Ái Vân chạy nhanh hết mức có thể để tới phòng kỉ luật. Đứng trước cửa phòng kỉ luật, cô gập người thở dốc rồi vào trong.
- Hội phó...mau...mau đến cứu bạn...em!
Ái Vân nói đứt quãng khiến cho người kia chỉ tròn mắt như không hiểu cô nói gì. Ái Vân điều chỉnh lại mức thở của mình rồi nói với vẻ cấp bách.
- Chị Kim Sa, Bạch Thất Linh đang lộng hành kia kìa. Cô ta đang bắt nạn bạn em. Chị mau tới đấy nhanh lên!
Kim Sa giờ đã hiểu những gì Vân nói, cô đứng dậy nói với tên đang ung dung chơi game.
-Duy An còn ngồi ì ra đấy nữa, mau đi giải quyết cùng tôi nào.
Nghe thấy Sa nói vậy Duy An tự đứng dậy cất điện thoại đi và nói:
-Thế bạn em đang ở chỗ nào?
* * * * * * * * *
Chỉ trong phút chốc, nó đã hạ gục tất cả lũ trâu bò kia. Giờ nhìn chúng nó thật thảm hại, đứa nào đứa nấy cũng ôm bụng kêu lên. Chúng Chúng cố gắng đứng dậy chạy thoát thân để mặc Linh ở lại.
-Bạch Thất Linh, giờ cô có muốn thử?
Nó nhếch môi cười khẩy nhìn khuôn mặt tái xanh như đít nhái của cô ả, xem ra đang sợ lắm đây.
-Đừng mà Bảo Nhi! Dùng vũ lực là không tốt đâu thế nên...
Cái bộ mặt giả tạo, giọng nói giả dối đầy mùi thối tha khiến nó phải khinh miệt coi thường. Biết là dùng vũ lực không tốt, vậy sao ả lại dùng để bắt nạt những học sinh khác?
-Tôi nói cho cô biết, tôi ghét nhất là loại người hai mặt như cô đấy!_nó chau mày nhìn Thất Linh, giọng nói cũng có chút bực mình.
-Vậy cô muốn tôi làm gì để cô tha cho tôi?_Linh
Nó cười một cách nham hiểm và nói giọng thách thức:
-Liệu cô có thể làm được không đây?
Bạch Thất Linh không suy nghĩ mà nói:
-Chuyện gì tôi cũng có thể làm được.
-Vậy cô đi quỳ xuống xin lỗi những người cô đã hại và cả Ái Vân nữa.
-Sao? Không đời nào!
Sao có thể bắt cô quỳ xuống xin lỗi mấy cái đứa ấy? Làm như thế thì cô còn mặt mũi nào đâu mà nhìn mặt mọi người?Rồi chúng sẽ không còn tôn trọng cô nữa.
-Vậy ư? Cô không xin lỗi? Được, tôi đành...
Nó chưa nói hết câu thì Linh lên tiếng:
-Được rồi, tôi sẽ làm.
<<Xì, lời nói gió bay thì sợ gì chứ? Mình đồng ý đại đi, cần quái gì phải làm theo lời con nhỏ kia chứ. Đợi đến khi tao có cơ hội nhất định sẽ dạy cho mày một bài học>>
-Lời cô nói ra chỉ là nhất thời, tôi sao có thể tin được đây. Hay cô xin lỗi mọi người trước mặt tôi đi!
Nó biết là loại người như cô ta sẽ chả bao giờ làm đâu. Chả qua trong lúc sợ hãi nên đồng ý thôi.Đến khi tha cho rồi lại chứng nào tật ấy nên nó phải trị tới cùng.
Thấy vẻ mặt cô ả có vẻ không muốn, nó cười khẩy:
-Khó lắm hả?
Linh cói nuốt nỗi hận vào lòng sẽ có một ngày cô sẽ dìm nó xuống tới tầng thứ 18 của địa ngục mới thôi. Cứ đợi đấy. Cô ả nói:
-Không...tôi...sẽ làm như cô nói!
Có lẽ câu nói này rất khó nói với Linh nhưng nó lại rất hài lòng với thái độ lúc này của cô, nói: "Rất tốt"
-Bảo Nhi, tớ dẫn người đến giúp... cậu...!
Vân dẫn đồng đội tới và bất ngờ khi thấy nó đang mỉm cười với cô. Còn Thất Linh, nhìn cô ả có vẻ rất sợ nó. Rốt cuộc vừa nãy cô đã bỏ lỡ sự việc trọng đại gì sao?
-Đâu, người bị hại đâu?
Sa Sa cùng Duy An tới nơi có thấy cảnh đánh nhau như theo lời Vân kể lúc đi trên đường đâu. Cảnh này quả chả giống đánh nhau quái gì. Nói đúng ra họ đang nói chuyện với nhau.
-Vân, em bảo Linh đánh bạn em nhưng đâu thấy?_Sa Sa
-Em...em...
Vân ấp úng không biết trả lời sao nữa, cũng may nó nhanh miệng nói giúp:
-Giữa em và Linh đã giải quyết xong những uẩn khúc bằng cách nói chuyện, chứ không cần đến vũ lực như Vân nói đâu. Chúng ta là người văn minh sẽ không dùng đến vũ lực để đánh nhau phải không Linh?
Nó cười trừ quay sang nhìn Linh, cô ả như hiểu ra cũng gật đầu. Duy An ngáp một cái rồi nói:
-Không có chuyện gì thì thôi, Kim Sa ta về nào. Chắc tụi nhỏ sẽ không đánh nhau theo lời Vân kể một cách li kì hấp dẫn đâu.
Kim Sa gật đầu nhất chí rồi cùng Duy An đi về. Vân thì đừng ngẩn ra chả hiểu cái mô-tê gì. Thêm tiếp là Linh xin lỗi cô khiến cô không hiểu hơn hỏi nó:
-Bảo Ngọc, tại sao...
Chưa để Vân nói hết nó đã chặn họng luôn:
-Chúng ta đi thôi!
.
.
.
Tại một góc nào đó, có một người từ nãy tới giờ quan sát chứng kiến tất cả những trò thú vị của nó và Linh, anh chỉ cười lạnh:
-Cô nhóc này thật thú vị!_rồi lạnh lùng bước đi ra khỏi chỗ ấy.
Thất Linh xin lỗi tất cả những người cô ta hại xong. Nó cùng Vân đi về lớp, trong tiết học Vân hỏi liên hồi làm nó không thể tập trung vào việc học, nó liền nói tan học sẽ kể cho Vân chuyện vừa nãy. Vừa dứt lời thì kết thúc tiết học và đi về, nó lại phải diễn đại lại cái câu chuyện ấy cho Vân nghe.
Tối hôm ấy nó bị ba mẹ tra vấn về buổi đầu tiên đi học ra sao? Vui hay chán, gặp nhiều bạn không? Bla...bla... làm nó mệt vì phải trả lời những câu trả lời của nhị vị phụ huynh. Và cuối cùng nó cũng thoát khỏi họ vì trả lời xong câu cuối cùng...
_____________________________________________
Hế nhô! Mình sẽ quay trở lại viết truyện sau mấy tháng bỏ lửng. Mong các bạn ủng hộ truyện tiếp nha! Còn nữa cho mình xin ít ý kiến khi các bạn đọc xong truyện mình nha. Mình vẫn còn rất nhiều sai sót mong các bạn giúp đỡ. Yêu mấy chế nhiều!
Tối hôm ấy, cả nhà nó đang ăn cơm rất vui vẻ, ba nói:
-Bảo Nhi, ba đã sắp xếp việc học cho con tại trường Ánh Dương. Trường này có danh tiếng là dạy giỏi lắm nên con phải học hành cho tử tế nha! Ngày mai là phải đi học rồi nên con chuẩn bị sách vở và đồ dùng đầy đủ!
-Vâng, con ăn xong rồi. Con xin phép lên phòng!
Nó đứng dậy rồi đi lên phòng, soạn sách vở xong. Nó lại gần cửa sổ bàn học, kéo rèm và mở cửa sổ ra. Nó nhìn ra ngoài, khung cảnh ban đêm thật yên tĩnh làm nó nhớ đến ai đó.
-Không biết giờ này, cậu ta đang làm gì nhỉ?
Nó đứng chống cằm bên cửa sổ, suy nghĩ vu vơ. Hình như đang nhớ thần tượng đó.
»»»Tại nhà Thiên Tỉ«««
Anh từ phòng tắm bước ra, mái tóc vừa gội xong vẫn còn nhỏ vài giọt nước chảy xuống khuôn mặt tuấn mỹ của anh. Thiên Tỉ lấy khăn, lau lên tóc của mình. Ngồi xuống bàn học cạnh cửa sổ, trầm tư một chút.
Anh bất giác nhớ đến thứ vì đó nên cố kiếm tìm trong ngăn tủ của mình. Anh cầm tấm ảnh có hình một cô gái vô cùng xinh đẹp đang đứng giữa thảo nguyên canh mát, gió thổi nhẹ làm tóc cô bay bay. Khung cảnh trông thật mơ mộng làm sao, thật khiến cho người ta phải rung động trước vẻ đẹp của cô ấy.
-Giờ này cậu đang làm gì vậy? Cuộc sống ở bên tay có tốt không? Tớ vẫn ổn và thứ cảm thấy trong lòng trống vắng một thứ gì đó. Tớ nhớ cậu rất nhiều!
Thiên Tỉ nói thì thầm như sợ người ta nghe thấy hết vậy. Nói chỉ đủ một mình anh nghe thôi. Anh nhớ! Nhớ bóng dáng, nhớ nụ cười, nhớ giọng nói của cô ấy. Không biết đến khi nào mới gặp lại cô ấy đây?
Cô đang sống ở một nơi khác, nơi cô muốn theo đuổi ước mơ của mình. Tạm thời hai người sẽ không gặp nhau. Nói là tạm thời chứ cũng khoảng năm rồi chứ có ít ỏi gì đâu. năm qua, khoảng thời gian quá dài đối với anh khi xa cách cô. Ngỡ như mấy thập niên kỉ vậy.
Hai năm trước họ còn liên lạc, hỏi thăm sức khỏe nhau nhưng kể từ những năm sau đó. Dường như không thể liên lạc được. Thiên Tỉ có gọi mấy lần cho cô nhưng toàn không kết nối được. Kể từ đó họ đã mất liên lạc với nhau chả ai biết ai sống ra sao nữa!
.
.
.
Ngôi trường Bảo Nhi học rất là đẹp, trang bị máy móc cũng rất hiện đại. Khuôn viên trương rất rộng, nếu không cẩn thận thì lạc như chơi nên vì thế ba nó mới dặn từ nãy tới giờ làm nó ong cả đầu.
Ngồi trong phòng giám hiệu, đợi mỏi cả cổ mới thấy cô giáo chủ nhiệm lớp nó học. Nhìn bề ngoài cô rất xinh, cô vẫn là một cô giáo trẻ nên có lẽ cũng rất dễ tính. Dù là mới gặp lần đầu thôi nhưng hai cô trò đã thân nhau rồi. Từ ngoài hành lang các lớp khác đều rất trật tự ôn bài ", riêng chỉ có cái lớp cuối dãy hành lang là ầm ĩ nhất.
Vừa bước vào lớp, một chiếc ghế bóng từ đâu bay thẳng đến trước mặt cô Hòa ( cô chủ nhiệm lớp nó) và nó. Cũng may là nó phản ứng kịp thời, bắt được cái gì không thì quả ấy cô Hoà bị cái ghế ôm lấy mặt rồi.
Cô Hòa hoảng sợ, tay đặt trước ngực thở gấp, cô cố trấn tĩnh lại bản thân và quay sang nó cảm ơn. Rồi lấy chiếc ghế trên tay nó bước lên bục giảng, giơ cái thành tích xinh đẹp kia vừa mới ám sát cô lên:
- Ai là người ném cái cái ghế này?
Nói rất nhỏ nhẹ, dịu dàng nhưng không biết trong ấy có bao nhiêu cục tức.
Cả lớp im bặt, từng ánh mắt nhìn nhau và đổ dồn về một cô gái đang đứng trơ trơ kia ( vì không có ghế để ngồi), khuôn mặt nhìn như sắp khóc vậy. Đã ai làm gì đâu mà khóc?
-Là chị đúng không? Lên đây cho tôi!
Cô Hòa chỉ tay vào cô gái ấy và nói bằng giọng đậm chất ra lệnh.
-Cô ơi, không phải em làm mà là...
Cô gái vẫn đứng ấy, cô không nên theo lời ra lệnh của cô giáo. Cô cố gắng giải thích cho cô Hòa hiểu nhưng chưa nói hết câu, cô Hòa đã chặn họng.
-Không phải chị làm thì ai? Trong lớp mỗi mình chị là không có ghế, dựa vào đâu mà nói không phải chị làm? Về nhà viết bản kiểm điểm cho tôi và làm vệ sinh tháng.
Cô gái chỉ đứng khóc chả nên nói sao cho cô giáo hiểu nữa. Mỗi hành động, cử chỉ của cô gái ấy đều được thu vào tầm nhìn của nó. Nó biết chắc chắn không phải cô ấy làm mà là cô gái ngồi bên cạnh cô ấy. Nhìn cô ta cười nửa miệng là biết, chính cô ta mới là người làm ra chuyện này cô gái ý bị oan ức.
-Cô ơi, em có ý kiến!
Nó bước lên bục giảng nói khiến cho mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nó. Ngạc nhiên sao?
-Em nói đi!
Cô Hòa quay sang nói. nó nói giọng dễ dàng nhất có thể nói với cô giáo vì nó biết cô ấy đang rất tức.
-Em nghĩ không phải là bạn ấy làm đâu mà làm một người khác ạ. Cô nghe bạn ấy giải thích đi chứ đừng vội kết luận và phạt bạn ấy vội nha cô.
Nghe nó nói vậy cô Hòa cũng cảm thấy con lý nên cho nên cô bạn ấy một cơ hội để giải thích.
-Thưa cô, là bạn Bạch Thất Linh, chính bạn ấy là người cũng ném cái ghế ấy.
Cô ấy vừa khóc vừa kiểm tra tất cả những sự việc vừa diễn ra và chỉ thẳng vào mặt cô bạn ngồi kế bên. Bảo Nhi đoán ý khi bị sai lắm, cái cô bạn Linh ấy thật xấu xa mà!
-Em thà bị lãnh đòn chứ không muốn phải viết bản kiểm điểm và dọn vệ sinh đâu.
Cái cô bạn Liên ấy thật xấu xa mà, định dùng vũ lực để uy hiếp bạn bè.
Tất cả như hiểu ra mọi vấn đề trong chuyện này. Bạch Thất Linh chỉ biết trợn mắt nhìn cô gái ấy nhìn muốn ăn tươi nuốt sống. Tại sao dám ngang nhiên nói tên cô ra chứ?
Thật không muốn sống nữa mà. Được rồi đã vậy tí ra chơi sẽ biết thế nào là lễ độ. Còn con nhỏ học sinh mới nữa, là ma mới mà dám lên mặt sao? Rồi cô sẽ dạy cho nhỏ ấy một trận...