Tại khu mua sắm sầm uất Royal Center, An Thạch Thảo một mình chậm rãi, bước đi ngắm nhìn từng quầy hàng xa hoa lộng lẫy, bộ nào ưng cô đều mua cả. Kể như Lộ Mĩ Ái đi cùng cô thì có phải đỡ buồn hơn không. Thế mà con bé này lại kêu mệt, không muốn ra ngoài. Từ sau cái giấc mơ kì lạ kia, cô không còn gặp lại nữa. Cuộc sống yên bình khiến cô quá đỗi nhàm chán. Chỉ ăn và hưởng thụ. Bỗng chốc khiến An Thạch Thảo trở thành kẻ được bao nuôi.
******
Lúc này, tại Văn gia.....
- Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Bẩn hết y phục của tôi rồi!
Lúc này, trước dám hỗn độn của bát đĩa, bộ y phục trễ vai mỏng như tơ của Lộ Mĩ Ái bị dính một vệt dài sốt bò vang, sắc mặt của cô xấu không thể hơn:
- Tôi xin lỗi, Lộ tiểu thư, là do tôi sơ ý!
- Sơ cái con khỉ! Cô cố ý có phải không?- Lộ Mĩ Ái gắt lên, khuôn mặt hết sức hung tợn.
- Tôi..tôi đâu giám! Tiểu thư.. xin...cô....
Xoảng!!!!
Lộ Mĩ Ái một tay hất văng mọi bát đĩa trên sàn xuống, đôi mắt to trợn trừng lên, chỉ tay vào cô hầu gái:
- Cút! Mau cút đi cho tôi!
Cô hầu gái sợ hãi chạy khỏi bếp, đúng lúc Văn Tư Viễn vừa mới dậy. Anh dui mắt mơ hồ hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Mới sớm ra đã ầm ĩ cả lên!
- Tư Viễn! Người làm nhà anh giám coi thường em! Anh nhìn xem!- Vừa nói, Lộ Mĩ Ái vừa chìa cái áo ướt nhèm nước sốt ra, nũng nịu:
- Ướt hết cả áo người ta rồi!
Văn Tư Viễn thấy vậy tiến lại gần, thấy chiếc áo mỏng dính, ướt nhèm dính chặt lấy bộ ngực thoắt ẩn thoát hiện, không kiềm chế được ham muốn, đưa môi khẻ ngậm vào nơi căng tròn của cơ thể người trước mặt. Lộ Mĩ Ái khẽ rên lên một tiếng rồi đẩy Văn Tư Viễn ra, nũng nịu nói:
- Anh làm vậy, không sợ người khác thấy được sao?
Văn Tư Viễn khẽ cười một tiếng rồi bế thốc Lộ Mĩ Ái lên, chưa đến hai phút sau căn phòng của Lộ Mĩ Ái ở tầng 3 bị đạp tung, Văn Tư Viễn đáp cô ta lên giường, ham muốn giục vọng dâng cao, anh một tay xé tan bộ y phục có như không có của Lộ Mĩ Ái, đáp qua một bên, hôn ngấu nghiến vào bộ ngực căng tròn của đại mỹ nhân trước mặt. Lộ Mĩ Ái kêu lên đầy ái muội, càng kích thích ham muốn tình dục của Văn Tư Viễn lên cao. Chỉ chưa đầu một tiếng, hai cơ thể lõa lồ quấn quýt lấy nhau, mồ hôi vã ra, cùng tiếng thở dốc của nam và tiếng kêu khan của phụ nữ.
- Viễn! Làm xong chuyện này, anh đưa em đi ăn được không?
Lộ Mĩ Ái đôi mắt mê man nhìn người đàn ông trên người mình, nhỏ giọng thì thầm.
- Nếu An Thạch Thảo nhìn thấy thì sao?
Văn Tư Viễn vừa ra vào vừa thở hổn hển hỏi Lộ Mĩ Ái. Lộ Mĩ Ái cuoif khẩy:
- Em đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của cô ta, đố cô ta nhìn thấy chúng ta ấy!
- Được! Nếu em thích!- Vừa nói, Văn Tư Viễn nhấn sâu kịch liệt hơn khiến Lộ Mĩ Ái kêu lên đau đớn.
- Ưm...
Một dòng chất lỏng ấm nóng tràn ngập chỗ kín của Lộ Mĩ Ái khiến cô ta đê mê trong sung sướng. Còn Văn Tư Viễn, anh ta đang nghĩ gì, nghĩ về người đàn bà bên dưới mình hay một cô gái đang du sơn ngoạn thủy ngoài kia.
Ngoài cửa, một cô gái mặc trang phục người làm chứng kiến hết mọi thứ xảy ra trong căn phòng ấy khẽ túm lấy vạt áo:
- Lộ Mĩ Ái, cô cứ chờ xem!
*********
Dạo hết trung tâm mua sắm Royal Center, An Thạch Thảo đi lượn vài vòng, thấy hơi chán bèn ghé vào tiệm cà phê ở khu phố phía Tây mới mở, lượng khách không đông lắm. Nơi đây không khí thoáng đãng, trong lành, rất tốt cho việc thư thái đầu óc, xả streets. An Thạch Thảo vốn không thích cafe, dù cho nó ngon đến cỡ nào. Coi gọi cho mình một ấm hồng trà cùng ít điểm tâm, từ từ thưởng thức.
Nhìm xem, bầu trời thu thật đẹp. Cái đẹp ấy mang chút nắng của mù hè, mang chút lạnh của mùa đông, là sự giao thoa, dịu dàng của mùa thu. Đây có lẽ là bức tranh chiều thơ mộng và tuyệt vời nhất của mùa thu. An Thạch Thảo khuấy nhẹ tách trà nhưng không uống. Cô như đang hồi lại quá khứ xa xôi...
- Mẹ à! Mẹ có khỏe không? Có còn nhớ con không?
Đôi mắt nâu, long lanh ánh nước, lóe lên một tia sáng màu xanh:
- Con nhớ mẹ lắm! Ở nơi đây con rất nhớ mẹ!
Vì tâm trạng không tốt An Thạch Thảo toan xách đồ rời đi thì chiếc khuyên định vị trên tai tuột xuống. Cô cúi người nhặt nó lên, chợt nhớ ra cô còn một chiếc nữa. Cô khẽ vỗ đầu:
- Ai da.....Chiếc còn lại mình để trong túi áo của Tư Viễn! Sao mình bất cẩn vậy nhỉ?
Rồi An Thạch Thảo định bấm số gọi cho vị chồng sắp cưới thì đầu chợt nảy ra một suy nghĩ: " Hay mình bật định vị lên, xem anh ấy có ở gần đây không nhỉ! Tạo một bất ngờ nhỏ "
Nghĩ bụng, An Thạch Thảo rút chiếc laptop trong túi xách ra, thao tác nhanh chóng, lướt qua lại trên bàn phím một cách uyển chuyển, chỉ trong giây lát, toàn bộ màn hình hiển thị bản đồ của thành phố B, một dấu chấm đỏ chói đang dần dần di chuyển về hướng màu xanh.
" Trùng hợp quá! Tư Viễn đang đi tới quán cà phê này!"
An Thạch Thảo reo mừng trong lòng hứng khởi gấp laptop lại nhìn ra ngoài quán cà phê, thấy xa xa, có chiếc Bentley đang tiến lại, cách quán chưa đầy 50m. Cô nhanh chóng chạy núp vào một góc khuất của quán, thì bắt gặp đằng sau khóm lan, cạnh cửa ra vào sảnh 2, có một kẻ đang nhìn chằm chằm vào cô, vừa nhìn, vừa gọi điện cho ai đó. Linh tính cùng sự nhạy bén của một sát thủ mách bảo tên này chắc chắn không có ý tốt. Đúng như An Thạch Thảo nghĩ, tên đó sau khi biết được sự tồn tại của mình bị An Thạch Thảo phát hiện, bèn nhắm vào cửa sổ vụt chay.An Thạch Thảo cười, đến cái nhếch mép cũng không thèm, lạnh lẽo vén tóc mai lên:
- Tên này chán sống rồi!
******
- Lô tiểu thư, An Thạch Thảo phát hiện ra tôi rồi! Tôi phải làm sao?
- Ngươi hỏi ta phải làm sao?- Lộ Mĩ Ái nở nụ cười gian xảo:
- Để cô ta giêt chết ngươi đi!
- Cô.....
Người đàn ông đó nghiến răng kèn kẹt:
- Cô không thể đối xử với tôi như thể được!
- Tất nhiên là có rồi! Ông muốn dữ mạng sống của ông, hay con gái ông?
Lộ Mĩ Ái nở nụ cười gian xảo, khiến người đàn ông đầu dây bên kia, không ớn cũng lạnh. Phải rồi! Vì con gái, ông sẽ đánh đổi mạng sống của mình! ********
An Thạch Thảo bật một cái nhảy vụt qua cửa sổ tầng 2, thân tiếp đất, lộn một vòng btj dậy đuổi bắt kẻ bám theo mình. Tốc độ của tên đó quá nhanh, khiến cô nhiều lần mất dấu.
- Không vờn nhau với ngươi nữa!
An Thạch Thảo khẽ hừ lạnh, tốc độ tăng đột biến, bật lên không trung lộn một vòng rồi giống như tên bắn, lao trực diện vào người đang chạy phía trước.
- Khôn hồn đứng yên!
Người đàn ông nọ, không giám nhúc nhích vì lúc này đây, kề bên cổ ông ta là con giao tráng bạc sắc nhọn từng giết không ít kẻ như hắn ta, mưu mô xảo quyệt.
-Cô muốn gì?
Người đàn ông khẽ run lên hỏi. An Thạch Thảo dí sâu con dao vào cổ ông ta, vết hằn in rõ, dần dần tím lên, trực chảy máu ra.
- Kẻ nào sai ông theo dõi tôi?-An Thạch Thảo hỏi ngữ khi mang hơi lạnh.
- Muốn chém muốn giết tùy cô!
Đúng vậy. Ông ấy cũng ham sống lắm chứ! Ông ấy là vì mạng sống của con gái mình mới phải làm cái việc nguy hiểm này. Người đàn ông khẽ động đậy, một tấm ảnh từ trong túi ông ta bỗng rơi xuống chân An Thạch Thảo. Cô nhìn bức ảnh khẽ nhíu mày. Trong bức ảnh là một cô bé thoạt 10 tuổi, mắt to, mũi nhỏ, môi chúm chím, tóc tết hai bên, trông vô cùng đáng yêu.
- Đó là con gái ông?
An Thạch Thảo hỏi, người đàn ông run run trả lời:
- Cô...cô muốn giết thì giết đi! Đừng hỏi nhiều. Lão già đây đã ngần này tuổi đầu, không sợ mấy đứa nhóc như cô đâu!
Một luồng gió lạnh chợt thổi qua, người đàn ông thầm nghĩ, chắc mình chết rồi. Có lẽ mình đang ở địa ngục. Người đàn ông thở dài não nề.
- Mau cút đi!
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, khiến người ta không lạnh mà chợt run bần bật. Người đàn ông trố mắt lên nhìn con dao đã bị An Thạch Thảo cất vào túi, rồi ngạc nhiên nhìn cô quay người dời đi. Ông ta khẽ ú ớ:
- Cô....
- Mau cút đi!- An Thạch Thảo lặp lại lời nói- Cút càng xa càng tốt! Tôi không muốn cướp đi người thân của những đứa trẻ vô tội!
- Cô...cô chẳng phải là sát thủ hay sao? Là kẻ mà chỉ cần động đến cô, cô sẽ không tha?
- Tôi không giết người vô tội, lại càng không phá hoại hạnh phúc của đứa trẻ khác. Huống hồ ông chưa làm gì tôi!
Người đàn ông đứng trơ tại chỗ nhìn bóng của cô gái nọ dần khuất mất, sau cùng ông ta cố nói thật lớn:
- An tiểu thư, tuyệt đối cẩn thận vói những người bên cạnh!- Ông ta thấy bóng của cô dừng lại một chút sau đó, dứt khoát đi tiếp.
" Tôi nợ cô một mạng!"
An Thạch Thảo nhanh chân tiến về quán cà phê, đã thấy chiếc Bentley đỗ sẵn ở gần đó, cô ôm đầu thầm than: " Mất hết cả bất ngờ!" Lúc đi vào không để ý, đến bây giờ mới thấy quán cà phê này thật thất thường. Nhân viên phục vụ rất ít, nhân viên ở quầy không thấy đâu, bày trí ở sảnh một tuy không nhiều đồ nhưng những thứ ở đây lại vô cùng xa xỉ và đặc biệt. "Chẳng khác nào một cái lồng chim...,khoan đã...lồng chim..."An Thạch Thảo mặt chợt biến sắc nghiêm trọng." Không ổn rồi, đây có lẽ là một cái bẫy". Suy nghĩ vừa dứt, lập tức, một viên đạn bay sượt qua người cô, cắm sau vào bức tường trước mặt.
- Khỉ thật!
An Thạch Thảo nhón chân bật lên bóng đèn trùn giữa sảnh quán rồi đu mạnh, thoáng cái đã đứng trên hành lang tầng 2. Cô vội vã chạy đi tìm Văn Tư Viễn, chạy hết phòng này đến phòng khác mà cô không thấy anh đâu. Bên dưới sảnh chính vì tiếng súng mà náo loạn, người người chen chúc nhau chạy ra, la lối om sòm.
- Đứ yên!
Một khẩu súng bắn tỉa chĩa vào gáy của An Thạch Thảo, lên nòng chuẩn bị bắn thì....
Bụp!!!!
An Thạch Thảo, chân xoay 360°, một cước đá xoáy vào mũi tên kia, chuẩn xác đến mức kinh ngạc. Tên áo đen ăn trọn cú đá, văng ra khỏi lan can, rơi xuống tầng 1, không những nát mặt tiền mà còn nát cả mông. Hắn rên lên một tiếng, gục tại chỗ. Thấy càng ngày càng có nhiều tên cầm súng chạy vào, An Thạch Thảo càng hành động nhanh hơn nữa, tốc độ tối đa chạy đi đạp cửa từng phòng một, tìm Văn Tư Viễn. Đến cuối hành lang của tầng 2, cos 3 tên không biết từ đâu xông tới, nã đạn liên tục về phía An Thạch Thảo. Vì là súng giảm thanh nên cô rất khó xác định hướng bay của đạn. Cô núp gọn vào một góc tường, bên cạnh là cửa sổ. Hoặc là cô một mình đối đầu với đám áo đen kia để cứu Văn Tư Viễn, hoặc là cô nhảy khỏi cửa sổ để thoát đi sự truy lùng của bọn chúng. Nhưng cô đâu thể bỏ người cô yêu ở lại đây được, nghĩ bụng An Thạch Thảo bước ra khỏi góc tường, lao nhanh về phía ba tên áo đen kia, nhanh nhẹn né những viên đạn bay như mưa kia, bật cao, một đòn nhắm chúng tên gần nhất, dáng chân xuống đầu hắn, bất tỉnh nhân sự, khẩu súng rơi ra, cô còn chẳng buồn nhặt lên, đưa chân trước lên, xoay 360° quét ngã hai tên còn lại, dùng tay ghì một lực mạnh, bẻ gãy cổ hai tên còn lại. Xử lí xong ba tên, cô toan chạy đi tìn Văn Tư Viễn thì bắt gặp hai hình bóng quen thuộc nọ, qua ổ của sổ trước mắt, đang dìu nhau thắm thiết đi về chiếc Bentley. An Thạch Thảo, cô nhất thời đờ người ra, câu nói của bà cô tổ An Ỷ Lan cùng lời nói của người đàn ông nọ vang lên trong đầu cô:
" Cẩn thận với những người bên cạnh!"
- Không!
An Thạch Thảo ôm đầu kêu lên. Là do cô quá đa nghi hay đó là sự thật. Không. Một người là chị em tốt của cô suốt mười mấy năm qua, một người là vị hôn phu của cô, tại sao cô phải nghi ngờ họ. Cô xấu xa quá.
Tại khu mua sắm sầm uất Royal Center, An Thạch Thảo một mình chậm rãi, bước đi ngắm nhìn từng quầy hàng xa hoa lộng lẫy, bộ nào ưng cô đều mua cả. Kể như Lộ Mĩ Ái đi cùng cô thì có phải đỡ buồn hơn không. Thế mà con bé này lại kêu mệt, không muốn ra ngoài. Từ sau cái giấc mơ kì lạ kia, cô không còn gặp lại nữa. Cuộc sống yên bình khiến cô quá đỗi nhàm chán. Chỉ ăn và hưởng thụ. Bỗng chốc khiến An Thạch Thảo trở thành kẻ được bao nuôi.
Lúc này, tại Văn gia.....
- Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Bẩn hết y phục của tôi rồi!
Lúc này, trước dám hỗn độn của bát đĩa, bộ y phục trễ vai mỏng như tơ của Lộ Mĩ Ái bị dính một vệt dài sốt bò vang, sắc mặt của cô xấu không thể hơn:
- Tôi xin lỗi, Lộ tiểu thư, là do tôi sơ ý!
- Sơ cái con khỉ! Cô cố ý có phải không?- Lộ Mĩ Ái gắt lên, khuôn mặt hết sức hung tợn.
- Tôi..tôi đâu giám! Tiểu thư.. xin...cô....
Xoảng!!!!
Lộ Mĩ Ái một tay hất văng mọi bát đĩa trên sàn xuống, đôi mắt to trợn trừng lên, chỉ tay vào cô hầu gái:
- Cút! Mau cút đi cho tôi!
Cô hầu gái sợ hãi chạy khỏi bếp, đúng lúc Văn Tư Viễn vừa mới dậy. Anh dui mắt mơ hồ hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Mới sớm ra đã ầm ĩ cả lên!
- Tư Viễn! Người làm nhà anh giám coi thường em! Anh nhìn xem!- Vừa nói, Lộ Mĩ Ái vừa chìa cái áo ướt nhèm nước sốt ra, nũng nịu:
- Ướt hết cả áo người ta rồi!
Văn Tư Viễn thấy vậy tiến lại gần, thấy chiếc áo mỏng dính, ướt nhèm dính chặt lấy bộ ngực thoắt ẩn thoát hiện, không kiềm chế được ham muốn, đưa môi khẻ ngậm vào nơi căng tròn của cơ thể người trước mặt. Lộ Mĩ Ái khẽ rên lên một tiếng rồi đẩy Văn Tư Viễn ra, nũng nịu nói:
- Anh làm vậy, không sợ người khác thấy được sao?
Văn Tư Viễn khẽ cười một tiếng rồi bế thốc Lộ Mĩ Ái lên, chưa đến hai phút sau căn phòng của Lộ Mĩ Ái ở tầng bị đạp tung, Văn Tư Viễn đáp cô ta lên giường, ham muốn giục vọng dâng cao, anh một tay xé tan bộ y phục có như không có của Lộ Mĩ Ái, đáp qua một bên, hôn ngấu nghiến vào bộ ngực căng tròn của đại mỹ nhân trước mặt. Lộ Mĩ Ái kêu lên đầy ái muội, càng kích thích ham muốn tình dục của Văn Tư Viễn lên cao. Chỉ chưa đầu một tiếng, hai cơ thể lõa lồ quấn quýt lấy nhau, mồ hôi vã ra, cùng tiếng thở dốc của nam và tiếng kêu khan của phụ nữ.
- Viễn! Làm xong chuyện này, anh đưa em đi ăn được không?
Lộ Mĩ Ái đôi mắt mê man nhìn người đàn ông trên người mình, nhỏ giọng thì thầm.
- Nếu An Thạch Thảo nhìn thấy thì sao?
Văn Tư Viễn vừa ra vào vừa thở hổn hển hỏi Lộ Mĩ Ái. Lộ Mĩ Ái cuoif khẩy:
- Em đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của cô ta, đố cô ta nhìn thấy chúng ta ấy!
- Được! Nếu em thích!- Vừa nói, Văn Tư Viễn nhấn sâu kịch liệt hơn khiến Lộ Mĩ Ái kêu lên đau đớn.
- Ưm...
Một dòng chất lỏng ấm nóng tràn ngập chỗ kín của Lộ Mĩ Ái khiến cô ta đê mê trong sung sướng. Còn Văn Tư Viễn, anh ta đang nghĩ gì, nghĩ về người đàn bà bên dưới mình hay một cô gái đang du sơn ngoạn thủy ngoài kia.
Ngoài cửa, một cô gái mặc trang phục người làm chứng kiến hết mọi thứ xảy ra trong căn phòng ấy khẽ túm lấy vạt áo:
- Lộ Mĩ Ái, cô cứ chờ xem!Dạo hết trung tâm mua sắm Royal Center, An Thạch Thảo đi lượn vài vòng, thấy hơi chán bèn ghé vào tiệm cà phê ở khu phố phía Tây mới mở, lượng khách không đông lắm. Nơi đây không khí thoáng đãng, trong lành, rất tốt cho việc thư thái đầu óc, xả streets. An Thạch Thảo vốn không thích cafe, dù cho nó ngon đến cỡ nào. Coi gọi cho mình một ấm hồng trà cùng ít điểm tâm, từ từ thưởng thức.
Nhìm xem, bầu trời thu thật đẹp. Cái đẹp ấy mang chút nắng của mù hè, mang chút lạnh của mùa đông, là sự giao thoa, dịu dàng của mùa thu. Đây có lẽ là bức tranh chiều thơ mộng và tuyệt vời nhất của mùa thu. An Thạch Thảo khuấy nhẹ tách trà nhưng không uống. Cô như đang hồi lại quá khứ xa xôi...
- Mẹ à! Mẹ có khỏe không? Có còn nhớ con không?
Đôi mắt nâu, long lanh ánh nước, lóe lên một tia sáng màu xanh:
- Con nhớ mẹ lắm! Ở nơi đây con rất nhớ mẹ!
Vì tâm trạng không tốt An Thạch Thảo toan xách đồ rời đi thì chiếc khuyên định vị trên tai tuột xuống. Cô cúi người nhặt nó lên, chợt nhớ ra cô còn một chiếc nữa. Cô khẽ vỗ đầu:
- Ai da.....Chiếc còn lại mình để trong túi áo của Tư Viễn! Sao mình bất cẩn vậy nhỉ?
Rồi An Thạch Thảo định bấm số gọi cho vị chồng sắp cưới thì đầu chợt nảy ra một suy nghĩ: " Hay mình bật định vị lên, xem anh ấy có ở gần đây không nhỉ! Tạo một bất ngờ nhỏ "
Nghĩ bụng, An Thạch Thảo rút chiếc laptop trong túi xách ra, thao tác nhanh chóng, lướt qua lại trên bàn phím một cách uyển chuyển, chỉ trong giây lát, toàn bộ màn hình hiển thị bản đồ của thành phố B, một dấu chấm đỏ chói đang dần dần di chuyển về hướng màu xanh.
" Trùng hợp quá! Tư Viễn đang đi tới quán cà phê này!"
An Thạch Thảo reo mừng trong lòng hứng khởi gấp laptop lại nhìn ra ngoài quán cà phê, thấy xa xa, có chiếc Bentley đang tiến lại, cách quán chưa đầy m. Cô nhanh chóng chạy núp vào một góc khuất của quán, thì bắt gặp đằng sau khóm lan, cạnh cửa ra vào sảnh , có một kẻ đang nhìn chằm chằm vào cô, vừa nhìn, vừa gọi điện cho ai đó. Linh tính cùng sự nhạy bén của một sát thủ mách bảo tên này chắc chắn không có ý tốt. Đúng như An Thạch Thảo nghĩ, tên đó sau khi biết được sự tồn tại của mình bị An Thạch Thảo phát hiện, bèn nhắm vào cửa sổ vụt chay.An Thạch Thảo cười, đến cái nhếch mép cũng không thèm, lạnh lẽo vén tóc mai lên:
- Tên này chán sống rồi!
- Lô tiểu thư, An Thạch Thảo phát hiện ra tôi rồi! Tôi phải làm sao?
- Ngươi hỏi ta phải làm sao?- Lộ Mĩ Ái nở nụ cười gian xảo:
- Để cô ta giêt chết ngươi đi!
- Cô.....
Người đàn ông đó nghiến răng kèn kẹt:
- Cô không thể đối xử với tôi như thể được!
- Tất nhiên là có rồi! Ông muốn dữ mạng sống của ông, hay con gái ông?
Lộ Mĩ Ái nở nụ cười gian xảo, khiến người đàn ông đầu dây bên kia, không ớn cũng lạnh. Phải rồi! Vì con gái, ông sẽ đánh đổi mạng sống của mình!
An Thạch Thảo bật một cái nhảy vụt qua cửa sổ tầng , thân tiếp đất, lộn một vòng btj dậy đuổi bắt kẻ bám theo mình. Tốc độ của tên đó quá nhanh, khiến cô nhiều lần mất dấu.
- Không vờn nhau với ngươi nữa!
An Thạch Thảo khẽ hừ lạnh, tốc độ tăng đột biến, bật lên không trung lộn một vòng rồi giống như tên bắn, lao trực diện vào người đang chạy phía trước.
- Khôn hồn đứng yên!
Người đàn ông nọ, không giám nhúc nhích vì lúc này đây, kề bên cổ ông ta là con giao tráng bạc sắc nhọn từng giết không ít kẻ như hắn ta, mưu mô xảo quyệt.
-Cô muốn gì?
Người đàn ông khẽ run lên hỏi. An Thạch Thảo dí sâu con dao vào cổ ông ta, vết hằn in rõ, dần dần tím lên, trực chảy máu ra.
- Kẻ nào sai ông theo dõi tôi?-An Thạch Thảo hỏi ngữ khi mang hơi lạnh.
- Muốn chém muốn giết tùy cô!
Đúng vậy. Ông ấy cũng ham sống lắm chứ! Ông ấy là vì mạng sống của con gái mình mới phải làm cái việc nguy hiểm này. Người đàn ông khẽ động đậy, một tấm ảnh từ trong túi ông ta bỗng rơi xuống chân An Thạch Thảo. Cô nhìn bức ảnh khẽ nhíu mày. Trong bức ảnh là một cô bé thoạt tuổi, mắt to, mũi nhỏ, môi chúm chím, tóc tết hai bên, trông vô cùng đáng yêu.
- Đó là con gái ông?
An Thạch Thảo hỏi, người đàn ông run run trả lời:
- Cô...cô muốn giết thì giết đi! Đừng hỏi nhiều. Lão già đây đã ngần này tuổi đầu, không sợ mấy đứa nhóc như cô đâu!
Một luồng gió lạnh chợt thổi qua, người đàn ông thầm nghĩ, chắc mình chết rồi. Có lẽ mình đang ở địa ngục. Người đàn ông thở dài não nề.
- Mau cút đi!
Một thanh âm lạnh lẽo vang lên, khiến người ta không lạnh mà chợt run bần bật. Người đàn ông trố mắt lên nhìn con dao đã bị An Thạch Thảo cất vào túi, rồi ngạc nhiên nhìn cô quay người dời đi. Ông ta khẽ ú ớ:
- Cô....
- Mau cút đi!- An Thạch Thảo lặp lại lời nói- Cút càng xa càng tốt! Tôi không muốn cướp đi người thân của những đứa trẻ vô tội!
- Cô...cô chẳng phải là sát thủ hay sao? Là kẻ mà chỉ cần động đến cô, cô sẽ không tha?
- Tôi không giết người vô tội, lại càng không phá hoại hạnh phúc của đứa trẻ khác. Huống hồ ông chưa làm gì tôi!
Người đàn ông đứng trơ tại chỗ nhìn bóng của cô gái nọ dần khuất mất, sau cùng ông ta cố nói thật lớn:
- An tiểu thư, tuyệt đối cẩn thận vói những người bên cạnh!- Ông ta thấy bóng của cô dừng lại một chút sau đó, dứt khoát đi tiếp.
" Tôi nợ cô một mạng!"
An Thạch Thảo nhanh chân tiến về quán cà phê, đã thấy chiếc Bentley đỗ sẵn ở gần đó, cô ôm đầu thầm than: " Mất hết cả bất ngờ!" Lúc đi vào không để ý, đến bây giờ mới thấy quán cà phê này thật thất thường. Nhân viên phục vụ rất ít, nhân viên ở quầy không thấy đâu, bày trí ở sảnh một tuy không nhiều đồ nhưng những thứ ở đây lại vô cùng xa xỉ và đặc biệt. "Chẳng khác nào một cái lồng chim...,khoan đã...lồng chim..."An Thạch Thảo mặt chợt biến sắc nghiêm trọng." Không ổn rồi, đây có lẽ là một cái bẫy". Suy nghĩ vừa dứt, lập tức, một viên đạn bay sượt qua người cô, cắm sau vào bức tường trước mặt.
- Khỉ thật!
An Thạch Thảo nhón chân bật lên bóng đèn trùn giữa sảnh quán rồi đu mạnh, thoáng cái đã đứng trên hành lang tầng . Cô vội vã chạy đi tìm Văn Tư Viễn, chạy hết phòng này đến phòng khác mà cô không thấy anh đâu. Bên dưới sảnh chính vì tiếng súng mà náo loạn, người người chen chúc nhau chạy ra, la lối om sòm.
- Đứ yên!
Một khẩu súng bắn tỉa chĩa vào gáy của An Thạch Thảo, lên nòng chuẩn bị bắn thì....
Bụp!!!!
An Thạch Thảo, chân xoay °, một cước đá xoáy vào mũi tên kia, chuẩn xác đến mức kinh ngạc. Tên áo đen ăn trọn cú đá, văng ra khỏi lan can, rơi xuống tầng , không những nát mặt tiền mà còn nát cả mông. Hắn rên lên một tiếng, gục tại chỗ. Thấy càng ngày càng có nhiều tên cầm súng chạy vào, An Thạch Thảo càng hành động nhanh hơn nữa, tốc độ tối đa chạy đi đạp cửa từng phòng một, tìm Văn Tư Viễn. Đến cuối hành lang của tầng , cos tên không biết từ đâu xông tới, nã đạn liên tục về phía An Thạch Thảo. Vì là súng giảm thanh nên cô rất khó xác định hướng bay của đạn. Cô núp gọn vào một góc tường, bên cạnh là cửa sổ. Hoặc là cô một mình đối đầu với đám áo đen kia để cứu Văn Tư Viễn, hoặc là cô nhảy khỏi cửa sổ để thoát đi sự truy lùng của bọn chúng. Nhưng cô đâu thể bỏ người cô yêu ở lại đây được, nghĩ bụng An Thạch Thảo bước ra khỏi góc tường, lao nhanh về phía ba tên áo đen kia, nhanh nhẹn né những viên đạn bay như mưa kia, bật cao, một đòn nhắm chúng tên gần nhất, dáng chân xuống đầu hắn, bất tỉnh nhân sự, khẩu súng rơi ra, cô còn chẳng buồn nhặt lên, đưa chân trước lên, xoay ° quét ngã hai tên còn lại, dùng tay ghì một lực mạnh, bẻ gãy cổ hai tên còn lại. Xử lí xong ba tên, cô toan chạy đi tìn Văn Tư Viễn thì bắt gặp hai hình bóng quen thuộc nọ, qua ổ của sổ trước mắt, đang dìu nhau thắm thiết đi về chiếc Bentley. An Thạch Thảo, cô nhất thời đờ người ra, câu nói của bà cô tổ An Ỷ Lan cùng lời nói của người đàn ông nọ vang lên trong đầu cô:
" Cẩn thận với những người bên cạnh!"
- Không!
An Thạch Thảo ôm đầu kêu lên. Là do cô quá đa nghi hay đó là sự thật. Không. Một người là chị em tốt của cô suốt mười mấy năm qua, một người là vị hôn phu của cô, tại sao cô phải nghi ngờ họ. Cô xấu xa quá.