Trên chiếc xe bus ít người. Tại góc cuối có 1 đám người bu lại nói chuyện.
- Lúc đang khom lưng dọn đồ. Nhìn lên tấm gương trước mặt thì thấy ảnh phản chiếu ở tấm gương sau lưng trừng mắt nhìn rồi nó bò ra toan chém mình nên em chỉ kịp dựng pháp chú phòng vệ. Không ngờ nó lại hút em vào trong gương.
- Từ trong gương em lại thấy nó chia 1 hồn ở lại ám vật. 2 phần hồn 7 phách còn lại nó biến thành hình dáng của em rồi tự tạo vết thương. Xong nó bỏ đi. Còn phần hồn tách thì ở lại tấm gương.
- Trong đó em chẳng làm được gì, ở đó em có thể thấy mọi thứ trước mặt gương nhưng không cựa quậy được. Đã vậy còn bị xâm nhập trí nhớ nữa. Lúc xế tầm mọi người có tới. Em cố gọi nhưng không ai nghe. Kết quả là đánh nhau loạn với cái vong tách ra kia. May em là Thủy Thuật Sư, tuy không cựa quậy gì được nhưng vẫn không bị gì. Sau thì mọi người biết rõ rồi đó. - Mai tóm tắt nội dung của mọi thứ.
- Vậy là cái người ở bệnh viện trưa giờ là... - Hoành nhỏ giọng nói.
-...
Tất thảy đều im lặng. Rồi cùng rùng mình ớn lạnh.
Lạy hồn.
Dọa chết bảo bảo rồi.
- Cừu. Cô tính sao giờ đây? - Khải bối rối hỏi Cừu
- Khải ca,...
Khải tỉnh người. Sao xưng hô nghe dễ thương quá vậy? Cơ mà...
- Thật ra... em...
Xoảng
Nguyên nhẹ lách người. Mảnh gương va thẳng vào cửa sổ bắn ra xung quanh vô số mảnh vỡ. Kể cả cửa sổ làm từ kính chịu lực cũng bị nứt toác 1 đường dọc theo chiều dài. Nếu thân thủ không đủ nhanh mà né. Chỉ sợ thủ cấp không còn. Ra tay quá ác độc rồi.
- Ta đã nói là trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra mà.... - Giọng nói trầm ngọt mang theo tiếu ý phát ra từ thiếu niên.
- Ám linh ngu xuẫn nhỉ? - Thy nhẹ rút 1 tấm gương vở ghim vào tay mình. Nụ cười ngốc nghếch nhìn về phía cái thứ giả làm Mai trố mắt ngồi trên giường kia.
Muốn giở trò với Âm dương Sư? Ngu xuẫn.
Từ căn phòng cuối dãy A truyền ra bầu không khí xung quanh cảm giác căng thẳng đến khó chịu. Bất cứ ai ở bán kính 3m đều không chịu được mà kéo nhau ra ngoài.
Không gian càng thêm tĩnh lặng.
Flash Back
- Giờ anh phải ở lại bệnh viện, để mắt tới nó. Sau đó bọn em sẽ quay trở lại. Anh sẽ biến thành em đi với con Vy, còn em thì thành anh, sẽ ở lại bệnh viện. Anh làm được không? - Thy dắt Nguyên tới góc hành lang.
-... Vậy cái thứ trong phòng là ác linh đó sao? - Nguyên hơi rợn hỏi.
- Đúng. Mùi ma khí phát ra từ người nó khá mạnh. Nhưng giờ là ban sáng, nó sẽ không làm gì được đâu. Anh không thấy nó không cho ai mở rèm cửa không? - Thy
Nguyên khẽ ngẫm lại. Quả là như thế. Bất quá...
- Nhưng làm sao cải trang được? - Dù vóc người của anh có cao tương tự Thy đi. Nhưng lại tổng thể khác nhau một trời 1 vực. Người ta là con gái a.
- Hắc hắc hắc, vấn đề này anh không cần lo. Chỉ cần anh không nói chuyện là được. - Gian tiếu phản phất trên gương mặt trái xoan, tựa như 1 đứa trẻ con vừa bày ra được một trò đùa tai quái. Vương Nguyên đột nhiên thấy lạnh sống lưng.
- Anh còn là người có diễn xuất rất tốt. Tôi tin anh sẽ làm được. - Thy vỗ vỗ vai Nguyên. - Anh hiểu ý tôi chứ?
Nguyên im lặng, hhàng mày rậm đưa lên. Gương mặt yêu nghiệt ánh lên nét tiếu vi làm cho càng tuấn mỹ.
- Đó là nghề của anh mà.
Màn hình hiển thị tin nhắn.
"Đã đến"
Bờ môi căng đỏ khẽ nhếch lên. Bắt đầu diễn xuất.
- Sứa a. Anh đói quá. Em ăn gì không? Anh tính đi mua a. - Nở 1 nụ cười tỏa nắng với "Sứa ". Anh chỉ tay ra ngoài.
- Không a. Anh có đi nhớ cẩn thận mấy fan nha. - Lắc đầu cười nhẹ.
- Ừm. Vậy anh đi lát. - Nguyên bước ra khỏi phòng liền thở phào.
Diễn xuất?
Gặp phải sư phụ rồi.
Xuống tới hàng lang đã thấy Thy và Vy đứng đó chờ. Mới từ xưởng sản xuất gương tới.
Tay Thy khum ra như đang cầm cái gì đó mà anh không thấy được. Mắt kính đã gỡ ra, đôi mắt phượng sắc sảo, con ngươi như vô tế hắc vực như có thể đọc được nội tâm người ta. Xinh đẹp như vậy thật không như phàm nhân a. Bất quá TF Entertaiment có đồng loại rồi a. (1 thanh niên tự luyến cho biết)
- Ổn không? - Vy cười cười nhìn bộ mặt tí tởn kia.
Quá ổn. - Nguyên đưa ngón tay cái lên. - Nói là đi mua bánh.
- Vậy giờ bắt đầu. Gương yêu. Ngươi hiểu cần làm gì rồi chứ?- Thy hỏi cái-gì-đó trong tay.
Chỉ nghe một tiếng " Chiu" như tiếng cáo con kêu rồi người đối diện... cứ như đang nhìn thấy chính mình trong gương nhưng hoạt động khác mình làm anh cả kinh.
Vội lôi điện thoại ra soi thấy.... cứ như hoán đổi linh hồn vậy.
- Sao a? - Giọng nói trong trẻo của chính mình từ đối phương vang lên.
- Quá thần kỳ rồi. - Nhưng anh vẫn phát ra thanh âm của anh a.
- Gương yêu chỉ tạo giọng cho 1 người được thôi a. - Vy giải thích. - Nên nhớ đừng phát ra tiếng nói là OK.
- Mà sao không nói cho mấy người kia biết? - Vy chu mỏ thắc mắc.
- Ngốc. Muốn lừa quân địch thì phải lừa quân ta trước. - "Nguyên " xoa đầu Vy. Nở ra nụ cười tinh nghịch.
- Vậy giờ đi thôi. - "Nguyên" tay cầm bịch bánh lon ton rời đi.
- Hảo hảo bảo trọng.
- Hảo hảo bảo trọng.
End Flash Back.
- Vậy đó. - Nguyên đã trở về hình dáng của mình kể lại. Khi anh kể ra thì cũng trở về thành Vương Nguyên trước con mắt muốn lòi ra của mọi người.
- Cô ta cũng thâm thật. - Khải bĩu môi.
Ai đó Hắt xì 1 cái rõ khổ.
Xe dừng lại tại bệnh viện. Cả bọn trả tiền rồi lạch bạch chạy vào.
Tại cửa bệnh viện có 1 con Cừu đang ngồi đếm kiến.
- 15, 16, 17... á. Sao mày cắn tao. Chết này. - Rồi dùng dép bẹp chết cả bầy.
Cả bọn ngu đần nhìn "nữ nhân mưu lược " đang ngồi như con dở phá ổ kiến.
Sứa và Heo chạy lại.
- Cừu tỷ.
- Muội muội. - Mặt Cừu phởn ra. Tay dang ra mong chờ 1 cái ôm nồng chái.
- Cái phòng bệnh có bị sao không? - Chụp lấy 2 tay. Động thanh hỏi.
-... Vô đó nằm là biết à. - Mụ nó. Chị mày vì bọn mày mà bị thuơng lày. Đây lày. Chảy máu lày. Mức dạy.
- Xong rồi a. - Nguyên tiến lại.
- Ừm.
- Vậy sao em không về trước đi. Bị thuơng nặng không- Thiên Tỷ nhìn vào vết thương trên tay. Đã được băng bó.
- Không a. Tôi biết là mọi người sẽ đến mà. - Đẩy cái kính ngố trên gương mặt lại nở nụ cười ngốc nghếch.
- Sao không nói thẳng ra là không nhớ đường đi. Chờ bọn này tới hốt về - Khải nhướng mày. 1 câu nói xuyên tim đen làm ai đó đớ lưỡi.
- Đi về thôi. Về nhà là phải giải thích cho bọn này hiểu đó. - Hoành kéo chị Hai mình dậy rồi hùng hồn nói.
- Hảo. Sớm muộn gì cũng phải nói cho mọi người biết mà.
Nhóm 7 người sải bước đón xe taxi về nhà. Không hay biết có ánh mắt luôn dõi theo mình.
- Hử. - Khải quay phắt ra sau lưng. Anh cảm nhận được ánh mắt đó. Nhưng sau lưng và trên trời tuyệt đối không có gì.
- Gì vậy Khải ca? - Heo hỏi.
- Không, không có gì. Chắc thế...
Đây là Weibo của mị mới vừa lập. Bà con cô bác ai có thì Fllow nhau chơi. Hộp chat của ta tòa là tin nhắn của Sina không a.

Càng ngày càng dài. 1432 từ.
- Lúc đang khom lưng dọn đồ. Nhìn lên tấm gương trước mặt thì thấy ảnh phản chiếu ở tấm gương sau lưng trừng mắt nhìn rồi nó bò ra toan chém mình nên em chỉ kịp dựng pháp chú phòng vệ. Không ngờ nó lại hút em vào trong gương.
- Từ trong gương em lại thấy nó chia 1 hồn ở lại ám vật. 2 phần hồn 7 phách còn lại nó biến thành hình dáng của em rồi tự tạo vết thương. Xong nó bỏ đi. Còn phần hồn tách thì ở lại tấm gương.
- Trong đó em chẳng làm được gì, ở đó em có thể thấy mọi thứ trước mặt gương nhưng không cựa quậy được. Đã vậy còn bị xâm nhập trí nhớ nữa. Lúc xế tầm mọi người có tới. Em cố gọi nhưng không ai nghe. Kết quả là đánh nhau loạn với cái vong tách ra kia. May em là Thủy Thuật Sư, tuy không cựa quậy gì được nhưng vẫn không bị gì. Sau thì mọi người biết rõ rồi đó. - Mai tóm tắt nội dung của mọi thứ.
- Vậy là cái người ở bệnh viện trưa giờ là... - Hoành nhỏ giọng nói.
-...
Tất thảy đều im lặng. Rồi cùng rùng mình ớn lạnh.
Lạy hồn.
Dọa chết bảo bảo rồi.
- Cừu. Cô tính sao giờ đây? - Khải bối rối hỏi Cừu
- Khải ca,...
Khải tỉnh người. Sao xưng hô nghe dễ thương quá vậy? Cơ mà...
- Thật ra... em...
Xoảng
Nguyên nhẹ lách người. Mảnh gương va thẳng vào cửa sổ bắn ra xung quanh vô số mảnh vỡ. Kể cả cửa sổ làm từ kính chịu lực cũng bị nứt toác 1 đường dọc theo chiều dài. Nếu thân thủ không đủ nhanh mà né. Chỉ sợ thủ cấp không còn. Ra tay quá ác độc rồi.
- Ta đã nói là trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra mà.... - Giọng nói trầm ngọt mang theo tiếu ý phát ra từ thiếu niên.
- Ám linh ngu xuẫn nhỉ? - Thy nhẹ rút 1 tấm gương vở ghim vào tay mình. Nụ cười ngốc nghếch nhìn về phía cái thứ giả làm Mai trố mắt ngồi trên giường kia.
Muốn giở trò với Âm dương Sư? Ngu xuẫn.
Từ căn phòng cuối dãy A truyền ra bầu không khí xung quanh cảm giác căng thẳng đến khó chịu. Bất cứ ai ở bán kính 3m đều không chịu được mà kéo nhau ra ngoài.
Không gian càng thêm tĩnh lặng.
Flash Back
- Giờ anh phải ở lại bệnh viện, để mắt tới nó. Sau đó bọn em sẽ quay trở lại. Anh sẽ biến thành em đi với con Vy, còn em thì thành anh, sẽ ở lại bệnh viện. Anh làm được không? - Thy dắt Nguyên tới góc hành lang.
-... Vậy cái thứ trong phòng là ác linh đó sao? - Nguyên hơi rợn hỏi.
- Đúng. Mùi ma khí phát ra từ người nó khá mạnh. Nhưng giờ là ban sáng, nó sẽ không làm gì được đâu. Anh không thấy nó không cho ai mở rèm cửa không? - Thy
Nguyên khẽ ngẫm lại. Quả là như thế. Bất quá...
- Nhưng làm sao cải trang được? - Dù vóc người của anh có cao tương tự Thy đi. Nhưng lại tổng thể khác nhau một trời 1 vực. Người ta là con gái a.
- Hắc hắc hắc, vấn đề này anh không cần lo. Chỉ cần anh không nói chuyện là được. - Gian tiếu phản phất trên gương mặt trái xoan, tựa như 1 đứa trẻ con vừa bày ra được một trò đùa tai quái. Vương Nguyên đột nhiên thấy lạnh sống lưng.
- Anh còn là người có diễn xuất rất tốt. Tôi tin anh sẽ làm được. - Thy vỗ vỗ vai Nguyên. - Anh hiểu ý tôi chứ?
Nguyên im lặng, hhàng mày rậm đưa lên. Gương mặt yêu nghiệt ánh lên nét tiếu vi làm cho càng tuấn mỹ.
- Đó là nghề của anh mà.
Màn hình hiển thị tin nhắn.
"Đã đến"
Bờ môi căng đỏ khẽ nhếch lên. Bắt đầu diễn xuất.
- Sứa a. Anh đói quá. Em ăn gì không? Anh tính đi mua a. - Nở 1 nụ cười tỏa nắng với "Sứa ". Anh chỉ tay ra ngoài.
- Không a. Anh có đi nhớ cẩn thận mấy fan nha. - Lắc đầu cười nhẹ.
- Ừm. Vậy anh đi lát. - Nguyên bước ra khỏi phòng liền thở phào.
Diễn xuất?
Gặp phải sư phụ rồi.
Xuống tới hàng lang đã thấy Thy và Vy đứng đó chờ. Mới từ xưởng sản xuất gương tới.
Tay Thy khum ra như đang cầm cái gì đó mà anh không thấy được. Mắt kính đã gỡ ra, đôi mắt phượng sắc sảo, con ngươi như vô tế hắc vực như có thể đọc được nội tâm người ta. Xinh đẹp như vậy thật không như phàm nhân a. Bất quá TF Entertaiment có đồng loại rồi a. (1 thanh niên tự luyến cho biết)
- Ổn không? - Vy cười cười nhìn bộ mặt tí tởn kia.
Quá ổn. - Nguyên đưa ngón tay cái lên. - Nói là đi mua bánh.
- Vậy giờ bắt đầu. Gương yêu. Ngươi hiểu cần làm gì rồi chứ?- Thy hỏi cái-gì-đó trong tay.
Chỉ nghe một tiếng " Chiu" như tiếng cáo con kêu rồi người đối diện... cứ như đang nhìn thấy chính mình trong gương nhưng hoạt động khác mình làm anh cả kinh.
Vội lôi điện thoại ra soi thấy.... cứ như hoán đổi linh hồn vậy.
- Sao a? - Giọng nói trong trẻo của chính mình từ đối phương vang lên.
- Quá thần kỳ rồi. - Nhưng anh vẫn phát ra thanh âm của anh a.
- Gương yêu chỉ tạo giọng cho 1 người được thôi a. - Vy giải thích. - Nên nhớ đừng phát ra tiếng nói là OK.
- Mà sao không nói cho mấy người kia biết? - Vy chu mỏ thắc mắc.
- Ngốc. Muốn lừa quân địch thì phải lừa quân ta trước. - "Nguyên " xoa đầu Vy. Nở ra nụ cười tinh nghịch.
- Vậy giờ đi thôi. - "Nguyên" tay cầm bịch bánh lon ton rời đi.
- Hảo hảo bảo trọng.
- Hảo hảo bảo trọng.
End Flash Back.
- Vậy đó. - Nguyên đã trở về hình dáng của mình kể lại. Khi anh kể ra thì cũng trở về thành Vương Nguyên trước con mắt muốn lòi ra của mọi người.
- Cô ta cũng thâm thật. - Khải bĩu môi.
Ai đó Hắt xì 1 cái rõ khổ.
Xe dừng lại tại bệnh viện. Cả bọn trả tiền rồi lạch bạch chạy vào.
Tại cửa bệnh viện có 1 con Cừu đang ngồi đếm kiến.
- 15, 16, 17... á. Sao mày cắn tao. Chết này. - Rồi dùng dép bẹp chết cả bầy.
Cả bọn ngu đần nhìn "nữ nhân mưu lược " đang ngồi như con dở phá ổ kiến.
Sứa và Heo chạy lại.
- Cừu tỷ.
- Muội muội. - Mặt Cừu phởn ra. Tay dang ra mong chờ 1 cái ôm nồng chái.
- Cái phòng bệnh có bị sao không? - Chụp lấy 2 tay. Động thanh hỏi.
-... Vô đó nằm là biết à. - Mụ nó. Chị mày vì bọn mày mà bị thuơng lày. Đây lày. Chảy máu lày. Mức dạy.
- Xong rồi a. - Nguyên tiến lại.
- Ừm.
- Vậy sao em không về trước đi. Bị thuơng nặng không- Thiên Tỷ nhìn vào vết thương trên tay. Đã được băng bó.
- Không a. Tôi biết là mọi người sẽ đến mà. - Đẩy cái kính ngố trên gương mặt lại nở nụ cười ngốc nghếch.
- Sao không nói thẳng ra là không nhớ đường đi. Chờ bọn này tới hốt về - Khải nhướng mày. 1 câu nói xuyên tim đen làm ai đó đớ lưỡi.
- Đi về thôi. Về nhà là phải giải thích cho bọn này hiểu đó. - Hoành kéo chị Hai mình dậy rồi hùng hồn nói.
- Hảo. Sớm muộn gì cũng phải nói cho mọi người biết mà.
Nhóm 7 người sải bước đón xe taxi về nhà. Không hay biết có ánh mắt luôn dõi theo mình.
- Hử. - Khải quay phắt ra sau lưng. Anh cảm nhận được ánh mắt đó. Nhưng sau lưng và trên trời tuyệt đối không có gì.
- Gì vậy Khải ca? - Heo hỏi.
- Không, không có gì. Chắc thế...
Đây là Weibo của mị mới vừa lập. Bà con cô bác ai có thì Fllow nhau chơi. Hộp chat của ta tòa là tin nhắn của Sina không a.

Càng ngày càng dài. 1432 từ.