Sau tết Đoan Ngọ, Hoa Nam bắt đầu có cuộc sống hơi quá mức an nhàn. Mấy lần, y đột nhiên nảy ra ý tưởng năn nỉ Giang Giác cho phép y thỉnh thoảng được xuất cung du ngoạn, thế nhưng Giang Giác lại không đáp ứng.
“Ca ca.” Y lại gọi Giang Giác như vậy, mở to đôi mắt ngây thơ trong sáng tràn ngập chờ mong, “Chỉ một lần thôi.”
Giang Giác suy nghĩ một chút, học theo vẻ vô tội của Hoa Nam, nói: “Hoàng Hậu của ta xinh đẹp như thế, ta không muốn để cho người khác ngắm nhìn.”
Hoa Nam sờ sờ mặt mình, thương lượng: “Vậy ta đây sẽ mang khăn che mặt.”
“Không được. Dáng người tao nhã của ngươi rất mê người, ta không thích người khác nhìn chăm chú.” Giang Giác nghiêm túc nói: “Muốn xuất cung du ngoạn cũng được, chờ đến đêm thất tịch*, ta sẽ dẫn ngươi đến Trùng hoa viên chơi, được không?” Trùng hoa viên là một trong bốn tòa lâm viên của hoàng gia, quanh năm hoa thơm đua nở khoe sắc cả một góc trời. Ở đó có rất nhiều loại hoa quý hiếm đồng loạt nở rộ, đẹp không tả xiết.
*thất tịch: đêm mùng 7 tháng 7 âm lịch hàng năm, là đêm hội ngộ của Ngưu Lang – Chức Nữ.
“Được rồi.” Hoa Nam cắn cắn môi, trong lòng thở dài: “Vậy là ta còn phải chờ rất lâu.”
“Ân, ta mang ngươi ra ngoài dạo chơi lâm viên, ngươi phải cảm tạ ta thế nào đây?” Giang Giác ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng hỏi, trong ôn nhu còn có chút mập mờ.
Hoa Nam vội vàng che miệng lại, dùng ánh mắt đề phòng nhìn Giang Giác. Hắn nhịn không được cười phá lên, thở dài nói: “Rồi rồi, ta không hôn ngươi.”
Hoa Nam buông tay ra, y có chút áy náy, cũng có chút ngượng ngùng, dùng giọng điệu vui đùa nói: “Đây là hành vi rất thân mật, ngươi nên đi hôn ngươi những phi tử kia. Chúng ta chỉ là bằng hữu, là thân nhân thôi.”
“Phi tử làm sao thân thiết bằng Hoàng Hậu được? Ngươi là chính thê, các nàng là thứ thiếp.” Giang Giác mỉm cười, tựa hồ như đã quên lời hứa hẹn lúc trước.
Hoa Nam không muốn cùng Giang Giác tiếp tục tranh luận đề tài này, liền đi đến bên cạnh thư án, bày giấy mực ra, nghiêng đầu hỏi: “Ta tặng ngươi bức tranh xem như tạ lễ, thế nào?”
“Ngươi vẽ tranh?” Giang Giác vô cùng kinh ngạc, không phải nói y không thích đọc sách viết chữ sao?
Hoa Nam liếc nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, nói: “Ta còn viết chữ nữa.”
Giang Giác thấy Hoa Nam biểu tình khả ái thì vui vẻ tươi cười, đi đến bên cạnh nhìn y vẽ tranh. Kỹ thuật vẽ tranh của y nhìn thế nào cũng không ra nét yếu kém. Hắn kiên nhẫn nhìn y lướt nhẹ vài đường bút, quả nhiên không ngoài dự đoán, bức tranh của y chính là một nụ hoa sen sắp nở rộ. Từng chiếc lá sen to như chiếc ô bao ngoài nụ hoa, bảy tám con bươm bướm bay lượn xung quanh nụ hoa sen cùng lá sen. Có lẽ bởi vì y phối màu rất tốt, cho nên sau khi hoàn thành Giang Giác mới có cảm giác dường như hình ảnh sinh động trong bức tranh là có thật ngoài đời, và đã được một vị thần tiên đặt vào trong tranh.
“Đẹp không?” Trong mắt Hoa Nam thoáng lộ ra thần thái ngạo ngễ, khóe môi mang theo nụ cười tự tin nhàn nhạt.
“Hóa ra nương tử còn có tài nghệ này, vi phu thất kính.” Giang Giác nâng bức tranh lên thưởng thức, mỉm cười tinh quái với Hoa Nam.
Hoa Nam tự động lờ đi sự trêu chọc của Giang Giác. Y đem bức tranh đặt xuống bàn, nói với hắn một cách thần bí: “Còn có thứ này càng thú vị hơn.” Nói rồi, y thổi nhẹ vào bức tranh một chút, chỉ thấy trong tranh dần dần diễn ra biến hóa, giống như được một cơn gió tiên thổi qua, lá sen nhẹ nhàng đong đưa, hồ điệp nhẹ nhàng nhảy múa, ngay cả nụ hoa cũng chậm rãi nở rộ. Bức họa này đã thật sự biến thành vật thể sống!
Trong khoảnh khắc, Giang Giác chỉ biết trợn mắt há mồm. Rốt cuộc, hắn cầm tay Hoa Nam lên hôn một cái, mở lời tán dương: “Hoàng Hậu thật sự rất giỏi. Ngoại trừ cái này còn có thứ gì kỳ diệu nữa không?”
Hoa Nam lắc đầu, cười hì hì: “Không có a, ta chỉ biết một chút trò vặt của tiểu hài tử thôi, ha ha.”
“Thật sự tặng cho ta?” Trong mắt Giang Giác hiện lên tia rạng rỡ, có chút hưng phấn.
“Đương nhiên, để ta gọi Mai Hương treo lên tường.” Hoa Nam cất giọng gọi: “Mai Hương.”
Mai Hương đáp lời rồi đi vào, phụng chỉ cầm lấy bức tranh. Nhìn thấy bức tranh tựa như vật thể sống, nàng đã giật mình không ít, đối với Hoa Nam ngoại trừ yêu mến tiếc thương nay lại càng thêm một phần kính phục sùng bái.
“Ta thật sự đã cưới về được một báu vật.” Giang Giác ôm lấy thắt lưng Hoa Nam, thấp giọng hỏi: “Nếu ta nói rằng, ta nguyện ý từ nay về sau cả thể xác lẫn tinh thần đều chung thủy với một mình ngươi, như vậy ngươi có nguyện ý tiếp nhận ta không?”
Hoa Nam nhìn hắn không chớp mắt. Thật lâu sau, y mới nói: “Vậy các phi tử của ngươi phải tính sao đây? Ngươi là ông trời của các nàng, nếu ngươi không cần các nàng nữa, không phải ông trời của các nàng sẽ sụp đổ sao?”
Giang Giác thoáng sững sờ. Chốc lát sau, hắn ôn hòa cười nói: “Nói vậy là… trong mắt ngươi ta thuộc về xuất thân không thanh bạch, cho nên ngươi căn bản không nghĩ gì đến ta.”
Hoa Nam lắc đầu, cảm thấy hơi kích động: “Ngươi nói quá lời rồi. Kỳ thực, ngươi là Đế vương chi tôn, nếu thật sự muốn ta thì cũng không phải là không thể. Nhưng ngươi lại tôn trọng ta, hỏi ý kiến của ta. Chỉ bởi vì điểm này thôi, đã khiến cho Hoa Nam không hề hối hận vì bước vào cửa cung.”
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt bọn họ nhìn nhau không thể chỉ dùng hai chữ ôn nhu mà hình dung. Ánh mắt cả hai đều rạng rỡ tươi sáng, phảng phất như có thể tiến vào nội tâm đối phương.
“Cá cùng tay gấu, không thể có cả hai.” Giang Giác lặp lại câu Hoa Nam từng nói trong dịp tết Đoan Ngọ ngày đó. “Không phải bởi vì thân phận vượt trội mà có thể có được đặc quyền.”
Hoa Nam mỉm cười, không trả lời.
Từ hôm ấy, những rung động của Giang Giác đối với Hoa Nam càng lúc càng phức tạp hơn. Khi xưa, hắn yêu thích sự hồn nhiên lương thiện rồi đôi khi lại có chút khôn vặt của y, nhưng đó thực sự không thể xem là động tâm được, hắn chỉ là thích trêu chọc y thôi. Khi Giang Diễm tiến cung, nháo loạn đòi bỏ vợ thì hắn mới hiểu được là Hoa Nam tuyệt đối không hề đơn giản, dễ dàng nhìn thấu như hắn vẫn nghĩ. Đây không phải là chỉ vấn đề nội tâm y quá mức phòng bị, là do hắn chưa nhìn thấu con người sâu bên trong y. Thế là hắn bắt đầu nảy sinh lòng hiếu kỳ với y, muốn chú ý đến y. Khi y ngồi trong lòng hắn nói y sợ hãi, hắn thật sự cảm thấy thương tiếc đau lòng. Tiếp theo, vào ngày cung yến tết Đoan Ngọ, y bức Giang Diễm phải bày tỏ lập trường, thái độ kiên quyết bình tĩnh tự nhiên. Hắn ý thức được, Hoa Nam tuyệt không phải chỉ là một hài tử đơn thuần. Qua một thời gian nữa, y sẽ trưởng thành tựa như cây đại thụ che trời, không chút thua kém mà cùng hắn sóng vai sánh bước. Hắn có cảm giác, cuối cùng hắn đã bắt đầu nhận thức Hoa Nam. Không phải chỉ vì dung mạo bên ngoà, mà là những gì khắc sâu bên dưới vẻ hồn nhiên. Nhận thức này khiến cho nội tâm của hắn rất an tâm kiên định, phảng phất như trái tim cô độc của hắn đột nhiên tìm được một nửa tâm đầu ý hợp, có thể cùng nhau hòa chung nhịp đập.
Cuối cùng, đêm thất tịch đầy chờ mong cũng đến. Từ sáng sớm Hoa Nam đã chọn một bộ y phục màu trắng có thêu hoa mai trên tay áo. Không đợi Mai Hương hầu hạ, y đã tự mình mặc. Ngoài ra, cũng không giống như thường đội ngọc quan* trên đầu, y chỉ dùng một dải lụa màu xanh nhạt buộc lấy mái tóc đen nhánh, phiêu dật nhẹ nhàng.
*ngọc quan: đại khái là cái thứ đẹp đẽ để trang trí cho búi tóc trên đầu.
Mai Hương cười nói: “Các vị nương nương khác đều cố gắng dùng y phục cùng kiểu tóc đặc biệt để thu hút sự chú ý của Hoàng Thượng, Người ngược lại cứ càng đơn giản càng tốt.”
Hoa Nam tự ngắm nhìn bản thân một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy rất ổn, liền không chút nào kiêng kị nói với Mai Hương: “Ta không muốn hắn chú ý, cứ phải lăn qua lăn lại chính mình làm gì chứ? Hơn nữa, ta là nam hài tử, không giống với các cô nương nhà người ta. Ta không cần xinh đẹp, chỉ cần thoải mái dễ chịu.”
Mai Hương nghe vậy thì lắc lắc đầu. Vị Hoàng Hậu này, dù Hoàng Thượng yêu mến y thì y cũng không chịu nuông chìu bản thân chút nào.
Đến lúc xuất phát, Hoa Nam mới phát hiện ra không phải chỉ có y đi cùng Giang Giác mà còn có bốn vị phi tử cùng hai hài tử của hắn nữa. Lập tức, một nỗi buồn vô cớ dâng lên trong ***g ngực y.
Khi đã đến Trùng hoa viên, Hoa Nam xuống xe rồi mới nhận ra mọi người đều là trang phục lộng lẫy, chỉ có y một thân trang phục đơn giản thoải mái, cảm giác cứ như lạc lõng khỏi mọi người. Giang Giác thấy y có đôi chút xấu hổ liền cười nói: “Hoàng Hậu mặc bạch y rất đẹp, phiêu dật như thiên tiên.”
Hoa Nam miễn cưỡng cười cười. Lúc này, tiểu công chúa Minh Châu đã chạy đến dùng thanh âm non nớt bái kiến y, rốt cuộc đã làm cho y thấy có vài phần thực vui vẻ. Dắt theo tiểu công chúa, y tiện tay hái vài đóa hoa để vào vạt áo của nàng, rồi lại dẫn nàng đến bụi hoa gần đó bắt bướm, không tham dự chuyện trò với Giang Giác và bốn vị phi tử của hắn.
“Hoàng Hậu, trên đầu mẫu thân có cài hoa, con cũng muốn cài nữa.” Minh Châu chơi mệt rồi liền kéo kéo ống tay áo của Hoa Nam làm nũng.
Hoa Nam ngẩng đầu nhìn về phía đám người tuấn nam mỹ nữ ở đằng kia, chỉ thấy trên búi tóc bốn vị phi tử đều cài một đóa hoa tươi, vẻ xinh đẹp mỹ lệ tăng thêm mấy phần. Bọn họ ai nấy cười đùa vui vẻ, trên sắc mặt ngập tràn vẻ hân hoan, bởi vì những đóa hoa này là do vị phu quân chí cao vô thượng tự tay cài lên tóc cho bọn họ. Cúi đầu nhìn Minh Châu chăm chú, y nói: “Con để kiểu tóc trái đào của ấu nữ*, không có búi tóc, không cài hoa được đâu. Chờ khi nào con lớn lên rồi sẽ cài nhé.”
*ấu nữ: bé gái còn nhỏ tuổi.
Minh Châu gật gật đầu, ngây thơ nói: “Vậy con phải lớn nhanh lên một chút mới được.”
Hoa Nam cười cười, nựng nịu khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của nàng. Thấy Giang Giác vẫy vẫy tay ý bảo hãy tiến đến, y liền dẫn Minh Châu đi về phía mọi người.
“Vừa đúng lúc hoa sen trong ‘yêu nguyệt trì’ nở, chúng ta cùng đi ngắm a.” Giang Giác nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu, cách mọi người một khoảng mà sánh bước với Hoa Nam.
Hoa sen trong ‘yêu nguyệt trì’ quả thật vừa mới nở, màu trắng, màu hồng, màu vàng đều có, theo từng cơn gió nhẹ mà truyền đến mùi hương thơm nhàn nhạt.
Giang Giác buông tay Minh Châu ra, thấy bên cạnh ao có một chiếc thuyền nhỏ liền nhẹ nhàng bước xuống. Cũng không gọi bất cứ ai lên thuyền, hắn một mình bơi thuyền ra giữa hồ, để lại mọi người trên bờ ngơ ngác nhìn nhau. Minh Châu khó hiểu hỏi: “Phụ hoàng một mình chơi cái gì vậy, sao không mang theo chúng ta?”
Niên phi che miệng cười, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt Minh Châu, trả lời: “Phụ hoàng của con muốn đi hái một đóa hoa sen đẹp nhất cho tiểu công chúa bảo bối đáng yêu nha.”
“Thật sao?” Minh Châu hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ hồng lên, “Phụ hoàng thật tốt.”
Mọi người đợi một hồi, Giang Giác cuối cùng cũng chậm rãi bơi thuyền trở về bờ, cầm trong tay một đóa sen trắng, nhảy khỏi thuyền đi đến trước mặt Hoa Nam. Mang theo tia rạng rỡ lấp lánh trong mắt, hắn cười dịu dàng, nói: “Dù hàng nghìn hàng vạn đóa hoa thu vào tầm mắt, nhưng có thể xứng đôi với Hoàng Hậu thánh khiết thanh nhã thì chỉ có một đóa này mà thôi.”
*Ôi trời ơi, anh Giác sến quá đi
Thời tiết tháng bảy nóng bức, Giang Giác một mình chèo thuyền hái hoa, chóp mũi đã thấm ướt vài giọt mồ hôi óng ánh, hai gò má cũng đỏ ửng làm say lòng người. Hoa Nam có cảm giác như y đang ở trong một giấc mộng đầy hào quang. Nhận lấy đóa hoa sen, y vô tình chạm vào bàn tay ôn hòa của hắn, ngực không khỏi run lên theo luồng tê dại từ bàn tay truyền đến, bất giác cũng đỏ mặt theo hắn.
“Phụ hoàng bất công, chỉ hái cho Hoàng Hậu mà không hái cho nữ nhi, nữ nhi tức giận rồi.” Minh Châu giậm chân, trốn ở bên cạnh mẫu thân mà phản ứng với phụ thân.
Giang Giác bước đến ôm lấy nữ nhi của mình, ôn nhu dụ dỗ: “Minh Châu không phải có hoa rồi sao? Bé ngoan thì không thể có lòng tham.”
“Phụ hoàng, tỷ tỷ có hoa, con cũng muốn nữa.” Trưởng hoàng tử Giang Kì nhỏ hơn Minh Châu một chút cũng kéo kéo ống tay áo phụ thân làm nũng.
“Vậy thì cho con một đóa.” Giang Giác chọn lấy một đóa hoa đang nở rộ mà hái, đặt vào trong tay nhi tử.
Ngẩng đầu lên, hắn giống như lơ đãng nhìn về phía Hoa Nam, gương mặt tươi cười dịu dàng mang theo vô hạn nhu tình.
Gương mặt Hoa Nam bất giác đỏ bừng, vội vã đưa mắt nhìn về phía ao sen đang gợn sóng biếc theo từng cơn gió.
Hắn nói hắn tin tưởng kỳ tích bất ngờ, nhưng hắn không biết rằng bất ngờ cùng kỳ tích đều cần thiên thời địa lợi nhân hòa, mà giữa bọn họ, cả ba thứ ấy đều không có đủ. Hắn nói ‘Lòng ta không phải là đá, không thể chuyển dời’, nhưng cố chấp cùng kiên cường ấy có thể kiên trì bao lâu?
Nhiệt tình của hắn không nhận được sự hồi đáp, trong lòng không nhận được sự an ủi, có thể hay không sẽ buông tay, có thể hay không trái tim sẽ chết?
“Ca ca.” Y lại gọi Giang Giác như vậy, mở to đôi mắt ngây thơ trong sáng tràn ngập chờ mong, “Chỉ một lần thôi.”
Giang Giác suy nghĩ một chút, học theo vẻ vô tội của Hoa Nam, nói: “Hoàng Hậu của ta xinh đẹp như thế, ta không muốn để cho người khác ngắm nhìn.”
Hoa Nam sờ sờ mặt mình, thương lượng: “Vậy ta đây sẽ mang khăn che mặt.”
“Không được. Dáng người tao nhã của ngươi rất mê người, ta không thích người khác nhìn chăm chú.” Giang Giác nghiêm túc nói: “Muốn xuất cung du ngoạn cũng được, chờ đến đêm thất tịch*, ta sẽ dẫn ngươi đến Trùng hoa viên chơi, được không?” Trùng hoa viên là một trong bốn tòa lâm viên của hoàng gia, quanh năm hoa thơm đua nở khoe sắc cả một góc trời. Ở đó có rất nhiều loại hoa quý hiếm đồng loạt nở rộ, đẹp không tả xiết.
*thất tịch: đêm mùng 7 tháng 7 âm lịch hàng năm, là đêm hội ngộ của Ngưu Lang – Chức Nữ.
“Được rồi.” Hoa Nam cắn cắn môi, trong lòng thở dài: “Vậy là ta còn phải chờ rất lâu.”
“Ân, ta mang ngươi ra ngoài dạo chơi lâm viên, ngươi phải cảm tạ ta thế nào đây?” Giang Giác ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng hỏi, trong ôn nhu còn có chút mập mờ.
Hoa Nam vội vàng che miệng lại, dùng ánh mắt đề phòng nhìn Giang Giác. Hắn nhịn không được cười phá lên, thở dài nói: “Rồi rồi, ta không hôn ngươi.”
Hoa Nam buông tay ra, y có chút áy náy, cũng có chút ngượng ngùng, dùng giọng điệu vui đùa nói: “Đây là hành vi rất thân mật, ngươi nên đi hôn ngươi những phi tử kia. Chúng ta chỉ là bằng hữu, là thân nhân thôi.”
“Phi tử làm sao thân thiết bằng Hoàng Hậu được? Ngươi là chính thê, các nàng là thứ thiếp.” Giang Giác mỉm cười, tựa hồ như đã quên lời hứa hẹn lúc trước.
Hoa Nam không muốn cùng Giang Giác tiếp tục tranh luận đề tài này, liền đi đến bên cạnh thư án, bày giấy mực ra, nghiêng đầu hỏi: “Ta tặng ngươi bức tranh xem như tạ lễ, thế nào?”
“Ngươi vẽ tranh?” Giang Giác vô cùng kinh ngạc, không phải nói y không thích đọc sách viết chữ sao?
Hoa Nam liếc nhìn hắn với ánh mắt khinh thường, nói: “Ta còn viết chữ nữa.”
Giang Giác thấy Hoa Nam biểu tình khả ái thì vui vẻ tươi cười, đi đến bên cạnh nhìn y vẽ tranh. Kỹ thuật vẽ tranh của y nhìn thế nào cũng không ra nét yếu kém. Hắn kiên nhẫn nhìn y lướt nhẹ vài đường bút, quả nhiên không ngoài dự đoán, bức tranh của y chính là một nụ hoa sen sắp nở rộ. Từng chiếc lá sen to như chiếc ô bao ngoài nụ hoa, bảy tám con bươm bướm bay lượn xung quanh nụ hoa sen cùng lá sen. Có lẽ bởi vì y phối màu rất tốt, cho nên sau khi hoàn thành Giang Giác mới có cảm giác dường như hình ảnh sinh động trong bức tranh là có thật ngoài đời, và đã được một vị thần tiên đặt vào trong tranh.
“Đẹp không?” Trong mắt Hoa Nam thoáng lộ ra thần thái ngạo ngễ, khóe môi mang theo nụ cười tự tin nhàn nhạt.
“Hóa ra nương tử còn có tài nghệ này, vi phu thất kính.” Giang Giác nâng bức tranh lên thưởng thức, mỉm cười tinh quái với Hoa Nam.
Hoa Nam tự động lờ đi sự trêu chọc của Giang Giác. Y đem bức tranh đặt xuống bàn, nói với hắn một cách thần bí: “Còn có thứ này càng thú vị hơn.” Nói rồi, y thổi nhẹ vào bức tranh một chút, chỉ thấy trong tranh dần dần diễn ra biến hóa, giống như được một cơn gió tiên thổi qua, lá sen nhẹ nhàng đong đưa, hồ điệp nhẹ nhàng nhảy múa, ngay cả nụ hoa cũng chậm rãi nở rộ. Bức họa này đã thật sự biến thành vật thể sống!
Trong khoảnh khắc, Giang Giác chỉ biết trợn mắt há mồm. Rốt cuộc, hắn cầm tay Hoa Nam lên hôn một cái, mở lời tán dương: “Hoàng Hậu thật sự rất giỏi. Ngoại trừ cái này còn có thứ gì kỳ diệu nữa không?”
Hoa Nam lắc đầu, cười hì hì: “Không có a, ta chỉ biết một chút trò vặt của tiểu hài tử thôi, ha ha.”
“Thật sự tặng cho ta?” Trong mắt Giang Giác hiện lên tia rạng rỡ, có chút hưng phấn.
“Đương nhiên, để ta gọi Mai Hương treo lên tường.” Hoa Nam cất giọng gọi: “Mai Hương.”
Mai Hương đáp lời rồi đi vào, phụng chỉ cầm lấy bức tranh. Nhìn thấy bức tranh tựa như vật thể sống, nàng đã giật mình không ít, đối với Hoa Nam ngoại trừ yêu mến tiếc thương nay lại càng thêm một phần kính phục sùng bái.
“Ta thật sự đã cưới về được một báu vật.” Giang Giác ôm lấy thắt lưng Hoa Nam, thấp giọng hỏi: “Nếu ta nói rằng, ta nguyện ý từ nay về sau cả thể xác lẫn tinh thần đều chung thủy với một mình ngươi, như vậy ngươi có nguyện ý tiếp nhận ta không?”
Hoa Nam nhìn hắn không chớp mắt. Thật lâu sau, y mới nói: “Vậy các phi tử của ngươi phải tính sao đây? Ngươi là ông trời của các nàng, nếu ngươi không cần các nàng nữa, không phải ông trời của các nàng sẽ sụp đổ sao?”
Giang Giác thoáng sững sờ. Chốc lát sau, hắn ôn hòa cười nói: “Nói vậy là… trong mắt ngươi ta thuộc về xuất thân không thanh bạch, cho nên ngươi căn bản không nghĩ gì đến ta.”
Hoa Nam lắc đầu, cảm thấy hơi kích động: “Ngươi nói quá lời rồi. Kỳ thực, ngươi là Đế vương chi tôn, nếu thật sự muốn ta thì cũng không phải là không thể. Nhưng ngươi lại tôn trọng ta, hỏi ý kiến của ta. Chỉ bởi vì điểm này thôi, đã khiến cho Hoa Nam không hề hối hận vì bước vào cửa cung.”
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt bọn họ nhìn nhau không thể chỉ dùng hai chữ ôn nhu mà hình dung. Ánh mắt cả hai đều rạng rỡ tươi sáng, phảng phất như có thể tiến vào nội tâm đối phương.
“Cá cùng tay gấu, không thể có cả hai.” Giang Giác lặp lại câu Hoa Nam từng nói trong dịp tết Đoan Ngọ ngày đó. “Không phải bởi vì thân phận vượt trội mà có thể có được đặc quyền.”
Hoa Nam mỉm cười, không trả lời.
Từ hôm ấy, những rung động của Giang Giác đối với Hoa Nam càng lúc càng phức tạp hơn. Khi xưa, hắn yêu thích sự hồn nhiên lương thiện rồi đôi khi lại có chút khôn vặt của y, nhưng đó thực sự không thể xem là động tâm được, hắn chỉ là thích trêu chọc y thôi. Khi Giang Diễm tiến cung, nháo loạn đòi bỏ vợ thì hắn mới hiểu được là Hoa Nam tuyệt đối không hề đơn giản, dễ dàng nhìn thấu như hắn vẫn nghĩ. Đây không phải là chỉ vấn đề nội tâm y quá mức phòng bị, là do hắn chưa nhìn thấu con người sâu bên trong y. Thế là hắn bắt đầu nảy sinh lòng hiếu kỳ với y, muốn chú ý đến y. Khi y ngồi trong lòng hắn nói y sợ hãi, hắn thật sự cảm thấy thương tiếc đau lòng. Tiếp theo, vào ngày cung yến tết Đoan Ngọ, y bức Giang Diễm phải bày tỏ lập trường, thái độ kiên quyết bình tĩnh tự nhiên. Hắn ý thức được, Hoa Nam tuyệt không phải chỉ là một hài tử đơn thuần. Qua một thời gian nữa, y sẽ trưởng thành tựa như cây đại thụ che trời, không chút thua kém mà cùng hắn sóng vai sánh bước. Hắn có cảm giác, cuối cùng hắn đã bắt đầu nhận thức Hoa Nam. Không phải chỉ vì dung mạo bên ngoà, mà là những gì khắc sâu bên dưới vẻ hồn nhiên. Nhận thức này khiến cho nội tâm của hắn rất an tâm kiên định, phảng phất như trái tim cô độc của hắn đột nhiên tìm được một nửa tâm đầu ý hợp, có thể cùng nhau hòa chung nhịp đập.
Cuối cùng, đêm thất tịch đầy chờ mong cũng đến. Từ sáng sớm Hoa Nam đã chọn một bộ y phục màu trắng có thêu hoa mai trên tay áo. Không đợi Mai Hương hầu hạ, y đã tự mình mặc. Ngoài ra, cũng không giống như thường đội ngọc quan* trên đầu, y chỉ dùng một dải lụa màu xanh nhạt buộc lấy mái tóc đen nhánh, phiêu dật nhẹ nhàng.
*ngọc quan: đại khái là cái thứ đẹp đẽ để trang trí cho búi tóc trên đầu.
Mai Hương cười nói: “Các vị nương nương khác đều cố gắng dùng y phục cùng kiểu tóc đặc biệt để thu hút sự chú ý của Hoàng Thượng, Người ngược lại cứ càng đơn giản càng tốt.”
Hoa Nam tự ngắm nhìn bản thân một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy rất ổn, liền không chút nào kiêng kị nói với Mai Hương: “Ta không muốn hắn chú ý, cứ phải lăn qua lăn lại chính mình làm gì chứ? Hơn nữa, ta là nam hài tử, không giống với các cô nương nhà người ta. Ta không cần xinh đẹp, chỉ cần thoải mái dễ chịu.”
Mai Hương nghe vậy thì lắc lắc đầu. Vị Hoàng Hậu này, dù Hoàng Thượng yêu mến y thì y cũng không chịu nuông chìu bản thân chút nào.
Đến lúc xuất phát, Hoa Nam mới phát hiện ra không phải chỉ có y đi cùng Giang Giác mà còn có bốn vị phi tử cùng hai hài tử của hắn nữa. Lập tức, một nỗi buồn vô cớ dâng lên trong ***g ngực y.
Khi đã đến Trùng hoa viên, Hoa Nam xuống xe rồi mới nhận ra mọi người đều là trang phục lộng lẫy, chỉ có y một thân trang phục đơn giản thoải mái, cảm giác cứ như lạc lõng khỏi mọi người. Giang Giác thấy y có đôi chút xấu hổ liền cười nói: “Hoàng Hậu mặc bạch y rất đẹp, phiêu dật như thiên tiên.”
Hoa Nam miễn cưỡng cười cười. Lúc này, tiểu công chúa Minh Châu đã chạy đến dùng thanh âm non nớt bái kiến y, rốt cuộc đã làm cho y thấy có vài phần thực vui vẻ. Dắt theo tiểu công chúa, y tiện tay hái vài đóa hoa để vào vạt áo của nàng, rồi lại dẫn nàng đến bụi hoa gần đó bắt bướm, không tham dự chuyện trò với Giang Giác và bốn vị phi tử của hắn.
“Hoàng Hậu, trên đầu mẫu thân có cài hoa, con cũng muốn cài nữa.” Minh Châu chơi mệt rồi liền kéo kéo ống tay áo của Hoa Nam làm nũng.
Hoa Nam ngẩng đầu nhìn về phía đám người tuấn nam mỹ nữ ở đằng kia, chỉ thấy trên búi tóc bốn vị phi tử đều cài một đóa hoa tươi, vẻ xinh đẹp mỹ lệ tăng thêm mấy phần. Bọn họ ai nấy cười đùa vui vẻ, trên sắc mặt ngập tràn vẻ hân hoan, bởi vì những đóa hoa này là do vị phu quân chí cao vô thượng tự tay cài lên tóc cho bọn họ. Cúi đầu nhìn Minh Châu chăm chú, y nói: “Con để kiểu tóc trái đào của ấu nữ*, không có búi tóc, không cài hoa được đâu. Chờ khi nào con lớn lên rồi sẽ cài nhé.”
*ấu nữ: bé gái còn nhỏ tuổi.
Minh Châu gật gật đầu, ngây thơ nói: “Vậy con phải lớn nhanh lên một chút mới được.”
Hoa Nam cười cười, nựng nịu khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của nàng. Thấy Giang Giác vẫy vẫy tay ý bảo hãy tiến đến, y liền dẫn Minh Châu đi về phía mọi người.
“Vừa đúng lúc hoa sen trong ‘yêu nguyệt trì’ nở, chúng ta cùng đi ngắm a.” Giang Giác nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu, cách mọi người một khoảng mà sánh bước với Hoa Nam.
Hoa sen trong ‘yêu nguyệt trì’ quả thật vừa mới nở, màu trắng, màu hồng, màu vàng đều có, theo từng cơn gió nhẹ mà truyền đến mùi hương thơm nhàn nhạt.
Giang Giác buông tay Minh Châu ra, thấy bên cạnh ao có một chiếc thuyền nhỏ liền nhẹ nhàng bước xuống. Cũng không gọi bất cứ ai lên thuyền, hắn một mình bơi thuyền ra giữa hồ, để lại mọi người trên bờ ngơ ngác nhìn nhau. Minh Châu khó hiểu hỏi: “Phụ hoàng một mình chơi cái gì vậy, sao không mang theo chúng ta?”
Niên phi che miệng cười, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt Minh Châu, trả lời: “Phụ hoàng của con muốn đi hái một đóa hoa sen đẹp nhất cho tiểu công chúa bảo bối đáng yêu nha.”
“Thật sao?” Minh Châu hưng phấn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ hồng lên, “Phụ hoàng thật tốt.”
Mọi người đợi một hồi, Giang Giác cuối cùng cũng chậm rãi bơi thuyền trở về bờ, cầm trong tay một đóa sen trắng, nhảy khỏi thuyền đi đến trước mặt Hoa Nam. Mang theo tia rạng rỡ lấp lánh trong mắt, hắn cười dịu dàng, nói: “Dù hàng nghìn hàng vạn đóa hoa thu vào tầm mắt, nhưng có thể xứng đôi với Hoàng Hậu thánh khiết thanh nhã thì chỉ có một đóa này mà thôi.”
*Ôi trời ơi, anh Giác sến quá đi
Thời tiết tháng bảy nóng bức, Giang Giác một mình chèo thuyền hái hoa, chóp mũi đã thấm ướt vài giọt mồ hôi óng ánh, hai gò má cũng đỏ ửng làm say lòng người. Hoa Nam có cảm giác như y đang ở trong một giấc mộng đầy hào quang. Nhận lấy đóa hoa sen, y vô tình chạm vào bàn tay ôn hòa của hắn, ngực không khỏi run lên theo luồng tê dại từ bàn tay truyền đến, bất giác cũng đỏ mặt theo hắn.
“Phụ hoàng bất công, chỉ hái cho Hoàng Hậu mà không hái cho nữ nhi, nữ nhi tức giận rồi.” Minh Châu giậm chân, trốn ở bên cạnh mẫu thân mà phản ứng với phụ thân.
Giang Giác bước đến ôm lấy nữ nhi của mình, ôn nhu dụ dỗ: “Minh Châu không phải có hoa rồi sao? Bé ngoan thì không thể có lòng tham.”
“Phụ hoàng, tỷ tỷ có hoa, con cũng muốn nữa.” Trưởng hoàng tử Giang Kì nhỏ hơn Minh Châu một chút cũng kéo kéo ống tay áo phụ thân làm nũng.
“Vậy thì cho con một đóa.” Giang Giác chọn lấy một đóa hoa đang nở rộ mà hái, đặt vào trong tay nhi tử.
Ngẩng đầu lên, hắn giống như lơ đãng nhìn về phía Hoa Nam, gương mặt tươi cười dịu dàng mang theo vô hạn nhu tình.
Gương mặt Hoa Nam bất giác đỏ bừng, vội vã đưa mắt nhìn về phía ao sen đang gợn sóng biếc theo từng cơn gió.
Hắn nói hắn tin tưởng kỳ tích bất ngờ, nhưng hắn không biết rằng bất ngờ cùng kỳ tích đều cần thiên thời địa lợi nhân hòa, mà giữa bọn họ, cả ba thứ ấy đều không có đủ. Hắn nói ‘Lòng ta không phải là đá, không thể chuyển dời’, nhưng cố chấp cùng kiên cường ấy có thể kiên trì bao lâu?
Nhiệt tình của hắn không nhận được sự hồi đáp, trong lòng không nhận được sự an ủi, có thể hay không sẽ buông tay, có thể hay không trái tim sẽ chết?