Xương sống thắt lưng, lưng đau, cả người giống như tan ra, bủn rủn vô lực.
Triệu Tinh Nhung mơ mơ màng màng mở mắt, nguyên lai trời đã sáng, nàng vẫn cảm thấy mệt mỏi quá, này tuyệt đối cùng với ngày hôm qua trên mạng làm lụng vất vả quá độ có liên quan.
Làm lụng vất vả quá độ?!
Nàng đột nhiên thẳng tắp từ trên giường bật dậy, lúc này nam tử bên người đang ngủ say, trên mặt tuấn mỹ không còn nét lạnh như băng, ngược lại mang theo vài phần tính trẻ con.
Người này thật là Lận Viễn Ngạn sao?
Nhớ tới một tràng chuyện tình không quá vui vẻ tối hôm qua, ách….. Hẳn là không tính rất vui vẻ đi?
Hắn thô lỗ lại hung ác đối với nàng vừa nhu vừa niết (nhu=xoa bóp,niết=nặn.. :”>), lần lượt va chạm, làm nàng đau đến kêu ai ai, liên thanh cầu xin tha thứ, mà hắn càng làm càng hưng phấn, thân thể của hắn không ngừng phóng thích giải thoát, thẳng đến khi hai người đều sức cùng lực kiệt tiến vào mộng đẹp.
Không nghĩ tới người đêm qua thô bạo như vậy, hiện tại lại ngủ giống như một đứa nhỏ vô cớ.
Nhưng vào lúc này, Lận Viễn Ngạn luôn luôn mẫn cảm mở mạnh mắt ra, vừa vặn chống lại cặp mắt tìm tòi nghiên cứu của Triệu Tinh Nhung, trong lúc nhất thời, hai người giật mình.
“Chàng…..Chàng tỉnh?” Triệu Tinh Nhung bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, dù sao tối hôm qua là hai người lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, tuy rằng đã có da thịt chi thân, nhưng một khắc trắng trợn bốn mắt nhìn nhau, vẫn làm cho nàng e lệ.
Lận Viễn Ngạn nhíu mày, nét trẻ con trên mặt trong giây lát biến mất không còn dấu vết.
Nghĩ đến lời nói cư nhiên của nàng, là nàng xếp đặt hạ dược, mặt không khỏi cứng lại.
Triệu Tinh Nhung cũng không phải đứa ngốc, thấy hắn lãnh nghiêm mặt, chỉ biết là trong lòng hắn khẳng định không vui.
“Chàng làm chi bày ra loại sắc mặt này? Cho dù đêm qua đã xảy ra chuyện không nên phát sinh, kia…..kia cũng là chàng được lợi nhiều hơn.”
Lận Viễn Ngạn trầm mặc đứng dậy, đối với nàng ác nhân cáo trạng trước, hừ lạnh một tiếng, “Không nghĩ tới công chúa cao quý như nàng, thế nhưng ngay cả hạ dược loại thủ đoạn này cũng dùng đến.” “Có hạ cũng phải đợi chàng ăn điểm tâm này mới được……” Triệu Tinh Nhung vô lực phản kích.
“Nàng trăm phương nghìn kế muốn quyến rũ ta, lần này rốt cục thành công, nhất định thực vui vẻ đi.” Lận Viễn Ngạn cuối cùng tìm được cách lý giải, hắn đã nói nàng làm sao có thể biến thành một người khác, nguyên lai làm nhiều thay đổi như vậy, đơn giản là muốn đạt tới mục đích quyến rũ hắn lên giường.
Hắn châm chọc khiêu khích, làm trong lòng nàng hơi hơi đau xót. Tuy rằng nàng có ý đồ quyến rũ hắt là sự thật, nhưng nàng cũng không muốn hắn nghĩ nàng không biết xấu hổ như vậy.
Chính mình đột nhiên chết đã làm cho nàng đủ khổ sở, còn mạc danh kỳ diệu đi vào cổ đại, nhận cái quỷ nhiệm vụ giúp cái gì sinh con, nay còn phải đối mặt với những lời nói lạnh nhạt của hắn, nhiều ngày ủy khuất cùng oán hận lập tức toàn bộ đánh úp trong đầu nàng, nàng hai tay dùng sức đẩy khỏi ngực hắn – –
“Ai muốn quyến rũ chàng, chàng không cần tự mình đa tình, ta mới không phải loại không có nhân phẩm như chàng tưởng tượng.” Thấy nàng hốc mắt phiếm hồng, một bộ giận giữ cố giữ bình tĩnh, hắn trong lòng không khỏi loạn cả lên.
“Nếu khinh thường quyến rũ ta, thế tình huống hiện tại tính là cái gì?” “Ta…..Ta…..”
Triệu Tinh Nhung bị hắn hỏi không nói gì chống đỡ được, không cam lòng yếu thế, nàng tức giận đến nói những lời không suy nghĩ, “Ta chỉ là muốn nhìn xem chàng có phải cái phương diện kia có chướng ngại, ai nói chàng cưới ta cũng không chạm vào ta, ta chỉ là muốn biết phu quân ta có phải hay không chỉ là một quả hồng mềm trông được nhưng không dùng được.”
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng thành công thấy Lận Viễn Ngạn khóe mắt run rẩy.
Lận Viễn Ngạn giận trừng mắt nhìn nàng hồi lâu, giơ lên vẻ mặt tà cười. “Như vậy công chúa, nàng tự mình kiểm tra qua, phát hiện ta phương diện kia có thể có chướng ngại?”
Nghĩ đến tối hôm qua một tràng kịch liệt, mặt nàng đỏ lên, ấp úng nói: “Hoàn hảo, chẳng qua…..chẳng qua cái kia có lẽ là do thuốc “thôi tình” có hiệu quả tốt.”
Cánh tay dài vung lên, đem tiểu nữ nhân đáng đánh đòn trước mắt dùng sức kéo lại, trên mặt tà ác thâm sắc càng ngày càng đậm.
“Hiệu quả của “thôi tình” dược sao? Xem ra nàng vẫn hoài nghi bản lĩnh của vi phu.” Triệu Tinh Nhung bị hắn làm cho hoảng sợ tới mức muốn tránh, thân mình đột nhiên bị kéo về phía sau, mắt thấy toàn bộ thân mình sẽ bị ngã xuống giường – –
Lận Viễn Ngạn nhanh tay lẹ mắt đưa cánh tay dài chụp tới, thành công đem nàng kéo vào trong lòng, mới tránh cho một hồi bi kịch phát sinh.
Hai người bị một màn mạo hiểm vừa nãy dọa cho ngây người, duy trì tư thái gắt gao ôm lẫn nhau.
“Công chúa, Trác quản gia mang theo con Trác Tiểu Phúc nói có chuyện quan trọng cầu kiến – -” Lúc này, không rõ cho nên Liên Nhi vội vã từ bên ngoài chạy tiến vào, vừa mới bước vào bên trong, liền thấy Tể tướng cùng Công chúa nhà nàng đang gắt gao ôm nhau.
Tiểu nha đầu sắc mặt đỏ lên, sợ tới mức hai đầu gối mềm nhũn, vội quỳ gối. “Công…….Công chúa, Phò mã, nô tỳ không phải cố ý.”
Kết quả, một buổi sáng sớm tốt đẹp, ngay tại một hồi sợ bóng sợ gió mà vượt qua.
Triệu Tinh Nhung được Liên Nhi hầu hạ ăn mặc chỉnh tề, từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy Trác quản gia mang theo tiểu nam hai tối qua được nàng cứu ra từ dưới hồ nước đang nằm úp sấp quỳ gối, còn cả dập đầu ba cái.
“Công chúa, lão nô hôm nay cố ý mang theo tiểu khuyển hướng công chúa nói lời cảm tạ, tạ công chúa tối hôm qua cứu tiểu khuyển một mạng. Tiểu Phúc, còn không mau hướng công chúa nói cám ơn.”
Tiểu nam hài kia chỉ có sáu, bảy tuổi đang quỳ gối tại chỗ, vẻ mặt hoảng sợ không biết làm sao.
Trác Thành trừng mắt nhìn con liếc mắt một cái. “Còn ngốc cái gì, mau dập đầu tạ ơn công chúa đi.” Lão quản gia đến lúc tuổi già, đã năm mươi tuổi, dưới gối liền như vậy có một đứa con bảo bối, ngày hôm qua liếc thấy con rơi vào hồ nước, sợ tới mức suýt nữa ngã xuống.
Nhưng điều làm hắn thực ngoài ý muốn chính là, công chúa cư nhiên lại tự nhảy vào hồ, cứu đứa con của hắn.
Trước kia những tin đồn có liên quan đến công chúa hắn đều có nghe thấy, sau khi hoàng thượng hạ chỉ, mệnh chủ tử phải lấy công chúa, bọn hạ nhân trong phủ còn lo lắng tương lai gia chủ mẫu sẽ rất khó hầu hạ.
Nhưng là trải qua mấy ngày tiếp xúc, hắn phát hiện công chúa cũng không có đáng sợ như mấy tin vịt kia, ngược lại còn thân thiết kỳ cục.
Chỉ cần ngày hôm qua không để ý thân phận cao quý nhảy xuống cứu con hắn, khiến cho hắn vô cùng cảm kích.
Thấy con đần độn, Trác Thành vẻ mặt lo sợ không yên cầu xin, “Thỉnh công chúa đừng trách móc, tiểu khuyển hướng nội, khó được có thể nhìn thấy công chúa, có lẽ nó sợ hãi.”
Triệu Tinh Nhung vội vàng đi đến phía trước, đem hai người đứng lên. “Trác quản gia, mọi người hiện tại đều là người một nhà, làm ơn ngươi không cần nói quỳ liền quỳ, quy củ nhiều mệt chết người đi.” Nàng bên nói, bên đánh giá tiểu nam hài được cứu tối qua, nàng phát hiện đứa nhỏ này bộ dáng rất đáng yêu, khỏe mạnh kháu khỉnh, ánh mắt tuy rằng có điểm nhỏ, nhưng diện mạo thanh tú.
“Tiểu tử kia năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hồi công chúa, tiểu khuyển năm nay bảy tuổi.” Trác Thành thấy con vẫn ngơ ngác như cũ, không khỏi nhíu mày, “Đứa nhỏ này trời sinh hướng nội, ít cười lại không thường nói chuyện, đại khái là trước đây nô tài cùng mẹ nó đều bận quá, không có thời gian quản nó, liền đem nó khóa ở trong phòng không cho phép đi ra ngoài, không nghĩ tới lâu lại dưỡng thành loại tính cách này.” Triệu Tinh Nhung vừa nghe, không khỏinhìn tiểu nam hài vài lần. “Đứa nhỏ này sao lại có thể dùng phương pháp khóa lại để quản nó? Ngươi có biết hay không tiểu hài tử đều thực yếu ớt, hơn nữa bóng tối cùng cô đơn sẽ ảnh hưởng đến phát triển thể xác và tinh thần bọn chúng, nếu không may, sẽ tạo thành tâm lý tật bệnh cùng chứng tự kỷ….”
Trác Thành trừng lớn hai mắt, không hiểu từ miệng công chúa bệnh tâm lý cùng chứng tự kỷ đến tột cùng là cái ý gì.
Lời nói của nàng, cũng vừa vặn Lận Viễn Ngạn từ trong phòng đi ra nghe thấy.
Triệu Tinh Nhung lúc này mới nhớ tới người thời đại này không biết cái gì là chứng tự kỷ, lại lười cùng bọn họ giải thích, dù sao cũng không có người nào sẽ tin tưởng loại chuyện xuyên qua thời không này.
Nàng nửa ngồi xổm trước mặt tiểu nam hài, trong tay cầm một khối ngọc ấm trắng noãn. “Tiểu tử kia, ngươi xem, viên bạch ngọc này có xinh đẹp hay không?”
Trác Tiểu Phúc rụt lui bả vai, đôi mắt nhìn chằm chằm bạch ngọc xinh đẹp kia, sau nửa ngày, mới nhẹ gật đầu.
Nàng trong lòng thực vui. “Nếu xinh đẹp, vậy ngươi có muốn không?” Tiểu nam hài lại gật đầu, nhưng hai tay cũng không yên vặn xoắn qua lại.
“Này, tốt xấu gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, đối đãi ân nhân cứu mạng, ngươi như thế nào lại bày ra biểu tình lạnh lùng như vậy, ngay cả một câu cũng không chịu cùng nói với ta, thật sự là làm người ta thương tâm nha!” Nàng giả bộ tức giận, nhìn tiểu tử kia vẻ mặt ác cảm tội nghiệp, hai tay nhỏ bé lại vặn vẹo liên tục.
Triệu Tinh Nhung không nổi giận, tiếp tục dụ dỗ, “Chỉ cần ngươi cười với ta một cái, sau đó nói cám ơn tỷ tỷ, như vậy khối ngọc này coi như là làm lễ vật tặng cho ngươi, được không?”
Trác Thành bị tươi cười thân thiết hiền lành của nàng dọa cho sợ hãi. Đánh chết hắn hắn cũng không dám tin, công chúa lại sẽ lộ ra mỉm cười ngọt như vậy, mà lại là cười với con hắn.
Trác Tiểu Phúc sợ hãi nhìn chằm chằm bạch ngọc trong tay nàng, không biết qua bao lâu, đại khái là nó thật sự bị tươi cười hiền lành trên mặt Triệu Tinh Nhung đả động, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, phát ra thanh âm yếu ớt như muỗi.
“Cám ơn……Cám ơn công chúa cứu mạng.” Dứt lời, lại xả ra một cái tươi cười miễn cưỡng, nhưng bộ dáng đáng yêu cực kỳ.
Triệu Tinh Nhung trong lòng vui vẻ, cầm ngọc bội trong tay đưa tới trong tay nó. “Thật sự là cái nhu thuận tiểu tử, cầm lấy, khối ngọc này thực là đáng giá nha, về sau liền giao cho ngươi bảo quản.” “Công chúa, này là không thể cho, tiểu khuyển như thế nào xứng có được đồ của hoàng gia?” Trác Thành kinh sợ, không nghĩ tới công chúa thật sự đem ngọc bội quý báu cho con.
Triệu Tinh Nhung cười trấn an, “Trác quản gia, ngươi đừng bảo thủ như vậy, ta chẳng qua là đưa cái linh kiện cho tiểu tử kia mà thôi.”
Trác Tiểu Phúc có ngọc bội, cảm giác thập phần mới mẻ, tay nhỏ bé cầm ngọc lăn qua lộn lại nhìn, khi đang nhìn điêu khắc trên ngọc bội, nhíu mày.
“Tiểu tử, ngươi có biết cái chữ này đọc là gì không?”
Hắn mờ mịt lắc lắc đầu.
Trác Thành vội vàng giải thích, “Hồi công chúa, tiểu khuyển đến nay dốt đặc cán mai, không nhận biết nửa chữ.” “Tại sao có thể như vậy! Nó không phải đã bảy tuổi rồi sao?”
“Này….”
Triệu Tinh Nhung lại khom người,chỉ vào chữ trên bạch ngọc kia nói: “ Chữ này ấy, đọc là chữ phúc, phúc lộc thọ hỉ phúc, hạnh phúc, bức ảnh gia đình hạnh phúc, cũng là chữ phúc trong Tiểu Trác Phúc, chỉ cần ngươi mang theo nó, về sau nhất định sẽ mang đến cho ngươi vô tận phúc khí.”
Nàng kiên nhẫn, gằn từng tiếng giải thích, chẳng những Trác Thành ngạc nhiên, liền ngay cả Lận Viễn Ngạn đánh giá nàng hồi lâu cũng bị chấn động, chìm đắm trong tươi cười ngọt ngào của nàng.
Trác Thành phát hiện chủ tử đến, vẻ mặt cung kính khom mình hành lễ, “Đại nhân.” Lận Viễn Ngạn đáp nhẹ một tiếng, trên mặt lại trở lại vẻ lạnh lùng.
Triệu Tinh Nhung đứng dậy nhìn lại, biểu tình có chút mất tự nhiên.
Trác Thành biết tính tình chủ tử nhà mình, tuy rằng chủ tử đối với hạ nhân cũng không tiếc rẻ, nhưng cũng không quá thích bị người ta quấy rầy.
Trong phủ rất nhiều hạ nhân đều có con nhỏ, bất quá đều rất ít có cơ hội bước vào phòng chủ.
Cho nên hắn vội vàng lôi kéo con dập đầu tạ ơn, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Lận Viễn Ngạn vì chính mình vừa rồi bần thần cảm thấy ảo não, cho nên lúc này cố ý phụng phịu, thanh âm lạnh lùng nói: “Qua vài ngày nữa, chính là ngày nàng hồi cung thăm người thân, nếu nàng không muốn phiền toái, ở trước mặt hoàng thượng đừng nói loạn mấy chuyện này.”
“Chàng sợ ta sẽ ở trước mặt hoàng thượng nói xấu chàng?” Nàng mơ hồ đoán trúng lo lắng của hắn, dù sao cọc hôn sự này cũng là Hoàng thượng làm chủ, hắn tự nhiên không phải bởi vì thích nàng mới lấy nàng vào cửa. “Yên tâm đi, ta sẽ không nói mấy chuyện tình không thoải mái lúc chúng ta ở chung cho phụ hoàng, làm ảnh hưởng con đường làm quan của chàng.” Hắn nhíu nhíu mày. Nữ nhân này nghĩ đến đâu vậy, hắn căn bản cũng không phải ý tứ này được không!
Mà Triệu Tinh Nhung lại nhìn biểu tình nhíu mày của hắn hiểu lầm thành hắn cam chịu, đáy lòng sinh ra một cỗ cảm giác không thoải mái.
Mất mát của nàng bị hắn thu hoàn toàn vào trong mắt, nhịn không được tâm sinh ra thương tiếc, lúc nàng xoay người liền lấy hết sức nắm cổ tay nàng.
“Không phải như nàng tưởng đâu….”
Hắn một bộ muốn nói lại thôi, nhìn Triệu Tinh Nhung tim của hắn cũng theo đó mà bắt đầu phập phồng.
“Quên đi, tùy tiện nàng nghĩ thế nào cũng được.”
Lận Viễn Ngạn cảm thấy chính mình không thể cùng nàng giải thích rõ ràng cảm giác của mình, tùy hứng đem nàng quăng tới một bên, mang theo vài phần táo bạo, xoay người rời đi.
Triệu Tinh Nhung ngẩn ngơ một hồi lâu, mới lộ ra tươi cười nghịch ngợm.
Một khắc vừa mới kia, Lận Viễn Ngạn, thật đúng là……rất đáng yêu.
Thấy nàng xuất hiện,Hoàng Thượng tự nhiên là mãn nhãn từ ái (mắt tràn ngập iêu thương); Thái tử thì không hờn giận nhíu mày,vẻ mặt không chào đón; về phần Lận Viễn Ngạn kia,như trước mặt mày hớn hở,nhưng lời nói ra miệng,thật chói tai.
“Thần thực không biết Ninh Thiện công chúa trừ bỏ một ít sở thích đặc thù,còn có hứng thú nghe lén người khác nói chuyện.”
Hắn không khỏi đánh giá nàng.
Thay cho xiêm y hồng hồng tím tím,trang điểm xinh đẹp,nay nàng sửa quần áo trong lành thanh nhã,lại sửa trang điểm đậm ngày xưa,trên tóc chỉ cài mấy trâm ngọc đơn giản,nhưng lại tản mát ra một nữ nhân thanh thuần cùng ý nhị.
Lận Viễn Ngạn đối với nàng từ chỗ không hảo cảm,mà liếc thấy nàng một thân như vậy,không khỏi có chút thất thần.
Mà nghĩ lại lại thấy,tám phần là dối trá.Từ sau khi nàng nhìn qua mặt hắn,liền đối với hắn truy đuổi mãnh liệt,chẳng những không để ý cô nương nhà người ta nên có rụt rè,ngôn hành so với đầu bảng kỹ viện còn muốn kiêu ngạo quá đáng hơn.
Nàng không ngừng nghĩ biện pháp tiếp cận hắn,thật sự đáng ghét.
Lần này nàng đem chính mình đổi thành bộ dáng tươi mới này,khẳng định có âm mưu.
Bởi vì sự kiện lần trước rơi xuống nước,Triệu Tinh Nhung vốn dĩ đối với hắn liền không có hảo cảm,hiện tại lại nghe hắn hạ thấp mình,trên mặt cười không khỏi nhiễm một tầng giận tái đi.“Lận đại nhân nói chuyện sao lại hà khắc như thế,ngự hoa viên vốn là của hoàng gia,ta tới nơi này du ngoạn giải sầu,cần gì ngại Lận đại nhân?”
“Ninh Thiện,không thể vô lễ với Lận đại nhân!” Đoàn Ninh Khang lạnh lùng trừng nàng. (ta muốn đá thằng cha thái tử này! ~..~)
Triệu Tinh Nhung vừa mới phát hiện thái tử đối với Lận Viễn Ngạn thái độ có phần quái dị,mà nàng lại chưa nói cái gì quá đáng,hắn làm chi một bộ hung hăng căng mắt trừng nàng?
Không khí trầm xuống,Hoàng Thượng lại đột nhiên lộ ra tươi cười,“Khang nhi,ngươi là không hiểu,chẳng lẽ ngươi không nhìn ra,Lận khanh gia cùng Ninh Thiện là đang liếc mắt đưa tình a!”
Liếc mắt đưa tình? Triệu Tinh Nhung suýt nữa bị những lời này làm chết sặc.“Phụ hoàng,con nào có!” Đoàn Ninh Khang nghe xong,trên khuôn mặt tuấn tú càng thêm vài phần âm trầm.“Sợ là phụ hoàng đa tâm.Nhi thần không phải đã nói,Lận đại nhân mỗi ngày trăm công nghìn việc làm lụng vất vả vì lo quốc sự,không có dư thời gian đối với nữ nhân nói chuyện yêu đương,mong rằng phụ hoàng đừng nhắc lại việc này.” “Mà trẫm lại cảm thấy Ninh Thiện cùng Lận khanh gia thực xứng đôi.”
“Phụ hoàng…..”
Hai cha con không ngừng tranh luận,còn đương sự Triệu Tinh Nhung cùng Lận Viễn Ngạn lại bị bỏ sang môt bên,hai người đối mặt không nói gì.
Lận Viễn Ngạn biểu tình làm cho người ta nhìn không ra là vui hay giận,nhưng ánh mắt thâm thúy,làm Triệu Tinh Nhung tâm đột nhiên trầm xuống.Không biết vì sao,địa vị của hắn mặc dù chỉ dưới Hoàng Thượng cùng Thái tử,mà nàng lại cảm thấy hắn mới chân chính là người làm chủ toàn cục.
Trong tiềm thức,nàng lại có chút sợ hãi cùng hắn tiếp xúc.
Nhìn cha,anh hai người còn đang tranh luận không ngớt,Triệu Tinh Nhung lúc này mới đột nhiên ý thức được bọn họ đang vì chuyện hôn nhân đại sự của nàng mà tranh chấp.
Linh hồn của nàng xuyên qua đến thời không này,nhưng là có nhiệm vụ quan trọng trong người,sao có thể tùy tiện liền lập gia đình.
Nhìn ra được Lận Viễn Ngạn đối với nàng hoàn toàn là không có hảo cảm,thậm chí còn chán ghét đến cực điểm,thật không biết chủ nhân của thân thể này lúc trước đến tột cục coi trọng hắn ở điểm nào? Đơn giản chỉ là hắn bộ dáng đẹp?
“Phụ hoàng,hôn nhân đại sự của nữ nhi cũng không vội,mong phụ hoàng đừng gây khó dễ hoàng huynh cùng Lận đại nhân thì hơn.” Lời này vừa nói ra,chẳng những Hoàng Thượng cùng thái tử ngây ngẩn cả người,liền ngay cả Lận Viễn Ngạn lông mày cũng nhô cao vài phần.
“Ninh Thiện,chẳng lẽ Lận khanh gia không hợp tâm ý con sao?”
Hợp có mà hợp cái rắm! Người này trừ bỏ diện mạo tuấn mỹ,cá tính kém tới cực điểm,nói chuyện lại chanh chua,nàng làm sao có thể sẽ thích loại nam nhân này?
“Như hoàng huynh đã nói,Lận đại nhân ngày bận trăm công nghìn việc,vất vả giúp phụ hoàng,hoàng huynh lo việc quốc sự,nữ nhi tình trường chỉ sợ sẽ làm lỡ việc đại sự của Lận đại nhân.”
Nàng nhìn hướng Lận Viễn Ngạn,lộ ra vẻ mặt hiền lành dễ chịu mỉm cười,“Đúng không,Lận đại nhân?” Lận Viễn Ngạn nhíu mày,không hiểu nàng trong hồ lô đến tột cùng là bán cái thuốc gì,trước kia còn giống bà điên sống chết nghĩ một đống biện pháp đến quyến rũ hắn,như thế nào mới mấy ngày không gặp,nàng lại không muốn gả cho hắn?!
Lúc này,gió nhẹ khinh đưa,ghé vào lỗ tai hắn vài sợi tóc đón gió nhẹ bay,càng làm cho người ta luyến tiếc dời tầm mắt.
Triệu Tinh Nhung ở trong lòng than thở.Khó trách cái sắc nữ Đoàn Ninh Thiện đối với nam nhân này ái mộ như thế.
Hử? Đợi chút! Lận Viễn Ngạn trên vành tai phải sao lại có một cái bớt hoa mai.
“Nếu có một ngày ngươi nhìn thấy nam nhân trên vành tai phải có bớt hoa mai,đó chính là chân mệnh thiên tử ngươi phải gả.”
Hay là,nam nhân mà lần này linh hồn nàng xuyên qua thời không muốn tìm kiếm,chính là Lận Viễn Ngạn?!
Triệu Tinh Nhung đột nhiên cả kinh. Ôi trời ơi! Hoàng Thượng đem nhiệm vụ của nàng tự tay đưa đến trong tay nàng,suýt nữa bị nàng chống đẩy ra ngoài.
Nếu không thể bằng tốc độ nhanh nhất gả cho Lận Viễn Ngạn,như vậy nhiệm vụ này của nàng muốn tới năm nào tháng nào mới có thể hoàn thành a?
Nghĩ đến đây,nàng vội vàng đi tới kéo ống tay áo Hoàng Thượng,cứng rắn bức chính mình xả ra một chút tươi cười giả dối:“Bất quá,việc hôn nhân này nếu là từ phụ hoàng tự mình làm chủ,nữ nhi tự nhiên sẽ không phản đối.” Đối với chuyển biến đột ngột của nàng,Lận Viễn Ngạn không khỏi nhíu mày.Đoàn Ninh Thiện này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? Nếu hắn không nhìn lầm,nàng vừa mới rõ ràng thực kháng cự cọc (cv là cọc nha,k phải Sal type nhầm đâu~) hôn sự này,vì sao trong chớp mắt đột nhiên lại thay đổi chủ ý?
Hoàng Thượng nghe xong,nhất thời long tâm hớn hở,thái tử cũng nhíu mày,sắc mặt khó coi,chỉ có Lận Viễn Ngạn cùng Triệu Tinh Nhung hai người ôm tâm sự riêng.
Theo sau,Hoàng Thượng đem thái tử lưu lại nói là có việc thương lượng,mà Triệu Tinh Nhung cùng Lận Viễn Ngạn lại bị Hoàng Thượng lấy lý do bồi dưỡng tình cảm,cho bọn họ đi tản bộ ngắm hoa trong vườn.
Từ đầu tới đuôi,Lận Viễn Ngạn thủy chung giữ phong độ,chưa nói ra miệng một lời ác ý nào,thẳng đến khi hai người rời khỏi lương đình được một khoảng cách,hắn mới xả ra một cái cười lạnh.
Liếc mắt cao thấp đánh giá cách ăn diện mới của Triệu Tinh Nhung,mà trong mắt tất cả đều là ý khinh thường.“Không nghĩ tới công chúa vì khiến cho ta hứng thú,lần này lại ngay cả phong cách phóng túng dĩ vãng cũng sửa lại.” Triệu Tinh Nhung trong lòng chính là đang tính kế như thế nào bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi thời đại nhàm chán này,đột nhiên bên tai truyền đến ngôn ngữ châm chọc,bất mãn rất muốn phản kháng lại.
Chính là miệng hắn quá lợi hại,tâm tư lại nhanh nhẹn,nếu cùng hắn đối đầu,chịu thiệt khẳng định là chính mình.
Cho nên nàng thay tươi cười ôn hòa phản kích,“Lận đại nhân nói những lời này quả thật làm khó bản cung,dù sao xảy ra một hồi chuyện cũ ta đều đã quên,mong rằng Lận đại nhân thứ lỗi.”
Lận Viễn Ngạn hừ cười một tiếng,mở ra quạt bạch ngọc trong tay,giống như không dụng tâm nhẹ lay động.“Ta suýt quên,nghe nói lần trước ngươi rơi vào trong sông cuối cùng đầu bị hỏng mà mất trí nhớ,chỉ sợ đã quên hết thảy dĩ vãng chính mình đã làm những gì,chính là…..Công chúa là thật mất trí nhớ hay là giả mất trí nhớ,ai mà biết được.” Tên chết tiệt này!
Triệu Tinh Nhung trong lòng mắng,nếu không phải nàng nhất định phải ở thời đại này hoàn thành sứ mệnh Nguyệt lão phó thác,nàng chết cũng không muốn cùng nam nhân này cải thiện quan hệ.
“Đến tột cùng là mất trí nhớ thật hay giả mất trí nhớ,Lận đại nhân về sau cùng ta ở chẳng phải sẽ biết.” Tuy rằng trong lòng tức giận,nhưng ở ngoài mặt vẫn giả bộ dường như không có việc gì,tóm lại,không thể làm cho nam nhân này xem nhẹ nàng.
Không nghĩ tới Đoàn Ninh Thiện trước kia động một tí liền làm nũng giương oai,lại cũng có thể nói ra những lời lẽ như thế.
Lận Viễn Ngạn hứng thú đánh giá tiểu nữ nhân trước mặt,cặp mắt trước kia dụ dỗ,lúc này lại toát ra ánh sáng kiêu căng.
Hắn nhẹ lay động cây quạt,xấu xa nhếch miệng cười nói:“Nghe nói,trước kia Ninh Thiện công chúa đều thích lõa lồ chính mình,hơn nữa thích mặc đồ màu đỏ,tím,quan trọng nhất là,ở trước mặt thị vệ rất được hoan nghênh.” Đối mặt những câu trào phúng này của hắn,Triệu Tinh Nhung cũng là không giận.“Lận đại nhân vì sao không nói,lõa lồ chính mình là vì dáng người của ta đẹp; Mặc xiêm y đỏ tím có thể phụ trợ tôn màu da trắng noãn của ta; Về phần ở trước mặt thị vệ rất được hoan nghênh,kia thuyết minh bản cung có sức quyến rũ có nhân duyên.”
Lận Viễn Ngạn lạnh lùng chém thêm một đao,“Nguyên lai đây là cái gọi là không biết cảm thấy thẹn,công chúa ngay cả loại này cũng nói ra miệng được,thật sự là làm Lận mỗ mở rộng tầm mắt.”
“Ta không biết cảm thấy thẹn?” Triệu Tinh Nhung không sợ đón nhận ánh mắt khinh thường của hắn,“Như vậy ta thật muốn hỏi Lận đại nhân một chút,ngươi lại như thế nào phán đoán được cái gì gọi là cảm thấy thẹn? Liền nói chuyện ở bờ sông lần trước,ngươi cứu ta một mạng,ta từ nội tâm hướng ngươi nói lời cảm tạ,mà đổi lại cũng là lời nói lạnh nhạt của ngươi; Hôm nay ta trong lúc vô ý đi qua ngự hoa viên,ngươi lại nói ta hao tổn tâm cơ muốn tiếp cận ngươi,nếu nói ta không biết xấu hổ,vô sỉ,như vậy,Lận đại nhân cách nói chuyện của ngươi lại nên ví là cái gì mới được?” Không để ý tới kinh ngạc trong mắt Lận Viễn Ngạn,nàng cũng lạnh lùng cười,“Một người hoàn toàn không hiểu lễ phép,có tư cách đi phê bình người khác sao?”
“Nhìn không ra công chúa thâm tàng bất lộ,miệng lại có thể xảo quyệt như thế.” “Lận đại nhân quá khen,bản cung lại cảm thấy,ngươi nhiều lần chế nhạo châm chọc ta,hay là……” Triệu Tinh Nhung cố ý đem khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tiến đến trước mặt hắn,“Lận đại nhân sợ hãi lấy ta vào cửa?” Lận Viễn Ngạn sửng sốt,nhìn dung nhan xinh đẹp đột nhiên phóng đại ở trước mặt mình,hai tròng mắt trong suốt mang vài phần bướng bỉnh,nhưng lại làm trong lòng hắn hơi hơi loạn nhịp.
Nhưng hắn rất nhanh hoàn hồn,ánh mắt ngả ngớn đánh trả,“Hóa ra công chúa lại chờ đợi gả cho ta làm vợ như vậy a.” Cho dù bất mãn hắn trêu chọc mình như vậy,nhưng nàng như cũ mỉm cười ngọt ngào đáp,“Lận đại nhân,có câu là Hoàng mệnh làm khó,chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ?”
Hắc! Hoàng quyền giữa đường có chỗ tốt,chính là cha già hoàng đế của nàng vung ngọc bút lên,sự tình là có thể thoải mái thu phục.
Về phần Lận Viễn Ngạn ngươi,giúp bổn tiểu thư hoàn thành sứ mệnh xong,chúng ta liền mỗi người một phương,từ nay về sau không bao giờ gặp lại.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Xương sống thắt lưng, lưng đau, cả người giống như tan ra, bủn rủn vô lực.
Triệu Tinh Nhung mơ mơ màng màng mở mắt, nguyên lai trời đã sáng, nàng vẫn cảm thấy mệt mỏi quá, này tuyệt đối cùng với ngày hôm qua trên mạng làm lụng vất vả quá độ có liên quan.
Làm lụng vất vả quá độ?!
Nàng đột nhiên thẳng tắp từ trên giường bật dậy, lúc này nam tử bên người đang ngủ say, trên mặt tuấn mỹ không còn nét lạnh như băng, ngược lại mang theo vài phần tính trẻ con.
Người này thật là Lận Viễn Ngạn sao?
Nhớ tới một tràng chuyện tình không quá vui vẻ tối hôm qua, ách….. Hẳn là không tính rất vui vẻ đi?
Hắn thô lỗ lại hung ác đối với nàng vừa nhu vừa niết (nhu=xoa bóp,niết=nặn.. :”>), lần lượt va chạm, làm nàng đau đến kêu ai ai, liên thanh cầu xin tha thứ, mà hắn càng làm càng hưng phấn, thân thể của hắn không ngừng phóng thích giải thoát, thẳng đến khi hai người đều sức cùng lực kiệt tiến vào mộng đẹp.
Không nghĩ tới người đêm qua thô bạo như vậy, hiện tại lại ngủ giống như một đứa nhỏ vô cớ.
Nhưng vào lúc này, Lận Viễn Ngạn luôn luôn mẫn cảm mở mạnh mắt ra, vừa vặn chống lại cặp mắt tìm tòi nghiên cứu của Triệu Tinh Nhung, trong lúc nhất thời, hai người giật mình.
“Chàng…..Chàng tỉnh?” Triệu Tinh Nhung bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, dù sao tối hôm qua là hai người lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, tuy rằng đã có da thịt chi thân, nhưng một khắc trắng trợn bốn mắt nhìn nhau, vẫn làm cho nàng e lệ.
Lận Viễn Ngạn nhíu mày, nét trẻ con trên mặt trong giây lát biến mất không còn dấu vết.
Nghĩ đến lời nói cư nhiên của nàng, là nàng xếp đặt hạ dược, mặt không khỏi cứng lại.
Triệu Tinh Nhung cũng không phải đứa ngốc, thấy hắn lãnh nghiêm mặt, chỉ biết là trong lòng hắn khẳng định không vui.
“Chàng làm chi bày ra loại sắc mặt này? Cho dù đêm qua đã xảy ra chuyện không nên phát sinh, kia…..kia cũng là chàng được lợi nhiều hơn.”
Lận Viễn Ngạn trầm mặc đứng dậy, đối với nàng ác nhân cáo trạng trước, hừ lạnh một tiếng, “Không nghĩ tới công chúa cao quý như nàng, thế nhưng ngay cả hạ dược loại thủ đoạn này cũng dùng đến.” “Có hạ cũng phải đợi chàng ăn điểm tâm này mới được……” Triệu Tinh Nhung vô lực phản kích.
“Nàng trăm phương nghìn kế muốn quyến rũ ta, lần này rốt cục thành công, nhất định thực vui vẻ đi.” Lận Viễn Ngạn cuối cùng tìm được cách lý giải, hắn đã nói nàng làm sao có thể biến thành một người khác, nguyên lai làm nhiều thay đổi như vậy, đơn giản là muốn đạt tới mục đích quyến rũ hắn lên giường.
Hắn châm chọc khiêu khích, làm trong lòng nàng hơi hơi đau xót. Tuy rằng nàng có ý đồ quyến rũ hắt là sự thật, nhưng nàng cũng không muốn hắn nghĩ nàng không biết xấu hổ như vậy.
Chính mình đột nhiên chết đã làm cho nàng đủ khổ sở, còn mạc danh kỳ diệu đi vào cổ đại, nhận cái quỷ nhiệm vụ giúp cái gì sinh con, nay còn phải đối mặt với những lời nói lạnh nhạt của hắn, nhiều ngày ủy khuất cùng oán hận lập tức toàn bộ đánh úp trong đầu nàng, nàng hai tay dùng sức đẩy khỏi ngực hắn – –
“Ai muốn quyến rũ chàng, chàng không cần tự mình đa tình, ta mới không phải loại không có nhân phẩm như chàng tưởng tượng.” Thấy nàng hốc mắt phiếm hồng, một bộ giận giữ cố giữ bình tĩnh, hắn trong lòng không khỏi loạn cả lên.
“Nếu khinh thường quyến rũ ta, thế tình huống hiện tại tính là cái gì?” “Ta…..Ta…..”
Triệu Tinh Nhung bị hắn hỏi không nói gì chống đỡ được, không cam lòng yếu thế, nàng tức giận đến nói những lời không suy nghĩ, “Ta chỉ là muốn nhìn xem chàng có phải cái phương diện kia có chướng ngại, ai nói chàng cưới ta cũng không chạm vào ta, ta chỉ là muốn biết phu quân ta có phải hay không chỉ là một quả hồng mềm trông được nhưng không dùng được.”
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng thành công thấy Lận Viễn Ngạn khóe mắt run rẩy.
Lận Viễn Ngạn giận trừng mắt nhìn nàng hồi lâu, giơ lên vẻ mặt tà cười. “Như vậy công chúa, nàng tự mình kiểm tra qua, phát hiện ta phương diện kia có thể có chướng ngại?”
Nghĩ đến tối hôm qua một tràng kịch liệt, mặt nàng đỏ lên, ấp úng nói: “Hoàn hảo, chẳng qua…..chẳng qua cái kia có lẽ là do thuốc “thôi tình” có hiệu quả tốt.”
Cánh tay dài vung lên, đem tiểu nữ nhân đáng đánh đòn trước mắt dùng sức kéo lại, trên mặt tà ác thâm sắc càng ngày càng đậm.
“Hiệu quả của “thôi tình” dược sao? Xem ra nàng vẫn hoài nghi bản lĩnh của vi phu.” Triệu Tinh Nhung bị hắn làm cho hoảng sợ tới mức muốn tránh, thân mình đột nhiên bị kéo về phía sau, mắt thấy toàn bộ thân mình sẽ bị ngã xuống giường – –
Lận Viễn Ngạn nhanh tay lẹ mắt đưa cánh tay dài chụp tới, thành công đem nàng kéo vào trong lòng, mới tránh cho một hồi bi kịch phát sinh.
Hai người bị một màn mạo hiểm vừa nãy dọa cho ngây người, duy trì tư thái gắt gao ôm lẫn nhau.
“Công chúa, Trác quản gia mang theo con Trác Tiểu Phúc nói có chuyện quan trọng cầu kiến – -” Lúc này, không rõ cho nên Liên Nhi vội vã từ bên ngoài chạy tiến vào, vừa mới bước vào bên trong, liền thấy Tể tướng cùng Công chúa nhà nàng đang gắt gao ôm nhau.
Tiểu nha đầu sắc mặt đỏ lên, sợ tới mức hai đầu gối mềm nhũn, vội quỳ gối. “Công…….Công chúa, Phò mã, nô tỳ không phải cố ý.”
Kết quả, một buổi sáng sớm tốt đẹp, ngay tại một hồi sợ bóng sợ gió mà vượt qua.
Triệu Tinh Nhung được Liên Nhi hầu hạ ăn mặc chỉnh tề, từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy Trác quản gia mang theo tiểu nam hai tối qua được nàng cứu ra từ dưới hồ nước đang nằm úp sấp quỳ gối, còn cả dập đầu ba cái.
“Công chúa, lão nô hôm nay cố ý mang theo tiểu khuyển hướng công chúa nói lời cảm tạ, tạ công chúa tối hôm qua cứu tiểu khuyển một mạng. Tiểu Phúc, còn không mau hướng công chúa nói cám ơn.”
Tiểu nam hài kia chỉ có sáu, bảy tuổi đang quỳ gối tại chỗ, vẻ mặt hoảng sợ không biết làm sao.
Trác Thành trừng mắt nhìn con liếc mắt một cái. “Còn ngốc cái gì, mau dập đầu tạ ơn công chúa đi.” Lão quản gia đến lúc tuổi già, đã năm mươi tuổi, dưới gối liền như vậy có một đứa con bảo bối, ngày hôm qua liếc thấy con rơi vào hồ nước, sợ tới mức suýt nữa ngã xuống.
Nhưng điều làm hắn thực ngoài ý muốn chính là, công chúa cư nhiên lại tự nhảy vào hồ, cứu đứa con của hắn.
Trước kia những tin đồn có liên quan đến công chúa hắn đều có nghe thấy, sau khi hoàng thượng hạ chỉ, mệnh chủ tử phải lấy công chúa, bọn hạ nhân trong phủ còn lo lắng tương lai gia chủ mẫu sẽ rất khó hầu hạ.
Nhưng là trải qua mấy ngày tiếp xúc, hắn phát hiện công chúa cũng không có đáng sợ như mấy tin vịt kia, ngược lại còn thân thiết kỳ cục.
Chỉ cần ngày hôm qua không để ý thân phận cao quý nhảy xuống cứu con hắn, khiến cho hắn vô cùng cảm kích.
Thấy con đần độn, Trác Thành vẻ mặt lo sợ không yên cầu xin, “Thỉnh công chúa đừng trách móc, tiểu khuyển hướng nội, khó được có thể nhìn thấy công chúa, có lẽ nó sợ hãi.”
Triệu Tinh Nhung vội vàng đi đến phía trước, đem hai người đứng lên. “Trác quản gia, mọi người hiện tại đều là người một nhà, làm ơn ngươi không cần nói quỳ liền quỳ, quy củ nhiều mệt chết người đi.” Nàng bên nói, bên đánh giá tiểu nam hài được cứu tối qua, nàng phát hiện đứa nhỏ này bộ dáng rất đáng yêu, khỏe mạnh kháu khỉnh, ánh mắt tuy rằng có điểm nhỏ, nhưng diện mạo thanh tú.
“Tiểu tử kia năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hồi công chúa, tiểu khuyển năm nay bảy tuổi.” Trác Thành thấy con vẫn ngơ ngác như cũ, không khỏi nhíu mày, “Đứa nhỏ này trời sinh hướng nội, ít cười lại không thường nói chuyện, đại khái là trước đây nô tài cùng mẹ nó đều bận quá, không có thời gian quản nó, liền đem nó khóa ở trong phòng không cho phép đi ra ngoài, không nghĩ tới lâu lại dưỡng thành loại tính cách này.” Triệu Tinh Nhung vừa nghe, không khỏinhìn tiểu nam hài vài lần. “Đứa nhỏ này sao lại có thể dùng phương pháp khóa lại để quản nó? Ngươi có biết hay không tiểu hài tử đều thực yếu ớt, hơn nữa bóng tối cùng cô đơn sẽ ảnh hưởng đến phát triển thể xác và tinh thần bọn chúng, nếu không may, sẽ tạo thành tâm lý tật bệnh cùng chứng tự kỷ….”
Trác Thành trừng lớn hai mắt, không hiểu từ miệng công chúa bệnh tâm lý cùng chứng tự kỷ đến tột cùng là cái ý gì.
Lời nói của nàng, cũng vừa vặn Lận Viễn Ngạn từ trong phòng đi ra nghe thấy.
Triệu Tinh Nhung lúc này mới nhớ tới người thời đại này không biết cái gì là chứng tự kỷ, lại lười cùng bọn họ giải thích, dù sao cũng không có người nào sẽ tin tưởng loại chuyện xuyên qua thời không này.
Nàng nửa ngồi xổm trước mặt tiểu nam hài, trong tay cầm một khối ngọc ấm trắng noãn. “Tiểu tử kia, ngươi xem, viên bạch ngọc này có xinh đẹp hay không?”
Trác Tiểu Phúc rụt lui bả vai, đôi mắt nhìn chằm chằm bạch ngọc xinh đẹp kia, sau nửa ngày, mới nhẹ gật đầu.
Nàng trong lòng thực vui. “Nếu xinh đẹp, vậy ngươi có muốn không?” Tiểu nam hài lại gật đầu, nhưng hai tay cũng không yên vặn xoắn qua lại.
“Này, tốt xấu gì ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, đối đãi ân nhân cứu mạng, ngươi như thế nào lại bày ra biểu tình lạnh lùng như vậy, ngay cả một câu cũng không chịu cùng nói với ta, thật sự là làm người ta thương tâm nha!” Nàng giả bộ tức giận, nhìn tiểu tử kia vẻ mặt ác cảm tội nghiệp, hai tay nhỏ bé lại vặn vẹo liên tục.
Triệu Tinh Nhung không nổi giận, tiếp tục dụ dỗ, “Chỉ cần ngươi cười với ta một cái, sau đó nói cám ơn tỷ tỷ, như vậy khối ngọc này coi như là làm lễ vật tặng cho ngươi, được không?”
Trác Thành bị tươi cười thân thiết hiền lành của nàng dọa cho sợ hãi. Đánh chết hắn hắn cũng không dám tin, công chúa lại sẽ lộ ra mỉm cười ngọt như vậy, mà lại là cười với con hắn.
Trác Tiểu Phúc sợ hãi nhìn chằm chằm bạch ngọc trong tay nàng, không biết qua bao lâu, đại khái là nó thật sự bị tươi cười hiền lành trên mặt Triệu Tinh Nhung đả động, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, phát ra thanh âm yếu ớt như muỗi.
“Cám ơn……Cám ơn công chúa cứu mạng.” Dứt lời, lại xả ra một cái tươi cười miễn cưỡng, nhưng bộ dáng đáng yêu cực kỳ.
Triệu Tinh Nhung trong lòng vui vẻ, cầm ngọc bội trong tay đưa tới trong tay nó. “Thật sự là cái nhu thuận tiểu tử, cầm lấy, khối ngọc này thực là đáng giá nha, về sau liền giao cho ngươi bảo quản.” “Công chúa, này là không thể cho, tiểu khuyển như thế nào xứng có được đồ của hoàng gia?” Trác Thành kinh sợ, không nghĩ tới công chúa thật sự đem ngọc bội quý báu cho con.
Triệu Tinh Nhung cười trấn an, “Trác quản gia, ngươi đừng bảo thủ như vậy, ta chẳng qua là đưa cái linh kiện cho tiểu tử kia mà thôi.”
Trác Tiểu Phúc có ngọc bội, cảm giác thập phần mới mẻ, tay nhỏ bé cầm ngọc lăn qua lộn lại nhìn, khi đang nhìn điêu khắc trên ngọc bội, nhíu mày.
“Tiểu tử, ngươi có biết cái chữ này đọc là gì không?”
Hắn mờ mịt lắc lắc đầu.
Trác Thành vội vàng giải thích, “Hồi công chúa, tiểu khuyển đến nay dốt đặc cán mai, không nhận biết nửa chữ.” “Tại sao có thể như vậy! Nó không phải đã bảy tuổi rồi sao?”
“Này….”
Triệu Tinh Nhung lại khom người,chỉ vào chữ trên bạch ngọc kia nói: “ Chữ này ấy, đọc là chữ phúc, phúc lộc thọ hỉ phúc, hạnh phúc, bức ảnh gia đình hạnh phúc, cũng là chữ phúc trong Tiểu Trác Phúc, chỉ cần ngươi mang theo nó, về sau nhất định sẽ mang đến cho ngươi vô tận phúc khí.”
Nàng kiên nhẫn, gằn từng tiếng giải thích, chẳng những Trác Thành ngạc nhiên, liền ngay cả Lận Viễn Ngạn đánh giá nàng hồi lâu cũng bị chấn động, chìm đắm trong tươi cười ngọt ngào của nàng.
Trác Thành phát hiện chủ tử đến, vẻ mặt cung kính khom mình hành lễ, “Đại nhân.” Lận Viễn Ngạn đáp nhẹ một tiếng, trên mặt lại trở lại vẻ lạnh lùng.
Triệu Tinh Nhung đứng dậy nhìn lại, biểu tình có chút mất tự nhiên.
Trác Thành biết tính tình chủ tử nhà mình, tuy rằng chủ tử đối với hạ nhân cũng không tiếc rẻ, nhưng cũng không quá thích bị người ta quấy rầy.
Trong phủ rất nhiều hạ nhân đều có con nhỏ, bất quá đều rất ít có cơ hội bước vào phòng chủ.
Cho nên hắn vội vàng lôi kéo con dập đầu tạ ơn, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Lận Viễn Ngạn vì chính mình vừa rồi bần thần cảm thấy ảo não, cho nên lúc này cố ý phụng phịu, thanh âm lạnh lùng nói: “Qua vài ngày nữa, chính là ngày nàng hồi cung thăm người thân, nếu nàng không muốn phiền toái, ở trước mặt hoàng thượng đừng nói loạn mấy chuyện này.”
“Chàng sợ ta sẽ ở trước mặt hoàng thượng nói xấu chàng?” Nàng mơ hồ đoán trúng lo lắng của hắn, dù sao cọc hôn sự này cũng là Hoàng thượng làm chủ, hắn tự nhiên không phải bởi vì thích nàng mới lấy nàng vào cửa. “Yên tâm đi, ta sẽ không nói mấy chuyện tình không thoải mái lúc chúng ta ở chung cho phụ hoàng, làm ảnh hưởng con đường làm quan của chàng.” Hắn nhíu nhíu mày. Nữ nhân này nghĩ đến đâu vậy, hắn căn bản cũng không phải ý tứ này được không!
Mà Triệu Tinh Nhung lại nhìn biểu tình nhíu mày của hắn hiểu lầm thành hắn cam chịu, đáy lòng sinh ra một cỗ cảm giác không thoải mái.
Mất mát của nàng bị hắn thu hoàn toàn vào trong mắt, nhịn không được tâm sinh ra thương tiếc, lúc nàng xoay người liền lấy hết sức nắm cổ tay nàng.
“Không phải như nàng tưởng đâu….”
Hắn một bộ muốn nói lại thôi, nhìn Triệu Tinh Nhung tim của hắn cũng theo đó mà bắt đầu phập phồng.
“Quên đi, tùy tiện nàng nghĩ thế nào cũng được.”
Lận Viễn Ngạn cảm thấy chính mình không thể cùng nàng giải thích rõ ràng cảm giác của mình, tùy hứng đem nàng quăng tới một bên, mang theo vài phần táo bạo, xoay người rời đi.
Triệu Tinh Nhung ngẩn ngơ một hồi lâu, mới lộ ra tươi cười nghịch ngợm.
Một khắc vừa mới kia, Lận Viễn Ngạn, thật đúng là……rất đáng yêu.