Trải qua một đêm trăng thanh gió mát, hôm sau, mặt trời lên cao, nắng gắt chói chang bao phủ khắp ngôi biệt thự sát biển, làm sáng rộ căn phòng rộng lớn, trang trọng.
An Thạch Thảo đang say giấc nồng thì dưới nhà, chuông cửa cứ kêu vang không ngớt.
- Chết tiệt! Kẻ nào rảnh rỗi giám phá giấc ngủ của đại nương!
An Thạch Thảo lầm bầm cau có xuống dưới nhà, ấn chế độ tự động mở cửa. Chiếc Cadillac đen bóng sang trọng tiến vào sân, làm cây cỏ hai bên lay động. An Thạch Thảo ngạc nhiên hỏi:
- Trời! Tư Viễn, cả đêm qua anh không về à?
Văn Tư Viễn dừng xe lại ngay trước mặt An Thạch Thảo, mở cửa đi xuống gật đầu. An Thạch Thảo thoáng thấy có cái bóng trong xe, bèn kinh ngạc hỏi:
- Ai trong xe vậy?
Lời cô vừa dứt, một cái chân thon dài thò ra khỏi xe, tiếp đó là cả thân hình thon gọn lộ ra. Gương mặt ấy.....
- A!- An Thạch Thảo reo lên đầy phấn khích- Ái Ái, là em sao?
Rồi cô ôm chầm lấy người chị em mấy mùa chưa gặp. Ngót 2 năm trôi qua mà nhìn Lộ Mĩ Ái trông khác hẳn. Không còn là cô gái mới lớn e thẹn, ngượng ngùng nữa, mà giờ đây, Lộ Mĩ Ái là một người phụ nữ, vẹn toàn vẹn mĩ, thân mình phát triển nhanh, gương mặt thì khỏi chê, quốc sắc thiên hương, khuynh nước khuynh thành. Một nét đẹp hơn hẳn những minh tinh khác. Thật đẹp hết chỗ chê.
- An Thạch Thảo!!!!- Lộ Mĩ Ái cũng vui mừng không kém ôm lấy An Thạch Thảo, hai ngón tay cái xiết chặt vào bả vai cô.
- Á! Ái Ái em nhẹ tay thôi, ôm gì mà đến mức cấu luôn vào người chị vậy?
An Thạch Thảo khẽ kêu lên vì móng tay của thiếu nữ kia đã cấm vào da của mình. Lộ Mĩ Ái vội buông An Thạch Thảo ra, lau khóe mi còn đọng nước mắt:
- Ai da....tại em xúc động quá!
Lộ Mĩ Ái cười đầy mê hoặc. Cô quay lại nhìn Văn Tư Viễn một cái nhìn khiến An Thạch Thảo suýt nữa nghi hoặc nếu không có câu nói tiếp theo:
- Anh rể à!! Chị em của vợ anh tới, anh cũng nên chuẩn bị thứ gì đó chiêu đãi tôi đi chứ!
Văn Tư Viễn gật đầu đáp ứng:
- Nếu em muốn!
Căn biệt thự này vốn dĩ chỉ là một nơi dừng chân để tá túc của Văn Tư Viễn và An Thạch Thảo, khi hai người dắt nhau đi khắp thế giới giới chụp ảnh cưới. Đám cưới của hai người sẽ được tổ chức vào tháng sau, vậy nên mọi thứ vô cùng gấp rút. Một đám cưới linh đình cho lão đại đứng thứ 6 trong hắc đạo quả là đáng. Sau hơn 3 tháng đi chụp ảnh cưới, hai người họ cùng Lộ Mĩ Ái lên trực thăng bay vê Văn gia. Địa bàn của Văn gia quả thực không hề nhỏ chút nào. Trải rộng khắp mấy tỉnh liền. Tai mắt đâu đâu cũng có, chỉ hận không thể điểm mặt chỉ tên từng kẻ một. Máy bay vừa hạ xuống sân nhà, lấp tức một hàng dài người giúp việc lẫn cận vệ dàn đều ra cung kính hai bên:
- Lão gia, phu nhân, chào mừng hai người trở về!
Rồi họ cúi chào lần nữa:
- Xim Chào Lộ tiểu thư!
An Thạch Thảo ngạc nhiên quay sang nhìn quản gia hỏi:
Mọi người và Ái Ái quen biết nhau sao?
- Là hôm qua anh gọi cho quản gia, kêu ông ta sắp xếp cho Lộ Mĩ Ái một phòng riêng!
An Thạch Thảo gật gù rồi nắm lấy tay Văn Tư Viễn cười đầy khả ái:
- Anh thật chu đáo!
Văn Tư Viễn chỉ mỉm cười không nói gì. Nếu An Thạch Thảo phát hiện, đây chỉ là một cái cớ thì sao nhỉ. Cô sẽ nổi điên lên chứ? Không, anh không thể để cô biết mối quan hệ của anh và Lộ Mĩ Ái được.
Sắp xếp xong xuôi mọi thứ, An Thạch Thảo đi vào phòng tắm xả nước vào bồn rồi ngâm mình trong đó. Hương thơm của mùi hoa lan cùng dòng nước ấm nóng vây quanh đánh bay mọi mệt mỏi trên người, đưa An Thạch Thảo đến với giấc mộng kì lạ.
Cộc! Cộc! Cộc...
Ba tiếng gõ cửa vang lên, An Thạch Thảo bỗng tỉnh dậy khỏi mặt nước hỏi vọng ra:
- Ai vậy?
- ....
Không có tiếng trả lời. Cô sốt ruột hỏi lại lần nữa:
- Ai ngoài đó vậy?
Vẫn không có tiếng trả lời. Cô quay người lại bể tắm tức thì một luồng khí lạnh truyền đến làm cô khẽ giật mình nhìn sang bên cạnh:
Thất kinh
Ngay lúc này đây tâm trạng của An Thạch Thảo được biểu hiện rõ bằng hai chữ ấy. Một cô gái mắt to, đen, tóc xoăn từng lọn, cài một chiếc nơ đen trên đầu, trên người vận một chiếc đầm ngắn kiểu công nương anh đầu thế kỉ XX, đang ngồi trên bệ tắm, chân lủng lẳng vờn nước xung quanh. Phát giác có người nhìn mình, cô ta đưa mắt ra nhìn. Tại sao? Tại sao lại giống nhau như vậy chứ?
An Thạch Thảo trong lòng thốt lên đầy kinh ngạc. Cô gái nọ dường như hiểu được ý nghĩ của An Thạch Thảo bèn nở nụ cười tươi rói:
- Con đừng nhìn ta như vậy!
- Con......- Lúc này ngoài hai chứ ngạc nhiên ra thì An Thạch Thảo còn hai chữ nữa để miêu tả tâm trạng cô lúc bấy giờ. "Kinh ngạc".
- Ai da!!! Tiểu Thảo à! Con đừng tỏ ra xa lạ với ta được không?
- Tiểu An? Cô và tôi quen nhau sao? Sao cô biết họ của tôi!
An Thạch Thảo đứng tim tại chỗ, hết trạng thái này đến trạng thái khác. Chuyện gì đang xảy ra thế này, một người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện, mang khuôn mặt y hệt An Thạch Thảo, cô nhớ rõ Văn gia canh gác vô cùng cẩn mật, trừ khi là lão gia hoặc cận vệ trung thành, mới được phép đi lại ở tầng trên trong dinh thự, hơn thế nữa, đâu đâu cũng có camera giám sát, cớ sao một cô gái lạ mặt, có thể đột nhập mà khôngbị ai phát hiện được?
- Con ngốc quá tiểu Thảo! Ta là một linh hồn, sao bọn người đó có thể thấy ta được!
- WTF!!!! Bà...bà..là...ma..ư!
Ai nói sát thủ thì không sợ ma chứ, huống hồ còn là nữ sát thủ. An Thạch Thảo suýt nữa ngất xỉu. Cô gái nọ, gõ nhẹ một cái lên đầu An Thạch Thảo, khẽ lầm bầm cái gì đó, nghe như là chữ cái la tinh. Chỉ lúc sau, xung quanh An Thạch Thảo, bỗng chuyển biến thất thường, không gian xung quanh như quanh vòng, quay vòng, đưa cô đến trước một tòa tháp cao, cổ kính. Linh hồn cô gái nọ nắm lấy tay An Thạch Thảo, huých mặt về phía đó nói:
- Theo ta!
An Thạch Thảo muốn khước từ nhưng cơ thể như có ai đó điều khiển, buộc cô tiến về phía tòa tháp. Họ đi vào trong tòa tháp, linh hồn nọ mới buông tay An Thạch Thảo ra, mỉm cười nói:
- An toàn rồi!
An toàn? Rốt cuộc cô ta nói vậy là có ý gì? Cứ úp úp mở mở, thật khiến cho người khác khó chịu.
- Sở dĩ ta đưa con tới đây là để tránh một thế lực vô cùng lớn, đang theo sát con. Nếu hắn nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta, hắn sẽ biết điểm yếu của con mà nhằm vào đó!
- Tôi không hiểu, tôi có liên can gì đến vấn đề này, mà mọi chuyện lại có thể căng thẳng như vậy.-An Thạch Thảo, bản thân cô thực sự đang vô vô cùng khó chịu.-Tôi không quan tâm ai đang theo sát tôi, tôi mặc kệ kẻ đó là ai. Cứ phá hoại cuộc sống của tôi, tôi sẽ giết không tha!
- Nếu ta nói, hắn không phải là người bình thường thì sao?
Linh hồn đó khẽ cười một tiếng, khiến gai ốc trong người An Thạch Thảo nổi lên từng mớ.
- Vậy nên tiểu Thảo ạ! Con phải nghe ta nói!
Linh hồn ấy nhìn An Thạch Thảo như đang suy ngẫm, rồi chỉ vào mình:
- Có phải con đang thắc mắc, ta là ai? Phải không!
-......
An Thạch Thảo im lặng, không khẳng định, cũng không phủ định, chỉ im lặng như đang lắng nghe từng lời linh hồn kia nói.
- Ta là An Ỷ Lan! Là bà cô tổ của con!
- Cái gì cơ!- An Thạch Thảo kinh ngạc tột độ.- Bà cô tổ của tôi!
- Phải! Ngạc nhiên lắm phải không con! Ta là em gái của cụ con, tức là bà gì của cha con, An Văn Tùng!
- Cha tôi!- An Thạch Thảo khẽ kêu lên, người cha mà từ khi sinh ra, cô chưa từng được ông nhìn lần nào, bởi lẽ, ông đang nằm yên nghỉ ở một nơi mà cô không biết.
- Bà là bà cô tổ của tôi, vậy bà có biết gì về họ An nhà ta không?
Bà cô tổ An Ỷ Lan, thoáng trầm ngâm suy tư một lúc rồi ngồi vào bậc cầu thang, hồi niệm lại quá khứ:
- Tổ tiên An gia ta bắt nguồn từ Ý, họ là Aliess. Dòng tộc Aliess ta mang một năng lực lạ thường, hay nói đúng hơn là gia tộc phù thủy!
An Thạch Thảo rất đỗi ngạc nhiên thốt lên- Phù thủy?
- Phải! Là phù thủy, bởi lẽ chúng ta có thể nhìn trước được tương lai, sử dụng thành thạo các loại bùa chú, dược liệu. Thậm chí có thể gọi hồn người đã chết lên. Nói thì có vẻ giống như bà đồng, thế nhưng so với họ, phù thủy chúng ta cao quý hơn nhiều! Ngoài ra, gia tộc Aliess, còn một năng lực đó là, mọi vết thương có thể tự chữa lành chỉ qua 3h sáng.
Thảo nào, một sát thủ như An Thạch Thảo, lại không có nổi một vết sẹo trên người. Ra là nhờ năng lực đặc biệt.
- Thế nhưng, gia tộc Aliess lại có một điểm yếu chí mạng đó là khí lực của phù thủy luôn có một giới hạn nhất định, phải tìm được một gia tộc khác mang khí âm, có thể kết hợp với khí dương của Aliess ta, hai bên âm dương trao đổi cho nhau mới có thể tồn tại lâu dài. Ông tổ Aliess đã tìm được một gia tộc khác hợp với hòa khí của Aliess ta, đó là Lục gia trang thời nhà Tần. Tổ tiên họ Lục đã đồng ý với một điều kiện, đó là gia tộc Aliess ta muôn đời sau phải làm hậu duệ cho Lục gia, bất kể có xảy ra chuyện gì.
An Ỷ Lan vừa kể vừa thở dài như hoài niệm về quá khứ huy hoàng ấy:
- Thế nhưng, có một gia tộc khác pháp lực vô biên, đặt một lời nguyền vào Lục gia rằng, sau này Lục gia sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, con cháu đời sau sẽ không còn ai hết. Mà Lục gia chết sạch, tương đương với việc gia tộc Aliess sẽ chết theo, vì Aliess ta và Lục gia vốn thân thiết nên cụ tổ ta đã đảo ngược lại lời nguyền ấy chuyển sang gia tộc Aliess và vô hiệu hóa lời nguyền ấy bằng mạng sống của ông. Thế nhưng, sau thế chiến thứ hai, Anh trai ta đã rời gia tộc về Trung quốc để tránh tai vạ cho hậu thế đời sau, đối họ Aliess thành họ An. Ấy vậy mà Aliess ta vẫn không thoát khỏi lời nguyền rủa ấy.
An Ỷ Lan im lặng một lúc rồi nhìn An Thạch Thảo, đáy mắt lóe lên tia phức tạp:
- Vào ngày 13-6, hằng năm, là lúc sao chổi đi ngang qua trái đất, quyền năng của gia tộc ta, bị ghìm lại, mất hết toàn bộ sức mạnh. Có kẻ biết được, lợi dụng điểm yếu ấy mà tấn công gia tộc ta giết chết người nối dõi, cũng chính là An Cát, ông nội con. Khi ấy, ông nội con còn rất nhỏ. Vì thương con trai nên ông sơ con quyết định sử dụng phương thức, hoán đổi sinh mệnh Hai mạng người đổi lấy một mạng. Vì lúc đó, người trong gia tộc bị giết sạch, chỉ còn ta và ông sơ con, cuối cùng, cả hai quyết đối mạng của mình cho An Cát để tiếp tục duy trì lời ước hẹn với Lục gia trăm năm trước.
- Họ An ta có một thời thật huy hoàng!
An Thạch Thảo khẽ cảm thán, nhưng rồi nét mặt cô thoáng hiện lên vẻ khó hiểu.
- Nhưng đó là chuyện của trăm năm về trước, có liên quan gì đến tôi?
- Tiểu Thảo à! Trong người con có một quyền năng đặc biệt giống hệt như ông tổ ta, khi con qua 23 tuổi, quyền năng sẽ tự tìm đến với con, lúc ấy con nên đề phòng có kẻ lợi dụng quyền năng ấy để đi độc bá vị trí lão đại trong hắc đạo giới. Khi ấy con sẽ là mục tiêu của rất nhiều người, con sẽ bị truy lùng.
- Nguy hiểm vậy ư?
- Không chỉ nguy hiểm mà bản thân con sẽ bị biến thành con rối, bị kẻ khác điều khiển, sai khiến.
Không đợi An Thạch Thảo lên tiếng, bà cô tổ nói tiếp:
- Sở dĩ hôm nay ta đến tìm con là bởi vì gần đây, ta cảm nhận được một quyền năng vô cùng dữ dội, vì nó mà ta bị kìm lại, không thể siêu thoát được. Ta mới đến tìm con để cảnh báo với con nên cẩn thận.
Rồi An Ỷ Lan chợt nhíu chặt mày lại ho khan hai tiếng, một nửa thân dưới bà ta bỗng hóa thành đám khói xanh mờ nhạt:
- Tiểu Thảo à! Năng lực của ta sắp cạn,khi con qua 23 tuổi, ta sẽ lại đến tìm con, khi ấy con hãy tới toàn tháp này, hồi sinh lại linh hồn của ta! Con hiểu không!
An Ỷ Lan gần như sắp hóa thành khói, cố gắng nói nốt câu cuối cùng:
- Hãy đề phòng những người bên cạnh con, họ chỉ đang lừa dối con mà thôi!
Bà cô tổ nói xong thì biến mất hoàn toàn, mọi thứ chợt rung chuyển, trời đất quay cuồng, An Thạch Thảo không sao phản ứng kịp liền vùng vẫy kêu lên:
- A....a......!!!
An Thạch Thảo hét lớn, chồm dậy khỏi mặt nước. Nhìn lại mọi thứ xung quanh, giật mình nhìn sang bên cạnh, không thấy linh hồn ấy đâu. Tất cả chỉ là mơ thôi ư? Sao cô thấy, nó lại giống thực đến kì lạ như vậy chứ. Rồi An Thạch Thảo soi mình dưới mặt nước, chợt phát hiện nơi góc trán mình có một nét chữ rất nhỏ, lóe sáng. Cô soi kĩ, phát hiện ra đó là chữ la tinh Aliess. Không phải mơ. Nó hoàn toàn là sự thực.
Trải qua một đêm trăng thanh gió mát, hôm sau, mặt trời lên cao, nắng gắt chói chang bao phủ khắp ngôi biệt thự sát biển, làm sáng rộ căn phòng rộng lớn, trang trọng.
An Thạch Thảo đang say giấc nồng thì dưới nhà, chuông cửa cứ kêu vang không ngớt.
- Chết tiệt! Kẻ nào rảnh rỗi giám phá giấc ngủ của đại nương!
An Thạch Thảo lầm bầm cau có xuống dưới nhà, ấn chế độ tự động mở cửa. Chiếc Cadillac đen bóng sang trọng tiến vào sân, làm cây cỏ hai bên lay động. An Thạch Thảo ngạc nhiên hỏi:
- Trời! Tư Viễn, cả đêm qua anh không về à?
Văn Tư Viễn dừng xe lại ngay trước mặt An Thạch Thảo, mở cửa đi xuống gật đầu. An Thạch Thảo thoáng thấy có cái bóng trong xe, bèn kinh ngạc hỏi:
- Ai trong xe vậy?
Lời cô vừa dứt, một cái chân thon dài thò ra khỏi xe, tiếp đó là cả thân hình thon gọn lộ ra. Gương mặt ấy.....
- A!- An Thạch Thảo reo lên đầy phấn khích- Ái Ái, là em sao?
Rồi cô ôm chầm lấy người chị em mấy mùa chưa gặp. Ngót năm trôi qua mà nhìn Lộ Mĩ Ái trông khác hẳn. Không còn là cô gái mới lớn e thẹn, ngượng ngùng nữa, mà giờ đây, Lộ Mĩ Ái là một người phụ nữ, vẹn toàn vẹn mĩ, thân mình phát triển nhanh, gương mặt thì khỏi chê, quốc sắc thiên hương, khuynh nước khuynh thành. Một nét đẹp hơn hẳn những minh tinh khác. Thật đẹp hết chỗ chê.
- An Thạch Thảo!!!!- Lộ Mĩ Ái cũng vui mừng không kém ôm lấy An Thạch Thảo, hai ngón tay cái xiết chặt vào bả vai cô.
- Á! Ái Ái em nhẹ tay thôi, ôm gì mà đến mức cấu luôn vào người chị vậy?
An Thạch Thảo khẽ kêu lên vì móng tay của thiếu nữ kia đã cấm vào da của mình. Lộ Mĩ Ái vội buông An Thạch Thảo ra, lau khóe mi còn đọng nước mắt:
- Ai da....tại em xúc động quá!
Lộ Mĩ Ái cười đầy mê hoặc. Cô quay lại nhìn Văn Tư Viễn một cái nhìn khiến An Thạch Thảo suýt nữa nghi hoặc nếu không có câu nói tiếp theo:
- Anh rể à!! Chị em của vợ anh tới, anh cũng nên chuẩn bị thứ gì đó chiêu đãi tôi đi chứ!
Văn Tư Viễn gật đầu đáp ứng:
- Nếu em muốn!
Căn biệt thự này vốn dĩ chỉ là một nơi dừng chân để tá túc của Văn Tư Viễn và An Thạch Thảo, khi hai người dắt nhau đi khắp thế giới giới chụp ảnh cưới. Đám cưới của hai người sẽ được tổ chức vào tháng sau, vậy nên mọi thứ vô cùng gấp rút. Một đám cưới linh đình cho lão đại đứng thứ trong hắc đạo quả là đáng. Sau hơn tháng đi chụp ảnh cưới, hai người họ cùng Lộ Mĩ Ái lên trực thăng bay vê Văn gia. Địa bàn của Văn gia quả thực không hề nhỏ chút nào. Trải rộng khắp mấy tỉnh liền. Tai mắt đâu đâu cũng có, chỉ hận không thể điểm mặt chỉ tên từng kẻ một. Máy bay vừa hạ xuống sân nhà, lấp tức một hàng dài người giúp việc lẫn cận vệ dàn đều ra cung kính hai bên:
- Lão gia, phu nhân, chào mừng hai người trở về!
Rồi họ cúi chào lần nữa:
- Xim Chào Lộ tiểu thư!
An Thạch Thảo ngạc nhiên quay sang nhìn quản gia hỏi:
Mọi người và Ái Ái quen biết nhau sao?
- Là hôm qua anh gọi cho quản gia, kêu ông ta sắp xếp cho Lộ Mĩ Ái một phòng riêng!
An Thạch Thảo gật gù rồi nắm lấy tay Văn Tư Viễn cười đầy khả ái:
- Anh thật chu đáo!
Văn Tư Viễn chỉ mỉm cười không nói gì. Nếu An Thạch Thảo phát hiện, đây chỉ là một cái cớ thì sao nhỉ. Cô sẽ nổi điên lên chứ? Không, anh không thể để cô biết mối quan hệ của anh và Lộ Mĩ Ái được.
Sắp xếp xong xuôi mọi thứ, An Thạch Thảo đi vào phòng tắm xả nước vào bồn rồi ngâm mình trong đó. Hương thơm của mùi hoa lan cùng dòng nước ấm nóng vây quanh đánh bay mọi mệt mỏi trên người, đưa An Thạch Thảo đến với giấc mộng kì lạ.
Cộc! Cộc! Cộc...
Ba tiếng gõ cửa vang lên, An Thạch Thảo bỗng tỉnh dậy khỏi mặt nước hỏi vọng ra:
- Ai vậy?
- ....
Không có tiếng trả lời. Cô sốt ruột hỏi lại lần nữa:
- Ai ngoài đó vậy?
Vẫn không có tiếng trả lời. Cô quay người lại bể tắm tức thì một luồng khí lạnh truyền đến làm cô khẽ giật mình nhìn sang bên cạnh:
Thất kinh
Ngay lúc này đây tâm trạng của An Thạch Thảo được biểu hiện rõ bằng hai chữ ấy. Một cô gái mắt to, đen, tóc xoăn từng lọn, cài một chiếc nơ đen trên đầu, trên người vận một chiếc đầm ngắn kiểu công nương anh đầu thế kỉ XX, đang ngồi trên bệ tắm, chân lủng lẳng vờn nước xung quanh. Phát giác có người nhìn mình, cô ta đưa mắt ra nhìn. Tại sao? Tại sao lại giống nhau như vậy chứ?
An Thạch Thảo trong lòng thốt lên đầy kinh ngạc. Cô gái nọ dường như hiểu được ý nghĩ của An Thạch Thảo bèn nở nụ cười tươi rói:
- Con đừng nhìn ta như vậy!
- Con......- Lúc này ngoài hai chứ ngạc nhiên ra thì An Thạch Thảo còn hai chữ nữa để miêu tả tâm trạng cô lúc bấy giờ. "Kinh ngạc".
- Ai da!!! Tiểu Thảo à! Con đừng tỏ ra xa lạ với ta được không?
- Tiểu An? Cô và tôi quen nhau sao? Sao cô biết họ của tôi!
An Thạch Thảo đứng tim tại chỗ, hết trạng thái này đến trạng thái khác. Chuyện gì đang xảy ra thế này, một người phụ nữ không biết từ đâu xuất hiện, mang khuôn mặt y hệt An Thạch Thảo, cô nhớ rõ Văn gia canh gác vô cùng cẩn mật, trừ khi là lão gia hoặc cận vệ trung thành, mới được phép đi lại ở tầng trên trong dinh thự, hơn thế nữa, đâu đâu cũng có camera giám sát, cớ sao một cô gái lạ mặt, có thể đột nhập mà khôngbị ai phát hiện được?
- Con ngốc quá tiểu Thảo! Ta là một linh hồn, sao bọn người đó có thể thấy ta được!
- WTF!!!! Bà...bà..là...ma..ư!
Ai nói sát thủ thì không sợ ma chứ, huống hồ còn là nữ sát thủ. An Thạch Thảo suýt nữa ngất xỉu. Cô gái nọ, gõ nhẹ một cái lên đầu An Thạch Thảo, khẽ lầm bầm cái gì đó, nghe như là chữ cái la tinh. Chỉ lúc sau, xung quanh An Thạch Thảo, bỗng chuyển biến thất thường, không gian xung quanh như quanh vòng, quay vòng, đưa cô đến trước một tòa tháp cao, cổ kính. Linh hồn cô gái nọ nắm lấy tay An Thạch Thảo, huých mặt về phía đó nói:
- Theo ta!
An Thạch Thảo muốn khước từ nhưng cơ thể như có ai đó điều khiển, buộc cô tiến về phía tòa tháp. Họ đi vào trong tòa tháp, linh hồn nọ mới buông tay An Thạch Thảo ra, mỉm cười nói:
- An toàn rồi!
An toàn? Rốt cuộc cô ta nói vậy là có ý gì? Cứ úp úp mở mở, thật khiến cho người khác khó chịu.
- Sở dĩ ta đưa con tới đây là để tránh một thế lực vô cùng lớn, đang theo sát con. Nếu hắn nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta, hắn sẽ biết điểm yếu của con mà nhằm vào đó!
- Tôi không hiểu, tôi có liên can gì đến vấn đề này, mà mọi chuyện lại có thể căng thẳng như vậy.-An Thạch Thảo, bản thân cô thực sự đang vô vô cùng khó chịu.-Tôi không quan tâm ai đang theo sát tôi, tôi mặc kệ kẻ đó là ai. Cứ phá hoại cuộc sống của tôi, tôi sẽ giết không tha!
- Nếu ta nói, hắn không phải là người bình thường thì sao?
Linh hồn đó khẽ cười một tiếng, khiến gai ốc trong người An Thạch Thảo nổi lên từng mớ.
- Vậy nên tiểu Thảo ạ! Con phải nghe ta nói!
Linh hồn ấy nhìn An Thạch Thảo như đang suy ngẫm, rồi chỉ vào mình:
- Có phải con đang thắc mắc, ta là ai? Phải không!
-......
An Thạch Thảo im lặng, không khẳng định, cũng không phủ định, chỉ im lặng như đang lắng nghe từng lời linh hồn kia nói.
- Ta là An Ỷ Lan! Là bà cô tổ của con!
- Cái gì cơ!- An Thạch Thảo kinh ngạc tột độ.- Bà cô tổ của tôi!
- Phải! Ngạc nhiên lắm phải không con! Ta là em gái của cụ con, tức là bà gì của cha con, An Văn Tùng!
- Cha tôi!- An Thạch Thảo khẽ kêu lên, người cha mà từ khi sinh ra, cô chưa từng được ông nhìn lần nào, bởi lẽ, ông đang nằm yên nghỉ ở một nơi mà cô không biết.
- Bà là bà cô tổ của tôi, vậy bà có biết gì về họ An nhà ta không?
Bà cô tổ An Ỷ Lan, thoáng trầm ngâm suy tư một lúc rồi ngồi vào bậc cầu thang, hồi niệm lại quá khứ:
- Tổ tiên An gia ta bắt nguồn từ Ý, họ là Aliess. Dòng tộc Aliess ta mang một năng lực lạ thường, hay nói đúng hơn là gia tộc phù thủy!
An Thạch Thảo rất đỗi ngạc nhiên thốt lên- Phù thủy?
- Phải! Là phù thủy, bởi lẽ chúng ta có thể nhìn trước được tương lai, sử dụng thành thạo các loại bùa chú, dược liệu. Thậm chí có thể gọi hồn người đã chết lên. Nói thì có vẻ giống như bà đồng, thế nhưng so với họ, phù thủy chúng ta cao quý hơn nhiều! Ngoài ra, gia tộc Aliess, còn một năng lực đó là, mọi vết thương có thể tự chữa lành chỉ qua h sáng.
Thảo nào, một sát thủ như An Thạch Thảo, lại không có nổi một vết sẹo trên người. Ra là nhờ năng lực đặc biệt.
- Thế nhưng, gia tộc Aliess lại có một điểm yếu chí mạng đó là khí lực của phù thủy luôn có một giới hạn nhất định, phải tìm được một gia tộc khác mang khí âm, có thể kết hợp với khí dương của Aliess ta, hai bên âm dương trao đổi cho nhau mới có thể tồn tại lâu dài. Ông tổ Aliess đã tìm được một gia tộc khác hợp với hòa khí của Aliess ta, đó là Lục gia trang thời nhà Tần. Tổ tiên họ Lục đã đồng ý với một điều kiện, đó là gia tộc Aliess ta muôn đời sau phải làm hậu duệ cho Lục gia, bất kể có xảy ra chuyện gì.
An Ỷ Lan vừa kể vừa thở dài như hoài niệm về quá khứ huy hoàng ấy:
- Thế nhưng, có một gia tộc khác pháp lực vô biên, đặt một lời nguyền vào Lục gia rằng, sau này Lục gia sẽ tuyệt tử tuyệt tôn, con cháu đời sau sẽ không còn ai hết. Mà Lục gia chết sạch, tương đương với việc gia tộc Aliess sẽ chết theo, vì Aliess ta và Lục gia vốn thân thiết nên cụ tổ ta đã đảo ngược lại lời nguyền ấy chuyển sang gia tộc Aliess và vô hiệu hóa lời nguyền ấy bằng mạng sống của ông. Thế nhưng, sau thế chiến thứ hai, Anh trai ta đã rời gia tộc về Trung quốc để tránh tai vạ cho hậu thế đời sau, đối họ Aliess thành họ An. Ấy vậy mà Aliess ta vẫn không thoát khỏi lời nguyền rủa ấy.
An Ỷ Lan im lặng một lúc rồi nhìn An Thạch Thảo, đáy mắt lóe lên tia phức tạp:
- Vào ngày -, hằng năm, là lúc sao chổi đi ngang qua trái đất, quyền năng của gia tộc ta, bị ghìm lại, mất hết toàn bộ sức mạnh. Có kẻ biết được, lợi dụng điểm yếu ấy mà tấn công gia tộc ta giết chết người nối dõi, cũng chính là An Cát, ông nội con. Khi ấy, ông nội con còn rất nhỏ. Vì thương con trai nên ông sơ con quyết định sử dụng phương thức, hoán đổi sinh mệnh Hai mạng người đổi lấy một mạng. Vì lúc đó, người trong gia tộc bị giết sạch, chỉ còn ta và ông sơ con, cuối cùng, cả hai quyết đối mạng của mình cho An Cát để tiếp tục duy trì lời ước hẹn với Lục gia trăm năm trước.
- Họ An ta có một thời thật huy hoàng!
An Thạch Thảo khẽ cảm thán, nhưng rồi nét mặt cô thoáng hiện lên vẻ khó hiểu.
- Nhưng đó là chuyện của trăm năm về trước, có liên quan gì đến tôi?
- Tiểu Thảo à! Trong người con có một quyền năng đặc biệt giống hệt như ông tổ ta, khi con qua tuổi, quyền năng sẽ tự tìm đến với con, lúc ấy con nên đề phòng có kẻ lợi dụng quyền năng ấy để đi độc bá vị trí lão đại trong hắc đạo giới. Khi ấy con sẽ là mục tiêu của rất nhiều người, con sẽ bị truy lùng.
- Nguy hiểm vậy ư?
- Không chỉ nguy hiểm mà bản thân con sẽ bị biến thành con rối, bị kẻ khác điều khiển, sai khiến.
Không đợi An Thạch Thảo lên tiếng, bà cô tổ nói tiếp:
- Sở dĩ hôm nay ta đến tìm con là bởi vì gần đây, ta cảm nhận được một quyền năng vô cùng dữ dội, vì nó mà ta bị kìm lại, không thể siêu thoát được. Ta mới đến tìm con để cảnh báo với con nên cẩn thận.
Rồi An Ỷ Lan chợt nhíu chặt mày lại ho khan hai tiếng, một nửa thân dưới bà ta bỗng hóa thành đám khói xanh mờ nhạt:
- Tiểu Thảo à! Năng lực của ta sắp cạn,khi con qua tuổi, ta sẽ lại đến tìm con, khi ấy con hãy tới toàn tháp này, hồi sinh lại linh hồn của ta! Con hiểu không!
An Ỷ Lan gần như sắp hóa thành khói, cố gắng nói nốt câu cuối cùng:
- Hãy đề phòng những người bên cạnh con, họ chỉ đang lừa dối con mà thôi!
Bà cô tổ nói xong thì biến mất hoàn toàn, mọi thứ chợt rung chuyển, trời đất quay cuồng, An Thạch Thảo không sao phản ứng kịp liền vùng vẫy kêu lên:
- A....a......!!!
An Thạch Thảo hét lớn, chồm dậy khỏi mặt nước. Nhìn lại mọi thứ xung quanh, giật mình nhìn sang bên cạnh, không thấy linh hồn ấy đâu. Tất cả chỉ là mơ thôi ư? Sao cô thấy, nó lại giống thực đến kì lạ như vậy chứ. Rồi An Thạch Thảo soi mình dưới mặt nước, chợt phát hiện nơi góc trán mình có một nét chữ rất nhỏ, lóe sáng. Cô soi kĩ, phát hiện ra đó là chữ la tinh Aliess. Không phải mơ. Nó hoàn toàn là sự thực.