«Phải mãi mãi xa ngôi nhà này với bao kỉ niệm sao?»Nó đưa mắt nhìn ngôi nhà gắn liền với nó gần 10 năm qua.
-Bảo Bảo, nhanh lên con sắp trễ rồi._ mẹ nó dục.
- Vâng.
Nó lấy cái điện thoại ở ba lô ra, chụp một bức ảnh làm kỷ niệm rồi chạy ra xe, mở cửa vào:
-Con làm gì thế?_ mẹ
- Con chụp ảnh kỷ niệm thôi!_nó
_Ừ.
_ _ _Tại sân bay Nội Bài_ _ _
«Con nhỏ này làm gì mà chưa tới chứ. Hôm qua hứa là tiễn mình rồi mà... Ui, sắp tới giờ rồi.»
Nó đứng chắp tay vào hông nhìn đồng hồ, miệng thì không ngừng lẩm bẩm.
-Bảo Bảo, mau ra đây kiểm soát lại vé đi.
Mẹ nó gọi, nó cuống cuồng, mắt không rời cái cửa, chỉ hi vọng là con bạn mình sẽ tới kịp. Nó vừa đi vừa chửi rủa con bạn đáng chết của mình.
«Nó định không đến thật ư? Mày nhớ đấy con điên. Nao về Việt Nam, tao sẽ xử mày...»
-Hù...
Nó đang định ra chỗ kiểm soát lại vé thì Ngọc Anh từ đâu chui lên, hù nó 1 cái làm nó suýt ngã xuống đất. Con nhỏ biết nó yếu bóng vía nên dùng cái trò này để phá nó.
-Con điên, mày tính làm tao bị nhồi máu cơ tim chết ngay tại đây à? Mày có biết tao đợi mày gần tiếng đồng hồ rồi không?_Nó càu nhàu, nhìn nhỏ mà trách mắng.
-Tao xin lỗi. Tao biết tao sai rồi mà. Coi như đây là quà bồi thường cái gần tiếng mày chờ tao ha.
Nhỏ đưa quà cho nó, nó cười khúc khích rồi chạy ra chỗ kiểm soát.
-Tao sẽ mở khi nào tới đó. Bye bye cưng, khi nào về tao sẽ có quà cho mày.
Nó giơ tay vẫy vẫy rồi chạy vào trong. Ngồi lên máy bay, nó nhìn qua ô cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm, giọt nước mắt lăn trên gò má. Nó nhắm mắt lại và thiếp đi từ lúc nào không hay.
_ _ _»»««Bắc Kinh_ _ _»»«lúc 13h»»_ _ _
Nó ngáp ngắn ngáp dài ngắn đến nỗi mà con ruồi còn có thể chui vào được.
-Mệt quá.=.=
Nó phang 1 câu làm bố mẹ nó suýt ngất vì câu nói ấy của nó. Từ lúc lên máy bay tới giờ nó chả động chân động tay vào 1 việc gì, chỉ trừ 1 việc trọng đại nhất của nó là nên máy bay đánh 1 giấc ngủ cho tới khi xuống đến nơi.
-Bảo Bảo, con đứng ở đây nha. Ba mẹ đi làm cái này 1 chút nha. Nhớ là đừng có đi đâu xa, ba mẹ không tìm được con đâu. Đứng im đây nghe chưa?
Mẹ nó dặn đi dặn lại, làm như nó là con nít không bằng. Nó cứ gật gà gật gù, nhìn bóng dáng của 2 quỹ phụ huynh đi xa.
Nó ngán ngẩm ngồi xuống ghế ngay cạnh mình. Rồi lại chơi trò đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên. Chán trò này rồi, nó lại quyết định là ngồi im 1 chỗ nghịch điện thoại.
Ở phía xa cách chỗ nó khoảng 5 hàng ghế chờ, mọi người tự nhiên chạy ra bu lại ở 1 chỗ, rồi hét toán lên. Cảm thấy trước mặt mình tự nhiên thưa thớt, chính xác hơn là sân bay tự nhiên trở thành cái chợ vỡ. Nó nhìn xung quanh thấy mọi người đang xúm xúm lại 1 chỗ, nó nhún vai tự nhắc: «Không quan tâm
Một đại tỷ trên tay cầm tấm banner chạy ra chỗ nó rồi hét lớn:
-DỊCH DƯƠNG THIÊN TỈ.
Trời đất, hét ở đâu không hét cứ nhằm chỗ nó là sao? Làm nó giờ ong hết cả đầu óc rồi nè. Tội nghiệp.
«Cái bà chị này bị điên sao mà tự nhiên chạy ra chỗ mình hét tên thần tượng mình chứ. Thiên Tỉ đâu có ở đây. Ờ, mà khoan tấm banner đó. Chả lẽ...»
Nó nghĩ trong bụng rồi tự nhiên đứng dậy hét toáng lên:
-Aaaaaa....
Rồi nó chạy ra nơi mọi người đang bu lại, vừa chạy ra thì bị tỷ tỷ nào đó đẩy nó làm nó ngã bịch xuống đất.
«Ôi, cái mông của tôi. Sao họ quá đáng thế không biết, tự dưng hẩy mình. Trời ơi, sao nay sui seo vậy? Khi không bị người ta hẩy ngã lại con không được gặp Idol của mình chứ. Hu hu...»
Nó gào thét trong lòng. Bỗng, có 1 bàn tay xòe ra ngay trước mặt nó. Nó ngẩng mặt lên nhìn:
-Thiên Tỉ.
Nó ngạc nhiên khi thấy Thiên Tỉ đứng ngay trước mặt mình. Anh nhanh tay bịt miệng nó lại rồi nói:
-Có sao không?
Câu hỏi ấy thật sự rất ấm khiến nó đơ 1 lúc, nó ấp úng trả lời:
-Tớ...Tớ không sao.
Thiên Tỉ lại đặt bàn tay của anh trước mặt nó, nói:
-Đứng lên đi.
Nó cầm lấy bàn tay ấm áp của anh, anh kéo nó đứng dậy.
-Cảm ơn cậu. Nhưng không phải cậu đi ra ngoài kia rồi sao, sao lại ở đây?_nó hỏi luôn vào chủ đề.
-Cái này, cậu không lên biết vẫn hơn. Tôi đi đây.
Thiên Tỉ nói giọng lạnh lùng, rồi đi. Nó nhìn theo bóng dáng anh đi xa dần mà thấy tiếc nuối vô cùng.
Ba nó trở nó tới trường, trên đường đi cha con không nói với nhau câu nào cả cho tới khi nó định mở cửa xuống xe.-Bảo Bảo, ba xin lỗi vì chuyện vừa nãy nha. Con gái cưng đừng giận ba nghen!Ba nó thấy bộ mặt ủ rũ của nó, nghĩ rằng nó đang giận mình liền nói xin lỗi. Nó mỉm cười, mặc dù nó rất buồn nhưng nó vẫn ngụy trang với dáng vẻ ấy.
-Ba không có lỗi gì cả. Ba chỉ lo lắng cho con nên mới làm vậy. Con hiểu mà!
-Ừ, cảm ơn con gái!_ba nó cảm thấy nhẹ nhõng hơn hẳn.
-Con chào ba, con đi học._nó lễ phép nói.
-Ừ, con vào đi. Nhớ chào tạm biệt các bạn nha. Ba đi làm giấy chuyển trường.
-Vâng.
_ _ _ _ _Tại lớp A_ _ _ _
Nó vào trong lớp, để cặp lên bàn rồi ngồi xuống. Úp mặt xuống bàn, nó khóc rất nhỏ, dường như không phát ra tiếng vì nó không muốn ảnh hưởng tới mọi người.
-LÊ HOÀNG BẢO NHI.
Nghe thấy tiếng con bạn trí cốt gọi tên mình, nó định ngẩng mặt lên nhìn nhưng nghĩ lại mắt nó giờ đang sưng húc lên. Nó không muốn mọi người bu đến hỏi nó.
-Cái con trời đánh này, dở giời sao nay mày đi học sớm thế? Không định lập kỷ lục với tao nữa sao?
Ngọc Anh đến bên nó vỗ vào vai mà nói. Chợt, nhỏ nhận ra con bạn mình nay sao lại nằm úp mặt thế này. Thường ngày con này găng-tơ lắm mà sao này yếu xìu thế này.
-Bảo Bảo, mày bị sao thế? Trong người không khỏe sao? Đầu mày đâu có nóng. Rốt cuộc mày làm sao mà cứ nằm soài ra như đứa sắp chết thế này?
Ngọc Anh hỏi liên hồi, hết sờ trán rồi sờ đầu làm nó phát tức:
-Mày dừng trò này lại đi! Hu hu...
Nó đang khóc sao? Đây là lần đầu tiên, nhỏ thấy nó khóc đó. Nhìn nó bây giờ thật đáng thương.
-Đứa nào ăn hiếp mày hả?
Con nhỏ này ngu thật. Nó là đầu gấu trong trường, nó đi qua ai cũng phải cúi chào, ai cũng sợ. Lấy đâu ra thằng, con nào dám ăn hiếp nó.
-Không._nó ngừng khóc rồi lau nước mắt.
-THẾ LÀM SAO MÀY KHÓC?_nhỏ hét lên làm mọi người xung quanh nhìn về phía nó và nhỏ.
-Mày điên à? Nói nhỏ thôi.
Nó nhanh tay bịt miệng nhỏ lại.
-Ừ. Sao mày lại khóc?_nhỏ cố gắng điều chỉnh âm thanh.
Nó kể chuyện sáng nay ba con nó nói chuyện với nhau cho nhỏ nghe. Kết lại đầu đuôi câu chuyện của nó là ánh mắt của bao nhiêu con người nhìn nó với vẻ không muốn xa. Họ bu lại chỗ nó hỏi.
-Sư tỷ, sư tỷ định chuyển sang Bắc Kinh học sao? Đệ sẽ nhớ tỷ nhiều lắm!
Dương Huy, thằng đệ tử trung thành với nó nhất từ năm học cấp đến giờ. Thằng ấy vừa đi vào lớp định ra chỗ nó thì nghe thấy nó kể liền nói.
-Đúng vậy chúng tớ sẽ rất nhớ cậu đó, Bảo Bảo.
Thảo, lớp trưởng lớp nó nói và sau đó là từng đứa từng đứa nói theo. Cả lớp nó tuy là cái lớp nghịch nhất trường, học giỏi nhất trường và cũng là lớp đoàn kết nhất trường nên khi có đứa nào sắp chuyển sang trường khác là đứa nào đứa ấy lại không muốn xa nhau.
-Tớ cũng sẽ rất nhớ mọi người!
Nó nước mắt ngắn, nước mắt dài, ôm tất cả mọi người vào lòng rồi cả lớp đều khóc. Cho tới khi Ngọc Anh nói:
-Thế là mày sắp được gặp Idol của mày bên Bắc Kinh rồi còn gì? Con ngốc này.
Ngọc Anh ôm nó vào lòng khóc.
-Chắc gì tao đã gặp được người ta. Giả lại tao không muốn xa mày đâu con điên._nó nói
-Tao cũng vậy. Con khùng. Mày khóc ướt hết áo tao rồi nè. Con tó._nhỏ nói.
-Áo tao cũng bị ướt nè._nó.
Cả lớp nó cứ khóc ròng cho tới lúc tiếng trống trường vang lên. Đứa nào đứa nấy đều về chỗ của mình, cô chủ nhiệm vào. Lớp trưởng hô:
-Cả lớp chào cô.
-Chúng em chào cô.
Giọng đứa nào đứa ấy cũng khàn vì vừa gào vừa khóc.
-Cả lớp ngồi xuống. Mắt các em bị sao mà sưng húc lên thế kia?
Cô giáo hỏi, trong khi đó mắt cô cũng sưng.
-Dạ. Cô ơi, sao mắt cô cũng sưng lên như bọn em vậy?_thằng Huy hỏi ngược lại.
Đúng là chỉ có nó mới hiểu cả lớp đang nghĩ và muốn hỏi gì.
-Bảo Bảo, có thật là em định chuyển trường sang Trung học không?_cô giáo
-Vâng._nó cúi mặt xuống, khóe mắt cay cay.
-Em đi cô sẽ rất nhớ em đó.
Cô Mai, cô giáo chủ nhiệm lớp nó. Cô là người rất yêu mến các em học sinh. Cô rất hiền, dạy môn Văn rất dễ hiểu nên đứa nào cũng thích học Văn cô ấy. Cô như người mẹ thứ của lớp vậy nên khi có em học sinh nào chuyển đi là dường như cô lại khóc. Và nó là người mà cô đang hỏi, mắt cô sưng là khóc vì nó bây giờ.
-Đây là buổi học cuối cùng của bạn Bảo Nhi. Cô sẽ cho lớp ta ôn lại kỷ niệm với bạn ấy nha._cô Mai nói
Cô đi xuống ôm nó vào lòng rồi khóc.
Ngày hôm ấy như kéo dài ra khiến nó không muốn xa lớp học quậy phá này...