Khi đằng Đông ửng hồng cũng là lúc Vy mệt mỏi tỉnh giấc. Cả đêm hôm qua cô trằn trọc không ngủ được, trong miệng lúc nào cũng thầm nhẩm lại cho thuộc phần trình bày của mình để hom nay không phải vướng mắc gì làm hỏng buổi lễ long trọng này. Làm MC vất vả ghê! Cô dến gần chiếc tủ màu trắng, lấy ra chiếc váy mà Lam gửi hôm trước. Chiếc váy màu trắng tinh khôi dài tới đầu gối, bó sát eo bằng một dải ruy- băng màu đỏ, đuôi váy in vân hoa, đính trong đó là những hạt cườm nhỏ. Cô đeo sợi dây chuyền mà Lam tặng. Đôi giày búp bê màu trắng, có quai, ở giữa là một chiếc nơ cùng màu có gắn những viên đá nhỏ trong suốt. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ. Chiếc bờm vải màu trắng làm điểm nhấn cho mái tóc dài ngang lưng màu nâu hạt dẻ. Cô bước xuống, căn nhà yên tĩnh lạ thường. Ba cô đi công tác những 2 tháng nữa mới về, còn người giúp việc thì xin phép những 3 tuần nữa mới lại tới. Giờ đây cô chỉ có một mình,bỗng dưng lại thấy nhớ bóng hình quen thuộc mà giờ sao xa cách quá! Chiếc xe mang hình bóng cô đi xa dần và rồi mất hút khỏi đôi mắt của một người. Áo sơ mi đen, quần thun đen và chiếc mũ cùng màu. Là...?
......................................................................
Chiếc xe dưng lại tại một khách sạn siêu lớn. Thảm đỏ được trải dài từ cổng vào trong. Sân khấu khá lớn. ở dưới là hơn trăm bàn tiệc lớn. Vy vừa bước vào thì một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, mái tóc bạc trắng, đôi mắt nghiêm nghị và uy quyền đến trước mặt Vy, hỏi:
- Cô là Phương Hạ Vy, MC của bữa tiệc này, đúng chứ?
- Dạ, vâng- Vy nhìn vào đôi mắt của ông lão, lòng đâm ra lo sợ vẩn vơ, cô đáp nhỏ
- Tiểu thư Tuệ Lam nói cô đến cánh gà của sân khấu chuẩn bị, 15' nữa buổi lễ chính thức được bắt đầu
- Vâng - Vy khẽ đáp rồi chạy đi, biến mất khỏi đám đông
Sau một hồi dặn dò kí càng. Mẹ Lam cười tươi đưa cho Vy chiếc micro, rồi nói:
-Bác tin con sẽ làm tốt
-dạ_Vy cười đáp lại nụ cười của người bác gái hiền lành mà cô luôn kính trọng. Cô mồ côi mẹ từ nhỏ, tình yêu vô bờ bến của cha làm cô rất vui, nhưng nó vẫn chưa đủ. Vì vậy cô rất ngưỡng mộ Lam khi cô bé có một người mẹ tuyệt vời vậy. Mẹ Lam vỗ vai Vy rồi kêu cô ra sân khấu
Vy bước lên sân khấu. Khách dự tiệc bên dưới toàn những người có máu mặt trong thành phố, có cả những tay nhà báo chuyên săn tin nữa. Lần này cô có sai, dù chỉ một lỗi nhỏ thôi cũng đủ làm người nổi tiếng rồi. Nhờ cả tối hôm qua "thao thức" để tập luyện nên cô làm khá tốt phần trình bày của mình. Cô nhẹ nhõm thốt ra câu cuộc cùng của mình:
-Sau đây xin mời 2 nhân vật chính của chúng ta bước lên sân khấu với lời hứa mãi bên nhau.
Tèn ten ten ten ....
Tiếng nhạc nổi lên cùng tiếng vỗ tay của khách dự lễ. Lam khoác tay Đăng tiến vào lễ đài. Đăng mặc bộ vét màu trắng, mái tóc màu vàng kim được vuốt keo hất ngược trông rất bảnh. Cặp kính cận tạm thời nghỉ ngơi. Trông cậu hôm nay thật phong cách. Chỉ có điều, khuôn mặt cậu trầm tư, có vẻ không vui. Đứng cạnh cậu, Lam mặc 1 chiếc váy màu xanh ngọc, xòe lớn . Váy gam màu xanh trong xếp tầng trẻ trung, mềm mại.Trang phục giống như công chúa rất phù hợp với phong cách nữ tính, dễ thương còn được nhấn nhá họa tiết 3D ở thân áo. Ở eo được thắt nhẹ nhàng với một chiếc nơ màu hồng sữa điểm tô thêm cho chiếc váy. Kiểu tóc xoăn nhẹ, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên vẻ thiên thần , nhấn mắt sâu và môi quyến rũ. Lam vẫn đeo sợi dây chuyền tình bạn của cô và Vy. Những lọn tóc xoăn màu hạt dẻ dưới ánh đèn huyền ảo trông thật rực rỡ.
Trông cô thật tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu. Đi được chừng mươi bước, Đăng bỗng đứng lại, nụ cười trên môi Lam vụt tắt. Tiếng vỗ tay cũng im bặt. Mặt ba của Đăng tối sầm lại. Mọi người nhốn nháo:
-Sao vậy?
-Chuyện gì vậy?
.....
Đăng bỗng hét lên:
-Đủ rồi. Giả dối. ! buổi lễ giả dối . Buổi lễ này hoàn toàn không tự nguyện. Tôi không yêu Lam - Rồi cậu đưa tay, chỉ về Vy - Đó mới là người tôi yêu.
Mọi người nhốn nháo, ánh mắt đều dồn về phía Vy, Lam và Đăng. Lam giựt chiếc dây chuyền ra, ném xuống đất rồi bỏ chạy, dòng lệ trên khóe mắt bỗng tuôn trào. Vy chạy xuống, nhặt sợi dây chuyền rồi đuổi theo Lam, Vừa chạy vừa hét lớn:
- LAM, LAM, đợi với!
Đăng cũng đứng im một hồi lâu, cúi mặt, có vẻ hối hận về câu nói của mình. Sau đó, cậu đút tay vào túi quần quay đi. Ba của Đăng mặt hừng hực sát khí bước ra khỏi bữa tiệc. Cả hội trường nhốn nháo, khách tham dự xì xào bàn tán. Lũ báo chí thì liên tục bấm máy chụp ảnh
.....
( ảnh của Lam- hình ảnh mang tính chất minh họa)
Khi đằng Đông ửng hồng cũng là lúc Vy mệt mỏi tỉnh giấc. Cả đêm hôm qua cô trằn trọc không ngủ được, trong miệng lúc nào cũng thầm nhẩm lại cho thuộc phần trình bày của mình để hom nay không phải vướng mắc gì làm hỏng buổi lễ long trọng này. Làm MC vất vả ghê! Cô dến gần chiếc tủ màu trắng, lấy ra chiếc váy mà Lam gửi hôm trước. Chiếc váy màu trắng tinh khôi dài tới đầu gối, bó sát eo bằng một dải ruy- băng màu đỏ, đuôi váy in vân hoa, đính trong đó là những hạt cườm nhỏ. Cô đeo sợi dây chuyền mà Lam tặng. Đôi giày búp bê màu trắng, có quai, ở giữa là một chiếc nơ cùng màu có gắn những viên đá nhỏ trong suốt. Khuôn mặt được trang điểm nhẹ. Chiếc bờm vải màu trắng làm điểm nhấn cho mái tóc dài ngang lưng màu nâu hạt dẻ. Cô bước xuống, căn nhà yên tĩnh lạ thường. Ba cô đi công tác những tháng nữa mới về, còn người giúp việc thì xin phép những tuần nữa mới lại tới. Giờ đây cô chỉ có một mình,bỗng dưng lại thấy nhớ bóng hình quen thuộc mà giờ sao xa cách quá! Chiếc xe mang hình bóng cô đi xa dần và rồi mất hút khỏi đôi mắt của một người. Áo sơ mi đen, quần thun đen và chiếc mũ cùng màu. Là...?
......................................................................
Chiếc xe dưng lại tại một khách sạn siêu lớn. Thảm đỏ được trải dài từ cổng vào trong. Sân khấu khá lớn. ở dưới là hơn trăm bàn tiệc lớn. Vy vừa bước vào thì một người đàn ông trung niên khoảng tuổi, mái tóc bạc trắng, đôi mắt nghiêm nghị và uy quyền đến trước mặt Vy, hỏi:
- Cô là Phương Hạ Vy, MC của bữa tiệc này, đúng chứ?
- Dạ, vâng- Vy nhìn vào đôi mắt của ông lão, lòng đâm ra lo sợ vẩn vơ, cô đáp nhỏ
- Tiểu thư Tuệ Lam nói cô đến cánh gà của sân khấu chuẩn bị, ' nữa buổi lễ chính thức được bắt đầu
- Vâng - Vy khẽ đáp rồi chạy đi, biến mất khỏi đám đông
Sau một hồi dặn dò kí càng. Mẹ Lam cười tươi đưa cho Vy chiếc micro, rồi nói:
-Bác tin con sẽ làm tốt
-dạ_Vy cười đáp lại nụ cười của người bác gái hiền lành mà cô luôn kính trọng. Cô mồ côi mẹ từ nhỏ, tình yêu vô bờ bến của cha làm cô rất vui, nhưng nó vẫn chưa đủ. Vì vậy cô rất ngưỡng mộ Lam khi cô bé có một người mẹ tuyệt vời vậy. Mẹ Lam vỗ vai Vy rồi kêu cô ra sân khấu
Vy bước lên sân khấu. Khách dự tiệc bên dưới toàn những người có máu mặt trong thành phố, có cả những tay nhà báo chuyên săn tin nữa. Lần này cô có sai, dù chỉ một lỗi nhỏ thôi cũng đủ làm người nổi tiếng rồi. Nhờ cả tối hôm qua "thao thức" để tập luyện nên cô làm khá tốt phần trình bày của mình. Cô nhẹ nhõm thốt ra câu cuộc cùng của mình:
-Sau đây xin mời nhân vật chính của chúng ta bước lên sân khấu với lời hứa mãi bên nhau.
Tèn ten ten ten ....
Tiếng nhạc nổi lên cùng tiếng vỗ tay của khách dự lễ. Lam khoác tay Đăng tiến vào lễ đài. Đăng mặc bộ vét màu trắng, mái tóc màu vàng kim được vuốt keo hất ngược trông rất bảnh. Cặp kính cận tạm thời nghỉ ngơi. Trông cậu hôm nay thật phong cách. Chỉ có điều, khuôn mặt cậu trầm tư, có vẻ không vui. Đứng cạnh cậu, Lam mặc chiếc váy màu xanh ngọc, xòe lớn . Váy gam màu xanh trong xếp tầng trẻ trung, mềm mại.Trang phục giống như công chúa rất phù hợp với phong cách nữ tính, dễ thương còn được nhấn nhá họa tiết D ở thân áo. Ở eo được thắt nhẹ nhàng với một chiếc nơ màu hồng sữa điểm tô thêm cho chiếc váy. Kiểu tóc xoăn nhẹ, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên vẻ thiên thần , nhấn mắt sâu và môi quyến rũ. Lam vẫn đeo sợi dây chuyền tình bạn của cô và Vy. Những lọn tóc xoăn màu hạt dẻ dưới ánh đèn huyền ảo trông thật rực rỡ.
Trông cô thật tỏa sáng dưới ánh đèn sân khấu. Đi được chừng mươi bước, Đăng bỗng đứng lại, nụ cười trên môi Lam vụt tắt. Tiếng vỗ tay cũng im bặt. Mặt ba của Đăng tối sầm lại. Mọi người nhốn nháo:
-Sao vậy?
-Chuyện gì vậy?
.....
Đăng bỗng hét lên:
-Đủ rồi. Giả dối. ! buổi lễ giả dối . Buổi lễ này hoàn toàn không tự nguyện. Tôi không yêu Lam - Rồi cậu đưa tay, chỉ về Vy - Đó mới là người tôi yêu.
Mọi người nhốn nháo, ánh mắt đều dồn về phía Vy, Lam và Đăng. Lam giựt chiếc dây chuyền ra, ném xuống đất rồi bỏ chạy, dòng lệ trên khóe mắt bỗng tuôn trào. Vy chạy xuống, nhặt sợi dây chuyền rồi đuổi theo Lam, Vừa chạy vừa hét lớn:
- LAM, LAM, đợi với!
Đăng cũng đứng im một hồi lâu, cúi mặt, có vẻ hối hận về câu nói của mình. Sau đó, cậu đút tay vào túi quần quay đi. Ba của Đăng mặt hừng hực sát khí bước ra khỏi bữa tiệc. Cả hội trường nhốn nháo, khách tham dự xì xào bàn tán. Lũ báo chí thì liên tục bấm máy chụp ảnh
.....
( ảnh của Lam- hình ảnh mang tính chất minh họa)