Y Thanh vừa mới chuẩn bị bước lên lưng rồng, phía sau đã có một tên kịp thời xuất hiện gây cản trở. Trong lòng buồn bực, đầu óc cũng không thèm quan tâm giọng nói đó là của ai liền quay phắc người lại định mắng, cho đến khi thấy “mặt liệt” thở dốc đứng trước mặt, bao nhiêu chữ trong đầu vừa nãy đã bay đi mất.
“Thiên Tỉ?”
“Em định đi đâu?”
Thiên Tỉ không phải là ngờ nghệch đến mức câu khi nãy Quỳnh Như nói sau một đoạn đường đã quên mất, nhưng khi đứng trước Y Thanh, nhìn cái bộ dạng có vẻ đang tức giận đó thì chỉ còn cách viện cớ, không thể nói là mình chạy theo được, như thế không khác nào đưa đầu ra trước đao mặc cho người ta chém.
“Ám Vân”
“Tôi đi theo được không?”_ Bây giờ, ý đồ thật đã được phơi bày.
“Không phải du ngoạn, anh đi theo làm gì?”_ Y Thanh cáu gắt, tâm tình không tốt.
“Em đuổi tôi? Y Thanh...?”
“Không có, chỉ là....”
“Không có? Vậy tôi có thể đi sao?”_ Thiên Tỉ mắt tròn vo nhìn Y Thanh.
“Không thể, anh không thể đi”
“Tại sao tôi không thể đi?”
Y Thanh trong lòng sớm đã chửi Thiên Tỉ hai nghìn tám trăm mười một lần. Chuyến đi này căn bản là không biết có bị Na Na hay ai khác mai phục như lần trước hay không, cũng không biết Kiin có ý đồ gì hay không, làm sao có thể dẫn tên này đi theo được? Đó là chưa kể, ở gần anh ta, Y Thanh không thể nào làm mặt lạnh được!! Hình tượng gầy dựng bất lâu nay, nhất định phải giữ, bằng mọi giá phải giữ.
“Có thể gặp nguy hiểm”
“Không sao”
“Không được đi!”
“Em nghĩ tôi sợ sao?!”_ Thiên Thiên bất mãn hét lên.
Vương Khải đang đứng gần đó hóng chuyện, cũng do quá tập trung vào chuyên môn nên khi Thiên Tỉ hét, nhất thời bị làm cho giật mình, gây ra tiếng động mạnh đánh động đến Y Thanh tai thính như tai mèo.
“VƯƠNG KHẢI!!”
Vương Khải bậm bậm môi từ trong “ổ” chui ra, mặt mày mang một đống ủy khuất liếc Thiên Tỉ một cái mạnh. Nữ hoàng nổi giận rồi, hậu quả anh làm sao có thể gánh nổi? Công chúa vốn dĩ khi nổi giận anh đã bị xoay như chong chóng, vị Nữ hoàng này theo như lời Công chúa lại hung ác, tàn độc hơn vạn lần, không phải là lần này anh sẽ bị xoay như gà quay hay sao?? A, nghĩ tới thật là cảm thấy đau dạ dày, rất muốn chuồn đi vệ sinh nha. Y Thanh thật sự rất tức giận, tên Vương Khải này đi theo Y Ngọc lâu ngày, có thể hay không lả hắn đã học được cách chọc người khác tức điên lên từ Công chúa của mình rồi? Lần trước cô bị đem ra làm trò, lại còn bị “cưỡng hôn” như thế vẫn chưa tính sổ với hai người bọn họ, hôm nay Vương Khải chính là tự đem mình đến cho người ta ngược, lần này không tính sổ với hắn một lần, cái tên Vương Mẫn Y Thanh không phải là tên của cô nữa!!
“Ngươi, nghe được gì rồi?”
“Thần không dám nữa, Nữ hoàng tha....”
“Trả lời!!”
“Thần khôn....”
“Ngươi bây giờ muốn sao?”
“Không muốn gì cả, không muốn gì cả, không muốn”_ Vương Khải thật tình là đã bị nộ khí của Y Thanh chọc cho sợ muốn tè ra quần mất rồi.
“TRẢ LỜI!”
“Từ đầu....”
Trong tâm binh một cái, tim muốn vỡ vụn Thanh Thanh bất lực nhìn Vương Khải mặt nhăn một đống đứng trước mặt, thực là muốn đấm cho hắn vài cái. Nhưng bây giờ lời đã nói, tai cũng đã nghe, trút giận thì có được kết quả gì đâu chứ.
“Được rồi, ngươi quay về đi”
Đối với Vương Khải, câu nói này chính là liều thuốc cứu mạng có tác dụng thần kì nhất từ trước tới giờ. Không chậm trễ một giây, Vương Khải cúi đầu một cái rồi nhanh chóng cong mông bỏ chạy.
“Y Thanh, em có định đi không?”
“Đi, anh nhất định phải đi theo hay sao?”
Thiên Tỉ không chút do dự gật đầu, ánh mắt cương quyết hướng thẳng.
“Cưỡi rồng đó”
“Không vấn đề, bám cứng một chút là được”
“Di chuyển sẽ rất cực khổ”
“Em cũng cực thôi, với tôi thì không sao cả”
Y Thanh đỏ mặt, từ khi nào tên này lại biến thành soái ca như thế, lời nói cũng tràn đầy dụ hoặc.
“Được rồi, không được nháo”
“Không nháo”
“Nháo sẽ quăng xuống đấy”
“Đừng quăng, kéo lỗ tai cũng được”_ Thiên Tổng thật sự rất sợ độ cao nha
“Được rồi”
Y Thanh nhanh nhẹn bay lên thân rồng, tự mình ổn định chỗ ngồi rồi mới dùng phép thuật nâng tên Thiên mặt liệt đang khổ sở bò lên kia. Một con rồng đen, một thân ảnh đen, một con người mặt đen với tốc độ nhanh lướt qua từng dặm. So với lần sang dâng “cống phẩm” trước đây, tốc độ này chính là đã quá nhanh. Y Thanh thật ra biết Thiên Tỉ sợ độ cao, nhưng vì lo lắng cho thần dân của Ám Vân nên đành tăng tốc, chỉ hi vọng tên ngồi sau không thể thích ứng được mà văng từ trên này xuống dưới đất.
[....]
Y Thanh so với lần đầu bước vào thế giới này thì thật sự đã thích nghi, phá giải kết giới phức tạp cũng không còn quá khó khăn. Sau hơn nửa giờ lên đênh trên bầu trời u ám, rốt cuộc cả hai cũng có thể an toàn đặt chân xuống Ám Vân.
“Nữ hoàng, rốt cuộc người cũng đã trở về”
Viên công tước già quen thuộc ánh mắt vui mừng cùng một đám binh lính chạy ra. Y Thanh mỉm cười nhìn bọn họ vẫn bình an, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Mặc cho bọn họ bây giờ là nhận lầm cô là Nữ hoàng đi, nhưng với sự đối đãi như vậy, thật tâm Y Thanh cũng xem họ như người nhà.
“Vẫn tốt chứ?”
“Mọi chuyện vẫn tốt, chỉ là không có người thôi”
“Công tước, ông từ khi nào học được những lời này?”
“Không có, là thật tâm”
“Được rồi, phiền ông có thể dẫn đường không?”
“Người muốn đi đâu?”
“Nghỉ ngơi, có chuyện nhất định phải báo ta”
Công tước già nhăn khuôn mặt già nua của mình một cái rồi gật đầu, dẫn đường cho Y Thanh và Thiên Tỉ đến căn phòng trước nay đều là chỗ nghĩ ngơi của Nữ hoàng, trên đường di chuyển lại tuyệt nhiên không hé miệng nói thêm bất cứ lời nào.
Một căn phòng đúng chất “ma cà rồng” hiện ra trước mắt, thật sự nơi này rất đúng kiểu u ám. Xung quanh thấp nến vàng, ánh sáng yếu ớt. Một cái quan tài sang trọng, một cái bàn kiểu cách được bố trí hài hòa. Thiên Tỉ thầm ngưỡng mộ, không ngờ bọn họ không phải con người nhưng vẫn có cách làm cho mọi thứ xung quanh đều tươi đẹp như thế. Tuy không thể gọi là “tươi”, nhưng đẹp thì chắc chắn có. Y Thanh thật tình là thích kiểu bố trí này, nhưng cái quan tài nằm một đống ở đó không khác nào...à mà thôi, đây là Vương quốc ma cà rồng, bọn họ cũng chỉ là bày trí theo kiểu của họ, cô không thích thì cũng không có cách nào yêu cầu họ đổi đi tạp quán của chủng loài mình, chỉ có cách là điều chỉnh bản thân lại cho hài hòa với bọn họ.
“Thiên Tỉ, ngồi đi”
Thiên Tỉ tạm thời dời ánh mắt của mình ra khỏi những đồ dùng lạ mắt đó, kéo một chiếc ghế gỗ đến ngồi bên cạnh Y Thanh.
“Thiên Tỉ, bây giờ có muốn quay trở lại thế giới kia hay không?”
“Nói không thì là nói dối, nhưng nơi này thật ra cũng thú vị”
“Nếu được quay về, anh có muốn không?”
“Em có cách để quay về sao?”
“Phải”
Y Thanh không nói dối, cô đã tìm được cách có thể đưa bọn họ rời khỏi nơi này. Nhưng khi rời khỏi, mọi rắc rối do chính bọn họ gây ra không phải là sẽ giáng lên đầu những thần dân vô tội ở đây sao?
“Vậy tại sao em không quay về?”
“Sẽ quay về, nhưng bây giờ không phải lúc”
“Bọn họ đã biết chuyện hay chưa?”
“Anh là người đầu tiên”
Thiên Tỉ không đọc được ánh mắt phức tạp của Y Thanh, chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng.
“Được rồi, em nói với tôi như vậy là có ý gì?”
“Giữa tôi và anh, tốt nhất là không có bí mật”
Một câu nói, toàn bộ không khí đều có thể thay đổi. Thiên Tỉ chớp chớp mắt nhìn Y Thanh, câu nói này, không phải là cô đã ngầm chấp nhận tình cảm của bọn họ hay sao? Không có bí mật, không phải là sẽ chia sẻ cho nhau những gì mình biết hay sao?
“Y Thanh....”
“Được rồi, đừng nói nữa”_ Nói ra câu đó, bản thân Y Thanh cũng cảm thấy xấu hổ gần chết.
“Không nói, anh không nói nữa”
“.....Thiên Tỉ, anh có thể hát một bài hát cho tôi hay không?”
“Hát á?!”
Y Thanh gật đầu, ánh mắt trầm xuống.
“Nhưng tại sao...”
“Chỉ là tôi muốn nghe, vậy thôi”
Thiên Tỉ khó hiểu nhìn người con gái dáng vẻ u sầu trước mặt, thông qua ánh sáng yếu ớt của những ngọn nến thì căn bản không tài nào nhìn rõ tâm trạng của cô. Khẽ chỉnh lại giọng, Thiên Tỉ cố lục trí nhớ để tìm ra một bài hát, ít nhất là cũng phải thích hợp với hoàn cảnh như bây giờ...
“Thế giới này thật phức tạp, làm hỗn loạn những gì anh muốn nói
Anh không hiểu được những thứ phức tạp như thế
Món quà như thế nào mới có thể mãi mãi nhớ rõ được? Để hạnh phúc đừng trôi qua quá vội vàng
Mây và trời, bươm bướm và cỏ từ trước đều không cần dùng lời nói
Nỗi bận tâm thường ngày mãi không bỏ xuống được
Hát tình ca, nói lời yêu, chỉ là muốn em nghe thật rõ
“Anh yêu em” là lời thổ lộ duy nhất......
Viết một bài hát đơn giản, chỉ muốn tâm tình em vui vẻ
Tình yêu tựa như một dòng sông, không thể tránh được những gập ghềnh
Bài hát mà anh biết, chẳng có gì đặc biệt
Nó giống như anh, bình thường nhưng lại rất sâu sắc”
Câu hát vừa dứt, Thiên Thiên đã cảm nhận được độ nặng từ vai truyền đến. Quay người qua, Y Thanh sớm đã ngồi bên cạnh, cũng đã ngủ ngon giấc rồi. Mỉm cười ôn nhu, Thiên Thiên chỉ chỉnh lại một chút, cốt yếu khiến cho Thanh Nhi có thể ngủ ngon rồi bản thân mới từ từ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, trên môi cũng không quên nán lại một nụ cười vui vẻ.
...
“NỮ HOÀNG!!”
Giấc ngủ ngon nhanh chóng cuốn gối rời khỏi sau khi tiếng hét kia vang lên. Y Thanh từ trong lòng của Thiên Tỉ bật dậy rồi nhanh chóng vọt ra ngoài. Thiên Tỉ cũng tỉnh giấc, chỉ là còn trong trạng thái lơ ngơ nên vẫn còn chưa có khả năng di chuyển.
“Có chuyện gì?!”
Một gã binh lính trên mặt tràn đầy sợ hãi nhìn Y Thanh rồi đưa ra một quả cầu thủy tinh. Y Thanh giật mình, quả cầu này trông rất giống quả cầu lúc trước Kiin dùng để quan sát, nhưng lần này trong đây lại là cảnh một đống thợ săn mình đầy giáp sắc, tay cầm chắc vũ khí từ từ tiến vào.
“Em định đi đâu?”
“Darkiin hành động rồi, anh có thể về bên Ma Sát giúp họ một tay không?”
“Được”
Thiên Tỉ chính xác là biết thời điểm này không thích hợp để di chuyển công khai, chỉ còn cách tiêu tốn thể trạng dùng thuật Teleport dịch chuyển về Ma Sát. Y Thanh sớm đã kéo tên lính khi nãy chạy đến bên bờ ranh giới đất giữa Ám Vân và Darkiin, từ trên đài nhìn xuống dưới biển, trông thấy bọn thợ săn khí thế hừng hực như vậy tiến vào, trong lòng không kiềm được tức giận. Kiin tại sao lại có thể thay đổi đến mức đó? Trước nay anh chính là không thích hành động nham hiểm, vậy mà bây giờ, người nham hiểm tột độ ai ai cũng khiếp sợ lại là anh.
“Nữ hoàng, bọn họ không có hành động”
Y Thanh mặt không chút thay đổi gật đầu, nhìn xuống đống thợ săn lúc nhúc trên biển, thỉnh thoảng lại lên tiếng khiêu khích, nhưng chúng chỉ vây chứ không công kích, giống như đang đợi cơ hội chín muồi. Y Thanh thầm suy tính, dường như có thể hiểu được dụng ý của bọn chúng, nhưng cuối cùng vẫn có một nút thắt không tháo nổi.
“Kiin rốt cuộc là đang tính toán âm mưu gì?”
Đến chạng vạng, trời chiều ngả về Tây, bọn quỷ sai cùng với binh lính của Y Thanh kinh hoàng báo tin, hơn vạn thợ săn lúc nãy còn dưới biển chỉ trong tích tắc đã không còn thấy tăm hơi. Y Thanh giật mình, cuối cùng cô cũng biết nút thắt mãi không tháo được kia là gì, đó chính là bọn chúng có thể hóa giải một phần phong ấn của cô và ngay sau đó giở trò giương đông kích tây, điệu hổ ly sơn nhằm lừa toàn bộ người bên đây lơ là không cảnh giác. Thanh Thanh bấm tay nhẩm tính, bọn Y Ngọc còn ở trong kết giới của Ám Vân, mà kết giới đó bây giờ khẳng định là không thể chịu được một đòn của mấy vạn yêu ma, trong lòng không khỏi lo lắng. Y Thanh biến sắc, cúi xuống dặn dò binh lính một vài câu rồi ngay sau đó cưỡi rồng đen một mình nhanh chóng di chuyển về Ma Sát, chỉ hi vọng là có thể đến kịp lúc.