Hoa Mao run rẩy nhắc người bên cạnh, Vân Điềm gật đầu, thận trọng nghe theo. Ngọc Linh Đài đã rất lâu rồi không có ai đặt chân tới, nơi đây bụi phủ kín mọi vật, bám thành từng mảng lên bậc thềm. Mạng nhện dăng đầy cây đại thụ trước tháp. Vân Điềm đem ánh sáng nhỏ trên đỉnh ngón trỏ, đưa tớ gần cánh cửa trước mặt:
" Làm sao để mở nó ra?"
" Lão không biết....Hay là thôi, bỏ qua đi! Tốt nhất không nên mạo hiểm!"
Lời vừa ra lập tức đón nhận ánh mắt sắc lạnh của Vân Điềm, Hoa Mao bèn im re. Vân điềm thổi tắt ánh sáng trên đầu ngón tay, đứng lùi về sau nửa thước. Bàn tay phải xòe ra vận tiên khí rồi ép sát vào ổ khóa. Ổ khóa hấp thu sức mạnh rồi phát lực đẩy bay nàng và Hoa Mao ra phía sau. Nàng nhổm dậy, ôm lồng ngực ho sù sụ, rồi vươn tay kéo Hoa Mao đang bị kẹt trong hốc đá bị nứt.
" Cái thứ đó, rốt cuộc luyện từ đâu mà chắc vậy? "
Hoa Mao nằm rạp xuống đất, nó chắc đau cũng chẳng kém:
" Nghe nói luyện từ đá Thanh Thạch, là mảnh vụn rơi ra trong lúc Nữ Oa luyện Thạch bổ thiên!"
Nghe vậy, Vân Điềm bèn mò tới trước cửa, sờ soạng ổ khóa ấy.
" Không có cách nào mở ra sao?"
Hoa Mao lắc đầu đáp lại:
" Ngay cả Thiên Quân còn không mở được, huống chi là ngươi! Ta bảo rồi, chỉ những khi hồn phách của Nữ Oa chịu nằm yên thì còn có cơ may phá phong ấn để tự mở!"
Nàng chán nản từ bỏ ý định phá khóa, thở dài quay lưng đi về. Được dăm bước, đằng sau có tiếng "kẽo kẹt " nặng nề vang lên, một luồng gió lớn từ phía sau ào tới thổi bay đuôi tóc Vân Điềm. Nàng ngoái đầu lại nhìn. Ổ khóa Thanh Thạch khi không bị gãy. Điều này, làn cho họ muôn phần ngạc nhiên. Mà kinh ngạc nhất, vẫn là Hoa Mao. Nó bất ngờ đến mức run sợ, đôi mắt đỏ tròn xoe đến mức tròn hơn cả hột trai đính trên cây trâm của Tây Vương Mẫu.
" Nó...nó mở kìa!"
" Có khi nào...."
Hoa Mao ngoạm lấy đuôi váy của nàng, xù lông lên chạy:
"Mau rời khỏi đây!"
Vân Điềm kéo nó lại, chớp mắt hỏi:
" Tại Sao? Cửa mở không phải tốt hơn à."
" Ngọc Linh Đài không phải là nơi ngươi muốn là vào được. Đã có kẻ phải trả giá bằng tính mạng rồi đấy!"
Vân Điềm khá tự tin vào quyền năng của mình. Nàng xua xua tay:
" Đã mất công tới đây, tại sao không vào đó xem thử!"
Nghe danh Nữ Oa đã lâu, mà sống đến từng tuổi này, nàng muốn được tận mắt nhìn thấy người. Dẫu sao, nàng cũng là con cháu của người mà.
" Ngươi đừng vì ngẫu hứng nhất thời mà làm càn. Để sau này hối hận cũng không..."
" Suỵt!"
Nàng đặt tay lên môi:
" Ta nghe có tiếng người! "
Hoa Mao hếch hếch cái tai nhọn:
" Ngươi thần hồn lát thần tính à? Làm gì có ai!"
" Vào đây mau!"
Vân Điềm vội đá con súc sinh vào Ngọc Linh Đài, bản thân cũng vội chạy theo.
" Quái lạ! Ta vừa thấy có thứ gì đó ở đây xong."
Hai bóng người từ trên không trung bay xuống, tay mang theo binh khí. Có lẽ, họ là thiên binh đang tuần tra quanh khu vực này. Họ nhìn ngó xung quanh, người đứng bên trái nói:
" Có khi nào ngươi nhìn nhầm?"
Người bên phải lúng túng nhìn xung quanh:
" Không thể! Xưa nay bạch nhãn của ta chưa bao có vấn đề!"
" Ta nghĩ, hôm nay chắc ngươi mệt rồi. Một nơi đầy âm khí như Ngọc Linh Đài chẳng ai nhàn rỗi đến mức tới đây vào ban đêm đâu."
Rồi người ấy bật lên không trung:
" Đi thôi!"
Người kia nhìn một lúc, thở dài bật lên cao, họ cùng nhau rời đi.
Lúc này, Vân Điềm đứng sau cánh cửa màu son nặng nề, mới thả lỏng cơ thể, buông bàn tay đang cầm mõm của Hoa Mao ra.
" Quái lạ! Sao họ có thể đi xuyên qua kết giới mà vào được trong này?"
" Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?"
" Chẳng lẽ con súc sinh nhà ngươi không muốn ra khỏi đây?"
Vân Điềm lừ lừ mắt nhìn Hoa Mao, con mèo ấy ngúng nguẩy cái đuổi:
" Lo cái gì! Lão tin sẽ có người đến cứu!"
" Không có thì sao! Lúc ấy có mà chết mục xương ở đây."
" Con nha đầu này! Không còn lời lẽ nào hay hơn sao?"
Nàng nhìn lên khoảng không đen kịt, cũng quên luôn việc đáp trả Hoa Mao. Bây giờ, nàng đang đứng trong tòa tháp, giường như chẳng ai dám đặt chân tới. Vân Điềm nhóm một mồi lửa trên đầu ngón tay, rọi sáng một khoảng đang đứng. Từng bức tường với tranh khác tinh tế rần rần hiện rõ. Trước mắt nàng là một nữ tử phục y bắc bỉ ngạn trên nền lụa bạch. Người ấy đang ngồi, bên cầu ao xanh. Xung quanh là đóa sen hồng đang độ nở rộ. Tuy rằng nàng ta mắt che lụa trắng, nhưng Vân Điềm có thể cảm nhận được nét thần sầu, u uất đằng sau đó.
" Hoa Mao ngươi nhìn xem, đây có phải Nữ Oa không?"
Hoa Mao chạy lại, chiêm ngưỡng nữ tử trên bức chạm khắc, nó lắc đầu:
" Đây không phải Oa Hoàng! Nữ tử này, lão chưa thấy bao giờ, cũng chưa thấy sử sách nào nhắc đến! "
" Kì lạ!"
Vân Điềm đưa mắt lại gần nữ tử kia, đưa tay chạm vào bức khắc:
" Chẳng hiểu sao ta thấy nữ tử này rất quen, dường như đã gặp ở đâu rồi thì phải!"
" Ngươi đừng hoang tưởng nữa! Bức họa này có từ lúc ta chưa lọt lòng rồi!"
Dứt lời, Hoa Mao ngoảnh đầu rời đi. Vân Điềm nhìn sang bức họa kế bên.
Trong kí họa treo ở điện Lăng Trì dưới U Minh phủ, có hồi đến chân dung của Tứ Phương Thần Quái.
Ấy là: Dực Quỷ, Cốt Thiên Mụ, Hoa Tinh, Nguyệt Yêu.
Thiết nghĩ, có lẽ con rồng đen sáu đuôi trong đây có lẽ là Dực quỷ. Nhưng có một điều khiến Vân Điềm không sao hiểu nổi, đã trưng bày Dực Quỷ trong đây, tại sao ba thần quái còn lại trong có trong đây? Nàng đưa tay chạm vào bức khắc, ánh mắt cơ hồ mê man...
" Thọ đến ngần tuổi này, đây là lần đầu tiên lão Mao ta đặt chân được vào trong đây! Thật sảng khoái. "
Hoa Mao trong lòng háo hức lạ thường. Nó ngoe nguẩy cái đuôi, lượn hết một vòng sảnh chính. Đến góc khuất, không có ánh nguyệt, nó thấy lòng lại nôn nao, một nỗi khiếp sợ khó tả. Đùng một cái, trước mặt nó có đôi mắt đỏ ngầu, nó nghe thấy tiếng gừ gừ. Hoa Mao xù lông lên....
Vân Điềm từ đầu chí cuối, không thể rời mắt khỏi Thần Quái có vẻ hung bạo mà uy quyền thế này.
" Nha đầu cẩn thận phía sau!"
Rầm!