Có những đứa trẻ từ khi sinh ra đã không thuộc về thế giới màu hồng. Có những đứa trẻ vừa lên 6 đã phải đốt sách vở,kéo lết bàn chân thiếu một ngón đi xin ăn.
Hắn là một trong số ấy. Chân hắn thiếu mất ngón út, bắp đùi có một cái lỗ khoét sâu hoắm, ruồi nhặng lúc nhúc bâu vào, mùi tanh hôi của nước mủ bốc lên nhức mũi.
Hắn đói, hắn khát đến mức hai con mắt mờ mịt đi, nhưng vẫn phải kéo xe mà trên xe, cũng là một đứa trẻ tàn tật, rách nát như hắn. Hắn muốn gục xuống, đôi mắt nhắm dần lại, toàn thân đổ rầm xuống đất. Mặt hắn dập rồi ư? Má hắn cắm đầy mảnh sành rồi ư? Bởi con đường mà hắn đi đang trải đầy những mảnh chai, sau vụ tai nạn đâm nhau kinh hoàng giữ xe chở nước giải khát và xe bồn.
Khoan đã, tại sao hắn không cảm thấu đau đau xót xót một chút nào? Mà hắn còn ngửi thấy mùi hăng hắc của si đánh giày. Hắn chống tay dậy, đập vào mắt là đôi giày da bóng nhẫy, đến mức có thể soi thấy khuôn mặt nhem nhuốc bẩn thỉu của mình. Hắn lại nhìn lên người trên đầu, mặt ông ta che hết ánh mặt trời gay gắt, ông ta tháo kính ra, đôi mắt lươn ti hí nhìn hắn đầy mưu mô.
- Mày muốn ăn không?
Hắn đói lắm, hắn khát lắm, hắn không thốt lên lời, chỉ biết gật đầu như con chó. Người đàn ông ấy ngồi xổm xuống, lấy trong áo ra một khẩu súng lục lạnh ngắt, đưa cho hắn và cười:
- Bắn chết nó đi! Tao cho ăn.
Đứa trẻ ấy có tội tình gì? Nó vô tội. Đáng lí nó phải đươc ngồi ở lớp mẫu giáo, chơi lắp ghép. Chỉ vì sự tham lam độc ác của bọn buôn trẻ em mà nó phải theo hắn đi xin ăn, bôn ba khắp chốn thủ đô phồn hoa đô hội này, hai tay nó lủng lẳng, xương gãy mất mấy đoạn, đã lâu không được chữa trị tới nơi tới chốn, chẳng biết có còn cử động được nữa không. Nó nhìn hắn, hai mắt tuyệt vọng, như cầu xin hắn. Con bé ấy đang cầu xin hắn.
Nhưng vì miếng ăn, hắn mặc kệ. Khẩu súng vô tri chĩa về phía nó, hắn bóp cò:
" Đoàng!
"Ting! Máy chủ báo có thư thoại gửi đến!"
Hắn nhìn lên màn hình trước mặt:
Người gửi: Hệ thống máy 332
" Mark D! Im COMEBACK! "
Hắn cười, điện trong phòng vụt tắt hết, để mình hắn chìm vào bóng đêm đen tĩnh mịch u ám.
" Trò mèo! Không ngờ sau ngần ấy năm thực lực chẳng hề lên chút gì."
Cô cười mỉm, ghé vào tai hắn nói khẽ:
" Học trò của thầy, thầy rõ hơn ai hết!"
Hắn cảm thấy cổ mình có chút lành lạnh, một vật lạnh ngắt sắc lạnh dí vào làn da màu đồng của hắn.
" Nói! Vụ thản sát tại biệt thự 19 là do thầy nhúng tay vào?"
Hắn chẳng hề nao núng, đôi chân vắt chéo thành hình chữ ngũ vẫn đung đưa đều đều:
" Đoán đi!"
" Tại sao? Họ có tội tình gì với thầy?"
Giọng cô hạ thấp, khàn khàn, dường như ánh mắt long lanh trong bóng tốt đã sa sầm xuống. Hắn thì ngược lại, vẫn cười, thong dong trả lời:
" Không có tội!"
" Không có tội tại sao phải giết?...Hả!"
Cô gầm rít lên, con mắt long sòng sòng mà dường như chỉ có bóng tối mới nhìn thấy. Hắn thấy cổ đau đau, nhói nhói, có thứ gì đó ấm nóng chảy dọc xuống vùng xương quai xanh gợi cảm.
Cô ta đã đem lưỡi dao cắm sâu vào lớp da dày khiến máu đỏ từ từ rỉ ra. Hắn nghiêm giọng lại:
" Đùa với ngươi như vậy là đủ rồi!"
Lập tức bắt lấy bàn tay cầm dao kia bẻ ngược. Cùng lúc ấy, điện trong phòng bừng sáng. Hắn nhìn kẻ cầm dao kia, đôi mày nhướn lên một cái, sau đó giãn ra. Hắn lại cười, một nụ cười nhạt nhẽo:
" Búp bê tình dục à?"
Rồi nhìn ô cửa kính sát với tầng thượng đang mở rộng, để gió lùa vào:
" Trình độ kém đến mức lấy búp bê tình dục làm thế thân sao? Thú vị thật!"
- Đùa với thầy cho vui thôi!
Chợt có giọng nói vọng lại từ sau. Hắn xoay ghế lại, nhìn nữ nhân trước mặt:
- Dám sờ vào người tôi? Coi như cô giỏi!
An Thạch Thảo đến trước mặt hắn, tỏ ra lãnh đạm, nhưng trong lòng lại cầu cho mình bình an vô sự. Cô không dám chắc mình qua nổi được đêm nay.
- Vụ án thiêu chết 13 người nhà họ Tịnh là do thầy làm?
Bạc Lăng Vân nhìn, đôi mắt hắn nhướn lên một cái rồi ngồi xuống ghế.
- Biết rồi sao còn hỏi!
Hai tay cô khẽ siết chặt:
- Tôi không tin!
Bạc Lăng Vân bật cười thành tiếng, nhướn người tới gần An Thạch Thảo.
- Cô không tin là bởi cô nghĩ mình tôi không thể một tay giết nổi 13 mạng người?
- Đó không phải tác phong làm việc của thầy!
Cô nhếch mép cười nhạt:
- Thầy còn dấu tôi điều gì nữa?
Bạc Lăng Vân đặt ngón cái lên cánh môi đang khép lại, nhìn cô đầy ẩn ý:
- Suỵt! Biết tính tôi rồi đấy. Đã hứa với ai thì nhất định sẽ giữ kín.
- Ý thầy...
An Thạch Thảo nhướn mày đầy kinh ngạc:
- Ngoài tôi ra còn có ai tìm thầy vì chuyện này sao?
- Bí mật!
Hắn đứng dậy đi tới tủ rượu lấy ra một chai vang đỏ chưa bóc tem:
- Tôi không có thời gian nói chuyện nhảm với cô! Cửa ở đằng kia, không tiễn.
An Thạch Thảo nín nhịn, thầm nghĩ, trước mắt cứ ra về, rồi từ từ tìm cách cậy miệng hắn ra cũng chưa muộn. Đáng tiếc, khi cô vừa ra khỏi cửa, lập tức một top người áo đen từ đâu ập đến chĩa mũi súng về phía cô:
- Đứng im! Đưa hai ray ra sau....cô đã bị bắt....
Họ nói bằng tiếng trung:
- Vì tội giết người không thành!
An Thạch Thảo không biết nói gì hơn, nhìn vào trong phòng, thấy Bạc Lăng Vân đang thảnh thơi nhấm rượu. Vết dao cắt trên cổ hắn đang bắt đầu đông cứng lại. Căm phẫn với hắn, rồi bất lực để cảnh sát đặc vụ dẫn đi.
Khi bóng của đoàn người ấy khuất, kẻ vừa rồi tìm Bạc Lăng Vân xuất hiện sau cánh cửa:
- Cậu chơi hơi quá tay rồi!
Bạc Lăng Vân mỉm cười hất ly rượu vào gốc tre cảnh:
- Chẳng lẽ Lục Phong Thần không chuộc được cô ta ra? Tôi cũng muốn xem ô dù chống lưng cho hắn to cỡ nào!
Nếu tôi nói, tôi tin vào thế giới tâm linh, tin vào những chuyện lạ mà khoa học không chứng minh nổi, liệu bạn có như tôi?
Điều đáng sợ nhất chưa phải đã là sợ. Việc bạn nhìn thấy một người ở thế giới bên kia, hoặc là bạn la toáng lên rồi bỏ chạy, hoặc là bạn hét to một tiếng rồi ngất lịm, còn tốt chán so với việc, bạn nhìn thấy một vật, người không ra người, ma không ra ma, nửa địa ngục, nửa nhân gian, bạn muốn chạy không được, muốn ngất không xong, bạn vừa thấy sợ hãi, lại vừa kinh ngạc, xong lòng lại dấy lên một nỗi nhớ nhung, một niềm đau đớn khó tả, đấy là khi bạn gặp lại người nhà trong tình trạng người đội lốt quỷ.
Một chữ Mẹ thốt ra từ miệng của một đứa trẻ năm sống bên cạnh mẹ, được yêu thương, được chăm sóc hết sức ân cần, dẫu đứa trẻ ấy không phải con của mình. Những tưởng người mẹ ấy đã qua đời ngay trên chiếc giường đã đặt lưng suốt cả cuộc đời dòng rã. Nay lại xuất hiện ngay trước mắt cô:
- Mẹ.....
An Thạch Thảo nói không ra hơi, giọng thều thào, đưa bàn tay không bị dính máu về phía trước....
- Con....con....là....Th..ạ....
- Tiểu..... A......
Quái nhân vất con dao dựa xuống, ôm đầu, la toáng lên, vừa la, vừa khóc, chạy vào hầm ngục tối đen phía trước, khuất dạng sau ngã rẽ bên phải. An Thạch Thảo lăn lê bò quàng, muốn đuổi theo mẹ, nhưng vừa há miệng gọi một tiếng, tức thì hộc ra một ngụm máu đỏ hỏm, một ít nước dịch, xong ngất lịm, nước mắt còn vương trên môi.
Một đứa trẻ nghèo kiết xác, ngày qua ngày chỉ ăn tạm bợ bát cơm với rau khoai lang, rồi xách xô đi làm việc. Nó đứng nhìn cô chủ được mẹ mua cho chiếc váy hồng xinh xắn, nó, nhìn lên người mẹ đã sống quá nửa đời người đang lau bàn ghế:
- Mẹ! Con muốn có váy mới.
Người mẹ ấy vuốt tóc nó, cười hiền từ:
- Đợi lát nữa, mẹ xin tiểu thư chiếc váy trắng cho con nhé!
Vì hôm qua, lúc lau chùi phòng ốc cho cô chủ nhỏ, bà vô tình nhìn thấy chiếc váy trắng tinh bị vất dúi trong gầm giường, thiết nghĩ, có lẽ tiểu thư không mặc đến nữa, nên muốn xin cho đứa con gái của bà mặc.
Bé gái ấy nghe mẹ nói vậy, chẳng cần biết là đồ cũ hay đồ mới, chỉ cần có là cô bé mừng rớm nước mắt.
An Thạch Thảo mệt mỏi mở mắt, ngoài đôi mắt ra, cơ thể cô hoàn toàn như cục đá nặng trịch, không thể nhấc lên nổi. Bên tai chợt có tiếng reo lên:
- Mạc Phi Phi, cô tỉnh lại rồi! Ôi tạ ơn chúa.
- Tôi....
Trước mắt, mọi thứ vô cùng mờ nhạt, An Thạch Thảo cố mở căng hai mắt ra để nhìn cho rõ, nhưng.....vẫn mờ nhạt.
- Tôi......
- Cô tỉnh dậy được là may mắn lắm rồi!
- Marine?
- Phải, là tôi!
An Thạch Thảo đưa tay với với, nhưng không tài nào chạm được vào chúng gương mặt phía trước:
- Mắt...mắt của tôi??
Cô hốt hoảng kêu lên:
- Mắt của tôi không thấy gì cả...Marine!
Lục Linh Miêu bình tĩnh chấn an An Thạch Thảo:
- Đừng hoảng! Là do chấn động tiền đình nên mắt cô tạm thời bị ảnh hưởng.
An Thạch Thảo thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa được một lúc, mắt cô lại rơm rớm nước. Kia không phải là giấc mơ chứ? Nhưng sao giấc mơ ấy quá đỗi giống thực vậy. Cô hơi cựa mình một cái, lồng ngực nhói lên như đang bị ai đó dùng dao rạch nát. Lục Linh Miêu thấy vậy, vội nói:
- Phi Phi! Vết thương của cô chưa khỏi, bác sĩ nói, không được cử động mạnh!
- Vết thương?
Cô nghi hoặc. Lục Linh Miêu bình tĩnh đáp:
- Lúc tìm thấy trong gian thủy lao, người cô lúc ấy đầy vết thương, máu đầm đìa chảy.
Vết thương ư? Anh Thạch Thảo hoảng loạn, vậy kia không phải giấc mơ, cũng chẳng phải ác mộng. Quái nhân kia thực sự là mẹ cô ư?
- Không!
An Thạch Thảo hét toáng lên, vùng vằng trong đống dây điện...
- Mẹ của tôi!...Không không thể nào..a...a
- Phi Phi, cô bình tĩnh đi! Ôi chúa ơi, có chuyện gì đa xảy ra với cô vậy?
Lục Linh Miêu hốt hoảng giữ lấy cơ thể cô gái trước mặt, đang giãy giụa trên giường, nước mắt giàn giụa như mưa.
- Mẹ....mẹ...không! Mẹ ơi! Tôi phải đi tìm mẹ tôi!...thả tôi ra...
Trong đầu cô là hình ảnh người phụ nữ lam lũ vất vả ấy, người lúc nào cũng hơi mùi dầu mỡ, nhưng lúc nào cũng cười...
- Thượng Quan Thành! Thượng Quan Thành! Mau...mau lên, vết thương của cô ấy rách ra rồi!
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng, tay cầm xi lanh chạy vội tới, bơm vào bình truyền nước. Chỉ một lúc sau, cô gái trên giường đã thiếp đi.
Đây là lần thứ ba, cô ấy lên cơn điên trong ngày.
Thượng Quan Thành khẽ nhíu mày lại:
- Cô ta chắc chắn phảu chịu một cú sốc cực lớn!
- Chúa phù hộ cho Phi Phi!
- Tiểu thư! Cô ấy tên An Thạch Thảo!
Thượng Quan Thành khẽ nhắc. Lục Linh Miêu nhún vai tỏ vẻ không quan tâm:
- Dẫu sao cái tên Phi Phi vẫn sang chảnh hơn!
- Tùy tiểu thư! Nhưng mà...
Thượng Quan Thành rời khỏi phòng, đáp lại một câu cộc lốc:
- Lão đại sẽ không vui khi nghe cái tên ấy!
- Hứ! Lục Linh Miêu ta muốn gì chẳng ai cấm!
Dứt lời, cô thả mình xuống ghế, tựa đầu vào tường. Cô nhớ về vẻ mặt của người đàn ông ấy.
Hắn nhìn bề ngoài có vẻ thờ ơ, lãnh đạm. Nhưng bàn tay đút trong túi áo lại run lên từng đợt.
- Tôi muốn cô gọi hồn người ấy về!
Rồi thì tuy mọi thứ không như ý muốn của hắn, hắn cười nhạt, đôi mắt ánh lên tia thất vọng:
- Không về cũng không sao!
Hắn nói:
- Người đã chết cũng chẳng thể quay lại! Huống hồ, cô ấy lại vô cùng hận ta!
Hắn rời khỏi căn phòng cổ quái nọ, để lại một câu nửa đùa nửa thật:
- Cho cô phút. Muốn sống thì biến khỏi căn phòng này! Tôi không nể mặt anh trai cô đâu.
Lục Linh Miêu xoa xoa đôi bàn tay, lấy bộ bài Tarots từ trong túi, rút ra một cây mặt trời.
- Ái chà! Cơ may về tình duyên đang tới.
Rồi cô liếc nhìn xung quanh, hít hít cái mũi:
- Nhưng sao chẳng thấy?
Lục Linh Miêu nhìn vào lá ẩn sĩ của hắn, ngầm phán:
- Người ác chưa chắc đã ác. Dương Sở Lãnh, số kiếp ngươi khốn cùng cũng chỉ vì dính đến chữ " Sắc"! Than ôi...
Trong căn phòng rộng, chỉ có ánh đèn bàn phát ra tia sáng trắng với bóng lưng hắt lên tủ sách, vừa cô đơn lại vừa lạnh lẽo.
Thượng Quan Thành gõ cửa ba tiếng, anh khẽ ngẩng lên, ra hiệu cho người bên ngoài vào.
- Thiếu chủ! An tiểu thư lên cơn hoảng loạn. Đây là lần thứ ba trong ngày rồi.
Anh ta đặt khay nước xuống bàn, bên cạnh là lọ thuốc giảm đau.
- Còn tiêm thuốc an thần không?
Anh hỏi, đôi tay lật dở đều đều, nếu để ý kĩ, sẽ thấy từng trang giấy bị nhàu dưới ngón cái. Thượng Quan Thành trả lời:
- Còn!
Anh ta đợi lệnh ngừng tiêm thuốc từ thiếu chủ, nhưng mệnh lệnh mà anh ta nhận được lại không như mong muốn:
- Tiếp tục tiêm! Không cần hỏi ý kiến của tôi!
- Có điều....
- Lui ra đi! Tiếp tục theo dõi.
Thượng Quan Thành tâm muốn kháng nhưng hiện tại không thể kháng, đành cúi đầu, vâng lệnh đi ra.
Lục Phong Thần dở cuốn sách cổ trên bàn một hồi lâu, đến trang giữa thì dừng. Đây là tranh vẽ tượng hình. Nếu để ý kĩ, sẽ phát hiện, những con chữ ấy kết thành một hình nhân đang nằm ngủ. Đây là tà phép của các phù thủy hay nói nôm na là của các thiên sư từ cổ chí kim truyền lại mang tên: Ấn Kí. Ấn kí là một loại phong ấn dùng để khóa chặt, hay làm lãng quên một kí ức đáng sợ nào đó. Đây là cấm thuật, người làm phép nếu không cẩn thận, sẽ bị phản tác dụng hoặc bị trúng tà mà chết.
Lướt qua trang sách một lúc, ngón cái của anh dừng ở tâm tròn chính giữa, ngón cái khẽ nhấn chặt, máu đỏ từ đó theo viền tay chảy ra, ngấm vào những kí tự trên giấy, một màu xám khói bốc lên, phủ kín.
Ấn kí kết thành
Khóa lại Kí ức..
Giừa trán cô gái đang nằn trên giường bệnh, xuất hiện một vệt nước đỏ lòm. Cô khẽ nhíu mày, vết đỏ ấy ngấm vào da cô hay biến mất từ lúc nào không biết