“Đi hết đi”_ Y Thanh hét lên, ánh mắt đỏ đục ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống người đứng trước cửa.
“Cậu….có sao không??”
“Biến đi, tớ không thể điều khiển được bản thân mình”
Sau câu nói của Y Thanh, Ngọc Nhi liền chạy vào phòng lục tung học tủ lên. Cô lục hết chốn này, rồi lật tung chốn khác, cả cái phòng ngay ngắn không mấy chốc liền bị biến thành một cái phòng phi thường bừa bộn.
“Đây rồi! cái này có lẽ sẽ giúp được Thanh Thanh”_Y Ngọc reo lên vui sướng.
Không nghĩ ngợi nhiều, Ngọc Nhi liền phóng qua chỗ của Thanh Thanh. Nhưng…càng ngày càng không ổn rồi, cậu ấy đang đập phá đồ, cả tủ quần áo cũng thành một đống đổ nát.
“Quỳnh Như, Nhi Bình, giúp một tay!!”
Y Ngọc nhanh chóng gọi đồng binh đến phụ một tay, Trần Lâm Quỳnh Như ấy thật sự nhát như cầy sấy, chẳng dám mở mắt ra nhìn diễn biến xung quanh mà cứ nghe tiếng động mạnh là la làng cả lên, gọi mãi mới chịu chui ra phụ, ây thế mà vừa bị hất một cái đã lăn đùng ra nằm một đống, trong khi đó Như Bình thì cứ ôm lấy tay của Y Thanh không buông, như là con quái vật khát máu.
“Xin lỗi nhưng cậu phải làm chuột bạch thôi.”
Y Ngọc cầm lọ thuốc mà cô mới điều chế ngày hôm qua tống hết vào miệng Y Thanh bắt cô phải nuốt, cái nước kinh khủng này rốt cuộc có tác dụng gì với người này chứ, sức mạnh của Thanh Nhi bây giờ như như một con quái vật khổng lồ vậy, đã thế sau khi nuốt cái thứ nước có mùi vị khủng khiếp kia lại càng loạn hơn, chỉ cần hét lên một tiếng khủng khiếp đã khiến cho con đỉa Như Bình và Y Ngọc văng ra ra, Bình Nhi chí ít ra còn đỡ vì đang bán cả người cho Quỳnh Như tội nghiệp khiến cho cô muốn ọc cả máu ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải đòi công bằng ở chỗ Y Thanh.
“Y Thanh, cậu đợi đó!!”_Quỳnh Như lầu bầu, khó chịu vuốt vuốt cổ, khuôn mặt nhăn nhó cực kì khó coi.
[…]
“Chà chà, xem ra cái lọ thuốc của tớ có hiệu quả rất tốt, chỉ mất vài giây là mọi thứ đều ổn, thật sự tớ nghĩ sao mình giỏi đến thế này, ahahaha.”_ Y Ngọc một tay che miệng một tay chống hông cười lớn
“Cậu ấy bị cậu thổi bay cao bay xa giờ điên luôn rồi.”_ Như Nhi cảm thán một câu, làm thêm động tác ói.
“Cậu vừa phải thôi nhé”_Y Ngọc điên tiết quay qua cạp cho Quỳnh Như một cái.
“AAAAAA, đau quá đi”_Như Nhi la làng lên, nước mắt nước mũi muốn tuôn trào ra hết.
Hai người họ, cãi qua cãi lại, một hồi chuyển thành vật lộn.Vẫn là Y Ngọc giành thế, còn Như Nhi thì đãm đương trách nhiệm hét a.
“Nhưng cậu…Y Thanh, cậu là ma cà rồng sao?”
Câu hỏi của Bình Nhi khiến cho mọi thứ dừng lại, Quỳnh Như và Y Ngọc ngưng đùa giỡn, đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhìn sang Y Thanh. Trước thái độ của mọi người, Y Thanh cũng có chút khó chịu. Cô đứng yên, không nhúc nhích, không một tí cảm xúc nào. Không khí xung quanh dường như lắng động đến mức rợn người, dư âm của cái quang cảnh kinh khủng lúc nãy lại lởn vởn trong đầu cô, nhắm tịt mắt lại, Y Thanh thở dài.
“Đúng! Tớ là ma cà rồng..”
Sét đánh giữa trời quang.
Ngoại trừ Y Ngọc, kẻ đã chứng kiến cái cảnh này từ ba năm trước ra, hai đứa còn lại đều bị câu nói nhẹ nhàng này dọa cho ngây ngốc. Nụ cười trên môi xẹp đi, không còn ánh mắt háo hức nữa.
“Vậy là cậu cũng….??”_Quỳnh Như ngắc ngứ hỏi Y Thanh.
Y Thanh bất lực gật đầu, ngã phịch ra chiếc giường phía sau, từ từ chìm vào giấc ngủ. Quỳnh Như thở dài, vậy là bạn của cô lại phải chịu đựng cái cảm giác khổ sở mà trước đây cô từng nếm trải hay sao? Từ khi biết mình có năng lực của phù thủy, không ngày nào cô được yên bình. Chỉ cần tức giận quá lên một chút, vô tình lẩm bẩm một chút là có thể phá hủy một cái gì đó trong tích tắc. Giờ…nhớ lại vẫn còn thấy sợ hãy. Bất giác cô rùng mình một cái.
“Quỳnh Như….cũng…. là sao??”_Như Bình ngơ ngác nhìn từng người từng người một, cuối cùng dừng lại trên người Quỳnh Như, buộc miệng hỏi một câu.
“Cậu ấy….là một phù thủy!”
Một tiếng sét nữa, đánh toạt bầu trời trong xanh.
“Phù thủy? Ma cà rồng??? Còn cậu…. Y Ngọc? Đừng nói cậu cũng như bọn họ nhé!!?? Tớ bị hù chết thật đó”_Như Bình tròn xoe mắt, kinh hỉ tột độ.
“Hiện giờ thì tớ chưa biết”
Như Bình gục gật đầu, tỏ vẻ suy tư, sau đó lại thở dài chạy ra khỏi phòng. Y Ngọc và Quỳnh Như tưởng Như Bình giận, liền tức tốc chạy theo, miệng í ới gọi tên. Nhưng…cuộc đời quả thực không như mơ….. Chị Bình của ta….đang hí hoáy ngồi nhai nhai đồi ăn trong nhà bếp.
“Đào Như Bình….cậu chết với tớ!!!
[….]
Sáng hôm sau:
“Không chịu đâu!!! Tại sao lại ngay lúc này chứ hả?!!!”
Một tiếng hét cá heo phá hỏng bầu không khí yên tĩnh, lũ chim đậu bên ngoài cũng lần lượt kéo nhau bay đi, sợ rằng nếu còn đậu chỗ này thì thế nào cũng tự rước họa vào thân, thôi thì cứ tìm chỗ khác nhấm nháp đồ ăn vậy.
Y Ngọc ngồi phịch xuống nền nhà, thở dài một cái, thật sự đã hết rồi, nguyên liệu hết rồi, làm sao cô có thể chế thuốc đây chứ? Tất cả nguyên liệu đều dồn hết vào cái lọ thuốc ngày hôm qua, bây giờ cô lại nổi hứng pha chế, chẳng lẽ phải lếch cái tấm thân này ra ngoài mua sao…?
Lại thở dài mệt nhọc, cô với tay lấy áo khoác và túi xách rồi mở cửa ra ngoài, thời tiết hôm nay thật đẹp, trời xanh, mây trắng, ánh nắng nhẹ nhàng buông xuống lòng đường, cô thong thả bước đi tìm những nơi có bán nguyên liệu hóa học, cơ mà nó nằm ở đâu cơ??
“Cô ơi ở đây có bán….?”
Người bán hàng khó chịu lắc đầu, lẩm bẩm cái gì đó trong miệng rồi quay qua tiếp tục công việc của mình. Bỏ mặc, Y Ngọc, cô bất lực lê thân mình đi tiếp nơi khác nữa.
“Cô ơi…..”
Một cái lắc đầu đáp trả, Y Ngọc lịch sự cúi chào.
“Chú ơi… ở đây có….?”
“Không cháu à….”
“Vâng….”
Đi muốn gãy cả chân cũng chẳng thể tìm ra những thứ mình cần mua, bước chân dần trở nên nặng hơn, như đang muốn té nhào xuống mặt đất, nhìn thấy phía trước là công viên, cô liền ba chân bốn cẳng chạy tới ngồi phịch xuống một cái ghế gần đó nghỉ chân, thật là mệt a.
“Làm sao đây? Ở đây chẳng có ai bán hết, làm sao đây??! Không có nó, mỗi khi Y Thanh biến hình lại phải chịu khổ nữa hay sao???”
Úp mặt vào tờ danh sách cần mua, thầm nghĩ mình không thể bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy, chắc chắn sẽ có chỗ cho cô mua mà, phải cố gắng đi tìm mới được, nhất định rồi, Đông Phương Y Ngọc này sao dễ dàng bỏ cuộc được chứ? Không thể nào.
Tự nhủ với bản thân mình xong, cô loay hoay cất tờ giấy vào trong túi rồi vội vã đứng lên mà chẳng biết có người đứng trước mặt mình, một người hết sức là quen. Và rồi, cô đã rất “cẩn thận” ủi thẳng cái người đứng trước ấy.
Rầm.
Một cú tông mạnh đến mức Y Ngọc choáng váng cả mặt mày, cô nhanhg chóng tiếp đất bằng mông, đồ đạc cũng bay ra khỏi túi xách. Y Ngọc lúi cúi nhặt lại đống đồ, “người ấy” cũng ngồi xuống nhặt giúp cô.
“Cảm…..”
Câu nói chưa thoát ra khỏi miệng, đã biến mất vào không khí.
Cô vừa ngước lên định tạ ơn người đó, đập vào mắt trước tiên chính là cái khuôn mặt đó, Vương Tuấn Khải, cô nguyền rủa mình, nguyền rủa cái tính hậu đậu không sửa đổi, năm năm trước cũng vì cái tính này mà ngày đầu năm đã vấp phải một thứ khó nhằn hơn bao giờ hết, năm năm sau lại lặp lại thêm một lần, sắc mặt cô bây giờ cũng thay đổi như tắc kè hoa, tại sao lại cứ đụng phải một người như vậy hả? Sao không cho nó đụng người khác đi, cư phải là cái tên này mới chịu hay gì vậy??
.
“Có lẽ cái bản tính hậu đậu vẫn còn giữ nguyên như lúc mới gặp mặt nhỉ? Chắc lúc mới ra trường cũng đâm vào nhiều người lắm??”_ Tuấn Khải nhếch môi nói, giọng như đang chế giễu cô.
[Không đâm chết anh là may mắn rồi, còn giễu tôi?! Vương Tuấn Khải, thật sự muốn bào chế ra cái gì đó tống vào miệng cho anh khỏi nói mà…]
Trong lòng Y Ngọc tựa như có một ngọn núi lửa nhỏ sắp sửa phun trào, bắn thẳng vào mặt cái tên khốn khiếp trước mặt. Nhưng dù gì người có lỗi cũng là cô mà…Tự nhủ mình phải kiềm chế và bình tĩnh lại, Y Ngọc cố nặn ra một nụ cười thật tươi để ngước lên đáp lại.
“Đúng! Tôi cũng đâm phải nhiều người lắm, nhưng không có ai đẹp như anh đâu nam thần à. Được chưa?”_ Y Ngọc phang cho Tuấn Khải một câu, hai cái chữ nam thần đó sao mà khó nghe vậy, đây chắc chắn không phải lời thật lòng của cô, nhìn cái biểu cảm sau khi nói hết câu sao thật đau lòng, thay đổi 180 độ.
“Dĩ nhiên, có ai mà đẹp được như anh cơ chứ!!”_Tuấn Khải nhe răng khểnh, hất tóc sang một bên.
Cái động tác sang chảnh đó của Vương Tuấn Khải tình cờ đập vào mắt của Y Ngọc, quả thực chiếc răng khểnh đó khi cười rất rất đẹp, đẹp đến nỗi nước miếng của cô cũng phấn khích đòi chạy ra ngoài.
Lấy tay vỗ vỗ hai mặt đang đỏ dần của mình cho tỉnh táo, Y Ngọc bất giác nuốt nước miếng một cái.
“Anh tự luyến vừa phải thôi!”_Y Ngọc nghiến răng.
“Được rồi, gạt chuyện đó một bên đi. Em đi đâu đây?”
“Mua đồ về làm thuốc nổ mà không thấy, anh biết ở đâu không?”
Thuốc nổ, thuốc nổ sao??
Mi tâm của Tuấn Khải giựt giựt, phải hỏi lại, mua thuốc nổ làm cái quái gì chứ? Chẳng lẽ định đi phá nhà người ta à? Không được, nếu như vậy anh nhất định phải cản lại, lỡ như cô bị bắt vào tù thì chẳng phải anh cũng phải chui vào đó vì cái tội chỉ đường đi mua thuốc nổ sao? Cái chuyện này nhất định không thể xảy ra.
“Em mua thuốc nổ làm cái gì?”_Tuấn Khải phẫn nộ, nói gần như hét lên.
“Tôi mua thuốc nổ làm cái gì ấy hả? Sao tôi phải nói cho anh biết? À mà thôi cũng chẳng có gì quan trọng cả, kể cho anh nghe cũng không sao. Chẳng là có một người cứ suốt ngày làm phiền tôi cho nên tôi muốn tặng cho anh ta một lố chơi vui vậy mà, có làm sao đâu, cùng lắm là bùm, nhà sập. Vả lại tôi kể cho anh nghe cũng chắc chắn anh không dám nói với ai đâu, nếu không thì tôi sẽ ban thưởng cho anh một lố, à không, hai lố chơi chung cho vui nhà vui cửa.”_ Y Ngọc cười một cách bí hiểm, giọng nói như chắc chắn sẽ làm, ánh mắt rất ư là ngây thơ vô số tội khiến cho anh bất giác rùng mình nhưng phải bình tĩnh đối diện mà nào hay mình đang bị chơi một vố.
Tuấn Khải nuốt nước miếng cái ực. Lấy tay nhẹ nhàng chùi mồ hôi đang rịn ra trên khuôn mặt.
“Y Ngọc, anh nói em nghe cái này, đừng làm chuyện dại dột, em hãy nghĩ cho anh, nếu không hãy nghĩ cho bạn em, gia đình em, đừng làm như vậy. Được không?”_ Tuấn Khải nhìn cô với ánh mắt nài nỉ, còn cô thì nhịn cười không nổi mà cười lớn, nhìn mặt anh ta bây giờ thật là hả dạ mà, cuối cùng cũng có ngày này, cuối cùng cũng có cái ngày cô chơi anh ta một vố.
Y Ngọc nhìn gương mặt của anh, nhịn không nổi mà phá lên cười mặc kệ hình tượng nó có rơi xuống vũng nước. Tuấn Khải chính vì thấy cô cười như mới trốn trại, còn tưởng rằng câu nói của mình có gì đó buồn cười liền động não suy nghĩ, rõ là lúc nãy anh đâu nói gì quá lố đâu mà lại cười đến mức sắp rớt hàm như thế, cả hình tượng cũng không màng. Trong lúc như vậy, Y Ngọc vẫn đang ôm bụng mà cười, mãi một lúc sau cô mới chỉ tay vào mặt anh mà khó nhọc lên tiếng nói:
“Hahaha, xem cái mặt của anh kìa, tôi thật không nhịn cười nổi. Anh nghĩ tôi dại đến vậy à? Cuộc sống tôi sáng láng lắm, chẳng ngu gì mà vô tù chơi với chuột đâu ha. Không đùa anh nữa, anh có biết chỗ nào bán vật liệu hóa học không??”_ Ngọc Nhi cố gắng kìm chế lại, lau nước mắt còn vương trên mi rồi nghiêm túc hỏi
Mặt Tuấn Khải bao phủ hắc tuyến, cái mặt như vậy mà để con người hậu đậu, ngây thơ này chơi một vố, thật là muốn đào cái lỗ xuống chơi với chuột chũi, sau kinh nghiệm lần này, anh chắc chắn rằng cô gái đang đứng trước mặt chẳng phải là một cô gái ngây thơ!
“Anh không biết nhưng sắp tới đây sẽ có một buổi giảng dạy các môn đặc quyền cho trường Bát Trung, em có thể đến đó chỉ cho mọi người cũng như có thể lấy về làm thí nghiệm hóa học của mình.”
“Vậy à? Vậy tôi về, cảm ơn.”
Nhìn sắc mặt của anh ta không vui, cô liền nở nụ cười mãn nguyện, thật hiếm khi thấy anh ta trong tình cảnh này. Cả hai cứ thong thả đi trên con đường tấp nập.
“Mà này, hôm nay anh không có lịch diễn hay sao?”_Y Ngọc thắc mắc hỏi.
“Không, dù có anh cũng hủy hết. Cần phải nghỉ ngơi, anh mệt lắm rồi!”
“Anh ra đường như thế này, không sợ người khác dòm ngó hay sao?”
“Hôm nay anh có lịch, nhưng nó đã hủy nên chắc là mọi người chỉ nghĩ là người giống anh thôi. Không ai để ý đâu, em đừng có lo. Có scandal cũng không có dính tới em”
Y Ngọc gật đầu tỏ vẻ tán thành, Tuấn Khải cũng im lặng mà bước đi. Đi được nửa đoạn thì gặp Đông Phương Ngọc từ đâu nhảy bổ ra trước mắt họ, hai người này làm như từ trên trời rơi xuống vậy, thật nguy hiểm, đi theo cô ấy còn có Như Bình.
“Tuấn Khải, thì ra anh ở đây, em kiếm anh quá trời.”_ Phương Ngọc cười tít mắt khi nhìn thấy người mình đang tìm kiếm nãy giờ
“Y Ngọc, cậu đi chung với anh ấy à?”
“Tình cờ.”_ Ngọc Nhi đáp lại chỉ vỏn vẹn hai chữ.
Nhìn thấy tình cảnh hiện giờ cũng đủ hiểu, anh ta chắc chắn bận với hai người này rồi, còn cô đứng đây giống như con kì đà vậy, thôi mau chóng về nhà cho lành, mắc công ở lại cãi nhau với họ, chẳng vui gì.
“Tuấn Khải, mình đi chơi đi, rồi sau đó đi ăn kem, xong anh đưa em về nhà nhé? Như Bình tỷ bận rồi, mình em chán lắm, nhé?”
“Anh cứ ở đây chơi với họ đi, tôi đi đây, bái bai.”_ Y Ngọc không để ai nói gì thêm mà đi một nước khiến cho đứa con gái kia đang vui sướng trong lòng
“Y Ngọc…ờ cái này, Như Bình, em đưa Ngọc Ngọc đi chơi đi nhé, chúng ta gặp lại sau.”_ Tuấn Khải nói xong định dí theo thì bị Phương Ngọc kéo lại bám vào tay không buông mà khóc lóc, nài nỉ
“Anh đừng đi mà, em muốn chơi với anh, Tuấn Khải, con nhỏ đó có gì đâu, anh chơi với em đi.”
“Buông anh ra, Ngọc Nhi, anh bận rồi. Con chim nhà anh sổng chuồng, phải đi bắt nó lại.”
“ Chim gì chứ?? Anh có nuôi thú cưng bao giờ??!”_Tiểu Ngọc giãy nãy
“Anh mới vừa nuôi thôi, nó chạy mất rồi, anh phải đi bắt nó lại!!”
“Em không cho anh đi!!”
“Ngoan, lần sau anh dẫn em đi chơi!”
Nghe xong câu nói đó, Ngọc Ngọc tự dưng thả ra, mỉm cười gật đầu để cho Tuấn Khải chạy đi, trong lòng không mấy vui về Y Ngọc. Cô ra chứ chim chóc gì cơ chứ!? Rốt cuộc cô ta có ưu điểm gì mà Tuấn Khải lại để ý như thế? Chẳng qua là một người không danh không phận, không nổi tiếng, sắc đẹp cũng chẳng thể bì với cô, vậy mà….Tuấn Khải, gu chọn người của anh cũng thật là kì lạ mà..
“Y Ngọc…….”_Tuấn Khải gọi tên Y Ngọc khi vừa thấy cô, chân nhanh chóng chạy lại.
Y Ngọc nghe tiếng gọi, nghi hoặc là giọng Tuấn Khải nhưng nghĩ lại bây giờ chắc anh ta đang vui vẻ đi chơi với cái cô Ngọc gì đó nên thôi, chắc là gọi nhầm người. Một cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Y Ngọc kinh hỉ quay phắt người lại, lại bắt gặp cái nụ cười răng khểnh quen thuộc, tim bắt đầu đập lỗi đi một vài nhịp.
“Đi nhanh thế…. Nào, anh đưa em về!”
Y Ngọc gật đầu, tiếp tục sải bước.
Trong lòng cô, lại nhen nhóm một cái cảm giác gì đó, thật kì lạ…..