_Còn không mau bước ra!-Nhi nãy giờ đã chịu đựng lắm nên bây giờ là lúc giải tỏa.
Đám đông dần dần dãn ra mà chẳng một ai chịu bước ra.
_Tôi mà tìm được là người đấy không có cửa ở trong ngôi trường này đâu!-cậu gằn đáng sợ. Chưa bao giờ thấy cậu tức giận đến vậy.
_•Alo, mau kiểm tra toàn bộ camera căn tin trường cho tôi, xem ai đã ném trứng vào Băng Linh•-cậu nhếch môi cười khẩy•Được rồi, cảm ơn!•- cậu thả điện thoại xuống bàn.
Cậu quay qua nói nhỏ vào tai Nhi, hai đứa gật đầu tươi cười có vẻ hứng thú lắm. Rồi bỗng Nhi quay qua nói to:
_Kết thúc mọi chuyện được rồi! Tôi sẽ không làm lớn đâu! Đi theo tui!-nói rồi Nhi cầm tay cô dắt đi.
Nhi dẫn cô vào một căn nhà nhỏ bên hông căn tin. Trong đó toàn là đồ dụng cần thiết và một dàn đồ đồng phục, Nhi lấy cái khăn lau đi vết trứng chảy dài ướt cả áo. Xong Nhi gội lại sạch đầu cho cô và đưa cô bộ đồng phục mới để thay.
_Ngày đầu thôi mà đã quái quỷ thế này!-cô thở dài.
_Từ giờ sẽ không ai đụng tới bà đâu!-Nhi cười bí hiểm.
_Tui có là cái gì đâu mà hông dám đụng?-cô cười phì.
_Thì cứ hiểu đi, mà bà nghĩ sao vậy, bạn của ba đứa tui mà tụi tui có thể để bà bị tụi nó xỏ vậy hả?-Nhi nhéo mũi cô.
_Ừm! Nhưng cũng vì chơi với tui nên danh tiếng ba người cũng bị lấm lem!-cô cúi đầu.
_Lấm lem cái con khỉ khô á!-Nhi cốc đầu cô rồi hai đứa nắm tay ra ngoài.
•••
_Chào nha! Tớ lên lớp đây!-cô chào cậu khi thấy cậu đứng trước cửa căn tin nói chuyện với cậu nhóc lớp 10 nào đó.
_À ừ đợi tớ với!-cậu nghe thì gật gật cái đầu với cậu nhóc ấy rồi chạy theo cô.
_Sao thế? Hai người đang nói chuyện mà.-cô quay qua nhìn cậu.
_À không, cậu nhóc ấy hâm mộ tớ ấy mà!-cậu ra vẻ vuốt tóc lên.
Cô chẳng nói gì, chỉ phì cười thật to rồi rẻ vào lớp.
_Đồ ngốc! Đến bao giờ cậu mới nhận ra tình cảm của tớ? Đợi tớ một thời gian nữa thôi! Đến lúc đó tớ và cậu sẽ là của nhau.-cậu âm thầm nhìn về phía cô đến khi cô khuất đi.
_Ê! Nói gì vậy ba?-Nhi từ đâu đập lưng cậu làm cậu giật mình bừng tỉnh.
_À không! Vào lớp đi bà!-cậu liếc cô.
_Tui biết ông thích Linh mà!-Nhi cười nhìn cậu.
_Có...có...đâu!-cậu đỏ mặt.
_Làm bộ hoài! Tui biết từ lúc nhỏ rồi, lúc ông lén hôn Linh ở căn cứ bí mật 6 năm về trước!-Nhi híp mắt.
_Rồi xong! Lộ luôn rồi.-cậu thở dài.
_Tui và Như sẽ giúp!-Nhi nháy mắt tinh nghịch.
_Thật á? Cảm ơn nhá!-cậu cười híp mắt.
_< Tớ luôn muốn cậu hạnh phúc dù hạnh phúc của cậu không có tên tớ ở trong đấy!>
***
11 giờ 15 phút.
_Linh, bài...bài thuyết trình môn sử Linh với Ân sẽ soạn nhé?-Nha Ân ngập ngừng.
_À ừ nhưng chúng ta sao mà soạn đây?-cô hỏi lại.
_Cậu cho tớ địa chỉ đi, chiều nay cậu rảnh không? Tớ sẽ qua.-Ân.
_Ừ! Số 4 đường YYY.-cô cho Ân địa chỉ.
_Vậy khoảng 3 giờ tớ qua!-Ân nói rồi chào tạm biệt cô đi về.
_Sao tự nhiên lại thân thiện giữ vậy?-cô lầm bầm rồi đứng lên chạy xuống bãi xe.
Xuống bãi thì đã thấy cậu ngồi trên xe đợi sẵn.
_Sao xuống trễ vậy?-cậu tò mò.
_À! Tên Nha Ân tự nhiên thân thiện rồi còn đòi chiều nay qua nhà tớ soạn bài thuyết trình sử nữa chứ!-cô nói ra vẻ cũng thắc mắc.
_Vậy là chiều nay nó qua nhà cậu à?-cậu bất ngờ quay qua cô.
_Ừ! Cỡ 3 giờ!-cô gật gù.
_Cậu gan lắm nha, ba má đi công tác rồi mà dám để bạn trai về nhà!-cậu ghen đó nhưng vờ trách móc.
_Không phải ai cũng cáo già như cậu đâu ha!-cô lè lưỡi quay qua.
_Nhưng tớ không muốn cậu thân thiết với thằng con trai nào khác!-cậu bỗng nghiêm túc.
_Trờiii! Lớn rồi mà như con nít thế hả? Tớ dù sao vẫn xem cậu là chàng trai thân thân thân nhất của tớ mà!-cô trong sáng chẳng hiểu ẩn ý trong câu nói của cậu.
_Ừ! Đồ ngốc.-cậu phì cười.
###
Về đến nhà, cô nghe thấy tiếng điện thoại bàn reo lên.
_{Alo, mẹ hả mẹ?}-cô mừng rỡ.
_........
_{Dạ Phong tuân lệnh mẹ đã theo sát con 24/24 luôn!}
_........
_{Dạ vẫn tốt ạ, bố khỏe không mẹ?}
_.........
_{Bố mẹ lo việc đi, con cũng đi ăn trưa đây ạ!-cô dạ dạ rồi cúp máy.
_Ba mẹ à?-cậu hỏi.
_Ừm, mẹ gọi!-cô ngây thơ.
_Thay đồ đi, tớ làm mì ý cho!-cậu cười rõ tươi.
_Okay, thương cậu quá!-cô nhảy lên hun cái chụt vào má cậu làm mặt cậu nóng bừng.
<Cuối cùng nụ hôn sáu năm trước cậu cũng trả lại cho tớ rồi!>
[[[[[[[[[[End Chap]]]]]]]]]