Giang Giác tuyệt đối không ngờ Thái Hậu gọi hắn đến là để ăn hoa quả. Mấy người ngồi nghiêm chỉnh ở bàn ăn, trước mặt là một cái mâm lớn đựng đầy hoa quả. Trong mâm, những quả ngọt màu hồng hồng xanh xanh của bốn mùa được ngự trù sếp thành những hoa văn đẹp mắt. Ngoại trừ trái cây, còn có một chén mật ong hương hoa quế, trong không khí tràn ngập mùi hương thanh đạm.
“Mẫu hậu, sao đột nhiên Người lại có nhã hứng ăn hoa quả vậy?” Giang Giác cười hỏi, ngồi xuống bên cạnh Hoa Nam.
“Hoàng Hậu của chúng ta không ăn được thức ăn đã được nấu chín bằng lửa.” Thái Hậu giải thích, đối với tân nương tử không tiếc lời ca ngợi: “Hoàng Hậu xinh đẹp như tiên tử, thật sự đúng là không thích hợp ăn những thức ăn đã qua khói lửa của nhân gian.”
Giang Giác nhìn Hoa Nam mỉm cười, rồi quay sang nói với Giang Minh: “Không phải chứ, Hoàng Hậu vừa tiến cung thì danh hiệu Đệ nhất mỹ nam tử trong hoàng tộc của lão tứ liền giữ không được rồi.”
Gương mặt trắng nõn của Hoa Nam nhuộm một tầng đỏ ửng, y thấy Giang Minh cũng mỉm cười nhìn mình, dường như là rất tán thành với ý kiến của Giang Giác, vội vã thu hồi ánh mắt lại, nói: “Không dám không dám, Hoàng Thượng quá khen.”
Giang Giác nắm lấy cánh tay mềm mại trắng nõn của Hoa Nam, khẽ cười nói: “Xấu hổ rồi à, hảo hảo, không nói đến ngươi nữa, chúng ta dùng bữa thôi.”
Hoa Nam khó xử đưa mắt nhìn về phía Hoa Văn đang đứng một bên, y ngồi còn Hoa Văn đứng, y ăn còn Hoa Văn nhìn, nói sao đi nữa cũng không tốt cho lắm. Tình huống này y chưa gặp phải bao giờ, trước kia ở lang hoàn phúc địa bọn họ luôn cùng nhau ngồi dùng bữa.
Hoa Nam vừa định mở miệng thỉnh Thái Hậu cùng Hoàng Thượng cho phép Hoa Văn ngồi xuống cùng ăn, nhưng Giang Minh ngồi ở đối diện tựa hồ như hiểu rõ trong lòng y đang nghĩ cái gì, vội vàng đá nhẹ y một cước. Hoa Nam dù không muốn nhưng cũng đành phải cố chịu đựng, nhưng chuyện này khiến cho nỗi bức rức trong lòng y cứ lớn dần lên, mâm hoa quả ngon miệng trên bàn vào miệng y cũng thành ra cực kì vô vị.
Các phi tần, hoàng tử cùng công chúa đều được an bài sẽ thỉnh an Thái Hậu sau bữa cơm tối. Hoa Nam ăn xong liền cùng với Hoa Văn xin phép cáo lui, không ngờ Hoàng Thượng lại tỏ ra chăm sóc, muốn đưa y trở về. Hoa Nam trong lòng ai thán, nhưng y biết rõ cự tuyệt Hoàng Thượng thì chính là phụ lòng tốt của hắn, đành phải tạ ơn.
Vốn muốn nhanh chóng quay về để cho Tiểu Văn ăn gì đó, xem ra không được rồi.
***
Ngày xuân, màn đêm buông xuống sớm hơn, bọn họ vừa rời khỏi Từ Ninh Cung thì tất cả con đường đã rực rỡ ánh đèn ***g. Bóng của Hoa Nam cùng Giang Giác in trên mặt đất như hòa vào nhau làm một.
Dọc đường đi, Hoa Nam vẫn lặng yên không nói. Giang Giác cầm tay Hoa Nam, bàn tay y mềm mịn thanh tân, giữ trong tay hơi giống như tiểu hài tử. Giang Giác cảm thấy cầm tay y giống như cầm tay của con hắn vậy, đáy lòng có chút ôn nhu.
Hoa Nam thấy không quen, muốn rút tay lại, nhưng hắn vẫn cố chấp nắm chặt không buông. Hoa Nam bất mãn bỉu môi khiến hắn thấy thật thú vị, liền cố ý trêu chọc y: “Ngươi vừa rồi ăn ít như vậy, không sợ một hồi nữa sẽ đói bụng sao?”
Hoa Nam nói: “Ta mỗi bữa chỉ ăn như thế là nhiều rồi, Hoàng Thượng, ta phiền ngươi phải ăn ít như thế, nếu ngươi đói bụng thì cứ trở về ăn khuya a, không cần đưa ta đâu.”
Giang Giác cho rằng Hoa Nam không muốn hắn đưa y về nên mới nói như thế, cho nên hắn vừa ôn hòa vừa mang theo chút đùa nghịch đáp lại: “Trẫm không đói bụng, ngươi có biết Hoàng Hậu ở trước mặt Hoàng Thượng đều xưng là thần thiếp không?”
Hoa Nam giương đôi mắt tha thiết nhìn hắn, trả lời: “Ta biết.” Rồi bỗng dưng, y lộ ra một biểu tình vô tội của hài đồng, bổ sung: “Ta cũng biết, quy củ là do ngươi định ra, ngươi là Hoàng Thượng, tất nhiên có thể chỉnh lại đúng không?”
Giang Giác cười rộ lên, buông tay Hoa Nam ra. Đứa bé này đơn thuần nhưng tuyệt đối không ngu ngốc, hơn nữa còn biết cách lợi dụng ưu thế của mình. Y chắc chắn biết rõ nếu y biểu lộ ánh mắt ấy, không ai có thể nhẫn tâm cự tuyệt.
“Nếu như trẫm nói là không thể?” Giang Giác hỏi lại.
Hoa Nam chớp chớp đôi mắt đã vương vài giọt lệ nơi khóe mi, trả lời: “Ta là nam tử, lại là chính thất của Ngài chứ không phải thê thiếp, cho nên xưng thiếp không hợp lý. Bất quá, nếu Hoàng Thượng không nghĩ thế, kiên trì bắt Hoa Nam phải xưng thần thiếp trước mặt Ngài, Hoa Nam cũng không dám không tuân lệnh.”
Hoa Nam khi nãy đều gọi Giang Giác là “ngươi”, nhưng lúc này lại đổi thành “Ngài”, rõ ràng muốn cường điệu rằng Hoàng Đế thân phận tôn quý, ỷ thế hiếp người, tuy thắng nhưng dứt khoát không khiến y tâm phục.
Giang Giác hơi nhếch môi lên, nguyên lai người thuần phác như y lại vô cùng sắc bén. Ai nói hồn nhiên không phải một loại thủ đoạn nào?
“Nói đúng lắm, nếu ngươi xưng là thần thiếp thì trẫm cũng không được tự nhiên. Trẫm đã phá lệ chuyện y phục của ngươi một lần, bây giờ lại phá lệ thêm lần nữa cũng không sao.”
Hoa Nam cười một tiếng, rất thức thời mở miệng nịnh nọt: “Hoàng Thượng anh minh.”
Lúc này, ở phía Đông đột nhiên có một chùm pháo hoa được bắn lên không trung, ánh sáng từ pháo hoa làm khuôn mặt tuấn tú của Hoa Nam hiện lên trong đêm tối, xinh đẹp tựa như ảo mộng.
“Oa, thật là đẹp quá.” Hoa Nam kéo kéo tay Giang Giác, vui vẻ kêu lên: “Hoàng Thượng, đó là cái gì vậy?”
Giang Giác cười nói: “Pháo hoa, là pháo hoa cho Minh Châu phóng để chơi đấy.”
“Minh Châu?” Nghe ngữ khí sủng nịch cùng biểu lộ ôn nhu của Giang Giác, Hoa Nam đoán nàng không phải phi tử thì cũng là con gái của hắn.
“Trưởng nữ* của trẫm, Hòa Ninh công chúa.” Giang Giác vừa nhìn pháo hoa bừng sáng trên không trung vừa giải thích: “Minh Châu năm nay 5 tuổi, rất thích ngắm pháo hoa. Ngày thường trẫm cũng không cho phép nàng được tùy ý phóng, nhưng lần này lập hậu là đại sự đáng mừng, cho nên trẫm liền đáp ứng cho nàng được cùng với cung nhân phóng pháo hoa để nghênh đón ngươi đến đây.”
*trưởng nữ: con gái lớn nhất trong nhà.
“A.” Mi mắt Hoa Nam thoáng rủ xuống, “Cám ơn các ngươi.” Trong lòng thầm nghĩ hắn thoạt nhìn tuổi còn trẻ thế, không ngờ đã có con gái đến 5 tuổi, không biết hắn có bao nhiêu hài tử nữa?
Giang Giác tựa hồ đã nhìn thấu tâm tư của y, hắn làm như vô ý giải thích tiếp: “Trẫm hiện tại chỉ có một trai một gái.” Thấy Hoa Nam vẫn nhìn lên trời, chăm chú ngắm pháo hoa mở bung ra rồi dần tan biến, gần như không hề quan tâm đến việc hắn vừa nói, hắn liền nảy ra ý định muốn đùa cợt y, trêu ghẹo nói: “Hoàng Hậu cũng có thể suy xét về việc giúp cho trẫm có thêm hoàng tử hoặc hoàng nữ.”
“A? Hoàng Thượng, ngươi đang nói gì?” Hoa Nam cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào Giang Giác, vẻ mặt không rõ là biểu tình gì.
“Không có gì.” Thấy khuôn mặt ngây thơ và đôi mắt thanh tịnh của Hoa Nam, Giang Giác cuối cùng quyết định không tiếp tục trêu chọc y nữa. Hắn chỉ đứng đó, cùng Hoa Nam nhìn về một góc trời rực sáng ở phương Đông, cho đến khi tất cả pháo hoa đều đã tắt, bầu trời cũng khôi phục lại vẻ hắc ám lúc ban đầu.
Ngắm pháo hoa xong, Hoa Nam mới sực nhớ ra Hoa Văn với Mai Hương còn chưa ăn tối.
“Ta đúng là ô long mà.” Hoa Nam trở lại Phượng Nghi Cung, vừa đi vừa tự đánh khẽ vào đầu mình một cái. Thấy Hoa Văn đang bưng một ít hoa quả, y liền cẩn trọng nói lời xin lỗi với hắn: “Tiểu Văn, ta thật sự không phải cố ý để cho ngươi đứng nhìn ta ăn.”
Hoa Văn liếc xéo y: “Khi cùng ngươi tiến cung thì ta đã nghĩ đến việc này rồi, ngươi quả thật ngu ngốc, may mà Cảnh vương đá ngươi một cước, nếu không để ngươi mở miệng cầu xin Thái Hậu cùng Hoàng Thượng thì có khác gì làm trò cười cho thiên hạ.”
“Ngươi nhìn thấy à?”
“Ta nghe thấy.” Hoa Văn từ trên cao nhìn xuống y, giống như đang tra khảo phạm nhân: “Ngươi làm sao lại quen biết với Cảnh vương? Người ngươi yêu mến chính là hắn ư?”
Hoa Nam biết rõ không thể giấu được Hoa Văn, liền đơn giản ăn ngay nói thật: “Hai năm trước khi ta rời khỏi lang hoàn phúc địa, cũng vừa vặn hắn rời kinh đi du ngoạn. Ngươi biết đó, những người ở lang hoàn chúng ta đều có cảm ứng với hoàng tộc họ Giang, cho nên chúng ta liền biết rõ thân phận lẫn nhau. Dọc đường đi, chúng ta chiếu cố cho nhau, dần dần cũng nảy sinh chút hảo cảm. Rồi ta trở lại lang hoàn, hắn cũng trở về kinh, cứ thế chia tay, còn lại không có gì khác nữa.”
“Ta hiểu rồi.” Hoa Văn khinh thường nói: “Ngươi sao có thể ngốc nghếch như vậy? Chuyện hôn nhân đại sự mà lại đi tính sai đối tượng.”
“Ai bảo huynh đệ bọn họ lại có tên gần giống nhau như thế?” Hoa Nam phùng má lên, ống tay áo màu tuyết trắng trượt xuống, lộ ra lang hoàn linh màu ngân bạch trên cổ tay.
Hoa Văn liếc nhìn lang hoàn linh trên tay y, lạnh lùng hỏi: “Lang hoàn linh là linh vật ở quê nhà chúng ta sao!? Xin hỏi ngươi nó bao nhiêu tiền một bộ?”
Hoa Nam bồn chồn lo lắng, hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng sao? Nó chỉ có ở lang hoàn chúng ta thôi, những nơi khác đều không có, không phải linh vật thì là gì?”
“Cho nên ngươi nói với Cảnh vương nó là linh vật là có ý tứ này?”
Thấy Hoa Nam gật gật đầu, Hoa Văn liền tặng cho y một cái nhìn khinh khỉnh, khẽ nói: “Tiểu tử ngốc nghếch.”
“Ta mà ngốc sao? Cha ta nói ta là đại trí giả ngu*.” Hoa Nam trừng mắt nhìn Hoa Văn: “Ngươi lại đi giáo huấn ta.”
*đại trí giả ngu: người tài giỏi thông minh nhưng lại làm ra vẻ đần độn.
Hoa Văn nghe thấy lời trách móc của Hoa Nam, đột nhiên cười rộ lên, hỏi: “Lúc nãy khi ngắm pháo hoa, lời Hoàng Thượng đùa giỡn với ngươi, nghe có nghe thấy đúng không?”
“Hắn muốn làm ta phải xấu hổ, ta sẽ không cho hắn toại nguyện đâu.” Hoa Nam nháy mắt mấy cái, thấy thái độ của Hoa Văn đột nhiên chuyển biến tốt đẹp làm cho tâm tình của y cũng sáng sủa lên. “Hai huynh đệ hắn đều háo sắc như nhau.”
Hoa Văn lấy khăn tay lau miệng xong, thái độ thoáng chốc trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Ngươi ngàn vạn lần đừng để cho Hoàng Thượng nhìn ra được ngươi với Cảnh vương có gì mờ ám, cũng không nên thân cận với Cảnh vương quá, hắn là một người rất nguy hiểm.”
Hoa Nam gật đầu, nhớ tới những chuyện khi xưa với Giang Minh, ngữ khí trở nên ảm đạm: “Ta biết, ta với hắn là hữu duyên vô phận, từ khi ta tiến cung thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
“Còn nữa, ngươi càng không thể yêu Hoàng Thượng, hắn ta so với đệ đệ còn nguy hiểm hơn.” Hoa Văn vỗ vỗ vai y, thần sắc lộ ra một tia ôn nhu thân thiết.
Hoa Nam nhu thuận đáp: “Ta sẽ không, hắn có thê có tử*, ta hiện tại cảm thấy mình thật dư thừa. Ai, ngươi nói xem, hắn đã có đến bốn nữ nhân rồi, sao còn phái người đến lang hoàn phúc địa cầu thân làm chi? Ta thật không tin hắn là vì thuận theo cái lời tiên tri với thiên mệnh gì gì đó.”
*có thê có tử: có vợ có con đầy đủ.
“Về điều này, trên đường đi ta từng hỏi qua Đoan vương rồi. Nghe nói có một nhà tiên tri đã tiên đoán rằng Hoàng Thượng sẽ gặp một nạn kiếp lớn, phải có thần long hỗ trợ mới có thể hóa giải. Ta nghĩ đây chính là nguyên nhân khiến hắn muốn tuyển hậu là người thuộc lang hoàn.” Hoa Văn nhẹ nhàng đáp.
Hoa Nam nhíu mày suy nghĩ một chút, tựa hồ như cảm thấy lý do này hơi thiếu sức thuyết phục. Y không tin Giang Giác lại là người vì một cái nạn kiếp mơ hồ mà đi lấy một kẻ hắn căn bản không biết là ai, hơn nữa còn là một nam tử.
“Được rồi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, dù sao chúng ta cũng đã đến đây, có thế nào bọn họ cũng không dám bạc đãi người ở lang hoàn phúc địa chúng ta đâu. Ngươi cứ an tâm ngồi vững cái ngôi vị của ngươi trong cung đi. Cuộc đời của chúng ta còn kéo dài đến mấy trăm năm sau, cái gì cũng phải trải qua một lần thì mới không uổng phí cuộc sống chứ.”
Hoa Văn xoa xoa đầu y, trấn an. Những người phàm như Giang Giác, dù không bị bệnh hoạn hay không gặp tai nạn gì thì thọ mệnh cũng chỉ khoảng bảy mươi tuổi. Chờ khi Giang Giác chết, Hoa Nam có thể rời hoàng cung tiêu dao tự tại. Bảy mươi tuổi, đối với bộ tộc lang hoàn thì chính là lứa tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất.
“Tiểu Nam, uống xong chén rượu này thì chúng ta chính thức trở thành phu thê, ta đã nói ta sẽ không miễn cưỡng ngươi phải làm nghĩa vụ của Hoàng Hậu, nhưng ta hy vọng ngươi sẽ tín nhiệm ta, nương tựa vào ta, xem ta là người thân nhất của ngươi.”
“Hảo, ca ca.”
“Mẫu hậu, sao đột nhiên Người lại có nhã hứng ăn hoa quả vậy?” Giang Giác cười hỏi, ngồi xuống bên cạnh Hoa Nam.
“Hoàng Hậu của chúng ta không ăn được thức ăn đã được nấu chín bằng lửa.” Thái Hậu giải thích, đối với tân nương tử không tiếc lời ca ngợi: “Hoàng Hậu xinh đẹp như tiên tử, thật sự đúng là không thích hợp ăn những thức ăn đã qua khói lửa của nhân gian.”
Giang Giác nhìn Hoa Nam mỉm cười, rồi quay sang nói với Giang Minh: “Không phải chứ, Hoàng Hậu vừa tiến cung thì danh hiệu Đệ nhất mỹ nam tử trong hoàng tộc của lão tứ liền giữ không được rồi.”
Gương mặt trắng nõn của Hoa Nam nhuộm một tầng đỏ ửng, y thấy Giang Minh cũng mỉm cười nhìn mình, dường như là rất tán thành với ý kiến của Giang Giác, vội vã thu hồi ánh mắt lại, nói: “Không dám không dám, Hoàng Thượng quá khen.”
Giang Giác nắm lấy cánh tay mềm mại trắng nõn của Hoa Nam, khẽ cười nói: “Xấu hổ rồi à, hảo hảo, không nói đến ngươi nữa, chúng ta dùng bữa thôi.”
Hoa Nam khó xử đưa mắt nhìn về phía Hoa Văn đang đứng một bên, y ngồi còn Hoa Văn đứng, y ăn còn Hoa Văn nhìn, nói sao đi nữa cũng không tốt cho lắm. Tình huống này y chưa gặp phải bao giờ, trước kia ở lang hoàn phúc địa bọn họ luôn cùng nhau ngồi dùng bữa.
Hoa Nam vừa định mở miệng thỉnh Thái Hậu cùng Hoàng Thượng cho phép Hoa Văn ngồi xuống cùng ăn, nhưng Giang Minh ngồi ở đối diện tựa hồ như hiểu rõ trong lòng y đang nghĩ cái gì, vội vàng đá nhẹ y một cước. Hoa Nam dù không muốn nhưng cũng đành phải cố chịu đựng, nhưng chuyện này khiến cho nỗi bức rức trong lòng y cứ lớn dần lên, mâm hoa quả ngon miệng trên bàn vào miệng y cũng thành ra cực kì vô vị.
Các phi tần, hoàng tử cùng công chúa đều được an bài sẽ thỉnh an Thái Hậu sau bữa cơm tối. Hoa Nam ăn xong liền cùng với Hoa Văn xin phép cáo lui, không ngờ Hoàng Thượng lại tỏ ra chăm sóc, muốn đưa y trở về. Hoa Nam trong lòng ai thán, nhưng y biết rõ cự tuyệt Hoàng Thượng thì chính là phụ lòng tốt của hắn, đành phải tạ ơn.
Vốn muốn nhanh chóng quay về để cho Tiểu Văn ăn gì đó, xem ra không được rồi.
***
Ngày xuân, màn đêm buông xuống sớm hơn, bọn họ vừa rời khỏi Từ Ninh Cung thì tất cả con đường đã rực rỡ ánh đèn ***g. Bóng của Hoa Nam cùng Giang Giác in trên mặt đất như hòa vào nhau làm một.
Dọc đường đi, Hoa Nam vẫn lặng yên không nói. Giang Giác cầm tay Hoa Nam, bàn tay y mềm mịn thanh tân, giữ trong tay hơi giống như tiểu hài tử. Giang Giác cảm thấy cầm tay y giống như cầm tay của con hắn vậy, đáy lòng có chút ôn nhu.
Hoa Nam thấy không quen, muốn rút tay lại, nhưng hắn vẫn cố chấp nắm chặt không buông. Hoa Nam bất mãn bỉu môi khiến hắn thấy thật thú vị, liền cố ý trêu chọc y: “Ngươi vừa rồi ăn ít như vậy, không sợ một hồi nữa sẽ đói bụng sao?”
Hoa Nam nói: “Ta mỗi bữa chỉ ăn như thế là nhiều rồi, Hoàng Thượng, ta phiền ngươi phải ăn ít như thế, nếu ngươi đói bụng thì cứ trở về ăn khuya a, không cần đưa ta đâu.”
Giang Giác cho rằng Hoa Nam không muốn hắn đưa y về nên mới nói như thế, cho nên hắn vừa ôn hòa vừa mang theo chút đùa nghịch đáp lại: “Trẫm không đói bụng, ngươi có biết Hoàng Hậu ở trước mặt Hoàng Thượng đều xưng là thần thiếp không?”
Hoa Nam giương đôi mắt tha thiết nhìn hắn, trả lời: “Ta biết.” Rồi bỗng dưng, y lộ ra một biểu tình vô tội của hài đồng, bổ sung: “Ta cũng biết, quy củ là do ngươi định ra, ngươi là Hoàng Thượng, tất nhiên có thể chỉnh lại đúng không?”
Giang Giác cười rộ lên, buông tay Hoa Nam ra. Đứa bé này đơn thuần nhưng tuyệt đối không ngu ngốc, hơn nữa còn biết cách lợi dụng ưu thế của mình. Y chắc chắn biết rõ nếu y biểu lộ ánh mắt ấy, không ai có thể nhẫn tâm cự tuyệt.
“Nếu như trẫm nói là không thể?” Giang Giác hỏi lại.
Hoa Nam chớp chớp đôi mắt đã vương vài giọt lệ nơi khóe mi, trả lời: “Ta là nam tử, lại là chính thất của Ngài chứ không phải thê thiếp, cho nên xưng thiếp không hợp lý. Bất quá, nếu Hoàng Thượng không nghĩ thế, kiên trì bắt Hoa Nam phải xưng thần thiếp trước mặt Ngài, Hoa Nam cũng không dám không tuân lệnh.”
Hoa Nam khi nãy đều gọi Giang Giác là “ngươi”, nhưng lúc này lại đổi thành “Ngài”, rõ ràng muốn cường điệu rằng Hoàng Đế thân phận tôn quý, ỷ thế hiếp người, tuy thắng nhưng dứt khoát không khiến y tâm phục.
Giang Giác hơi nhếch môi lên, nguyên lai người thuần phác như y lại vô cùng sắc bén. Ai nói hồn nhiên không phải một loại thủ đoạn nào?
“Nói đúng lắm, nếu ngươi xưng là thần thiếp thì trẫm cũng không được tự nhiên. Trẫm đã phá lệ chuyện y phục của ngươi một lần, bây giờ lại phá lệ thêm lần nữa cũng không sao.”
Hoa Nam cười một tiếng, rất thức thời mở miệng nịnh nọt: “Hoàng Thượng anh minh.”
Lúc này, ở phía Đông đột nhiên có một chùm pháo hoa được bắn lên không trung, ánh sáng từ pháo hoa làm khuôn mặt tuấn tú của Hoa Nam hiện lên trong đêm tối, xinh đẹp tựa như ảo mộng.
“Oa, thật là đẹp quá.” Hoa Nam kéo kéo tay Giang Giác, vui vẻ kêu lên: “Hoàng Thượng, đó là cái gì vậy?”
Giang Giác cười nói: “Pháo hoa, là pháo hoa cho Minh Châu phóng để chơi đấy.”
“Minh Châu?” Nghe ngữ khí sủng nịch cùng biểu lộ ôn nhu của Giang Giác, Hoa Nam đoán nàng không phải phi tử thì cũng là con gái của hắn.
“Trưởng nữ* của trẫm, Hòa Ninh công chúa.” Giang Giác vừa nhìn pháo hoa bừng sáng trên không trung vừa giải thích: “Minh Châu năm nay 5 tuổi, rất thích ngắm pháo hoa. Ngày thường trẫm cũng không cho phép nàng được tùy ý phóng, nhưng lần này lập hậu là đại sự đáng mừng, cho nên trẫm liền đáp ứng cho nàng được cùng với cung nhân phóng pháo hoa để nghênh đón ngươi đến đây.”
*trưởng nữ: con gái lớn nhất trong nhà.
“A.” Mi mắt Hoa Nam thoáng rủ xuống, “Cám ơn các ngươi.” Trong lòng thầm nghĩ hắn thoạt nhìn tuổi còn trẻ thế, không ngờ đã có con gái đến 5 tuổi, không biết hắn có bao nhiêu hài tử nữa?
Giang Giác tựa hồ đã nhìn thấu tâm tư của y, hắn làm như vô ý giải thích tiếp: “Trẫm hiện tại chỉ có một trai một gái.” Thấy Hoa Nam vẫn nhìn lên trời, chăm chú ngắm pháo hoa mở bung ra rồi dần tan biến, gần như không hề quan tâm đến việc hắn vừa nói, hắn liền nảy ra ý định muốn đùa cợt y, trêu ghẹo nói: “Hoàng Hậu cũng có thể suy xét về việc giúp cho trẫm có thêm hoàng tử hoặc hoàng nữ.”
“A? Hoàng Thượng, ngươi đang nói gì?” Hoa Nam cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào Giang Giác, vẻ mặt không rõ là biểu tình gì.
“Không có gì.” Thấy khuôn mặt ngây thơ và đôi mắt thanh tịnh của Hoa Nam, Giang Giác cuối cùng quyết định không tiếp tục trêu chọc y nữa. Hắn chỉ đứng đó, cùng Hoa Nam nhìn về một góc trời rực sáng ở phương Đông, cho đến khi tất cả pháo hoa đều đã tắt, bầu trời cũng khôi phục lại vẻ hắc ám lúc ban đầu.
Ngắm pháo hoa xong, Hoa Nam mới sực nhớ ra Hoa Văn với Mai Hương còn chưa ăn tối.
“Ta đúng là ô long mà.” Hoa Nam trở lại Phượng Nghi Cung, vừa đi vừa tự đánh khẽ vào đầu mình một cái. Thấy Hoa Văn đang bưng một ít hoa quả, y liền cẩn trọng nói lời xin lỗi với hắn: “Tiểu Văn, ta thật sự không phải cố ý để cho ngươi đứng nhìn ta ăn.”
Hoa Văn liếc xéo y: “Khi cùng ngươi tiến cung thì ta đã nghĩ đến việc này rồi, ngươi quả thật ngu ngốc, may mà Cảnh vương đá ngươi một cước, nếu không để ngươi mở miệng cầu xin Thái Hậu cùng Hoàng Thượng thì có khác gì làm trò cười cho thiên hạ.”
“Ngươi nhìn thấy à?”
“Ta nghe thấy.” Hoa Văn từ trên cao nhìn xuống y, giống như đang tra khảo phạm nhân: “Ngươi làm sao lại quen biết với Cảnh vương? Người ngươi yêu mến chính là hắn ư?”
Hoa Nam biết rõ không thể giấu được Hoa Văn, liền đơn giản ăn ngay nói thật: “Hai năm trước khi ta rời khỏi lang hoàn phúc địa, cũng vừa vặn hắn rời kinh đi du ngoạn. Ngươi biết đó, những người ở lang hoàn chúng ta đều có cảm ứng với hoàng tộc họ Giang, cho nên chúng ta liền biết rõ thân phận lẫn nhau. Dọc đường đi, chúng ta chiếu cố cho nhau, dần dần cũng nảy sinh chút hảo cảm. Rồi ta trở lại lang hoàn, hắn cũng trở về kinh, cứ thế chia tay, còn lại không có gì khác nữa.”
“Ta hiểu rồi.” Hoa Văn khinh thường nói: “Ngươi sao có thể ngốc nghếch như vậy? Chuyện hôn nhân đại sự mà lại đi tính sai đối tượng.”
“Ai bảo huynh đệ bọn họ lại có tên gần giống nhau như thế?” Hoa Nam phùng má lên, ống tay áo màu tuyết trắng trượt xuống, lộ ra lang hoàn linh màu ngân bạch trên cổ tay.
Hoa Văn liếc nhìn lang hoàn linh trên tay y, lạnh lùng hỏi: “Lang hoàn linh là linh vật ở quê nhà chúng ta sao!? Xin hỏi ngươi nó bao nhiêu tiền một bộ?”
Hoa Nam bồn chồn lo lắng, hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng sao? Nó chỉ có ở lang hoàn chúng ta thôi, những nơi khác đều không có, không phải linh vật thì là gì?”
“Cho nên ngươi nói với Cảnh vương nó là linh vật là có ý tứ này?”
Thấy Hoa Nam gật gật đầu, Hoa Văn liền tặng cho y một cái nhìn khinh khỉnh, khẽ nói: “Tiểu tử ngốc nghếch.”
“Ta mà ngốc sao? Cha ta nói ta là đại trí giả ngu*.” Hoa Nam trừng mắt nhìn Hoa Văn: “Ngươi lại đi giáo huấn ta.”
*đại trí giả ngu: người tài giỏi thông minh nhưng lại làm ra vẻ đần độn.
Hoa Văn nghe thấy lời trách móc của Hoa Nam, đột nhiên cười rộ lên, hỏi: “Lúc nãy khi ngắm pháo hoa, lời Hoàng Thượng đùa giỡn với ngươi, nghe có nghe thấy đúng không?”
“Hắn muốn làm ta phải xấu hổ, ta sẽ không cho hắn toại nguyện đâu.” Hoa Nam nháy mắt mấy cái, thấy thái độ của Hoa Văn đột nhiên chuyển biến tốt đẹp làm cho tâm tình của y cũng sáng sủa lên. “Hai huynh đệ hắn đều háo sắc như nhau.”
Hoa Văn lấy khăn tay lau miệng xong, thái độ thoáng chốc trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Ngươi ngàn vạn lần đừng để cho Hoàng Thượng nhìn ra được ngươi với Cảnh vương có gì mờ ám, cũng không nên thân cận với Cảnh vương quá, hắn là một người rất nguy hiểm.”
Hoa Nam gật đầu, nhớ tới những chuyện khi xưa với Giang Minh, ngữ khí trở nên ảm đạm: “Ta biết, ta với hắn là hữu duyên vô phận, từ khi ta tiến cung thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
“Còn nữa, ngươi càng không thể yêu Hoàng Thượng, hắn ta so với đệ đệ còn nguy hiểm hơn.” Hoa Văn vỗ vỗ vai y, thần sắc lộ ra một tia ôn nhu thân thiết.
Hoa Nam nhu thuận đáp: “Ta sẽ không, hắn có thê có tử*, ta hiện tại cảm thấy mình thật dư thừa. Ai, ngươi nói xem, hắn đã có đến bốn nữ nhân rồi, sao còn phái người đến lang hoàn phúc địa cầu thân làm chi? Ta thật không tin hắn là vì thuận theo cái lời tiên tri với thiên mệnh gì gì đó.”
*có thê có tử: có vợ có con đầy đủ.
“Về điều này, trên đường đi ta từng hỏi qua Đoan vương rồi. Nghe nói có một nhà tiên tri đã tiên đoán rằng Hoàng Thượng sẽ gặp một nạn kiếp lớn, phải có thần long hỗ trợ mới có thể hóa giải. Ta nghĩ đây chính là nguyên nhân khiến hắn muốn tuyển hậu là người thuộc lang hoàn.” Hoa Văn nhẹ nhàng đáp.
Hoa Nam nhíu mày suy nghĩ một chút, tựa hồ như cảm thấy lý do này hơi thiếu sức thuyết phục. Y không tin Giang Giác lại là người vì một cái nạn kiếp mơ hồ mà đi lấy một kẻ hắn căn bản không biết là ai, hơn nữa còn là một nam tử.
“Được rồi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá, dù sao chúng ta cũng đã đến đây, có thế nào bọn họ cũng không dám bạc đãi người ở lang hoàn phúc địa chúng ta đâu. Ngươi cứ an tâm ngồi vững cái ngôi vị của ngươi trong cung đi. Cuộc đời của chúng ta còn kéo dài đến mấy trăm năm sau, cái gì cũng phải trải qua một lần thì mới không uổng phí cuộc sống chứ.”
Hoa Văn xoa xoa đầu y, trấn an. Những người phàm như Giang Giác, dù không bị bệnh hoạn hay không gặp tai nạn gì thì thọ mệnh cũng chỉ khoảng bảy mươi tuổi. Chờ khi Giang Giác chết, Hoa Nam có thể rời hoàng cung tiêu dao tự tại. Bảy mươi tuổi, đối với bộ tộc lang hoàn thì chính là lứa tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất.
“Tiểu Nam, uống xong chén rượu này thì chúng ta chính thức trở thành phu thê, ta đã nói ta sẽ không miễn cưỡng ngươi phải làm nghĩa vụ của Hoàng Hậu, nhưng ta hy vọng ngươi sẽ tín nhiệm ta, nương tựa vào ta, xem ta là người thân nhất của ngươi.”
“Hảo, ca ca.”