Khuôn mặt Hoa Nam vừa khôi phục vẻ trắng nõn thì lại lập tức đỏ lên, vội vàng nói: “Không có gì cả. Vẫn chưa tới giờ dùng bữa tối, Hoàng Thượng sao lại đến đây?”
“Trẫm chỉ có thể đến đây dùng bữa thôi sao?” Giang Giác cười hỏi: “Tiểu Nam, vừa rồi ngươi chảy nước miếng à?”
“Không có!” Hoa Nam chém đinh chặt sắt, “Không tin ngươi hỏi Mai Hương đi.”
Giang Giác nhìn về phía Mai Hương, hỏi: “Hoàng Hậu nhìn thấy cái gì thú vị đến mức chảy nước miếng thế?”
Mai Hương sợ hãi cúi đầu, vấn đề này nếu không trả lời sẽ đắc tội Hoàng Thượng, nhưng nếu trả lời thì lại đắc tội Hoàng Hậu, nàng nhất thời do dự, không biết nên lựa chọn hy sinh bên nào cho tốt.
Thấy Mai Hương không quyết định được, Hoa Nam cầm lấy quyển sách đã bị ném sang một bên đưa cho Giang Giác, tức giận nói: “Ngươi tự mình xem.”
Giang Giác lật một trang, rồi hai trang, thần sắc vẫn không thay đổi, lập tức khép lại, nhìn Hoa Nam với ánh mắt như lão sư bắt gặp học trò phạm lỗi. Hắn bày ra bộ dáng ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’, thở dài nói: “Ngươi lại dám lén lút sau lưng trẫm xem loại *** thư này, ngươi nói, trẫm nên phạt ngươi thế nào đây?”
Hoa Nam bất mãn: “Sao lại phạt ta? Đây là lễ vật của người khác, ta căn bản không biết nó là sách gì, khi mở ra mới biết được thì đã muộn rồi. Ngươi muốn phạt thì phải phạt người tặng chứ, ta cũng chỉ là người bị hại thôi.”
Giang Giác lộ ra thần sắc thận trọng, nhưng trong đôi mắt lại lóe lên một tia giảo hoạt đầy hứng thú. Hắn trịnh trọng hỏi Hoa Nam: “Những bức họa trong ấy đều họa duy nhất hai người thôi đúng không?”
“Đúng a.” Hoa Nam liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi không phải đã xem rồi sao?”
“Tiểu Nam, nếu như ngươi vô tội, vậy sau khi xem xong trang thứ nhất ngươi nên vứt quyển sách đi mới đúng, sao còn lật sang trang kế tiếp? Cho nên, ngươi vẫn phải bị phạt.” Giang Giác nhìn Hoa Nam đang trừng to hai mắt, trầm tư nói: “Phạt cái gì đây nhỉ? Ân, phạt viết danh tự của phu quân, một trăm lần.”
Hoa Nam tức giận đến mức khẽ giậm chân một cái, bĩu môi nói: “Hoàng Thượng thật giảo hoạt, không công bằng, chính ngươi cũng xem hai trang mà, nếu muốn phạt ta không bằng tự phạt chính ngươi đi?”
“Hảo.” Giang Giác hỏi: “Tiểu Nam muốn phạt trẫm thế nào?”
Hoa Nam thầm nghĩ, nhất định là lần trước Giang Giác nghe Hoa Văn nói y không thích đọc sách viết chữ, cho nên bây giờ hắn mới cố ý chỉnh y. Nhưng việc hắn không thích làm là gì đây? Ai nha, y biết về hắn quá ít, căn bản không rõ hắn thích cái gì không thích cái gì, mà bây giờ có muốn hỏi thì cũng không còn kịp nữa rồi. Cuối cùng, y đành nói: “Chuyện trừng phạt này cứ để đó, lần sau khi ta nghĩ ra ta sẽ phạt ngươi.”
“Như vậy Hoàng Hậu cứ chịu phạt trước a.” Giang Giác rất có phong độ, đưa tay ra làm tư thế ‘xin mời’.
Hoa Nam u oán liếc Giang Giác một cái, không cam không nguyện bước đến bên bàn sách. Thấy Mai Hương đang chuẩn bị mài mực giúp Hoa Nam, Giang Giác khoát tay ý bảo nàng lui ra, hắn sẽ tự mình mài mực.
“Viết thử một lần cho ta xem nào.” Giang Giác đem cây bút lông sói đã được chấm mực đặt vào tay Hoa Nam.
Hoa Nam thầm mặc niệm tên hắn trong lòng: Giang Giác. Chỉ vì hai chữ này đã hại y ngộ nhận mà tiến cung, để rồi phải bị giam cầm trong cái ***g giam này ít nhất năm mươi năm. Hiện tại, chủ nhân của cái tên ấy còn dùng nó để ức hiếp y, trêu cợt y. Mang theo tư tưởng trả thù, Hoa Nam đem hai chữ này viết xuống xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Quả nhiên rất khó coi a.” Giang Giác lắc đầu, nhíu mày lại, nhưng nét vui vẻ trong mắt thì không hề giảm. Hắn bước ra phía sau Hoa Nam, tay phải cầm lấy bàn tay đang cầm bút, tay kia nhẹ ôm lấy eo của y. Cứ thế, Giang Giác vừa giữ tay Hoa Nam vừa viết xuống hai chữ “Giang Giác”. Viết xong, hắn cũng không lập tức buông Hoa Nam ra, chỉ cúi xuống dịu dàng nói bên tai y: “Cứ chiếu theo đây mà viết, nếu không được thế thì không tính a. Muốn được kiểm kê của hồi môn của ngươi sớm một chút thì phải chuyên tâm đấy.”
Lồng ngực ấm áp của Giang Giác cơ hồ như dán chặt vào lưng Hoa Nam, làm cho da thịt thanh lương của Hoa Nam có chút nóng lên, y đột nhiên nghĩ đến trang thứ nhất trong quyển sách, hai nam nhân mập hợp cũng là một người đằng trước, một người dán chặt phía sau như thế. Cánh tay đang bị Giang Giác giữ lấy đột nhiên run một cái, sắc mặt cũng thoáng chốc ửng đỏ, y nhẹ hít sâu một hơi, nói: “Ta biết rồi, ngươi buông ra đi, bằng không ta sẽ không viết được đâu.”
Giang Giác nghe thế thì buông Hoa Nam ra, mỉm cười nhìn y viết chữ. Mà Hoa Nam cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ tập trung toàn bộ tinh thần viết ra hai chữ ấy. Một chữ lại một chữ, đến khi đếm tới một trăm thì mới hai tay dâng lên cho Hoàng Đế ngự lãm.
Giang Giác nghiêng đầu đánh giá kỹ lưỡng, một lát sau thì nói: “Tạm được. Như vậy đi, sau này mỗi ngày Tiểu Nam đều phải luyện chữ, đến khi trẫm hài lòng mới thôi, thế nào?”
Hoa Nam quay đầu nhìn hắn, rành mạch phun ra hai chữ: “Không ── viết.” Sau đó, lại chuyển sang than thở: “Hoàng Thượng Thật xấu.” Cuối cùng, mặt ủ mày chau nói: “Không cần viết nữa a, viết chữ không vui chút nào.”
Giang Giác lộ ra biểu tình khó xử: “Ngay cả danh tự của Hoàng Thượng mà Hoàng Hậu cũng viết không tốt, để người khác biết được nhất định sẽ bị chê cười nha. Ai, Nếu Hoàng Hậu bị chê cười thì cũng chính là làm Hoàng Thượng mất mặt rồi.”
Hoa Nam quay đầu nhìn hắn, tinh tường nhổ ra hai chữ: “Không đi.” Vậy sau,rồi mới than thở nói: “Hoàng Thượng tốt xấu.” Phục lại sầu mi khổ kiểm nói: “Không cần phải a, viết chữ không tốt chơi.”
Hoa Nam vuốt vuốt tóc trên trán, thở sâu một cái, bày ra bộ dáng thấy chết không sờn, nói: “Được rồi, ta luyện, ta luyện, luyện, luyện. Hiện tại có thể xem tiếp lễ vật rồi chứ?” Y vốn không nghĩ tới, trong thiên hạ có ai lại dám gọi thẳng tục danh của Hoàng Đế, cho dù là viết thì cũng chỉ có thể viết hai chữ “Hoàng Thượng” mà thôi.
Mai Hương che miệng cười thầm, còn Hoa Văn lại lộ ra thần thái tiêu điều, giống như vừa khám phá được hồng trần, hiểu rõ cuộc đời chỉ là hư ảo, biểu tình bi quan thất vọng.
Giang Giác thỏa mãn cười cười, cầm lấy tay Hoa Nam: “Trẫm cùng người xem lễ vật, đây không phải chỉ tặng cho một người a, là tặng cho phu thê chúng ta đấy.”
Hoa Nam hào phóng nói: “Ân, ngươi xem nếu có yêu thích thứ nào thì cứ lấy.”
Giang Giác lựa chọn cả nửa ngày, cuối cùng trong đống lễ vật cũng chọn ra được một bao hạt giống bảy màu, còn những thứ khác thì đều để lại cho Hoa Nam.
Có được bao hạt giống quý hiếm rồi, hắn cũng thuận tiện mang đến cho Hoa Nam một tin tốt: “Vài ngày nữa, ta sẽ cùng con cháu hoàng tộc và vài vị đại thần đi săn bắn, nếu ngươi thấy hứng thú thì có thể cùng đi.”
Hoa Nam gật đầu như bằm tỏi: “Ta có ta có, mang theo ta đi với.”
Giang Giác mỉm cười, nói: “Vậy ngươi chuẩn bị một chút a, bảy ngày sau sẽ khởi hành.”
……
Sau khi Giang Giác đi rồi, Hoa Nam lấy khuỷu tay đụng đụng Mai Hương, hạ thấp giọng ra vẻ thần bí: “Hoàng Thượng sợ nhất là cái gì?”
“Nô tỳ không biết, Hoàng Thượng anh minh thần võ, tựa hồ như không hề sợ hãi bất cứ điều gì.” Mai Hương suy nghĩ thật lâu rồi nói tiếp: “Nếu như thật sự phải nói, chuyện Hoàng Thượng không muốn nhìn thấy nhất chính là công chúa sinh bệnh.”
Hoa Nam ngồi xuống ghế, lấy tay chống cằm, nhàn nhạt hỏi: “Công chúa thường sinh bệnh sao?”
“Cũng không phải vậy, nhưng có lần nửa đêm công chúa bị sốt, làm kinh động đến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cả đêm không hề chợp mắt, một mực ở bên cạnh trông chừng công chúa.” Mai Hương nhớ lại, lộ ra chút thần sắc hoảng hốt, khi đó nàng còn đang hầu hạ cho Hoàng Thượng.
Hoa Nam thở dài: “Hắn đúng là một phụ thân tốt. Phụ thân của ta cũng rất thương ta, ai, ta đã rời xa Người hai tháng, thật nhớ Người quá đi.”
“Hoàng Thượng quả thật là người phụ thân yêu thương hài tử nhất trong thiên hạ.” Mai Hương nở nụ cười, thật tâm đề nghị với Hoa Nam: “Hoàng Hậu, Người cũng có thể cho chúng ta thêm một tiểu chủ tử a, đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ thường xuyên đến Phượng Nghi Cung hơn.”
“Ta?” Hoa Nam lấy tay chỉ vào chóp mũi của chính mình, kinh ngạc nhìn Mai Hương, “Sinh hài tử cho Hoàng Thượng ư?” Thấy Mai Hương chuẩn bị gật đầu, y vội vàng khoát khoát tay, bật cười nói: “Không được a, không có khả năng.”
Mai Hương nghĩ rằng ý của Hoa Nam là Hoàng Thượng không bao giờ lưu lại đây qua đêm, cho nên chỉ một mình y thì không cách nào sinh hài tử, liền ra sức động viên: “Khi Hoàng Thượng đến dùng bữa tối, Người có rất nhiều cơ hội lưu lại Hoàng Thượng nha.” Tuy Hoàng Thượng không yêu thích nam nhân, nhưng Hoàng Hậu lại xinh đẹp như thiên tiên, chỉ cần có tâm nhất định sẽ thành công, nào có ai nhìn thấy một mỹ nhân như Hoàng Hậu mà không động lòng cơ chứ?
Hoa Nam rùng mình một cái, chà chà lên cánh tay đang nổi da gà: “Mai Hương, ngươi đừng nói những chuyện khủng bố như thế được không, Hoàng Thượng đã có các nữ nhân khác rồi.”
Mai Hương chau mày ngạc nhiên: “Nô tỳ ngu dốt, không hiểu ý của Hoàng Hậu.”
“Mai Hương.” Hoa Văn gọi nàng, “Ở lang hoàn phúc địa chúng ta đều là nhất phu nhất thê* cả.” Hơn nữa, Hoa Nam mới mười tám tuổi, ở lang hoàn tuổi này vẫn còn là tiểu hài tử, sao có thể sinh hài nhi được?
*nhất phu nhất thê: một chồng một vợ.
Đến đây thì Mai Hương đã tỉnh ngộ. Chính là, chẳng lẽ cả đời này Hoàng Hậu cũng không cùng Hoàng Thượng làm một cặp phu thê đích thực sao? Vậy năm mươi năm kế tiếp, bọn họ làm sao trải qua chứ? Cứ vĩnh viễn duy trì một khoảng cách như gần như xa ư? Từ xưa đến nay, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện người người đều thừa nhận, liệu có một ngày nào đó Hoàng Hậu cũng sẽ thừa nhận hay không?
“Một cái nồi không phải chỉ nên có một cái vung thôi sao?”
“Quan hệ của nam nhân và nữ nhân không giống như quan hệ của nồi và vung, là quan hệ của ấm trà và tách trà mới đúng.”
“Ta không uống trà, chẳng may bị phỏng đầu lưỡi thì đúng là xui xẻo.”
“Trẫm chỉ có thể đến đây dùng bữa thôi sao?” Giang Giác cười hỏi: “Tiểu Nam, vừa rồi ngươi chảy nước miếng à?”
“Không có!” Hoa Nam chém đinh chặt sắt, “Không tin ngươi hỏi Mai Hương đi.”
Giang Giác nhìn về phía Mai Hương, hỏi: “Hoàng Hậu nhìn thấy cái gì thú vị đến mức chảy nước miếng thế?”
Mai Hương sợ hãi cúi đầu, vấn đề này nếu không trả lời sẽ đắc tội Hoàng Thượng, nhưng nếu trả lời thì lại đắc tội Hoàng Hậu, nàng nhất thời do dự, không biết nên lựa chọn hy sinh bên nào cho tốt.
Thấy Mai Hương không quyết định được, Hoa Nam cầm lấy quyển sách đã bị ném sang một bên đưa cho Giang Giác, tức giận nói: “Ngươi tự mình xem.”
Giang Giác lật một trang, rồi hai trang, thần sắc vẫn không thay đổi, lập tức khép lại, nhìn Hoa Nam với ánh mắt như lão sư bắt gặp học trò phạm lỗi. Hắn bày ra bộ dáng ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’, thở dài nói: “Ngươi lại dám lén lút sau lưng trẫm xem loại *** thư này, ngươi nói, trẫm nên phạt ngươi thế nào đây?”
Hoa Nam bất mãn: “Sao lại phạt ta? Đây là lễ vật của người khác, ta căn bản không biết nó là sách gì, khi mở ra mới biết được thì đã muộn rồi. Ngươi muốn phạt thì phải phạt người tặng chứ, ta cũng chỉ là người bị hại thôi.”
Giang Giác lộ ra thần sắc thận trọng, nhưng trong đôi mắt lại lóe lên một tia giảo hoạt đầy hứng thú. Hắn trịnh trọng hỏi Hoa Nam: “Những bức họa trong ấy đều họa duy nhất hai người thôi đúng không?”
“Đúng a.” Hoa Nam liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi không phải đã xem rồi sao?”
“Tiểu Nam, nếu như ngươi vô tội, vậy sau khi xem xong trang thứ nhất ngươi nên vứt quyển sách đi mới đúng, sao còn lật sang trang kế tiếp? Cho nên, ngươi vẫn phải bị phạt.” Giang Giác nhìn Hoa Nam đang trừng to hai mắt, trầm tư nói: “Phạt cái gì đây nhỉ? Ân, phạt viết danh tự của phu quân, một trăm lần.”
Hoa Nam tức giận đến mức khẽ giậm chân một cái, bĩu môi nói: “Hoàng Thượng thật giảo hoạt, không công bằng, chính ngươi cũng xem hai trang mà, nếu muốn phạt ta không bằng tự phạt chính ngươi đi?”
“Hảo.” Giang Giác hỏi: “Tiểu Nam muốn phạt trẫm thế nào?”
Hoa Nam thầm nghĩ, nhất định là lần trước Giang Giác nghe Hoa Văn nói y không thích đọc sách viết chữ, cho nên bây giờ hắn mới cố ý chỉnh y. Nhưng việc hắn không thích làm là gì đây? Ai nha, y biết về hắn quá ít, căn bản không rõ hắn thích cái gì không thích cái gì, mà bây giờ có muốn hỏi thì cũng không còn kịp nữa rồi. Cuối cùng, y đành nói: “Chuyện trừng phạt này cứ để đó, lần sau khi ta nghĩ ra ta sẽ phạt ngươi.”
“Như vậy Hoàng Hậu cứ chịu phạt trước a.” Giang Giác rất có phong độ, đưa tay ra làm tư thế ‘xin mời’.
Hoa Nam u oán liếc Giang Giác một cái, không cam không nguyện bước đến bên bàn sách. Thấy Mai Hương đang chuẩn bị mài mực giúp Hoa Nam, Giang Giác khoát tay ý bảo nàng lui ra, hắn sẽ tự mình mài mực.
“Viết thử một lần cho ta xem nào.” Giang Giác đem cây bút lông sói đã được chấm mực đặt vào tay Hoa Nam.
Hoa Nam thầm mặc niệm tên hắn trong lòng: Giang Giác. Chỉ vì hai chữ này đã hại y ngộ nhận mà tiến cung, để rồi phải bị giam cầm trong cái ***g giam này ít nhất năm mươi năm. Hiện tại, chủ nhân của cái tên ấy còn dùng nó để ức hiếp y, trêu cợt y. Mang theo tư tưởng trả thù, Hoa Nam đem hai chữ này viết xuống xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Quả nhiên rất khó coi a.” Giang Giác lắc đầu, nhíu mày lại, nhưng nét vui vẻ trong mắt thì không hề giảm. Hắn bước ra phía sau Hoa Nam, tay phải cầm lấy bàn tay đang cầm bút, tay kia nhẹ ôm lấy eo của y. Cứ thế, Giang Giác vừa giữ tay Hoa Nam vừa viết xuống hai chữ “Giang Giác”. Viết xong, hắn cũng không lập tức buông Hoa Nam ra, chỉ cúi xuống dịu dàng nói bên tai y: “Cứ chiếu theo đây mà viết, nếu không được thế thì không tính a. Muốn được kiểm kê của hồi môn của ngươi sớm một chút thì phải chuyên tâm đấy.”
Lồng ngực ấm áp của Giang Giác cơ hồ như dán chặt vào lưng Hoa Nam, làm cho da thịt thanh lương của Hoa Nam có chút nóng lên, y đột nhiên nghĩ đến trang thứ nhất trong quyển sách, hai nam nhân mập hợp cũng là một người đằng trước, một người dán chặt phía sau như thế. Cánh tay đang bị Giang Giác giữ lấy đột nhiên run một cái, sắc mặt cũng thoáng chốc ửng đỏ, y nhẹ hít sâu một hơi, nói: “Ta biết rồi, ngươi buông ra đi, bằng không ta sẽ không viết được đâu.”
Giang Giác nghe thế thì buông Hoa Nam ra, mỉm cười nhìn y viết chữ. Mà Hoa Nam cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ tập trung toàn bộ tinh thần viết ra hai chữ ấy. Một chữ lại một chữ, đến khi đếm tới một trăm thì mới hai tay dâng lên cho Hoàng Đế ngự lãm.
Giang Giác nghiêng đầu đánh giá kỹ lưỡng, một lát sau thì nói: “Tạm được. Như vậy đi, sau này mỗi ngày Tiểu Nam đều phải luyện chữ, đến khi trẫm hài lòng mới thôi, thế nào?”
Hoa Nam quay đầu nhìn hắn, rành mạch phun ra hai chữ: “Không ── viết.” Sau đó, lại chuyển sang than thở: “Hoàng Thượng Thật xấu.” Cuối cùng, mặt ủ mày chau nói: “Không cần viết nữa a, viết chữ không vui chút nào.”
Giang Giác lộ ra biểu tình khó xử: “Ngay cả danh tự của Hoàng Thượng mà Hoàng Hậu cũng viết không tốt, để người khác biết được nhất định sẽ bị chê cười nha. Ai, Nếu Hoàng Hậu bị chê cười thì cũng chính là làm Hoàng Thượng mất mặt rồi.”
Hoa Nam quay đầu nhìn hắn, tinh tường nhổ ra hai chữ: “Không đi.” Vậy sau,rồi mới than thở nói: “Hoàng Thượng tốt xấu.” Phục lại sầu mi khổ kiểm nói: “Không cần phải a, viết chữ không tốt chơi.”
Hoa Nam vuốt vuốt tóc trên trán, thở sâu một cái, bày ra bộ dáng thấy chết không sờn, nói: “Được rồi, ta luyện, ta luyện, luyện, luyện. Hiện tại có thể xem tiếp lễ vật rồi chứ?” Y vốn không nghĩ tới, trong thiên hạ có ai lại dám gọi thẳng tục danh của Hoàng Đế, cho dù là viết thì cũng chỉ có thể viết hai chữ “Hoàng Thượng” mà thôi.
Mai Hương che miệng cười thầm, còn Hoa Văn lại lộ ra thần thái tiêu điều, giống như vừa khám phá được hồng trần, hiểu rõ cuộc đời chỉ là hư ảo, biểu tình bi quan thất vọng.
Giang Giác thỏa mãn cười cười, cầm lấy tay Hoa Nam: “Trẫm cùng người xem lễ vật, đây không phải chỉ tặng cho một người a, là tặng cho phu thê chúng ta đấy.”
Hoa Nam hào phóng nói: “Ân, ngươi xem nếu có yêu thích thứ nào thì cứ lấy.”
Giang Giác lựa chọn cả nửa ngày, cuối cùng trong đống lễ vật cũng chọn ra được một bao hạt giống bảy màu, còn những thứ khác thì đều để lại cho Hoa Nam.
Có được bao hạt giống quý hiếm rồi, hắn cũng thuận tiện mang đến cho Hoa Nam một tin tốt: “Vài ngày nữa, ta sẽ cùng con cháu hoàng tộc và vài vị đại thần đi săn bắn, nếu ngươi thấy hứng thú thì có thể cùng đi.”
Hoa Nam gật đầu như bằm tỏi: “Ta có ta có, mang theo ta đi với.”
Giang Giác mỉm cười, nói: “Vậy ngươi chuẩn bị một chút a, bảy ngày sau sẽ khởi hành.”
……
Sau khi Giang Giác đi rồi, Hoa Nam lấy khuỷu tay đụng đụng Mai Hương, hạ thấp giọng ra vẻ thần bí: “Hoàng Thượng sợ nhất là cái gì?”
“Nô tỳ không biết, Hoàng Thượng anh minh thần võ, tựa hồ như không hề sợ hãi bất cứ điều gì.” Mai Hương suy nghĩ thật lâu rồi nói tiếp: “Nếu như thật sự phải nói, chuyện Hoàng Thượng không muốn nhìn thấy nhất chính là công chúa sinh bệnh.”
Hoa Nam ngồi xuống ghế, lấy tay chống cằm, nhàn nhạt hỏi: “Công chúa thường sinh bệnh sao?”
“Cũng không phải vậy, nhưng có lần nửa đêm công chúa bị sốt, làm kinh động đến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cả đêm không hề chợp mắt, một mực ở bên cạnh trông chừng công chúa.” Mai Hương nhớ lại, lộ ra chút thần sắc hoảng hốt, khi đó nàng còn đang hầu hạ cho Hoàng Thượng.
Hoa Nam thở dài: “Hắn đúng là một phụ thân tốt. Phụ thân của ta cũng rất thương ta, ai, ta đã rời xa Người hai tháng, thật nhớ Người quá đi.”
“Hoàng Thượng quả thật là người phụ thân yêu thương hài tử nhất trong thiên hạ.” Mai Hương nở nụ cười, thật tâm đề nghị với Hoa Nam: “Hoàng Hậu, Người cũng có thể cho chúng ta thêm một tiểu chủ tử a, đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ thường xuyên đến Phượng Nghi Cung hơn.”
“Ta?” Hoa Nam lấy tay chỉ vào chóp mũi của chính mình, kinh ngạc nhìn Mai Hương, “Sinh hài tử cho Hoàng Thượng ư?” Thấy Mai Hương chuẩn bị gật đầu, y vội vàng khoát khoát tay, bật cười nói: “Không được a, không có khả năng.”
Mai Hương nghĩ rằng ý của Hoa Nam là Hoàng Thượng không bao giờ lưu lại đây qua đêm, cho nên chỉ một mình y thì không cách nào sinh hài tử, liền ra sức động viên: “Khi Hoàng Thượng đến dùng bữa tối, Người có rất nhiều cơ hội lưu lại Hoàng Thượng nha.” Tuy Hoàng Thượng không yêu thích nam nhân, nhưng Hoàng Hậu lại xinh đẹp như thiên tiên, chỉ cần có tâm nhất định sẽ thành công, nào có ai nhìn thấy một mỹ nhân như Hoàng Hậu mà không động lòng cơ chứ?
Hoa Nam rùng mình một cái, chà chà lên cánh tay đang nổi da gà: “Mai Hương, ngươi đừng nói những chuyện khủng bố như thế được không, Hoàng Thượng đã có các nữ nhân khác rồi.”
Mai Hương chau mày ngạc nhiên: “Nô tỳ ngu dốt, không hiểu ý của Hoàng Hậu.”
“Mai Hương.” Hoa Văn gọi nàng, “Ở lang hoàn phúc địa chúng ta đều là nhất phu nhất thê* cả.” Hơn nữa, Hoa Nam mới mười tám tuổi, ở lang hoàn tuổi này vẫn còn là tiểu hài tử, sao có thể sinh hài nhi được?
*nhất phu nhất thê: một chồng một vợ.
Đến đây thì Mai Hương đã tỉnh ngộ. Chính là, chẳng lẽ cả đời này Hoàng Hậu cũng không cùng Hoàng Thượng làm một cặp phu thê đích thực sao? Vậy năm mươi năm kế tiếp, bọn họ làm sao trải qua chứ? Cứ vĩnh viễn duy trì một khoảng cách như gần như xa ư? Từ xưa đến nay, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện người người đều thừa nhận, liệu có một ngày nào đó Hoàng Hậu cũng sẽ thừa nhận hay không?
“Một cái nồi không phải chỉ nên có một cái vung thôi sao?”
“Quan hệ của nam nhân và nữ nhân không giống như quan hệ của nồi và vung, là quan hệ của ấm trà và tách trà mới đúng.”
“Ta không uống trà, chẳng may bị phỏng đầu lưỡi thì đúng là xui xẻo.”