Mọi chuyện đều được giải quyết êm xuôi khi cô Hòa phạt Bạch Thất Ninh và xin lỗi bạn học sinh kia về chuyện ban nãy vì trách lầm bạn. Bảo Nhi cũng được xếp chỗ luôn, nó được ngồi cùng với cô bạn ban nãy suýt bị phạt oan kia. Còn Bạch Thất Linh bị dồn xuống tận bàn cuối.
-Cảm ơn bạn.
Cô gái ngồi cạnh nó nói. Nó quay sang hỏi:
-Vì chuyện gì?
-Chuyện ban nãy á. Vì cậu đang nói với cô giáo nghe tôi giải thích, mà sao cậu biết tôi không phải người làm!
-Ừ, Tớ không biết giải thích sao nữa nhưng tớ cảm thấy cậu là một học sinh ngon sẽ không làm vậy đâu. Đơn giản vậy thôi.
Nó cười hiền đáp lại câu hỏi của cô ấy.
-À, Tôi tên Lâm Ái Vân. Chúng ta làm bạn nhé!
Nó gật đầu chấp nhận lời mời kết bạn của Vân. Chỉ trong khi học ở đây mà hai người tụi nó đã thân nhau vậy rồi.
Giờ ra chơi đã tới, nó cũng Ái Vân xuống canteen. Đi đến nửa đường thì bị một lũ con gái chạy đường không cho đi.
-Các cậu có thể tránh ra cho chúng tôi đi qua được không?_ Ái Vân nhẹ nhàng hỏi
-Sao phải tránh ra cho chúng mày đi?
Âm thanh ở đâu tự nhiên vang lên, lũ con gái ấy tránh ra cho người ở dưới đi qua. Là Bạch Thất Linh. cô ta Khoanh tay trước ngực, mặt vênh váo bước lên chỗ nó và Ái Vân.
-Thất Linh, cậu muốn gì?
Ái Vân nói giọng có chút sợ hãi. Nó cũng có thể hình dung ra được diễn biến tiếp theo của Thất Linh là gì.
-Muốn gì? Có lẽ mày phải hiểu rõ chứ!
Cô ta cười nửa miệng một cách đểu cản, ngừng một chút rồi nói tiếp.
-Lúc nãy mày vênh quá đấy, dám ngang nhiên nói tao ném ghế vào mặt mụ già khó ưa kia. Hại tao phải viết bản kiểm điểm và dọn vệ sinh 1 tháng. Mày đúng là không thiết sống nữa mà!
Nói xong Thất Linh ta hiệu đàn em đi lên giữ Ái Vân lại. Nó thấy vậy liền kéo Ái Vân ra đằng sau và dang hai tay không cho chúng động nên bạn mình và nói:
-Không được làm hại bạn tôi. Nếu muốn thì hãy bước qua xác tôi trước.
-Hứ... Mày, cái con học sinh mới kia. Chuyện này cũng liên quan đến mày đấy, tao còn định không tính số mày. Nhưng xem ra mày lại muốn như con Ái Vân kia rồi.
Thất Linh lại gần nó, định vung tay đánh nó nhưng lại bị nó giữ tay lại. Nó quay lại nói với Ái Vân:
- Vân, cậu mau chạy đi! Ở đây Cứ để tôi lo.
Ái Vân nhìn nó với vẻ lo lắng:
-Liệu có được không? Một mình cậu không thể đấu lại chúng đâu!
Nó gắt lên:
-Tôi nói cậu phải nghe chạy đi!
Ái Vân giật mình khi thấy nó gắt gảu, cô liền nghe theo lời và chạy đi
«Bảo Nhi, tớ sẽ đi Kêu người tới giúp cậu hãy đợi tôi nhé!»
Giờ đây chỉ còn lại một mình nó ở lại với lũ con gái trâu bò kia thôi. Thất Linh thấy Ái Vân chạy thì nói to:
-BỌN MÀY CÒN ĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ? MAU ĐUỔI THEO NÓ.
-Không được. Tôi đang nói muốn đánh Ái Vân thì hãy bước qua xác tôi.
Nó hét lớn làm tất cả dừng lại mọi hoạt động, mọi người nhìn nó với vẻ mặt sợ hãi kể cả Thất Linh cũng vậy. Cô ta đang bị nó dứt tay không sao để thoát ra được.
Nó nhìn thân Linh với ánh mắt nham hiểm và lạnh nhạt:
-Cô muốn là người tôi hạ đầu tiên đúng không?
Thất Linh trợn mắt nhìn nó, mặt vênh noi với lời ngạo mạng:
-Tao thách, Mày nghĩ mày là ai mà có quyền lên mặt? Muốn hạ tao? Còn...
Từ cuối chưa nói hết nó đã vặn tay của Thất Linh ra đằng sau khiến cô ả kêu oai oái.
-Thế nào muốn tiếp sao?
Chuyện này đã quá quen đối với nó. Ở trường cũ nó là hội trưởng hội kỉ luật nên vì thế loại người như Linh nó gặp đầy rồi. Nó gặp rất nhiều và không ít trường hợp bị nó dạy dỗ cho đến nơi đến chốn như thế, khi thấy nó cũng phải cúi chào, nguyệt làm đệ tử sai vặt.
-Đệch mợ, chúng mày còn không mau giúp tao?
Thất Linh kêu đồng đội giúp đỡ và nó đã có rất nhiều đối thủ rồi đây.
Cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm, nó đang ngồi đối diện anh thì bị mẹ nó và mẹ anh đuổi sang bắt nó ngồi với anh. Nhưng cũng may Nam Nam cũng muốn ngồi cùng nó lên nó cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều vì Nam Nam ngồi giữa nó và anh. Nên nó có thể viện cớ gắp thức ăn cho Nam Nam rồi lén lút nhìn anh.Anh ăn thật từ tốn, đến cả ăn cũng đẹp dễ sợ thì sao nó không nguôi nhìn anh bây giờ.
-Chị Bảo Nhi, chị gắp cho em miếng thịt gà nha!
Nam Nam kéo kéo vào áo nó, làm nó giật mình thu đôi mắt vừa nhìn anh lại và cười với Nam Nam:
-Ừ.
Nó gắp miệng thịt gà vào bát Nam Nam, rồi tiếp tục liếc nhìn anh. Cả bữa nó chả động chạm được hạt cơm nào vì chỉ cần nhìn anh, nó đã cảm thấy đủ no rồi.
-Bảo Nhi, nếu con ăn xong rồi thì dẫn Thiên Tỉ lên phòng chơi đi.
Mẹ nó tự nhiên lên tiếng làm nó giận mình, hóa ra anh ăn xong từ lúc nào rồi. Chẳng qua là đang nghịch điện thoại thôi.
-Dạ, vâng._nó
Nó đứng dậy, đi trước để dẫn đường cho anh. Trong đầu nghĩ: «Sao cậu ta, anh như mèo vậy? Ăn có mỗi tí hà.»
-Mẹ ơi, con ăn xong rồi. Con đi cùng với anh chị nha.
Nam Nam nhanh nhau để bát cơm vẫn còn ít thức ăn xuống. Cậu nhóc chỉ sợ chị Bảo Nhi đi mất thôi.
-Con chưa ăn xong mà. Mau ngồi xuống ăn đi, ăn xong mới được đi.
Mẹ anh nói. Nam Nam im phắc, nghe lời mẹ ngồi xuống. Cậu bé tiếc nuối nhìn nó và anh đi lên từng bậc thang.
Nó và anh từ khi lên bậc thang chả nói năng gì. Tới phòng nó, nó mở cửa ra rồi mời anh vào. Đơn giản là vậy vì nó cũng chả có chuyện gì để nói với anh ngoài thắc mắc hôm qua anh đã giải thích rồi.
-Công nhận phòng cậu cũng đẹp thật.
Anh bỗng nói ra câu ấy làm nó giật mình. Nó nhìn quanh không thấy anh đâu, thì ra anh đã ngồi ở trên giường nó rồi. Nó ập ừ nói:
-Tớ thấy bình thường mà.
-Cậu thích màu xanh dương?
-Ừ. Vì nó làm tớ thấy mát vào mùa hè.
-Thế còn đông?
-Thì lạnh.
mèo: thực ra Bảo Nhi thích màu đó là xanh, đen và trắng. Xin lỗi vì kể thiếu.
Nó bình thản trả lời. Có lẽ giờ nó không cảm thấy ngại khi giao tiếp cùng anh nữa.
-Cậu là fan của TFBOYS?
Anh đột nhiên hỏi sang vấn đề khác, làm nó nhìn anh mà kinh ngạc. Nó nhìn quanh phòng nó, rồi nhìn về phía anh
«Mình đâu có treo hình của TFBOYS đâu mà cậu ta lại biết mình là fan chứ? Hay cậu ấy ra bàn học, thấy mấy quyển vở? Cũng không phải, từ nãy tới giờ cậu ấy đâu có ra bàn học mình»
-Chắc fan của Khải ca rồi.
Anh tự dưng nói giọng lạnh như băng. Tại sao lại thế? Chỉ vì màu trong phòng nó thôi sao?
Căn phòng đã là màu của sự băng giá nay lại trở lên băng giá hơi khi có giọng băng lãnh của anh.
-Không, tớ không phải fan của anh ấy. Cậu hiểm lầm rồi!
Nó chối ngay, sợ anh hiểm lầm. Sợ là anh không nói chuyện với nó, hoặc có thể giận nó.
-Thế cậu là fan ai?
Anh lại hỏi tiếp, câu này có vẻ không lạnh như câu trước rồi.
-Ừ à, Tứ Diệp Thảo.
Nói thế cho ngắn gọn, nó giờ muốn đập đầu vào tường quá. Là fan cậu mà lại nói là fan của cả chứ.
«Mày đi chết đi. Bảo Bảo.»
-Thể nào lại đội mũ có chữ TFBOYS. Mới đầu tôi tưởng cậu là fan của Khải vì thấy màu nhà giống màu fandom của anh ấy, ra tôi đã nhầm.
Anh nói đến đây, nó mới thở phò nhẹ nhõm. Anh đúng là con người ấm áp, không uổng nó là fan của anh. Chỉ tiếc một điều không thể nói ra.
-Tiểu Thiên, ta đi về thôi.
Tiếng mẹ anh gọi anh xuống, anh đứng dậy nói:
-Tạm biệt, tôi đi về đây.
-Ừ, tạm biệt.
Nó nhìn anh đi ra khỏi cửa rồi nói.
« Không thể tin vào mắt mình, cậu ấy đang chào tạm biệt mình sao?»
Nó thích thú, nhảy bổ lên giường. Cười khanh khách, lần đầu được thần tượng chào tạm biệt nó vui thế sao?