Khi Minh Châu đến tuổi cập kê, Giang Giác đã ban cho nàng một cung điện để nàng ở riêng. Vào đêm trước ngày xuất giá, khi Thái Hậu, Hoàng Hậu cùng mẫu thân của nàng đến thăm liền thấy nàng đang ngẩng đầu lên trời cầu nguyện.
Vương thục nghi cười hỏi: “Con có nguyện vọng gì?”
Minh Châu thần bí đáp: “Không thể nói cho mọi người biết được, nói ra sẽ không linh.”
Thái Hậu hiền từ nhìn kỹ cháu gái của mình: “Tân nương có thể cầu nguyện điều gì nào?”
Có lẽ chính là cùng người trong lòng sống đến răng long đầu bạc? Không ngờ, ánh mắt Minh Châu khẽ chuyển, mỉm cười nhẹ nhàng: “Là cầu nguyện cho phụ hoàng cùng Hoàng Hậu.”
Hoa Nam nghe vậy, bật cười: “Vậy sao? Con có lòng chúc phúc an khang như thế thật tốt quá, đa tạ con.”
Minh Châu không đáp, thật ra nguyện vọng của nàng chính là hy vọng phụ hoàng có thể cùng Hoàng Hậu hòa hảo như lúc đầu. Trong ấn tượng của nàng, thời gian phụ hoàng vui vẻ nhất là những ngày tháng hạnh phúc với Hoàng Hậu.
Vương thục nghi cùng Thái Hậu kéo Minh Châu ngồi xuống, dặn dò nàng rất nhiều điều. Khi nói xong thì cũng muộn lắm rồi, bọn họ vừa đứng dậy định rời đi thì Minh Châu đột nhiên lên tiếng: “Hoàng Hậu, Minh Châu có chuyện muốn nói với Người, xin Người lưu lại.”
Minh Châu là khuê nữ sắp xuất giá, còn Hoa Nam dù sao cũng là nam tử, tuy rằng đã có nữ nhi rồi nhưng nếu hai người ở chung một chỗ thì vẫn có điểm không tiện. Hoa Nam dùng ánh mắt hỏi ý Thái Hậu, bà nhẹ nhàng gật đầu, cùng với Vương thục nghi nhanh chóng rời đi, trong điện chỉ còn lại Minh Châu và Hoa Nam.
Cửa điện vừa đóng, Minh Châu đột nhiên quỳ xuống, dọa Hoa Nam sợ chết khiếp lên, vội vàng kéo nàng đứng dậy: “Minh Châu con đang làm gì? Đối với phụ hoàng con cũng không dễ dàng quỳ xuống, sao có thể tùy tiện quỳ trước ta?”
Minh Châu kiên quyết không đứng dậy: “Hoàng hậu, xin để Minh Châu nói hết lời.”
Hoa Nam không làm nàng nhúc nhích được, lại thấy giờ phút này từ khóe mắt đến chân mày của nàng đều không thể hiện nét vui đùa, biết rõ nàng có điều quan trọng muốn nói nên không miễn cưỡng nàng nữa.
Minh Châu sâu kín nhìn y, trịnh trọng gọi: “Phụ hậu*.”
*phụ hậu: chắc là phụ thân + Hoàng Hậu
Hoa Nam khẽ giật mình, không nghĩ tới nàng có thể xưng hô với mình như vậy, chỉ yên lặng nhìn nàng.
Minh Châu cười khổ: “Xin tha thứ cho Minh Châu mười một năm qua bất kính, chưa từng xưng hô theo quy củ với Người một lần. Con kính yêu phụ hoàng, cũng rất kính yêu Người. Con là nữ nhi của phụ hoàng, có người nói nữ nhi là tình nhân kiếp trước của phụ thân, cho nên con hiểu rõ tình cảm của phụ hoàng. Từ khi con năm tuổi, phụ hoàng chỉ yêu một mình Người. Mặc kệ có bao nhiêu sóng gió, đến tận bây giờ phụ hoàng vẫn yêu Người như xưa. Cho nên Minh Châu thỉnh cầu Người, đối với phụ hoàng tốt một chút.”
Hoa Nam kéo tay nàng, khéo léo dùng một luồng lực nhỏ đỡ nàng dậy, sau đó mới thấp giọng nói: “Ta biết. Ta sẽ làm tròn trách nhiệm Hoàng Hậu.”
Minh Châu tựa hồ không thỏa mãn với đáp án này, ánh mắt dán chặt trên mặt Hoa Nam, hỏi: “Phụ hậu, Người vẫn yêu phụ hoàng như trước. Nếu đã vậy, sao hai người không thể trở lại như lúc xưa? Chẳng lẽ Người muốn phụ hoàng phải hối hận tiếc thương cả đời? Sự trừng phạt của Người quá nặng!”
Đối mặt với lời lẽ sắc bén bức người của nàng, y chỉ có thể miễn cưỡng duy trì nụ cười khi nãy: “Minh Châu, chuyện tình cảm không phải đơn giản như vậy, chúng ta không trở lại như trước. Nếu có thể, vì Quân Quân ta đã ép mình làm rồi.”
Minh Châu chán nản nói: “Tha thứ, thật sự khó như thế ư?”
Hoa Nam chậm rãi lắc đầu: “Tha thứ không khó, khó chính là khúc mắc không cách nào giải. Ta hiện tại không làm được, nhưng có lẽ có một ngày, chờ ta vượt qua thương đau, lãnh đạm nhìn thị phi ân oán, ta sẽ buông quá khứ xuống.”
“Người có rất nhiều năm, có thể để chính mình chậm rãi suy nghĩ. Nhưng phụ hoàng của con thì không có nhiều thời gian như vậy. Người chẳng lẽ không phát hiện thân thể phụ hoàng đã không được như xưa?” Minh Châu gần như ai oán hỏi.
Có Minh Châu nhắc nhở, Hoa Nam mới nghĩ đến, khí sắc của Giang Giác gần đây đúng là không tốt như bình thường. Hắn tưởng nhớ Quân Quân đã trở về lang hoàn, lại nghĩ đến Minh Châu sắp xuất giá, hai nữ nhi đều rời đi dẫn đến tâm tình của hắn tích tụ muộn phiền.
“Ngươi biết ta đã hối hận rất nhiều năm.” Giang Giác bắt lấy cổ tay y, vành mắt lặng lẽ đỏ hoe.
“Vậy ngươi cứ tiếp tục hối hận a. Nếu mười năm sau người vẫn duy trì được tâm tình như trước, ta sẽ buông xuống quá khứ, một lần nữa cùng ngươi làm lại từ đầu.”
Vương thục nghi cười hỏi: “Con có nguyện vọng gì?”
Minh Châu thần bí đáp: “Không thể nói cho mọi người biết được, nói ra sẽ không linh.”
Thái Hậu hiền từ nhìn kỹ cháu gái của mình: “Tân nương có thể cầu nguyện điều gì nào?”
Có lẽ chính là cùng người trong lòng sống đến răng long đầu bạc? Không ngờ, ánh mắt Minh Châu khẽ chuyển, mỉm cười nhẹ nhàng: “Là cầu nguyện cho phụ hoàng cùng Hoàng Hậu.”
Hoa Nam nghe vậy, bật cười: “Vậy sao? Con có lòng chúc phúc an khang như thế thật tốt quá, đa tạ con.”
Minh Châu không đáp, thật ra nguyện vọng của nàng chính là hy vọng phụ hoàng có thể cùng Hoàng Hậu hòa hảo như lúc đầu. Trong ấn tượng của nàng, thời gian phụ hoàng vui vẻ nhất là những ngày tháng hạnh phúc với Hoàng Hậu.
Vương thục nghi cùng Thái Hậu kéo Minh Châu ngồi xuống, dặn dò nàng rất nhiều điều. Khi nói xong thì cũng muộn lắm rồi, bọn họ vừa đứng dậy định rời đi thì Minh Châu đột nhiên lên tiếng: “Hoàng Hậu, Minh Châu có chuyện muốn nói với Người, xin Người lưu lại.”
Minh Châu là khuê nữ sắp xuất giá, còn Hoa Nam dù sao cũng là nam tử, tuy rằng đã có nữ nhi rồi nhưng nếu hai người ở chung một chỗ thì vẫn có điểm không tiện. Hoa Nam dùng ánh mắt hỏi ý Thái Hậu, bà nhẹ nhàng gật đầu, cùng với Vương thục nghi nhanh chóng rời đi, trong điện chỉ còn lại Minh Châu và Hoa Nam.
Cửa điện vừa đóng, Minh Châu đột nhiên quỳ xuống, dọa Hoa Nam sợ chết khiếp lên, vội vàng kéo nàng đứng dậy: “Minh Châu con đang làm gì? Đối với phụ hoàng con cũng không dễ dàng quỳ xuống, sao có thể tùy tiện quỳ trước ta?”
Minh Châu kiên quyết không đứng dậy: “Hoàng hậu, xin để Minh Châu nói hết lời.”
Hoa Nam không làm nàng nhúc nhích được, lại thấy giờ phút này từ khóe mắt đến chân mày của nàng đều không thể hiện nét vui đùa, biết rõ nàng có điều quan trọng muốn nói nên không miễn cưỡng nàng nữa.
Minh Châu sâu kín nhìn y, trịnh trọng gọi: “Phụ hậu*.”
*phụ hậu: chắc là phụ thân + Hoàng Hậu
Hoa Nam khẽ giật mình, không nghĩ tới nàng có thể xưng hô với mình như vậy, chỉ yên lặng nhìn nàng.
Minh Châu cười khổ: “Xin tha thứ cho Minh Châu mười một năm qua bất kính, chưa từng xưng hô theo quy củ với Người một lần. Con kính yêu phụ hoàng, cũng rất kính yêu Người. Con là nữ nhi của phụ hoàng, có người nói nữ nhi là tình nhân kiếp trước của phụ thân, cho nên con hiểu rõ tình cảm của phụ hoàng. Từ khi con năm tuổi, phụ hoàng chỉ yêu một mình Người. Mặc kệ có bao nhiêu sóng gió, đến tận bây giờ phụ hoàng vẫn yêu Người như xưa. Cho nên Minh Châu thỉnh cầu Người, đối với phụ hoàng tốt một chút.”
Hoa Nam kéo tay nàng, khéo léo dùng một luồng lực nhỏ đỡ nàng dậy, sau đó mới thấp giọng nói: “Ta biết. Ta sẽ làm tròn trách nhiệm Hoàng Hậu.”
Minh Châu tựa hồ không thỏa mãn với đáp án này, ánh mắt dán chặt trên mặt Hoa Nam, hỏi: “Phụ hậu, Người vẫn yêu phụ hoàng như trước. Nếu đã vậy, sao hai người không thể trở lại như lúc xưa? Chẳng lẽ Người muốn phụ hoàng phải hối hận tiếc thương cả đời? Sự trừng phạt của Người quá nặng!”
Đối mặt với lời lẽ sắc bén bức người của nàng, y chỉ có thể miễn cưỡng duy trì nụ cười khi nãy: “Minh Châu, chuyện tình cảm không phải đơn giản như vậy, chúng ta không trở lại như trước. Nếu có thể, vì Quân Quân ta đã ép mình làm rồi.”
Minh Châu chán nản nói: “Tha thứ, thật sự khó như thế ư?”
Hoa Nam chậm rãi lắc đầu: “Tha thứ không khó, khó chính là khúc mắc không cách nào giải. Ta hiện tại không làm được, nhưng có lẽ có một ngày, chờ ta vượt qua thương đau, lãnh đạm nhìn thị phi ân oán, ta sẽ buông quá khứ xuống.”
“Người có rất nhiều năm, có thể để chính mình chậm rãi suy nghĩ. Nhưng phụ hoàng của con thì không có nhiều thời gian như vậy. Người chẳng lẽ không phát hiện thân thể phụ hoàng đã không được như xưa?” Minh Châu gần như ai oán hỏi.
Có Minh Châu nhắc nhở, Hoa Nam mới nghĩ đến, khí sắc của Giang Giác gần đây đúng là không tốt như bình thường. Hắn tưởng nhớ Quân Quân đã trở về lang hoàn, lại nghĩ đến Minh Châu sắp xuất giá, hai nữ nhi đều rời đi dẫn đến tâm tình của hắn tích tụ muộn phiền.
“Ngươi biết ta đã hối hận rất nhiều năm.” Giang Giác bắt lấy cổ tay y, vành mắt lặng lẽ đỏ hoe.
“Vậy ngươi cứ tiếp tục hối hận a. Nếu mười năm sau người vẫn duy trì được tâm tình như trước, ta sẽ buông xuống quá khứ, một lần nữa cùng ngươi làm lại từ đầu.”