Mình nghĩ lại rồi, cho dù mình nản vì không có ai cho mình ý kiến gì nhưng mình sẽ không bỏ giở truyện này đâu. Vì nó là cả một tâm huyết suốt mấy tháng nay của mình mà. Vì sao chỉ vì truyện nhỏ nhặt ấy mình phải bỏ chứ đúng không? Dù không có ai ủng hộ, không đọc truyện hay không cho mình một ý kiến đi nữa. Mình vẫn cứ mặt dày viết tiếp để thỏa mãn sự yêu thích thích viết truyện này.
- - - - - - -
Tối hôm ấy, Thiên Tỉ nhận được cuộc gọi của ba nó rằng tại sao nó không nghe máy có phải nó đang ở cạnh anh không? Anh trả lời:
-Dạ, cậu ấy không ở cùng cháu! Chắc giờ này cậu ấy đang ngủ ấy bác ạ! Để cháu qua phòng cậu ấy xem sao!
-Ừ, thế cháu sang xem hộ bác nhé!_Đầu dây bên kia nói.
Thiên Tỉ cúp máy, thở dài mệt mỏi đi sang phòng nó. Anh gõ cửa phòng nó nhưng không có một tí động tĩnh và dấu hiệu nào cho thấy nó ở trong phòng. Khi anh mượn chìa khóa ở dưới khu tiếp tân và mở phòng nó ra. Trong ấy hoàn toàn không có nó.
"Bảo Nhi, muộn vậy rồi tại sao cậu còn không chịu về chứ?"
Trong sâu thẳm thâm tâm anh có một thứ gì đó rất sốt ruột, nó cứ thôi thúc anh phải đi tìm Bảo Nhi. Như nhắc nhở anh là sẽ có chuyện gì đó sẽ xảy ra đối với nó. Anh không nghĩ ngợi gì nhiều, quay trở về phòng lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.
-Tối rồi mà Thiên Tỉ đi đâu thế nhỉ? Đại ca có biết không?_Vương Nguyên thấy Thiên Tỉ đi ra ngoài liền quay sang hỏi Khải.
-Em hỏi anh, anh biết hỏi ai? Anh đâu phải thánh mà đoán được em ấy đi đâu! Nghe nói tối nay bão tuyết sao í!_Khải nói rồi giựt lấy gói khoai tây chiên từ tay Nguyên.
-Thế thì Thiên Tỉ ra ngoài trong lúc bão tuyết làm gì cơ chứ?_Nguyên bức xúc dành lấy đồ ăn của mình.
👀
👀
👀
-Mệt quá đi! Sao cái công viên này đi nó lòng vòng vậy? Chả lẽ mình bị lạc rồi sao? Mình nhớ là lúc đi vào là lối này mà sao giờ lại quay trở về vị trí cũ nhỉ?
*mèo: Chúc mừng chị vì đã quay trở về vị trí cũ! Không phải là "chả lẽ" đâu mà em khẳng định chị bị lạc rồi!*
Nó than thở rồi rút cái điện thoại ra bậy nguồn lên không được. Trời đất quỷ thần ơi, sao lại hết pin vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này chứ? Sao hôm nay sui sẻo quá vậy?
Tuyết đã bắt đầu rơi, gió càng ngày càng mạnh hơn, Thiên Tỉ sốt ruột xuống taxi chạy ra chôc nó lặn người tuyết hôm nay. Chỉ thấy một người tuyết đã hoàn thành, còn người thì không thấy. Rốt cục nó đã chay đi đâu? Sao gọi mãi mà không nghe máy chứ?
Anh đi lòng vòng tìm nó trong cái rét của mùa đông.
-BẢO NHI, CẬU Ở ĐÂU? MAU TRẢ LỜI TÔI ĐI!_Anh hét lên.
Cảm thấy có chút gì đó hối hận vì đã bỏ nó lại một mình. Nó mới đến đây sao có thể biết đường mà về chứ? Giá như anh không để nó lại một mình, không lạnh nhạt đối với nó thì chuyện này sẽ không xảy ra. Giờ biết tìm nó ở đâu đây?
"Ông trời ơi, có phải con ích kỷ lắm không? Bảo Nhi bị lạc là vì con, vì con bỏ cô ấy lại mà cô ấy mới bị lạc. Con thật ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình mà không quan tâm đến người khác sẽ bị sao. Ông cho con một tia hi vọng nào đó đi! Với hi vọng sẽ tìm ra cô ấy nhanh hơn. Có được không?"
Thiên Tỉ nhìn lên bầu trời chỉ một màu đen tối om không một tia sáng, tuyết rơi lạnh toát da mặt anh nhưng anh không quan tâm chỉ mong một điều sẽ thấy nó. Tia hi vọng nhỏ nhoi ấy thật đã đến với anh...
Từ xa xa có một bóng người nhìn rất giống nó đi lù gù về phía anh. Trong lúc ấy anh cảm thấy rất vui, mặc dù không biết đó có phải là nó không nhưng anh vẫn hét lên:
-BẢO NHI PHẢI KHÔNG? SAO CẬU KHÔNG VỀ KHÁCH SẠN? CẬU CÓ BIẾT...
Chưa nói hết câu, người kia đã ngã xuống nền tuyết lạnh giá kia. Anh hốt hoảng chạy tới. Là nó, chính nó rồi, hóa ra anh không nhầm.
-Bảo Nhi, mau tỉnh lại! Đừng có ngủ...
Nó mơ màng nhìn người đang lay lay mình quả thực rất giống Thiên Tỉ, nó mỉm cười nói:
-Thiên Tỉ phải không? Xin lỗi vì đã nói dối cậu, tớ không phải Tứ Diệp Thảo mà là...Thiên Chỉ Hạc. Tớ là fan cậu. Thật đấy!
Rồi ngất đi luôn. Nghe nó nói mà anh sững lại, nó là fan anh? Hóa ra cái hôm anh và nó ở trên phòng, nó đã nói dối anh nó là Tứ Diệp Thảo, nó không muốn nói ra sự thật là vì gì chứ?
Mùa đông tới rồi, hôm nay thời tiết hơi se lạnh nên nó khoác thêm một chiếc áo phao gió mỏng màu xanh lá lên người để đi học... Vừa bước vào lớp, đã bị Vân kéo sền sệt để kể chuyện rồi.
-Bảo Nhi, nghe nói ở Trùng Khánh sắp có tuyết rơi á! Khoảng vào thứ , chủ nhật hay sao í! Tớ muốn đi ngắm tuyết đầu mùa quá đi! Hay cậu với tớ cùng đi nha! Vào ngày mai đó!
Nó ngẩn ngơ khi nghe Vân nói, nói thật thì nó chưa bao giờ được ngắm tuyết cả. Ở Việt Nam lấy đâu ra tuyết chứ cùng lắm thì đi Sa Pa xem tuyết rơi, còn ở Hà Nội lấy đâu ra mà xem. Cơ hội này nó nhất định phải đi bằng được mới thôi. Nghe nói tuyết đầu mùa rơi rất đẹp, mà nó lại rất muốn xem a~ Nó phải năn nỉ ba mẹ cho bằng được mới thôi.
-Tớ cũng không biết có đi được không nữa. Để tớ về xin phép ba mẹ rồi cùng đi nha!_Nó cười trừ
-Nói mới nhớ tớ đã xin phép ba mẹ đâu! Hì hì...Ừ, khi nào xin phép được nhớ phone cho tớ nha!
Vân nháy mắt tinh nghịch rồi đưa tờ giấy vừa viết số điện thoại cho nó. Nó gật đầu nhận lấy...
Về nhà, nó tranh thủ hỏi ý kiến ba mẹ về chuyện sáng nay nó và Vân bàn bạc với nhau. Mặc dù ba mẹ nó cho đi nhưng phải có người lớn đi mới đảm bảo an toàn. Lại hay tin mai Thiên Tỉ sẽ đi Trùng Khánh để quay MV mới chứ. Thế là ba mẹ nó liền gửi nó cho anh và đi mua vé máy bay luôn cho nó...
-Ba mẹ kì thật! Bảo có người lớn đi theo mới an toàn, Thiên Tỉ hơn mình có tuổi có được coi là người lớn đâu mà bảo có cậu ta ở bên mình, bố mẹ mới yên tâm? Hừ, thật là...
Cằn nhằn ở miệng thế thôi chứ thực ra nó thích lắm, được đi cùng anh lại có thể gặp được hai thành viên trong nhóm nữa. Còn được coi trước MV mới nhất sắp tung ra thì còn gì bằng? Nó sắp xếp quần áo vào một cái balô đen, để một bên rồi nằm kềnh ra ngủ đến tận tối...
Nó và Thiên Tỉ đã yên vị ngồi bên trong máy bay tại phòng vip. Anh thì ngồi trên nó một ghế, còn nó thì ngồi sau anh. Thật buồn chán mừ. Tối hôm qua, nó có nhắn tin cho Vân là nó được đi. Vậy mà Vân lại nhắn lại là xin lỗi ba mẹ không cho cô ấy đi. Buồn woé. Có Vân ở đay thì đã không ngồi thui thủi một mình rồi...
Nó cùng Thiên Tỉ đi ra khỏi sân bay nhưng nó cũng biết í mà đi đằng sau anh cách hẳn mét. Các bạn có biết vì sao nó phải làm vậy không? Bởi vì fan anh biết hôm nay anh về Trùng Khánh để quay MV mới lên kéo đến đông lắm làm nó phải chen mãi mới ra được còn anh thì vẫn bị mắc kẹt ở trong. Cũng may lúc vừa xuống máy bay anh đã nói là nó hãy về khách sạn nào đó trước, còn anh thì sẽ tới sau...
Sau khi ký xong mấy thứ vớ vẩn ở khu tiếp tân khách sạn. Nó cầm chìa khóa mà cô nhân viên đưa cho lên phòng mà ba nó đặt trước cho nó. Nó mở cửa ra rồi để đồ đạc ở bên trong. Tại ngồi trên máy bay lâu nên nó cảm thấy khó chịu nên đi tắm.
Nó diện cho mình áo len màu hồng sữa kết hợp với áo sơ mi trắng có cổ dài tay ở bên trong, cùng chiếc quần jeans màu đen. Tóc dài thả xuống.
Nó đội mũ len màu trắng lên và tiện lấy cái áo khoác màu trắng ấm áp trên giường khoác lên người, đeo đôi giày cao cổ màu đen vào rồi đi ra ngoài.
Nó đang lấy cái điện thoại ở trong túi áo ra thì va phải vào ai đó. Theo phản xạ nó quay lại nhìn thì thấy mấy tập vở bị rơi xuống đất. Nó cúi người nhặt giúp người kia. Bất ngờ nó và người kia chạm tay vào nhau. Nó nhìn người kia, người kia nhìn lại, cảm thấy người ấy rất quen. Lẽ nào là...
-Vương Tuấn Khải, anh đi đâu mà lâu thế?
Giọng nói trong trẻo ở đằng sau vang lên, nó quay lại nhìn.
"Sao? Cậu ta là Vương Tuấn Khải ư? Thế còn người vừa gọi là Vương Nguyên? Hai người ấy ở đây?"
Nó đơ một lúc vì quá ngạc nhiên. Tại sao nó lại tình cờ đến vậy chứ? Gặp đúng hai người này ở trong hoàn cảnh này. Vương Nguyên đi tới chỗ nó và Tuấn Khải, cậu hỏi nhỏ với Khải:
-Cô gái này là ai?
Tuấn Khải nhún vai nói:
-Anh không biết!
Sau một lúc đơ cuối cùng nó đã hồi phục lại và đưa tập vở cho Vương Tuấn Khải:
-Xin lỗi! Tập vở của anh đây!