Hoa Nam biết rõ, có lẽ quan niệm về tình cảm giữa y cùng những người trong hoàng cung vĩnh viễn không cách nào thống nhất với nhau. Giống như Mai Hương, nàng là một tiểu cô nương từ nhỏ đã bị tiêm nhiễm bởi những cung quy thì không cần phải nói, nhưng mà những phi tử của Giang Giác… họ không hề để tâm chuyện phải cùng hầu hạ một vị trượng phu ư? Y nghĩ mãi cũng không hiểu, những nữ nhân kia làm sao có thể chấp nhận được? Và tại sao những người nam nhân kia có thể cùng lúc yêu thương nhiều người?
Vừa trở về, Hoa Văn liền đem ‘thất xuất chi điều’ cho Hoa Nam xem. Xem xong, y lập tức đem quyển sách ra xé nát, hừ lạnh một tiếng: “Thối hoắc, đây là do đồ hỗn trướng nào viết ra hả?”
Mai Hương kinh ngạc nhìn thái độ nổi loạn của y. Còn Hoa Văn, hắn chỉ nhàn nhạt hỏi: “Ai dạy ngươi nói thô tục như thế?”
“Không có ai dạy.” Hoa Nam buồn bực đáp.
Hoa Văn châm chọc: “Hóa ra là tự học thành tài.”
Hoa Nam liếc nhìn hắn một cái, sau đó quay sang nói với Mai Hương: “Chuẩn bị giấy bút, ta cũng phải viết ra một cái ‘thất xuất ước thúc nam nhân’*, bằng không đối với nữ nhân các ngươi thật không công bằng.”
*thất xuất ước thúc nam nhân: bảy điều ràng buộc nam nhân.
Thấy Mai Hương lĩnh chỉ, Hoa Văn vội ngăn nàng lại, nói với Hoa Nam: “Ngươi tỉnh lại giùm ta đi. Ngươi cho ngươi là khuôn vàng thước ngọc hả? Nếu Hoàng Thượng không phê chuẩn, ngươi chỉ là uổng phí tâm tư thôi. Cần gì phải tự làm khổ mình như thế.”
Hoa Nam hừ lạnh một tiếng, ngữ khí giống như đang hờn giận: “Các ngươi đừng có đi theo ta, ta muốn ra ngoài một chút.”
“Hoàng Hậu…”
Mai Hương muốn ngăn cản, nhưng Hoa Nam cũng không quay đầu lại, chỉ khoát khoát tay nói: “Yên tâm, ta không lạc đường đâu.”
“Để y một mình yên tĩnh đi. Sớm muộn gì y cũng phải hiểu ra, thế giới này là do con người định ra quy tắc cuộc chơi.” Hoa Văn thản nhiên nói, sau đó xoay người đi lo chuyện của mình, để lại một mình Mai Hương ngẩn ngơ trong điện.
Hoa Nam rời khỏi Phượng Nghi Cung, nương theo hương hoa mà chậm rãi dạo bước đến nơi sâu nhất trong ngự hoa viên, bắt gặp giữa hai thân cây cổ thụ thô to có treo một chiếc xích đu, đệm ngồi và dây thừng đều được chế tác rất tinh xảo, có lẽ thuộc về một vị phi tử nào đó. Thấy bốn bề vắng lặng, y liền ngồi lên chiếc xích đu, lơ đãng mà nhẹ nhàng đu đưa.
Nếu có một đạo lý nào đó mà tất cả mọi người đều cho là chân lý, vậy khi ngươi chỉ trích nó phải chăng sẽ bị mọi người bài xích? Đối với Giang Giác và Giang Diễm đều là thiên chi kiêu tử, mỹ nhân trong mắt bọn họ đại khái không khác gì những món thi họa, gốm sứ trang trí, thu thập được càng nhiều càng tốt. Hoa Nam nhíu nhíu mày, cảm thấy bản thân mình vẫn cho rằng bọn họ quá mức vô tâm vô tình. Tuy nhiên, cái lý luận của Giang Giác về ấm trà và tách trà thật sự y không tiếp nhận được. Nghĩ đến biểu tình đương nhiên của hắn, y lại thấy thất vọng, hóa ra hắn và đa số các nam tử của thế giới này đều giống nhau.
“Ai, ta thật là càng ngày càng có nhiều phiền não mà.” Hoa Nam thở dài.
“Ai kêu ngươi cái tên tiểu ngu ngốc này nguyện ý tự mình tiến cung?” Một thanh âm quen thuộc mang theo vẻ trêu chọc truyền đến. Hoa Nam đang ngồi trên xích đu, đột nhiên bị đẩy mạnh lên cao. Y là linh thể, trọng lượng rất nhẹ, hơn nữa tinh thần lơ đãng, tay không nắm chặt dây thừng. Cho nên, chỉ nghe y thét lên một tiếng kinh hãi, thân thể đã theo luồng lực cực mạnh kia mà bay ra ngoài. Ngay tức khắc, một thân ảnh ngân bạch giống như mới từ dưới đất mọc lên, ở trên không trung xoay người một cái, nhanh chóng tiếp được y đang rơi xuống, chăm chú đem y ôm vào trong ngực.
“Ngươi muốn hù chết ta sao?” Hoa Nam bất mãn đấm Giang Minh một quyền, “Mau buông ta xuống.”
Giang Minh lưu luyến không muốn buông Hoa Nam ra. Hắn kéo tay y ngồi xuống đất rồi vỗ vỗ lên bờ vai thon gầy của y, nói: “Ta lúc trước chính là sợ ngươi đến nơi phức tạp này sẽ gặp nhiều phiền não, cho nên mới miễn cưỡng thuyết phục bản thân không mang ngươi trở về. Thật không thể ngờ ngươi lại tự mình tiến cung, uổng công ta khổ tâm bao nhiêu năm. Cũng may Hoàng Thượng đối với ngươi không giống như vậy, bằng không…”
“Bằng không thế nào?” Hoa Nam hỏi. Y cũng không có kiêng kỵ gì với sự thân mật của Giang Minh. Hiện tại là lúc tâm tình y rất cô đơn, cần tìm ai đó hiểu mình để cùng trò chuyện.
Giang Minh nói khẽ: “Bằng không ta sẽ ghen tỵ đến phát điên.”
Gương mặt Hoa Nam ửng đỏ cả lên. Y ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Tại sao ngươi còn chưa lập Vương phi?”
“Tân nương mà ta một lòng thương nhớ vì nhầm lẫn đã gả cho người khác mất rồi.” Ánh mắt chăm chú của Giang Minh tham lam nhìn về gương mặt Hoa Nam, chỉ có lúc này hắn mới không cần che dấu nhiệt độ trong mắt mình.
Hoa Nam không để ý tới sự biểu lồ ngầm của hắn, tiếp tục hỏi: “Ngươi có thị thiếp không? Những người ngủ cùng ngươi ấy?”
Giang Minh thoáng sửng sốt. Hắn do dự một lát rồi thành thật đáp: “Có.”
Hoa Nam rủ mắt xuống, nói “À…” một tiếng. Sau thoáng chốc yên lặng, y lại hỏi: “Ngươi có yêu các nàng không? Hay phải hỏi rằng, ngươi yêu hết các nàng sao?”
“Ta chỉ yêu một người.” Giang Minh thở dài, “Nam nữ hoan ái, không nhất thiết phải có tình cảm với nhau, đôi khi chỉ là theo nhu cầu.”
Hoa Nam đưa tay ôm lấy đôi chân, nghiêng người xuống, mặt dán vào đầu gối, khổ sở hỏi: “Không yêu một người sao có thể ngủ cùng người đó? Trong lòng ngươi chẳng lẽ không cảm thấy gì sao?”
“Ta thấy mất mát rất nhiều. Cho nên, sau này sẽ không như thế nữa.” Giang Minh khẽ vuốt sau gáy y, “Tiểu Nam, chờ ta được không?”
“Ân?” Hoa Nam khó hiểu nhìn hắn.
“Chờ đến một ngày giữa chúng ta không còn chướng ngại, khi đó chúng ta sẽ ở cùng nhau.” Giang Minh đặt tay lên vai y, đem y nửa ôm vào trong ngực, “Hiện tại, trong lòng ngươi không có người khác, đúng không? Bởi vì người trong lòng ngươi vẫn là ta.”
“Trong lòng ta thương nhớ chính là người nhà của ta. Ta không thích những người ở đây, mặc kệ là nam hay nữ, ai nấy đều không cảm thấy tình cảm là phải bình đẳng. Nhất là nam nhân, đối với bạn đời của mình càng không hề có chút nào chung thủy.” Hoa Nam giãy dụa thoát khỏi vòng tay của hắn. Y đứng lên, phủi phủi cây cỏ trên người, đột nhiên hết sức nghiêm túc nói: “Ngươi yêu người khác đi, chúng ta không hợp nhau, cũng không có cơ hội đâu.”
Giang Minh cũng đứng lên, nhìn thẳng về phía Hoa Nam, trong đôi mắt ẩn chứa đầy tâm tư phức tạp: “Ngươi đúng là một tiểu nam hài vô tâm vô phế. Ta thích ngươi, hai năm qua thương nhớ vô cùng. Thế nhưng ta lại phải thấy ngươi trở thành người của kẻ khác, rồi sau đó ngươi còn bảo ta yêu người khác. Ngươi có nghĩ tới ta sẽ thống khổ tiếc nuối hay không?”
Hoa Nam cảm thấy hắn có chút tức giận, liền ôn hòa nói: “Ngươi không có yêu thích ta như ngươi tưởng. Ngươi chỉ là thích trêu chọc đùa cợt ta. Nếu ta quả thật ở cùng ngươi, ngươi nhất định sẽ cưng chiều ta, che chở ta, nhưng ngươi không thể yêu ta sâu đậm như phụ thân đối với mẫu thân ta. Theo như ngươi nói, ta chỉ là một tiểu nam hài, ta không thể giống như một người yêu thương cùng ngươi sóng vai. Trước khi tiến cung, ta chỉ biết ngươi tên gọi là Giang Quyết, ta không rõ đến tột cùng hai chữ đó viết như thế nào, và ta cũng không rõ trong cung ngươi có vai vế gì? Từ lúc đầu, chính ngươi cũng không muốn để ta tiến vào sinh mạng của ngươi, vậy sao có thể nói là ngươi yêu ta? Sao có thể trách ta nhận sai đối tượng mà trở thành Hoàng Hậu? Ta lựa chọn tiến cung, ít nhất cũng có thể khiến cho tình cảm hư vô mờ mịt của ngươi trở nên rõ ràng. Có lẽ, vận mệnh đã không sắp đặt cho chúng ta ở cùng nhau. Ngươi phong lưu phóng khoáng lại tiêu sái rạng rỡ, dù không phải Cảnh vương quyền cao chức trọng thì cũng sẽ có rất nhiều người theo đuổi ngươi. Tội gì phải làm khó chính mình, đặt tình cảm vào ta? Ta chỉ là một tiểu nam hài vô tâm vô phế.”
Giang Minh thật không nghĩ tới Hoa Nam sẽ nói ra những lời này. Hắn vẫn cho rằng y là một hài tử đơn thuần, một viên ngọc thô chưa mài dũa. Không ngờ, y có thể suy xét mọi việc hết sức chu toàn. Hóa ra, có rất nhiều chuyện y không phải không hiểu, chỉ là bộ dáng đơn thuần của y làm cho mọi người nghĩ rằng y không hiểu mà thôi.
“Ngươi không muốn yêu thích ta lần nữa, như vậy, ngươi nguyện ý yêu thích Hoàng Thượng sao?” Sắc mặt Giang Minh thay đổi, rốt cuộc khôi phục thành dáng vẻ nhàn tản lười biếng ngày thường. Chỉ là… ánh mắt vẫn còn mang theo chút dấu vết ảm đạm.
“Không nguyện ý.” Hoa Nam không chút do dự trả lời, rồi xoay người đi rời khỏi đám cây cỏ phiền phức bên dưới.
Giang Minh bước theo sau y, nói: “Hoàng Thượng bề ngoài ôn nhu thanh nhã nhưng kỳ thực rất mạnh mẽ cứng cỏi, không thích hợp với ngươi.”
“Ta đã nói ta không nguyện ý mà.” Hoa Nam bước nhanh hơn, “Ai quy định ta nhất thiết phải yêu người họ Giang các ngươi?”
“Vậy tức là ngươi quyết tâm không nguyện ý yêu người họ Giang?”
“Ngươi cảm thấy người họ Giang các ngươi rất đáng giá để cho người khác yêu sao?” Hoa Nam cười châm biếm, hỏi lại.
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy không đáng?” Thấy vẻ mặt này của y, âm điệu tự tin của hắn đột nhiên giảm xuống.
“Đúng vậy. Các ngươi là những kẻ địa vị hơn người, luôn tự kiêu rằng bản thân có thân phận cao quý, chỉ cần tùy ý yêu thích người nào thì người đó xem như được hưởng phúc khí. Ta nói cho ngươi biết, các ngươi đừng nên tự cho mình là đúng như thế. Trong chuyện tình cảm, nếu không chung thủy thì dù thân phận cao quý đến đâu, ở trước mặt ta đều không phải xem như quý báu.” Đang ngẩng mặt lên mà nói, y đột nhiên nhớ ra Giang Giác căn bản không có thương y. Thậm chí, có hai lần hắn còn biểu lộ rằng y không xứng với danh hiệu Hoàng Hậu. Cho nên, y liền thu lại dáng vẻ bệ vệ của mình, bổ sung thêm: “Người duy nhất ta yêu, nhất định cũng phải yêu duy nhất một mình ta.”
Giang Minh đi phía sau, bởi vì khuất sau tấm bia đá lớn nên những lời lẩm bẩm cuối cùng hắn không có nghe thấy. Lúc này, hắn chỉ một lòng suy nghĩ đến những lời Hoa Nam vừa nói: “Trong chuyện tình cảm, nếu không chung thủy thì dù thân phận cao quý đến đâu, ở trước mặt ta đều không phải xem như quý báu.”
“Tiểu Nam, ta muốn thích ngươi, yêu ngươi, có được không?” Giang Giác mặc dù mỉm cười nhưng ngữ khí lại thập phần nghiêm túc.
“Không được. Ngươi đã có bốn phi tử, nếu như ngươi thích ta yêu ta, như vậy ngươi không thể yêu các nàng nữa. Bằng không, ta sẽ không có cách nào yêu ngươi. Như vậy, giữa hai chúng ta sẽ không công bằng.”
Vừa trở về, Hoa Văn liền đem ‘thất xuất chi điều’ cho Hoa Nam xem. Xem xong, y lập tức đem quyển sách ra xé nát, hừ lạnh một tiếng: “Thối hoắc, đây là do đồ hỗn trướng nào viết ra hả?”
Mai Hương kinh ngạc nhìn thái độ nổi loạn của y. Còn Hoa Văn, hắn chỉ nhàn nhạt hỏi: “Ai dạy ngươi nói thô tục như thế?”
“Không có ai dạy.” Hoa Nam buồn bực đáp.
Hoa Văn châm chọc: “Hóa ra là tự học thành tài.”
Hoa Nam liếc nhìn hắn một cái, sau đó quay sang nói với Mai Hương: “Chuẩn bị giấy bút, ta cũng phải viết ra một cái ‘thất xuất ước thúc nam nhân’*, bằng không đối với nữ nhân các ngươi thật không công bằng.”
*thất xuất ước thúc nam nhân: bảy điều ràng buộc nam nhân.
Thấy Mai Hương lĩnh chỉ, Hoa Văn vội ngăn nàng lại, nói với Hoa Nam: “Ngươi tỉnh lại giùm ta đi. Ngươi cho ngươi là khuôn vàng thước ngọc hả? Nếu Hoàng Thượng không phê chuẩn, ngươi chỉ là uổng phí tâm tư thôi. Cần gì phải tự làm khổ mình như thế.”
Hoa Nam hừ lạnh một tiếng, ngữ khí giống như đang hờn giận: “Các ngươi đừng có đi theo ta, ta muốn ra ngoài một chút.”
“Hoàng Hậu…”
Mai Hương muốn ngăn cản, nhưng Hoa Nam cũng không quay đầu lại, chỉ khoát khoát tay nói: “Yên tâm, ta không lạc đường đâu.”
“Để y một mình yên tĩnh đi. Sớm muộn gì y cũng phải hiểu ra, thế giới này là do con người định ra quy tắc cuộc chơi.” Hoa Văn thản nhiên nói, sau đó xoay người đi lo chuyện của mình, để lại một mình Mai Hương ngẩn ngơ trong điện.
Hoa Nam rời khỏi Phượng Nghi Cung, nương theo hương hoa mà chậm rãi dạo bước đến nơi sâu nhất trong ngự hoa viên, bắt gặp giữa hai thân cây cổ thụ thô to có treo một chiếc xích đu, đệm ngồi và dây thừng đều được chế tác rất tinh xảo, có lẽ thuộc về một vị phi tử nào đó. Thấy bốn bề vắng lặng, y liền ngồi lên chiếc xích đu, lơ đãng mà nhẹ nhàng đu đưa.
Nếu có một đạo lý nào đó mà tất cả mọi người đều cho là chân lý, vậy khi ngươi chỉ trích nó phải chăng sẽ bị mọi người bài xích? Đối với Giang Giác và Giang Diễm đều là thiên chi kiêu tử, mỹ nhân trong mắt bọn họ đại khái không khác gì những món thi họa, gốm sứ trang trí, thu thập được càng nhiều càng tốt. Hoa Nam nhíu nhíu mày, cảm thấy bản thân mình vẫn cho rằng bọn họ quá mức vô tâm vô tình. Tuy nhiên, cái lý luận của Giang Giác về ấm trà và tách trà thật sự y không tiếp nhận được. Nghĩ đến biểu tình đương nhiên của hắn, y lại thấy thất vọng, hóa ra hắn và đa số các nam tử của thế giới này đều giống nhau.
“Ai, ta thật là càng ngày càng có nhiều phiền não mà.” Hoa Nam thở dài.
“Ai kêu ngươi cái tên tiểu ngu ngốc này nguyện ý tự mình tiến cung?” Một thanh âm quen thuộc mang theo vẻ trêu chọc truyền đến. Hoa Nam đang ngồi trên xích đu, đột nhiên bị đẩy mạnh lên cao. Y là linh thể, trọng lượng rất nhẹ, hơn nữa tinh thần lơ đãng, tay không nắm chặt dây thừng. Cho nên, chỉ nghe y thét lên một tiếng kinh hãi, thân thể đã theo luồng lực cực mạnh kia mà bay ra ngoài. Ngay tức khắc, một thân ảnh ngân bạch giống như mới từ dưới đất mọc lên, ở trên không trung xoay người một cái, nhanh chóng tiếp được y đang rơi xuống, chăm chú đem y ôm vào trong ngực.
“Ngươi muốn hù chết ta sao?” Hoa Nam bất mãn đấm Giang Minh một quyền, “Mau buông ta xuống.”
Giang Minh lưu luyến không muốn buông Hoa Nam ra. Hắn kéo tay y ngồi xuống đất rồi vỗ vỗ lên bờ vai thon gầy của y, nói: “Ta lúc trước chính là sợ ngươi đến nơi phức tạp này sẽ gặp nhiều phiền não, cho nên mới miễn cưỡng thuyết phục bản thân không mang ngươi trở về. Thật không thể ngờ ngươi lại tự mình tiến cung, uổng công ta khổ tâm bao nhiêu năm. Cũng may Hoàng Thượng đối với ngươi không giống như vậy, bằng không…”
“Bằng không thế nào?” Hoa Nam hỏi. Y cũng không có kiêng kỵ gì với sự thân mật của Giang Minh. Hiện tại là lúc tâm tình y rất cô đơn, cần tìm ai đó hiểu mình để cùng trò chuyện.
Giang Minh nói khẽ: “Bằng không ta sẽ ghen tỵ đến phát điên.”
Gương mặt Hoa Nam ửng đỏ cả lên. Y ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Tại sao ngươi còn chưa lập Vương phi?”
“Tân nương mà ta một lòng thương nhớ vì nhầm lẫn đã gả cho người khác mất rồi.” Ánh mắt chăm chú của Giang Minh tham lam nhìn về gương mặt Hoa Nam, chỉ có lúc này hắn mới không cần che dấu nhiệt độ trong mắt mình.
Hoa Nam không để ý tới sự biểu lồ ngầm của hắn, tiếp tục hỏi: “Ngươi có thị thiếp không? Những người ngủ cùng ngươi ấy?”
Giang Minh thoáng sửng sốt. Hắn do dự một lát rồi thành thật đáp: “Có.”
Hoa Nam rủ mắt xuống, nói “À…” một tiếng. Sau thoáng chốc yên lặng, y lại hỏi: “Ngươi có yêu các nàng không? Hay phải hỏi rằng, ngươi yêu hết các nàng sao?”
“Ta chỉ yêu một người.” Giang Minh thở dài, “Nam nữ hoan ái, không nhất thiết phải có tình cảm với nhau, đôi khi chỉ là theo nhu cầu.”
Hoa Nam đưa tay ôm lấy đôi chân, nghiêng người xuống, mặt dán vào đầu gối, khổ sở hỏi: “Không yêu một người sao có thể ngủ cùng người đó? Trong lòng ngươi chẳng lẽ không cảm thấy gì sao?”
“Ta thấy mất mát rất nhiều. Cho nên, sau này sẽ không như thế nữa.” Giang Minh khẽ vuốt sau gáy y, “Tiểu Nam, chờ ta được không?”
“Ân?” Hoa Nam khó hiểu nhìn hắn.
“Chờ đến một ngày giữa chúng ta không còn chướng ngại, khi đó chúng ta sẽ ở cùng nhau.” Giang Minh đặt tay lên vai y, đem y nửa ôm vào trong ngực, “Hiện tại, trong lòng ngươi không có người khác, đúng không? Bởi vì người trong lòng ngươi vẫn là ta.”
“Trong lòng ta thương nhớ chính là người nhà của ta. Ta không thích những người ở đây, mặc kệ là nam hay nữ, ai nấy đều không cảm thấy tình cảm là phải bình đẳng. Nhất là nam nhân, đối với bạn đời của mình càng không hề có chút nào chung thủy.” Hoa Nam giãy dụa thoát khỏi vòng tay của hắn. Y đứng lên, phủi phủi cây cỏ trên người, đột nhiên hết sức nghiêm túc nói: “Ngươi yêu người khác đi, chúng ta không hợp nhau, cũng không có cơ hội đâu.”
Giang Minh cũng đứng lên, nhìn thẳng về phía Hoa Nam, trong đôi mắt ẩn chứa đầy tâm tư phức tạp: “Ngươi đúng là một tiểu nam hài vô tâm vô phế. Ta thích ngươi, hai năm qua thương nhớ vô cùng. Thế nhưng ta lại phải thấy ngươi trở thành người của kẻ khác, rồi sau đó ngươi còn bảo ta yêu người khác. Ngươi có nghĩ tới ta sẽ thống khổ tiếc nuối hay không?”
Hoa Nam cảm thấy hắn có chút tức giận, liền ôn hòa nói: “Ngươi không có yêu thích ta như ngươi tưởng. Ngươi chỉ là thích trêu chọc đùa cợt ta. Nếu ta quả thật ở cùng ngươi, ngươi nhất định sẽ cưng chiều ta, che chở ta, nhưng ngươi không thể yêu ta sâu đậm như phụ thân đối với mẫu thân ta. Theo như ngươi nói, ta chỉ là một tiểu nam hài, ta không thể giống như một người yêu thương cùng ngươi sóng vai. Trước khi tiến cung, ta chỉ biết ngươi tên gọi là Giang Quyết, ta không rõ đến tột cùng hai chữ đó viết như thế nào, và ta cũng không rõ trong cung ngươi có vai vế gì? Từ lúc đầu, chính ngươi cũng không muốn để ta tiến vào sinh mạng của ngươi, vậy sao có thể nói là ngươi yêu ta? Sao có thể trách ta nhận sai đối tượng mà trở thành Hoàng Hậu? Ta lựa chọn tiến cung, ít nhất cũng có thể khiến cho tình cảm hư vô mờ mịt của ngươi trở nên rõ ràng. Có lẽ, vận mệnh đã không sắp đặt cho chúng ta ở cùng nhau. Ngươi phong lưu phóng khoáng lại tiêu sái rạng rỡ, dù không phải Cảnh vương quyền cao chức trọng thì cũng sẽ có rất nhiều người theo đuổi ngươi. Tội gì phải làm khó chính mình, đặt tình cảm vào ta? Ta chỉ là một tiểu nam hài vô tâm vô phế.”
Giang Minh thật không nghĩ tới Hoa Nam sẽ nói ra những lời này. Hắn vẫn cho rằng y là một hài tử đơn thuần, một viên ngọc thô chưa mài dũa. Không ngờ, y có thể suy xét mọi việc hết sức chu toàn. Hóa ra, có rất nhiều chuyện y không phải không hiểu, chỉ là bộ dáng đơn thuần của y làm cho mọi người nghĩ rằng y không hiểu mà thôi.
“Ngươi không muốn yêu thích ta lần nữa, như vậy, ngươi nguyện ý yêu thích Hoàng Thượng sao?” Sắc mặt Giang Minh thay đổi, rốt cuộc khôi phục thành dáng vẻ nhàn tản lười biếng ngày thường. Chỉ là… ánh mắt vẫn còn mang theo chút dấu vết ảm đạm.
“Không nguyện ý.” Hoa Nam không chút do dự trả lời, rồi xoay người đi rời khỏi đám cây cỏ phiền phức bên dưới.
Giang Minh bước theo sau y, nói: “Hoàng Thượng bề ngoài ôn nhu thanh nhã nhưng kỳ thực rất mạnh mẽ cứng cỏi, không thích hợp với ngươi.”
“Ta đã nói ta không nguyện ý mà.” Hoa Nam bước nhanh hơn, “Ai quy định ta nhất thiết phải yêu người họ Giang các ngươi?”
“Vậy tức là ngươi quyết tâm không nguyện ý yêu người họ Giang?”
“Ngươi cảm thấy người họ Giang các ngươi rất đáng giá để cho người khác yêu sao?” Hoa Nam cười châm biếm, hỏi lại.
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy không đáng?” Thấy vẻ mặt này của y, âm điệu tự tin của hắn đột nhiên giảm xuống.
“Đúng vậy. Các ngươi là những kẻ địa vị hơn người, luôn tự kiêu rằng bản thân có thân phận cao quý, chỉ cần tùy ý yêu thích người nào thì người đó xem như được hưởng phúc khí. Ta nói cho ngươi biết, các ngươi đừng nên tự cho mình là đúng như thế. Trong chuyện tình cảm, nếu không chung thủy thì dù thân phận cao quý đến đâu, ở trước mặt ta đều không phải xem như quý báu.” Đang ngẩng mặt lên mà nói, y đột nhiên nhớ ra Giang Giác căn bản không có thương y. Thậm chí, có hai lần hắn còn biểu lộ rằng y không xứng với danh hiệu Hoàng Hậu. Cho nên, y liền thu lại dáng vẻ bệ vệ của mình, bổ sung thêm: “Người duy nhất ta yêu, nhất định cũng phải yêu duy nhất một mình ta.”
Giang Minh đi phía sau, bởi vì khuất sau tấm bia đá lớn nên những lời lẩm bẩm cuối cùng hắn không có nghe thấy. Lúc này, hắn chỉ một lòng suy nghĩ đến những lời Hoa Nam vừa nói: “Trong chuyện tình cảm, nếu không chung thủy thì dù thân phận cao quý đến đâu, ở trước mặt ta đều không phải xem như quý báu.”
“Tiểu Nam, ta muốn thích ngươi, yêu ngươi, có được không?” Giang Giác mặc dù mỉm cười nhưng ngữ khí lại thập phần nghiêm túc.
“Không được. Ngươi đã có bốn phi tử, nếu như ngươi thích ta yêu ta, như vậy ngươi không thể yêu các nàng nữa. Bằng không, ta sẽ không có cách nào yêu ngươi. Như vậy, giữa hai chúng ta sẽ không công bằng.”