Nhóm người của Y Thanh thuận lợi quay trở lại Vương Quốc Ma Sát mà không hề có kẻ theo dõi, không một tí động tĩnh, không hề có bất cứ thứ gì khác diễn ra, trong lòng bọn họ sớm đã có mang nghi vấn, có phải tên Kiin kia đã thật sự thông suốt? Nhưng đó là Darkiin, liệu bọn chúng đang có âm mưu đánh lén bọn họ hay không? Bây giờ không ai biết hắn rốt cuộc đã có hạ độc thủ gì trên người Tiểu Ngọc hay không? Loại người như hắn, nhất thời không thể tin được, mà cho dù có tin hắn thì cũng không thể tin đám thuộc hạ của hắn.
"Y Thanh, cậu nói xem có tin hắn ta được không?"_ Quỳnh Như tò mò hỏi
"Không biết"_ Y Thanh lạnh lùng nhếch miệng nói ra một câu, ánh mắt vẫn cứ tiếp tục dán vào mặt đất, không hề để ý xung quanh.
"Kiin có cùng thuộc hạ của hắn tráo đổi người không? Tớ nghĩ rằng bọn họ đã lấy một tên nào đó rồi dùng phép thuật để tên đó có hình dạng như Tiểu Ngọc không chừng, còn Tiểu Ngọc thì vẫn còn trong tay bọn họ??? Liệu điều này có xảy ra không?”
Cả bọn cứ sải bước đi trong vô thức, những lời nói của Vương Nguyên thực ra không phải không ai nghe thấy, chỉ là họ không dám nói gì, họ chỉ sợ những điều đó sẽ thành sự thật... Y Ngọc từ nãy giờ vẫn nhìn theo tiểu cô nương mà Vương Khải đang bế, trong lòng thầm trách cứ mình, vốn dĩ chuyện này không liên quan đến em ấy, vậy mà bây giờ đã bị kéo theo cơn xoáy này. Bọn họ cũng là không nghĩ mọi chuyện sẽ dẫn đến mức này, bây giờ hối hận liệu kịp hay không??
"Y Ngọc, em đừng lo lắng."
Tuấn Khải mỉm cười nhu mì nhìn Y Ngọc, bàn tay khô cứng của anh khẽ nâng đôi tay từ nãy đang rỉ máu của cô lên, nhẹ nhàng tách những ngón tay đang bấu sâu vào trong lòng bàn tay cô ra. Anh biết cô chính là đang trách bản thân mình không tốt, nhưng bây giờ cô lại đang tự hành hạ bản thân mình như thế, cô đau, chẳng lẽ nhìn cô đau anh lại không đau được hay chăng?
"Không sao, có anh rồi, còn mọi người nữa. Đừng tự giày vò bản thân, người đau sẽ là anh."_ Tuấn Khải rốt cuộc cũng không nhịn được mà nâng khuôn mặt vô cảm của Y Ngọc lên, vuốt những sợi tóc che khuôn mặt của cô, khẽ lau đi những tàn tích của nước mặt còn bám trên mặt cô.
Y Ngọc khẽ gật đầu, cô đưa tay lau những giọt nước mắt kia rồi nắm chặt lấy tay của Tuấn Khải, mỉm cười tự động viên bản thân. Cô bây giờ có anh, có Y Thanh, có Quỳnh Như rồi những người khác bên cạnh giúp đỡ, không phải không có cách cứu được Tiểu Ngọc, cũng không thể tự trách bản thân rồi buông bỏ tất cả như thế.... Thiên Tỉ đang sải bước bỗng chốc nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy một “tảng băng ngàn năm” vừa với hình thành bên cạnh liền lắc đầu ngán ngẩm, Y Thanh rốt cuộc bao giờ mới thôi việc nhận mọi trách nhiệm lên bản thân mình? Chớp chớp mắt nhìn lại người con gái bên cạnh, bỗng nhớ tới câu khi nãy Y Ngọc nói, Thiên Tỉ cắn chặt răng kéo cô sang một bên, nhanh đến mức không cho cô có thời gian phản kháng.
"Muốn chết?"
"Y Thanh, đừng có mở miệng là nói những câu mang đầy sát khí như vậy."
"Anh là ai? "_ Y Thanh nhíu mày, người con trai đang đứng trước mặt cô là ai??
"Anh...được rồi. Lúc thu phục đám ong, Y Ngọc nói anh hời to, rốt cuộc là hời cái gì?"_ Thiên Tỉ không vòng vo nữa mà chọt thẳng trọng tâm.
Y Thanh một lần nữa nhíu mày khó hiểu, Y Ngọc rốt cuộc là đã nói cái gì với Thiên Tỉ? Hời to, hời cái gì? Sao cô không biết nhỉ? Chẳng lẽ bọn họ có gì đó giấu hai người? Xem ra cô phải lôi Y Ngọc ra ngoài hỏi cho ra lẽ mọi thứ.
"Không biết”
"Không biết? Có phải trong lúc đánh nhau với Kiin, em và Y Ngọc đã nói gì chăng?"
"Chuyện tào lao thôi, anh đừng bận tâm”_ Y Thanh cốt là không muốn cho Thiên Tỉ biết nội dung cuộc nói chuyện, mọi chuyện còn chưa giải quyết xong, nhất định không thể để anh vướng vào rắc rối.
"Chẳng lẽ em nói yêu anh cũng là tào lao?"
Hai má của Y Thanh phút chốc đỏ bừng, cái gì mà em yêu anh, ai yêu ai cơ chứ? Cô đâu có nhớ...mình đã nói đâu, ai nói vậy chứ? Tự suy nghĩ viễn vong..... Dịch Dương Thiên Tỉ, anh còn non lắm. Đầu óc Y Thanh hơi choáng vì câu hỏi bất ngờ của Thiên Tỉ, cô là vẫn chưa suy nghĩ ra câu trả lời cho thỏa đáng a. Phải làm sao vừa khiến cho cái tên này tin chắc và không cảm thấy có lỗi, nhưng mà hình như hơi bị khó. Mặc dù có người từng bảo cô rằng không thể phân biệt lúc cô nói thật và nói dối thế nào nhưng mà đứng trước mặt của cái tên này cô lại không thể...không thể làm mặt lạnh.
"Tôi không nhớ mình đã nói, hình như cũng chưa từng nói. Dù sao anh cũng đừng nghĩ nhiều."_ Cô đảo mắt nhìn xung quanh, cố ý muốn tránh né Thiên Tỉ
"Nói dối lộ liễu như thế, anh rất ghét!"
Anh rất ghét!!
Tim của Y Thanh đột nhiên nhói lên, nhưng ánh mắt của cô vẫn không dám nhìn thẳng vào Thiên Tỉ, dường như cô đã chọn sai cách rồi, đáng ra cô không nên trả lời... Thiên Tỉ nhìn Y Thanh rồi quay lưng bỏ đi, bước được vài bước thì dừng lại.
"Không muốn thì đừng nói, không ép em!"
Y Thanh nhìn bóng dáng Thiên Tỉ xa mờ, cái bóng lưng cô độc của anh làm tim cô thật sự rất đau, cô nghĩ mình đã biết thế nào gọi là yêu mà không thể nói. Cô sợ mình sẽ liên lụy anh, sợ sẽ khiến anh mất tất cả những thứ mình đã tạo nên, và cô càng không muốn anh yêu một con ma cà rồng như cô. Đối với cô, được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc là đủ rồi, không cần gì hơn... Yêu, chính là được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, như thế bản thân cũng tự nhiên sẽ cảm thấy hạnh phúc..
Vương Nguyên, Quỳnh Như cùng Vương Khải đang bế Tiểu Ngọc đứng ở đó nhìn cục băng cool ngầu rời đi để lại một cục băng kia ở lại mà không khỏi thắc mắc, bọn họ là mới vừa cãi nhau? Đùa à, cãi nhau cũng im lặng như thế, không thể nào. Hẳn là có chuyện gì rồi, lại nói, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy mắt Y Thanh ngấn nước, cô là đang kìm nén.
"Vương Nguyên, anh nói..Thiên Tỉ là đang giận? Em nhìn thấy bộ dạng của anh ấy rất đáng sợ, vả lại nhìn Y Thanh xem, lần đầu tiên em nhìn thấy cậu ấy như thế, kìm nén nước mắt."_ Như Nhi nhăn mũi nói
Vương Nguyên lắc lắc đầu nhún nhún vai, hai mắt vẫn dán chặt vào hình bóng của Thiên Tỉ, chân mày cũng nhíu mày khó coi.
"Từ lúc quen biết nhau đến giờ đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu ấy như thế....!"
“Anh nói thật à??”
“Anh không đùa”
"Hầy...em nghĩ là họ có chuyện rồi, em sẽ đi hỏi Y Ngọc"
Quỳnh Như mới vừa nói dứt câu liền thi hành ngay, không kịp để cho Vương Nguyên định thần lại mà đã cong chân chạy thẳng.
"Chuyện của bọn họ em lại đi hỏi Y Ngọc, con sư tử đó làm gì biết chứ!! Ê đợi anh với!!!!!!!!"
Vương Khải đứng chứng kiến hết mọi chuyện, nãy giờ theo dõi ba cặp nói chuyện thì anh nghĩ rằng sau này mình không cần cưới vợ làm gì nữa, cũng không cần yêu ai, mà tốt nhất là không nên dây vào con gái.. bọn họ, nói thẳng ra là quá phức tạp đi, anh bây giờ vẫn còn muốn sống cuộc sống tự do tự tại, chưa muốn giống bọn họ đâu.
"Tiểu Ngọc? Bây giờ chỉ có cô bên cạnh tôi thôi, nhưng dù sao thì cô cũng là em gái của Công chúa nên tôi cũng phải kính trọng. Cô sẽ không giống ba người bọn họ phải không?”
Vương Khải thở dài một hơi rồi dịch chuyển vào phòng trị thương, nhẹ nhàng đặt Tiểu Ngọc lên giường băng rồi di chuyển về phòng của mình.
[...]
Darkiin từ sau trận chiến khi nãy đã bị biến thành một mớ bùi nhùi. Tình hình ở nơi này vô cùng lộn xộn, cả đám người bọn họ lại không xem Boss của mình ra gì mà lại ngang nhiên ở trước mặt của Kiin mà gây chiến, đấu khẩu. Kiin im lặng không lên tiếng, chỉ ngồi yên đó xoa xoa cái đầu đang nhức của mình, trận chiến lúc nãy thật sự khiến anh mệt đến bở hơi tay.
"Darkiin đã thành ra như vậy mà anh còn dám bảo tôi tin? Tôi có thể tin gì đây chứ?"_ Na Na giận dữ nói
"Na Na, cô hãy bình tĩnh, tôi tin chắc Boss sẽ có quyết định đúng đắn."_ Dii ôn nhu đáp
"Quyết định đúng đắn? Chính là thả con tin đi? Quyết định đúng đắn, chính là đặt tình cảm lên hàng đầu mà không màng sống chết của chúng tôi? Anh bảo chúng tôi tin, tin làm sao??”_ Mỹ Kỳ chêm thêm
"Hai người có không tin thì mặc kệ, dù sao thiếu hai người cũng chẳng chết ai. Muốn đi thì cứ đi"
"Cô...!! Được lắm Phạm Như Bình, có lẽ những lời mà bọn họ nói với cô đã khiến cô thay đổi rồi, hoàn lương à? Tôi cảm thấy cô và đám hồ ly đó chẳng khác gì nhau, đều giả tạo như nhau thôi!!"_ Na Na hét lớn
"Tôi nói bình thường cô và Mỹ Kỳ cứ đụng mặt là cãi nhau, thế nào mà hôm nay lại trở thành hai người cùng chí hướng như vậy?"_ Dii nhíu mày khó hiểu
"Phạm Như Bình, nếu cô không ra tay được với Y Thanh, Tiểu Ngọc và Quỳnh Như thì cứ để tôi giúp cô động thủ. Còn anh, Dii, hình như anh có tình cảm với con nhỏ Công chúa kia nên mới không ra tay được, vậy để tôi trực tiếp đem đầu ả về đây cho anh ôm mỗi tối!"
“Cô dám?!”
“Anh nghĩ tôi dám hay không?”
Nói rồi Na Na tức giận quay lưng bỏ đi, thanh kiếm nằm trong vỏ bọc cũng được rút ra chuẩn bị chiến đấu, nhưng ngay sau đó một chất giọng trầm ấm vang lên, hàng loạt khói đen bay ra tứ phía, một chiếc bóng mờ ảo xuất hiện khắp nơi rồi hiện rõ trước mắt của Na Na. Âu Dương Na Na vì bị bất ngờ mà lùi lại phía sau vài bước, cái chiêu hành thích người khác bất ngờ như vậy, ngoài Kiin ra thì trong Vương Quốc này chẳng ai có khả năng đó.
“Boss?”
“Cô còn xem ta là Chủ nhân của cô à?”
“.....”
"Âu Dương Na Na, ta chính là chưa có chết, vậy mà ai lại cả gan cho cô cái quyền ra lệnh và quyết định mọi chuyện ở đây?”
"Boss, không phải tôi to gan nhưng cái cách Người thả con tin đi tôi thật không thể chấp nhận."
“Không thể chấp nhận rồi lại tự tung tự tác như thế?!”
“Tôi xin lỗi, là do tôi quá tức giận”
Màu mắt của Kiin đang dần dà chuyển sang màu đỏ rồi lại trở về với màu sắc cũ của nó, có vẻ như anh ta đang tức giận nhưng không muốn bộc lộ ra bên ngoài.
"Cũng đúng nhưng vấn đề nên đặt ra ở đây chính là tính mạng của Tiểu Ngọc không quan trọng, nhưng có một sự thật ở đây, mạng của Vương Tuấn Khải lại rất đáng chú ý."
"Người đừng dọa tôi, tôi không bị lung lay đâu"
"Dọa cô? Cô nghĩ lời nói của tôi là nói dối sao? Dii, Như Bình, ta ra lệnh cho hai ngươi đi hạ độc Vương Tuấn Khải, ta tin rằng bọn họ sẽ không biết là chúng ta ra tay, đợi chúng biết rồi thì đã quá muộn để cứu."
"Boss..."
Na Na tức giận đảo mắt nhìn hai người kia một lượt rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của Kiin, trong ánh mắt ấy hoàn toàn không có cảm xúc, hoàn toàn không có bất cứ thứ gì, cô dậm chân rồi quay lưng bỏ về phòng, trong lòng ủy khuất vô cùng.
[...]
"Na Na, cô gọi tôi đến đây để làm gì?"
"Hạ Mỹ Kỳ, cô có còn tin tưởng Boss?"
"Tôi cũng không biết, nhưng lúc nãy khi cô vừa rời khỏi, Boss đã cảnh cáo tôi"
"Hắn ta chỉ biết nghĩ cho Y Thanh, bị tình cảm làm lu mờ, nếu như còn như thế thì chắc chắn chúng ta sẽ bỏ mạng. Ngay cả Vương Nguyên cũng có thể bị kéo vào thêm một lần nữa"
"Vậy chúng ta phải làm gì?"
"Chúng ta phải ra quyết định, tôi muốn cô về phe tôi để lật đổ Kiin, chấm dứt hết tất cả, chỉ có như thế thì Vương Nguyên mới không bị liên lụy. Mỹ Kỳ, xin cô hãy nghĩ kĩ đi"
Nhóm người của Y Thanh thuận lợi quay trở lại Vương Quốc Ma Sát mà không hề có kẻ theo dõi, không một tí động tĩnh, không hề có bất cứ thứ gì khác diễn ra, trong lòng bọn họ sớm đã có mang nghi vấn, có phải tên Kiin kia đã thật sự thông suốt? Nhưng đó là Darkiin, liệu bọn chúng đang có âm mưu đánh lén bọn họ hay không? Bây giờ không ai biết hắn rốt cuộc đã có hạ độc thủ gì trên người Tiểu Ngọc hay không? Loại người như hắn, nhất thời không thể tin được, mà cho dù có tin hắn thì cũng không thể tin đám thuộc hạ của hắn.
"Y Thanh, cậu nói xem có tin hắn ta được không?"_ Quỳnh Như tò mò hỏi
"Không biết"_ Y Thanh lạnh lùng nhếch miệng nói ra một câu, ánh mắt vẫn cứ tiếp tục dán vào mặt đất, không hề để ý xung quanh.
"Kiin có cùng thuộc hạ của hắn tráo đổi người không? Tớ nghĩ rằng bọn họ đã lấy một tên nào đó rồi dùng phép thuật để tên đó có hình dạng như Tiểu Ngọc không chừng, còn Tiểu Ngọc thì vẫn còn trong tay bọn họ??? Liệu điều này có xảy ra không?”
Cả bọn cứ sải bước đi trong vô thức, những lời nói của Vương Nguyên thực ra không phải không ai nghe thấy, chỉ là họ không dám nói gì, họ chỉ sợ những điều đó sẽ thành sự thật... Y Ngọc từ nãy giờ vẫn nhìn theo tiểu cô nương mà Vương Khải đang bế, trong lòng thầm trách cứ mình, vốn dĩ chuyện này không liên quan đến em ấy, vậy mà bây giờ đã bị kéo theo cơn xoáy này. Bọn họ cũng là không nghĩ mọi chuyện sẽ dẫn đến mức này, bây giờ hối hận liệu kịp hay không??
"Y Ngọc, em đừng lo lắng."
Tuấn Khải mỉm cười nhu mì nhìn Y Ngọc, bàn tay khô cứng của anh khẽ nâng đôi tay từ nãy đang rỉ máu của cô lên, nhẹ nhàng tách những ngón tay đang bấu sâu vào trong lòng bàn tay cô ra. Anh biết cô chính là đang trách bản thân mình không tốt, nhưng bây giờ cô lại đang tự hành hạ bản thân mình như thế, cô đau, chẳng lẽ nhìn cô đau anh lại không đau được hay chăng?
"Không sao, có anh rồi, còn mọi người nữa. Đừng tự giày vò bản thân, người đau sẽ là anh."_ Tuấn Khải rốt cuộc cũng không nhịn được mà nâng khuôn mặt vô cảm của Y Ngọc lên, vuốt những sợi tóc che khuôn mặt của cô, khẽ lau đi những tàn tích của nước mặt còn bám trên mặt cô.
Y Ngọc khẽ gật đầu, cô đưa tay lau những giọt nước mắt kia rồi nắm chặt lấy tay của Tuấn Khải, mỉm cười tự động viên bản thân. Cô bây giờ có anh, có Y Thanh, có Quỳnh Như rồi những người khác bên cạnh giúp đỡ, không phải không có cách cứu được Tiểu Ngọc, cũng không thể tự trách bản thân rồi buông bỏ tất cả như thế.... Thiên Tỉ đang sải bước bỗng chốc nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy một “tảng băng ngàn năm” vừa với hình thành bên cạnh liền lắc đầu ngán ngẩm, Y Thanh rốt cuộc bao giờ mới thôi việc nhận mọi trách nhiệm lên bản thân mình? Chớp chớp mắt nhìn lại người con gái bên cạnh, bỗng nhớ tới câu khi nãy Y Ngọc nói, Thiên Tỉ cắn chặt răng kéo cô sang một bên, nhanh đến mức không cho cô có thời gian phản kháng.
"Muốn chết?"
"Y Thanh, đừng có mở miệng là nói những câu mang đầy sát khí như vậy."
"Anh là ai? "_ Y Thanh nhíu mày, người con trai đang đứng trước mặt cô là ai??
"Anh...được rồi. Lúc thu phục đám ong, Y Ngọc nói anh hời to, rốt cuộc là hời cái gì?"_ Thiên Tỉ không vòng vo nữa mà chọt thẳng trọng tâm.
Y Thanh một lần nữa nhíu mày khó hiểu, Y Ngọc rốt cuộc là đã nói cái gì với Thiên Tỉ? Hời to, hời cái gì? Sao cô không biết nhỉ? Chẳng lẽ bọn họ có gì đó giấu hai người? Xem ra cô phải lôi Y Ngọc ra ngoài hỏi cho ra lẽ mọi thứ.
"Không biết”
"Không biết? Có phải trong lúc đánh nhau với Kiin, em và Y Ngọc đã nói gì chăng?"
"Chuyện tào lao thôi, anh đừng bận tâm”_ Y Thanh cốt là không muốn cho Thiên Tỉ biết nội dung cuộc nói chuyện, mọi chuyện còn chưa giải quyết xong, nhất định không thể để anh vướng vào rắc rối.
"Chẳng lẽ em nói yêu anh cũng là tào lao?"
Hai má của Y Thanh phút chốc đỏ bừng, cái gì mà em yêu anh, ai yêu ai cơ chứ? Cô đâu có nhớ...mình đã nói đâu, ai nói vậy chứ? Tự suy nghĩ viễn vong..... Dịch Dương Thiên Tỉ, anh còn non lắm. Đầu óc Y Thanh hơi choáng vì câu hỏi bất ngờ của Thiên Tỉ, cô là vẫn chưa suy nghĩ ra câu trả lời cho thỏa đáng a. Phải làm sao vừa khiến cho cái tên này tin chắc và không cảm thấy có lỗi, nhưng mà hình như hơi bị khó. Mặc dù có người từng bảo cô rằng không thể phân biệt lúc cô nói thật và nói dối thế nào nhưng mà đứng trước mặt của cái tên này cô lại không thể...không thể làm mặt lạnh.
"Tôi không nhớ mình đã nói, hình như cũng chưa từng nói. Dù sao anh cũng đừng nghĩ nhiều."_ Cô đảo mắt nhìn xung quanh, cố ý muốn tránh né Thiên Tỉ
"Nói dối lộ liễu như thế, anh rất ghét!"
Anh rất ghét!!
Tim của Y Thanh đột nhiên nhói lên, nhưng ánh mắt của cô vẫn không dám nhìn thẳng vào Thiên Tỉ, dường như cô đã chọn sai cách rồi, đáng ra cô không nên trả lời... Thiên Tỉ nhìn Y Thanh rồi quay lưng bỏ đi, bước được vài bước thì dừng lại.
"Không muốn thì đừng nói, không ép em!"
Y Thanh nhìn bóng dáng Thiên Tỉ xa mờ, cái bóng lưng cô độc của anh làm tim cô thật sự rất đau, cô nghĩ mình đã biết thế nào gọi là yêu mà không thể nói. Cô sợ mình sẽ liên lụy anh, sợ sẽ khiến anh mất tất cả những thứ mình đã tạo nên, và cô càng không muốn anh yêu một con ma cà rồng như cô. Đối với cô, được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc là đủ rồi, không cần gì hơn... Yêu, chính là được nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc, như thế bản thân cũng tự nhiên sẽ cảm thấy hạnh phúc..
Vương Nguyên, Quỳnh Như cùng Vương Khải đang bế Tiểu Ngọc đứng ở đó nhìn cục băng cool ngầu rời đi để lại một cục băng kia ở lại mà không khỏi thắc mắc, bọn họ là mới vừa cãi nhau? Đùa à, cãi nhau cũng im lặng như thế, không thể nào. Hẳn là có chuyện gì rồi, lại nói, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy mắt Y Thanh ngấn nước, cô là đang kìm nén.
"Vương Nguyên, anh nói..Thiên Tỉ là đang giận? Em nhìn thấy bộ dạng của anh ấy rất đáng sợ, vả lại nhìn Y Thanh xem, lần đầu tiên em nhìn thấy cậu ấy như thế, kìm nén nước mắt."_ Như Nhi nhăn mũi nói
Vương Nguyên lắc lắc đầu nhún nhún vai, hai mắt vẫn dán chặt vào hình bóng của Thiên Tỉ, chân mày cũng nhíu mày khó coi.
"Từ lúc quen biết nhau đến giờ đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu ấy như thế....!"
“Anh nói thật à??”
“Anh không đùa”
"Hầy...em nghĩ là họ có chuyện rồi, em sẽ đi hỏi Y Ngọc"
Quỳnh Như mới vừa nói dứt câu liền thi hành ngay, không kịp để cho Vương Nguyên định thần lại mà đã cong chân chạy thẳng.
"Chuyện của bọn họ em lại đi hỏi Y Ngọc, con sư tử đó làm gì biết chứ!! Ê đợi anh với!!!!!!!!"
Vương Khải đứng chứng kiến hết mọi chuyện, nãy giờ theo dõi ba cặp nói chuyện thì anh nghĩ rằng sau này mình không cần cưới vợ làm gì nữa, cũng không cần yêu ai, mà tốt nhất là không nên dây vào con gái.. bọn họ, nói thẳng ra là quá phức tạp đi, anh bây giờ vẫn còn muốn sống cuộc sống tự do tự tại, chưa muốn giống bọn họ đâu.
"Tiểu Ngọc? Bây giờ chỉ có cô bên cạnh tôi thôi, nhưng dù sao thì cô cũng là em gái của Công chúa nên tôi cũng phải kính trọng. Cô sẽ không giống ba người bọn họ phải không?”
Vương Khải thở dài một hơi rồi dịch chuyển vào phòng trị thương, nhẹ nhàng đặt Tiểu Ngọc lên giường băng rồi di chuyển về phòng của mình.
[...]
Darkiin từ sau trận chiến khi nãy đã bị biến thành một mớ bùi nhùi. Tình hình ở nơi này vô cùng lộn xộn, cả đám người bọn họ lại không xem Boss của mình ra gì mà lại ngang nhiên ở trước mặt của Kiin mà gây chiến, đấu khẩu. Kiin im lặng không lên tiếng, chỉ ngồi yên đó xoa xoa cái đầu đang nhức của mình, trận chiến lúc nãy thật sự khiến anh mệt đến bở hơi tay.
"Darkiin đã thành ra như vậy mà anh còn dám bảo tôi tin? Tôi có thể tin gì đây chứ?"_ Na Na giận dữ nói
"Na Na, cô hãy bình tĩnh, tôi tin chắc Boss sẽ có quyết định đúng đắn."_ Dii ôn nhu đáp
"Quyết định đúng đắn? Chính là thả con tin đi? Quyết định đúng đắn, chính là đặt tình cảm lên hàng đầu mà không màng sống chết của chúng tôi? Anh bảo chúng tôi tin, tin làm sao??”_ Mỹ Kỳ chêm thêm
"Hai người có không tin thì mặc kệ, dù sao thiếu hai người cũng chẳng chết ai. Muốn đi thì cứ đi"
"Cô...!! Được lắm Phạm Như Bình, có lẽ những lời mà bọn họ nói với cô đã khiến cô thay đổi rồi, hoàn lương à? Tôi cảm thấy cô và đám hồ ly đó chẳng khác gì nhau, đều giả tạo như nhau thôi!!"_ Na Na hét lớn
"Tôi nói bình thường cô và Mỹ Kỳ cứ đụng mặt là cãi nhau, thế nào mà hôm nay lại trở thành hai người cùng chí hướng như vậy?"_ Dii nhíu mày khó hiểu
"Phạm Như Bình, nếu cô không ra tay được với Y Thanh, Tiểu Ngọc và Quỳnh Như thì cứ để tôi giúp cô động thủ. Còn anh, Dii, hình như anh có tình cảm với con nhỏ Công chúa kia nên mới không ra tay được, vậy để tôi trực tiếp đem đầu ả về đây cho anh ôm mỗi tối!"
“Cô dám?!”
“Anh nghĩ tôi dám hay không?”
Nói rồi Na Na tức giận quay lưng bỏ đi, thanh kiếm nằm trong vỏ bọc cũng được rút ra chuẩn bị chiến đấu, nhưng ngay sau đó một chất giọng trầm ấm vang lên, hàng loạt khói đen bay ra tứ phía, một chiếc bóng mờ ảo xuất hiện khắp nơi rồi hiện rõ trước mắt của Na Na. Âu Dương Na Na vì bị bất ngờ mà lùi lại phía sau vài bước, cái chiêu hành thích người khác bất ngờ như vậy, ngoài Kiin ra thì trong Vương Quốc này chẳng ai có khả năng đó.
“Boss?”
“Cô còn xem ta là Chủ nhân của cô à?”
“.....”
"Âu Dương Na Na, ta chính là chưa có chết, vậy mà ai lại cả gan cho cô cái quyền ra lệnh và quyết định mọi chuyện ở đây?”
"Boss, không phải tôi to gan nhưng cái cách Người thả con tin đi tôi thật không thể chấp nhận."
“Không thể chấp nhận rồi lại tự tung tự tác như thế?!”
“Tôi xin lỗi, là do tôi quá tức giận”
Màu mắt của Kiin đang dần dà chuyển sang màu đỏ rồi lại trở về với màu sắc cũ của nó, có vẻ như anh ta đang tức giận nhưng không muốn bộc lộ ra bên ngoài.
"Cũng đúng nhưng vấn đề nên đặt ra ở đây chính là tính mạng của Tiểu Ngọc không quan trọng, nhưng có một sự thật ở đây, mạng của Vương Tuấn Khải lại rất đáng chú ý."
"Người đừng dọa tôi, tôi không bị lung lay đâu"
"Dọa cô? Cô nghĩ lời nói của tôi là nói dối sao? Dii, Như Bình, ta ra lệnh cho hai ngươi đi hạ độc Vương Tuấn Khải, ta tin rằng bọn họ sẽ không biết là chúng ta ra tay, đợi chúng biết rồi thì đã quá muộn để cứu."
"Boss..."
Na Na tức giận đảo mắt nhìn hai người kia một lượt rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của Kiin, trong ánh mắt ấy hoàn toàn không có cảm xúc, hoàn toàn không có bất cứ thứ gì, cô dậm chân rồi quay lưng bỏ về phòng, trong lòng ủy khuất vô cùng.
[...]
"Na Na, cô gọi tôi đến đây để làm gì?"
"Hạ Mỹ Kỳ, cô có còn tin tưởng Boss?"
"Tôi cũng không biết, nhưng lúc nãy khi cô vừa rời khỏi, Boss đã cảnh cáo tôi"
"Hắn ta chỉ biết nghĩ cho Y Thanh, bị tình cảm làm lu mờ, nếu như còn như thế thì chắc chắn chúng ta sẽ bỏ mạng. Ngay cả Vương Nguyên cũng có thể bị kéo vào thêm một lần nữa"
"Vậy chúng ta phải làm gì?"
"Chúng ta phải ra quyết định, tôi muốn cô về phe tôi để lật đổ Kiin, chấm dứt hết tất cả, chỉ có như thế thì Vương Nguyên mới không bị liên lụy. Mỹ Kỳ, xin cô hãy nghĩ kĩ đi"