Cảnh vương tựa hồ nhận ra trong đó có gì khác thường. Hắn nhìn ánh mắt Hoa Nam đang chuyên tâm thưởng thức điệu múa, rồi lại nhìn sang Giang Diễm hai tay nắm chặt, vẻ mặt đầy khẩn trương. Ánh mắt hắn lưu chuyển, bờ môi mang theo ý cười.
Điệu múa hoàn tất, nàng kia kia liền quỳ lạy hành lễ. Giang Giác thản nhiên nói: “Bình thân.”
Hoa Nam mỉm cười rạng rỡ với nàng: “Cô nương múa rất đẹp. Ta thấy tất cả mọi người đều xem không chớp mắt. Ngươi muốn ban thưởng cái gì cứ nói đi, Hoàng Thượng nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.”
Nàng kia nói: “Dân nữ có thể vì Thái hậu và Hoàng Thượng hiến nghệ đã là phúc khí lắm rồi, không dám thỉnh cầu ban thưởng.”
Hoa Nam nói: “Cô nương khiêm nhường quá. Có công thì phải thưởng. Ta thấy cô nương vẫn còn là khuê nữ*, chi bằng để ta chọn một người tứ hôn cho cô nương?”
*khuê nữ: thiếu nữ chưa lấy chồng.
Nàng kia hạ thấp người xuống, nói: “Tạ ơn Hoàng Hậu.”
“Đoan vương, vị cô nương này giỏi tài ca múa. Ta đem nàng ban cho ngươi làm Trắc phi, thế nào?” Hoa Nam nhìn về phía Giang Diễm nãy giờ vẫn một mực lặng yên không nói cùng với Đoan vương phi mỹ lệ nhưng lạnh lùng.
Trên mặt các vị phi tử đều lộ ra nét kinh ngạc. Đoan vương hơi do dự, đứng dậy lĩnh chỉ tạ ân. Đoan vương phi còn không đợi Đoan vương nói xong đã lãnh đạm nói: “Hoàng Hậu, thứ cho thần thiếp nói thẳng. Mang cô gái không rõ lai lịch này tứ hôn cho Đoan vương, thực sự không ổn. Thỉnh Hoàng Hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
“Không rõ lai lịch?” Hoa Nam bày ra một thần sắc như vừa mới bừng tỉnh đại ngộ, “À, là vì nàng đã dùng khăn che mặt. Phiến Vũ cô nương, tháo khăn che mặt xuống đi, đây là Vương phi mà cô nương luôn ngưỡng mộ.” Sau đó, y dùng vẻ mặt ôn hòa nói với Vương phi: “Ta nghe nói Đoan vương cùng Phiến Vũ cô nương đã sớm quen biết nhau, lại là lưỡng tình tương duyệt. Vương phi, không bằng ngươi hãy tác thành cho bọn họ. Người đời biết được cũng sẽ khen ngợi Vương phi hiền lương thục đức, vừa có đức hạnh lại vừa thấu tình đạt lý, chính là tấm gương tốt cho hết thảy nữ nhân trong thiên hạ. Hôm nay ta đứng ra làm mai mối, hi vọng Vương phi nể mặt ta đôi chút.”
Đoan vương phi ở phía xa hướng Hoa Nam quỳ xuống, nhất nhất khấu đầu, kiên cường nói: “Không phải thần thiếp không nể mặt Hoàng Hậu, nhưng thần thiếp thực sự không thể chịu đựng được việc cùng chung phu quân với nữ tử khác. Nếu như Hoàng Hậu kiên trì với chủ kiến của mình, xin ban thưởng cho thần thiếp cái chết, thần thiếp tuyệt đối không dám có một câu oán hận.”
Ôn hòa trong mắt Hoa Nam đã hoàn toàn biến mất, ngữ khí cũng không còn nồng nhiệt như lúc nãy. Lần đầu tiên, y bày ra tư thái của Hoàng Hậu, giống như sự tức giận đã vượt quá kiểm soát của mình. Y lạnh lùng nói: “Vương phi, ngươi kháng chỉ bất tuân là tội thứ nhất, mạo phạm phu quân là tội thứ hai, liên tiếp phạm phải hai trong ‘thất xuất chi điều’ là tội thứ ba. Nếu bổn Hoàng Hậu ban ngươi tội chết cũng không thể xem là quá đáng.”
Biểu tình Đoan vương phi vẫn đạm mạc như cũ, duy trì khí khái băng thanh ngọc khiết của mình. Nàng nhàn nhạt mở miệng: “Thần thiếp thà làm ngọc nát, quyết không làm ngói lành.”
Hoa Nam hừ lạnh một tiếng, nói với Mai Hương: “Ban rượu.”
“Hoàng Hậu, xin người hạ thủ lưu tình.” Đoan vương vội vàng quỳ xuống cầu xin thay cho thê tử. Kéo kéo ống tay áo của nàng, hắn thấp giọng nói: “Vi Lan, nàng không thể nhân nhượng hay sao?”
Đoan vương phi nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên nói: “Một nữ nhân như ta mà phải gả cho một người nam nhân như ngươi, thật đúng là bất hạnh lớn nhất cả đời này.”
Đoan vương gấp đến mức đổ đầy mồ hôi, dập đầu nói với Hoa Nam: “Hoàng Hậu, Hoàng tẩu, Người rất hồn nhiên lương thiện, sao có thể cứ như vậy ban cái chết cho người khác? Nàng là Vương phi của ta, là em dâu của Hoàng huynh, sao Người có thể tùy tiện xử tử một Nhất phẩm phu nhân chứ?”
Hoa Nam ngạc nhiên nói: “Lần trước không phải ngươi còn nổi giận đùng đùng, tiến cung thỉnh Thái hậu và Hoàng Thượng cho phép ngươi bỏ vợ? Ta hỏi ngươi yêu hay không yêu nàng, ngươi nói ngươi không biết. Hiện tại ta ban cái chết cho nàng, không phải vừa vặn giúp ngươi gạt bỏ chướng ngại trên con đường hạnh phúc sao? Vì sao ngươi ngược lại thay nàng cầu xin? Người đâu, kéo Đoan Vương ra! Mai Hương, ban rượu cho Đoan vương phi!”
Hoàng Hậu ra lệnh một tiếng, lập tức có hai thái giám bước đến kéo Đoan vương ra chỗ khác. Giang Diễm tức giận thở gấp, điên cuồng đến mức cũng không còn quản gì mệnh lệnh của Hoàng Hậu, một quyền đánh ngã hai tên thái giám. Hắn hai mắt đỏ ngầu, nói với Giang Giác: “Tam ca, sao Người có thể mặc cho tiểu hài tử không hiểu chuyện kia mặc sức lộng hành? Người sao có thể để cho Vi Lan của ta bị xử tử?”
Hoa Nam một chưởng đánh xuống bàn, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn tràn đầy tức giận: “Láo xược! Ngươi dám chỉ trích bổn Hoàng Hậu à? Các ngươi còn đứng sững sờ ở đó làm gì, mau kéo Đoan vương ra chỗ khác! Mai Hương, lập tức mang rượu độc đến cho Vương phi!”
Giang Giác hờ hững nói: “Ngũ đệ, chẳng lẽ Hoàng Hậu nói có gì không đúng? Vương phi được nuông chiều tùy hứng, không giữ phụ đạo, nếu truyền ra ngoài thì Hoàng thất còn mặt mũi gì nữa, cần chi phải giữ lại?” Những lời này của Giang Giác là để ngăn không cho các vị phi tần khác mở miệng cầu xin thay Vương phi, bằng không chỉ sợ là sẽ làm Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu tức giận.
Từ nhỏ, Giang Giác đã cùng vị đệ đệ ruột thịt này sống nương tựa lẫn nhau, yêu thương đối với hắn chỉ có tăng chứ không giảm. Tính cách Giang Diễm luôn luôn có phần hơi quá mức kích động, bình thường hắn vẫn nghe lời Giang Giác nhất. Hôm nay, thấy Giang Giác có Hoàng Hậu mà quên mất đệ đệ, chấp thuận cho Hoàng Hậu hạ xuống hôn chỉ*, hắn vừa tức vừa gấp, hai mắt đỏ ngầu, tóc gáy dựng thẳng, uy hiếp Giang Giác: “Tam ca, nếu Người giết nàng thì ta sẽ giết đệ đệ mà Người vẫn bảo vệ từ nhỏ.” Sau đó, hắn lại chuyển hướng sang Hoa Nam: “Còn ngươi, ta thật không ngờ lang hoàn phúc địa lại có thể sinh ra một kẻ tâm địa rắn rết, bất phân thị phi như thế. Uổng cho ngươi có một gương mặt xinh đẹp thánh thiện, ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi đâu.”
*hôn chỉ: thánh chỉ bạo ngược vô tình.
Hoa Nam hoàn toàn bị Giang Diễm chọc giận. Thấy Mai Hương hai tay run rẩy, y tự mình đoạt lấy ly rượu, đi đến trước mặt Đoan vương phi, lạnh lùng nói với Giang Diễm: “Ngươi cho rằng ngươi thành quỷ thì có thể làm gì ta? Ta vốn là long thân*, sao có thể để cho loại oán quỷ như ngươi tiếp cận? Hừ, hôm nay ta muốn ngươi phải tận mắt nhìn nàng chết.”
*long thân: thân rồng.
Giang Diễm thấy Hoa Nam đưa ly rượu cho Vi Lan, rồi Vi Lan chậm rãi đưa ly rượu lên môi. Hắn mạnh mẽ giãy ra khỏi sự khống chế của hai tên thái giám, một tay đoạt lấy ly rượu quẳng xuống đất, một tay đẩy ngã Hoa Nam. Ôm chặt thê tử, hắn quát: “Ngươi cái tên tiểu hỗn đản này, uổng công ta đối với ngươi nhất mực chiếu cố. Nếu hôm nay ngươi muốn giết Vi Lan, ta tuyệt không tha thứ cho ngươi.”
“Không biết Đoan vương đã minh bạch chưa, cá cùng tay gấu, không thể có cả hai.
Nếu lúc đầu đã lựa chọn cá, vậy tức là đã mất đi tư cách có được tay gấu.”
Điệu múa hoàn tất, nàng kia kia liền quỳ lạy hành lễ. Giang Giác thản nhiên nói: “Bình thân.”
Hoa Nam mỉm cười rạng rỡ với nàng: “Cô nương múa rất đẹp. Ta thấy tất cả mọi người đều xem không chớp mắt. Ngươi muốn ban thưởng cái gì cứ nói đi, Hoàng Thượng nhất định sẽ đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.”
Nàng kia nói: “Dân nữ có thể vì Thái hậu và Hoàng Thượng hiến nghệ đã là phúc khí lắm rồi, không dám thỉnh cầu ban thưởng.”
Hoa Nam nói: “Cô nương khiêm nhường quá. Có công thì phải thưởng. Ta thấy cô nương vẫn còn là khuê nữ*, chi bằng để ta chọn một người tứ hôn cho cô nương?”
*khuê nữ: thiếu nữ chưa lấy chồng.
Nàng kia hạ thấp người xuống, nói: “Tạ ơn Hoàng Hậu.”
“Đoan vương, vị cô nương này giỏi tài ca múa. Ta đem nàng ban cho ngươi làm Trắc phi, thế nào?” Hoa Nam nhìn về phía Giang Diễm nãy giờ vẫn một mực lặng yên không nói cùng với Đoan vương phi mỹ lệ nhưng lạnh lùng.
Trên mặt các vị phi tử đều lộ ra nét kinh ngạc. Đoan vương hơi do dự, đứng dậy lĩnh chỉ tạ ân. Đoan vương phi còn không đợi Đoan vương nói xong đã lãnh đạm nói: “Hoàng Hậu, thứ cho thần thiếp nói thẳng. Mang cô gái không rõ lai lịch này tứ hôn cho Đoan vương, thực sự không ổn. Thỉnh Hoàng Hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
“Không rõ lai lịch?” Hoa Nam bày ra một thần sắc như vừa mới bừng tỉnh đại ngộ, “À, là vì nàng đã dùng khăn che mặt. Phiến Vũ cô nương, tháo khăn che mặt xuống đi, đây là Vương phi mà cô nương luôn ngưỡng mộ.” Sau đó, y dùng vẻ mặt ôn hòa nói với Vương phi: “Ta nghe nói Đoan vương cùng Phiến Vũ cô nương đã sớm quen biết nhau, lại là lưỡng tình tương duyệt. Vương phi, không bằng ngươi hãy tác thành cho bọn họ. Người đời biết được cũng sẽ khen ngợi Vương phi hiền lương thục đức, vừa có đức hạnh lại vừa thấu tình đạt lý, chính là tấm gương tốt cho hết thảy nữ nhân trong thiên hạ. Hôm nay ta đứng ra làm mai mối, hi vọng Vương phi nể mặt ta đôi chút.”
Đoan vương phi ở phía xa hướng Hoa Nam quỳ xuống, nhất nhất khấu đầu, kiên cường nói: “Không phải thần thiếp không nể mặt Hoàng Hậu, nhưng thần thiếp thực sự không thể chịu đựng được việc cùng chung phu quân với nữ tử khác. Nếu như Hoàng Hậu kiên trì với chủ kiến của mình, xin ban thưởng cho thần thiếp cái chết, thần thiếp tuyệt đối không dám có một câu oán hận.”
Ôn hòa trong mắt Hoa Nam đã hoàn toàn biến mất, ngữ khí cũng không còn nồng nhiệt như lúc nãy. Lần đầu tiên, y bày ra tư thái của Hoàng Hậu, giống như sự tức giận đã vượt quá kiểm soát của mình. Y lạnh lùng nói: “Vương phi, ngươi kháng chỉ bất tuân là tội thứ nhất, mạo phạm phu quân là tội thứ hai, liên tiếp phạm phải hai trong ‘thất xuất chi điều’ là tội thứ ba. Nếu bổn Hoàng Hậu ban ngươi tội chết cũng không thể xem là quá đáng.”
Biểu tình Đoan vương phi vẫn đạm mạc như cũ, duy trì khí khái băng thanh ngọc khiết của mình. Nàng nhàn nhạt mở miệng: “Thần thiếp thà làm ngọc nát, quyết không làm ngói lành.”
Hoa Nam hừ lạnh một tiếng, nói với Mai Hương: “Ban rượu.”
“Hoàng Hậu, xin người hạ thủ lưu tình.” Đoan vương vội vàng quỳ xuống cầu xin thay cho thê tử. Kéo kéo ống tay áo của nàng, hắn thấp giọng nói: “Vi Lan, nàng không thể nhân nhượng hay sao?”
Đoan vương phi nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên nói: “Một nữ nhân như ta mà phải gả cho một người nam nhân như ngươi, thật đúng là bất hạnh lớn nhất cả đời này.”
Đoan vương gấp đến mức đổ đầy mồ hôi, dập đầu nói với Hoa Nam: “Hoàng Hậu, Hoàng tẩu, Người rất hồn nhiên lương thiện, sao có thể cứ như vậy ban cái chết cho người khác? Nàng là Vương phi của ta, là em dâu của Hoàng huynh, sao Người có thể tùy tiện xử tử một Nhất phẩm phu nhân chứ?”
Hoa Nam ngạc nhiên nói: “Lần trước không phải ngươi còn nổi giận đùng đùng, tiến cung thỉnh Thái hậu và Hoàng Thượng cho phép ngươi bỏ vợ? Ta hỏi ngươi yêu hay không yêu nàng, ngươi nói ngươi không biết. Hiện tại ta ban cái chết cho nàng, không phải vừa vặn giúp ngươi gạt bỏ chướng ngại trên con đường hạnh phúc sao? Vì sao ngươi ngược lại thay nàng cầu xin? Người đâu, kéo Đoan Vương ra! Mai Hương, ban rượu cho Đoan vương phi!”
Hoàng Hậu ra lệnh một tiếng, lập tức có hai thái giám bước đến kéo Đoan vương ra chỗ khác. Giang Diễm tức giận thở gấp, điên cuồng đến mức cũng không còn quản gì mệnh lệnh của Hoàng Hậu, một quyền đánh ngã hai tên thái giám. Hắn hai mắt đỏ ngầu, nói với Giang Giác: “Tam ca, sao Người có thể mặc cho tiểu hài tử không hiểu chuyện kia mặc sức lộng hành? Người sao có thể để cho Vi Lan của ta bị xử tử?”
Hoa Nam một chưởng đánh xuống bàn, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn tràn đầy tức giận: “Láo xược! Ngươi dám chỉ trích bổn Hoàng Hậu à? Các ngươi còn đứng sững sờ ở đó làm gì, mau kéo Đoan vương ra chỗ khác! Mai Hương, lập tức mang rượu độc đến cho Vương phi!”
Giang Giác hờ hững nói: “Ngũ đệ, chẳng lẽ Hoàng Hậu nói có gì không đúng? Vương phi được nuông chiều tùy hứng, không giữ phụ đạo, nếu truyền ra ngoài thì Hoàng thất còn mặt mũi gì nữa, cần chi phải giữ lại?” Những lời này của Giang Giác là để ngăn không cho các vị phi tần khác mở miệng cầu xin thay Vương phi, bằng không chỉ sợ là sẽ làm Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu tức giận.
Từ nhỏ, Giang Giác đã cùng vị đệ đệ ruột thịt này sống nương tựa lẫn nhau, yêu thương đối với hắn chỉ có tăng chứ không giảm. Tính cách Giang Diễm luôn luôn có phần hơi quá mức kích động, bình thường hắn vẫn nghe lời Giang Giác nhất. Hôm nay, thấy Giang Giác có Hoàng Hậu mà quên mất đệ đệ, chấp thuận cho Hoàng Hậu hạ xuống hôn chỉ*, hắn vừa tức vừa gấp, hai mắt đỏ ngầu, tóc gáy dựng thẳng, uy hiếp Giang Giác: “Tam ca, nếu Người giết nàng thì ta sẽ giết đệ đệ mà Người vẫn bảo vệ từ nhỏ.” Sau đó, hắn lại chuyển hướng sang Hoa Nam: “Còn ngươi, ta thật không ngờ lang hoàn phúc địa lại có thể sinh ra một kẻ tâm địa rắn rết, bất phân thị phi như thế. Uổng cho ngươi có một gương mặt xinh đẹp thánh thiện, ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi đâu.”
*hôn chỉ: thánh chỉ bạo ngược vô tình.
Hoa Nam hoàn toàn bị Giang Diễm chọc giận. Thấy Mai Hương hai tay run rẩy, y tự mình đoạt lấy ly rượu, đi đến trước mặt Đoan vương phi, lạnh lùng nói với Giang Diễm: “Ngươi cho rằng ngươi thành quỷ thì có thể làm gì ta? Ta vốn là long thân*, sao có thể để cho loại oán quỷ như ngươi tiếp cận? Hừ, hôm nay ta muốn ngươi phải tận mắt nhìn nàng chết.”
*long thân: thân rồng.
Giang Diễm thấy Hoa Nam đưa ly rượu cho Vi Lan, rồi Vi Lan chậm rãi đưa ly rượu lên môi. Hắn mạnh mẽ giãy ra khỏi sự khống chế của hai tên thái giám, một tay đoạt lấy ly rượu quẳng xuống đất, một tay đẩy ngã Hoa Nam. Ôm chặt thê tử, hắn quát: “Ngươi cái tên tiểu hỗn đản này, uổng công ta đối với ngươi nhất mực chiếu cố. Nếu hôm nay ngươi muốn giết Vi Lan, ta tuyệt không tha thứ cho ngươi.”
“Không biết Đoan vương đã minh bạch chưa, cá cùng tay gấu, không thể có cả hai.
Nếu lúc đầu đã lựa chọn cá, vậy tức là đã mất đi tư cách có được tay gấu.”