Ô la la, kết thúc một buổi học nhạt nhẽo. Nó cùng Vân đi về nhưng vừa ra tới cổng trường, cô ấy đã được ba đón về, còn nó thì nhận được một cuộc gọi:
-Alô, ba ạ?
Đầu dây bên kia trả lời:
-Ừ, ba đây! Hôm nay ba bận quá nên không đến đón con được. Hay con đi cùng với Thiên Tỉ nha! Ba bảo cậu ấy rồi.
Cái gì? Đi cùng xe với thần tượng? Tình huống gì đây? Sao lại trớ trêu thế này? Tại sao ba lại để con gái vào cái trạng thái thế này, ba muốn con gái mình chết đi sống lại sao?
-Thôi nha con, ba phải vào họp đây.
-Ba...ba...
Đáp lại nó là một tiếng "tút..." dài dằng dặt. Hic, phải làm sao bây giờ? Trốn ở đâu đây? Nó mải mê suy nghĩ mà không biết xe của Thiên Tỉ dừng lại ngay bên cạnh mình, anh bấm nút cho kính kéo xuống nói:
-Ba cậu bảo là không đến được nên nhờ tôi đón cậu về hộ. Cậu lên xe đi!
Nó giật mình quay ra khi thấy tiếng trầm ấm ấy. Nó như bị thôi miên vậy, ngoan ngoãn ngồi vào xe.
Xe chạy băng băng trên đường, nó và anh ngồi cùng với nhau ở hàng ghế sau còn ông tài xế kia đang điều khiển xe ở trên. Khoảng không khí trong xe thật im lặng khiến nó cực kì khó chịu. Nó quay sang bắt chuyện với anh:
-Ờ, à... Nam Nam dạo này vẫn khỏe chứ?
Thiên Tỉ lạnh lùng đáp lại hai từ:
-Vẫn khỏe!
Nó liếc sang nhìn anh, thấy anh nhắm mắt hình như đang định ngủ. Nhìn thoáng qua sao mà đẹp trai quá vậy. Bỗng anh mở mắt ra bất ngờ, làm nó phản ứng không kịp quay ngoắt về một bên, sợ anh phát hiện tật xấu nhìn trộm nhan sắc vừa nãy.
"Đau tim wóe!"
Thật là hù nó muốn chết đi được. Nó biết là nó yếu tim rồi nên đừng như vậy với nó nữa Lại im lặng, thật im lặng mà! Nó bày trò để chơi một mình bằng hà hơi ở cửa kính xe và vẽ một mình tròn. Sao trẻ con quá vậy?
Thiên Tỉ bất giác thấy trò sửu nhi của nó liền nở một nụ cười, ông tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy cậu chủ cười ông thầm nghĩ: "Hiếm lắm mới thấy cậu ta cười, phải chăng vì cô gái kia khiến cho cậu vui?"
👇
👇
👇
Xe dừng lại tại nhà Thiên Tỉ, nó mở cửa xe ra ngay, chào ông tài xế và Thiên Tỉ rồi chạy về nhà.
-Con chào mẹ!
Vừa mở cổng ra nó đã la lên chào mẹ làm cho ai kia vừa bật cửa kính xuống vô tình nghe thấy mỉm cười vì hành động này.
-Cô công chúa nhỏ, hôm nay có chuyện gì vui sao mà nhìn mặt con hớn hở vậy?
Mẹ nó hỏi với giọng đùa cợt. Ai làm cho cô công chúa nhỏ của bà vui thế này không biết nữa. Chắc chắn chỉ có thể là thần tượng của nó thôi!
-Dạ, không có ạ!
Nó chỉ muốn vui một mình thôi chứ không thích sẻ chia cho người khác đâu. Nhiều lúc nó cũng cần phải ích kỉ một chút chứ nhỉ!
Nó thả mình xuống giường một cách thoải mái và nghĩ lại những chuyện hôm nay. Quả là một ngày thú vị dành cho nó mà.
"À phải rồi! Cái hôm mình và Ngọc Anh tạm biệt nhau ở sân bay. Nó có đưa cho mình một hộp quà thì phải. Mình quên béng mất."
Nó bật dậy tìm món quà mà Ngọc Anh tặng mình. "Không biết là gì nữa" Nó thắc mắc mở hộp quà ra xem. Bên trong coám một cái hộp nhỏ mở ra xem là một sợi dây chuyền bằng bạc, mặt dây chuyền có hình cỏ bốn lá rất đẹp.
-Oa~ Đẹp quá đi! Công nhận nhỏ này khéo chọn thật!
Nó cầm sợi dây chuyền lên mà khen ngợi, còn một lá thư nữa, nó vui ve mở ra xem:
"Bảo Nhi à, mày có thích món quà của tao không? Tao tìm lòi cả mắt ra mới thấy mặt dây chuyền cỏ bốn lá ấy. Mày nhớ là phải đeo nó nha, phải giữ gìn đó! Vì đây là món quà kỉ niệm của hai đứa mình. Tao không biết bao giờ mày có thể trở về Việt Nam hay định cư mãi ở đấy nữa nhưng nhớ là đừng quên tao, đừng quên lớp mình có những đứa khùng điên này nhé! Nè, sang bên ấy nhớ là phải giữ gìn sức khỏe cho thật tốt nha! Và nhớ giữ liên lạc với cả lớp bằng cách chat trên facebook!"
Nét chữ có phần nghệch ngoạc có lẽ Ngọc Anh lúc ấy đang ngồi trên taxi trên đường đến sân bay để đưa kìm quà cho nó.
Đọc xong bức thư, nó không kìm được cảm xúc của mình. Thực sự nó cũng rất nhớ lớp nó và nhỏ bạn. Nó hồ đồ quá sao không đọc bức thư này sơm hơn để lên facebook chat với tụi nó, để tụi nó không lo lắng cho nó nữa!
Nghĩ là làm, nó lấy cái điện thoại trên bàn lên f xem lũ bạn giờ sống chết ra sao. Vừa mới lên, mở hòm tin nhắn ra bao nhiêu là tin nhắn của Ngọc Anh. Trời ơi, con nhỏ này định bùng tin nhắn sao? Nó vừa đọc vừa cười trả lời lại:
[Tao vẫn khỏe, mày đừng lo cho tao! Tao cũng nhớ mày, nhớ lớp và nhớ thầy cô lắm. Gửi lời hỏi thăm của tao với cả lớp nha. Cin lỗi vì giờ mới lên nhăn tin với mày, tại tao quên không mở quà để đọc bức thư của mày ấy mà. Cảm ơn ha, sợi dây chuyền rất đẹp. Tao sẽ luôn đeo nó bên mình!]
Lướt qua trang chủ xem ảnh của mấy đứa bạn mới chụp gần đây làm nó nhớ bọn bạn quá!
Ái Vân chạy nhanh hết mức có thể để tới phòng kỉ luật. Đứng trước cửa phòng kỉ luật, cô gập người thở dốc rồi vào trong.
- Hội phó...mau...mau đến cứu bạn...em!
Ái Vân nói đứt quãng khiến cho người kia chỉ tròn mắt như không hiểu cô nói gì. Ái Vân điều chỉnh lại mức thở của mình rồi nói với vẻ cấp bách.
- Chị Kim Sa, Bạch Thất Linh đang lộng hành kia kìa. Cô ta đang bắt nạn bạn em. Chị mau tới đấy nhanh lên!
Kim Sa giờ đã hiểu những gì Vân nói, cô đứng dậy nói với tên đang ung dung chơi game.
-Duy An còn ngồi ì ra đấy nữa, mau đi giải quyết cùng tôi nào.
Nghe thấy Sa nói vậy Duy An tự đứng dậy cất điện thoại đi và nói:
-Thế bạn em đang ở chỗ nào?
Chỉ trong phút chốc, nó đã hạ gục tất cả lũ trâu bò kia. Giờ nhìn chúng nó thật thảm hại, đứa nào đứa nấy cũng ôm bụng kêu lên. Chúng Chúng cố gắng đứng dậy chạy thoát thân để mặc Linh ở lại.
-Bạch Thất Linh, giờ cô có muốn thử?
Nó nhếch môi cười khẩy nhìn khuôn mặt tái xanh như đít nhái của cô ả, xem ra đang sợ lắm đây.
-Đừng mà Bảo Nhi! Dùng vũ lực là không tốt đâu thế nên...
Cái bộ mặt giả tạo, giọng nói giả dối đầy mùi thối tha khiến nó phải khinh miệt coi thường. Biết là dùng vũ lực không tốt, vậy sao ả lại dùng để bắt nạt những học sinh khác?
-Tôi nói cho cô biết, tôi ghét nhất là loại người hai mặt như cô đấy!_nó chau mày nhìn Thất Linh, giọng nói cũng có chút bực mình.
-Vậy cô muốn tôi làm gì để cô tha cho tôi?_Linh
Nó cười một cách nham hiểm và nói giọng thách thức:
-Liệu cô có thể làm được không đây?
Bạch Thất Linh không suy nghĩ mà nói:
-Chuyện gì tôi cũng có thể làm được.
-Vậy cô đi quỳ xuống xin lỗi những người cô đã hại và cả Ái Vân nữa.
-Sao? Không đời nào!
Sao có thể bắt cô quỳ xuống xin lỗi mấy cái đứa ấy? Làm như thế thì cô còn mặt mũi nào đâu mà nhìn mặt mọi người?Rồi chúng sẽ không còn tôn trọng cô nữa.
-Vậy ư? Cô không xin lỗi? Được, tôi đành...
Nó chưa nói hết câu thì Linh lên tiếng:
-Được rồi, tôi sẽ làm.
-Lời cô nói ra chỉ là nhất thời, tôi sao có thể tin được đây. Hay cô xin lỗi mọi người trước mặt tôi đi!
Nó biết là loại người như cô ta sẽ chả bao giờ làm đâu. Chả qua trong lúc sợ hãi nên đồng ý thôi.Đến khi tha cho rồi lại chứng nào tật ấy nên nó phải trị tới cùng.
Thấy vẻ mặt cô ả có vẻ không muốn, nó cười khẩy:
-Khó lắm hả?
Linh cói nuốt nỗi hận vào lòng sẽ có một ngày cô sẽ dìm nó xuống tới tầng thứ của địa ngục mới thôi. Cứ đợi đấy. Cô ả nói:
-Không...tôi...sẽ làm như cô nói!
Có lẽ câu nói này rất khó nói với Linh nhưng nó lại rất hài lòng với thái độ lúc này của cô, nói: "Rất tốt"
-Bảo Nhi, tớ dẫn người đến giúp... cậu...!
Vân dẫn đồng đội tới và bất ngờ khi thấy nó đang mỉm cười với cô. Còn Thất Linh, nhìn cô ả có vẻ rất sợ nó. Rốt cuộc vừa nãy cô đã bỏ lỡ sự việc trọng đại gì sao?
-Đâu, người bị hại đâu?
Sa Sa cùng Duy An tới nơi có thấy cảnh đánh nhau như theo lời Vân kể lúc đi trên đường đâu. Cảnh này quả chả giống đánh nhau quái gì. Nói đúng ra họ đang nói chuyện với nhau.
-Vân, em bảo Linh đánh bạn em nhưng đâu thấy?_Sa Sa
-Em...em...
Vân ấp úng không biết trả lời sao nữa, cũng may nó nhanh miệng nói giúp:
-Giữa em và Linh đã giải quyết xong những uẩn khúc bằng cách nói chuyện, chứ không cần đến vũ lực như Vân nói đâu. Chúng ta là người văn minh sẽ không dùng đến vũ lực để đánh nhau phải không Linh?
Nó cười trừ quay sang nhìn Linh, cô ả như hiểu ra cũng gật đầu. Duy An ngáp một cái rồi nói:
-Không có chuyện gì thì thôi, Kim Sa ta về nào. Chắc tụi nhỏ sẽ không đánh nhau theo lời Vân kể một cách li kì hấp dẫn đâu.
Kim Sa gật đầu nhất chí rồi cùng Duy An đi về. Vân thì đừng ngẩn ra chả hiểu cái mô-tê gì. Thêm tiếp là Linh xin lỗi cô khiến cô không hiểu hơn hỏi nó:
-Bảo Ngọc, tại sao...
Chưa để Vân nói hết nó đã chặn họng luôn:
-Chúng ta đi thôi!
.
.
.
Tại một góc nào đó, có một người từ nãy tới giờ quan sát chứng kiến tất cả những trò thú vị của nó và Linh, anh chỉ cười lạnh:
-Cô nhóc này thật thú vị!_rồi lạnh lùng bước đi ra khỏi chỗ ấy.
Thất Linh xin lỗi tất cả những người cô ta hại xong. Nó cùng Vân đi về lớp, trong tiết học Vân hỏi liên hồi làm nó không thể tập trung vào việc học, nó liền nói tan học sẽ kể cho Vân chuyện vừa nãy. Vừa dứt lời thì kết thúc tiết học và đi về, nó lại phải diễn đại lại cái câu chuyện ấy cho Vân nghe.
Tối hôm ấy nó bị ba mẹ tra vấn về buổi đầu tiên đi học ra sao? Vui hay chán, gặp nhiều bạn không? Bla...bla... làm nó mệt vì phải trả lời những câu trả lời của nhị vị phụ huynh. Và cuối cùng nó cũng thoát khỏi họ vì trả lời xong câu cuối cùng...
_____________________________________________
Hế nhô! Mình sẽ quay trở lại viết truyện sau mấy tháng bỏ lửng. Mong các bạn ủng hộ truyện tiếp nha! Còn nữa cho mình xin ít ý kiến khi các bạn đọc xong truyện mình nha. Mình vẫn còn rất nhiều sai sót mong các bạn giúp đỡ. Yêu mấy chế nhiều!