Hoa Văn không bao lâu sau đã trở lại, dựa vào nhĩ lực của hắn, từ bên ngoài điện bất chợt nghe được tiếng thở dốc dụ dỗ của Giang Giác cùng tiếng khóc rên rỉ của Hoa Nam, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt, hai tay nắm chặt thành quyền, cắn răng, quyết định lựa chọn không nghe gì cho sạch sẽ.
Trong tẩm điện, hai người đang đắm chìm vào dục vọng tự nhiên không hề có cảm giác gì. Khi mặt trời lặn về phía Tây, Hoa Nam ghé vào người Giang Giác ngủ gà ngủ gật. Giang Giác mặc y đè lên người, ôn nhu vuốt ve từng sợi tóc của y. Hoa Nam tựa như một con mèo lười biếng, cọ cọ khuôn mặt vào ngực hắn rồi tiếp tục ngủ. Không biết đã qua bao lâu, y nghe được Giang Giác ghé vào lỗ tai mình, nhẹ giọng kêu: “Tiểu Nam, thức dậy dùng bữa tối nào.”
Mi mắt nhẹ rung, Hoa Nam nói: “Ta không đói bụng, không dậy đâu.”
“Vận động lâu như thế ngươi vẫn kêu không đói bụng, tiểu bạch long quả nhiên hảo thể chất.” Giang Giác vừa nói xong liền cảm giác được khuôn mặt nhỏ nhắn đang dán trên ngực mình nóng bừng lên.
Hoa Nam xoay người, từ trên ngực Giang Giác trượt xuống, chu môi nói: “Ngươi vận động nhiều hơn ta mà, ngươi lợi hại hơn.”
“Ta là chân long thiên tử, tự nhiên hoàn toàn xứng đáng với hai chữ lợi hại.” Giang Giác nắm lưng áo y kéo lại, để y dựa sát vào hắn.
Hoa Nam làm mặt quỷ với hắn, hai má ửng hồng: “Tự mình khen mình, không biết xấu hổ.” Đảo mắt nhìn thấy thứ giữa hai chân Giang Giác tựa như còn muốn ngẩng đầu lên, thầm nghĩ chính là nó đã làm cho mình vừa thống khổ vừa sảng khoái đến mức nghẹn ngào khóc lóc cầu xin tha thứ, liền bất mãn chỉ vào nó, to gan lớn mật nói: “Sau này không cho phép dùng cái đồ hỗn đản này khi dễ người khác.”
Giang Giác nhắm mắt lại rên rỉ một tiếng, xoay người đè lên Hoa Nam, khàn khàn đáp: “Hảo, chỉ dùng nó để yêu thương ngươi.”
Nhìn biểu tình của Giang Giác, Hoa Nam biết hắn lại muốn làm thêm lần nữa, hối hận vì đã khơi mào dục vọng của hắn, gấp đến độ đấm tay đấm chân xuống phượng sàng la hét: “Sự bất quá tam! Sự bất quá tam!”
Giang Giác tách hai chân y ra, nói: “Vô tam bất thành lễ, càng nhiều càng tốt.”*
*Ý em Nam là một chuyện không nên làm quá ba lần, còn anh Giác nói không làm đến ba lần thì không tạo thành lệ được
“Ca ca, không cần khi dễ ta.” Hoa Nam khóc lóc thảm thiết, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nài nỉ. Cái người thiên hạ đệ nhất phong độ, luôn luôn vui vẻ mỉm cười, ung dung tự tại vì cái gì lại hóa thân thành lang sói a? “Ở lang hoàn, ta vẫn còn là tiểu hài tử.”
Giang Giác nhìn thấy giữa cánh mông trắng nõn của y còn rải rác mấy vết đỏ mất trật tự, bên đùi cũng có dấu tay rõ ràng. Huyệt khẩu vốn dĩ có màu hồng nhạt cũng trở nên sưng đỏ, nơi lúc nãy sử dụng quá độ đến bây giờ còn chưa khép kín hoàn toàn, bạch trọc pha lẫn tơ máu từ trong thân thể chậm rãi thấm ra ngoài, chung quanh đều ướt sũng… Thiếu niên bộ dáng *** mĩ, yếu ớt bất lực như thế khiến cho Giang Giác vốn muốn hung hăng chà đạp lại nảy sinh chút không đành lòng.
“Trong thế giới của chúng ta, ta chỉ là một hài tử so với Minh Châu không khác biệt lắm.” Hoa Nam muốn khép hai chân lại nhưng không thành công, “Ngươi nghĩ lại xem, bộ dáng của ta với Minh Châu đâu có khác biệt gì nhiều.”
Giang Giác nhớ tới nữ nhi, ý niệm liền biến mất. Hắn đặt hai chân đang vòng quanh eo mình sang bên cạnh, ôn nhu nói: “Đừng khẩn trương, ta không làm nữa. Để ta bôi thuốc tẩy trừ cho ngươi.”
“Không cần, ta có thể tự làm.” Hoa Nam co rút huyệt khẩu lại, không muốn hình ảnh *** mĩ khi dịch thể tuôn ra ngoài tiếp tục hiện ra trước mắt Giang Giác.
Giang Giác hai mắt tối sầm, thanh âm cứng ngắc hỏi: “Tự mình làm sao làm?”
“Ta…” Hoa Nam cắn cắn môi dưới, quay đầu nói: “Ta có biện pháp.”
“Như vậy phải không?” Giang Giác duỗi một ngón tay ra, đưa về phía sau gãi gãi thăm dò, trong đầu không kiềm lòng được ảo tưởng đến bộ dáng Hoa Nam khi tự mình làm loại sự tình này, lập tức cảm thấy nhiệt huyết trào lên đỉnh đầu, trong nháy mắt lại từ chóp mũi chảy xuống.
*Anh Giác đầu óc đen tối đến mức chảy máu mũi kìa, trời ơi mất hình tượng quá đi =))))))
Trên mặt Hoa Nam mang theo biểu tình rất khôi hài: “Ca ca, ngươi vẫn là nên tự xử lý cho bản thân mình trước đi. Phía dưới phun trắng, trên mặt chảy hồng, tinh hoa sinh mệnh cứ như thế tiết ra ngoài, đối với thân thể thật không tốt a.”
“Ngươi…!!” Giang Giác nghiến răng nghiến lợi. Tiểu Nam hồn nhiên thẹn thùng, rồi lại lớn mật thẳng thắn, lúc nói chuyện không biết vô tình hay hữu ý câu dẫn, bảo hắn làm sao có thể chịu được? “Vi phu đêm nay không hảo hảo giáo huấn ngươi không được.”
“Ta sai rồi, ta sai rồi.” Hoa Nam chu môi, “Ngươi trước tiên nên chú ý chính mình mình a.”
Hai người lăn qua lăn lại nửa ngày cuối cùng cũng xuống giường dùng bữa ăn hoa quả. Hoa Nam thấy nét mặt Hoa Văn lãnh đạm thì biết hắn bất mãn với mình, nhưng ngại Giang Giác còn ở đây nên không cách nào giải thích đàng hoàng, mỗi lần chạm phải ánh mắt Hoa Văn thì lập tức chuyển sang hướng khác, giống như hài tử lúng túng khi lỡ phạm sai lầm. Giường chiếu là do Mai Hương cùng một cung nữ khác tên Hạnh Viên thu dọn, hai người thị nữ này nhận ra biểu hiện của Hoa Nam đều cho rằng Hoàng Hậu đang thẹn thùng. Còn Giang Giác lại thầm nghĩ: “Quân hậu viên phòng vốn là chuyện hợp với lẽ trời, Hoa Văn mặc dù thật lòng quan tâm Tiểu Nam, cũng không cần phải lạnh nhạt đến mức khiến Tiểu Nam khó chịu, chẳng lẽ hắn yêu mến Tiểu Nam?”
Dùng bữa xong, Hoa Nam cự tuyệt cùng tắm với Giang Giác, đẩy hắn vào dục trì trong thiên điện. Y muốn hảo hảo nói chuyện với Hoa Văn. Giang Giác vừa đi, lập tức có một thứ rơi khỏi tay áo Hoa Văn, rớt xuống ngay trước mặt Hoa Nam. Y nhặt lên xem, là đông cung đồ do Tần Hoán tặng y, sau đó bị Hoa Văn giấu mất.
“Ta nghĩ sau này ngươi sẽ cần nó.” Thanh âm Hoa Văn lạnh như băng, ngay cả ánh mắt cũng giống như hai lưỡi băng mỏng. Hoa Nam chưa bao giờ thấy hắn lạnh lùng như thế, trong lòng không khỏi phát run.
“Ta… ta… không phải cố tình. Ta yêu thích hắn.” Giọng Hoa Nam nhỏ như muỗi kêu, nếu không phải Hoa Văn nhĩ lực tốt thì tuyệt đối không nghe được.
“Ngươi quả thực điên rồi, vì khoái lạc nhục thể mà phá hỏng việc tu hành. Ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ? Sau này ngươi không thể hóa rồng, ngươi còn không biết ngượng mà tự xưng là người của lang hoàn long tộc?” Hoa Văn từ băng sơn đã biến thành núi lửa, “Loại chuyện này hấp dẫn ngươi thế sao? Đợi hai mươi năm nữa không được sao?”
“Không thể hóa rồng cũng không sao, hình dáng này của ta chẳng phải vẫn rất tốt? Tiểu Văn à, nhân sinh của ta có rất nhiều năm, nhưng hắn thì ngắn hơn mười lần. Ta chỉ có thể ở cùng hắn trong thời gian có hạn, vì thế ta hy vọng hắn không có gì tiếc nuối.” Hoa Nam cố gắng lấy hết dũng khí đối mặt với Hoa Văn, “Có lẽ ngươi cho rằng ta sai, ta ham mê hưởng lạc không có chí tiến thủ, nhưng là ta không thẹn với lương tâm.”
Hoa Văn cau mày, kiên quyết phủ nhận: “Ta không có ý đó.”
“Vậy là ngươi lo lắng cho ta.” Hoa Nam đi đến bên cạnh, vỗ vỗ vai hắn, “Mất cái này được cái kia. Ngươi không cần phải lo, ta rất tốt, cũng rất… thỏa mãn. Ta từ trước vẫn luôn hâm mộ các ca ca có được một người thật lòng yêu mình, hiện tại ta cũng tìm được rồi, ngươi không phải nên chúc mừng ta sao?”
“Ta chỉ sợ vị Hoàng Đế này cuối cùng sẽ phụ bạc ngươi.” Hoa Văn trong lòng mềm nhũn, lộ ra nét âu lo.
“Có lẽ, người ở bên cạnh ta thật sự rất nguy hiểm như ngươi nói. Lòng người là thứ khó dò nhất, hôm nay yêu thích sắc đẹp của ta, không chừng ngày mai lại chán ghét, ai dám cam đoan vĩnh viễn? Cả đời yêu thích một người quá ít, ta không phải người như thế, ta cũng không ép buộc hắn như thế. Khi yêu nhau sẽ ở cùng nhau, không yêu nữa thì không cần miễn cưỡng. Cùng nhau trải qua thời gian hạnh phúc sẽ là hồi ức tốt đẹp của chúng ta.” Hoa Nam lắc lắc cánh tay Hoa Văn, nhẹ nhàng mỉm cười: “Cho nên, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ xử lý tốt mà.”
“Cũng hy vọng là vậy.” Hoa Văn nhắm mắt lại, “Ngươi đã trưởng thành, có lý giải của riêng mình, ta nhiều lời vô ích. Ngươi cứ tự giải quyết cho tốt.”
“Ân, ta biết rõ, ta đi tắm đây.” Hoa Nam đưa cánh tay đến trước mũi hít hà, nhíu mày nói: “Tất cả đều là mùi mồ hôi bẩn.”
“Nói hưu nói vượn, mùi thơm cơ thể ngươi bắt đầu trở nên nồng đậm rồi, ngươi không ngửi thấy sao?” Hoa Văn cảm nhận được mùi hoa sen trong không khí, nội tâm không khỏi thanh tĩnh, khẩu khí cũng trở nên ôn nhu.
“Hình như là thế.” Hoa Nam nghiêm túc khịt khịt mũi, vui vẻ nói: “Ta phải tranh thủ thời gian đi hiến tặng bảo vật, ha ha.”
Mùi thơm cơ thể trở nên nồng đậm là tiêu chí trưởng thành của y. Nhị ca bốn mươi tuổi mới có được, còn y chỉ mới mười tám tuổi đã thành công, nhất định là do cùng Giang Giác da thịt thân thiết.
Mùi thơm trên người Hoa Nam dễ dàng khiến cho người ta sinh ra một cảm giác yên lặng thanh bình, nhưng Giang Giác thì lại không giống Hoa Văn, chẳng những không tâm tịnh khí hòa, ngược lại còn cực kỳ động tình. Lúc Hoa Nam bị hắn đặt ở dưới thân bên cạnh dục trì mà liên tục ra vào đã thầm nghĩ: “Ta quả nhiên là ô long, luôn chữa tốt thành xấu.”
“Nếu như ba chúng ta gặp nhau cùng lúc, dưới tình huống ta không biết thân phận các ngươi, ta nghĩ ta nhất định sẽ chọn ngươi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ngươi so với hắn lớn hơn.”
Trong tẩm điện, hai người đang đắm chìm vào dục vọng tự nhiên không hề có cảm giác gì. Khi mặt trời lặn về phía Tây, Hoa Nam ghé vào người Giang Giác ngủ gà ngủ gật. Giang Giác mặc y đè lên người, ôn nhu vuốt ve từng sợi tóc của y. Hoa Nam tựa như một con mèo lười biếng, cọ cọ khuôn mặt vào ngực hắn rồi tiếp tục ngủ. Không biết đã qua bao lâu, y nghe được Giang Giác ghé vào lỗ tai mình, nhẹ giọng kêu: “Tiểu Nam, thức dậy dùng bữa tối nào.”
Mi mắt nhẹ rung, Hoa Nam nói: “Ta không đói bụng, không dậy đâu.”
“Vận động lâu như thế ngươi vẫn kêu không đói bụng, tiểu bạch long quả nhiên hảo thể chất.” Giang Giác vừa nói xong liền cảm giác được khuôn mặt nhỏ nhắn đang dán trên ngực mình nóng bừng lên.
Hoa Nam xoay người, từ trên ngực Giang Giác trượt xuống, chu môi nói: “Ngươi vận động nhiều hơn ta mà, ngươi lợi hại hơn.”
“Ta là chân long thiên tử, tự nhiên hoàn toàn xứng đáng với hai chữ lợi hại.” Giang Giác nắm lưng áo y kéo lại, để y dựa sát vào hắn.
Hoa Nam làm mặt quỷ với hắn, hai má ửng hồng: “Tự mình khen mình, không biết xấu hổ.” Đảo mắt nhìn thấy thứ giữa hai chân Giang Giác tựa như còn muốn ngẩng đầu lên, thầm nghĩ chính là nó đã làm cho mình vừa thống khổ vừa sảng khoái đến mức nghẹn ngào khóc lóc cầu xin tha thứ, liền bất mãn chỉ vào nó, to gan lớn mật nói: “Sau này không cho phép dùng cái đồ hỗn đản này khi dễ người khác.”
Giang Giác nhắm mắt lại rên rỉ một tiếng, xoay người đè lên Hoa Nam, khàn khàn đáp: “Hảo, chỉ dùng nó để yêu thương ngươi.”
Nhìn biểu tình của Giang Giác, Hoa Nam biết hắn lại muốn làm thêm lần nữa, hối hận vì đã khơi mào dục vọng của hắn, gấp đến độ đấm tay đấm chân xuống phượng sàng la hét: “Sự bất quá tam! Sự bất quá tam!”
Giang Giác tách hai chân y ra, nói: “Vô tam bất thành lễ, càng nhiều càng tốt.”*
*Ý em Nam là một chuyện không nên làm quá ba lần, còn anh Giác nói không làm đến ba lần thì không tạo thành lệ được
“Ca ca, không cần khi dễ ta.” Hoa Nam khóc lóc thảm thiết, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nài nỉ. Cái người thiên hạ đệ nhất phong độ, luôn luôn vui vẻ mỉm cười, ung dung tự tại vì cái gì lại hóa thân thành lang sói a? “Ở lang hoàn, ta vẫn còn là tiểu hài tử.”
Giang Giác nhìn thấy giữa cánh mông trắng nõn của y còn rải rác mấy vết đỏ mất trật tự, bên đùi cũng có dấu tay rõ ràng. Huyệt khẩu vốn dĩ có màu hồng nhạt cũng trở nên sưng đỏ, nơi lúc nãy sử dụng quá độ đến bây giờ còn chưa khép kín hoàn toàn, bạch trọc pha lẫn tơ máu từ trong thân thể chậm rãi thấm ra ngoài, chung quanh đều ướt sũng… Thiếu niên bộ dáng *** mĩ, yếu ớt bất lực như thế khiến cho Giang Giác vốn muốn hung hăng chà đạp lại nảy sinh chút không đành lòng.
“Trong thế giới của chúng ta, ta chỉ là một hài tử so với Minh Châu không khác biệt lắm.” Hoa Nam muốn khép hai chân lại nhưng không thành công, “Ngươi nghĩ lại xem, bộ dáng của ta với Minh Châu đâu có khác biệt gì nhiều.”
Giang Giác nhớ tới nữ nhi, ý niệm liền biến mất. Hắn đặt hai chân đang vòng quanh eo mình sang bên cạnh, ôn nhu nói: “Đừng khẩn trương, ta không làm nữa. Để ta bôi thuốc tẩy trừ cho ngươi.”
“Không cần, ta có thể tự làm.” Hoa Nam co rút huyệt khẩu lại, không muốn hình ảnh *** mĩ khi dịch thể tuôn ra ngoài tiếp tục hiện ra trước mắt Giang Giác.
Giang Giác hai mắt tối sầm, thanh âm cứng ngắc hỏi: “Tự mình làm sao làm?”
“Ta…” Hoa Nam cắn cắn môi dưới, quay đầu nói: “Ta có biện pháp.”
“Như vậy phải không?” Giang Giác duỗi một ngón tay ra, đưa về phía sau gãi gãi thăm dò, trong đầu không kiềm lòng được ảo tưởng đến bộ dáng Hoa Nam khi tự mình làm loại sự tình này, lập tức cảm thấy nhiệt huyết trào lên đỉnh đầu, trong nháy mắt lại từ chóp mũi chảy xuống.
*Anh Giác đầu óc đen tối đến mức chảy máu mũi kìa, trời ơi mất hình tượng quá đi =))))))
Trên mặt Hoa Nam mang theo biểu tình rất khôi hài: “Ca ca, ngươi vẫn là nên tự xử lý cho bản thân mình trước đi. Phía dưới phun trắng, trên mặt chảy hồng, tinh hoa sinh mệnh cứ như thế tiết ra ngoài, đối với thân thể thật không tốt a.”
“Ngươi…!!” Giang Giác nghiến răng nghiến lợi. Tiểu Nam hồn nhiên thẹn thùng, rồi lại lớn mật thẳng thắn, lúc nói chuyện không biết vô tình hay hữu ý câu dẫn, bảo hắn làm sao có thể chịu được? “Vi phu đêm nay không hảo hảo giáo huấn ngươi không được.”
“Ta sai rồi, ta sai rồi.” Hoa Nam chu môi, “Ngươi trước tiên nên chú ý chính mình mình a.”
Hai người lăn qua lăn lại nửa ngày cuối cùng cũng xuống giường dùng bữa ăn hoa quả. Hoa Nam thấy nét mặt Hoa Văn lãnh đạm thì biết hắn bất mãn với mình, nhưng ngại Giang Giác còn ở đây nên không cách nào giải thích đàng hoàng, mỗi lần chạm phải ánh mắt Hoa Văn thì lập tức chuyển sang hướng khác, giống như hài tử lúng túng khi lỡ phạm sai lầm. Giường chiếu là do Mai Hương cùng một cung nữ khác tên Hạnh Viên thu dọn, hai người thị nữ này nhận ra biểu hiện của Hoa Nam đều cho rằng Hoàng Hậu đang thẹn thùng. Còn Giang Giác lại thầm nghĩ: “Quân hậu viên phòng vốn là chuyện hợp với lẽ trời, Hoa Văn mặc dù thật lòng quan tâm Tiểu Nam, cũng không cần phải lạnh nhạt đến mức khiến Tiểu Nam khó chịu, chẳng lẽ hắn yêu mến Tiểu Nam?”
Dùng bữa xong, Hoa Nam cự tuyệt cùng tắm với Giang Giác, đẩy hắn vào dục trì trong thiên điện. Y muốn hảo hảo nói chuyện với Hoa Văn. Giang Giác vừa đi, lập tức có một thứ rơi khỏi tay áo Hoa Văn, rớt xuống ngay trước mặt Hoa Nam. Y nhặt lên xem, là đông cung đồ do Tần Hoán tặng y, sau đó bị Hoa Văn giấu mất.
“Ta nghĩ sau này ngươi sẽ cần nó.” Thanh âm Hoa Văn lạnh như băng, ngay cả ánh mắt cũng giống như hai lưỡi băng mỏng. Hoa Nam chưa bao giờ thấy hắn lạnh lùng như thế, trong lòng không khỏi phát run.
“Ta… ta… không phải cố tình. Ta yêu thích hắn.” Giọng Hoa Nam nhỏ như muỗi kêu, nếu không phải Hoa Văn nhĩ lực tốt thì tuyệt đối không nghe được.
“Ngươi quả thực điên rồi, vì khoái lạc nhục thể mà phá hỏng việc tu hành. Ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ? Sau này ngươi không thể hóa rồng, ngươi còn không biết ngượng mà tự xưng là người của lang hoàn long tộc?” Hoa Văn từ băng sơn đã biến thành núi lửa, “Loại chuyện này hấp dẫn ngươi thế sao? Đợi hai mươi năm nữa không được sao?”
“Không thể hóa rồng cũng không sao, hình dáng này của ta chẳng phải vẫn rất tốt? Tiểu Văn à, nhân sinh của ta có rất nhiều năm, nhưng hắn thì ngắn hơn mười lần. Ta chỉ có thể ở cùng hắn trong thời gian có hạn, vì thế ta hy vọng hắn không có gì tiếc nuối.” Hoa Nam cố gắng lấy hết dũng khí đối mặt với Hoa Văn, “Có lẽ ngươi cho rằng ta sai, ta ham mê hưởng lạc không có chí tiến thủ, nhưng là ta không thẹn với lương tâm.”
Hoa Văn cau mày, kiên quyết phủ nhận: “Ta không có ý đó.”
“Vậy là ngươi lo lắng cho ta.” Hoa Nam đi đến bên cạnh, vỗ vỗ vai hắn, “Mất cái này được cái kia. Ngươi không cần phải lo, ta rất tốt, cũng rất… thỏa mãn. Ta từ trước vẫn luôn hâm mộ các ca ca có được một người thật lòng yêu mình, hiện tại ta cũng tìm được rồi, ngươi không phải nên chúc mừng ta sao?”
“Ta chỉ sợ vị Hoàng Đế này cuối cùng sẽ phụ bạc ngươi.” Hoa Văn trong lòng mềm nhũn, lộ ra nét âu lo.
“Có lẽ, người ở bên cạnh ta thật sự rất nguy hiểm như ngươi nói. Lòng người là thứ khó dò nhất, hôm nay yêu thích sắc đẹp của ta, không chừng ngày mai lại chán ghét, ai dám cam đoan vĩnh viễn? Cả đời yêu thích một người quá ít, ta không phải người như thế, ta cũng không ép buộc hắn như thế. Khi yêu nhau sẽ ở cùng nhau, không yêu nữa thì không cần miễn cưỡng. Cùng nhau trải qua thời gian hạnh phúc sẽ là hồi ức tốt đẹp của chúng ta.” Hoa Nam lắc lắc cánh tay Hoa Văn, nhẹ nhàng mỉm cười: “Cho nên, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ xử lý tốt mà.”
“Cũng hy vọng là vậy.” Hoa Văn nhắm mắt lại, “Ngươi đã trưởng thành, có lý giải của riêng mình, ta nhiều lời vô ích. Ngươi cứ tự giải quyết cho tốt.”
“Ân, ta biết rõ, ta đi tắm đây.” Hoa Nam đưa cánh tay đến trước mũi hít hà, nhíu mày nói: “Tất cả đều là mùi mồ hôi bẩn.”
“Nói hưu nói vượn, mùi thơm cơ thể ngươi bắt đầu trở nên nồng đậm rồi, ngươi không ngửi thấy sao?” Hoa Văn cảm nhận được mùi hoa sen trong không khí, nội tâm không khỏi thanh tĩnh, khẩu khí cũng trở nên ôn nhu.
“Hình như là thế.” Hoa Nam nghiêm túc khịt khịt mũi, vui vẻ nói: “Ta phải tranh thủ thời gian đi hiến tặng bảo vật, ha ha.”
Mùi thơm cơ thể trở nên nồng đậm là tiêu chí trưởng thành của y. Nhị ca bốn mươi tuổi mới có được, còn y chỉ mới mười tám tuổi đã thành công, nhất định là do cùng Giang Giác da thịt thân thiết.
Mùi thơm trên người Hoa Nam dễ dàng khiến cho người ta sinh ra một cảm giác yên lặng thanh bình, nhưng Giang Giác thì lại không giống Hoa Văn, chẳng những không tâm tịnh khí hòa, ngược lại còn cực kỳ động tình. Lúc Hoa Nam bị hắn đặt ở dưới thân bên cạnh dục trì mà liên tục ra vào đã thầm nghĩ: “Ta quả nhiên là ô long, luôn chữa tốt thành xấu.”
“Nếu như ba chúng ta gặp nhau cùng lúc, dưới tình huống ta không biết thân phận các ngươi, ta nghĩ ta nhất định sẽ chọn ngươi.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ngươi so với hắn lớn hơn.”