Lục Thừa Phong nhìn xuyên qua mảnh kính thủy tinh, thấy Tuyết Nhi đang cúi người nhặt rác thì nhếch miệng, nhẹ giọng nói:
- Ba à, ba yên tâm đi, đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi, con sẽ làm cho ba được yên nghỉ.
Nhặt hết rác dưới sàn lên thì bắt đầu quét dọn làm vệ sinh, thấm thoát đã giờ, thấy mọi người trong công ty đều đã đi ăn trưa thì Tuyết Nhi mới chợt nhớ ra là mình cũng chưa ăn gì cả.
Tuyết Nhi ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn dòng người đi bên dưới, nước mắt không kiềm được lại rơi ra.
"Cha, mẹ, con thật là khổ sở lắm, từ đó tới giờ con chưa từng bị người khác đối xử như vậy, con thực sự rất khó chịu, nếu như không phải vì chuộc tội thì con sẽ không như vậy. Cha mẹ, xin hai người hãy phù hộ cho con, để con có thể tiếp tục chịu đựng."
Suốt đêm qua Tuyết Nhi không hề đi vệ sinh nên lúc này mới đi vào toilet, sau khi giải quyết xong thì chuẩn bị đi ra ngoài.
- Ừm, anh thật là hư, lại dám làm như vậy với em. Anh đừng quên em chính là người phụ nữ của tổng tài đó, anh không muốn đi làm nữa đúng không?
Giọng một người con gái õng ẹo truyền tới.- Thế nào? Chẳng lẽ em không thích anh làm như vậy với em sao? Anh đối với em không tốt sao?
Nói xong, người đàn ông dùng sức tấn công làm cho cô gái kia thở gấp hổn hển.
- Thích, thích lắm. Anh thật giỏi nha, em thích anh nhất, mãi mãi đều thích cây gậy của anh nhất.
Tiếng cô gái phát tình la lên.
Tuyết Nhi tái mặt, tại sao ở chỗ này lại có thể xảy ra tình huống yêu đương vụng trộm như vậy chứ? Thật sự là đáng ghét mà, nhưng tại sao giọng nói này lại quen thuộc đến như vậy chứ? Người phụ nữ của tổng tài? Là ... là cô phụ dâu kia sao? Vậy mà cô ta lại dám cắm sừng Lục Thừa Phong, nếu như bị Lục Thừa Phong biết thì sẽ thế nào đây?
- Bảo bối, em thích là được rồi, anh sẽ làm cho em tiếp tục thoải mái nữa có chịu không nào? Đúng rồi, chuyện anh muốn em làm thế nào rồi? Chỉ cần em lấy được một phần hợp đồng thì chúng ta sẽ phát tài thôi, em cũng đừng có quên mục đích của mình đó.
Người đàn ông nhắc nhở.
- Chết tiệt, anh chỉ biết đến hợp đồng thôi. Bây giờ anh làm cho em thật thoải mái đi, chỉ cần anh làm em thích thì tự nhiên em sẽ làm cho anh thích mà thôi.
Cô gái lại bắt đầu.
Tuyết Nhi không muốn xen vào những việc không có liên quan đến cô vì bây giờ cô đã gặp quá nhiều phiền toái nên không muốn dính đến một số chuyện không giải thích được này. Nhưng mà lúc mở cửa ra, nhẹ nhành buông tay thì cánh cửa lại đập trở lại, tiếng động này làm cho hai người trong toilet sợ ngây người, trong nháy mắt đã chạy ra ngoài.
Khi thấy Tuyết Nhi, hai người đều vô cùng kinh ngạc.
- Tôi không nhìn thấy gì hết, không thấy gì hết.
Nói xong thì bước ra ngoài.
- Cô không nhìn thấy cái gì? Chẳng phải cô đã nghe hết rồi sao?
Cô gái kéo tay Tuyết Nhi lại mà nói. Cô ta cũng không có ngu như vậy, nên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Tuyết Nhi.
- Tôi thực sự không thấy gì hết, tôi chỉ muốn đi vệ sinh mà thôi. Tôi đi xong rồi, tôi đi đây.
Nói xong Tuyết Nhi lại giãy dụa muốn đi ra ngoài.
- Cô là người đàn bà không biết xấu hổ, rõ ràng là vợ của tổng tài mà lại đi yêu đương vụng trộm với người đàn ông khác ở chỗ này, cô thật là đê tiện.
Đột nhiên cô ta kích động kêu lên.
Lại vào đúng lúc này, có mấy đồng sự vừa ăn cơm xong đi vào toilet rửa tay nghe được, mấy người này đều sửng sờ.
- Không, không phải tôi, tôi không có. Rõ ràng là hai người mà, không phải tôi, chuyện này không có liên quan gì đến tôi.
Tuyết Nhi vội vàng lắc đầu nói. Người con gái này quả thật rất xấu xa, chuyện này tuyệt đối không có liên quan gì đến cô, tại sao cô ta lại có thể làm như vậy với cô chứ?
- Vẫn còn nói không có. Tôi ăn cơm xong, vừa định vào toilet thì chợt nghe tiếng động mờ ám của hai người, tôi cho là tôi đã nghe lầm nhưng mà thật sự không ngờ lại là cô, tại sao cô có thể làm như vậy chứ? Cắm sừng tổng tài, cô thực sự quá ghê tởm.
Cô ta lại tiếp tục kích động la lên, còn nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với người đàn ông kia.