- Thạch Thảo! Làm tốt lắm. Quả không hổ là đứa con gái nuôi do một tay ta huấn luyện.
Tại một ngôi biệt thự xa hoa sát vìa núi, tại một căn phòng cao nhất có tiếng cười sảng khoái cất lên, mang theo đí là lời tán thưởng.
Phía trước mặt người đàn ông trung niên là một cô gái mặc đồ đen, tóc cột cao, ngũ quan thanh lịch, môi hơi cong, cánh môi mỏng hồng như cánh sen, mũi nhỏ, gọn, cao, đôi mắt sáng u tối sắc lạnh, ẩn dưới đôi mày thanh tú, gương mặt không mang theo một chút cảm xúc gì.
- Tôi không phải con ông!- Cô gái lạnh nhạt trả lời, giường như coi người đàn ông trước mặt chỉ là bụi.
- Thôi được, ta cũng không ép con!- Ông ta ngừng một lúc, lấy lại khuôn mặt nanh ma vốn có, cười:
Ông ta vừa nói, vừa tựa vào chiếc ghế quyền lực đã theo ông ta hơn một nửa đời người, tay vuốt nhẹ chiếc nhẫn chạm khắc hai con rồng. Mà hai con rồng ấy do chính con ả mà ông ta gọi là "con nuôi", giết người đoạt được về cho ông ta. Bây giờ, ông ta đã đứng thứ 8 trong top 10 gia tộc quyền lực trong hắc đạo.
Cô gái nhìn khuôn mặt của người đàn ông chỉ nhếch mép cười chế diễu:
- Ông nghĩ tôi cần gì chứ! Cho dù tôi không cần thì ông cũng sẽ tự cho tôi đúng không?- Cô gái lạnh- Một cái chết tức tưởi như những đứa con gái nuôi khác của ông!
- Nói đúng lắm!- Người đàn ông đứng dậy khỏi ghế, vỗ tay tán thưởng. Khi tiếng vỗ tay ngừng, bốn mũi súng chía vào người cô lạnh lẽo đáng sợ.
- Nể ngươi có công lớn với ta, ta sẽ cho ngươi được chết sạch sẽ!
Lời ông ta vừa dứt thì cô gái hừ lạnh:
- Lão gia của tôi à! Ông đã nghe câu" Mèo già hóa cáo" bao giờ chưa?
Dứt lời, xung quanh cô gái là một màn khói xám che khuất. Người đàn ông chưa kịp hét lên thì một con giao cắm phập vào vai áo của ông ta với một mẩu giấy mật:
" Tôi không phải con đần"
Và dưới tờ giấy là một bông thạch thảo đỏ chói.
Khói bay hết, đám thuộc hạ nhao nhao lên:
- Lão gia, con bé đó chạy thoát rồi! Có đuổi theo không?
Người đàn ông ngồi lại ghế của mình tay gõ nhẹ xuống tờ giấy bật cười khanh khách
- Ha ha!! Con bé đó...haha...rồi sẽ lại....haha...trở về bên...ta...ahahaha!!!!
- Lãogia...hahaha..cô...ta..hihi..thả khí....gây...cười...hahaha..
" Chết tiệt An Thạch Thảo! Con nhãi con này!"
*********
- Chị bị điên rồi! - Giọng nói lanh lảnh của một cô gái cất lên mang theo nỗi sợ hãi xen lẫn lo lắng cất lên:
- An Thạch Thảo, nghe em đi, giáo chủ tốt như vậy, ông ta coi chị như con gái, sao nỡ giết chị chứ!
- Mĩ Ái! Nếu em muốn chị sống, hãy để chị đi được không!
An Thạch Thảo vuốt giọt nước mắt trên khuôn mặt vạn người mê kia. Khuôn mặt cô trước người khác băng lãnh bao nhiêu thì trước mặt Mĩ Ái dịu hiền bấy nhiêu. An Thạch Thảo, cô không lỡ dời xa Lộ Mĩ Ái. Thế nhưng, không đi không được. Cô làm sát thủ gần 10 năm nay, giết bao nhiêu mạng người, đã đến lúc cô buồng dao xuống buông cái danh sát thủ ấy xuống để làm một cô gái bình thường. Loài thạch thảo dù có dại tới mức nào cũng cần có ánh sáng để sống chứ.
- Chị từ bỏ em chỉ vì anh ta hay sao? Chị vì sắc quên bạn phải không?
Lộ Mĩ Ái nước mắt hòa với nước mũi, tùm lum tùm la, khuôn mặt mĩ nhân bây giờ không khác trẻ con là mấy. An Thạch Thảo có chút mủn lòng, không nỡ, ngay khi cô muốn buông vali ra, thì ngoài cổng có tiếng còi xe vang lên ba tiếng. An Thạch Thảo thở dài, nắm chặt lấy vali, tay trái đưa lên xoa đầu Lộ Mĩ Ái:
- Ái Ái, Tư Viễn đến rồi, Chị đi đây!
- Không đâu! Em không cho chị đi đâu! Hic....
Lộ Mĩ Ái khóc nấc lên như trẻ con, rối rít giữ cho bằng được An Thạch Thảo ở lại. An Thạch Thảo lúc này cảm thấy vô cùng bối rối. Bình thường, Lộ Mĩ Ái vô cùng tâm lý và hiểu chuyện. Cô bé đã 20 tuổi rồi, tại sao vẫn còn hành xử như con nít vậy? Nhất là mỗi khi Văn Tư Viễn xuất hiện. Chẳng có lẽ, Lộ Mĩ Ái đang....
- Thạch Thảo, em đang nghĩ cái gì mà suy tư vậy?
Một giọng nói ấm áp từ đằng sau vọng lại, lôi cổ cái kẻ đang suy nghĩ vớ vẩn kia tỉnh lại. An Thạch Thảo lắc lắc cái đầu, mỉm cười:
- Không có gì!
Văn Tư Viễn dịu dàng nhìn Thạch Thảo, giọng nói pha chút ý cười:
- Xe đang chờ ở bên ngoài, mau đi thôi còn kịp chuyến bay!
- Anh Tư Viễn, chẳng phải cái sân bay ấy là của anh hay sao, hoãn chuyến bay lại chắc không có vấn đề gì chứ? Chị em chúng tôi sắp xa nhau cũng nên cho một ít thời gian hàn huyên tâm sự chứ?
Lộ Mĩ Ái nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng, mê hoặc nhưng có chút gì đó khinh miệt, coi thường. Cũng chẳng trách được, vốn dĩ cô bé này và Văn Tư Viễn có hiềm khích với nhau, nói thẳng ra, không mỉa mai nhau thì mới không bình thường. An Thạch Thảo trần ngâm một lúc rồi lắc lắc đầu, quay sang nhìn người đàn ông quyến rũ nọ, cười khả ái:
- Chờ em một chút, em lên nhà lấy chút đồ!
Dứt lời, cô nhanh chân bước lên tầng. Thứ mà cô cần lấy chính là chiếc khuyên định vị do một người bạn hacker mà cô cứu thoát khỏi Lúc gia trong lần truy sát Lục Phong Thần năm ấy chế tạo, nghĩ tới hắn ta là cô lại thấy ớn lạnh. Tuy chưa biết mặt mũi hắn thế nào, nhưng cô đoán ít nhiều, hắn cũng tầm lão cáo già Hồ Báo kia. Xì!!! Không tại năm ấy cô bị thương ở tay, thì có lẽ, con dao vấy máu kia đã cắm vào ngực hắn. An Thạch Thảo vừa nghĩ, vừa sờ vào vết sẹo trên cổ tay cô. Từ khi làm sát thủ cho đến nay, chuưa ai có thể động được vào người cô cho dù chỉ là một sợi lông chân, huống hồ tên họ Lục đó chỉ cần một cái vung tay ra sau, không cần quay đầu lại đã có thể đoạt lấy con dao của cô, cứa rách tay cô. Quả không hổ danh là người đứng đầu Lục gia. An Thạch Thảo nguyên nửa có chút trầm trồ khen ngợi, nửa có chút lo lắng bất an.
- Choang!!!!
Vừa cầm đôi bông tai lên, thì dưới nhà vọng tới một âm thanh inh tai của tiếng thủy tinh vỡ, An Thạch Thảo vội vã lao xuống dưới nhà với tốc độ của một sât thủ:
- Chuyện gì vậy???
Dưới nhà, Văn Tư Viễn sắc mặt khó coi, tay chân luống cuống nhặt đóng thủy tinh trên sàn, Lộ Mĩ Ái mặt mày nhăn nhó gượng dậy khỏi thành ghế. Thấy An Thạch Thảo hốt hoảng chạy xuống, thì bật cười:
- Không có gì đâu chị! Em chẳng may vấp ngã, làm rơi đống cốc trên bàn í mà.
- Sao em sơ ý vậy?
An Thạch Thảo nhìn cô bé mà trách móc. Văn Tư Viễn khuôn mặt thất kinh đỡ Lộ Mĩ Ái đứng ngồi lên ghế. Lộ Mĩ Ái hất tay anh ta ra với vẻ mặt chán ghét:
- Không cần! Tôi tự đứng dậy được!
Văn Tư Viễn có chút bối rối, quay mặt ra cửa sổ. Thấy bầu không khí có chút gượng gạo, An Thạch Thảo vội lảng sabg chuyện khác, phá vỡ bầu không khí căng thẳng ấy:
- Cũng không còn sớm nữa! Chị phải đi đây
Vừa nói, An Thạch Thảo vừa vươn tay vuốt nhẹ mái tóc tơ của Lộ Mĩ Ái:
- Ái Ái, em ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, lúc buồn, cứ đễn tìm chị, mà nhớ đi trong âm thầm, cốt đừng khiến ai để ý, nếu không, lão Hồ Báo sẽ không để yên cho chị đâu!
Lộ Mĩ Ái cũng không khóc lóc như lúc nãy nữa, thay vào đó, cô chỉ thở dài buồn bã nói:
- Cũng không thể giữ chị lại để chăm sóc em cả đời được, chị đi mạnh khỏe nhé!
Vừa nói, Lộ Mĩ Ái vừa liếc nhìn Văn Tư Viễn:
- Nếu như hai người cưới nhau, nhớ gửi thiệp mời đến cho em, em sẽ đến chung vui!!
An Thạch Thảo gật đầu vui vẻ cười:
- Nhất định sẽ gửi, em sẽ làm phù dâu cho chị!!!
Sau khi cất hành lí lên xe, An Thạch Thảo quay đầu nhìn lại ngôi biệt thự trước mặt lần cuối " An Thạch Thảo, kết thúc những tháng ngày đen tối đi, hãy sống thật vui vẻ, vì mày đáng được có!"
- Tư Viễn, em thật may mắn khi có anh!
Văn Tư Viễn vừa đongs cốp xe lại, vừa ngạc nhiên bởi lời nói thốt ra từ cửa miệng cô gái trước mặt. Anh mỉm cười khẽ đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ rồi đỡ cô vào trong xe, khởi động máy rồi lao vút đi, để lại trước cổng một làn khói huyền ảo.
Ngay trong phòng khách rộng lớn, đôi bàn tay trắng trẻo, tinh tế khẽ siết chặt lấy tấm rèm cửa sổ, rồi dật tung nó ra một cách thô bạo, tiếng răng ken két nghiến vào nhau như muốn nghiền nát đôi tình nhân vừa rời đi:
- Tại sao chứ? Họ có quyền hạnh phúc, còn tôi thì không ư? Đừng mơ có thể cướp đi mọi thứ của tôi! Chỉ cần tôi muốn, tôi nhất định sẽ giành lại về. Cứ chờ xem!
*******
Hello cả nhà, lần đầu viết ngôn tình nên chém từ hơi quá đà, cả nhà thông cảm và thường xuyên ủng hộ truyện cho nanonaa nha:*.....(=^.^=)
Yêu các chế!!!!
- Thạch Thảo! Làm tốt lắm. Quả không hổ là đứa con gái nuôi do một tay ta huấn luyện.
Tại một ngôi biệt thự xa hoa sát vìa núi, tại một căn phòng cao nhất có tiếng cười sảng khoái cất lên, mang theo đí là lời tán thưởng.
Phía trước mặt người đàn ông trung niên là một cô gái mặc đồ đen, tóc cột cao, ngũ quan thanh lịch, môi hơi cong, cánh môi mỏng hồng như cánh sen, mũi nhỏ, gọn, cao, đôi mắt sáng u tối sắc lạnh, ẩn dưới đôi mày thanh tú, gương mặt không mang theo một chút cảm xúc gì.
- Tôi không phải con ông!- Cô gái lạnh nhạt trả lời, giường như coi người đàn ông trước mặt chỉ là bụi.
- Thôi được, ta cũng không ép con!- Ông ta ngừng một lúc, lấy lại khuôn mặt nanh ma vốn có, cười:
Ông ta vừa nói, vừa tựa vào chiếc ghế quyền lực đã theo ông ta hơn một nửa đời người, tay vuốt nhẹ chiếc nhẫn chạm khắc hai con rồng. Mà hai con rồng ấy do chính con ả mà ông ta gọi là "con nuôi", giết người đoạt được về cho ông ta. Bây giờ, ông ta đã đứng thứ trong top gia tộc quyền lực trong hắc đạo.
Cô gái nhìn khuôn mặt của người đàn ông chỉ nhếch mép cười chế diễu:
- Ông nghĩ tôi cần gì chứ! Cho dù tôi không cần thì ông cũng sẽ tự cho tôi đúng không?- Cô gái lạnh- Một cái chết tức tưởi như những đứa con gái nuôi khác của ông!
- Nói đúng lắm!- Người đàn ông đứng dậy khỏi ghế, vỗ tay tán thưởng. Khi tiếng vỗ tay ngừng, bốn mũi súng chía vào người cô lạnh lẽo đáng sợ.
- Nể ngươi có công lớn với ta, ta sẽ cho ngươi được chết sạch sẽ!
Lời ông ta vừa dứt thì cô gái hừ lạnh:
- Lão gia của tôi à! Ông đã nghe câu" Mèo già hóa cáo" bao giờ chưa?
Dứt lời, xung quanh cô gái là một màn khói xám che khuất. Người đàn ông chưa kịp hét lên thì một con giao cắm phập vào vai áo của ông ta với một mẩu giấy mật:
" Tôi không phải con đần"
Và dưới tờ giấy là một bông thạch thảo đỏ chói.
Khói bay hết, đám thuộc hạ nhao nhao lên:
- Lão gia, con bé đó chạy thoát rồi! Có đuổi theo không?
Người đàn ông ngồi lại ghế của mình tay gõ nhẹ xuống tờ giấy bật cười khanh khách
- Ha ha!! Con bé đó...haha...rồi sẽ lại....haha...trở về bên...ta...ahahaha!!!!
- Lãogia...hahaha..cô...ta..hihi..thả khí....gây...cười...hahaha..
" Chết tiệt An Thạch Thảo! Con nhãi con này!"
- Chị bị điên rồi! - Giọng nói lanh lảnh của một cô gái cất lên mang theo nỗi sợ hãi xen lẫn lo lắng cất lên:
- An Thạch Thảo, nghe em đi, giáo chủ tốt như vậy, ông ta coi chị như con gái, sao nỡ giết chị chứ!
- Mĩ Ái! Nếu em muốn chị sống, hãy để chị đi được không!
An Thạch Thảo vuốt giọt nước mắt trên khuôn mặt vạn người mê kia. Khuôn mặt cô trước người khác băng lãnh bao nhiêu thì trước mặt Mĩ Ái dịu hiền bấy nhiêu. An Thạch Thảo, cô không lỡ dời xa Lộ Mĩ Ái. Thế nhưng, không đi không được. Cô làm sát thủ gần năm nay, giết bao nhiêu mạng người, đã đến lúc cô buồng dao xuống buông cái danh sát thủ ấy xuống để làm một cô gái bình thường. Loài thạch thảo dù có dại tới mức nào cũng cần có ánh sáng để sống chứ.
- Chị từ bỏ em chỉ vì anh ta hay sao? Chị vì sắc quên bạn phải không?
Lộ Mĩ Ái nước mắt hòa với nước mũi, tùm lum tùm la, khuôn mặt mĩ nhân bây giờ không khác trẻ con là mấy. An Thạch Thảo có chút mủn lòng, không nỡ, ngay khi cô muốn buông vali ra, thì ngoài cổng có tiếng còi xe vang lên ba tiếng. An Thạch Thảo thở dài, nắm chặt lấy vali, tay trái đưa lên xoa đầu Lộ Mĩ Ái:
- Ái Ái, Tư Viễn đến rồi, Chị đi đây!
- Không đâu! Em không cho chị đi đâu! Hic....
Lộ Mĩ Ái khóc nấc lên như trẻ con, rối rít giữ cho bằng được An Thạch Thảo ở lại. An Thạch Thảo lúc này cảm thấy vô cùng bối rối. Bình thường, Lộ Mĩ Ái vô cùng tâm lý và hiểu chuyện. Cô bé đã tuổi rồi, tại sao vẫn còn hành xử như con nít vậy? Nhất là mỗi khi Văn Tư Viễn xuất hiện. Chẳng có lẽ, Lộ Mĩ Ái đang....
- Thạch Thảo, em đang nghĩ cái gì mà suy tư vậy?
Một giọng nói ấm áp từ đằng sau vọng lại, lôi cổ cái kẻ đang suy nghĩ vớ vẩn kia tỉnh lại. An Thạch Thảo lắc lắc cái đầu, mỉm cười:
- Không có gì!
Văn Tư Viễn dịu dàng nhìn Thạch Thảo, giọng nói pha chút ý cười:
- Xe đang chờ ở bên ngoài, mau đi thôi còn kịp chuyến bay!
- Anh Tư Viễn, chẳng phải cái sân bay ấy là của anh hay sao, hoãn chuyến bay lại chắc không có vấn đề gì chứ? Chị em chúng tôi sắp xa nhau cũng nên cho một ít thời gian hàn huyên tâm sự chứ?
Lộ Mĩ Ái nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng, thanh âm nhẹ nhàng, mê hoặc nhưng có chút gì đó khinh miệt, coi thường. Cũng chẳng trách được, vốn dĩ cô bé này và Văn Tư Viễn có hiềm khích với nhau, nói thẳng ra, không mỉa mai nhau thì mới không bình thường. An Thạch Thảo trần ngâm một lúc rồi lắc lắc đầu, quay sang nhìn người đàn ông quyến rũ nọ, cười khả ái:
- Chờ em một chút, em lên nhà lấy chút đồ!
Dứt lời, cô nhanh chân bước lên tầng. Thứ mà cô cần lấy chính là chiếc khuyên định vị do một người bạn hacker mà cô cứu thoát khỏi Lúc gia trong lần truy sát Lục Phong Thần năm ấy chế tạo, nghĩ tới hắn ta là cô lại thấy ớn lạnh. Tuy chưa biết mặt mũi hắn thế nào, nhưng cô đoán ít nhiều, hắn cũng tầm lão cáo già Hồ Báo kia. Xì!!! Không tại năm ấy cô bị thương ở tay, thì có lẽ, con dao vấy máu kia đã cắm vào ngực hắn. An Thạch Thảo vừa nghĩ, vừa sờ vào vết sẹo trên cổ tay cô. Từ khi làm sát thủ cho đến nay, chuưa ai có thể động được vào người cô cho dù chỉ là một sợi lông chân, huống hồ tên họ Lục đó chỉ cần một cái vung tay ra sau, không cần quay đầu lại đã có thể đoạt lấy con dao của cô, cứa rách tay cô. Quả không hổ danh là người đứng đầu Lục gia. An Thạch Thảo nguyên nửa có chút trầm trồ khen ngợi, nửa có chút lo lắng bất an.
- Choang!!!!
Vừa cầm đôi bông tai lên, thì dưới nhà vọng tới một âm thanh inh tai của tiếng thủy tinh vỡ, An Thạch Thảo vội vã lao xuống dưới nhà với tốc độ của một sât thủ:
- Chuyện gì vậy???
Dưới nhà, Văn Tư Viễn sắc mặt khó coi, tay chân luống cuống nhặt đóng thủy tinh trên sàn, Lộ Mĩ Ái mặt mày nhăn nhó gượng dậy khỏi thành ghế. Thấy An Thạch Thảo hốt hoảng chạy xuống, thì bật cười:
- Không có gì đâu chị! Em chẳng may vấp ngã, làm rơi đống cốc trên bàn í mà.
- Sao em sơ ý vậy?
An Thạch Thảo nhìn cô bé mà trách móc. Văn Tư Viễn khuôn mặt thất kinh đỡ Lộ Mĩ Ái đứng ngồi lên ghế. Lộ Mĩ Ái hất tay anh ta ra với vẻ mặt chán ghét:
- Không cần! Tôi tự đứng dậy được!
Văn Tư Viễn có chút bối rối, quay mặt ra cửa sổ. Thấy bầu không khí có chút gượng gạo, An Thạch Thảo vội lảng sabg chuyện khác, phá vỡ bầu không khí căng thẳng ấy:
- Cũng không còn sớm nữa! Chị phải đi đây
Vừa nói, An Thạch Thảo vừa vươn tay vuốt nhẹ mái tóc tơ của Lộ Mĩ Ái:
- Ái Ái, em ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, lúc buồn, cứ đễn tìm chị, mà nhớ đi trong âm thầm, cốt đừng khiến ai để ý, nếu không, lão Hồ Báo sẽ không để yên cho chị đâu!
Lộ Mĩ Ái cũng không khóc lóc như lúc nãy nữa, thay vào đó, cô chỉ thở dài buồn bã nói:
- Cũng không thể giữ chị lại để chăm sóc em cả đời được, chị đi mạnh khỏe nhé!
Vừa nói, Lộ Mĩ Ái vừa liếc nhìn Văn Tư Viễn:
- Nếu như hai người cưới nhau, nhớ gửi thiệp mời đến cho em, em sẽ đến chung vui!!
An Thạch Thảo gật đầu vui vẻ cười:
- Nhất định sẽ gửi, em sẽ làm phù dâu cho chị!!!
Sau khi cất hành lí lên xe, An Thạch Thảo quay đầu nhìn lại ngôi biệt thự trước mặt lần cuối " An Thạch Thảo, kết thúc những tháng ngày đen tối đi, hãy sống thật vui vẻ, vì mày đáng được có!"
- Tư Viễn, em thật may mắn khi có anh!
Văn Tư Viễn vừa đongs cốp xe lại, vừa ngạc nhiên bởi lời nói thốt ra từ cửa miệng cô gái trước mặt. Anh mỉm cười khẽ đặt lên má cô một nụ hôn nhẹ rồi đỡ cô vào trong xe, khởi động máy rồi lao vút đi, để lại trước cổng một làn khói huyền ảo.
Ngay trong phòng khách rộng lớn, đôi bàn tay trắng trẻo, tinh tế khẽ siết chặt lấy tấm rèm cửa sổ, rồi dật tung nó ra một cách thô bạo, tiếng răng ken két nghiến vào nhau như muốn nghiền nát đôi tình nhân vừa rời đi:
- Tại sao chứ? Họ có quyền hạnh phúc, còn tôi thì không ư? Đừng mơ có thể cướp đi mọi thứ của tôi! Chỉ cần tôi muốn, tôi nhất định sẽ giành lại về. Cứ chờ xem!
Hello cả nhà, lần đầu viết ngôn tình nên chém từ hơi quá đà, cả nhà thông cảm và thường xuyên ủng hộ truyện cho nanonaa nha:.....(=^.^=)
Yêu các chế!!!!