" Double A"
Tên đầy đủ là Aster amellus, dịch ra là hoa thạch thảo, mang ý nghĩa là sự biết ơn.
- Uống cốc sữa đi! Cậu đã làm việc cả đêm qua rồi!
Tịnh Thu Vi bước vào thư phòng của An Thạch Thảo, đặt cốc sữa xuống nheo mắt nhìn cô gái trước mặt.
An Thạch Thảo đeo chiếc kính cận gọng trắng, hai mắt sưng vù, thâm quầng lại vẫn dán chặt vào màn hình trước mặt, chỉ ừm một tiếng cho qua.
Công ty thời trang mới mở do cô đứng đầu - Double A đang dần tạo tiếng vang trong làng thời trang dạo gần đây, mọi thứ diễn ra khá thuận lợi, thuận lợi đến mức An Thạch Thảo phải bán cả sức khỏe của mình cho nó. Cũng bởi lẽ, cô sắp cho ra sản phẩm mới mang tên "Black Rose" cho mùa đôbg năm nay.
- Nếu như cần gì cứ gọi tôi, tôi đem lên cho!
Tịnh Thu Vi thở dài một tiếng nhìn An Thạch Thảo đầy bất lực. Nàng lặng lẽ rời khỏi phòng, xách giỏ đi chợ mua thức ăn.
- Thư kí trần, có chuyện gì?
An Thạch Thảo day day khóe mắt mỏi nhừ nghe điện thoại. Đầu dây bên kia, thư ký trần nghiêm túc nói:
- Giám đốc, chúng ta có một đơn đặt hàng hàng mới!
An Thạch Thảo nhíu mày lại trả lời:
- Có đơn đặt hàng, cô phải đưa cho bộ phận đại diện của công ty chịu trách nhiệm, chứ không phải đưa cho giám đốc!
- Nhưng....đơn đặt hàng này của một người có thế lực không nhỏ, họ yêu cầu đích thân giám đốc ra mặt, thiết kể cho họ!
- Phách lối!
An Thạch Thảo khẽ chửi thầm một câu rồi trả lời:
- Được! Lát tôi tới công ty, có gì tính tiếp!
Cúp máy xuống, An Thạch Thảo xoa xoa cái mắt đang sắp không trụ nổi, đi vào nhà vệ sinh. Công việc gần như chiếm hết thời gian nghỉ ngơi của cô, đã gần một năm trôi qua, trong một năm ấy, đã có bao nhiêu chuyện xảy ra, đếm trên đàu ngón tay chắc không đủ. Double A của cô khi ra mắt làng trang sức khá thuận lợi. Tuy không nhiều người biết đến như những nhãn hiệu khác nhưng sản phẩm bán ra lại vô cùng cao. Cũng kì lạ là, cùng thời điểm ra mắt Dapple A, có một nhãn hiệu mới được công bố và khai trương đó là thương hiệu Change V. Nghe đồn người đứng ra thành lập là một nữ minh tinh mới vào nghề, có thế lực không nhỏ. Mặc kệ chứ An Thạch Thảo vẫn cảm thấy bản thân khá đủ tự tin để cạnh tranh lành mạnh.
An Thạch Thảo mặc trên người bộ đầm công sở trắng muốt, cổ đeo khăn lụa, tóc búi gọn lên, tai đeo chiếc khuyên bạc hình thoi bản to. Khuôn mặt sắc nét, ngũ quan thanh tú, càng khiến cô giống một nữ doanh nhân thành đạt, sang trọng, quý phái. An Thạch Thảo cầm hộp đựng danh thiếp lên, đôi môi đỏ mỉm cười một cái.
Mạc Phi Phi sẽ là cái tên hoàn hảo để cô tung hoành trên thị trường trang sức.
An Thạch Thảo điềm đạm đi xuống nhà, thấy trong đại sảnh, Tịnh Viễn, đang ngồi nghịch ipad, cô đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, trầm ngâm nói:
- Dậy! Đi ra công ty với tôi!
Tịnh Viễn cau mày gắt lên:
- Chị là cái thứ gì mà tôi phải nghe chị?
- Cậu tính ăn không ngồi dồi ở nhà tôi hay sao?
An Thạch Thảo khẽ hừ lạnh:
- Tôi không nuôi báu cô kẻ phá hoại đâu!
- Thích thì tôi ra ngoài sống!
Tịnh Viễn tỏ thái độ không ưa gì con người trước mắt, cậu đứng dậy bỏ đi lên phòng của mình. An Thạch Thảo khoanh tay nhìn cậu ta đóng cửa phòng lại, cô cười gian tà:
" Không đi cũng phải đi!"
Chỉ lát sau, trong phòng của Tịnh Viễn vang lên vô số tiếng động lớn nhỏ cùng tiếng kêu thất thanh của cậu ta. Lát sau, từ trên cầu thang, Tịnh Thu Vi xuất hiện, một tay cầm cây phất trần, một tay xách tai Tịnh Viễn lôi xuống nhà, đẩy cậu ta ra trước mặt An Thạch Thảo, nàng lạnh lùng nói:
- Nể mặt tôi, lôi thằng ôn này đi làm được không? Tôi nghĩ nó chơi như vậy quá đủ rồi!
An Thạch Thảo chép chép miệng:
- Tôi chỉ sợ, cậu ta không bằng lòng!
- Không bằng lòng?
Tịnh Thu Vi cười khẩy rồi liếc mắt nhìn chiếc Auddi mới toanh trong gara:
- Tôi sẽ đập nát con cưng của nó!
Tịnh Viễn mặt mũi xám ngắt lại vội nói:
- Em đi là được chứ gì!
An Thạch Thảo gật đầu hài lòng:
- Yên tâm! Tôi sẽ không bạc đãi cậu, nếu cậu làm tốt!
Tịnh Viễn tỏ ra bộ mặt khinh khỉnh, lập tức bị Tịnh Thu Vi cho một cái bạt tai vào đầu:
- Ôn con! Thái độ gì đây?
Tịnh Viễn ôm đầu gắt lên:
- Con mẹ nó! Sao chị đánh em?
- Cái mồm đẹp như vậy mà phun ra toàn cái câu mất nết!
- "..."
An Thạch Thảo cũng thấy khổ thay cho Tịnh Viễn. Vốn tưởng Tịnh Thu Vi đã hiền như tấm, ai ngờ được, cô ả vẫn đanh đá, đành hanh như xưa. Đúng khí chất cao quý của tiểu thư khuê các rồi.
Cài dây an toàn xong, An Thạch Thảo nhìn Tịnh Viễn mặt mày cau có thì không khỏi bật cười:
- Tươi lên đi cậu em! Nếu làm tốt công việc, tôi tin cậu sẽ mua được Ferrari!
Nghe vậy Tịnh Viễn chỉ bĩu môi:
- Tôi đây đếch cần! Không cần vào cái Dapple A của chị tôi vẫn có thể mua Ferrari được!
An Thạch Thảo vừa khởi động xe, vừa nhếch mép cười nhạt:
- Tôi biết cậu thừa sức ức hiếp Double A của tôi. Cậu tưởng tôi chỉ nhìn cái mác ăn chơi đua đòi mà phán đoán cậu sao?
Rồi cô cười nhẹ:
- Cậu đừng tưởng cậu dấu được tôi mọi chuyện. Cậu vốn là một hacker nổi tiếng trong thế giới ngầm! Tôi nói phải chứ?
Tịnh Viễn chẳng còn cái bộ mặt cáu kỉnh khi nãy nữa mà đó là bộ mặt của một chàng thanh niên với tính cách già dặn:
- Cần Am Hiên nói với chị à?
An Thạch Thảo nhún vai nói:
- Chỉ là trước khi gặp cậu, Cần Am Hiên có cho tôi xem qua 5 cao thủ IT nổi tiếng thế giới ngầm!
Tịnh Viễn lười nhác tựa đầu vào ghế, than thở:
- Ôi cha tên khốn ấy! Nếu năm xưa hắn không theo Lục Phong Thần đi buôn đống "sắt vụn" kia thì bây giờ 5 người chúng tôi đã có thể phá tung mấy cái máy tính của bọn Dương gia rồi!
- Cậu không sợ Lục Phong Thần bắt cóc đem về Lục gia làm nô lệ sao?
An Thạch Thảo nghĩ đến Lục Phong Thần, tim bỗng đập thình thịch, tai bỗng đỏ lên. Tịnh Viễn bình tâm trả lời:
- Tôi thách!
- Lão đại, hình như ngài bị cảm!
Trình phiên ngồi ở ghế phụ lái ngoảnh đầu lại, thấy Lục Phong Thần hắt hơi liên tục, không kìm được hỏi. Lục Phong Thần vo tròn tờ giấy trong tay lại, đáp xuống đất:
- Không ảnh hưởng đến cậu!
Trình Phiên quay lại vị trí của mình thầm than:
- Mình lo chuyện bao đồng quá!
Double A của An Thạch Thảo là một công ty nhỏ, quy mô không to nhưng lại dần có tiếng trong giới. Mới đầu cô tính xây một tòa nhà riêng cho công ty thế nhưng vốn đầu tư không đủ nên cô đành thuê tòa nhà ở trung tâm thủ đô Roma làm trụ sở của công ty.
Trong lúc An Thạch Thảo đỗ xe, Tịnh Viễn đứng tựa vào góc tường nghịch nghịch chiếc di động mới mua, chợt cậu phát hiện, từ xa có một chiếc ô tô đen đang phóng lại gần. Có cảm giác không lành, cậu vội núp gọn vào sau chiếc xe hơi đỗ trước mặt.
Chiếc xe kia tiến sát vào chiếc xe trắng mà Tịnh Viễn nấp rồi dừng hẳnn lại.
"Quả là người không tầm thường!"
Tịnh Viễn cảnh giác nhìn chiếc Cadillac nọ, thấy trên xe một cô gái bước xuống, đeo kính râm đen, tóc xõa ngang hông, mặc chiếc váy nhung bó sát người, lưng để trần, Tịnh Viễn cơ hồ thấy người này quen quen.
- Viễn! Em tới Double A trước, lát xong việc anh qua luôn nhé! Em muốn có một chiếc nhẫn cưới hoàn hảo!
Đầu dây bên kia nói gì đó khiến cô gái này mỉm cười thỏa mãn, gật đầu:
- Được! Hen gặp anh!
Cô gái đó hôn gió vào chiếc điện thoại rồi tắt máy. Nụ cười trên môi chợt vụt tắt, ánh mắt cô gái này chợt sắc nhọn như đang mưu tính chuyện gì đó.
- Alo! Là em đây Tần Lăng! Đợi một chút, em có việc gấp, có gì tối nay em qua chỗ anh nhé!
Thật cái giọng điệu này ghê tởm hết mức chịu đựng của Tịnh Viễn. Sao lại có loại người như cô ta tồn tại chứ. Ngay khi Tịnh Viễn đang suy nghĩ thì một giọng nói từ trong xe vọng ra:
- Ami! Cô quả là không phải dạng tầm thường!
Từ trên xe,một người đàn ông đeo kính râm đi xuống, ông ta lùn, béo, cằm lúm phúm râu, nhìn gương mặt cũng biết là một tên háo sắc hạng nhất. Ông ta đi tới cạnh cô gái, bàn tay nục nịch mỡ vuốt ve, mơn trớn eo cô ả. Cô gái kia cười khẩy một cái:
- Lão gia à! Ông giữ lại một chút phép tắc được không?
- Ha ha ha!
Người đàn ông đó bật cười. Buông cánh tay kia ra:
- Change V của cô chẳng lẽ không thể thiết kế nổi một chiếc nhẫn cưới ư? Cần gì phải qua Double A?
- Tôi đây chỉ là đang tò mò về kẻ đã tạo ra cái nhãn hiệu tầm thường này thôi!
- Không đơn giản chỉ là tò mò chứ?
Người đan ông kia ghé tai cô gái nói thầm. Cô gái kia nở nụ cười gian xảo:
- Muốn đấu với Change V của tôi đâu có dễ! Khéo khi tôi cũng phải thu mua lại cái nhãn hiệu này cũng nên!
Cô ta nói xong thì bật cười rồi đi vào thang máy.
An Thạch Thảo đỗ xe xong thì cần tập hồ sơ đi tìm Tịnh Viễn. Con người này, có khi nào đi lên trước rồi không. Thấy cửa thang máy đang từ từ đóng lại, cô chạy vội tới, muốn kêu người bên trong dừng lại, nào ngờ có ai đó lôi cô lại núp vào góc tường.
- Chị cẩn thận một chút!
Tịnh Viễn thở hổn hển, cả cơ thể cậu ta áp sát vào người con gái đối diện. An Thạch Thảo mặt mũi bỗng chốc đỏ bừng lên, cô ho khan hai tiếng nhắc nhở:
- Tịnh Viễn!
- Sao?
- Người của cậu...!
An Thạch Thảo chỉ chỉ xuống dưới, Tịnh Viễn nhìn thấy mình đang ôm người đối diện bèn giật mình đẩy ra, gât lên:
- Chị nghĩ tôi thích làm như vậy chắc!
- "..."
- Già như chị thì ai thèm!
Rồi vội vàng bỏ đi. An Thạch Thảo á khẩu tại chỗ. Nãy giờ cô đâu có nói gì, toàn thằng nhóc này nói đấy chứ.
Tinh Viễn đứng thất thần trong thang máy, nhìn mình trong gương, cậu không tin là vừa rồi, cậu đang ôm một bà cô già, đáng tuổi chị mình.
- Eo!
Tịnh Viễn khẽ rùng mình một cái, cậu ta vội lôi điện thoại ra, muốn nghe nhạc. Lướt qua bảng xếp hạng ca khúc hot nhất, chợt cậu phát hiện ra một gương mặt vô cùng thân quen.
" Ami Lộ! Ra là cô ta!"
Tịnh Viễn khẽ cười thầm. Cậu nhấn vào danh bạ, gọi cho người cần gọi:
- Alo!
Đầu dây bên kia, một giọng nói trong trẻo vang lên. Tịnh Viễn đứng tựa vào tay cầm trong thang máy, hỏi:
- Chị, chị biết Ami Lộ không?
Đầu dây bên kia, Tịnh Thu Vi ngạc nhiên hỏi lại:
- Em biết Lộ Mĩ Ái ư...à không
Ami Lộ!
- Ồ! Em vừa gặp cô ta!
Tịnh Thu Vi nghiến răng ken két:
- Tiểu Viễn! Nghe chị, tránh xa cô ta ra!
- Tại sao?
- Không cần hỏi, chỉ biết rằng, tránh xa cô ta ra!
Tịnh Viễn tuy có phần khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời. Đương lúc chuẩn bị cúp máy, thì Tịnh Thu Vi có nói thêm:
- Còn nữa, nếu em gặp cô ta, hãy thay chị tạt cốc nước vào mặt cô ta, được chứ?
- Chị, cô ta đã đắc tội gì với chị mà chị ghét cô ta đến vậy?
Tịnh Thu Vi im lặng một lúc lâu rồi nói:
- Nếu chị nói, cô ta cướp người yêu chị, em có tin không?
Tịnh Viễn nhất thời bất động. Chị gái cậu, đã từng yêu ư? Sao cậu không biết. Hay phải chăng, trong suốt 3 năm cậu sang Mĩ làm việc, đã có những chuyện mà cậu không biết.
- Tịnh Viễn, cậu làm gì trong đó vậy? Sao còn chưa ra?
An Thạch Thảo đứng ngoài cửa thang máy, tay cầm tập tài liệu, huơ huơ trước mặt Tịnh Viễn.
-Mạc tổng!
Là giọng của Trần Mạn, thư kí của An Thạch Thảo. Thấy cô đi vào Trần Mạn vội vã đi tới, đưa cho An Thạch Thảo tập tài liệu:
- Cô Ami đang chờ trong kia!
- Ami?
An Thạch Thảo nhíu mày lại. Chẳng phải là nữ minh tinh mới nổi lên gần đây sao. An Thạch Thảo có nghe qua danh tiếng của cô ta nhưng mấy ngày nay bận quá, cô không có thời gian lên mạng tìm hiểu.
- Tôi biết rồi!
Ngay khi cô chuẩn bị bước vào phòng họp thì Trần Mạn vội giữ lại:
- Mạc tổng! Chị nhớ cẩn thận với người trong kia
An Thạch Thảo nghi hoặc nhìn Trần Mạn. Cô nàng vội vã giải thích:
- Vì cô ta là phu nhân của tập đòan Văn thị!
An Thạch Thảo bỗng chết sững, cô có nghe nhầm không. Cô hỏi lại Trần Mạn:
- Cô nói gì cơ? Văn phu nhân?
Trần Mạn khẳng định chắc nịch:
- Vâng! Chị không biết sao? Gần đây, báo chí đang rộ lên chuyện họ sắp kết hôn!
- Ami Lộ! Là Lộ Mĩ Ái sao?
An Thạch Thảo khẽ nhìn vào phòng họp, nơi một cô gái đang ngồi. Mái tóc dài, uốn quăn, khuôn mặt sắc sảo, mắt to, mày cong, ống mũi thẳng, môi đỏ khẽ nhếch lên thành nữa bán nguyệt.
" Lộ Mĩ Ái! Quả nhiên là cô!"
An Thạch Thảo nắm chặt nắm đấm lại, ngón tay bấu vào thịt đến bật cả ra máu mà không hay biết. Máu nóng trong người cô bỗng dâng cao, cô đáp tập hồ sơ xuống đất, xắn tay áo, muốn xông vào trong kia, túm tóc người đàn bà đó đánh cho cô ta một tơi bời.
- Chị bình tĩnh lại đi!
Tịnh Viễn vội kéo An Thạch Thảo lại ra khỏi phòng họp.
- Cô ta là khách hàng của chị đấy!
- Bỏ tôi ra!
An Thạch Thảo hất tay Tịnh Viễn ra trừng mắt nhìn cậu:
- Không phải việc cậu nên xen vào!
- Lí do gì khiến chị ghét cô ta đến vậy?
An Thạch Thảo quay mặt đi chỗ khác, im lặng không trả lời.
- Chẳng lẽ, vì ả đàn bà này cướp người yêu của chị?
An Thạch Thảo vừa tức, vừa ngạc nhiên:
- Cậu biết được những gì?
- Chà! Tôi chỉ đoán bừa thôi! Không ngờ cũng đúng à?
Tịnh Viễn cười nhạt trong lòng:
" Con gái các người, thật giống nhau. Đều chết vì trai!"
An Thạch Thảo nhìn Tịnh Viễn bằng nửa con mắt:
- Cậu làm thầy bói được rồi đấy!
- Nhưng khoan!
An Thạch Thảo bỗng tái mét mặt lại, cô hốt hoảng:
- Tôi không thể gặp Lộ Mĩ Ái trong tình trạng này được!
- Tôi có thể giúp chị!
Tịnh Viễn lên tiếng, An Thạch Thảo kinh ngạc nhưng rồi mấy giây sau, cô cười mỉm:
- Được!
Tịnh Viễn cười qua loa:
"Không phải tại cô ta cướp người yêu của chị tôi thì tôi cũng chẳng muốn dây dưa vào chuyện đàn bà mấy người đâu!"