Thoắt cái đã một tuần trôi qua, khi những bông tuyết trắng muốt bắt đầu rơi, kéo theo cái lạnh của mùa đông, một màu trắng tinh bao phủ khắp khu rừng lá phong. An Thạch Thảo lái xe tấp vào góc sân của tòa dinh thự. Cô xoa xoa hai lòng bàn tay lại với nhau, xách đồ chạy vội vào nhà. Từ phòng khách, cô đã ngửi thấy mùi thơm của bánh quy tỏa ra từ nhà bếp.
Vốn dĩ sáng nay, cô phải được ăn một bữa sáng thật ngon lành với món spaghetti, nhưng vì mải mê công việc mà cô quên mất, tối nay, phải tham dự tiệc đính hôn của Quách Linh và Dương Sở Lãnh, vậy nên khi tỉnh dậy, cô đã vội vã chạy đi mua sắm các thứ để chuẩn bị cho tối nay.
Tịnh Thu Vi từ bếp đi ra, tay bưng khay trà đặt xuống chiếc bàn tròn mới mua, nàng hỏi:
- Trà chiều không?
An Thạch Thảo vất đồ xuống ghế, hứng thú nhìn những chiếc bánh quy sô cô la đủ hình dạng. Trà chiều giữa mùa đông lạnh giá, thật là một điều tuyệt vời.
Trong căn phòng rộng lớn lạnh lẽo, ở dưới bóng đèn trùm pha lê, hai cô gái ngồi đối diện với nhau, trò chuyện hết sức vui vẻ.
- Thạch Thảo!
Tịnh Thu Vi đặt tách trà xuống ghế, đi ra cửa lò sưởi, đút thêm củi vào, giữa ánh lửa bập bùng cháy, nàng tựa như thấy tim mình càng lúc càng lạnh:
- Tối nay, tôi muốn cùng cậu đi tham dự buổi dạ tiệc!
Nàng ngừng một lúc nói tiếp:
- Được không?
An Thạch Thảo, ngạc nhiên, vội nuốt miếng bánh quy xuống họng, hỏi lại:
- Cậu muốn đi?
Tịnh Thu Vi nhìn đám lửa đang hừng hực cháy, đôi mắt nàng vốn lạnh lẽo, nay lại tựa như vô hồn:
- Ừ!
Nàng thu lại ánh mắt vừa rồi, trìu mến nhìn An Thạch Thảo:
- Dẫu sao gia chủ cũng phải có vệ sĩ đi theo chứ!
- Vệ sĩ?
An Thạch Thảo bật cười:
- Cậu quên tôi từng là sát thủ rồi à?
Tịnh Thu Vi không nói, nàng im lặng, An Thạch Thảo nằm ngửa ra ghế thở dài nhìn lên trần nhà:
- Nếu là bữa tiệc khác, tôi sẽ cho cậu đi cùng...
Cô ngập ngừng nói tiếp:
- Nhưng tối nay, thì không thể được!
Rồi ngoái đầu nhìn Tịnh Thu Vi cười đầy khả ái:
- Tối nay liên quan đến rất nhiều chuyện! Có thể nói là một sống một còn. Nếu nhỡ cậu có mệnh hệ gì, Tịnh Viễn nó sẽ phát điên.
Tịnh Thu Vi nhét nốt thanh củi cuối cùng vào lò. Nàng phủi tay đứng dậy, ánh mắt chợt đỏ lên trông đến sợ:
- Nếu tôi nói, bữa tiệc này xuất hiện kẻ đã giết chết mẹ chúng ta, cậu có cho tôi đi không?
Bầu không khí chợt yên lặng đến đáng sợ, tựa như nghe cả tiếng đồng hồ tích tắc kêu. An Thạch Thảo không tin vào tai mình, cô run rẩy nhìn về phía Tịnh Thu Vi:
- Cậu...cậu nói...cái gì cơ?
Đêm nay, trời mịt mù, không có tuyết rơi, gió lạnh hun hút thổi từ phía đông về, bao trùm lên không khí của thủ đô Roma.
Ở một góc của ngoại thành, một căn dinh thự to như tòa lâu đài đã mấy năm nay chìm trong bóng tối, nay lại bừng sáng ánh đèn, nhộn nhịp như một lễ hội ấy là vì đêm nay sẽ diễn ra một sự kiện gây ồn ào trong giới xã hội đen, nói hay hơn là "Hắc đạo tiệc", nơi những con người luôn đứng bên trái của pháp luật và là một phần tử trong bóng tối tham gia.
Từ đoạn đường dài vào tới khu dinh thự ấy, chốc chốc lại có bóng dáng của những chiếc xe hơi sang trọng đi vào, số tiền của những chiếc xe mà cả một đời những người chân nấm tay bùn lao động vất vả chưa chắc đã kiếm nổi một nửa. Ấy thế mới nói xã hội thật bất công khi có sự phân biệt đẳng cấp giàu nghèo. Giàu có thì ăn uống hoang phí, coi tiền bạc như giấy vụn. Nghèo khổ thì phải com cóp từng đồng bạc, chưa chắc đã được nổi một bữa cơm no.
Ở nơi cao nhất của tòa dinh thự, cũng là nơi sáng nhất, một thân gái yểu điệu thục nữ, tóc đỏ, xõa ngang eo, mày liễu, mắt to, môi đỏ hơi mím lại, người mặc một chiếc đầm đuôi cá màu đỏ son, ôm sát cơ thể đẫy đà, một mặt nhìn quyến rũ vô cùng, một mặt thanh cao, quý phái như thân phận chính của mình. Đứa con gái bảo bối duy nhất của Quách gia, hôm nay sẽ đính hôn với kẻ cầm đầu trong giới hắc đạo. Sẽ không lâu nữa, chỉ một năm nữa thôi, khi đám cưới ấy diễn ra, cô sẽ mang một danh mới:
Dương phu nhân. Nhưng cứ hễ nghĩ tới lời nói của Dương Sở Thù là cô không tài nào vui nổi. Cái gì mà:
"Đừng nghĩ tới chuyện sẽ thế chỗ của Chu Tiên chứ!"
Thật nực cười. Con ả Chu Tiên ấy, nó đã chết từ lâu, chẳng lẽ, nó lại hiện hồn về để cưới Dương Sở Lãnh. Cứ đợi tới khi tôi làm chị dâu, tôi sẽ cho cậu biết, thế nào là lễ độ. À không, tôi sẽ cho cậu xuống dưới âm phủ làm chồng với Chu Tiên.
Khi đoàn xe nối tiếp nhau vào dạ tiệc, thì ở phía xa xa, cũng có một chiếc xe đen đang vun vút lao tới, chiếc xe ấy là Apollo Arrow. Nó lướt nhanh như tia chớp, luồn lách qua những xe hơi đang đi hết sức chậm rãi, thu hút ánh nhìn của các cậu công tử sành về thế giới xe hơi, một người nói:
- Apollo Arrow, phiên bản giới hạn!
Một người kia cũng hơi bất ngờ:
- Apollo Arrow, trang bị của nó là khối động cơ V8 4.0 L, có khả năng sản sinh ra công suất lên tới 1.000 mã lực! Có được nó, hẳn là một người không tầm thường.
Chiếc xe nhanh gọn lẹ tấp vào lề đường, đối diện với cổng chính của tòa dinh thự. Người không tầm tầm thường ấy đã xuất hiện, cái không bình thường nhất chính là, chủ nhân của chiếc xe là một cô gái. Cô gái ấy có một thân hình đầy đặn, đôi chân thon dài, tóc búi gọn, người mặc một chiếc đầm tím, dài ngang bắp chân vừa thanh cao, quý phái lại vô cùng huyền bí và khó tiếp cận. Cô gái đóng cửa xe lại, kiêu ngạo đi vào trong bữa tiệc. Từng cử chỉ hành động, từ việc vén tóc, cho đến việc đưa thiệp mời cho bảo vệ, của cô ta đều thu hút ánh nhìn của nam giới có mặt trong bữa tiệc. Họ trầm trồ khen ngợi hết lời. Cô gái ấy hòa vào đám đông, đi tới bàn tiệc cạnh trung tâm đại sảnh, bắt chuyện với một tiểu thư khác đang uống rượu bên cạnh.
- Chà! Không biết đây là vị tiểu thư nhà nào mà xinh đẹp tới vậy. Tôi có thể mời cô một ly rượu được không?
Một công tử tay cầm ly rượu vang đỏ, tiến tới trước mặt cô gái, ngỏ ý mời rượu, muốn làm quen. Cô gái ấy mỉm cười đáp:
- Uống với tôi vài ly, tôi sẽ cân nhắc tới việc làm quen với thiếu gia đây!
Cô gái ấy vừa nói, vừa cụm ly với anh ta, ánh mắt sắc sảo, nhìn anh ta đầy mê hoặc.
- Chạy chậm thôi! Cô muốn chết à!
Ngũ Khang ngồi ở ghế phụ lái, mà tay năm chặt lấy dây an toàn, đầu tiên hắn nhắc khẽ, nhưng càng về sau laị càng thét to lên, khuôn mặt đào hoa vốn không còn mà thay vào đó là một khuôn mặt xanh lè, không một giọt máu.
Lục Linh Miêu tay cầm vô lăng, ngoáy ngoáy đầy điêu luyện, bánh xe lập tức chuyển động. Xe đảo sang trái, đảo sang phải, đến khúc cua, cô tăng tốc độ lên, gạt cần, lướt qua đó một cách nhanh chóng. Cô hét lên đầy phấn khích:
- Lâu rồi tôi mới tìm lại cảm giác sung sướng như vậy!
Ngũ Khang tim đập loạn xạ, da gà, gai ốc nổi lên:
- Cô sung kệ xác cô! Cho tôi xuống.
Lục Linh Miêu càng nhấn mạnh ga xe, chiếc Ferrari màu đen lại càng lao nhanh hơn, chạy vượt công suất và mã lực của nó. Lục Linh Miêu thét lên thật to:
- Quẫy nào!
Ngũ Khang: Dừng xe lại!!!
Phía xa xa dinh thự, một chiếc Ferrari tiến lại gần với tốc độ kinh hoàng. Mọi người ở đó đang nhàn tản đi vào, thấy xe điên đang phóng lại gần, bà thì xách váy, cong đít chạy, ông thì bỏ xe ở lại không thèm rút chìa khóa, bảo vệ thì chạy vội chạy vàng kêu người ở xung quanh rút súng ra, lên cò chuẩn bị bắn. Trong tích tắc, chiếc xe lao tới trước cổng dinh thự, phanh gấp, rồi cua vào lề đường. Bảo vệ lập tức xông tới chĩa súng vào chiếc xe. Lục Linh Miêu rút chìa khóa ra, hét lên đầy khoái chí:
- Yes! Thật tuyệt vời.
Ngũ Khang ngồi cạnh, mặt không thể xanh hơn được nữa. Hắn vội móc túi li lông ở hộp xe ra, nôn thốc nôn tháo. Lục Linh Miêu nhìn cũng thấy thương. Cô lắc đầu ngán ngẩm, mở cửa xe đi xuống.
- Crack!
Từ đâu mười mũi sũng chĩa về phía cô. Lục Linh Miêu hơi nhíu mày lại. Ngũ Khang từ ghế phụ đi xuống, đầu óc còn hơi lảo đảo, nhưng vẫn biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Hắn lấy lại khuôn mặt lạnh nhạt đáng sợ vốn có, đôi mắt nâu nhìn xoáy vào đám cận vệ của Dương ra:
- Cút!
Đám cận vệ chĩa mũi súng về phía hắn hỏi:
- Ngươi là ai? Muốn gì!
Ngũ Khang không nói không rằng, nhanh như cắt tóm lấy tay của tên kia, vặn một cái oặt về sau lưng, mũi súng của tên đó chuyển hướng lên trời, bắn bùm một cái. Mọi người xung quanh hoảng hốt ôm đầu cúi xuống. Ngay khi phát súng vang lên, cả đám cận vệ lập tức dí súng về phía Ngũ Khang, lên cò, chuẩn bị bắn.
- Các ngươi thật vô lễ! Ai cho phép đối xử với khách mời như vậy.
Từ trong đám đông, một thanh âm khàn khàn vang lên mang theo sự uy nghi. Giọng nói đó là của một người đàn ông trung niên, thấp, lùn, béo. Ông ta chẫm chệ đi tới một trong số tên đứng gần Ngũ Khang nhất, dơ tay tát vào đầu người đó:
- Có biết đây là ai không?
Tên đó im lặng, ông ta quay sang Ngũ Khang, cười đầy nịnh bợ:
- Ngũ lão đại, thất lễ với cậu rồi!
Lập tức đám người xung quanh thì thào to nhỏ:
- Ra là Ngũ đại thiếu gia của Ngũ gia!
- Cũng may tôi chưa đụng phải anh ta!
- Đấy ông thấy chưa! Nếu hồi nãy ông rút súng bắn cậu ta, thì đúng là cả nhả nhà ta lìa đời rồi!
- Tôi biết rồi, bà đừng càu nhàu nữa!
abcxyz......
- Thối nát!
Ngũ Khang hừ lạnh rồi nhìn sang Lục Linh Miêu đang thất hồn bạt vía với 10 mũi súng chĩa vào mình. Hắn hừ lạnh nhìn người đàn ông trung niên đó:
- Nếu người yêu tôi có mệnh hệ gì thì ông liệu hồn đấy! Đừng tưởng có Dương Sở Lãnh chống lưng cho mà tôi sợ.
Quách Sung thầm nghĩ:
" Tưởng ông sợ mày chắc! Mình mày đừng hòng ăn nổi con rể ta!"
Nhưng ngoài mặt ông ta vẫn cười, cười cái kiểu giả dối, nhìn sang Lục Linh Miêu hỏi:
- Vị tiểu thư đây là...
- Là em gái tôi!
Mọi người xung quanh sau tiếng xì xồ lại lập tức im bặt nhìn về chủ nhân của câu trả lời ấy. Một nam nhân mà biết bao cô gái thầm yêu trộm nhớ ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng chẳng giám gần vì xung quanh anh ta toàn ám khí và nhất là ánh mắt lạnh lùng thâm sâu khó đoán. Anh ta tiến lại gần Lục Linh Miêu, nhìn Quách Sung nói tiếp:
- Giám chĩa súng vào đầu nó! Chán sống rồi à?
Quách Sung lập tức rút lại ý nghĩ vừa rồi, mồ hôi trên trán chả từng giọt, sống lưng lạnh toát đến đáng sợ, ông ta run run nói:
- Lục lão đại! Là thuộc hạ của lão già này không biết trên dưới! Mong cậu lượng thứ!
Rồi ông ta giật lấy khẩu súng từ tay tên cận vệ kia, lên cò bắn một phát trúng tim hắn. Tên cận vệ trúng đạn, ngã xuống ôm vết thương co giật hai phát rồi chết cứng. Quách Sung bắn chết thuộc hạ của mình xong, thì quay ra cười cười với Lục Phong Thần:
- Thất lễ!
- Tôi bảo ông giết hắn?
Quách Sung lúng túng cất súng đi, ông ta không biết nói gì hơn, nhìn thuộc hạ khênh xác tên cận vệ kia đi rồi nhìn Lục Phong Thần kiêu ngạo đi vào trong bữa tiệc mà lòng dấy lên đầy phẫn nộ. Đám đông thấy hết chuyện hay để xem rồi mới chịu giải tán. Thế mới nói, so với Lục Phong Thần thì Quách Sung cũng chỉ là hạt cát, cho dù con gái ông ta có là nữ chủ của Dương gia đi nữa thì gà ta cũng mãi là gà ta, chẳng thể thành nổi Phượng hoàng.
- Anh hai! Vừa rồi nhìn anh ngầu lắm.
Lục Linh Miêu vuốt vuốt chân váy rồi đuổi theo Lục Phong Thần, hết lời ca ngợi người anh vĩ đại của mình. Lục Phong Thần dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn em gái:
- Ai cho phép tới đây?
- Em...
Lục Linh Miêu nhìn sắc khí trên mặt của Lục Phong Thần mà chùn chân lại, cô đảo mắt nhìn xung quanh, cố tình lảng tránh, thấy phía góc khuất trong lùm cây gần đó, có bóng dáng của Ngũ Khang đang nôn mửa không biết trời đất ra sao, cô "A" một tiếng:
- Em qua xem Ngũ Khang có sao không! Anh đi trước đi.
Dứt lời cô co chân chạy vụt đi, để tránh phiền phức. Lục Phong Thần, anh cũng buồn để ý, cô em gái này có muốn quản cũng chẳng thể quản nổi.
Lục Linh Miêu vội vã chạy tới chỗ của Ngũ Khang, cô bắt đầu bài ca cằn nhằn:
- Tại anh mà suýt nữa tôi bị anh hai xử tội!
- Cô...cô còn nói được à!
Ngũ Khang lao đao lấy khăn mùi xoa trong túi ra lau miệng:
- Tôi...còn chưa...tính sổ với cô nữa đấy....
Cứ nghĩ tới chiếc Ferrari do cô gái trước mặt điều khiển với tốc độ kinh hoàng là Ngũ Khang lại ôm miệng ọe ọe mấy phát nữa. Lục Linh Miêu thấy cũng thương thương, một tay bịp mũi, một tay vỗ vỗ lưng cho Ngũ Khang, thỉnh thoảng có một vài vị khách tham dự tiệc đi qua nhìn vào, cô đều giả bộ cười ngượng với họ. Tại sao cô phải làm việc này. Cô là gì của hắn chứ.
Lục Phong Thần cùng Trình Phiên đi vào đại sảnh, có một số người tới bắt chuyện, họ nói toàn những chuyện trên trời dưới biển, khiến Lục PhongThần cảm thấy nhàm chán vô cùng. Anh cầm ly rượu trên bàn tiệc lạnh nhạt nhìn thứ chất lỏng màu đỏ đang sóng sánh trong ly. Anh cảm giác có điều gì đó bất ổn quanh đây mà không biết nó xuất phát từ đâu. Lục Phong Thần ra hiệu cho Trình Phiên đi thăm dò tình hình quanh đây, bản thân anh, để tránh sự chú ý của của cận vệ trong Dương gia, buộc phải đứng lại đây để nghe lũ miệng lưỡi giảo hoạt kia tâng bốc mình lên tận chín tầng mây xanh.
Ở dưới gầm bàn mà Lục Phong Thần đang đứng, qua hai lớp khăn trải bàn dày cộp, có một vị công tử đang nằm bẹp dí trong đó. Cách đây mười phút, anh ta đã bị cô gái váy tím kia chuốc cho say mèm, rồi đá vào gầm bàn và đi mất.
Giữa bữa tiệc ồn ào nhộn nhịp, cô gái váy tím thu hút ánh nhìn của nam giới biến mất trong tích tắc.
- Cận vệ mà Dương Sở Lãnh cho đóng giả làm khách mời, tôi đã xử gọn rồi, bên cậu thì sao? Ổn chứ!
Nàng vừa hỏi, vừa vuốt ve viên đá qúy lấp lánh trên chiếc váy tím, nụ cười khả ái biến mất, thay vào đó là sự lãnh khốc, cô độc vốn có.
- Ổn!
Cô đáp lại, chưa bao giờ, cô lại nở nụ cười đến đáng sợ như vậy.
Thoắt cái đã một tuần trôi qua, khi những bông tuyết trắng muốt bắt đầu rơi, kéo theo cái lạnh của mùa đông, một màu trắng tinh bao phủ khắp khu rừng lá phong. An Thạch Thảo lái xe tấp vào góc sân của tòa dinh thự. Cô xoa xoa hai lòng bàn tay lại với nhau, xách đồ chạy vội vào nhà. Từ phòng khách, cô đã ngửi thấy mùi thơm của bánh quy tỏa ra từ nhà bếp.
Vốn dĩ sáng nay, cô phải được ăn một bữa sáng thật ngon lành với món spaghetti, nhưng vì mải mê công việc mà cô quên mất, tối nay, phải tham dự tiệc đính hôn của Quách Linh và Dương Sở Lãnh, vậy nên khi tỉnh dậy, cô đã vội vã chạy đi mua sắm các thứ để chuẩn bị cho tối nay.
Tịnh Thu Vi từ bếp đi ra, tay bưng khay trà đặt xuống chiếc bàn tròn mới mua, nàng hỏi:
- Trà chiều không?
An Thạch Thảo vất đồ xuống ghế, hứng thú nhìn những chiếc bánh quy sô cô la đủ hình dạng. Trà chiều giữa mùa đông lạnh giá, thật là một điều tuyệt vời.
Trong căn phòng rộng lớn lạnh lẽo, ở dưới bóng đèn trùm pha lê, hai cô gái ngồi đối diện với nhau, trò chuyện hết sức vui vẻ.
- Thạch Thảo!
Tịnh Thu Vi đặt tách trà xuống ghế, đi ra cửa lò sưởi, đút thêm củi vào, giữa ánh lửa bập bùng cháy, nàng tựa như thấy tim mình càng lúc càng lạnh:
- Tối nay, tôi muốn cùng cậu đi tham dự buổi dạ tiệc!
Nàng ngừng một lúc nói tiếp:
- Được không?
An Thạch Thảo, ngạc nhiên, vội nuốt miếng bánh quy xuống họng, hỏi lại:
- Cậu muốn đi?
Tịnh Thu Vi nhìn đám lửa đang hừng hực cháy, đôi mắt nàng vốn lạnh lẽo, nay lại tựa như vô hồn:
- Ừ!
Nàng thu lại ánh mắt vừa rồi, trìu mến nhìn An Thạch Thảo:
- Dẫu sao gia chủ cũng phải có vệ sĩ đi theo chứ!
- Vệ sĩ?
An Thạch Thảo bật cười:
- Cậu quên tôi từng là sát thủ rồi à?
Tịnh Thu Vi không nói, nàng im lặng, An Thạch Thảo nằm ngửa ra ghế thở dài nhìn lên trần nhà:
- Nếu là bữa tiệc khác, tôi sẽ cho cậu đi cùng...
Cô ngập ngừng nói tiếp:
- Nhưng tối nay, thì không thể được!
Rồi ngoái đầu nhìn Tịnh Thu Vi cười đầy khả ái:
- Tối nay liên quan đến rất nhiều chuyện! Có thể nói là một sống một còn. Nếu nhỡ cậu có mệnh hệ gì, Tịnh Viễn nó sẽ phát điên.
Tịnh Thu Vi nhét nốt thanh củi cuối cùng vào lò. Nàng phủi tay đứng dậy, ánh mắt chợt đỏ lên trông đến sợ:
- Nếu tôi nói, bữa tiệc này xuất hiện kẻ đã giết chết mẹ chúng ta, cậu có cho tôi đi không?
Bầu không khí chợt yên lặng đến đáng sợ, tựa như nghe cả tiếng đồng hồ tích tắc kêu. An Thạch Thảo không tin vào tai mình, cô run rẩy nhìn về phía Tịnh Thu Vi:
- Cậu...cậu nói...cái gì cơ?
Đêm nay, trời mịt mù, không có tuyết rơi, gió lạnh hun hút thổi từ phía đông về, bao trùm lên không khí của thủ đô Roma.
Ở một góc của ngoại thành, một căn dinh thự to như tòa lâu đài đã mấy năm nay chìm trong bóng tối, nay lại bừng sáng ánh đèn, nhộn nhịp như một lễ hội ấy là vì đêm nay sẽ diễn ra một sự kiện gây ồn ào trong giới xã hội đen, nói hay hơn là "Hắc đạo tiệc", nơi những con người luôn đứng bên trái của pháp luật và là một phần tử trong bóng tối tham gia.
Từ đoạn đường dài vào tới khu dinh thự ấy, chốc chốc lại có bóng dáng của những chiếc xe hơi sang trọng đi vào, số tiền của những chiếc xe mà cả một đời những người chân nấm tay bùn lao động vất vả chưa chắc đã kiếm nổi một nửa. Ấy thế mới nói xã hội thật bất công khi có sự phân biệt đẳng cấp giàu nghèo. Giàu có thì ăn uống hoang phí, coi tiền bạc như giấy vụn. Nghèo khổ thì phải com cóp từng đồng bạc, chưa chắc đã được nổi một bữa cơm no.
Ở nơi cao nhất của tòa dinh thự, cũng là nơi sáng nhất, một thân gái yểu điệu thục nữ, tóc đỏ, xõa ngang eo, mày liễu, mắt to, môi đỏ hơi mím lại, người mặc một chiếc đầm đuôi cá màu đỏ son, ôm sát cơ thể đẫy đà, một mặt nhìn quyến rũ vô cùng, một mặt thanh cao, quý phái như thân phận chính của mình. Đứa con gái bảo bối duy nhất của Quách gia, hôm nay sẽ đính hôn với kẻ cầm đầu trong giới hắc đạo. Sẽ không lâu nữa, chỉ một năm nữa thôi, khi đám cưới ấy diễn ra, cô sẽ mang một danh mới:
Dương phu nhân. Nhưng cứ hễ nghĩ tới lời nói của Dương Sở Thù là cô không tài nào vui nổi. Cái gì mà:
"Đừng nghĩ tới chuyện sẽ thế chỗ của Chu Tiên chứ!"
Thật nực cười. Con ả Chu Tiên ấy, nó đã chết từ lâu, chẳng lẽ, nó lại hiện hồn về để cưới Dương Sở Lãnh. Cứ đợi tới khi tôi làm chị dâu, tôi sẽ cho cậu biết, thế nào là lễ độ. À không, tôi sẽ cho cậu xuống dưới âm phủ làm chồng với Chu Tiên.
Khi đoàn xe nối tiếp nhau vào dạ tiệc, thì ở phía xa xa, cũng có một chiếc xe đen đang vun vút lao tới, chiếc xe ấy là Apollo Arrow. Nó lướt nhanh như tia chớp, luồn lách qua những xe hơi đang đi hết sức chậm rãi, thu hút ánh nhìn của các cậu công tử sành về thế giới xe hơi, một người nói:
- Apollo Arrow, phiên bản giới hạn!
Một người kia cũng hơi bất ngờ:
- Apollo Arrow, trang bị của nó là khối động cơ V . L, có khả năng sản sinh ra công suất lên tới . mã lực! Có được nó, hẳn là một người không tầm thường.
Chiếc xe nhanh gọn lẹ tấp vào lề đường, đối diện với cổng chính của tòa dinh thự. Người không tầm tầm thường ấy đã xuất hiện, cái không bình thường nhất chính là, chủ nhân của chiếc xe là một cô gái. Cô gái ấy có một thân hình đầy đặn, đôi chân thon dài, tóc búi gọn, người mặc một chiếc đầm tím, dài ngang bắp chân vừa thanh cao, quý phái lại vô cùng huyền bí và khó tiếp cận. Cô gái đóng cửa xe lại, kiêu ngạo đi vào trong bữa tiệc. Từng cử chỉ hành động, từ việc vén tóc, cho đến việc đưa thiệp mời cho bảo vệ, của cô ta đều thu hút ánh nhìn của nam giới có mặt trong bữa tiệc. Họ trầm trồ khen ngợi hết lời. Cô gái ấy hòa vào đám đông, đi tới bàn tiệc cạnh trung tâm đại sảnh, bắt chuyện với một tiểu thư khác đang uống rượu bên cạnh.
- Chà! Không biết đây là vị tiểu thư nhà nào mà xinh đẹp tới vậy. Tôi có thể mời cô một ly rượu được không?
Một công tử tay cầm ly rượu vang đỏ, tiến tới trước mặt cô gái, ngỏ ý mời rượu, muốn làm quen. Cô gái ấy mỉm cười đáp:
- Uống với tôi vài ly, tôi sẽ cân nhắc tới việc làm quen với thiếu gia đây!
Cô gái ấy vừa nói, vừa cụm ly với anh ta, ánh mắt sắc sảo, nhìn anh ta đầy mê hoặc.
- Chạy chậm thôi! Cô muốn chết à!
Ngũ Khang ngồi ở ghế phụ lái, mà tay năm chặt lấy dây an toàn, đầu tiên hắn nhắc khẽ, nhưng càng về sau laị càng thét to lên, khuôn mặt đào hoa vốn không còn mà thay vào đó là một khuôn mặt xanh lè, không một giọt máu.
Lục Linh Miêu tay cầm vô lăng, ngoáy ngoáy đầy điêu luyện, bánh xe lập tức chuyển động. Xe đảo sang trái, đảo sang phải, đến khúc cua, cô tăng tốc độ lên, gạt cần, lướt qua đó một cách nhanh chóng. Cô hét lên đầy phấn khích:
- Lâu rồi tôi mới tìm lại cảm giác sung sướng như vậy!
Ngũ Khang tim đập loạn xạ, da gà, gai ốc nổi lên:
- Cô sung kệ xác cô! Cho tôi xuống.
Lục Linh Miêu càng nhấn mạnh ga xe, chiếc Ferrari màu đen lại càng lao nhanh hơn, chạy vượt công suất và mã lực của nó. Lục Linh Miêu thét lên thật to:
- Quẫy nào!
Ngũ Khang: Dừng xe lại!!!
Phía xa xa dinh thự, một chiếc Ferrari tiến lại gần với tốc độ kinh hoàng. Mọi người ở đó đang nhàn tản đi vào, thấy xe điên đang phóng lại gần, bà thì xách váy, cong đít chạy, ông thì bỏ xe ở lại không thèm rút chìa khóa, bảo vệ thì chạy vội chạy vàng kêu người ở xung quanh rút súng ra, lên cò chuẩn bị bắn. Trong tích tắc, chiếc xe lao tới trước cổng dinh thự, phanh gấp, rồi cua vào lề đường. Bảo vệ lập tức xông tới chĩa súng vào chiếc xe. Lục Linh Miêu rút chìa khóa ra, hét lên đầy khoái chí:
- Yes! Thật tuyệt vời.
Ngũ Khang ngồi cạnh, mặt không thể xanh hơn được nữa. Hắn vội móc túi li lông ở hộp xe ra, nôn thốc nôn tháo. Lục Linh Miêu nhìn cũng thấy thương. Cô lắc đầu ngán ngẩm, mở cửa xe đi xuống.
- Crack!
Từ đâu mười mũi sũng chĩa về phía cô. Lục Linh Miêu hơi nhíu mày lại. Ngũ Khang từ ghế phụ đi xuống, đầu óc còn hơi lảo đảo, nhưng vẫn biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Hắn lấy lại khuôn mặt lạnh nhạt đáng sợ vốn có, đôi mắt nâu nhìn xoáy vào đám cận vệ của Dương ra:
- Cút!
Đám cận vệ chĩa mũi súng về phía hắn hỏi:
- Ngươi là ai? Muốn gì!
Ngũ Khang không nói không rằng, nhanh như cắt tóm lấy tay của tên kia, vặn một cái oặt về sau lưng, mũi súng của tên đó chuyển hướng lên trời, bắn bùm một cái. Mọi người xung quanh hoảng hốt ôm đầu cúi xuống. Ngay khi phát súng vang lên, cả đám cận vệ lập tức dí súng về phía Ngũ Khang, lên cò, chuẩn bị bắn.
- Các ngươi thật vô lễ! Ai cho phép đối xử với khách mời như vậy.
Từ trong đám đông, một thanh âm khàn khàn vang lên mang theo sự uy nghi. Giọng nói đó là của một người đàn ông trung niên, thấp, lùn, béo. Ông ta chẫm chệ đi tới một trong số tên đứng gần Ngũ Khang nhất, dơ tay tát vào đầu người đó:
- Có biết đây là ai không?
Tên đó im lặng, ông ta quay sang Ngũ Khang, cười đầy nịnh bợ:
- Ngũ lão đại, thất lễ với cậu rồi!
Lập tức đám người xung quanh thì thào to nhỏ:
- Ra là Ngũ đại thiếu gia của Ngũ gia!
- Cũng may tôi chưa đụng phải anh ta!
- Đấy ông thấy chưa! Nếu hồi nãy ông rút súng bắn cậu ta, thì đúng là cả nhả nhà ta lìa đời rồi!
- Tôi biết rồi, bà đừng càu nhàu nữa!
abcxyz......
- Thối nát!
Ngũ Khang hừ lạnh rồi nhìn sang Lục Linh Miêu đang thất hồn bạt vía với mũi súng chĩa vào mình. Hắn hừ lạnh nhìn người đàn ông trung niên đó:
- Nếu người yêu tôi có mệnh hệ gì thì ông liệu hồn đấy! Đừng tưởng có Dương Sở Lãnh chống lưng cho mà tôi sợ.
Quách Sung thầm nghĩ:
" Tưởng ông sợ mày chắc! Mình mày đừng hòng ăn nổi con rể ta!"
Nhưng ngoài mặt ông ta vẫn cười, cười cái kiểu giả dối, nhìn sang Lục Linh Miêu hỏi:
- Vị tiểu thư đây là...
- Là em gái tôi!
Mọi người xung quanh sau tiếng xì xồ lại lập tức im bặt nhìn về chủ nhân của câu trả lời ấy. Một nam nhân mà biết bao cô gái thầm yêu trộm nhớ ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng chẳng giám gần vì xung quanh anh ta toàn ám khí và nhất là ánh mắt lạnh lùng thâm sâu khó đoán. Anh ta tiến lại gần Lục Linh Miêu, nhìn Quách Sung nói tiếp:
- Giám chĩa súng vào đầu nó! Chán sống rồi à?
Quách Sung lập tức rút lại ý nghĩ vừa rồi, mồ hôi trên trán chả từng giọt, sống lưng lạnh toát đến đáng sợ, ông ta run run nói:
- Lục lão đại! Là thuộc hạ của lão già này không biết trên dưới! Mong cậu lượng thứ!
Rồi ông ta giật lấy khẩu súng từ tay tên cận vệ kia, lên cò bắn một phát trúng tim hắn. Tên cận vệ trúng đạn, ngã xuống ôm vết thương co giật hai phát rồi chết cứng. Quách Sung bắn chết thuộc hạ của mình xong, thì quay ra cười cười với Lục Phong Thần:
- Thất lễ!
- Tôi bảo ông giết hắn?
Quách Sung lúng túng cất súng đi, ông ta không biết nói gì hơn, nhìn thuộc hạ khênh xác tên cận vệ kia đi rồi nhìn Lục Phong Thần kiêu ngạo đi vào trong bữa tiệc mà lòng dấy lên đầy phẫn nộ. Đám đông thấy hết chuyện hay để xem rồi mới chịu giải tán. Thế mới nói, so với Lục Phong Thần thì Quách Sung cũng chỉ là hạt cát, cho dù con gái ông ta có là nữ chủ của Dương gia đi nữa thì gà ta cũng mãi là gà ta, chẳng thể thành nổi Phượng hoàng.
- Anh hai! Vừa rồi nhìn anh ngầu lắm.
Lục Linh Miêu vuốt vuốt chân váy rồi đuổi theo Lục Phong Thần, hết lời ca ngợi người anh vĩ đại của mình. Lục Phong Thần dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn em gái:
- Ai cho phép tới đây?
- Em...
Lục Linh Miêu nhìn sắc khí trên mặt của Lục Phong Thần mà chùn chân lại, cô đảo mắt nhìn xung quanh, cố tình lảng tránh, thấy phía góc khuất trong lùm cây gần đó, có bóng dáng của Ngũ Khang đang nôn mửa không biết trời đất ra sao, cô "A" một tiếng:
- Em qua xem Ngũ Khang có sao không! Anh đi trước đi.
Dứt lời cô co chân chạy vụt đi, để tránh phiền phức. Lục Phong Thần, anh cũng buồn để ý, cô em gái này có muốn quản cũng chẳng thể quản nổi.
Lục Linh Miêu vội vã chạy tới chỗ của Ngũ Khang, cô bắt đầu bài ca cằn nhằn:
- Tại anh mà suýt nữa tôi bị anh hai xử tội!
- Cô...cô còn nói được à!
Ngũ Khang lao đao lấy khăn mùi xoa trong túi ra lau miệng:
- Tôi...còn chưa...tính sổ với cô nữa đấy....
Cứ nghĩ tới chiếc Ferrari do cô gái trước mặt điều khiển với tốc độ kinh hoàng là Ngũ Khang lại ôm miệng ọe ọe mấy phát nữa. Lục Linh Miêu thấy cũng thương thương, một tay bịp mũi, một tay vỗ vỗ lưng cho Ngũ Khang, thỉnh thoảng có một vài vị khách tham dự tiệc đi qua nhìn vào, cô đều giả bộ cười ngượng với họ. Tại sao cô phải làm việc này. Cô là gì của hắn chứ.
Lục Phong Thần cùng Trình Phiên đi vào đại sảnh, có một số người tới bắt chuyện, họ nói toàn những chuyện trên trời dưới biển, khiến Lục PhongThần cảm thấy nhàm chán vô cùng. Anh cầm ly rượu trên bàn tiệc lạnh nhạt nhìn thứ chất lỏng màu đỏ đang sóng sánh trong ly. Anh cảm giác có điều gì đó bất ổn quanh đây mà không biết nó xuất phát từ đâu. Lục Phong Thần ra hiệu cho Trình Phiên đi thăm dò tình hình quanh đây, bản thân anh, để tránh sự chú ý của của cận vệ trong Dương gia, buộc phải đứng lại đây để nghe lũ miệng lưỡi giảo hoạt kia tâng bốc mình lên tận chín tầng mây xanh.
Ở dưới gầm bàn mà Lục Phong Thần đang đứng, qua hai lớp khăn trải bàn dày cộp, có một vị công tử đang nằm bẹp dí trong đó. Cách đây mười phút, anh ta đã bị cô gái váy tím kia chuốc cho say mèm, rồi đá vào gầm bàn và đi mất.
Giữa bữa tiệc ồn ào nhộn nhịp, cô gái váy tím thu hút ánh nhìn của nam giới biến mất trong tích tắc.
- Cận vệ mà Dương Sở Lãnh cho đóng giả làm khách mời, tôi đã xử gọn rồi, bên cậu thì sao? Ổn chứ!
Nàng vừa hỏi, vừa vuốt ve viên đá qúy lấp lánh trên chiếc váy tím, nụ cười khả ái biến mất, thay vào đó là sự lãnh khốc, cô độc vốn có.
- Ổn!
Cô đáp lại, chưa bao giờ, cô lại nở nụ cười đến đáng sợ như vậy.