Đưa mắt nhìn theo cho đến khi khuất dạng, Chưởng Trung Thư tán nhân chắt lưỡi, tán dương Vũ Văn Đức Chính không tiếc lời.
- Quả là đóa kỳ hoa của võ lâm đương đại, trăm năm khó gặp. Tuyệt nghệ này ta e sau này không ai bằng được Vũ Văn đệ, hậu duệ của Vũ Văn lầu chủ.
Họa Điểm tán nhân cũng nói :
- Hổ phụ sinh hổ tử. Tiếc cho Vũ Văn lầu chủ thời gian oanh liệt không kéo dào được bao lâu, bằng không bọn Nhất Thiên bang làm sao dám ho hết kia chứ.
Mọi người còn đang nhất mực tán dương, thì nghe Âm Phong tán nhân thở dài một hơi và nói :
- Vũ Văn tiểu lão đệ vội đi quá, khiến cho ta không sao hỏi thêm được nhiều. Bằng không ta có thể nói được ai là kẻ đã gây huyết án toàn gia nhà Vũ Văn lầu chủ được rồi. Tiếc thật!
Nghe lão Âm Phong tán nhân nói thế, Độc Tửu tán nhân thảng thốt kêu lên :
- Làm sao lão biết được, lão Kỳ? Còn nữa, nếu lão biết, sao lúc nãy lão lại không nói ra? Giờ lại nói là tiếc là tiếc làm sao chứ?
Thấy lão Độc Tửu tán nhân làm dữ, Chưởng Trung Thư tán nhân liền can ngăn và nói :
- Coi lão Tửu kìa! Không phải lão Tửu vừa bảo là lão Kỳ còn muốn hỏi thêm ở tiểu lão đệ hay sao? Lão vẫn tánh nào tật nấy, không bỏ được sao, lão túy lúy bét nhè kia?
Nhớ lại, đúng là lão Kỳ đã có nói thế thật nên khi lão Thư gọi lão là lão túy lúy bét nhè, lão Tửu nào dám giận. Đã thế, lão Tửu còn dịu giọng hỏi :
- Thế lão Kỳ muốn hỏi gì sao?
Mọi người đều chờ nghe, xem lão Âm Phong tán nhân giải thích làm sao? Thế là Âm Phong tán nhân đành phải nói :
- Chư vị huynh đệ thử nhớ lại coi, Vũ Văn lầu chủ cùng toàn gia bị thảm sát trước việc của bọn ta là bao lâu nào?
Lão Họa đáp ngay :
- Ta cũng đã tính rồi, đó là hai năm! Rồi sao? Có việc gì liên quan không?
Âm Phong tán nhân giải thích :
- Nếu cho đó là hành vi của lão Cầm thì huynh đệ nghĩ sao?
Mọi người bất giác động tâm, cùng ngẫm nghĩ đến khía cạnh này. Riêng Hàn Nhược Thuyên và Liễu Hà Như thì có biết gì đến chuyện xưa, nên hai người chỉ biết kinh nghi, đứng không yên, hết nhìn tán nhân này đến tán nhân khác. Chờ xem bọn lão thành này nghĩ sao, suy đoán ra sao?
Được một lúc Chưởng Trung Thư tán nhân liền nói :
- Cũng có thể là đúng mà cũng có thể là sai.
- Sao lạ vậy lão Thư? Đúng là đúng, mà không đúng chứ! Bộ lão Thư đọc sách nhiều quá rồi đâm ra quẩn hay sao vậy?
Không chấp nhất lời lão Họa vừa nói, vì xét ra dường như lão Họa rất quan tâm đến sư đệ của lão là Vũ Văn Đức Chính, nên lão Họa mới phải nói thế. Chưởng Trung Thư tán nhân tiếp tục giải thích :
- Độc thủ này nếu cho là hành vi của lão Cầm thì ta cho rằng đúng. Còn không đúng là tại vì công phu của lão Cầm dù cho là đã học phần Âm quyết đến thập thành đi chăng nữa, thì cũng chẳng sao hại được Vũ Văn lầu chủ, đã có Nghịch Đảo Càn Khôn Cang Nhu thần công. Đúng thế không?
- Nhận xét của lão Thư quả là tinh tế, nhưng đấy là vì lão Thư không thử tự đặt mình vào trường hợp lão Cầm mà suy tính. Vì lão Cầm không phải đơn giản như lão Thư nghĩ đâu.
Ai nói như thế thì không đáng nghe chứ nếu là đã do lão Kỳ nói, thì không thể không suy nghĩ lại.
Độc Tửu tán nhân không chịu được nữa, liền lên giọng thúc hối :
- Ai không biết lão Kỳ là tuyệt đại cao thủ. Lão nghĩ thế nào thì lão cứ nghĩ, nhưng lão hãy nói thẳng ra xem nào.
Âm Phong tán nhân không vội đáp mà lại hỏi Liễu Hà Như :
- Liễu nhi! Con là đồ đệ của ta, con đã từng biết qua tâm tánh của lão... của tên Thái bang chủ, tức là Cầm bá bá của con. Vậy con nói đi, nếu con là Cầm bá bá, con phải làm gì nếu con muốn triệt hạ một đối thủ đáng gờm như Vũ Văn lầu chủ chẳng hạn?
Nghe sư phụ nói thế, Liễu Hà Như không cần suy nghĩ đã đáp ngay :
- Vô độc bất trượng phu. Nếu quả Cầm bá bá là hạng người như các vị thúc thúc vừa nói, thì một khi Cầm bá bá muốn dẹp bỏ một chướng ngại mà võ công cao hơn Cầm bá bá nhiều, Cầm bá bá ắt phải dùng đến âm mưu thấp hèn, nhưng không kém phần độc hại. Phải thế không sư phụ?
Chưởng Trung Thư tán nhân giật mình :
- Minh thương dễ tránh, ám tiễn nan phòng. Điệt nữ nói đúng lắm. Nếu lão Cầm giở thủ đoạn ám muội thì Vũ Văn lầu chủ khó lòng mà lẩn tránh được.
Họa Điểm tán nhân trở lại vấn đề lúc đầu đã có nói :
- Thế lão Kỳ định hỏi thêm gì ở Vũ Văn sư đệ?
Âm Phong tán nhân đáp :
- Qua thương tích của Vũ Văn lầu chủ, qua cách chết của Vũ Văn lầu chủ, ta có thể khẳng định thủ phạm có phải là lão Cầm hay không. Vậy thôi!
Họa Điểm tán nhân thở dài nói :
- Lúc đó Vũ Văn sư đệ chỉ là đứa bé lên năm, thì biết gì mà nhận xét chứ? Cũng bằng không?
Mọi người nghe vậy đều chán nản... Duy có Âm Phong tán nhân thì không, lão lớn tiếng khẳng định :
- Dù chỉ là một đứa bé, nhưng một khi nó gặp chuyện đau lòng đến tột độ thì từng chi tiết nhỏ nhặt liên quan đến người thân, liên quan đến cái chết của họ thì đứa bé ấy phải thấy và phải nhớ, nhớ kỹ, nhớ đến cuối đời. Các ngươi hãy nhớ kỹ nhận định này của ta nhé. Xem có đúng không nào. Ha ha ha...
Bỏ qua chuyện này, Họa Điểm tán nhân hỏi lại lão Kỳ và lão Tửu :
- Thế nào? Bây giờ hai lão định đi đâu? Sợ à? Không dám đến Chung Nam sơn à?
Nhất thời sừng sộ lên, Độc Tửu tán nhân quát lớn :
- Sợ à? Ai bảo lão Tửu ta sợ? Tứ Kỳ tán nhân có chết thì chết, chứ không biết sợ đâu. Lão Họa định khích ta sao, hử?
Nói xong, Độc Tửu tán nhân vác bầu rượu to đùng Thiết đại tửu là vật bất ly thân của lão lên xăm xăm đuổi theo lão Họa lúc này đã chạy xa được hai trượng và đang cười lên khanh khách.
Nhìn hai lão Tửu, lão Họa lúc giỡn thì giỡn như trẻ con, còn lúc giận thì cứ như hai đối thủ không đội trời chung. Hai lão tán nhân còn lại nhìn nhau cười.
Rồi Âm Phong tán nhân dắt tay Liễu Hà Như đi trước. Còn Chưởng Trung Thư tán nhân cùng Hàn Nhược Thuyên đi theo sau.
Tất cả đều hướng về phía Chung Nam sơn. Tất cả đều hối hả, vì ngày mai còn phải kịp có mặt tại Tổng đàn Nhất Thiên bang để cùng với Vũ Văn Đức Chính tiêu diệt bọn ác nhân. Thế mà lúc này, bọn họ đều không rõ Tổng đàn Nhất Thiên bang ở Chung Nam sơn thật sự là ở đâu.
Không riêng gì bọn họ, không riêng gì Vũ Văn Đức Chính là những người thuộc chính phái, có chủ đích rõ ràng khi kéo đến Tổng đàn Nhất Thiên bang, vì còn có một lực lượng khác nữa, cũng kéo đến Tổng đàn Nhất Thiên bang với một ý đồ khác.
Lực lượng đó là lực lượng nào? Của ai? Không một ai biết đến cả.
* * * * *
... Đêm đó, đêm cuối cùng, đêm rạng ngày bọn Nhất Thiên bang tổ chức điển lễ khai bang lập phái của bọn chúng.
Vì là đêm cuối cùng của sự chuẩn bị nên lúc này đã là canh ba rồi mà bọn thuộc hạ Nhất Thiên bang vẫn còn bận bịu, vẫn còn lăng xăng đi tới, đi lui tấp nập.
Không như một điển lễ bình thường của tất cả mọi môn phái bình thường hay tổ chức. Đây là một điển lễ của bọn Nhất Thiên bang đang dự mưu trong việc xưng hùng trên võ lâm Trung Nguyên, vì danh xưng của bọn chúng là Nhất Thiên bang, là bang phái duy nhất, mạnh nhất dưới gầm trời này kia mà!
Bởi thế, bọn Nhất Thiên Bang không phải lăng xăng để sắp xếp một điển lễ huy hoàng, rực rỡ mà bọn chúng đang lăng xăng để tổ chức một mẻ lưới tóm gọn toàn thể quần hào võ lâm Trung Nguyên kéo đến trong dịp này.
Vì bọn Nhất Thiên Bang thừa biết là hầu như những nhân vật giang hồ dịp này kéo đến đây trước là để dò xét ý đồ của bọn chúng, sau đó sẽ gây náo loạn hoặc có thể cùng liên tay chống lại bọn chúng.
Từ một chỗ khuất, kín đáo, Vũ Văn Đức Chính đã nhìn thấy tất cả những hành động tất cả những hành động chuẩn bị này của bọn Nhất Thiên bang, nên Vũ Văn Đức Chính dễ dàng luận đoán được ý đồ thâm hiểm của bọn chúng.
Nhất là khi Vũ Văn Đức Chính nhìn thấy bọn thuộc hạ Nhất Thiên bang đang tìm những chỗ cao, trống trải để treo những tấm vải lụa trắng, mà phần lớn đều có ghi sẵn một hàng chữ, đại khái như thế này :
“Võ Đang phái chúng tôi nhất mực suy tôn và ngưỡng mộ tôn chỉ hành hiệp trượng nghĩa của Nhất Thiên Bang”.
Hoặc là :
“Côn Luân phái chúng tôi nhất mực tuân theo mọi sự điều động của Nhất Thiên bang đã thế thiên hành đạo!”.
Và Vũ Văn Đức Chính để ý thấy ở ngay những chỗ có treo những dải lụa này đều có cài đặt đủ loại cơ quan, bẫy rập, tất cả đều độc địa, hiểm ác cả.
Nào là hỏa khí, nào là hầm chông hoặc là lưới sắt, hoặc là mê hồn hương. Tối độc hơn hết là những chiếc ỷ được phủ toàn bằng gấm đoạn, nơi dành cho các vị thượng khách an tọa. Đó là những người có danh vị cao trong võ lâm, đa phần là những Chưởng giáo, Chưởng môn, Bang chủ, Bảo chủ. Phía dưới những chiếc ỷ này đều được sắp bày sẵn những âm mưu nham hiểm.
Mỗi chiếc ỷ có một mưu kế khác nhau, nhưng nhìn vẻ ngoài hiền lành của chiếc ỷ thì dù người nào có đa nghi nhất cũng không sao phát giác được. Vì tất cả những chiếc ỷ này hoàn toàn giống nhau theo dáng vẻ bên ngoài.
Tất cả bọn thuộc hạ Nhất Thiên bang dưới sự điều động của những tên Đường chủ đều thản nhiên bày bình bố trận. Vì chúng không tin là có người đang theo dõi từng cử động của bọn chúng.
Bọn chúng không thể tin thế cũng phải, vì Tổng đàn Nhất Thiên bang tuy không là long đàm hổ huyệt, nhưng chí ít cũng là chỗ không ai vào được. Hoặc giả có ai đó vào được thì cũng không có lối ra. Ngoại có thể nhập, nhưng nội thì bất xuất.
Vì đây là tử địa của bất kỳ nhân vật võ lâm nào dám đến đây dò thám hành tung của bọn Nhất Thiên bang.
Điều này có thể đúng với bất kỳ một nhân vật nào trên võ lâm Trung Nguyên đương đại, nhưng không thể đúng duy chỉ đối với một người, đó là Vũ Văn Đức Chính. Vì võ công của Vũ Văn Đức Chính lúc này đã đạt đến mức đăng phong tạo cực rồi.
Nhìn bọn chúng đang tất bật ngược xuôi, Vũ Văn Đức Chính thầm nghĩ :
“Xạ nhân tiên xạ mã, cầm giặc trên cầm tướng. Đánh bọn chúng lúc này e bứt dây động rừng. Hừ! Hồ ly thì đến đâu cũng là Hồ ly. Ta không tin là ta không tìm được hang ổ của tên đại ác nhân cầm thú Cầm Trung Hữu Kiếm. Hừ! Chồn cáo thì lúc nào cũng có nhiều ngõ ngách, hang hẻm. Đường lối ở đây ta đoan chắc là không khác gì mấy kiểu lão đã bố trí ở Nghiêu Long sơn!”
Trên đường lẻn xâm nhập vào tận đây, Vũ Văn Đức Chính đã bằng thân pháp thượng thừa dựa vào công phu nội lực của cả một trăm hai mươi năm công phu tu vi để thám thính qua một lượt. Cho nên địa thế ở đây Vũ Văn Đức Chính đại khái có thể nắm qua phần nào đại thể. Do đó, vừa nghĩ đến đây, Vũ Văn Đức Chính đã âm thầm lẻn lượn người đi theo chân một tên có vẻ là có chức vụ cao hơn hết.
Nhận định của Vũ Văn Đức Chính quả đã không lầm. Vì tên này sau khi đi quanh qua quẹo lại nhiều lần, đã dừng chân trước một động thất.
Và từ chỗ đứng bên ngoài, tên này khom người bẩm báo :
- Thuộc hạ là Từ Minh, có việc cần xin ý kiến của Thái bang chủ!
Ngay tức khắc, âm thanh của lão Cầm Trung Hữu Kiếm đã vang ra. Nhưng lạ một điều là âm thanh của lão đã không từ động thất vang ra. Ngược lại, hướng xuất phát của âm thanh này theo đôi tai tinh tường của Vũ Văn Đức Chính lại từ trần đá gần chỗ Từ Minh đang đứng vang ra.
- Việc gì? Tổng đường chủ nói đi!
Tên Tổng đường chủ Từ Minh vội báo :
- Bọn phạm nhân thuộc các phái hiện còn đang giam trong tử lao, Thái bang chủ định xử trí ra sao?
Nghe đến đây Vũ Văn Đức Chính rùng mình mấy lượt, vì đã nghiệm ra được mấy điều. Trước hết là tên Thái bang chủ quả là cáo già đã thành tinh!
Lão không hiện diện trong động thất như tên Từ Minh đã tưởng!
Thật sự lão ẩn thân ngay bên trên trần động!
Đây không khác nào Tịnh Thân động lúc xưa ở Nghiêu Long sơn, nơi Vũ Văn Đức Chính lúc đó đã được nghe lén được cuộc đàm đạo của lão ở bên dưới, tức là Âm Dương động.
Điểm thứ hai là lão Cầm Trung Hữu Kiếm đã biết đích xác Âm Phong tán nhân, Độc Tửu tán nhân và Liễu Hà Như đã bỏ rơi lão nên lão mới thăng chức cho Từ Minh lên chức vị Tổng đường chủ, thay thế cho Âm Phong tán nhân.
Điểm kế đó là Vũ Văn Đức Chính đã biết tên Từ Minh này rồi!
Nguyên hắn là Đường chủ Thanh Thiên đường, thượng cấp trực tiếp của tên Hương chủ có danh hiệu là Tam Bộ Thôi Sơn La Giải! Chính là tên trước đây đã chứa chấp Vũ Văn Đức Chính khi còn bé trong cương vị giả tạo là chấp sự.
Và điểm sau cùng mà Vũ Văn Đức Chính đang bồi hồi lắng nghe, đó là những tù phạm mà bọn Nhất Thiên bang đang giam giữ.
Vũ Văn Đức Chính tin chắc rằng, trong số những tù phạm này, thế nào cũng có Bát Quái Du Thân, Chưởng môn Bát quái môn, cùng bạn hữu là Kim Xà Kiếm Lưu Thái Hào đại hiệp! Vì từ khi xuất đạo đến nay, Vũ Văn Đức Chính đã không còn nghe đến danh tự hai nhân vật này nữa! Cũng như Vũ Văn Đức Chính cũng tin là thế nào cũng có Thiên Không đại sư cùng những nhân vật thành danh khác nữa đang bị bọn Nhất Thiên bang giam giữ. Bởi thế nên Vũ Văn Đức Chính vẫn giỏng tai nghe tiếp :
- Tổng đường chủ hãy đến hỏi bọn chúng lần cuối cùng xem! Nếu không quy hàng thì giết tất cả bọn chúng. Sáng mai, Tổng đường chủ hãy bày thi thể bọn này ra để bọn ngày mai lấy đó làm gương. Đi đi!
Từ Minh khom mình xuống, thi lễ một lượt nữa, rồi quay người lãnh lịnh đi ra. Thế là Vũ Văn Đức Chính đành phải bỏ ý định tìm và giết lão Cầm, vì đã không còn cách lựa chọn nào khác nữa! Nếu chậm trễ, e số tù phạm này sẽ lâm nguy ngay! Bởi nếu bọn họ chịu quy phục Nhất Thiên bang thì đã không bị giam giữ đến bây giờ.
Nhờ tên Tổng đường chủ Từ Minh dẫn đạo, Vũ Văn Đức Chính đã nhìn thấy tử lao, nơi đang giam giữ những tù phạm đều là đồng đạo giang hồ hiệp nghĩa, cương quyết chống lại Nhất Thiên bang đến cùng.
Vừa đến gần sát tử lao, Vũ Văn Đức Chính đã lao vút người đến, áp sát vào tên Từ Minh, án hữu thủ vào ngay Linh Đài huyệt của hắn và hỏi nhỏ :
- Ngươi muốn chết hay muốn sống?
Vừa hỏi, Vũ Văn Đức Chính vừa nhả một chút kình lực thúc vào Linh Đài huyệt của gã Từ Minh khiến toàn thân gã như không còn hơi sức nữa.
Hắn phều phào đáp :
- M... muốn... s... sống... ạ!
- Được! Nghe ta hỏi đây, và nhớ là phải thành khẩn đáp lại, nghe chưa? Chỉ cần nửa lời nói dối thôi thì ngươi sẽ hồn du địa phủ ngay. Thế nào?
Do Vũ Văn Đức Chính không thúc lực đạo vào Linh Đài huyệt nhiều nên gã đáp được rõ lời :
- Nhớ rồi!
Kiểu này có lẽ do Từ Minh không phục nên hắn đáp bằng một giọng không chút gì nao núng!
Hiểu thế, Vũ Văn Đức Chính liền nói ngay cho hắn rõ :
- Từ Minh! Ngươi bất phục phải không? Võ công ngươi so với Ngũ Kỳ tán nhân thì sao? So với lão trọc Thiên Nhất nữa? Nói!
Nghe đối phương nêu ra toàn là những nhân vật vào hàng thượng đỉnh cả, nên Từ Minh không rét mà run, hắn ấp úng đáp :
- Hạ... nhân... hạ nhân không... không sao... dám so bì!
- Cho ngươi biết dù lão trọc Thiên Nhất và tên Bang chủ khốn kiếp của ngươi có liên tay cũng không là đối thủ của ta đâu! Ngay cả lão Thái bang chủ cũng vậy! Đó, lúc nãy ta theo chân ngươi vào đến tận chỗ lão ẩn mặt, ta nghe không sót một lời nào giữa lão và ngươi nói ra, vậy mà lão có phát hiện được ta đâu? Đáng lý ta đã lấy mạng lão Thái bang chủ của ngươi rồi, nhưng vì những người tù phạm này, ta đành lưu mạng lão ở đấy thôi! Ngươi tính sao nào?
Đối phương nói vậy thì đúng quá rồi!
Dù không tin Từ Minh cũng phải tin thôi. Do đó, hắn kinh hãi đáp :
- Các hạ hỏi đi! Nhưng... hãy tha mạng!
Vũ Văn Đức Chính cười khẩy một tiếng hỏi :
- Yên tâm! Ta không xuống tay với những ai ngã ngựa bao giờ! Nghe đây, tất cả phạm nhân của bọn ngươi đều bị giam ở đây phải không?
Từ Minh gật đầu đáp :
- Đúng! Tất cả đều ở đây!
- Chìa khóa tử lao đâu?
- Không có!
Từ Minh thoáng có vẻ chần chừ...
Vũ Văn Đức Chính liền áp nhanh hữu thủ vào Linh Đài huyệt của hắn, lạnh giọng nói :
- Ngươi chắc không muốn sống?
Từ Minh run người vì sợ, hắn vội đáp :
- Muốn mở cửa tử lao phải điều động cơ quan!
- Cơ quan đặt ở đâu?
Vừa hỏi, Vũ Văn Đức Chính vừa vỗ nhè nhẹ vào Linh Đài huyệt của hắn.
Thất kinh hồn vía, Từ Minh lập cập vừa đáp, vừa đưa tay chỉ :
- Ở đó, ấn vào núm đá đó ba lần.
- Còn nếu muốn đóng lại thì sao?
- Cũng vỗ vào đó ba cái!
- Sao lạ vậy? Ngươi bịa chuyện dối gạt ta à?
Từ Minh nhanh miệng giải thích :
- Không có, không dám dối gạt đâu! Tuy chỉ có một động tác, nhưng nếu cửa tử lao đang đóng, thì sau động tác này sẽ mở! Ngược lại cũng y như thế! Các hạ không tin, tại hạ sẽ làm thử cho các hạ xem!
Cười gằn một tiếng, Vũ Văn Đức Chính nghiêm giọng bảo hắn :
- Hừ! Nếu sau động tác đó, tín hiệu báo động được phát ra, ngươi có biết là ai sẽ chết trước hay không vậy?
Toàn thân gã Từ Minh run lên một cái, cố trấn tĩnh, hắn đáp bằng giọng thập phần cương quyết, tự tin :
- Tại hạ biết chứ!
Đắn đo một chút, Vũ Văn Đức Chính nín thở nói một hơi :
- Được! Ngươi làm đi! Nhớ! Chỉ cần một động tác thừa thôi là ta sẽ giết ngươi ngay!
Thế là Từ Minh động thân đi trước, Vũ Văn Đức Chính đi sát phía sau. Vừa đi vừa nghe ngóng động tĩnh.
Những vẫn không có gì xảy ra khi Từ Minh ấn vào núm đá ba lần. Duy có một điều khiến Vũ Văn Đức Chính thoáng nghe lo ngại, là gã Từ Minh ấn hai cái đầu liền nhau, sau một lúc dừng, hắn mới ấn thêm cái thứ ba!
Đến khi Vũ Văn Đức Chính nghe hắn nói trong khi cánh cửa tử lao đang dịch chuyển ở gần đó, về mé hữu của Vũ Văn Đức Chính :
- Xong rồi đó! Các hạ cho tại hạ đi ngay chứ?
Thì Vũ Văn Đức Chính biết ngay là có biến. Vì bình thường đúng ra Từ Minh trong lúc lo bảo toàn mạng sống, thì đáng lý hắn phải nói : “Các hạ buông tha tại hạ chứ!” Đằng này hắn lại nói khác, cho nên Vũ Văn Đức Chính do đã quen nhiều âm mưu thủ đoạn của bọn Nhất Thiên bang này liền kinh nghi!
Và khi đôi tai tinh tường của Vũ Văn Đức Chính kịp nghe tiếng y phục xao động trong không khí, trong khi gã Từ Minh chưa đi được hơn trượng, Vũ Văn Đức Chính liền tức tốc lao người đến gần hắn.
Vũ Văn Đức Chính vừa vỗ vào hậu tâm hắn một chưởng vừa lên tiếng nạt nhỏ :
- Đồ gian trá, xảo quyệt! Đáng chết!
Thân hình của gã Từ Minh theo ngay chưởng lực của Vũ Văn Đức Chính rơi ngay tít xa về phía trước, rơi vào vòng tay của người vừa nhanh chân chạy đến.
Vừa nhận dạng được người mới đến là ai, Vũ Văn Đức Chính liền hiểu rõ mọi sự.
Thì ra tên Thái bang chủ đã lường trước mọi việc sẽ, hoặc có khả năng xảy ra, nên lão đã căn dặn Từ Minh ở cương vị là Tổng đường chủ, để hắn làm theo ám hiệu đã sắp đặt trước, đánh động cho lão đang ẩn thân tại chỗ riêng của lão biết.
Do đó, thay vì ấn vào núm đá ba cái liên tục một cách bình thường, hắn đã ngắt quãng ra! Và đây chính là cách thức báo động cho lão Thái bang chủ kịp chạy đến!
Nhưng đấy chỉ là lão Thái bang chủ đề phòng bất kể tất cả những nhân vật nào trên giang hồ, đều có võ công không sao bằng được lão. Chứ lão đâu có lường trước được nhân vật đó lại là Vũ Văn Đức Chính.
Bởi thế, Vũ Văn Đức Chính sau khi hiểu ra còn lấy làm thích thú hơn, mãn nguyện hơn, khi thấy người vừa xuất hiện lại là lão già hôm nọ đã xưng tên là Ngụy Như Tào.
Phần lão Thái bang chủ, tuy ngạc nhiên khi biết có người xâm nhập vào tận tử lao hòng giải thoát những phạm nhân của lão, thì lão càng ngạc nhiên hơn khi thấy nhân vật đó lại là tay thiếu niên hôm nào mà lão đã ám muội hạ thủ đang khi thiếu niên đó đã giúp lão đủ lực để thoát được Hỏa Dung tuyệt địa, và thiếu niên đó đang còn sống sờ sờ ra đấy.
Nhưng dù ngạc nhiên, lão Cầm Trung Hữu Kiếm vẫn lấy làm mãn ý vì lão đã kịp có mặt đây rồi.
Có mặt lão ở đây, có nghĩa là đối phương hết đất sống! Dưới gầm trời này, còn có ai cãi được lệnh lão ban ra? Lão muốn ai sống thì người đó sống, và lão muốn ai chết thì kẻ đó phải chết!
Tay thiếu niên có đởm lược này một lần thoát chết dưới thủ đoạn của lão, thì hôm nay lão sẽ làm lại, hạ thủ lại, đến khi nào đối phương chết thì thôi!
Do đó, lão vừa nhìn vào mặt Từ Minh đã chết, còn đang nằm trong tay lão, vừa nói, như muốn nói với hương hồn của Từ Minh còn đang lẩn quất đâu đây.
- Từ tổng đường chủ yên lòng, người nào tận trung với ta sẽ không chết uổng! Sẽ không chết mà không nhắm mắt! Ngay bây giờ đây, ta sẽ đòi lại sự công bằng cho Từ tổng đường chủ.
Nghe lão nói mà Vũ Văn Đức Chính muốn bật cười vì lão mà lại biết đến sự công bằng sao? Do đó, Vũ Văn Đức Chính ngạo nghễ hỏi :
- Thật thế sao, Ngụy Như Tào lão tặc?
Đang lúc lão Thái bang chủ còn đang kinh ngạc vì Vũ Văn Đức Chính không quên được lão, vẫn nhớ tên lão đã xưng ra mặc dù lúc đó, ở tại chỗ đó không gian tối như hũ nút!
Vũ Văn Đức Chính lại hỏi tiếp :
- Lão không ngờ ta còn sống sau hành vi ám muội của lão, phải không Thái bang chủ?
Đã biết lão là Thái bang chủ thế mà thiếu niên ngông cuồng này lại dám vào tận đây sao? Lão còn đang sửng sốt, kinh nghi thì Vũ Văn Đức Chính lại hỏi tiếp :
- Ta gọi thế nào cho đúng đây? Ngụy Như Tào? Thái bang chủ? Cầm Trung Hữu Kiếm tán nhân? Hay là kẻ đã lén học được Lưỡng Nghi chưởng của Âm Dương song lão quái hiệp? Lão muốn ta gọi thế nào đây?
Thế này thì... lão không sao kềm được nữa nỗi kinh ngạc tột độ một khi đối phương đã vanh vách nói rõ ra như nhìn vào bàn tay vậy.
Do đó, do quá kinh hãi, lão đã buông rơi thân hình tên Từ Minh nọ xuống đất đánh phịch một tiếng! Và lão thất thanh hỏi :
- Làm sao ngươi biết được? Có phải tên phản đồ của lão phu đã nói hết cho ngươi nghe không?
Nhìn thần tình của lão, Vũ Văn Đức Chính đã muốn gật đầu nhận càn cho lão một phen hốt hoảng chơi! Nhưng đó lại không là bản tánh tự thuở nào của Vũ Văn Đức Chính nên chàng liền lắc đầu nói :
- Muốn người không biết thì đừng có làm. Thật ra ta chỉ hồ nghi vậy thôi, nếu lần này lão không để Lư sơn chân diện mục mà hiện thân thì ta không dám chắc. Nhưng đã như thế này thì ta thừa sức để minh định được thực hư!
Có phần nào an tâm, sát cơ lại dậy lên, lão tặc Cầm vừa nở nụ cười đanh ác vừa nói :
- Tiểu tử giỏi thật! Nhưng... ngươi đành phải đem những bí ẩn này xuống Hoàng tuyền mà đầu cáo với Diêm vương thôi! Hà hà hà...
Vũ Văn Đức Chính vờ ngạc nhiên hỏi lại lão cho rõ hơn :
- Tại sao? Sao lại phải đầu cáo với Diêm vương? Ta không cáo tri cho thiên hạ biết được hay sao?
Khoa chân bước lần đến, lão Thái bang chủ vừa xạ luồng tinh quang độc ác vào đối phương vừa đanh giọng bảo :
- Vì... ngày này năm sau đã là ngày giỗ đầu của ngươi rồi! Còn giả ngộ nữa sao, tiểu tử láo xược?
Vũ Văn Đức Chính vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên khi hỏi :
- Nghĩa là lão định giết ta? Lão định sát nhân diệt khẩu sao, lão tặc? Bằng vào đâu mà lão đòi lấy mạng ta?
Không chịu được nữa thái độ bỡn cợt và châm chọc của tay thiếu niên vô danh tiểu tốt nọ, lão gầm lên :
- Bằng vào đâu à? Ta sẽ dùng thân xác ngươi thử nghiệm lần đầu uy lực Lưỡng Nghi chưởng! Xem đây!
Tuy nãy giờ vẫn cười cười châm chọc lão, nhưng thật ra, Vũ Văn Đức Chính đã đề tụ chân lực lên sẵn rồi! Nên khi thấy lão bất thình lình động thủ, Vũ Văn Đức Chính vẫn cứ điềm nhnh, vừa vung chưởng đánh trả, vừa giả vờ bài hãi la lên :
- Giết gà sao lại dùng dao mổ trâu thế lão tặc? Ngữ như ta mà lão phải dùng đến Lưỡng Nghi chưởng sao? Ối chao! Chết mất! Chết ta mất Cầm tặc tán nhân ôi!
Miệng thì la nhưng chưởng kình với bảy phần hỏa hầu đã vừa xuất phát, chận đứng ngay luồng Lưỡng Nghi chưởng thập phần hung hiểm của lão Thái bang chủ.
Đúng là hung hiểm thật. Vì Lưỡng Nghi đơn chưởng rõ ràng là có uy lực hơn Lưỡng Nghi hợp chưởng bội phần. Ba mươi năm công lực tu vi nội kình dương cương lão có được từ ba hoàn Hồi Nguyên Bảo Mệnh đơn, vật chí báu của Thiếu Lâm phái đã hòa hợp với gần bốn mươi năm công phu âm nhu của lão, tạo thành một luồng chưởng phong thập phần kỳ bí, thập phần huyền ảo, xảo diệu mà Vũ Văn Đức Chính không sao tưởng tượng được.
Ở Lưỡng Nghi hợp chưởng mà có lần Vũ Văn Đức Chính đã thấy Thiên Nhất lão trọc và tên Đỗ Thiên Hạo bang chủ Nhất Thiên bang, đồ đệ của lão Cầm Trung Hữu Kiếm Thái bang chủ, cùng nhau đánh ra tại Tổ sư điện của phái Thiếu Lâm thì Vũ Văn Đức Chính đã thấy đó là hai luồng cương nhu âm dương rõ ràng!
Tuy hai luồng nội kình này không tiêu diệt lẫn nhau do tự thân bản chất chúng là xung khắc, nhưng cũng không hợp lại với nhau thành một thể nhất quán được.
Lúc đó, luồng dương cương đỏ một màu máu thì bao phủ, tỏa rộng ở bên ngoài, còn luồng kình âm nhu mang màu trắng đục thì tụ lại ở vùng trung tâm. Nghĩa là vẫn có sự phân biết rõ ràng đâu là Âm quyết, còn đâu là Dương quyết của Âm Dương song lão quái hiệp lưu lại!
Còn đằng này, ở tại đây, Lưỡng Nghi chưởng do lão đại ác nhân Cầm Trung Hữu Kiếm đánh ra thì tạo thành một cơn xoáy kình cuộn thành hình trôn ốc! Trong đó, luồng huyết vụ và luồng bạch vụ cuộn chặt vào nhau, hợp nhất lại với nhau thành một thể thống nhất, thành một luồng xoáy kình ào ào lao tới chớp ngời hai màu đỏ trắng trông thật hoa mỹ.
Và chính trong sự hoa mỹ này là một uy lực cực kỳ kinh khiếp, sẵn sàng xuyên thủng bất kỳ một trở lực nào, sẵn sàng phá nát bất kỳ một vật chắn nào dám to gan đương đầu hầu ngăn chận đường đi đến của nó, của Lưỡng Nghi đơn chưởng.
Chính tại cái không ngờ đến này, tại cái không thể tưởng này mà Vũ Văn Đức Chính đã tự se dây trói lấy mình, tự chuốc họa vào thân khi Vũ Văn Đức Chính đã bằng một chưởng lực bình thường, tuy với một nội lực hùng hậu đẩy ra nhằm đương cự lại Lưỡng Nghi đơn chưởng của lão đại gian hùng mạo xưng tên là Ngụy Như Tào.
Nếu không nhờ vào thân pháp thượng thừa đã đạt mức tuyệt đỉnh công phu thì tánh mạng của Vũ Văn Đức Chính kể như hi hữu!
Ngàn cân treo sợi tóc đã là chí mạng, nhưng tình trạng của Vũ Văn Đức Chính lúc này lại còn chí nguy hơn nữa! Thậm nguy! Cực kỳ hung hiểm!
Thoát được cái chết trong đường tơ kẽ tóc, Vũ Văn Đức Chính kinh tâm táng đởm, vẫn còn ngỡ là chiêm bao khi tự nhủ thầm như thế!
Lão tặc nhân Cầm Trung Hữu Kiếm tuy ngạc nhiên khi thấy tên thiếu niên đó vẫn đủ bản lãnh để thoát được Lưỡng Nghi chưởng của lão, nhưng vẫn giương giương tự đắc, ngẩng mặt lên không cười một tràng dài ngạo nghễ :
- Ha... ha... ha...
Nghe lão đại gian hùng cười mà Vũ Văn Đức Chính bắt ứa gan. Nhưng nghĩ lại, Vũ Văn Đức Chính không sao quên được câu: Tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng!
Cứ để lão ta ngông cuồng tự cao tự đại đi! Cứ để lão ta mặc tình mà đắc ý đi! Cứ để lão ta vọng tưởng lão ta là anh hùng cái thế, là thiên hạ đệ nhất nhân đi! Để lão ta càng tự phụ chừng nào thì lão ta cũng mau chết ngần ấy.
Vì do lão ta quá chắc thắng nên lão ta sẽ không cần dùng đến những âm mưu, những thủ đoạn đê hèn, ám muội.
Do lão ta tin tưởng chắc chắn là chiến thắng đang ở trong tầm tay lão, lão sẽ không bỏ chạy trước Vũ Văn Đức Chính lấy mạng lão, chấm dứt một cuộc đời gian ngoa quỷ quyệt xảo trá của lão!
Càng giả vờ sợ hãi hơn, kinh hoàng hơn, Vũ Văn Đức Chính càng vờ hỏi lão :
- Đấy là... là công phu... gì thế, lão... lão tặc nhân kia?
Nghe Vũ Văn Đức Chính hỏi, lão vừa cười xong lại tiếp tục cười thêm một hồi nữa, đoạn cao ngạo giải thích :
- Tiểu tử kia, danh tánh là gì? Nói đi, nói đi rồi chết! Nhưng tên tuổi của ngươi, ngàn sau thiên hạ còn nhắc đến! Vì ngươi là người đầu tiên được chết bởi một môn công phu độc tôn trên dương trần này! Ha ha ha... Không phải tiểu tử ngươi đã biết rồi sao? Đấy chính là độc tôn chưởng pháp, Lưỡng Nghi thần công đấy! Ha ha ha...
“Tại sao bất kỳ ai một khi luyện được một công phu nào đấy bất phàm đều nuôi dưỡng một ý định cao ngạo, tự xưng mình là độc tôn chứ? Nghịch Đảo Càn Khôn Cang Nhu thần công là độc tôn, Lưỡng Nghi chưởng cũng là độc tôn! Vậy đích thực công phu nào mới là độc tôn đây? Tiếc quá, phải chi có dòng dõi Thái Phi độc tôn ở đây để khảo nghiệm thử xem thì hay biết mấy nhỉ!”
Phần thì buồn cười trước lối huênh hoang kỳ khôi của lão Thái bang chủ, phần thì cũng muốn bật cười trước ý niệm kỳ quặc đang diễn ra trong tâm trí, nên Vũ Văn Đức Chính không sao nhịn được cười, bèn cười toáng lên :
- Ha ha ha...
Thoạt căm giận, nhưng sau đó nghĩ lại, lão Thái bang chủ Cầm Trung Hữu Kiếm ngỡ tên thiếu niên đang đứng trước mặt do đã sợ quá hóa cuồng nên lão thôi không thèm lên tiếng ngăn cản nữa, cứ để mặc tên tiểu tử rồ dại đó cười cho đã rồi sẽ giết cũng không muộn!
Quả nhiên, ngay sau khi Vũ Văn Đức Chính đã chấm dứt tràng cười, lão liền tiếng lạnh lùng hỏi :
- Cười xong chưa? Tên gì, sao không mau báo? Để khi chết không phải làm quỷ vô danh!
Cũng do tràng cười thả cửa này, mà Vũ Văn Đức Chính đã động nộ, quên đi những điều đã toan tính, nên chàng đã trở lại bản tánh cố hữu. Vũ Văn Đức Chính nói :
- Ta, đi không đổi họ, ngồi không đổi tên, Vũ Văn Đức Chính là ta đây.
- Vũ Văn...? Có phải phụ thân ngươi là...
Ngỡ lão đã sợ phần nào khi ức đoán được lai lịch mình, nên Vũ Văn Đức Chính không cần gì phải giấu diếm!
Gật đầu, Vũ Văn Đức Chính cao giọng, đáp với vẻ tự hào :
- Phải! Gia phụ chính là Vũ Văn lầu chủ Vũ Văn Hóa Quang. Thế nào? Lão đã biết sợ rồi phải không?
- Ha ha ha... Sợ à? Lão phu sao lại phải sợ? Dưới gầm trời này lão phu còn phải sợ ai nữa? Đáng chết, tiểu tử trăm lần đáng chết! Đỡ!
Chừng như phen này lão đã quyết không cho đối phương dùng thân pháp ma muội để lẩn tránh nữa hay sao đấy, nên lão vừa quát xong đã tận lực đẩy ra một lần nữa công phu Lưỡng Nghi chưởng! Bởi vì luồng xoáy kình đỏ trắng lần này đã nhanh hơn lần mới rồi đến gấp đôi. Nhanh đến kinh nhân, nhanh đến vô tưởng!
Cùng với cái nhanh đó, đương nhiên là một khí thế bức người! Khí thế như bài sơn đảo hãi! Khí thế như dời non lấp biển, chừng như vũ trụ trở lại thời kỳ hồng hoang, thuở hoang sơ tự khai nguyên vậy!
Không cần diễn tả cũng đủ biết luồng xoáy kình đỏ trắng này đã làm khung cảnh trước tử lao thập phần rùng rợn, trông chẳng khác nào địa ngục a tỳ lúc Diêm vương khai điện phán xử những vong hồn nặng tội trần gian vừa mới nhập điện vậy.
Những vách đá gần đó phản quang những màu đỏ trắng nhập nhòe nhập nhoạng, và lại còn rú rít lên do luồng xoáy kình cuốn hút tất cả không khí xung quanh tạo thành.
Ánh sáng đỏ trắng này cũng phản quang đập vào gương mặt đang thập phần kiêu hãnh của lão đại ác nhân...
Không kiêu hãnh sao được khi lão tự thân nhìn và thưởng lãm thành tựu của lão sau bao năm dài mòn mỏi trông chờ và hy vọng! Hy vọng rồi cũng có ngày tâm nguyện được hoàn thành.
Và giờ đây, lão hoàn toàn mãn nguyện trước thành công của lão. Lão không kiêu hãnh sao được?
Nhưng! Niềm kiêu hãnh của lão càng đến nhanh chừng nào thì lại càng sớm tắt chừng ấy! Niềm kiêu hãnh càng lớn thì nỗi chán chường cũng phải càng lớn! Vì lão không sao ngờ được, tin được vào một hiện thực rõ ràng ngay trước mặt lão. Đất trời đang u ám bỗng được vầng dương chiếu sáng chói lòa như thế nào thì hiện cảnh cũng diễn ra y như thế.
Bởi vì lần này không như lần mới rồi. Bởi vì lần này lòng quyết tâm sắt đá của Vũ Văn Đức Chính đã mạnh hơn lần mới rồi đến bội phần.
Bởi vì lần này Vũ Văn Đức Chính đã dùng đến tuyệt kỹ trùm đời của sư môn là Thái Dương thần công với toàn bộ nội lực không ai sánh bằng là đến một trăm hai mươi năm công lực, hiệu năng của Thiên niên chu quả mà lão tặc hằng ao ước, hằng thèm muốn, và luôn luôn tìm cách chiếm đoạt cho bằng được!
Của chí báu trời ban đâu đã đến phần bọn tặc nhân thụ hưởng! Có chăng là lão chỉ có quyền nhìn, bị nhìn mà thôi! Có quyền thưởng thức bị thưởng thức mà thôi!
Bắt buộc phải nhìn, bắt buộc phải thưởng thức! Không muốn cũng không được. Ngay khi Vũ Văn Đức Chính vừa đẩy song thủ ra, thì từ hai tâm chưởng đã như xuất hiện đến hai vầng thái dương đến chói lòa mọi mắt nhìn!
Và kể từ lúc hai vầng thái dương chói lòa này xuất hiện thì ngay tức khắc toàn bộ khung cảnh xung quanh đều đổi khác đi. Sáng hẳn lên, không còn nhập nhoạng, không còn mờ mờ ảo ảo nữa! Và không có gì huyền bí, u ám tồn tại được khi vầng thái dương xuất hiện!
Luồng xoáy kình đỏ trắng những tưởng không lực nào cản nổi thì bây giờ đã phải dừng lại! Đứng chửng lại ngay tức khắc trước luồng kình dương cương chói lòa một màu vàng rực rỡ...
Chẳng những thế, chẳng những luồng xoáy kình đỏ trắng đã phải dừng lại, mà còn dần dần tan đi, hóa giải đi!
Phần nào không tan, không bị hóa giải thì ngay tức khắc bị đẩy lùi! Bị đẩy lùi thật nhanh theo sức tiến thật nhanh của luồng kình có màu vàng chói rực rỡ... Lão không tin? Ừ, lão không tin thì đã đành đi! Nhưng ngay lúc đó còn có hai người đang ẩn ở gần đó cũng không thể nào tin được!
Bởi hai người này không tin, nên để muốn cứu mạng cho lão già quỷ quái kia, buộc họ phải hiện thân, buộc phải tiếp ứng, buộc phải xuất thủ để cứu ứng!
- Sư phụ!
- Đỡ nào!
Hoàn toàn bất ngờ trước diễn biến này, nên bắt buộc Vũ Văn Đức Chính phải thu kình lại hoành tay lo bảo vệ bản thân.
Bùng! Bùng!
Một sự bất ngờ!
Không!
Mà là nhiều sự bất ngờ đã như đồng một lúc diễn ra. Dù Vũ Văn Đức Chính đã thu kình, nhưng cũng đã kịp thời hóa giải hết toàn bộ chưởng kình do Lưỡng Nghi chưởng của lão tặc Cầm Trung Hữu Kiếm đã đánh ra.
Dù Vũ Văn Đức Chính đã thôi không phát kình nữa, nhưng Thái Dương thần công nào chỉ có bấy nhiêu hiệu năng đó thôi. Cho nên, Thái Dương thần công cũng đã kịp thời bao bọc lấy toàn thân Vũ Văn Đức Chính như một lớp thuẫn được làm bằng khí lực, bằng cương kình. Lớp cương kình này mềm tợ bông, cứng tợ sắt, và toát ra một màu vàng rực rỡ chói lòa.
Cũng bởi Vũ Văn Đức Chính đã thu kình cho nên hai luồng chưởng kình, một trắng đục, một êm nhẹ như tơ do hai người vừa mới xuất hiện phát ra đã lao thẳng vào người Vũ Văn Đức Chính mà không có bất kỳ một lực nào ngăn trở cả.
Cũng bởi Thái Dương thần công chưởng đã biến thành vầng cương khí sáng lòa bảo bọc, che chở toàn thân Vũ Văn Đức Chính cho nên hai luồng chưởng kình vừa mới xuất hiện đã bị hất ngược trở lại cho chính chủ nhân của nó.
Cũng bởi bản chất là gian trá, xảo quyệt, nên Đỗ Thiên Hạo là người phát ra luồng nhu kình có màu trắng đục đã không màn lưu tâm đến kết quả do chưởng kình tập kích, lén đánh ra, mà hắn đã nhanh chân tràn tới, nắm tay sư phụ hắn là lão Thái bang chủ lôi đi xoành xoạch, chạy biến khỏi tử lao này.
Cũng bởi không ngờ đến tác dụng kỳ diệu của công phu tuyệt đỉnh của Vũ Văn Đức Chính, nên Thái Phi Ngọc Bội là người thứ hai đã cùng xuất hiện với Đỗ Thiên Hạo đã không sao tránh thoát được luồng phản kình Nghịch Đảo Càn Khôn Cang Nhu thần công quật ngược lại vào người nàng ta.
Hai tiếng nổ đinh tai nhức óc là do hai luồng chưởng kình của Thái Phi Ngọc Bội và Đỗ Thiên Hạo va vào màn cương khí bảo vệ Vũ Văn Đức Chính gây ra, khiến cho Thái Phi Ngọc Bội kịp thời đề tỉnh.
Tuy không sao thoát kịp phản kình của chính nàng ta đập vào nàng ta, nhưng nàng ta đã không hổ danh là hậu nhân của dòng dõi Thái Phi độc tôn. Nàng đã kịp thời vung ra thêm một chưởng thứ hai, dùng chưởng thứ hai để hóa giải chưởng kia của chính nàng. Nhờ đó, Thái Phi Ngọc Bội chỉ loạng choạng người muốn ngã mà không hề suy xuyển đến một sợi tóc.
Còn luồng phản kình kia do tên Đỗ Thiên Hạo xảo trá đánh ra, sau khi Thái Phi Ngọc Bội đã tự hóa giải chưởng của nàng xong, đã lao vào chỗ không người, đập ầm ầm vào vách đá nơi nãy sư đồ tên Đỗ Thiên Hạo đã đứng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Và lúc này, thần tình của Vũ Văn Đức Chính thập phần ngơ ngác.
Ngơ ngác vì sự hiện diện bất ngờ của Thái Phi Ngọc Bội tại đây thì ít mà Vũ Văn Đức Chính ngơ ngác vì cái kích của nàng ta vào chính bản thân Vũ Văn Đức Chính thì nhiều hơn.
Vì Vũ Văn Đức Chính thầm nghĩ :
“Không phải đối tượng của tỷ tỷ là bọn Nhất Thiên bang sao? Sao tỷ tỷ lại công vào ta mà không công vào lão Bang chủ? Nếu bảo là do tỷ tỷ không biết lão là Thái bang chủ của Nhất Thiên bang thì không lẽ địch nhân của Vũ Văn Đức Chính ta ở đây lại không phải là người Nhất Thiên bang sao? Điều này nghĩa là tỷ tỷ đã biết lão là Thái bang chủ và như thế là tỷ tỷ thừa biết trượng phu của tỷ tỷ chính là Bang chủ Nhất Thiên bang! Nếu không phải thế thì ta phải lý giải làm sao bây giờ?”
Do bận tâm suy nghĩ đến điều này, và cũng vì Vũ Văn Đức Chính quyết tâm làm cho rõ nghi nan này, cho nên Vũ Văn Đức Chính không màng lưu tâm đến việc sư đồ lão tặc nhân kia đã chạy biến đi. Mà Vũ Văn Đức Chính chỉ lên tiếng hỏi Thái Phi Ngọc Bội :
- Tỷ tỷ...
- Câm! Ta không phải là tỷ tỷ ngươi!
Tái mặt vì giận, Vũ Văn Đức Chính cố kềm lại nói :
- Được! Đã thế thì đệ... À tại hạ có điều muốn hỏi Thái Phi.
- Có gì đáng hỏi chứ?
- Có đấy! Thứ nhất, không phải Nhất Thiên bang là đối tượng mà trước đây Thái Phi luôn truy tìm để hủy diệt sao?
Thái Phi Ngọc Bội câng câng mặt lên đáp :
- Đúng đấy! Rồi sao nào?
- Thế Thái Phi có biết trượng phu của Thái Phi là ai không? Thái Phi có biết trước đây kẻ nào đã gây thương tích trầm trọng cho Thái Phi không? Thái Phi có biết lão già lúc nãy cùng tại hạ giao đấu là ai không?
Càng nói Vũ Văn Đức Chính càng giận, và càng nghe thì Thái Phi Ngọc Bội càng thản nhiên. Đã thế, vừa nghe Vũ Văn Đức Chính hỏi xong, Thái Phi Ngọc Bội còn thản nhiên hơn để đáp lại :
- Biết! Tất cả những điều ngươi vừa hỏi ta đều biết rất rõ.
Rồi sao? Giận quá, không kềm lại được, Vũ Văn Đức Chính quát lên :
- Đã biết Đỗ Thiên Hạo là người đã gây thương tích cho mình đến thiếu sống thừa chết, vậy mà Thái Phi còn mặc nhiên nhận hắn là trượng phu? Đã biết hắn là Bang chủ Nhất Thiên bang, và lão già lúc nãy là Thái bang chủ Nhất Thiên bang mà Thái Phi buông tha cho bọn họ, ngược lại, Thái Phi còn đánh tại hạ là đánh làm sao chứ?
Nhìn vào Vũ Văn Đức Chính như nhìn một quái vật. Một lúc sau, Thái Phi Ngọc Bội lạnh giọng lại và nói :
- Có một điều mà ngươi không biết đến. Thảo nào ngươi lại hỏi ta những câu thừa đến thế.
- Điều gì mà tại hạ không biết chứ? Có chăng đấy là sự việc Thái Phi nhận giặc làm cha, nhận kẻ thù là trượng phu. Đấy chính là điều tại hạ không sao hiểu được?
Đanh mặt lại, Thái Phi Ngọc Bội nói bằng giọng lạnh lùng hơn lúc nãy nữa :
- Ta làm thế nào, đấy là việc của ta. Ta bảo ngươi không được xen vào kia mà. Thế nào? Ngươi còn muốn nghe điều ta bảo là ngươi không biết nữa không?
Cắn chặt môi, Vũ Văn Đức Chính bần thần gật đầu không đáp. Hiểu ý, Thái Phi Ngọc Bội đưa một ngón tay chỉ lên không, vừa cười châm biếm vừa nói :
- Qui định duy nhất của dòng dõi Thái Phi độc tôn là...
- Diệt trừ người nào võ công cao nhất. Có phải Thái Phi muốn nói vậy phải không?
- Hừ! Kiến văn khá đấy! Bây giờ ngươi đã hiểu vì sao rồi chứ?
Như bị một quả chùy sắt giáng ngay vào lồng ngực, Vũ Văn Đức Chính nhất thời bàng hoàng không biết phải nói thế nào đây.
Vì Vũ Văn Đức Chính biết, quả nhiên đấy đúng là qui định kỳ quặc từ bấy lâu nay để duy trì cho được dòng dõi Thái Phi độc tôn.
Có nghĩa là lúc này, đối tượng của Thái Phi Ngọc Bội không còn là Nhất Thiên Bang nữa, mà chính là bản thân Vũ Văn Đức Chính.
Bởi vì hiện tình trên giang hồ lúc này, Vũ Văn Đức Chính chính là người có võ công cao hơn hết, tuyệt đỉnh hơn hết.
Vậy thì Thái Phi Ngọc Bội đã có thái độ như thế thì đâu có gì khó hiểu. Vì Thái Phi Ngọc Bội đã tuân thủ đúng theo qui định của dòng dõi Thái Phi độc tôn kia mà. Mặc dù qui định đó thập phần phi lý, bất chấp đạo lý, bất chấp thiện ác, chánh tà...
Cuối cùng, Vũ Văn Đức Chính đành phải hỏi một câu khác, một câu cuối cùng :
- Dù sao tỷ tỷ cũng không nên nhận một tên xảo quyệt như thế làm trượng phu mới phải chứ? Tại sao vậy?
Đỏ bừng khuôn mặt, khách hiểu do giận hay do nàng ta đang thẹn thùng, Thái Phi Ngọc Bội đáp trong mơ màng :
- Thế ngươi bảo ta phải chọn ai làm trượng phu đây? Chọn ngươi chăng? Huống hồ...
Nghe Thái Phi Ngọc Bội nói đến đây, Vũ Văn Đức Chính dường như muốn nghẹt thở vì tức giận. Vì Thái Phi Ngọc Bội hỏi thế thì rõ ràng nàng đã không xem Vũ Văn Đức Chính là đệ đệ của nàng, nàng đã không màng quan tâm đến luân thường đạo lý.
Đã thế, nghe nàng nói thêm ít lời nữa, Vũ Văn Đức Chính đã chực giết nàng ta đi cho rồi. Vì nàng ta vừa nói thêm :
- Huống hồ chi ta và chàng đã như ván đóng thuyền rồi! Như thế thì còn gì là nhân phẩm? Còn gì lễ giáo?
Tuy là người giang hồ võ biền, nhưng há lẽ một nữ nhân như nàng lại không từng biết đến câu nam nữ hữu biệt sao?
Há nàng không biết rằng nàng làm thế là đã vượt quá vòng lễ giáo sao? Dòng họ Vũ Văn lại có một nữ nhân như nàng sao? Như vậy, Vũ Văn Đức Chính không giết nàng sao được?
Nhìn thấy Vũ Văn Đức Chính mắt tóe hào quang, hữu thủ nâng cao lên. Thái Phi Ngọc Bội ưỡn ngực lên, thách thức :
- Giết ta đi! Giết ta đi nào! Ta biết võ công ta bây giờ không bằng ngươi nên ta không quan tâm đến việc kháng cự lại. Giết ta đi! Giết ta đi! Bằng không, sau này gặp lại, ta quyết giết ngươi cho hả giận. Lúc ấy đừng có mà hối tiếc.
Vũ Văn Đức Chính nhìn Thái Phi Ngọc Bội cam lòng chịu chết mà nghĩ lại :
“Phụ thân ta đã từ bỏ tỷ tỷ từ lúc bé thơ, nên chẳng trách tỷ tỷ thiếu sự giáo huấn. Bây giờ, ta giết tỷ tỷ mà được sao? Giết được sao? Giết được... sao?”
Câu hỏi này cứ ong ong trong tâm trí của Vũ Văn Đức Chính, khiến cho Vũ Văn Đức Chính phải công rúm người lại vì tự hận mình không biết phải xử trí làm sao đây? Tự thống trách mình nỡ đành tâm hay sao?
Nét mặt của Vũ Văn Đức Chính lúc này càng làm cho Thái Phi Ngọc Bội khiếp sợ hơn. nàng ta muốn nói, muốn van xin cũng không sao lên tiếng được, vì ngỡ Vũ Văn Đức Chính hận nàng quá, sắp sửa xuống tay giết nàng.
Nào ngờ Thái Phi Ngọc Bội dường như không tin vào điều mà nàng vừa nghe. Vì Vũ Văn Đức Chính đang nói :
- Đi đi! Đi đi! Cút đi! Cút ngay đi!
Chưa dứt tiếng quát, Thái Phi Ngọc Bội đã chạy biến đi. Còn Vũ Văn Đức Chính thì đứng đó, nhưng lại đứng yên như đã hóa thành tượng đá vậy. Một lúc thật lâu, nhưng tiếng rên rỉ, ồn ào lọt vào tai Vũ Văn Đức Chính như tiếng vọng trong màn sương mù dày đặc làm Vũ Văn Đức Chính sực tỉnh.
Không gian chung quanh vắng lặng, chỉ còn một mình Vũ Văn Đức Chính ở tại đây mà thôi.
Không!
Không phải chỉ có một mình Vũ Văn Đức Chính ở tại đây mà còn ai nữa thì phải? Còn nhiều người hiện diện quanh đây thì phải? Vì rõ ràng Vũ Văn Đức Chính đã nghe có tiếng huyên náo, rên rỉ kia mà?
Là ai? Là những ai vậy? Nhận định lại không gian chỗ Vũ Văn Đức Chính đang đứng, Vũ Văn Đức Chính mới nhớ đây là đâu? Và Vũ Văn Đức Chính đã vào đây để làm gì? Đó là nhờ tử thi tên Từ Minh Tổng đường chủ còn đang nằm đó.
Đúng là có tiếng rên rỉ, tiếng ồn ào từ trong tử lao vang ra. Không chút chậm trễ sợ có biến, Vũ Văn Đức Chính lao vào tử lao, mà cánh cửa đá của tử lao giờ đây đang mở rộng.
Bằng vào mục lực tinh tường, Vũ Văn Đức Chính đã nhìn rõ trong tử lao tối tăm một nhóm gần hai mươi người. Tất cả đều đã bị chế trụ huyệt đạo lâu ngày, nên thần sắc tất cả bọn họ đều rũ rượi, mệt mỏi.
Trong số đó, Vũ Văn Đức Chính quả thật đã nhìn thấy hai vị đại sư phái Thiếu Lâm và Kim Xà Kiếm đại hiệp Lưu Thái Hào.
Đột nhiên có ngươi xuất hiện, khiến tất cả đều nín bặt tiếng ồn ào bàn tán. Do bọn họ đã nghe được tiếng chưởng kình chạm nhau vào lúc nãy.
Tất cả bọn họ đều nghi ngờ, cố giương mắt vô hồn nhìn vào bóng mờ mờ vừa mới vào, để nhận định xem đây là bọn Nhất Thiên bang đến tra tấn, ép uổng họ qui hàng hay là bạn hữu đồng đạo giang hồ vào đây để giải thoát bọn họ?
Đến khi Vũ Văn Đức Chính nhất loạt giải huyệt cho bọn họ, thì bọn họ đều nhao nhao cả lên, khiến cho Vũ Văn Đức Chính phải bảo bọn họ rằng :
- Tất cả hãy yên lặng, kẻo bọn Nhất Thiên bang nghe được, chừng kéo đến đây thì khốn!
Đợi tất cả im lặng xong, Vũ Văn Đức Chính mới nói tiếp :
- Tạm thời chư vị hãy lo điều tức, khôi phục lại chân lực để hộ thân. Chư vị nên nhớ rằng, chư vị vẫn còn đang ở trong long đàm, hổ huyệt chứ chưa thoát hẳn đâu.
Tất cả đều nghe theo lời Vũ Văn Đức Chính vừa bảo đều ngồi yên điều tức vận công. Ước được một bữa ăn, Vũ Văn Đức Chính mới tiếp tục lên đường, sau khi đã suy nghĩ sắp bày kế sách.
Nhân đó, Vũ Văn Đức Chính cho họ biết những âm mưu mà bọn Nhất Thiên bang đang ngấm ngầm chuẩn bị cho ngày mai. Không đầy một canh giờ nữa là trời đã sáng bạch rồi. Vũ Văn Đức Chính cũng nói thêm :
- Chư vị cứ yên tâm tụ tập ở đây, và nhớ là hãy lưu tâm đến mấu chốt điều động cơ quan ở tử lao này. Ngày mai, lúc trời đã sáng to, Tứ Kỳ tán nhân gồm Kỳ, Thư, Tửu, Họa sẽ từ ngoài đánh vào. Lúc đó chư vị hãy xuất phát, ngoại công nội ứng, phen này bọn Nhất Thiên bang nhất định phải tan tác. Thế nhé! Còn tại hạ bây giờ phải đi tìm xem tên Bang chủ và lão Thái bang chủ đang ẩn ở đâu đã.
Nói xong, Vũ Văn Đức Chính quay người đi ra. Chợt có người lên tiếng nói :
- Thiếu hiệp là ai? Danh xưng như thế nào?
Muốn giúp cho bọn người này vững tâm hơn, nên Vũ Văn Đức Chính liền hồi đáp :
- Tại hạ là hậu nhân của Vũ Văn lầu chủ, Vũ Văn Hóa Quang là tiên phụ, chư vị biết chứ?
Thế là tiếng trầm trồ kinh ngạc và khen ngợi nhất loạt nổi lên. Nhưng lúc này, Vũ Văn Đức Chính đã không còn ở đây nữa.