, Williams ngước mặt lên cười trừ, cậu ta nãy giờ chỉ biết có ăn không dọn dẹp gì cả nên 4 đứa còn lại quyết định phạt hắn
- GIỎI NHỈ, ĂN VỪA THÔI KHÔNG THÀNH HEO ĐẤY_ Nó gằn từng chữ "ĂN XONG RỒI THÌ ĐI DỌN PHÒNG NGAY CHO TÔI"
Williams thấy cơn thịnh nộ của nó ập tới bèn nhanh chân đi làm luôn nếu không thì sẽ có án mạng xảy ra mất. Anh chạy tới chạy lui, chạy từ đầu phòng đến cuối phòng, moi móc gầm giường,..vv. Nhìn cảnh này ai mà không thương cho được chỉ có nó và TFBOYS miệng vẫn cười không ngớt. Cuối cùng rác trong phòng được dọn sạch sẽ trong 30 phút.
- Từ từ, còn cái balo
- Dạ, tôi biết rồi_ Anh toát mồ hôi vì mệt, ai bảo vừa nãy lười
- Ngoan lắm_ Nó cười khoái trá
Williams chỉ biết nuốt cơn tức giận vào trong bụng, tiếp tục làm việc của mình. Anh lôi rác trong balo ra thì bất cẩn làm rớt con Rilakkuma của nó ra ngoài. Thấy con Rilakkuma trắng đó Thiên bỗng giật mình nhớ tới An Nhiên "Sao cậu ấy lại có con Kuma này? Con này không phải của An Nhiên sao?" Cậu suy nghĩ thì nghe thấy giọng của nó hét lên
- Cẩn thận, nó là bảo vật của tôi đó, anh mà làm hỏng thì chết với tôi
- Cậu lấy nó ở đâu? Nói tôi biết được không?_ Thiên hỏi nó, trong đầu như đang hy vọng điều gì đó
- Ba tôi cho tôi đó, có đẹp không? Khỏi cần cậu trả lời vì tôi biết cậu sẽ nói " Rất đẹp" đúng không?
Cậu nhìn vào đôi mắt của nó, đôi mắt sáng mà lại biết cười, cứ như ẩn đâu đó cái sự trong sáng đáng yêu của cô nhóc 18 tuổi (anh ơi, chị ấy 22 tuổi rồi nha). Cậu vốn định nói về An Nhiên nhưng lại sợ nó suy nghĩ nhiều hay bản thân mình lại gây áp lực cho nó lên thôi. Cậu vừa tạm gác qua chuyện đó thì nó mở lời
- Tôi hỏi cậu cái này mong cậu đừng tức giận hay buồn nha_ Nó nhìn thẳng vào mắt cậu dò xét
- Cứ tự nhiên
- Cho tôi xem ảnh của An Nhiên được không?_ Nó nói rất nhỏ vì sợ lời nói của nó nói ra có chút sai lầm
- Được rồi, qua phòng tôi đi_ Cậu cười nhưng nụ cười này không còn vui như vừa nãy, cái này chắc chỉ có mỗi nó nhận ra. Nó chống nạn, kè kè đi sau cậu. Nó bước vô phòng, căn phòng không quá rộng nhưng được bài trí rất gọn gàng hơn nữa cũng có rất nhiều Kuma "Xem ra sở thích của cậu giống tôi rồi"
- Này_ Cậu chìa bức ảnh chụp hôm cả lớp đi leo núi cho nó xem rồi chỉ nơi An Nhiên đang đứng. Nó choáng ngợp, một cảm xúc dâng cao đến tột độ "Không phải chứ? Sao có thể giống mình thế này? Cái áo đó mình cũng có mà" Nó suy nghĩ và bắt đầu nghi ngờ về thân phận thật của mình
- Giờ thì cậu hiểu vì sao tôi lại nhầm cậu với An Nhiên chưa?_ Thiên cười buồn
- Tôi hiểu, không ngờ lại có người giống tôi đến vậy_ Nó run run như vẫn chưa hết ngạc nhiên
- Thôi tôi về phòng đây, cũng đến giờ cậu xuống phòng tập rồi mà_ Nó diễn trước mặt cậu
- Bye bye
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
" Không thể nào ngờ được. Sao lại thế chứ? Nếu ví dụ tôi là An Nhiên thì cậu có đối xử tốt với tôi nữa không? Rốt cuộc tôi là ai?