Cô chạy đi mà chẳng biết mình chạy đến đâu nữa, dừng lại ở một thảm cỏ rất đẹp. Cô ngồi bệt xuống khóc nức nở:
_Trời ơi! Sao cứ tự chuốc họa vào thân vậy nè? Để rôi bị khinh thường. Tên chết bầm đáng ghét thối tha! Đồ điên, sau này anh tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt. Tên điên...hức.......hức!-cô ngồi bứt mấy cọng cỏ mà tự kỉ một mình.
Cậu thấy cô như vậy cũng đau lòng chứ! Do cậu mà ra, cậu thật ra chẳng ưa gì cái tập đoàn Lâm Gia đó bởi vì có cái tên Vương Khải Huy điên khùng kia. Từ bé Hoàng và Huy đã chơi với nhau mà tên Huy lúc nào cũng xem thường cậu, cứ cho cậu là con nít này nọ mặt dù cậu chỉ bé hơn anh 5 tháng. Cậu sẽ không định đi bữa tiệc đó, một phần vì có anh Hoàng làm đại diện, một phần là cậu không có bạn gái vì cô gái ấy đâu biết tình cảm cậu dành cho cô!
Nhưng bữa trưa ấy lại gặp Linh nên cậu bèn nghĩ ra một kế hoạch, cậu cũng muốn nhờ vào việc này mà tỏ tình với Linh. Cũng biết báo chí sẽ không đơn giản nhưng bây giờ cậu đã biết câu trả lời cô dành cho cậu. Cô chỉ xem đây là một sự phiền phức, cô cảm thấy mọi việc là đều do cậu nên mới thế này nhưng cậu biết cô sẽ không nói.
Cô lúc nào cũng vậy, chỉ suy nghĩ cho người khác mà không nghĩ đến việc bản thân mình sẽ gặp rắc rối gì! Cậu thích cô cũng bởi vì sự rộng lượng đó nhưng đôi lúc cái tính tốt ấy lại quay lại đâm ngược vào cô.
Cô ngồi đấy khóc cũng đã lâu, cậu mới đi nhẹ nhẹ lại ngồi sát bên cô:
_Tớ xin lỗi! Mọi chuyện là do tớ cả!-cậu có vẻ buồn.
_Không đâu! Do tớ ấy chứ!-cô quay qua cười với cậu bằng khuôn mặt đẫm nước mắt.
_Nhưng tất cả là do tớ! Tớ sẽ chuộc lỗi. Lên lớp thôi!-cậu làm vẻ mặt cương nghị thì lúc đó tiếng chuông cũng vang lên.
_Ừm!-cậu đỡ cô dậy, lau vệt nước mắt của cô.
Hai người chào nhau ở hành lang lầu 2 và tẻ ra hai hướng. Cô ngang qua từng lớp lần mò tìm lớp 11B, đến trước cái bảng to đùng ghi 11B-Anh, Toán, Lý thì cô mới lấy can đảm bước vào:
_Thưa cô cho em vào lớp!-giọng cô lanh lảnh.
_À! Cả lớp à, từ bây giờ bạn ấy sẽ là thành viên mới của lớp ta!-cô giáo nhìn cô rồi quay sang cả lớp.-Em vào đây và tự giới thiệu đi.
_À dạ vâng! Chào, mình là Đại Băng Linh. Vì có một số lí do nên bây giờ mình mới chuyển vào.Rất mong các bạn giúp đỡ.-cô cười tươi.
_[Wao, đúng là Băng Linh kìa mày!]
_[Xấu quắt mày ơi!]
_[Thôi đi mày, không bằng người ta nên gato à?]
_Em chọn chỗ ngồi đi!!-cô giáo quay qua cô.
_Em...em ngồi đâu cũng được ạ!-cô ngập ngừng, sao lại cho cô cái quyền tự chọn chỗ chứ.
_Ừ vậy thì em xuống bàn phía dưới kế bên Nha Ân ngồi nhé? Lớp ta chỉ còn chỗ ấy thôi!-cô giáo quay lại nhìn cô.
_Vâng!-cô xách balo đi xuống cái bàn cô giáo chỉ.
_{Ôi trời! Nó được ngồi với King luôn kìa! Cái con này!}
_{Ái, nó mà dám đụng tới Nha Ân là tao hông tha cho nó đâu!}
_{Mày đừng quên nó là phu nhân tập đoàn Gia Phong đó con, đụng đến là toi!}
_{Haizzz, tao chỉ sợ nó dẹo King của tao thôi!}
Cô chẳng thèm để ý mà đi một mạch xuống chỗ ngồi!
_Chào cậu!-cô quay qua làm quen với anh bạn Nha Ân gì đó.
_Ờ! Tôi là Hoàng Nha Ân.-anh chàng ấy lạnh lùng.
_À ừm có gì giúp đỡ!-cô cũng vẫn cười tươi.
Ân quay qua bắt gặp nụ cười đó thì đột nhiên đầu óc choáng váng, hai tai ù đi:
_Ừ ừm sao cũng được!-Ân ngập ngừng rồi nhanh chóng quay mặt đi mà chỉ có mình Ân nhận ra rằng mặt cậu đang đỏ lên.
Ba tiết học trôi qua chẳng có gì mới mẻ ngoài những cặp mắt cứ liên tục thay nhau quay xuống nhìn chằm chằm vào cô.
Đến giờ ra chơi, cô chạy thật nhanh xuống phía sân trường:
_Rộng quá! Biết tìm tụi nó ở đâu?-cô dòm qua dòm lại gãi đầu.
Từ đây một cánh tay xuất hiện khoác lấy vai cô thì thầm:
_Ngắm ai vậy?-cậu nói nhỏ.
_Haizzz, bỏ ra coi!-cô bực mình. Thật tình cô chẳng muốn có thêm sự hiểu lầm nào nữa nhưng sao Phong vẫn tự nhiên như thế chứ! Không ổn chút nào.
_Ờ, làm thấy ghê hông!-cậu bỏ tay ra quay qua phì mũi với cô.
_Nhi Như đâu?-cô thắc mắc vì nãy giờ nhìn quanh quốc chẳng thấy hai cô nàng đâu.
_Ai biết! Vừa reng chuông là hai nhỏ chạy nhanh ra rồi mà!-cậu cũng gãi đầu nhìn qua nhìn lại.
_Ừ! Mà thôi kiếm gì ăn đi, tớ đói rồi!-cô xoa xoa cái bụng đang kêu lên của mình.
_Ừ! Căn tin phía kia!-nói rồi cậu lôi cô đi.
***
_Oa, căn tin rộng mà thoáng mát sạch sẽ thiệt nha! Như nhà hàng 5*!-cô nhìn xung quanh mà hai mắt sáng rỡ.
_Lần đầu tiên cậu thấy à?-cậu thích thú nhìn cô.
_Ừ! Lần đầu đấy!-cô gật đầu lia lịa mà không thèm nhìn cậu lấy một cái.
_Ê! Đây này!-tiếng Nhi vang lên. Nhìn lại thì thấy hai cô nàng đang ngồi ở cái bàn cách đó không xa. Trên bàn là cả đống thức ăn.
_Ờ! Làm gì mà mua lắm thế?-cô đi lại.
_Mua cho bà đó! Ăn đi!-Như đẩy một phần thức ăn thiệt to sang cho cô.
_Chời ơi thương quá đi!-cô nựng cái má của Như và bắt tay vào ăn.
_Ngày đầu sao rồi?-cậu hỏi cô.
_À ũng ược ược! ó cái ên Ân nhì đó à ơi ảnh ọe!(À cũng được được! Có cái tên Ân gì đó là hơi chảnh chọe!)-cô ngậm một họng đầy thức ăn.
_Nha Ân hả? Đúng rồi, mang tiếng là King của trường mà không chảnh mới lạ!-Nhi lè lưỡi.
_King là cái quái gì?-cô thắc mắc.
_À! Cứ mỗi năm trường sẽ tổ chức một cuộc thi tài năng để tìm ra King và Queen của trường. Nha Ân năm ngoái chỉ là học sinh lớp 10 nhưng đạt được vương miệng King đó. Còn Queen là Châu Lâm Hân, hôn thê của Kiến Phong nhà ta! Ta đa!-Như đưa hai tay về phía Phong.
_Gì chứ! Hôn thế cái quái gì? Tớ có người trong mộng rồi nhé!-cậu giật mình chối lia lịa.
_Vậy luôn? Ai vậy?-cô tò mò quay qua hỏi.
<Là cậu đấy đồ ngốc>
_À không nói đâu!-cậu ra vẻ bí mật.
_Không nói thì thôi!-cô quay mặt đi ra vẻ thất vọng.
Tự nhiên ở đâu ra một giọng nói chanh chua vang lên:
_Ê tụi bây, đũa mốc mà động mâm son kìa. Đúng là cái thứ không biết điều!-cô nàng nào đó.
_Khôn hồn thì im đi! Chẳng biết gì cũng lên tiếng!-cậu tức giận quay lại.
_Tớ chỉ muốn tốt cho Phong thôi! Mau thức tỉnh mà tránh xa con hồ ly tinh này ra đi!-cô gái làm ra vẻ khinh bỉ.
_Hồ ly tinh? Cô muốn chết à? Cô to gan lắm khi dám sỉ nhục bạn tôi đấy!-Như cũng chịu chẳng nổi.
_Bạn luôn cơ à? Tao phục mày ghê đó Linh, mới vào đã dẹo được ba đại minh tinh nổi tiếng của trường này theo phe mày rồi! Tài thật!-cô nàng vỗ tay bốp bốp.
_Bọn tôi đã là bạn thân từ nhỏ! Người nên biến khỏi đây đó chính là cô đó con điên! Rảnh rỗi quá ha!-Như đớp lại. Cô chỉ biết ngồi lặng thinh mà nghe những lời sỉ nhục đó.
_Mày được lắm Như! 2 chị em mày đợi tao xem tao làm được gì!-ả tức giận quay đi.
_Haizzz, mới nhắc tới tào tháo là tào tháo tới liền luôn à!-Nhi thở dài.
_Ai vậy?-cô hỏi Nhi.
_À! Queen Châu Lâm Hân đó, ả sẽ mất mặt lắm đây, đường đường là một Queen của The Dream mà bị bắt gặp đi gây chuyện như thế này thật là không hợp chút nào!-Nhi lắc đầu tỏ vẻ thương hại.
Đột nhiên từ đâu nguyên một quả trứng gà được ném thẳng vào đầu cô.
________________End Chap__________
Cô chạy đi mà chẳng biết mình chạy đến đâu nữa, dừng lại ở một thảm cỏ rất đẹp. Cô ngồi bệt xuống khóc nức nở:
_Trời ơi! Sao cứ tự chuốc họa vào thân vậy nè? Để rôi bị khinh thường. Tên chết bầm đáng ghét thối tha! Đồ điên, sau này anh tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt. Tên điên...hức.......hức!-cô ngồi bứt mấy cọng cỏ mà tự kỉ một mình.
Cậu thấy cô như vậy cũng đau lòng chứ! Do cậu mà ra, cậu thật ra chẳng ưa gì cái tập đoàn Lâm Gia đó bởi vì có cái tên Vương Khải Huy điên khùng kia. Từ bé Hoàng và Huy đã chơi với nhau mà tên Huy lúc nào cũng xem thường cậu, cứ cho cậu là con nít này nọ mặt dù cậu chỉ bé hơn anh tháng. Cậu sẽ không định đi bữa tiệc đó, một phần vì có anh Hoàng làm đại diện, một phần là cậu không có bạn gái vì cô gái ấy đâu biết tình cảm cậu dành cho cô!
Nhưng bữa trưa ấy lại gặp Linh nên cậu bèn nghĩ ra một kế hoạch, cậu cũng muốn nhờ vào việc này mà tỏ tình với Linh. Cũng biết báo chí sẽ không đơn giản nhưng bây giờ cậu đã biết câu trả lời cô dành cho cậu. Cô chỉ xem đây là một sự phiền phức, cô cảm thấy mọi việc là đều do cậu nên mới thế này nhưng cậu biết cô sẽ không nói.
Cô lúc nào cũng vậy, chỉ suy nghĩ cho người khác mà không nghĩ đến việc bản thân mình sẽ gặp rắc rối gì! Cậu thích cô cũng bởi vì sự rộng lượng đó nhưng đôi lúc cái tính tốt ấy lại quay lại đâm ngược vào cô.
Cô ngồi đấy khóc cũng đã lâu, cậu mới đi nhẹ nhẹ lại ngồi sát bên cô:
_Tớ xin lỗi! Mọi chuyện là do tớ cả!-cậu có vẻ buồn.
_Không đâu! Do tớ ấy chứ!-cô quay qua cười với cậu bằng khuôn mặt đẫm nước mắt.
_Nhưng tất cả là do tớ! Tớ sẽ chuộc lỗi. Lên lớp thôi!-cậu làm vẻ mặt cương nghị thì lúc đó tiếng chuông cũng vang lên.
_Ừm!-cậu đỡ cô dậy, lau vệt nước mắt của cô.
Hai người chào nhau ở hành lang lầu và tẻ ra hai hướng. Cô ngang qua từng lớp lần mò tìm lớp B, đến trước cái bảng to đùng ghi B-Anh, Toán, Lý thì cô mới lấy can đảm bước vào:
_Thưa cô cho em vào lớp!-giọng cô lanh lảnh.
_À! Cả lớp à, từ bây giờ bạn ấy sẽ là thành viên mới của lớp ta!-cô giáo nhìn cô rồi quay sang cả lớp.-Em vào đây và tự giới thiệu đi.
_À dạ vâng! Chào, mình là Đại Băng Linh. Vì có một số lí do nên bây giờ mình mới chuyển vào.Rất mong các bạn giúp đỡ.-cô cười tươi.
_[Wao, đúng là Băng Linh kìa mày!]
_[Xấu quắt mày ơi!]
_[Thôi đi mày, không bằng người ta nên gato à?]
_Em chọn chỗ ngồi đi!!-cô giáo quay qua cô.
_Em...em ngồi đâu cũng được ạ!-cô ngập ngừng, sao lại cho cô cái quyền tự chọn chỗ chứ.
_Ừ vậy thì em xuống bàn phía dưới kế bên Nha Ân ngồi nhé? Lớp ta chỉ còn chỗ ấy thôi!-cô giáo quay lại nhìn cô.
_Vâng!-cô xách balo đi xuống cái bàn cô giáo chỉ.
_{Ôi trời! Nó được ngồi với King luôn kìa! Cái con này!}
_{Ái, nó mà dám đụng tới Nha Ân là tao hông tha cho nó đâu!}
_{Mày đừng quên nó là phu nhân tập đoàn Gia Phong đó con, đụng đến là toi!}
_{Haizzz, tao chỉ sợ nó dẹo King của tao thôi!}
Cô chẳng thèm để ý mà đi một mạch xuống chỗ ngồi!
_Chào cậu!-cô quay qua làm quen với anh bạn Nha Ân gì đó.
_Ờ! Tôi là Hoàng Nha Ân.-anh chàng ấy lạnh lùng.
_À ừm có gì giúp đỡ!-cô cũng vẫn cười tươi.
Ân quay qua bắt gặp nụ cười đó thì đột nhiên đầu óc choáng váng, hai tai ù đi:
_Ừ ừm sao cũng được!-Ân ngập ngừng rồi nhanh chóng quay mặt đi mà chỉ có mình Ân nhận ra rằng mặt cậu đang đỏ lên.
Ba tiết học trôi qua chẳng có gì mới mẻ ngoài những cặp mắt cứ liên tục thay nhau quay xuống nhìn chằm chằm vào cô.
Đến giờ ra chơi, cô chạy thật nhanh xuống phía sân trường:
_Rộng quá! Biết tìm tụi nó ở đâu?-cô dòm qua dòm lại gãi đầu.
Từ đây một cánh tay xuất hiện khoác lấy vai cô thì thầm:
_Ngắm ai vậy?-cậu nói nhỏ.
_Haizzz, bỏ ra coi!-cô bực mình. Thật tình cô chẳng muốn có thêm sự hiểu lầm nào nữa nhưng sao Phong vẫn tự nhiên như thế chứ! Không ổn chút nào.
_Ờ, làm thấy ghê hông!-cậu bỏ tay ra quay qua phì mũi với cô.
_Nhi Như đâu?-cô thắc mắc vì nãy giờ nhìn quanh quốc chẳng thấy hai cô nàng đâu.
_Ai biết! Vừa reng chuông là hai nhỏ chạy nhanh ra rồi mà!-cậu cũng gãi đầu nhìn qua nhìn lại.
_Ừ! Mà thôi kiếm gì ăn đi, tớ đói rồi!-cô xoa xoa cái bụng đang kêu lên của mình.
_Ừ! Căn tin phía kia!-nói rồi cậu lôi cô đi.
_Oa, căn tin rộng mà thoáng mát sạch sẽ thiệt nha! Như nhà hàng !-cô nhìn xung quanh mà hai mắt sáng rỡ.
_Lần đầu tiên cậu thấy à?-cậu thích thú nhìn cô.
_Ừ! Lần đầu đấy!-cô gật đầu lia lịa mà không thèm nhìn cậu lấy một cái.
_Ê! Đây này!-tiếng Nhi vang lên. Nhìn lại thì thấy hai cô nàng đang ngồi ở cái bàn cách đó không xa. Trên bàn là cả đống thức ăn.
_Ờ! Làm gì mà mua lắm thế?-cô đi lại.
_Mua cho bà đó! Ăn đi!-Như đẩy một phần thức ăn thiệt to sang cho cô.
_Chời ơi thương quá đi!-cô nựng cái má của Như và bắt tay vào ăn.
_Ngày đầu sao rồi?-cậu hỏi cô.
_À ũng ược ược! ó cái ên Ân nhì đó à ơi ảnh ọe!(À cũng được được! Có cái tên Ân gì đó là hơi chảnh chọe!)-cô ngậm một họng đầy thức ăn.
_Nha Ân hả? Đúng rồi, mang tiếng là King của trường mà không chảnh mới lạ!-Nhi lè lưỡi.
_King là cái quái gì?-cô thắc mắc.
_À! Cứ mỗi năm trường sẽ tổ chức một cuộc thi tài năng để tìm ra King và Queen của trường. Nha Ân năm ngoái chỉ là học sinh lớp nhưng đạt được vương miệng King đó. Còn Queen là Châu Lâm Hân, hôn thê của Kiến Phong nhà ta! Ta đa!-Như đưa hai tay về phía Phong.
_Gì chứ! Hôn thế cái quái gì? Tớ có người trong mộng rồi nhé!-cậu giật mình chối lia lịa.
_Vậy luôn? Ai vậy?-cô tò mò quay qua hỏi.
_À không nói đâu!-cậu ra vẻ bí mật.
_Không nói thì thôi!-cô quay mặt đi ra vẻ thất vọng.
Tự nhiên ở đâu ra một giọng nói chanh chua vang lên:
_Ê tụi bây, đũa mốc mà động mâm son kìa. Đúng là cái thứ không biết điều!-cô nàng nào đó.
_Khôn hồn thì im đi! Chẳng biết gì cũng lên tiếng!-cậu tức giận quay lại.
_Tớ chỉ muốn tốt cho Phong thôi! Mau thức tỉnh mà tránh xa con hồ ly tinh này ra đi!-cô gái làm ra vẻ khinh bỉ.
_Hồ ly tinh? Cô muốn chết à? Cô to gan lắm khi dám sỉ nhục bạn tôi đấy!-Như cũng chịu chẳng nổi.
_Bạn luôn cơ à? Tao phục mày ghê đó Linh, mới vào đã dẹo được ba đại minh tinh nổi tiếng của trường này theo phe mày rồi! Tài thật!-cô nàng vỗ tay bốp bốp.
_Bọn tôi đã là bạn thân từ nhỏ! Người nên biến khỏi đây đó chính là cô đó con điên! Rảnh rỗi quá ha!-Như đớp lại. Cô chỉ biết ngồi lặng thinh mà nghe những lời sỉ nhục đó.
_Mày được lắm Như! chị em mày đợi tao xem tao làm được gì!-ả tức giận quay đi.
_Haizzz, mới nhắc tới tào tháo là tào tháo tới liền luôn à!-Nhi thở dài.
_Ai vậy?-cô hỏi Nhi.
_À! Queen Châu Lâm Hân đó, ả sẽ mất mặt lắm đây, đường đường là một Queen của The Dream mà bị bắt gặp đi gây chuyện như thế này thật là không hợp chút nào!-Nhi lắc đầu tỏ vẻ thương hại.
Đột nhiên từ đâu nguyên một quả trứng gà được ném thẳng vào đầu cô.
________________End Chap__________