Mùa đông tới rồi, hôm nay thời tiết hơi se lạnh nên nó khoác thêm một chiếc áo phao gió mỏng màu xanh lá lên người để đi học... Vừa bước vào lớp, đã bị Vân kéo sền sệt để kể chuyện rồi.
-Bảo Nhi, nghe nói ở Trùng Khánh sắp có tuyết rơi á! Khoảng vào thứ 7, chủ nhật hay sao í! Tớ muốn đi ngắm tuyết đầu mùa quá đi! Hay cậu với tớ cùng đi nha! Vào ngày mai đó!
Nó ngẩn ngơ khi nghe Vân nói, nói thật thì nó chưa bao giờ được ngắm tuyết cả. Ở Việt Nam lấy đâu ra tuyết chứ cùng lắm thì đi Sa Pa xem tuyết rơi, còn ở Hà Nội lấy đâu ra mà xem. Cơ hội này nó nhất định phải đi bằng được mới thôi. Nghe nói tuyết đầu mùa rơi rất đẹp, mà nó lại rất muốn xem a~ Nó phải năn nỉ ba mẹ cho bằng được mới thôi.
-Tớ cũng không biết có đi được không nữa. Để tớ về xin phép ba mẹ rồi cùng đi nha!_Nó cười trừ
-Nói mới nhớ tớ đã xin phép ba mẹ đâu! Hì hì...Ừ, khi nào xin phép được nhớ phone cho tớ nha!
Vân nháy mắt tinh nghịch rồi đưa tờ giấy vừa viết số điện thoại cho nó. Nó gật đầu nhận lấy...
*
*
*
Về nhà, nó tranh thủ hỏi ý kiến ba mẹ về chuyện sáng nay nó và Vân bàn bạc với nhau. Mặc dù ba mẹ nó cho đi nhưng phải có người lớn đi mới đảm bảo an toàn. Lại hay tin mai Thiên Tỉ sẽ đi Trùng Khánh để quay MV mới chứ. Thế là ba mẹ nó liền gửi nó cho anh và đi mua vé máy bay luôn cho nó...
-Ba mẹ kì thật! Bảo có người lớn đi theo mới an toàn, Thiên Tỉ hơn mình có 2 tuổi có được coi là người lớn đâu mà bảo có cậu ta ở bên mình, bố mẹ mới yên tâm? Hừ, thật là...
Cằn nhằn ở miệng thế thôi chứ thực ra nó thích lắm, được đi cùng anh lại có thể gặp được hai thành viên trong nhóm nữa. Còn được coi trước MV mới nhất sắp tung ra thì còn gì bằng? Nó sắp xếp quần áo vào một cái balô đen, để một bên rồi nằm kềnh ra ngủ đến tận tối...
✈ ✈ ✈ ✈ ✈ ✈ ✈ ✈ ✈ ✈ ✈ ✈ ✈ ✈ ✈ ✈
Nó và Thiên Tỉ đã yên vị ngồi bên trong máy bay tại phòng vip. Anh thì ngồi trên nó một ghế, còn nó thì ngồi sau anh. Thật buồn chán mừ. Tối hôm qua, nó có nhắn tin cho Vân là nó được đi. Vậy mà Vân lại nhắn lại là xin lỗi ba mẹ không cho cô ấy đi. Buồn woé. Có Vân ở đay thì đã không ngồi thui thủi một mình rồi...
Nó cùng Thiên Tỉ đi ra khỏi sân bay nhưng nó cũng biết í mà đi đằng sau anh cách hẳn 2 mét. Các bạn có biết vì sao nó phải làm vậy không? Bởi vì fan anh biết hôm nay anh về Trùng Khánh để quay MV mới lên kéo đến đông lắm làm nó phải chen mãi mới ra được còn anh thì vẫn bị mắc kẹt ở trong. Cũng may lúc vừa xuống máy bay anh đã nói là nó hãy về khách sạn nào đó trước, còn anh thì sẽ tới sau...
Sau khi ký xong mấy thứ vớ vẩn ở khu tiếp tân khách sạn. Nó cầm chìa khóa mà cô nhân viên đưa cho lên phòng 564 mà ba nó đặt trước cho nó. Nó mở cửa ra rồi để đồ đạc ở bên trong. Tại ngồi trên máy bay lâu nên nó cảm thấy khó chịu nên đi tắm.
Nó diện cho mình áo len màu hồng sữa kết hợp với áo sơ mi trắng có cổ dài tay ở bên trong, cùng chiếc quần jeans màu đen. Tóc dài thả xuống.
Nó đội mũ len màu trắng lên và tiện lấy cái áo khoác màu trắng ấm áp trên giường khoác lên người, đeo đôi giày cao cổ màu đen vào rồi đi ra ngoài.
Nó đang lấy cái điện thoại ở trong túi áo ra thì va phải vào ai đó. Theo phản xạ nó quay lại nhìn thì thấy mấy tập vở bị rơi xuống đất. Nó cúi người nhặt giúp người kia. Bất ngờ nó và người kia chạm tay vào nhau. Nó nhìn người kia, người kia nhìn lại, cảm thấy người ấy rất quen. Lẽ nào là...
-Vương Tuấn Khải, anh đi đâu mà lâu thế?
Giọng nói trong trẻo ở đằng sau vang lên, nó quay lại nhìn.
"Sao? Cậu ta là Vương Tuấn Khải ư? Thế còn người vừa gọi là Vương Nguyên? Hai người ấy ở đây?"
Nó đơ một lúc vì quá ngạc nhiên. Tại sao nó lại tình cờ đến vậy chứ? Gặp đúng hai người này ở trong hoàn cảnh này. Vương Nguyên đi tới chỗ nó và Tuấn Khải, cậu hỏi nhỏ với Khải:
-Cô gái này là ai?
Tuấn Khải nhún vai nói:
-Anh không biết!
Sau một lúc đơ cuối cùng nó đã hồi phục lại và đưa tập vở cho Vương Tuấn Khải:
-Xin lỗi! Tập vở của anh đây!
Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường. Hôm nay nó bắt taxi tới trường vì ba nó có cuộc họp gấp lên đi từ sớm. Tới cổng trường thì không biết từ đâu bao nhiêu con người ồ ra.
"Có chuyện gì sao? Chả lẽ chúng là fan hâm mộ mình về vụ hôm qua? Vinh dự quá...haha"
Nó nghĩ thầm trong cảm giác vui sướng rồi mỉm cười với mọi người. Đáp lại nó là một sự bơ vô cùng nặng mèo: tội nghiệp Họ chạy qua nó như gió vừa thổi qua vậy. Nó tức lắm liền quay lại xem ai còn nổi trội hơn mình, dám fafnh fan của nó chứ?
-Aaa~ Đẹp trai quá đi! Nhìn giống Thiên Tỉ wóe!
Nó hét lên khi thấy người con trai xuống xe khoác cái balô màu đen lệch vai.
-Nè bạn, đấy là Dịch Dương Thiên Tỉ thành viên nhóm nhạc TFBOYS chứ còn ai vào đâu nữa!
Sao cơ? Có nhầm lẫn gì không? Đây là Thiên Tỉ-thần tượng nó cuồng sao? Anh học trường này? Nhìn mặc đồng phục của trường thật đẹp trai mà. Nói chung người đẹp mặc gì cũnh đẹp! Vừa được là hàng xóm với anh, vừa được học chung cả một trường nữa. Có phải nó may mắn lăm không? mèo: may mà không học cùng lớp!
"Sao đời mình lại may mắn thế không biết!"
Nó tự mãn ở trong lòng, vừa đi vừa huýt sáo, nhìn nó vui như hoa cứt nhợn vậy...
-Vừa gặp chuyện gì sao mà vui dữ vậy?
Vân quả rất tâm lý a~ Vừa nhìn thấy nó mặt hớn hở, đặt mông xuống ghế liền hỏi luôn. Nó vui vẻ trả lời:
-Thần tượng của tớ học trường này! Há há. Cậu biết là ai không?
-Dịch Dương Thiên Tỉ đúng không?
Ái Vân phang cho một câu làm nó ngớ người ra. Sao cô ấy lại biết nó thần tương Thiên Tỉ nhỉ? Chả lẽ cô ấy đi tìm hiểu về nó sao?
-Đừng ngạc nhiên như thế chứ!_Vân cười hiền với nó, đưa nó về thế giới thực tại thoát khỏi những suy nghĩ rối bời kia.
-Sao cậu biết tớ thần tượng Thiên Tỉ?_nó nuốt nươc bọt hỏi bằng giọng bé tí.
-Tại tớ cũng thần tương anh ấy nên tớ đoán vậy thôi. Ai chả biết hiện giờ TFBOYS rất nổi mà người thần tượng họ cũng là chuyện thường!
A~ Hóa ra là vậy, làm nó cứ nghĩ cô đi tìm hiểu đời sống riêng tư của nó chứ! Xem ra nó đã nhầm rồi. Thật vui khi có người bạn cũng là Thiên Chỉ Hạc như nó. Haha...
-À, tớ có quen với anh ấy đó hay tớ dẫn cậu lên để xin chữ ký nha. Tiện thể buôn chuyện với chị Kim Sa ha!
Xin chữ kí? Vân quen với Thiên Thiên? Tốt quá còn gì, như vậy sẽ dễ hỏi cô ấy về tính cách thực của anh ấy hơn. Haha. Đời nó thật may mắn.
-Hế nhô mọi người!
Vân mở cửa phòng Hội Kỉ Luật ra chào hai người đang ngồi ở bên trong. Hai người ấy cùng nhìn ra rồi cắm đầu cắm cổ vào làm bài tập. Thái độ gì đây? Bơ lời chào của cô sao? Hic...hic... Nó cũng thò đầu vào nhìn thần tượng của nó đang ở chỗ nào, kết quả là không thấy.
-Có chuyện gì sao Vân?
Sa vừa bấm từng con số vào máy tính để tính toán vừa nhìn Vân. Cô kéo nó vào, nó liền cúi chào Duy An rồi ngồi xuống:
-Chị Sa Sa, anh Thiên Tỉ tới chưa?
Vân nhanh nhảu hỏi. Sa Sa thở dài chán nản nói:
-Tới rồi, nhưng vừa đi đâu á! Mà em tìm cậu ta có chuyện gì?
-Chả là em mang cô bạn thân này lên để...
Vân lắm chuyện kể lể cũng may nó bịp mồm của cô bạn này kịp không đời nó tiêu mất. Nó thật không muốn cho ai biết nó là fan anh thì nó không biết phải nói sao nữa.
-Để buôn chuyện với anh chị ạ!
Nó trả lời vế còn lại của Vân và kéo cô ra ngoài nói chuyện
-Nè, sao cậu lại nói dối chứ? Sao không để tớ nói tiếp?_Vân cáu kỉnh nói
-Tớ không muốn họ biết,ok. Cậu phải giữ bí mật cho tớ. Tớ muốn là fan thầm lặng của cậu ấy chứ không thích phanh phua, với lại tớ sợ cậu ấy ứng xử với fan của mình không tự nhiên nên vì thế cậu phải GIỮ BÍ MẬT cho tớ.
Nó nhấn mạnh những từ cần nhấn. Vân chớp chớp mắt nhìn nó và gật đầu nói:
-Được rồi, tớ sẽ giữ bí mật!
-Bí mật gì thế, Ái Vân?
Câu nói không lạnh không nóng phát ra từ đằng sau khiến hai đứa giật mình. Quay lại nhìn, nó còn ngạc nhiẻn hơn. Thiên Tỉ-anh có lên gọi là ma không? Toàn xuất hiện bất ngờ khiến người khác đau tim. Nó cũng là một trong số nạn nhân ấy. hic...
-A~ Không có bí mật gì đâu! Chắc anh nghe lộn rồi!
Vân nói, nó thì xua tay lắc đầu ngoây ngoẩy nhìn rất chi là hài hước làm anh như cười như không vậy. Nó cũng nói:
-Chắc nghe nhầm thôi có bí mật nào đâu!
Thiên Tỉ cũng không suy xét nhiều nữa bảo hai đứa nó vào trong ngồi hỏi xem có chuyện gì không mà lên đây. Kết quả là hai đứa nó gãi đầu gãi tai nói đồng thanh:
-Buôn chuyện với chị Kim Sa!
Đúng là nhịn cười không nổi với Vân và Bảo Nhi mà, hỏi toàn chuyện cá nhân thôi. mèo: thế mới gọi là buôn Nào thì chị làm việc có mệt không? Chị có bạn trai chưa? Để em giới thiệu vân vân và mây mây... Điều này làm cho Duy An cười suốt khi thấy sư tử cái bị chọc giận không tài nào tập trung vào việc làm bài được. Còn Thiên Tỉ, anh chỉ cười nhẹ. Sa Sa, cô thì nổi điên với hai đứa nhóc lắm chuyện này!