Xoảng!
Văn Tư Viễn làm rơi ly rượu trong tay xuống đất, rượu đỏ lênh láng trên mặt sàn, chảy thành vệt dài. Kim Mân đứng trước bàn, đôi mắt lặng lẽ nhìn Văn Tư Viễn:
- An tiểu thư còn sống!
Anh ta nhắc lại câu trả lời của mình. Văn Tư Viễn câm nín chôn chân tại chỗ, cảm xúc khó tả. Anh run rẩy hỏi lại:
- Thạch Thảo, cô ấy còn sống!
Kim Mân gật đầu. Văn Tư Viễn như phát điên, lao tới túm cổ áo Kim Mân, hai mắt đỏ ngầu:
- Cô ấy đâu? Cậu nói cô ấy còn sống cơ mà!
Kim Mân khó thở, vội móc trong túi áo ra chiếc điện thoại đen:
- Lão gia! Ngài bình tĩnh lại đi! Đây là định vị GPS, trước khi bị cô ấy đánh ngất, tôi đã kịp đút con chip định vị vào túi áo cô ấy.
Văn Tư Viễn buông tay khỏi cổ áo của Kim Mân, cầm lấy điện thoại, anh run rẩy nhìn vào màn hình.
Tít! Tít!
Điện thoại kêu lên hai tiếng, một chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình. Nơi cô ở, cách khách sạn này 60 km. Cô còn sống. Văn Tư Viễn vui sướng khôn tả, anh cầm lấy áo vắt trên ghế rồi lao ra ngoài, Kim Mân vội vã theo sau. Đúng lúc Lộ Mĩ Ái mặc áo choàng đi từ nhà tắm ra, ngạc nhiên giữ lấy tay của Văn Tư Viễn kéo lại:
- Muộn thế này, anh còn đi đâu?
Kim Mân thấy mình thừa thãi bèn ho một tiếng:
- Tôi ra ngoài đợi!
Kim Mân đi rồi, Văn Tư Viễn mới nhìn vào Lộ Mĩ Ái, từ từ gỡ tay cô ta ra khỏi tay mình:
- Anh ra ngoài có chút việc!
Lộ Mĩ Ái không cam lòng, nũng nịu:
- Em theo anh!
Văn Tư Viễn mệt mỏi lắc đầu:
- Không cần!
Rồi rời khỏi phòng, Lộ Mĩ Ái cảm thấy ấm ức, muốn chạy theo giữ anh lại nhưng bóng anh đã khuất dần sau cửa thang máy mà hiện tại cô ta đang ăn mặc như vậy, không tiện đuổi theo, bèn tức tối đóng cửa lại đi vào trong.
Kim Mân lái xe, Văn Tư Viễn ngồi ghế sau, ánh mắt hướng ra sự nhộn nhịp của đô thị phồn hoa. Bây giờ, trong đầu anh, đang có vô số những suy nghĩ phức tạp đan xen, quấn lại với nhau. Gặp lại cô, anh nên làm gì. Ôm cô hay hôn cô đây? Không! Trước tiên anh nên xin lỗi cô, anhắn nên giải thích mọi chuyện rõ ràng với cô. Văn Tư Viễn vừa nghĩ, vừa buột miệng hỏi Kim Mân đang lái xe:
- Tôi nên làm gì khi gặp Thạch Thảo?
Kim Mân suy nghĩ một chốc rồi trả lời:
- Ngài quên rồi sao? An tiểu thư, cô ấy rất thích cúc cánh mối!
Văn Tư Viễn "A" một tiếng rồi bảo Kim Mân dừng xe trước một tiệm hoa cạnh cột đèn giao thông.
- Chào đón ngài đến với Violet Flowers!
Văn Tư Viễn gật đầu coi như lời chào hỏi. Anh đi dao quanh một vòng của cửa hàng rồi dừng ở trước bông thạch thảo tím đang cắm trong lọ:
- Bó cho tôi 20 bông như vậy!
Bà chủ quán gãi đầu cười gượng:
- Xin lỗi ngài, mấy bông thạch thảo tím đã có vị khách khác đặt rồi!
Văn Tư Viễn cười khổ rồi chỉ sang lọ bên cạnh, nơi cắm những bông thạch thảo màu trắng.
- Bó cho tôi 20 bông này!
Kim Mân vừa lái xe, vừa liếc qua gương chiếu hậu, nhìn Văn Tư Viễn đang mân mê từng cánh hoa trên tay. Anh ta nhớ, từ lúc An Thạch Thảo mất tích đến giờ, lão gia của anh ta chưa bao giờ có một sự mong chờ, háo háo hức như thế.
Xe của họ đi khoảng một tiếng rồi đi qia một cánh đồng thơm mùi ngô non, bánh xe mới rẽ vào một khu rừng lá phong rộng lớn. Khi máy báo cách tín hiệu màu đỏ 10 mét, thì trước mắt Văn Tư Viễn là một ngôi dinh thự cổ trăm năm, xung quanh là những khóm thạch thảo khẽ lung lay trước gió.
Đùng đoàng!!!!
Chớp bỗng chớp sáng, sấm đánh vang dội, An Thạch Thảo khẽ cựa mình từ từ mở mắt ra, xung quanh cô, bóng tối bao trùm, rèm cửa sổ bị gió thổi bay loạn xạ. An Thạch Thảo gượng ngồi dậy, mới phát hiện mình đang nằm dưới đất cả buổi. Cô ôm cái lưng đau nhìn xung quanh, thấy điện thoại của mình bị văng vào gầm giường thì thở dài đầy ngao ngán.
Cô nằm sấp xuống, chui vào gầm giường. Khi lấy được điện thoại rồi, lúc chui ra, chân cô đạp phải một thứ, cô bật đèn bin lên soi, thấy dưới chân là một cái hộp gỗ dài và hẹp. An Thạch Thảo đặt chiếc hộp lên mặt giường, bật đèn lên, quan sát chiếc hộp một cách kĩ lưỡng. Đương lúc muốn mở nó ra thì cửa phòng bật mở, không biết thứ gì thúc dục tâm trí khiến cô đem cái hộp nhé vào gầm giường, rồi đứng lên.
Tịnh Viễn mặt mày thờ ơ ngó vào, nói:
- Có ai tìm chị kìa!
An Thạch Thảo cà lăm đáp:
- Ừ...ừ!
Tịnh Viễn nheo mắt nhìn An Thạch Thảo:
- Chị làm cái gì mà lén lút vậy?
- Ờ..ờ! Không có gì!
Tịnh Viễn nheo mắt nhìn một lúc rồi xoay người rời đi:
- Mau lên! Người ta đang chờ.
An Thạch Thảo đá đá cái hộp cho nó chui sâu vào gầm giường rồi chỉnh lại đầu tóc. Xuống đến phòng khách, cô thấy Tịnh Thu Vi đang ngồi ăn hoa quả, bèn hỏi:
- Ai tới vậy?
Tịnh Thu Vi nhún vai:
- Tôi cũng không rõ!
An Thạch Thảo chậm rãi đi ra cửa, từ dinh thự nhìn ra ngoài cổng, cô thấy một chiếc xe đen đang đỗ ngoài đó, có hai người đang đi đi, lại lại ngoài cổng. Cô thầm nghĩ, từ lúc cô sang Ý sống đến giờ, ngoài Tịnh Thu Vi ra đâu còn thân với ai. An Thạch Thảo xỏ dép đi ra ngoài, tay cầm điều khiển của cổng bật cho nó mở ra. Cô hỏi vọng ra ngoài:
- Ai vậy?
Lúc này, Văn Tư Viễn đang đứng dựa vào cổng, thấy bóng của một cô gái đang tiến lại, tim anh bỗng đập mạnh:
" Là cô ấy sao?"
Cho đến khi cô gái ấy lên tiếng, tim anh sững lại một nhịp, cho đến khi cánh cổng bật mở, đèn trong sân bật sáng, khuôn mặt của cô gái hiện rõ dưới ánh đèn. An Thạch Thảo.
- Thạch...Thảo..!
Văn Tư Viễn run rẩy gọi tên cô gái ấy.
Khi đèn bật sáng An Thạch Thảo cơ hồ thấy rõ gương mặt của người đàn ông nọ. Cô nhất thời chôn chân tại chỗ. Cô có đang nhìn nhầm hay không. Cô không tin vào mắt mình nữa. Khi người đó gọi tên cô, cô đã cho rằng tai mình có vấn đề. Nhưng khi người đàn ông ấy tiến lại, nhìn cô, hai đôi mắt giao nhau, cô biết rằng người đang đứng trước mặt mình đây là Văn Tư Viễn.
Văn Tư Viễn sau khi chạm mặt cô, xác nhận rằng đó là người con gái anh yêu, anh xúc động kéo cô lại ôm chặt vào người, anh đang khóc ư. Vì anh thấy sống mũi cay, anh thấy khóe mắt mình đọng nước:
- Thạch Thảo! Anh nhớ em nhiều lắm!
An Thạch Thảo, tim như đang dừng một nhịp, máu trong người cô như đang bị rút hết, cô thấy mình hoàn toàn không còn chút sức lực gì. Giọng nói kia lại cất lên:
- Rất nhớ em!
.....
Vào một đêm giữa mùa thu se lạnh, khi trời đổ mưa phùn. Người ta nói đây là mưa ngâu, là nước mắt hạnh phúc của Ngưu Lang và Chức Nữ sau bao lâu xa cách. Là giọt nước mắt mang theo sự đau đớn và mất mát. Yêu nhau mà không được ở bên nhau, còn gì khốn nạn bằng.
An Thạch Thảo thở dài khe khẽ, đưa tay hứng hạt mưa trên mái cổng của một căn nhà lớn bỏ hoang, nằm ngay sát mặt đường quốc lộ. Cô vừa mới làm xong nhiệm vụ. Thực sự mà nói phải ám sát một lão già trăm kí có hàng chục cận vệ đi đi lại lại như vậy, là một điều quá khó đối với một cô gái 18t như cô. An Thạch Thảo ôm lấy cánh tay bết máu, gỡ tấm khăn che mặt xuống, cô quấn chặt vào vết thương đang hở miệng nếu lúc ấy, cô mất tập trung thì có lẽ, lưỡi dao kia sẽ cắm vào đầu, chứ không phải cánh tay này.
Giữa đêm đen tĩnh mịch, ngoài tiến mưa rơi giỏ giọt trên mái, khung cảnh xung quanh yên tĩnh lạ thường. An Thạch Thảo có chút không an tâm. Thiết nghĩ, nơi này cách khu biệt thự của lão già kia không xa, nếu không đi nhanh, thuộc hạ của lão ta sẽ đuổi tới sớm.
- Tao luôn đứng sau mày
An Thạch Thảo tim như chết sững một nhịp, có hơi thở lạnh ngắt phả sau, cùng tiếng quái dị. An Thạch Thảo cảm thấy cổ bị xiết chặt bởi một bàn tay. À không, nói chính xác đây không phải tay người mà đó là một bộ xương, một bộ xương chỉ có 4 ngón tay.
- Mày là ai?
An Thạch Thảo túm lấy bàn tay xương kia, dùng hết xức kéo ra để mình không bị tắc thở. Người kia lặp lại câu nói:
- Tao luôn đứng sau mày!
- Thật là!
An Thạch Thảo cười khẩy, cô nhếch mép nói:
- Thằng khốn nạn ạ! Cho dù mày có là ai đi chăng nữa, thì mày cũng động nhầm người rồi.
Dứt lời, cô cầm viên gạch hoa thủ sẵn trong tay, giương lên ghè mạnh vào đầu kẻ đằng sau, rồi quay người chạy thục mạng. Dẫu biết bản thân thừa sức hạ gục hắn nhưng bản thân cô đang trong tình trạng bị thương. Nếu đấu tay đôi với hắn, cho dù có giết chết hắn thì cô cũng sẽ chết vì kiệt sức. Từ xưa đến nay chẳng phải có câu: Trong 36 kế, chạy là thượng sách hay sao.
An Thạch Thảo ôm chặt lấy vết thương chạy bán sống bán chết, cô không cho bản thân được dừng bước hay giảm tốc độ vì cô biết tên kia, hắn luôn ở đằng sau cô.
- Chạy đâu cho thoát!
An Thạch Thảo khẽ rùng mình:
" Hắn đuổi kịp sao?"
Không suy nghĩ nhiều, cô huých mạnh cùi chỏ về sau, trỏ chúng mặt hắn, vì đau mà tốc độ của tên đó giảm đi đáng kể. Cứ chạy như thế này, bản thân cô không sớm hay muộn cũng kiệt sức. Trong lúc không biết làm gì, cô thấy trên đường cao tốc, xuất hiện bóng của một chiếc xe hơi.
- Thà để ô tô tông chết còn hơn là để rơi vào tay tên dị nhân kia!
Ý nghĩ chỉ vừa chỉ thoáng qua mà đã điều khiển chân của An Thạch Thảo lao về phía trước. Chiếc ô tô ấy bấm còi inh ỏi, đèn pha soi rọi, đôi mắt của cô nhắm tịt vì bị quáng.
Keet....!
Chiếc ô tô phanh gấp, mũi xe húc vào xương đùi đẩy An Thạch Thảo ngã lăn ra xa. Cô đau đớn muốn gượng dậy, nhưng xương đùi bị thương, cô không tài nào tỉnh táo được. Bỗng gáy cô lạnh toát như có ai đó thổi vào, vừa nhột, vừa nổi da gà:
- Tao luôn đứng sau mày!
Âm thanh quái dị ấy lại cất lên ngay sau lưng cô. Bàn tay đầy xương xẩu ấy lại chạm vào cổ cô, xiết chặt. An Thạch Thảo, cô thấy cổ mình như sắp bị bẻ gẫy, cuống học như bị thắt chặt, hai mắt dần dần trừng lên, muốn nói mà không nói được, cô cào cấu vào bàn tay đầy xương kia, muốn thoát khỏi nó.
" Chết tiệt! Vẫn phải chết trong tay tên dị hợm này sao!"
- Đoàng!!!
Trong đêm mưa giày đặc, một viên đạn bay xuyên qua đèn xe, cắm sâu vào cánh tay đang bóp cổ An Thạch Thảo.
- Hí ò!
Tên đó kêu lên một tiếng mà nghe như tiếng ngựa kêu rồi chạt vụt vào cánh đồng cỏ lau cạnh đường quốc lộ.
An Thạch Thảo ôm cổ thở dốc, nước mưa hòa với nước mắt đau đớn, khiến gương mặt cô tiều tụy đến đáng sợ. Giữa ánh sáng của đèn xe, một người đàn ông cao lớn một tay cầm súng, một tay đưa ra đỡ đầu cô dậy, giữa cơn mưa ngâu hai đôi mắt giao nhau đầy thắm thiết. Một là ân cần dịu hiền. Một là trân trọng xen lẫn yêu quý.
....
Nhưng hiện tại thì sao? Đôi mắt anh vẫn dịu hiền như ngày đó, chỉ tiếc cô đã chẳng còn muốn nhìn vào nó một chút nào. Trong đôi mắt của người con gái đã không còn coi thanh xuân tươi đẹp ra gì, giờ đây chỉ còn là sự chín chắn, chai lì của sóng gió cuộc đời để lại. Ánh mắt anh trong đôi mắt của người con gái từng chết một lần giờ đây không còn là kính trọng, rung động nữa. Mà đó là sự chán ghét, coi thường.
- Thạch Thảo! Biết em còn sống, anh vui lắm!
- Anh thực sự vui sao?
An Thạch Thảo hỏi, ánh mắt nhìn lên bầu trời đen.
- Anh vui chứ! Em biết, anh tìm em lâu lắm rồi không?
-....
An Thạch Thảo im lặng không trả lời, miệng cười trừ.
Khi ấy dưới bầu trời đen kịt, cũng có một người nữa xuất hiện, người ấy mặc trên mình bộ vest đen, gương mặt tuyệt mĩ ánh lên tia thất thần, sắc mặt tối lại, anh ta quẳng bó thạch thảo tím trong tay vào trong rừng phong rồi lạnh lẽo quay người bước lên xe:
- Đi về!
Văn Tư Viễn ôm An Thạch Thảo rất lâu mới chịu buông ra. Anh nhìn cô đầy trìu mến, rồi luống cuống đưa bó thạch thảo trắng ra:
- Mừng em trở lại!
An Thạch Thảo nhìn bó hoa rồi nhìn Văn Tư Viễn, cô mỉm cười nhận lấy:
- Cảm ơn!
- Đi! Theo anh về được không?
Văn Tư Viễn nôn nao lắm lấy tay của cô kéo đi, được vài bước, An Thạch Thảo bỗng đứng lại, điều này khiến anh ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu:
- Có chuyện gì sao?
An Thạch Thảo khẽ rút cổ tay ra khỏi bàn tay của Văn Tư Viễn, khiến anh cảm thấy hụt hẫng, cánh tay bơ vơ giữa không trung:
- Văn Tư Viễn! Anh không hiểu sao?
An Thạch Thảo lạnh nhạt nói:
- Chuyện giữa hai chúng ta đã kết thúc rồi!
Văn Tư Viễn nghe như sấm nổ bên tai, toàn thân anh cứng đờ, lạnh ngắt, anh tưởng mình nghe lầm, hỏi lại:
- Em nói gì, anh không hiểu!
An Thạch Thảo lùi lại về phía sau, giữ khoảng cách với anh, cô cười trừ:
- Kể từ lúc tôi rơi xuống biển sâu thì An Thạch Thảo mà anh yêu...à không! An Thạch Thảo yêu anh đến mù quáng đã chết rồi! Cô ta đã không còn!
- Đừng đùa nữa mà! Trước kia em đâu có thích đùa!
Văn Tư Viễn tay lạnh ngắt, mồ hôi túa ra thành hạt vội nắm lấy cổ tay cô. An Thạch Thảo lạnh lẽo giật tay ra, nhìn Văn Tư Viễn đầy chán ghét:
- Tôi nói rồi! An Thạch Thảo đã chết, tôi là Mạc Phi Phi và hai chúng ta không liên quan tới nhau!
Văn Tư Viễn, anh muốn nói gì đó nhưng cô không cho anh nói, Cô lạnh lùng quay đi, Văn Tư Viễn vội kéo cô lại:
- Thạch Thảo! Đừng bướng bỉnh nữa được không?
- Buông ra!
An Thạch Thảo lạnh nhạt nói:
- Văn Tư Viễn! Anh nói, anh yêu tôi! Vậy anh hiểu tôi được bao nhiêu?
Văn Tư Viễn im lặng, không nói gì, anh hiểu được cô ư. Hình như anh chẳng biết chút gì về cô thì phải. An Thạch Thảo xoay người lại, chìa bó hoa ra nói:
- Nếu như anh hiểu tôi! Thì anh sẽ biết, tôi vốn không thích thạch thảo trắng! Tôi thích thạch thảo tím!
Rồi An Thạch Thảo xoay người đi vào trong nhà:
- Về đi! Anh tìm lầm người rồi!
Văn Tư Viễn, phải chăng đây là sừng phạt giành cho một kẻ bội bạc như anh. Văn Tư Viễn đứng ngoài sân rất lâu, cho đến khi, mây đen che lấp mặt trăng, mưa dông đổ xuống. Kim Mân chứng kiến nãy giờ, im lặng đi tới cạnh Văn Tư Viễn:
- Lão gia! Chúng ta về thôi!
Văn Tư Viễn siết chặt đôi bàn tay lạnh toát, xoay người bước đi. Nhìn bóng dáng của anh cô độc mà một nỗi chua xót dâng lên. An Thạch Thảo không kìm được khẽ nấc một tiếng, rồi kéo dèm cửa lại, đi vào nhà wc:
- Xin lỗi! Nếu tôi đi theo anh, đồng nghĩa với việc tôi đang thương hại anh. Tư Viễn, từ lâu tôi đã chẳng còn muốn yêu anh nữa!
.....
Văn Tư Viễn ngồi trên xe, gương mặt thất thần xen lẫn thất vọng, Kim Mân lái xe đành im lặng, giữ cho anh một không gian yên tĩnh. Xe vừa khởi động, Văn Tư Viễn bỗng kêu anh ta dừng lại. Kim Mân ngơ ngác nhìn Văn Tư Viễn xuống xe đi tới cạnh một gốc cây phong, giữa trời mưa tầm tã, một bó hoa thạch thảo tím bị vứt dưới đó, giấy bó hoa bị nước thấm ướt đẫm. Văn Tư Viễn nhặt bó hoa ấy lên, nhíu chặt mày lại. Đây chẳng phải 20 bông thạch thảo tím mà anh đặt mua ở Violet Flowers nhưng không được hay sao?