Ngày đó, Đoan vương nói rằng ‘Tự cổ phong trần xuất kỳ nữ*’, sau đó Hoa Nam lại được nghe Hoa Văn cùng Mai Hương kể ra không ít ví dụ. Vốn dĩ y đối với Phiến Vũ không có quá nhiều ấn tượng, nhưng sau khi nghe xong rất nhiều tiền lệ thì lại nảy sinh hảo cảm.
*Tự cổ phong trần xuất kỳ nữ: từ xưa đã có rất nhiều thiếu nữ tài hoa xuất thân chốn phong trần.
Mai Hương nói: “Người muốn biết sao? Rất đơn giản, cứ đi hỏi Hoàng Thượng là được. Nô tỳ nghĩ hiện tại Hoàng Thượng đã có tất cả tư liệu liên quan đến Phiến Vũ cô nương rồi.”
Hoa Nam nhìn xem canh giờ, lúc này Hoàng Thượng chắc hẳn là đang ở Điện Văn Đức xử lý quốc sự, y không có ý định đi quấy rầy hắn. Y nghĩ, tư liệu mà Hoàng Thượng có thì Thái Hậu nhất định cũng có, cho nên y quyết định đến Từ Ninh Cung.
Đến nơi, Thái Hậu cho y nhìn bức họa của Phiến Vũ, quả nhiên là mỹ nhân tuyệt sắc, so với bốn vị phi tử của Giang Giác thì không hề thua kém.
“Vương phi chết cũng không chịu bỏ qua, mà ai gia thì cũng không đồng ý cho Đoan vương lấy nữ tử phong trần.” Thái Hậu cuộn bức họa đặt sang một bên, hỏi y: “Hoàng Hậu có phương pháp nào để hóa giải không?”
Hoa Nam suy nghĩ một lát, nói: “Chúng ta nên gặp vị Phiến Vũ cô nương này a, đồng thời cũng để cho Vương phi gặp nàng.”
“Tuyên một nữ tử phong trần tiến cung kiến giá, tựa hồ không ổn lắm.” Thái Hậu hơi cau mày, “Nếu truyền ra ngoài sẽ làm mất mặt hoàng thất.”
“Mẫu hậu, việc này cứ giao cho nhi thần.” Hoa Nam nháy nháy mắt với Thái Hậu, “Chúng ta sẽ cùng xem thực tâm của Đoan vương.”
Trong tháng, cứ mỗi mười lăm ngày Giang Giác đều đến Phượng Nghi Cung cùng Hoa Nam dùng bữa. Lần này, y nhân cơ hội đã nhắc nhở hắn, mùng năm tháng sau là tết Đoan Ngọ*. Thái Hậu cùng y dự định thiết yến trong cung, an bài một vài tiết mục biểu diễn. Không cần quá phô trương, chỉ mời mấy vị phi tần ở trong hậu cung và gia quyến của hai vị thân vương. Giang Giác đoán là có lẽ Thái Hậu muốn nhân dịp này để mọi người cùng nhau khuyên giải Vương phi, cho nên hắn liền đáp ứng, nói với Hoa Nam: “Ngươi cứ lo liệu đi, có gì không hiểu thì hỏi mẫu hậu.”
*Tết Đoan Ngọ: là một ngày tết truyền thống diễn ra vào ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch.
“Ân, ta nhất định làm tốt.” Hoa Nam nhu thuận gật đầu, “Tên của ngươi ta đã viết rất khá rồi, có thể ngừng lại được không?”
“Nếu đã luyện tốt cách viết hành thư*, vậy bây giờ luyện thể chữ lệ** đi. Nào, đến đây, để ta dạy cho ngươi.” Hoa Nam lại bị Giang Giác cầm tay viết xuống hai chữ ‘Giang Giác’.
“Sau khi luyện xong, chúng ta lại chuyển sang lối viết thảo***.” Giang Giác cười đến ôn nhu thanh nhã, hoàn toàn vô hại.
*hành thư: một kiểu viết chữ Hán gần giống với lối viết thảo.
**thể chữ lệ: loại chữ thông dụng thời Hán.
***lối viết thảo: kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh.
“Cái này so với hình phạt lúc đầu của ngươi không giống.” Hoa Nam buông bút xuống, không chịu viết tiếp nữa, “Ta cự tuyệt bị ngươi mang ra đùa giỡn.”
“Sao lại không giống chứ? Phải viết thật tốt đến khi ta hài lòng mới thôi, như vậy thì mới có thể mang ra cho người khác xem.” Giang Giác thay Hoa Nam mài mực, vì chính mình giải thích, “Ta không có mang ngươi ra đùa giỡn a. Ta chỉ muốn dạy một học sinh không ngoan ngoãn thôi, ta cũng rất vất vả.”
“Viết thì viết, chờ khi ta có thể đem tên ngươi viết cực kỳ đẹp ở tất cả các kiểu chữ, xem ngươi còn có thể nói cái gì nữa.” Hoa Nam ngồi nghiêm chỉnh lại, cầm lấy bút hết sức chăm chú viết chữ.
“Có quyết tâm như vậy thì tốt rồi.” Giang Giác khẽ vuốt mái tóc dài của y, rồi dùng ngón tay trỏ của mình xoắn lấy thành một vòng.
“Đừng có xoắn loạn tóc của ta.” Hoa Nam đẩy tay hắn ra, ánh mắt hơi chuyển, cười nói: “Hoàng Thượng, ta không nghĩ ra phải phạt ngươi làm gì. Như vậy đi, ngươi cho phép ta một việc.”
“Chuyện gì?” Giang Giác ngừng lại động tác trong tay, đầy hứng thú hỏi.
Hoa Nam nghiêng đầu, mỉm cười: “Mặc kệ vào ngày tết Đoan Ngọ đó ta làm gì hay nói gì, ngươi cũng không được ngăn cản.”
Giang Giác nhìn chăm chú đôi mắt tinh khiết của Hoa Nam, cuối cùng gật đầu ưng thuận: “Hảo.”
Thiết yến tết Đoan Ngọ được cử hành tại ngự hoa viên. Hoa Nam tổ chức yến hội ngoài trời, bởi vì trong ngày này, trước mặt mỗi người đều bày ra một cái khay bánh chưng. Trên chiếc mâm nhỏ trắng như tuyết là bánh chưng xanh biếc, thập phần đẹp mắt. Ngoài ra, còn có một mâm thịt cua cống phẩm. Chỉ duy nhất trước mặt Hoa Nam là bày ra đầy hoa quả cùng mật ong.
Giang Giác thấp giọng cười đùa: “Nghe mẫu hậu nói cung yến ngày hôm nay là do ngươi trích ra từ bổng lộc hằng tháng. Thức ăn nhiều như vậy, ngươi thực sự thiệt hại to rồi.”
Hoa Nam làm mặt quỷ với hắn, nói: “Cho nên ta quyết định, sau khi ăn xong ngươi phải thanh toán cho ta. Con cua này rất quý hiếm a.”
Thái Hậu thấy hai người thì thầm to nhỏ thì cho là bọn họ tình cảm đã dần dần tốt đẹp hơn, không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng. Thấy nhi tử Giang Minh mặt trầm ngâm như nước, không nói tiếng nào nhìn chăm chú hai người kia, bà liền cao giọng nói: “Minh nhi, ngươi nhìn người ta làm gì? Ai ngồi đây cũng có đôi có cặp, ngươi khi nào mới đồng ý tìm cho mẫu hậu một người con dâu?”
Hoa Nam và Giang Giác đều nhìn về phía Giang Minh. Giang Giác theo thói quen vẫn sử dụng khẩu khí nhàn nhạt: “Mẫu hậu, việc này nhi thần cũng không tự mình làm chủ được. Người ta yêu không yêu ta, còn người yêu ta thì ta lại không yêu.”
Giang Giác cười nhẹ, hỏi: “Ngươi chỉ toàn nói ra những lời không biết xấu hổ. Trong nội cung, có cung nữ nào gặp ngươi mà không mặt đỏ, tim đập như trống? Có muôn vàn đóa hoa như thế, hiện tại ngươi ngược lại nói rằng không tìm được người yêu. Ngươi rốt cuộc yêu thích dạng người thế nào?”
Giang Minh mỉm cười, ánh mắt chậm rãi quét qua mỗi người ở đây. Cuối cùng, khi đến Hoa Nam thì dừng lại. Cho dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi cũng đủ khiến y nhận ra. Hắn từ tốn nói: “Người ta yêu thích vừa hồn nhiên lại vừa đáng yêu, vừa ngây thơ lại vừa thông minh, trên đời này sẽ không tìm được người thứ hai.”
Đáy mắt Giang Giác lóe lên một tia sắc bén lạnh lẽo, nhanh đến mức không có bất cứ người nào nhận ra. Hắn thản nhiên nói: “Phải không? Y không thương ngươi, thực sự là đáng tiếc.”
Hoa Nam rất nhạy cảm, lập tức phát giác ra được khí tức quanh Giang Giác trở nên lạnh buốt. Khi y vừa định ngồi gần hắn thêm một chút thì hắn đã quay đầu lại, mỉm cười với y: “Tiểu Nam, ngươi xem có chọn được người nào thích hợp ở quê ngươi không? Ta nghĩ lang hoàn khẳng định có giai nhân có thể làm cho Tứ đệ động lòng.”
“Cái này…” Hoa Nam hơi lộ ra vẻ do dự, nói với Giang Minh: “Vương gia thấy Hoa Văn thế nào?”
Giang Minh phun một ngụm rượu ra. Còn Hoa Nam, y cảm giác được phía sau có hai thanh phi đao đang phóng về phía mình. Không cần hỏi cũng biết đó là ánh mắt thù hận của Hoa Văn.
“Nếu không thích, vậy xem như quên đi.” Hoa Nam khoát khoát tay, “Trên đời này, chuyện không thể miễn cưỡng nhất chính là nhân duyên. Khi duyên phận đến, muốn trốn cũng trốn không thoát. Vương gia cứ kiên nhẫn đợi a.”
“Đa tạ Hoàng Hậu giáo huấn, xin tiếp nhận cát ngôn* của Hoàng Hậu.” Giang Minh cúi người xuống một chút, từ phía xa xa nâng chén với y.
*cát ngôn: lời nói mang theo may mắn.
“Hoàng Hậu, không phải là ngươi đã an bài tiết mục giúp vui cho mọi người sao?” Thái Hậu thấy không khí có chút gượng gạo liền mở miệng hóa giải.
Hoa Nam gật đầu, mỉm cười nói: “Vâng ạ.”
Y vỗ vỗ tay, hoa ảnh ở cách đó không xa liền truyền đến tiếng đàn tính tính tang tang. Mọi người đồng loạt chú ý lắng nghe, nhìn về phía nữ tử toàn thân y phục màu hồng nhạt đang che mặt. Nàng nhảy múa rất đẹp, dáng người uyển chuyển, thỉnh thoảng lại có cơn gió nhẹ lướt qua, dịu dàng nâng lên chiếc khăn che mặt của nàng, ngẫu nhiên lộ ra phân nửa gương mặt. Chỉ vỏn vẹn nửa gương mặt thôi nhưng những ai tham dự đều phải công nhận nàng đúng là tuyệt sắc giai nhân.
Giang Giác không như những người khác để ý đến vũ đạo thanh linh này. Hắn nghiêng đầu, thờ ơ nhìn về phía Hoa Nam, không rõ y vì sao lại tìm người này đến nhảy múa.
“Lần trước không phải ngươi còn nổi giận đùng đùng, tiến cung thỉnh Thái hậu và Hoàng Thượng cho phép ngươi bỏ vợ? Ta hỏi ngươi yêu hay không yêu nàng, ngươi nói ngươi không biết. Hiện tại ta ban cái chết cho nàng, không phải vừa vặn giúp ngươi gạt bỏ chướng ngại trên con đường hạnh phúc sao? Vì sao ngươi ngược lại thay nàng cầu xin?”
“Ngươi cái tên tiểu hỗn đản này, uổng công ta đối với ngươi nhất mực chiếu cố. Nếu hôm nay ngươi muốn giết Vi Lan, ta tuyệt không tha thứ cho ngươi.”
*Tự cổ phong trần xuất kỳ nữ: từ xưa đã có rất nhiều thiếu nữ tài hoa xuất thân chốn phong trần.
Mai Hương nói: “Người muốn biết sao? Rất đơn giản, cứ đi hỏi Hoàng Thượng là được. Nô tỳ nghĩ hiện tại Hoàng Thượng đã có tất cả tư liệu liên quan đến Phiến Vũ cô nương rồi.”
Hoa Nam nhìn xem canh giờ, lúc này Hoàng Thượng chắc hẳn là đang ở Điện Văn Đức xử lý quốc sự, y không có ý định đi quấy rầy hắn. Y nghĩ, tư liệu mà Hoàng Thượng có thì Thái Hậu nhất định cũng có, cho nên y quyết định đến Từ Ninh Cung.
Đến nơi, Thái Hậu cho y nhìn bức họa của Phiến Vũ, quả nhiên là mỹ nhân tuyệt sắc, so với bốn vị phi tử của Giang Giác thì không hề thua kém.
“Vương phi chết cũng không chịu bỏ qua, mà ai gia thì cũng không đồng ý cho Đoan vương lấy nữ tử phong trần.” Thái Hậu cuộn bức họa đặt sang một bên, hỏi y: “Hoàng Hậu có phương pháp nào để hóa giải không?”
Hoa Nam suy nghĩ một lát, nói: “Chúng ta nên gặp vị Phiến Vũ cô nương này a, đồng thời cũng để cho Vương phi gặp nàng.”
“Tuyên một nữ tử phong trần tiến cung kiến giá, tựa hồ không ổn lắm.” Thái Hậu hơi cau mày, “Nếu truyền ra ngoài sẽ làm mất mặt hoàng thất.”
“Mẫu hậu, việc này cứ giao cho nhi thần.” Hoa Nam nháy nháy mắt với Thái Hậu, “Chúng ta sẽ cùng xem thực tâm của Đoan vương.”
Trong tháng, cứ mỗi mười lăm ngày Giang Giác đều đến Phượng Nghi Cung cùng Hoa Nam dùng bữa. Lần này, y nhân cơ hội đã nhắc nhở hắn, mùng năm tháng sau là tết Đoan Ngọ*. Thái Hậu cùng y dự định thiết yến trong cung, an bài một vài tiết mục biểu diễn. Không cần quá phô trương, chỉ mời mấy vị phi tần ở trong hậu cung và gia quyến của hai vị thân vương. Giang Giác đoán là có lẽ Thái Hậu muốn nhân dịp này để mọi người cùng nhau khuyên giải Vương phi, cho nên hắn liền đáp ứng, nói với Hoa Nam: “Ngươi cứ lo liệu đi, có gì không hiểu thì hỏi mẫu hậu.”
*Tết Đoan Ngọ: là một ngày tết truyền thống diễn ra vào ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch.
“Ân, ta nhất định làm tốt.” Hoa Nam nhu thuận gật đầu, “Tên của ngươi ta đã viết rất khá rồi, có thể ngừng lại được không?”
“Nếu đã luyện tốt cách viết hành thư*, vậy bây giờ luyện thể chữ lệ** đi. Nào, đến đây, để ta dạy cho ngươi.” Hoa Nam lại bị Giang Giác cầm tay viết xuống hai chữ ‘Giang Giác’.
“Sau khi luyện xong, chúng ta lại chuyển sang lối viết thảo***.” Giang Giác cười đến ôn nhu thanh nhã, hoàn toàn vô hại.
*hành thư: một kiểu viết chữ Hán gần giống với lối viết thảo.
**thể chữ lệ: loại chữ thông dụng thời Hán.
***lối viết thảo: kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh.
“Cái này so với hình phạt lúc đầu của ngươi không giống.” Hoa Nam buông bút xuống, không chịu viết tiếp nữa, “Ta cự tuyệt bị ngươi mang ra đùa giỡn.”
“Sao lại không giống chứ? Phải viết thật tốt đến khi ta hài lòng mới thôi, như vậy thì mới có thể mang ra cho người khác xem.” Giang Giác thay Hoa Nam mài mực, vì chính mình giải thích, “Ta không có mang ngươi ra đùa giỡn a. Ta chỉ muốn dạy một học sinh không ngoan ngoãn thôi, ta cũng rất vất vả.”
“Viết thì viết, chờ khi ta có thể đem tên ngươi viết cực kỳ đẹp ở tất cả các kiểu chữ, xem ngươi còn có thể nói cái gì nữa.” Hoa Nam ngồi nghiêm chỉnh lại, cầm lấy bút hết sức chăm chú viết chữ.
“Có quyết tâm như vậy thì tốt rồi.” Giang Giác khẽ vuốt mái tóc dài của y, rồi dùng ngón tay trỏ của mình xoắn lấy thành một vòng.
“Đừng có xoắn loạn tóc của ta.” Hoa Nam đẩy tay hắn ra, ánh mắt hơi chuyển, cười nói: “Hoàng Thượng, ta không nghĩ ra phải phạt ngươi làm gì. Như vậy đi, ngươi cho phép ta một việc.”
“Chuyện gì?” Giang Giác ngừng lại động tác trong tay, đầy hứng thú hỏi.
Hoa Nam nghiêng đầu, mỉm cười: “Mặc kệ vào ngày tết Đoan Ngọ đó ta làm gì hay nói gì, ngươi cũng không được ngăn cản.”
Giang Giác nhìn chăm chú đôi mắt tinh khiết của Hoa Nam, cuối cùng gật đầu ưng thuận: “Hảo.”
Thiết yến tết Đoan Ngọ được cử hành tại ngự hoa viên. Hoa Nam tổ chức yến hội ngoài trời, bởi vì trong ngày này, trước mặt mỗi người đều bày ra một cái khay bánh chưng. Trên chiếc mâm nhỏ trắng như tuyết là bánh chưng xanh biếc, thập phần đẹp mắt. Ngoài ra, còn có một mâm thịt cua cống phẩm. Chỉ duy nhất trước mặt Hoa Nam là bày ra đầy hoa quả cùng mật ong.
Giang Giác thấp giọng cười đùa: “Nghe mẫu hậu nói cung yến ngày hôm nay là do ngươi trích ra từ bổng lộc hằng tháng. Thức ăn nhiều như vậy, ngươi thực sự thiệt hại to rồi.”
Hoa Nam làm mặt quỷ với hắn, nói: “Cho nên ta quyết định, sau khi ăn xong ngươi phải thanh toán cho ta. Con cua này rất quý hiếm a.”
Thái Hậu thấy hai người thì thầm to nhỏ thì cho là bọn họ tình cảm đã dần dần tốt đẹp hơn, không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng. Thấy nhi tử Giang Minh mặt trầm ngâm như nước, không nói tiếng nào nhìn chăm chú hai người kia, bà liền cao giọng nói: “Minh nhi, ngươi nhìn người ta làm gì? Ai ngồi đây cũng có đôi có cặp, ngươi khi nào mới đồng ý tìm cho mẫu hậu một người con dâu?”
Hoa Nam và Giang Giác đều nhìn về phía Giang Minh. Giang Giác theo thói quen vẫn sử dụng khẩu khí nhàn nhạt: “Mẫu hậu, việc này nhi thần cũng không tự mình làm chủ được. Người ta yêu không yêu ta, còn người yêu ta thì ta lại không yêu.”
Giang Giác cười nhẹ, hỏi: “Ngươi chỉ toàn nói ra những lời không biết xấu hổ. Trong nội cung, có cung nữ nào gặp ngươi mà không mặt đỏ, tim đập như trống? Có muôn vàn đóa hoa như thế, hiện tại ngươi ngược lại nói rằng không tìm được người yêu. Ngươi rốt cuộc yêu thích dạng người thế nào?”
Giang Minh mỉm cười, ánh mắt chậm rãi quét qua mỗi người ở đây. Cuối cùng, khi đến Hoa Nam thì dừng lại. Cho dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi cũng đủ khiến y nhận ra. Hắn từ tốn nói: “Người ta yêu thích vừa hồn nhiên lại vừa đáng yêu, vừa ngây thơ lại vừa thông minh, trên đời này sẽ không tìm được người thứ hai.”
Đáy mắt Giang Giác lóe lên một tia sắc bén lạnh lẽo, nhanh đến mức không có bất cứ người nào nhận ra. Hắn thản nhiên nói: “Phải không? Y không thương ngươi, thực sự là đáng tiếc.”
Hoa Nam rất nhạy cảm, lập tức phát giác ra được khí tức quanh Giang Giác trở nên lạnh buốt. Khi y vừa định ngồi gần hắn thêm một chút thì hắn đã quay đầu lại, mỉm cười với y: “Tiểu Nam, ngươi xem có chọn được người nào thích hợp ở quê ngươi không? Ta nghĩ lang hoàn khẳng định có giai nhân có thể làm cho Tứ đệ động lòng.”
“Cái này…” Hoa Nam hơi lộ ra vẻ do dự, nói với Giang Minh: “Vương gia thấy Hoa Văn thế nào?”
Giang Minh phun một ngụm rượu ra. Còn Hoa Nam, y cảm giác được phía sau có hai thanh phi đao đang phóng về phía mình. Không cần hỏi cũng biết đó là ánh mắt thù hận của Hoa Văn.
“Nếu không thích, vậy xem như quên đi.” Hoa Nam khoát khoát tay, “Trên đời này, chuyện không thể miễn cưỡng nhất chính là nhân duyên. Khi duyên phận đến, muốn trốn cũng trốn không thoát. Vương gia cứ kiên nhẫn đợi a.”
“Đa tạ Hoàng Hậu giáo huấn, xin tiếp nhận cát ngôn* của Hoàng Hậu.” Giang Minh cúi người xuống một chút, từ phía xa xa nâng chén với y.
*cát ngôn: lời nói mang theo may mắn.
“Hoàng Hậu, không phải là ngươi đã an bài tiết mục giúp vui cho mọi người sao?” Thái Hậu thấy không khí có chút gượng gạo liền mở miệng hóa giải.
Hoa Nam gật đầu, mỉm cười nói: “Vâng ạ.”
Y vỗ vỗ tay, hoa ảnh ở cách đó không xa liền truyền đến tiếng đàn tính tính tang tang. Mọi người đồng loạt chú ý lắng nghe, nhìn về phía nữ tử toàn thân y phục màu hồng nhạt đang che mặt. Nàng nhảy múa rất đẹp, dáng người uyển chuyển, thỉnh thoảng lại có cơn gió nhẹ lướt qua, dịu dàng nâng lên chiếc khăn che mặt của nàng, ngẫu nhiên lộ ra phân nửa gương mặt. Chỉ vỏn vẹn nửa gương mặt thôi nhưng những ai tham dự đều phải công nhận nàng đúng là tuyệt sắc giai nhân.
Giang Giác không như những người khác để ý đến vũ đạo thanh linh này. Hắn nghiêng đầu, thờ ơ nhìn về phía Hoa Nam, không rõ y vì sao lại tìm người này đến nhảy múa.
“Lần trước không phải ngươi còn nổi giận đùng đùng, tiến cung thỉnh Thái hậu và Hoàng Thượng cho phép ngươi bỏ vợ? Ta hỏi ngươi yêu hay không yêu nàng, ngươi nói ngươi không biết. Hiện tại ta ban cái chết cho nàng, không phải vừa vặn giúp ngươi gạt bỏ chướng ngại trên con đường hạnh phúc sao? Vì sao ngươi ngược lại thay nàng cầu xin?”
“Ngươi cái tên tiểu hỗn đản này, uổng công ta đối với ngươi nhất mực chiếu cố. Nếu hôm nay ngươi muốn giết Vi Lan, ta tuyệt không tha thứ cho ngươi.”