Nếu đem khung cảnh về chiều của rừng núi trong "Ma cây' ra so sánh với khung cảnh của vùng ngoại ô này có khi còn thua xa. Nơi đây sắc trời âm u lạnh lẽo, quạ đen bay qua bay lại kêu quác, tiếng gió rít lên từ dưới vực sâu vọng lên như tiếng thét của những người chết vọng về.
An Thạch Thảo ôm lấy hai cánh tay lạnh cứng, tiến về căn nhà hoang cách đây hai tháng, cô đã từng chết một lần. Cô lần mò trong bụi cây xuyến chi, một lúc thì sờ được cái gì đó cưng cứng.
" Là nó!"
An Thạch Thảo thầm reo lên. Là chiếc xe cưng của cô. Trước lúc theo tín hiệu trên người Văn Tư Viễn đến đây, cô đã cảm nhận có điều không lành nên đã dấu nó vào bụi xuyến chi. Cho dù có kẻ thấy được, có ý đồ ăn trộm nó thì cũng đừng hòng. Xe của An Thạch Thảo chứa rất nhiều giấy tờ quan trọng. Nếu để kẻ khác cướp được nó, thì sẽ có chuyện lớn xảy ra nên cô đã cài chế độ mở cửa bằng nhận diện giác mạc của chủ nhân. Cũng khá lâu rồi nên con chiến mã này của cô trông có vẻ bẩn bẩn.
Hệ thống: Xin chào chủ nhân!
An Thạch Thảo: Chào!
Hệ thống: Chủ nhân muốn đi đâu?
An Thạch Thảo ( chống cằm suy nghĩ): Đi tới tiệm rửa xe gần nhất!
Hệ thống: Mời thắt dây an toàn!
Giữa vùng ngoại ô hoang vắng, một chiếc Apolo đen tuyền hiên ngang, ngạo nghễ phóng vụt trên đường cao tốc.
Ngồi trong quán cà phê, An Thạch Thảo phóng tầm mắt nhìn ra xa, lòng chất chứa vô vàn ưu tư cùng kế hoạch dự tính lâu dài. Trước tiên cô phải khiến những kẻ hại cô ra nông nỗi như vậy phải hối hận. Nhưng phải kiếm cho mình một cái danh khác. Đúng, và cô sẽ tạo bất ngờ cho những kẻ đó. An Thạch Thảo vừa đưa tách trà lên miệng thưởng thức, tay vừa vân vê chiếc vòng hồng ngọc trên cổ.
Tại một buổi đấu giá ở Anh, nơi mà hàng chục ông to bà lớn có mặt, nơi mà những con người nhiều tiền đến mức đem tới đây để đốt. An Thạch Thảo đi vào hội trường, nơi sắp diễn ra buổi đấu giá chiếc vòng Ngọc nữ tinh tú của nữ hoàng Elizabeth II. Đa số những người có mặt ở đây đều là những quý bà, những vị phu nhân có tiếng.
An Thạch Thảo ngồi gọn vào một góc quan sát buổi đấu giá. Buổi đấu giá diễn ra sôi nổi hơn bao giờ hết.
- Tôi tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu!
Người chủ trì gõ một phát búa xuống bàn. Tiếng búa vừa dứt, có vô vàn cái giá cắt cổ được đưa ra.
- 2000 USD
- 5000 USD
- 20000 USD
- 300000 USD
- 100000 USD
Người đưa ra mức giá đó chính là lão gìa Hồ Báo. An Thạch Thảo thấy ông ta mặt mày ngông nghênh thì nhíu mày lại. Cái lão cáo già đó đấu giá chiếc vòng này để làm gì? Lão ta đem về để trưng bày ư? Hay là để đeo? Nhưng dù có thế nào, An Thạch Thảo cũng không muốn chiếc vòng này thuộc về ông ta.
- 500000 USD
Như cô mong muốn, lại một cái giá ngút trời đưa ra. Từ một gương mặt chưa bao giờ thấy trong giới tỉ phú này.
- Tần tiên sinh đưa ra mức giá này, có ai đưa ra mức giá cao hơn không?
Người chủ trì hỏi, đồng thời nhìn khắp một lượt hội trường. Thấy vậy, lão Hồ Báo không cam lòng, đưa ra mức giá cao hơn:
- 600.000 USD
Cả hội trường bắt đầu bàn tán xì xồ. An Thạch Thảo, cô thấy người đàn ông họ Tần ấy hơi nhếch mép, rồi dơ tấm bảng đấu giá lên, anh ta trầm thấp nói:
-_1.000.000 USD!
Cả hội trường ghé tai nhau xì xào bàn tán.
" Có mỗi chiếc vòng thôi! Làm gì mà đắt giá đến vậy!"
- Một phút nữa thôi! Nếu không ai có giá cao hơn, thì chiếc vòng này sẽ thuộc về Tần tiên sinh!
30 giây trôi qua vẫn chưa cái giá nào cao hơn được đưa ra. An Thạch Thảo đắc ý nhìn lão già Hồ Báo đang lực bất tòng tâm, nghiến răng, nghiến lợi dưới kia. Cô nhấc người dậy, đeo túi xách lên vai rồi nhàn nhã rời khỏi buổi đấu giá. Khỏi phải đoán, cũng biết nhân vật họ Tần kia thắng buổi đấu giá này.
Ra đến bên ngoài, trời chợt đổ mưa phùn, An Thạch Thảo đứng núp gọn vào góc tường của hành lang bên ngoài hội trường, lẳng lặng nhìn cơn mưa rả rích kia. Cô đang suy nghĩ có nên tìm lại mẹ đẻ của mình không. Vì bây giờ, chỉ có bà ấy biết rõ mọi thứ về gia tộc họ An và gia tộc cổ Aliess. Cô khẽ day day trán thầm nghĩ. Chợt điện thoại đổ chuông kêu liên hồi. Là một số máy lạ. An Thạch Thảo thận trọng nhấn nút nghe.
- Alo!
Đầu dây bên kia là giọng nói của một cô gái.
- Xin chào! Tôi muốn hỏi, đây có phải số máy của cô An Thạch Thảo không vậy?
- Phải! Là tôi!
- Vâng chào cô! Tôi thám tử Lại Ngọc Liên!
An Thạch Thảo "a" một tiếng, là vị thám tử nổi tiếng hôm trước cô có liên hệ khi sang Anh.
- Thám tử Lại! Thật thất lễ quá! Tôi bận nhiều việc nên chưa cho cô được một cái hẹn!
- Không sao!
Lại Ngọc Liên cười nhẹ một cái:
- Cô An, tôi đã điều tra ra việc cô nhờ! Ừm...nói ở đây không tiện, cô có thời gian không? Chúng ta ra quán cà phê được không?
An Thạch Thảo gật đầu:
- Cũng được! Hẹn cô 30 phút nữa ở quán cà phê dưới khu trung tâm mua sắm!
Đầu dây bên kia Lại Ngọc Liên vui vẻ đồng ý rồi tắt máy. Cô nhìn sang bên cạnh, nơi có một kẻ nhàn tản đang ngồi nhắm mắt ngủ.
- Thần đệ à! Vụ này chị có thể rút được không?
Lục Phong Thần thong thả trả lời:
- Không thể!
Lại Ngọc Liên á khẩu, cô không cam tâm đáp trả:
- Vụ này liên quan đến phù thủy, chị không muốn dây vào!
Lục Phong Thần mở mắt ra nhìn ra ngoài cửa:
- Tần Lăng cũng là phù thủy, sao chị còn không buông anh ta ra?
Lại Ngọc Liên, nhất thời im lặng, lát sau, đáp trả bằng một câu hết sức ngang ngược:
- Bà đây không quan tâm! Tần Lăng là phù thủy ngoại lệ!
- Không thể tránh khỏi sự thực anh ta là phù thủy!
- Ắt xì!!
Tần Lăng bước chân ra khỏi hội trường đấu giá, thì hắt hơi một cái, anh đưa tay lên day day sống mũi.
- Mẹ kiếp kẻ nào cứ nhắc đến mình vậy?
Rồi anh khẽ giật giật khóe mắt:
- Ngoài Lại Ngọc Liên ra thì còn ai vào đây nữa!
Một âm thanh đều đều vọng lại từ sau, Tần Lăng hơi nhíu mày lại. Nhìn Thượng Quan Thành đã đứng sau anh từ bao giờ. Tần Lăng chép miệng:
- Lục lão đại của các cậu cũng tiêu tiền gớm nhỉ!
- Ai bảo đây là viên ngọc quý của tân phu nhân đâu!
Thượng Quan Thành nhún vai nói. Tần Lăng nhìn sang hai bên như thể đang kiếm thứ gì đó. Anh hỏi:
- Cần Am Hiên đâu rồi?
Thượng Quan Thành ho khan hai phát rồi khúc khích cười...
Tại vùng biên giới Israel...
- Cần tiên sinh, bọn chúng tấn công khốc liệt quá! Ta phải làm sao?
Một tay thuộc hạ quan sát tình hình, vừa xả súng, vừa báo cáo. Cần Am Hiên buông một câu chửi rủa:
- Bà ngoại chúng nó!
Rồi điều chỉnh trực thăng lao với tốc độ tối đa về phía trước:
- Bắn chết chúng nó cho tao! Hôm nay không vận được đống thuốc nổ này đến điểm giao dịch, ông đây không còn là Cần Am Hiên nữa!
Giữa chốn đông người liệu tôi có thể gặp lại bạn....
Nói cho tôi biết đi, bạn đang nơi nào...
Nếu tôi và bạn chạm mặt nhau, liệu bạn còn nhận ra tôi chứ....
An Thạch Thảo ngồi trong một quán cà phê nhỏ, giữ thủ đô Luân Đôn sầm uất của Anh, trước mặt cô là người phụ nữ gần 30 tuổi, gương mặt trẻ trung, tóc xoăn đúng kiểu con gái Anh. Nhưng đôi mắt và nước da lại mang dáng dấp của người con gái phương đông. Vị thám thám tử này vô cùng xinh đẹp. Trà được bưng lên, giữa làn khói mờ ảo, giường như An Thạch Thảo đang cảm nhận được hương thơm của hồng trà đang xâm nhập tới từng giác quan của cô.
- Thám tử Lại, cô có tìm được chút manh mối gì về gia tộc cổ Aliess không?
An Thạch Thảo hỏi, nét mặt có chút tò mò. Lại Ngọc Liên gật đầu rồi lấy trong túi ra tập tài liệu, cô đặt lên bàn:
- Ừm! Việc này có hơi tế nhị. Gia tộc Aliess có những bí mật tôi không nên biết. Việc cô nhờ tôi đã tìm được một chút manh mối.
Lại Ngọc Liên vừa nói, vừa nhâm nhi tách cà phê:
- Gia tộc cổ Aliess có để lại một tòa dinh thự cổ nghìn năm. Trước khi chuyển thành họ An, trưởng tộc đã để lại quyền sử dụng nó cho người cuối cùng của gia tộc. Đây là những tài liệu tôi tìm được. Tất cả những thắc mắc của cô đều nằm trong đó. Thật ngại quá! Vì đây là một gia tộc huyền bí nên tôi không thể tìm hiểu sâu hơn được nữa!
An Thạch Thảo cười nhẹ rồi trả lời:
- Không sao! Cảm ơn cô đã giành chút thời gian nói chuyện với tôi!
- Cũng không còn sớm nữa, tôi có việc bận, xin phép đi trước!
- Tạm biệt!
Khi Lại Ngọc Liên đi rồi, An Thạch Thảo mới dở đống tài liệu ra. Trong đó có một tập khế ước cũ cùng một quyển sổ đỏ và một tờ di chúc.
Ngày 22 tháng 5
Tôi tên: Antoine Aliess
Gia tộc tôi đã có những năm tháng vô cùng hiển hách, tôi để lại di chúc này muốn nhắn nhủ với người thừa kế sau này, hãy bảo vệ gia tộc cổ của chúng ta, bởi lẽ, con sẽ là giọt máu cuối cùng của Aliess.
An Thạch Thảo đọc xong tờ di chúc thì ngạc nhiên tột độ khi phát hiện cái tên bên dưới của tờ di chúc:
Tôi quyết định trao quyền thừa kế cho đứa cháu gái:
An Thạch Thảo
Quyền thừa kế: Tòa dinh thự cổ ở Italia.
Sao ông cố lại biết tên của mình.
Đó là suy nghĩ trong đầu của An Thạch Thảo. Vậy mà có người ở thế giới bên kia nghe được, bay đến ngồi cạnh cô:
- Tiểu Thảo à con quên rồi ư? Phù thủy chúng ta có quyền năng thấy trước tương lai mà!
- Ối!
An Thạch Thảo giật nảy mình đánh rơi miếng bánh ra khỏi miệng, trố mắt lên nhìn vị khách không mời mà tới:
- Bà cô tổ!
An Ỷ Lan gật đầu cười tươi.
- Bà....
- Aiza tiểu thảo à, thời khắc con thừa kế quan trọng như thế này, ta sao có thể không tham dự được!
Khóe mắt An Thạch Thảo khẽ giật giật:
- Chỉ là thừa kế một ngôi nhà thôi mà!
- Cả một tòa dinh thự đấy!
An Ỷ Lan khẽ thốt lên:
- Con biết không, khi còn sống, ta đã năn nỉ anh trai cho ta căn ngà đó. Nhưng anh kiên quyết không chịu vì biết ta không thể sống được lâu! Ai da, ta hồng nhan bạc mệnh quá mà.
An Thạch Thảo che miệng khúc khích cười, chợt phát hiện mọi người xung quanh đang nhìn mình.
" Chết! Nãy giờ mình đang nói chuyện với linh hồn mà!"
Trong khi An Thạch Thảo không biết phải tìm lỗ lẻ nào để chui thì có một vài người đi ngang qua chỗ cô, ghé tai nhau khẽ nói:
- Cô gái này nói chuyện một mình!
- Haizz! Đẹp nhưng mà điên!
An Thạch Thảo rất muốn thanh minh rằng" tôi đang nói chuyện với bà cô tổ mà!"
Phải cô đang nói chuyện, nhưng đang nói chuyện với một hồn ma. = ̄ω ̄=
Nếu đem khung cảnh về chiều của rừng núi trong "Ma cây' ra so sánh với khung cảnh của vùng ngoại ô này có khi còn thua xa. Nơi đây sắc trời âm u lạnh lẽo, quạ đen bay qua bay lại kêu quác, tiếng gió rít lên từ dưới vực sâu vọng lên như tiếng thét của những người chết vọng về.
An Thạch Thảo ôm lấy hai cánh tay lạnh cứng, tiến về căn nhà hoang cách đây hai tháng, cô đã từng chết một lần. Cô lần mò trong bụi cây xuyến chi, một lúc thì sờ được cái gì đó cưng cứng.
" Là nó!"
An Thạch Thảo thầm reo lên. Là chiếc xe cưng của cô. Trước lúc theo tín hiệu trên người Văn Tư Viễn đến đây, cô đã cảm nhận có điều không lành nên đã dấu nó vào bụi xuyến chi. Cho dù có kẻ thấy được, có ý đồ ăn trộm nó thì cũng đừng hòng. Xe của An Thạch Thảo chứa rất nhiều giấy tờ quan trọng. Nếu để kẻ khác cướp được nó, thì sẽ có chuyện lớn xảy ra nên cô đã cài chế độ mở cửa bằng nhận diện giác mạc của chủ nhân. Cũng khá lâu rồi nên con chiến mã này của cô trông có vẻ bẩn bẩn.
Hệ thống: Xin chào chủ nhân!
An Thạch Thảo: Chào!
Hệ thống: Chủ nhân muốn đi đâu?
An Thạch Thảo ( chống cằm suy nghĩ): Đi tới tiệm rửa xe gần nhất!
Hệ thống: Mời thắt dây an toàn!
Giữa vùng ngoại ô hoang vắng, một chiếc Apolo đen tuyền hiên ngang, ngạo nghễ phóng vụt trên đường cao tốc.
Ngồi trong quán cà phê, An Thạch Thảo phóng tầm mắt nhìn ra xa, lòng chất chứa vô vàn ưu tư cùng kế hoạch dự tính lâu dài. Trước tiên cô phải khiến những kẻ hại cô ra nông nỗi như vậy phải hối hận. Nhưng phải kiếm cho mình một cái danh khác. Đúng, và cô sẽ tạo bất ngờ cho những kẻ đó. An Thạch Thảo vừa đưa tách trà lên miệng thưởng thức, tay vừa vân vê chiếc vòng hồng ngọc trên cổ.
Tại một buổi đấu giá ở Anh, nơi mà hàng chục ông to bà lớn có mặt, nơi mà những con người nhiều tiền đến mức đem tới đây để đốt. An Thạch Thảo đi vào hội trường, nơi sắp diễn ra buổi đấu giá chiếc vòng Ngọc nữ tinh tú của nữ hoàng Elizabeth II. Đa số những người có mặt ở đây đều là những quý bà, những vị phu nhân có tiếng.
An Thạch Thảo ngồi gọn vào một góc quan sát buổi đấu giá. Buổi đấu giá diễn ra sôi nổi hơn bao giờ hết.
- Tôi tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu!
Người chủ trì gõ một phát búa xuống bàn. Tiếng búa vừa dứt, có vô vàn cái giá cắt cổ được đưa ra.
- USD
- USD
- USD
- USD
- USD
Người đưa ra mức giá đó chính là lão gìa Hồ Báo. An Thạch Thảo thấy ông ta mặt mày ngông nghênh thì nhíu mày lại. Cái lão cáo già đó đấu giá chiếc vòng này để làm gì? Lão ta đem về để trưng bày ư? Hay là để đeo? Nhưng dù có thế nào, An Thạch Thảo cũng không muốn chiếc vòng này thuộc về ông ta.
- USD
Như cô mong muốn, lại một cái giá ngút trời đưa ra. Từ một gương mặt chưa bao giờ thấy trong giới tỉ phú này.
- Tần tiên sinh đưa ra mức giá này, có ai đưa ra mức giá cao hơn không?
Người chủ trì hỏi, đồng thời nhìn khắp một lượt hội trường. Thấy vậy, lão Hồ Báo không cam lòng, đưa ra mức giá cao hơn:
- . USD
Cả hội trường bắt đầu bàn tán xì xồ. An Thạch Thảo, cô thấy người đàn ông họ Tần ấy hơi nhếch mép, rồi dơ tấm bảng đấu giá lên, anh ta trầm thấp nói:
-_.. USD!
Cả hội trường ghé tai nhau xì xào bàn tán.
" Có mỗi chiếc vòng thôi! Làm gì mà đắt giá đến vậy!"
- Một phút nữa thôi! Nếu không ai có giá cao hơn, thì chiếc vòng này sẽ thuộc về Tần tiên sinh!
giây trôi qua vẫn chưa cái giá nào cao hơn được đưa ra. An Thạch Thảo đắc ý nhìn lão già Hồ Báo đang lực bất tòng tâm, nghiến răng, nghiến lợi dưới kia. Cô nhấc người dậy, đeo túi xách lên vai rồi nhàn nhã rời khỏi buổi đấu giá. Khỏi phải đoán, cũng biết nhân vật họ Tần kia thắng buổi đấu giá này.
Ra đến bên ngoài, trời chợt đổ mưa phùn, An Thạch Thảo đứng núp gọn vào góc tường của hành lang bên ngoài hội trường, lẳng lặng nhìn cơn mưa rả rích kia. Cô đang suy nghĩ có nên tìm lại mẹ đẻ của mình không. Vì bây giờ, chỉ có bà ấy biết rõ mọi thứ về gia tộc họ An và gia tộc cổ Aliess. Cô khẽ day day trán thầm nghĩ. Chợt điện thoại đổ chuông kêu liên hồi. Là một số máy lạ. An Thạch Thảo thận trọng nhấn nút nghe.
- Alo!
Đầu dây bên kia là giọng nói của một cô gái.
- Xin chào! Tôi muốn hỏi, đây có phải số máy của cô An Thạch Thảo không vậy?
- Phải! Là tôi!
- Vâng chào cô! Tôi thám tử Lại Ngọc Liên!
An Thạch Thảo "a" một tiếng, là vị thám tử nổi tiếng hôm trước cô có liên hệ khi sang Anh.
- Thám tử Lại! Thật thất lễ quá! Tôi bận nhiều việc nên chưa cho cô được một cái hẹn!
- Không sao!
Lại Ngọc Liên cười nhẹ một cái:
- Cô An, tôi đã điều tra ra việc cô nhờ! Ừm...nói ở đây không tiện, cô có thời gian không? Chúng ta ra quán cà phê được không?
An Thạch Thảo gật đầu:
- Cũng được! Hẹn cô phút nữa ở quán cà phê dưới khu trung tâm mua sắm!
Đầu dây bên kia Lại Ngọc Liên vui vẻ đồng ý rồi tắt máy. Cô nhìn sang bên cạnh, nơi có một kẻ nhàn tản đang ngồi nhắm mắt ngủ.
- Thần đệ à! Vụ này chị có thể rút được không?
Lục Phong Thần thong thả trả lời:
- Không thể!
Lại Ngọc Liên á khẩu, cô không cam tâm đáp trả:
- Vụ này liên quan đến phù thủy, chị không muốn dây vào!
Lục Phong Thần mở mắt ra nhìn ra ngoài cửa:
- Tần Lăng cũng là phù thủy, sao chị còn không buông anh ta ra?
Lại Ngọc Liên, nhất thời im lặng, lát sau, đáp trả bằng một câu hết sức ngang ngược:
- Bà đây không quan tâm! Tần Lăng là phù thủy ngoại lệ!
- Không thể tránh khỏi sự thực anh ta là phù thủy!
- Ắt xì!!
Tần Lăng bước chân ra khỏi hội trường đấu giá, thì hắt hơi một cái, anh đưa tay lên day day sống mũi.
- Mẹ kiếp kẻ nào cứ nhắc đến mình vậy?
Rồi anh khẽ giật giật khóe mắt:
- Ngoài Lại Ngọc Liên ra thì còn ai vào đây nữa!
Một âm thanh đều đều vọng lại từ sau, Tần Lăng hơi nhíu mày lại. Nhìn Thượng Quan Thành đã đứng sau anh từ bao giờ. Tần Lăng chép miệng:
- Lục lão đại của các cậu cũng tiêu tiền gớm nhỉ!
- Ai bảo đây là viên ngọc quý của tân phu nhân đâu!
Thượng Quan Thành nhún vai nói. Tần Lăng nhìn sang hai bên như thể đang kiếm thứ gì đó. Anh hỏi:
- Cần Am Hiên đâu rồi?
Thượng Quan Thành ho khan hai phát rồi khúc khích cười...
Tại vùng biên giới Israel...
- Cần tiên sinh, bọn chúng tấn công khốc liệt quá! Ta phải làm sao?
Một tay thuộc hạ quan sát tình hình, vừa xả súng, vừa báo cáo. Cần Am Hiên buông một câu chửi rủa:
- Bà ngoại chúng nó!
Rồi điều chỉnh trực thăng lao với tốc độ tối đa về phía trước:
- Bắn chết chúng nó cho tao! Hôm nay không vận được đống thuốc nổ này đến điểm giao dịch, ông đây không còn là Cần Am Hiên nữa!
Giữa chốn đông người liệu tôi có thể gặp lại bạn....
Nói cho tôi biết đi, bạn đang nơi nào...
Nếu tôi và bạn chạm mặt nhau, liệu bạn còn nhận ra tôi chứ....
An Thạch Thảo ngồi trong một quán cà phê nhỏ, giữ thủ đô Luân Đôn sầm uất của Anh, trước mặt cô là người phụ nữ gần tuổi, gương mặt trẻ trung, tóc xoăn đúng kiểu con gái Anh. Nhưng đôi mắt và nước da lại mang dáng dấp của người con gái phương đông. Vị thám thám tử này vô cùng xinh đẹp. Trà được bưng lên, giữa làn khói mờ ảo, giường như An Thạch Thảo đang cảm nhận được hương thơm của hồng trà đang xâm nhập tới từng giác quan của cô.
- Thám tử Lại, cô có tìm được chút manh mối gì về gia tộc cổ Aliess không?
An Thạch Thảo hỏi, nét mặt có chút tò mò. Lại Ngọc Liên gật đầu rồi lấy trong túi ra tập tài liệu, cô đặt lên bàn:
- Ừm! Việc này có hơi tế nhị. Gia tộc Aliess có những bí mật tôi không nên biết. Việc cô nhờ tôi đã tìm được một chút manh mối.
Lại Ngọc Liên vừa nói, vừa nhâm nhi tách cà phê:
- Gia tộc cổ Aliess có để lại một tòa dinh thự cổ nghìn năm. Trước khi chuyển thành họ An, trưởng tộc đã để lại quyền sử dụng nó cho người cuối cùng của gia tộc. Đây là những tài liệu tôi tìm được. Tất cả những thắc mắc của cô đều nằm trong đó. Thật ngại quá! Vì đây là một gia tộc huyền bí nên tôi không thể tìm hiểu sâu hơn được nữa!
An Thạch Thảo cười nhẹ rồi trả lời:
- Không sao! Cảm ơn cô đã giành chút thời gian nói chuyện với tôi!
- Cũng không còn sớm nữa, tôi có việc bận, xin phép đi trước!
- Tạm biệt!
Khi Lại Ngọc Liên đi rồi, An Thạch Thảo mới dở đống tài liệu ra. Trong đó có một tập khế ước cũ cùng một quyển sổ đỏ và một tờ di chúc.
Ngày tháng
Tôi tên: Antoine Aliess
Gia tộc tôi đã có những năm tháng vô cùng hiển hách, tôi để lại di chúc này muốn nhắn nhủ với người thừa kế sau này, hãy bảo vệ gia tộc cổ của chúng ta, bởi lẽ, con sẽ là giọt máu cuối cùng của Aliess.
An Thạch Thảo đọc xong tờ di chúc thì ngạc nhiên tột độ khi phát hiện cái tên bên dưới của tờ di chúc:
Tôi quyết định trao quyền thừa kế cho đứa cháu gái:
An Thạch Thảo
Quyền thừa kế: Tòa dinh thự cổ ở Italia.
Sao ông cố lại biết tên của mình.
Đó là suy nghĩ trong đầu của An Thạch Thảo. Vậy mà có người ở thế giới bên kia nghe được, bay đến ngồi cạnh cô:
- Tiểu Thảo à con quên rồi ư? Phù thủy chúng ta có quyền năng thấy trước tương lai mà!
- Ối!
An Thạch Thảo giật nảy mình đánh rơi miếng bánh ra khỏi miệng, trố mắt lên nhìn vị khách không mời mà tới:
- Bà cô tổ!
An Ỷ Lan gật đầu cười tươi.
- Bà....
- Aiza tiểu thảo à, thời khắc con thừa kế quan trọng như thế này, ta sao có thể không tham dự được!
Khóe mắt An Thạch Thảo khẽ giật giật:
- Chỉ là thừa kế một ngôi nhà thôi mà!
- Cả một tòa dinh thự đấy!
An Ỷ Lan khẽ thốt lên:
- Con biết không, khi còn sống, ta đã năn nỉ anh trai cho ta căn ngà đó. Nhưng anh kiên quyết không chịu vì biết ta không thể sống được lâu! Ai da, ta hồng nhan bạc mệnh quá mà.
An Thạch Thảo che miệng khúc khích cười, chợt phát hiện mọi người xung quanh đang nhìn mình.
" Chết! Nãy giờ mình đang nói chuyện với linh hồn mà!"
Trong khi An Thạch Thảo không biết phải tìm lỗ lẻ nào để chui thì có một vài người đi ngang qua chỗ cô, ghé tai nhau khẽ nói:
- Cô gái này nói chuyện một mình!
- Haizz! Đẹp nhưng mà điên!
An Thạch Thảo rất muốn thanh minh rằng" tôi đang nói chuyện với bà cô tổ mà!"
Phải cô đang nói chuyện, nhưng đang nói chuyện với một hồn ma. = ̄ω ̄=