Đời người có bốn chuyện vui nhất: hạn hán gặp mưa rào, xa nhà gặp bạn cũ, đêm động phòng hoa chúc, đề tên trên bảng vàng. Hoa Nam trước kia thật không dám nghĩ tới, y còn nhỏ tuổi như thế, chỉ mới mười tám thôi mà, đã có thể đón nhận một trong bốn chuyện vui đó.
Lúc này, khi y đang mặc phục sức cung đình, trên người cũng đeo đầy đồ trang sức, ngồi ngay ngắn trên phượng sàng, y chỉ có một mong muốn là trở thành người xem náo nhiệt bên ngoài, bởi vì những người đó ít nhất cũng không bị bỏ đói cả ngày đến mức bụng sôi ùng ục.
Nhìn bộ hỉ phục màu đỏ thẫm thêu hình chim phượng, ánh mắt Hoa Nam có chút hối tiếc. Mai Hương nói y mặc màu đỏ vào sẽ tôn lên nước da trắng nõn, thế như y một chút cũng không thích. Lúc đầu, bọn họ thậm chí còn yêu cầu y đội khăn voan che mặt, y phải nói hết cả hơi mới không cần đội cái khăn che khuất tầm nhìn đó.
Từ nhỏ, Hoa Nam đã rất thích những bộ hỉ phục màu trắng ở lang hoàn phúc địa. Trang phục của tân lang thì đơn giản mà trang nhã, còn trang phục của tân nương thì phiêu dật uyển chuyển. Tân nương mang một cái khăn che mặt bằng tơ màu trắng, khuôn mặt diễm lệ như ẩn như hiện. Khi tân lang giở khăn che mặt của tân nương ở Thánh Điện, sẽ có hoa tươi cùng những tiếng vỗ tay, thật ấm áp mà lại đơn giản. Không giống như trong hoàng cung, nào là đàn hát rồi phóng pháo hoa, tuy hoa lệ nhưng quá phức tạp.
Khi Hoa Nam còn đang mải mê suy nghĩ thì Giang Giác đã bước vào tân phòng, vẫn một bộ dáng tao nhã với nụ cười nhàn nhạt trên môi. Thấy tâm tư của Hoa Nam như đang ở tận nơi đâu, căn bản không chú ý đến việc hắn đã bước vào, Giang Giác liền tiến lại gần, nâng cằm Hoa Nam lên để y nhìn về phía hắn, ôn nhu hỏi: “Đang suy nghĩ gì thế?”
Hoa Nam chớp chớp đôi mắt trong sáng, trong ánh mắt y lộ ra ba phần ủy khuất, ba phần khó hiểu cùng bốn phần bất đắc dĩ, trả lời: “Ta đói bụng, cả ngày hôm nay bọn họ chẳng cho ta ăn gì cả. Ta nhớ những quả đào ở lang hoàn, vừa to lại vừa ngọt, chỉ ăn một trái là no căng bụng, nếu hiện tại trong tay áo của ta có giấu một quả thì tốt rồi.”
Giang Giác bị Hoa Nam chọc cười, hắn vỗ vỗ tay, một đám thị nữ liền nối đuôi nhau đi vào, trên tay mỗi người là một cái khay đựng đầy thức ăn. Đặt khay lên bàn xong, bọn họ lại trật tự lui ra. Giang Giác cầm tay Hoa Nam, kéo y ngồi xuống cạnh bàn, mỉm cười nói: “Đừng ngại gì cả, cứ thoải mái mà ăn thôi.”
Hoa Nam bưng ly mật ong lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi quay sang làm mặt quỷ với Giang Giác, nói: “Hoàng Hậu cũng phải ưu nhã như Hoàng Thượng thì mới không làm cho Hoàng Thượng mất mặt.”
Giang Giác cười ha ha, lột một quả chuối tiêu đưa đến trước miệng Hoa Nam, tán dương: “Tử Đồng quả thật rất hiểu lễ nghĩa.” (Tử Đồng: tên thân mật mà Hoàng Đế gọi Hoàng Hậu)
Hoa Nam cắn quả chuối trong tay hắn một cái, vừa nhai vừa hỏi: “Tử Đồng là ai?”
“Là tiểu ô long.” Giang Giác lấy tay lau đi giọt mật còn vương trên khóe môi Hoa Nam, tiện tay lại vuốt vuốt lên mũi y.
Hoa Nam chớp chớp mắt, tựa hồ như rất thích ứng với hành động thân mật của Giang Giác, nhẹ nhàng nói: “Vậy không phải nói ta rồi, ta là tiểu bạch long.”
“Ân, ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm.” Giang Giác lại chọn lấy một ít hoa quả, tự tay đưa đến bên miệng Hoa Nam. Bất quá, lần này y ăn rất chậm, từ từ nhai, từ từ nuốt, vừa ăn vừa cảnh giác nhìn Giang Giác.
Giang Giác kiên nhẫn chờ y ăn xong quả này thì lại đút tiếp quả khác, đến khi thấy y ăn không vô nữa mới nói: “Ăn no rồi, vậy chúng ta phải cùng làm một chuyện a.”
Ánh mắt Hoa Nam nhìn hắn đầy phức tạp, do dự nói: “Hoàng Thượng, ngươi lần trước đã hứa với ta rồi, nếu ngươi đổi ý ta sẽ cười ngươi đấy, quân vô hí ngôn*.”
*quân vô hí ngôn: vua không nói đùa.
Giang Giác nhếch mi, làm ra biểu tình hết sức chăm chú, đợi khi Hoa Nam đã nôn nóng đến độ đầu đầy mồ hôi thì hắn mới nói: “Tiểu Nam, cho dù ngươi có cười ta cũng được, nhưng rượu giao bôi thì chúng ta vẫn phải uống a.”
“Ngươi… Ý ngươi nói là chúng ta phải uống chén rượu giao bôi?” Hoa Nam trợn tròn hai mắt.
“Nếu không thì Hoàng Hậu tưởng là gì?” Giang Giác nháy mắt, vẻ mị hoặc giảo hoạt giống hệt hồ ly: “Chẳng lẽ Tiểu Nam đang nghĩ đến…”
“Uống rượu, uống rượu thôi.” Hoa Nam vội vàng nâng cốc lên đưa cho Giang Giác, ngăn lời hắn sắp nói lại. Cái người này, rõ ràng là cố ý làm cho y hiểu lầm để trêu chọc y. Không hổ danh là ca ca của Giang Quyết, hai huynh đệ đều xấu xa như nhau.
“Được, cùng uống.” Giang Giác cầm lấy chén rượu Hoa Nam đưa, vòng một tay qua tay y. Hắn nhìn chăm chú Hoa Nam bằng một ánh mắt hàm chứa ôn nhu, rồi lại dùng ngữ khí thật dịu dàng để phá vỡ phòng tuyến kiên cố của Hoa Nam: “Tiểu Nam, uống xong chén rượu này thì chúng ta chính thức trở thành phu thê, ta đã nói ta sẽ không miễn cưỡng ngươi phải làm nghĩa vụ của Hoàng Hậu, nhưng ta hy vọng ngươi sẽ tín nhiệm ta, nương tựa vào ta, xem ta là người thân nhất của ngươi.”
“Hảo, ca ca.” Trong mắt Hoa Nam, ánh sáng từ ngọn nến đỏ đã không còn âm u như trước nữa, y tin tưởng ngay lúc này đây Giang Giác rất chân thành: “Từ giờ khắc này ta sẽ tín nhiệm ngươi, nương tựa vào ngươi, xem ngươi là người thân của ta.”
Thần thái của Giang Giác bị tiếng “ca ca” làm cho lay động, tiếu dung càng thêm thanh thoát, ánh mắt cũng càng thêm ôn hòa. Từ ánh mắt cho đến tâm hồn Hoa Nam đều trong sáng, có một chút khôn vặt nhưng lại vô cùng hồn nhiên lương thiện. Y đã đáp ứng hắn thì tuyệt đối không phải chỉ là nói cho có mà thôi, điều này khiến cho trong lòng Giang Giác vô cùng thỏa mãn. Uống cạn ly rượu, hắn nói với Hoa Nam: “Lễ hợp cẩn.”
Hoa Nam cũng mỉm cười, một hơi uống cạn cả ly rượu. Đây là lần đầu tiên y uống rượu, vào bụng rồi có cảm giác cay nồng không gì sánh nổi, tựa như có một luồng liệt hỏa từ cổ họng thiêu đốt xuống bụng, trên chóp mũi cũng lấm thấm vài giọt mồ hôi óng ánh, rồi sau đó thì cả người y nóng bừng lên. Đến khi đứng dậy, chợt thấy như trời đất xây xẩm, dưới chân mềm nhũn, Hoa Nam thiếu chút nữa té ngã, may mà có Giang Giác đỡ lấy y.
“Mới như vậy mà đã say rồi sao?” Giang Giác ghé vào lỗ tai Hoa Nam, nhẹ giọng hỏi.
Khí tức ấm áp phà vào tai làm Hoa Nam thấy ngưa ngứa, ngọ nguậy đầu, mơ màng đáp: “Không có a, tại ánh sáng chói quá nên ta hoa mắt, còn chân ta bị tê là do chúng ta đã ngồi quá lâu.”
Ngay sau đó, Hoa Nam lại bị một trận trời đất quay cuồng. Giang Giác dứt khoát ôm ngang người y lên, rồi hắn kinh ngạc hỏi: “Sao lại nhẹ thế này, Minh Châu so với ngươi còn nặng hơn.”
Trong cơn mơ hồ, Hoa Nam như nhìn thấy gương mặt của Giang Quyết, cảm thấy có chút thân thiết, liền ôm lấy cổ hắn, nhàn nhạt nói: “Ta là linh thể nha, so với thân thể của người phàm các ngươi dĩ nhiên không giống nhau. Ai nha, sao lại thắp nhiều nến thế, chói mắt quá đi.”
Giang Giác đặt Hoa Nam xuống giường, chỉ chừa lại duy nhất một ngọn nến để thắp sáng, còn lại thổi tắt hết. Bước đến cạnh giường, thấy Hoa Nam đã nhắm mắt, gương mặt điềm tĩnh an hòa, tựa hồ như đã ngủ say. Dưới ánh nến, khuôn mặt y trông như băng thanh ngọc lệ, tuấn tú vô cùng. Đôi môi với đường cong hoàn hảo, căng mọng hồng hồng đáng yêu, khiến cho Giang Giác từ xưa đến nay vốn không yêu thích nam nhân cũng nhịn không được phải trầm trồ tán thưởng. Nếu như người đang nằm trước mắt hắn là nữ nhân, đến tám phần hắn sẽ phải hối hận vì lời hứa kia.
Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Hoa Nam thật lâu, Giang Giác cuối cùng cũng giúp y thay quần áo. Da thịt trên người y cũng giống như gương mặt vậy, trắng nõn oánh nhuận, kể cả nữ nhân cũng không bằng. Giang Giác nghĩ, lang hoàn phúc địa có thể sinh ra những người như thế này, đúng là cực phẩm nhân gian.
Buông màn trướng, Giang Giác nằm xuống bên cạnh Hoa Nam. Hắn đối với y không hề có dục vọng, chỉ là xuất phát từ ý muốn thưởng thích sự vật xinh đẹp, cho nên cứ nhịn không được ngắm nhìn y mãi. Hoa Nam ngủ say, vô thức trở mình tựa vào trong ngực Giang Giác rồi lại an tâm ngủ tiếp. Giang Giác cười cười, ôm lấy thân thể thanh lương của y, cảm nhận rõ nét mùi thơm từ cơ thể y trong không khí. Nếu Hoa Văn có mùi thơm của hoa mai, thì Hoa Nam lại có mùi thơm của hoa sen, hương vị rất thanh đạm, phải ở thật gần mới nhận ra được mùi thơm ôn hòa, thánh khiết, trong trẻo này.
Giang Giác cúi sát người vào cổ Hoa Nam, cảm nhận được trong không khí không chỉ có mùi hoa sen mà còn có cả mùi rượu nhàn nhạt, hương khí có điểm kỳ dị làm say lòng người này khiến cho Giang Giác tâm thần hơi thoáng rối loạn. Nhìn đôi môi hồng nhuận căng mọng của Hoa Nam, hắn phải rất khó khăn mới có thể đè nén dục vọng hôn lên bờ môi ấy.
“Y chỉ là một hài tử ngây thơ mà thôi.” Giang Giác nhắm mắt lại, tự nói với chính mình. Từng đợt sóng khẽ xao động trong tâm cũng dần dần lắng xuống.
Không lâu sau, Hoa Nam đã gặp được bốn tần phi của Giang Giác. Bốn người đó, mỗi người mỗi vẻ, nhưng đều là nhất đẳng mỹ nhân. Vương thục nghi thanh nhã, Trương quý phi mỹ lệ, Trữ mỹ nhân yêu kiều như đóa hải đường, còn Niên thục phi lại quyến rũ như đóa tuyết lê.
Nhìn kỹ Niên thục phi, trong nháy mắt Hoa Nam hiểu ngay tại sao nàng ta lại được sủng ái nhất. Vẻ đẹp của nàng vừa mị hoặc lại vừa ngây thơ, quyến rũ đến tận xương cốt rồi lại làm cho người ta có cảm giác băng thanh ngọc khiết, một nữ nhân như vậy sao có thể không hấp dẫn nam nhân được chứ?
Lúc này, khi y đang mặc phục sức cung đình, trên người cũng đeo đầy đồ trang sức, ngồi ngay ngắn trên phượng sàng, y chỉ có một mong muốn là trở thành người xem náo nhiệt bên ngoài, bởi vì những người đó ít nhất cũng không bị bỏ đói cả ngày đến mức bụng sôi ùng ục.
Nhìn bộ hỉ phục màu đỏ thẫm thêu hình chim phượng, ánh mắt Hoa Nam có chút hối tiếc. Mai Hương nói y mặc màu đỏ vào sẽ tôn lên nước da trắng nõn, thế như y một chút cũng không thích. Lúc đầu, bọn họ thậm chí còn yêu cầu y đội khăn voan che mặt, y phải nói hết cả hơi mới không cần đội cái khăn che khuất tầm nhìn đó.
Từ nhỏ, Hoa Nam đã rất thích những bộ hỉ phục màu trắng ở lang hoàn phúc địa. Trang phục của tân lang thì đơn giản mà trang nhã, còn trang phục của tân nương thì phiêu dật uyển chuyển. Tân nương mang một cái khăn che mặt bằng tơ màu trắng, khuôn mặt diễm lệ như ẩn như hiện. Khi tân lang giở khăn che mặt của tân nương ở Thánh Điện, sẽ có hoa tươi cùng những tiếng vỗ tay, thật ấm áp mà lại đơn giản. Không giống như trong hoàng cung, nào là đàn hát rồi phóng pháo hoa, tuy hoa lệ nhưng quá phức tạp.
Khi Hoa Nam còn đang mải mê suy nghĩ thì Giang Giác đã bước vào tân phòng, vẫn một bộ dáng tao nhã với nụ cười nhàn nhạt trên môi. Thấy tâm tư của Hoa Nam như đang ở tận nơi đâu, căn bản không chú ý đến việc hắn đã bước vào, Giang Giác liền tiến lại gần, nâng cằm Hoa Nam lên để y nhìn về phía hắn, ôn nhu hỏi: “Đang suy nghĩ gì thế?”
Hoa Nam chớp chớp đôi mắt trong sáng, trong ánh mắt y lộ ra ba phần ủy khuất, ba phần khó hiểu cùng bốn phần bất đắc dĩ, trả lời: “Ta đói bụng, cả ngày hôm nay bọn họ chẳng cho ta ăn gì cả. Ta nhớ những quả đào ở lang hoàn, vừa to lại vừa ngọt, chỉ ăn một trái là no căng bụng, nếu hiện tại trong tay áo của ta có giấu một quả thì tốt rồi.”
Giang Giác bị Hoa Nam chọc cười, hắn vỗ vỗ tay, một đám thị nữ liền nối đuôi nhau đi vào, trên tay mỗi người là một cái khay đựng đầy thức ăn. Đặt khay lên bàn xong, bọn họ lại trật tự lui ra. Giang Giác cầm tay Hoa Nam, kéo y ngồi xuống cạnh bàn, mỉm cười nói: “Đừng ngại gì cả, cứ thoải mái mà ăn thôi.”
Hoa Nam bưng ly mật ong lên, nhấp một ngụm nhỏ rồi quay sang làm mặt quỷ với Giang Giác, nói: “Hoàng Hậu cũng phải ưu nhã như Hoàng Thượng thì mới không làm cho Hoàng Thượng mất mặt.”
Giang Giác cười ha ha, lột một quả chuối tiêu đưa đến trước miệng Hoa Nam, tán dương: “Tử Đồng quả thật rất hiểu lễ nghĩa.” (Tử Đồng: tên thân mật mà Hoàng Đế gọi Hoàng Hậu)
Hoa Nam cắn quả chuối trong tay hắn một cái, vừa nhai vừa hỏi: “Tử Đồng là ai?”
“Là tiểu ô long.” Giang Giác lấy tay lau đi giọt mật còn vương trên khóe môi Hoa Nam, tiện tay lại vuốt vuốt lên mũi y.
Hoa Nam chớp chớp mắt, tựa hồ như rất thích ứng với hành động thân mật của Giang Giác, nhẹ nhàng nói: “Vậy không phải nói ta rồi, ta là tiểu bạch long.”
“Ân, ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm.” Giang Giác lại chọn lấy một ít hoa quả, tự tay đưa đến bên miệng Hoa Nam. Bất quá, lần này y ăn rất chậm, từ từ nhai, từ từ nuốt, vừa ăn vừa cảnh giác nhìn Giang Giác.
Giang Giác kiên nhẫn chờ y ăn xong quả này thì lại đút tiếp quả khác, đến khi thấy y ăn không vô nữa mới nói: “Ăn no rồi, vậy chúng ta phải cùng làm một chuyện a.”
Ánh mắt Hoa Nam nhìn hắn đầy phức tạp, do dự nói: “Hoàng Thượng, ngươi lần trước đã hứa với ta rồi, nếu ngươi đổi ý ta sẽ cười ngươi đấy, quân vô hí ngôn*.”
*quân vô hí ngôn: vua không nói đùa.
Giang Giác nhếch mi, làm ra biểu tình hết sức chăm chú, đợi khi Hoa Nam đã nôn nóng đến độ đầu đầy mồ hôi thì hắn mới nói: “Tiểu Nam, cho dù ngươi có cười ta cũng được, nhưng rượu giao bôi thì chúng ta vẫn phải uống a.”
“Ngươi… Ý ngươi nói là chúng ta phải uống chén rượu giao bôi?” Hoa Nam trợn tròn hai mắt.
“Nếu không thì Hoàng Hậu tưởng là gì?” Giang Giác nháy mắt, vẻ mị hoặc giảo hoạt giống hệt hồ ly: “Chẳng lẽ Tiểu Nam đang nghĩ đến…”
“Uống rượu, uống rượu thôi.” Hoa Nam vội vàng nâng cốc lên đưa cho Giang Giác, ngăn lời hắn sắp nói lại. Cái người này, rõ ràng là cố ý làm cho y hiểu lầm để trêu chọc y. Không hổ danh là ca ca của Giang Quyết, hai huynh đệ đều xấu xa như nhau.
“Được, cùng uống.” Giang Giác cầm lấy chén rượu Hoa Nam đưa, vòng một tay qua tay y. Hắn nhìn chăm chú Hoa Nam bằng một ánh mắt hàm chứa ôn nhu, rồi lại dùng ngữ khí thật dịu dàng để phá vỡ phòng tuyến kiên cố của Hoa Nam: “Tiểu Nam, uống xong chén rượu này thì chúng ta chính thức trở thành phu thê, ta đã nói ta sẽ không miễn cưỡng ngươi phải làm nghĩa vụ của Hoàng Hậu, nhưng ta hy vọng ngươi sẽ tín nhiệm ta, nương tựa vào ta, xem ta là người thân nhất của ngươi.”
“Hảo, ca ca.” Trong mắt Hoa Nam, ánh sáng từ ngọn nến đỏ đã không còn âm u như trước nữa, y tin tưởng ngay lúc này đây Giang Giác rất chân thành: “Từ giờ khắc này ta sẽ tín nhiệm ngươi, nương tựa vào ngươi, xem ngươi là người thân của ta.”
Thần thái của Giang Giác bị tiếng “ca ca” làm cho lay động, tiếu dung càng thêm thanh thoát, ánh mắt cũng càng thêm ôn hòa. Từ ánh mắt cho đến tâm hồn Hoa Nam đều trong sáng, có một chút khôn vặt nhưng lại vô cùng hồn nhiên lương thiện. Y đã đáp ứng hắn thì tuyệt đối không phải chỉ là nói cho có mà thôi, điều này khiến cho trong lòng Giang Giác vô cùng thỏa mãn. Uống cạn ly rượu, hắn nói với Hoa Nam: “Lễ hợp cẩn.”
Hoa Nam cũng mỉm cười, một hơi uống cạn cả ly rượu. Đây là lần đầu tiên y uống rượu, vào bụng rồi có cảm giác cay nồng không gì sánh nổi, tựa như có một luồng liệt hỏa từ cổ họng thiêu đốt xuống bụng, trên chóp mũi cũng lấm thấm vài giọt mồ hôi óng ánh, rồi sau đó thì cả người y nóng bừng lên. Đến khi đứng dậy, chợt thấy như trời đất xây xẩm, dưới chân mềm nhũn, Hoa Nam thiếu chút nữa té ngã, may mà có Giang Giác đỡ lấy y.
“Mới như vậy mà đã say rồi sao?” Giang Giác ghé vào lỗ tai Hoa Nam, nhẹ giọng hỏi.
Khí tức ấm áp phà vào tai làm Hoa Nam thấy ngưa ngứa, ngọ nguậy đầu, mơ màng đáp: “Không có a, tại ánh sáng chói quá nên ta hoa mắt, còn chân ta bị tê là do chúng ta đã ngồi quá lâu.”
Ngay sau đó, Hoa Nam lại bị một trận trời đất quay cuồng. Giang Giác dứt khoát ôm ngang người y lên, rồi hắn kinh ngạc hỏi: “Sao lại nhẹ thế này, Minh Châu so với ngươi còn nặng hơn.”
Trong cơn mơ hồ, Hoa Nam như nhìn thấy gương mặt của Giang Quyết, cảm thấy có chút thân thiết, liền ôm lấy cổ hắn, nhàn nhạt nói: “Ta là linh thể nha, so với thân thể của người phàm các ngươi dĩ nhiên không giống nhau. Ai nha, sao lại thắp nhiều nến thế, chói mắt quá đi.”
Giang Giác đặt Hoa Nam xuống giường, chỉ chừa lại duy nhất một ngọn nến để thắp sáng, còn lại thổi tắt hết. Bước đến cạnh giường, thấy Hoa Nam đã nhắm mắt, gương mặt điềm tĩnh an hòa, tựa hồ như đã ngủ say. Dưới ánh nến, khuôn mặt y trông như băng thanh ngọc lệ, tuấn tú vô cùng. Đôi môi với đường cong hoàn hảo, căng mọng hồng hồng đáng yêu, khiến cho Giang Giác từ xưa đến nay vốn không yêu thích nam nhân cũng nhịn không được phải trầm trồ tán thưởng. Nếu như người đang nằm trước mắt hắn là nữ nhân, đến tám phần hắn sẽ phải hối hận vì lời hứa kia.
Ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Hoa Nam thật lâu, Giang Giác cuối cùng cũng giúp y thay quần áo. Da thịt trên người y cũng giống như gương mặt vậy, trắng nõn oánh nhuận, kể cả nữ nhân cũng không bằng. Giang Giác nghĩ, lang hoàn phúc địa có thể sinh ra những người như thế này, đúng là cực phẩm nhân gian.
Buông màn trướng, Giang Giác nằm xuống bên cạnh Hoa Nam. Hắn đối với y không hề có dục vọng, chỉ là xuất phát từ ý muốn thưởng thích sự vật xinh đẹp, cho nên cứ nhịn không được ngắm nhìn y mãi. Hoa Nam ngủ say, vô thức trở mình tựa vào trong ngực Giang Giác rồi lại an tâm ngủ tiếp. Giang Giác cười cười, ôm lấy thân thể thanh lương của y, cảm nhận rõ nét mùi thơm từ cơ thể y trong không khí. Nếu Hoa Văn có mùi thơm của hoa mai, thì Hoa Nam lại có mùi thơm của hoa sen, hương vị rất thanh đạm, phải ở thật gần mới nhận ra được mùi thơm ôn hòa, thánh khiết, trong trẻo này.
Giang Giác cúi sát người vào cổ Hoa Nam, cảm nhận được trong không khí không chỉ có mùi hoa sen mà còn có cả mùi rượu nhàn nhạt, hương khí có điểm kỳ dị làm say lòng người này khiến cho Giang Giác tâm thần hơi thoáng rối loạn. Nhìn đôi môi hồng nhuận căng mọng của Hoa Nam, hắn phải rất khó khăn mới có thể đè nén dục vọng hôn lên bờ môi ấy.
“Y chỉ là một hài tử ngây thơ mà thôi.” Giang Giác nhắm mắt lại, tự nói với chính mình. Từng đợt sóng khẽ xao động trong tâm cũng dần dần lắng xuống.
Không lâu sau, Hoa Nam đã gặp được bốn tần phi của Giang Giác. Bốn người đó, mỗi người mỗi vẻ, nhưng đều là nhất đẳng mỹ nhân. Vương thục nghi thanh nhã, Trương quý phi mỹ lệ, Trữ mỹ nhân yêu kiều như đóa hải đường, còn Niên thục phi lại quyến rũ như đóa tuyết lê.
Nhìn kỹ Niên thục phi, trong nháy mắt Hoa Nam hiểu ngay tại sao nàng ta lại được sủng ái nhất. Vẻ đẹp của nàng vừa mị hoặc lại vừa ngây thơ, quyến rũ đến tận xương cốt rồi lại làm cho người ta có cảm giác băng thanh ngọc khiết, một nữ nhân như vậy sao có thể không hấp dẫn nam nhân được chứ?