Sau tấm bình phong, Tề Đan Yên giống như đang rúc ổ chuột, chỉ để lộ mỗi cái đầu, thấy Hạng Tuế Thiêm bước lại gần, liền vội vàng rụt đầu trở về. Mắt của nàng không được tốt, nhưng vẫn nhìn rõ người kia đúng là Hạng Tuế Thiêm.
Hạng Tuế Thiêm lượn ra đằng sau tấm bình phong, thấy nàng nằm sõng soài giống như đang hành lễ, hắn vội vàng kéo tay nàng, vừa buồn cười lại vừa tức giận kéo nàng dậy: "Phần đại lễ này, thần không dám nhận."
"Tướng quân, ta nhớ chàng muốn chết!" Tề Đan Yên đột nhiên trở nên to gan, ôm chặt cổ hắn không buông, dù sao cũng đang làm chuyện xấu, nàng không dám lớn tiếng, giống như tiểu yêu tinh mềm nhũn tựa vào ngực hắn, không biết là do đốt lò sưởi hay là do ngượng ngùng, hai má nàng đỏ bừng.
Hạng Tuế Thiêm vòng tay ôm eo nàng, chỉ cảm thấy nhỏ nhắn mềm mại, cách một lớp quần áo mỏng, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng. Da thịt trơn nhẵn, tinh tế mềm mại, giống như ngọc thượng hạng, yêu thích không muốn buông tay. Ôm nàng ngồi bên cạnh bàn bát tiên, nàng cũng giống như Hạng Vũ, thích dựa vào lồng ngực hắn, ngón tay nghịch ngợm vẽ vòng tròn không ngừng .
Trên bàn đặt một ngọn nến đỏ, ánh lửa chập chờn, bóng dáng hai người hắt lên tường, vô cùng thân mật.
Tề Đan Yên đỏ mặt hỏi: "Lúc Tướng quân đóng quân phía Bắc, chàng có nhớ ta không?"
"Ở đây chỉ có hai chúng ta, lễ nghi thì miễn đi. Thái hậu gọi Tuế Thiêm là được, hoặc là tên tự."
"Không không ngờ chàng cũng có tên tự!" Tề Đan Yên kinh ngạc, bắt đầu phát bệnh ngớ ngẩn: "Chỉ người đi học mới có tên chữ, giống như phụ thân, Đại ca, Nhị ca, Đệ đệ của ta...Chàng tập võ từ nhỏ, chữ to còn không biết, ta tưởng chàng chỉ có tên mụ, giống như Nhị cẩu tử, Sỏa Căn, Thỉ Đản (1) đại loại thế, cho nên ta không dám hỏi thăm, sợ chàng xấu hổ không dám nói."
(1) Sỏa: có nghĩa là ngu ngốc, Thỉ: có nghĩa là phân, cứt
Mịa nó. Nhà ngươi mới gọi là Thỉ Đản! Có thể nói chuyện bình thường được không hả trời?
Hạng Tuế Thiêm giật giật khóe miệng, trán nổi đầy gân xanh: "Đa tạ Thái hậu thông cảm..."
"Ta cũng có tên tự!" Tề Đan Yên tiếp tục khoe khoang:" Để ta viết cho chàng xem!" Vừa nói xong, trò cũ lặp lại, ngón trỏ đưa vào trong miệng, viết lung tung lên mặt bàn, có mỗi một chữ cũng không viết xong, nước miếng thì be bét.
Hạng Tuế Thiêm đành phải đứng dậy, cầm giấy và bút, bắt đầu mài mực, đem bút lông cho nàng. Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên, lẩm bẩm một câu, sau đó chậm chạp viết xuống hai chữ…
Thoán long.
(⊙o⊙)
Nói thật, Hạng Tuế Thiêm không biết đó là chữ gì!
Lần này là thật sự xuất phát từ nội tâm muốn học hỏi: "Thần học thức nông cạn, kính xin Thái hậu chỉ giáo."
"Đọc là 'Thoán long' ." Tề Đan Yên vô cùng đắc ý nói: "Lúc đặt tên tự, phụ thân ta suy nghĩ rất nhiều, chọn tên tự cho nữ nhi phải thật cẩn thận, vừa dễ đọc dễ nhớ, vừa thể hiện học thức uyên bác. Cho nên ta lật tung tất cả sách trong thư phòng phụ thân, tìm hai chữ khó nhất, để đặt tên tự."
Sau này, Hạng Tuế Thiêm cố tình tìm hiểu ý nghĩa hai chữ này, Thoán là "Thổi lửa nấu cơm", Long là chỉ một loại thần thú trong “Sơn Hải kinh”. Kết luận là: "Thần thú thổi lửa nấu cơm" . Đây là chuyện rất lâu sau này.
Tề thần thú vẫn hứng chí bừng bừng khua múa bút lông, Hạng Tuế Thiêm đứng bên cạnh, hết cho ý kiến.
Đợi Thần thú dừng lại, nến đỏ đã cháy gần hết.
“Hà đương cộng tiễn tây song chúc, khước thoại ba sơn dạ vũ thì.”
Dịch thơ:Bao giờ khêu nến song tây,
Cùng nhau kể chuyện mưa bay đêm nào...
Nàng chán nản nằm bò trên mặt bàn, hai tay chống cằm: "Hôm nay do Hoàng Thượng muốn xuất cung, ta mới có cơ hội làm khách ở phủ Tướng Quân, lần sau gặp lại nhau, không biết phải chờ tới khi nào."
Hạng Tuế Thiêm thấy nàng như vậy, chân mày hơi nhíu lại, không đành lòng nhẹ nhàng an ủi: "... Ngày mai vào triều, nàng có thể gặp ta."
Thật ra rất không công bằng. Lúc vào triều, nàng có thể nhìn thấy hắn qua tấm mành châu, hắn lại không thể quang minh chính đại ngẩng đầu nhìn nàng.
"Không được không được." Tề Đan Yên lắc đầu, đôi mắt sáng lên, nhướng mày thấp giọng cò kè với hắn: "Nếu không chàng đồng ý tịnh thân đi! Ta sẽ phong cho chàng chức Thái giám Nhị phẩm, Đại tổng quản Từ Ninh cung, chàng còn lớn hơn Tiểu Đông tử cả ngàn dặm, người khác gặp chàng, còn phải cung kính gọi một tiếng Hạng công công."
Hạng Tuế Thiêm biến sắc: "Tề Đan Yên, đừng khiêu chiến giới hạn của ta."
"À." Tề Đan Yên thất vọng cúi đầu, trong miệng vẫn lảm nhảm: "Thiến một cái thì đã làm sao, hay là... Thiến một nửa?"
"Một phân cũng không được."
"Nửa phân?" Chẳng lẽ nàng nghĩ đang buôn bán ở chợ, còn còn kè mặc cả?!
Hạng Tuế Thiêm tức giận bế nàng lên, đi về phía giường lớn, lạnh lùng quẳng nàng lên chăn gấm, hung hăng đè lên người nàng, ánh mắt giống như ngọn đuốc rực sáng: "Một lúc nữa nàng sẽ biết nguyên nhân ta không chịu tịnh thân!"
Tấm màn từ từ buông xuống, che đi tất cả kiều diễm. Nến đỏ trên bàn vẫn chập chờn, đầu giường nhẹ nhàng rung động, thỉnh thoảng phát tiếng kẽo kẹt.
Quá nửa đêm, hai bóng người choàng áo khoác đi về hướng biệt viện. Được một lát, Tề Đan Yên xấu hổ nói nhỏ: "Tự ta có thể đi..."
"Mắt của nàng không tốt lắm?"
"Không sao..."
"Nhanh như vậy đã hết đau?"
"... Vẫn đau ."
"Ta không biết nàng là..."
"Cái gì?"
“..."
Thôi xong rồi, người ta vẫn còn là xử nữ, ngươi phải chịu trách nhiệm~~~
Đến cửa phòng, Tề Đan Yên trả lại áo khoác cho Hạng Tuế Thiêm, rón rén trèo qua cửa sổ bò vào, còn không quên vươn tay vẫy vẫy, coi như là nói hẹn gặp lại.
Gặp lại? Gặp lại chỉ sợ không biết đến năm nào tháng nào.
Tề Đan Yên biết nàng và Hạng Tuế Thiêm đã làm chuyện giống như Phan Kim Liên cùng Tây Môn Khánh.
Nàng mười bốn tuổi đã tiến cung, bị Tiên Hoàng ghẻ lạnh, vừa mới mây mưa với Hạng Tuế Thiêm, mới biết cảm giác mất hồn đó. Hạng Tuế Thiêm giống như cái gai, cắm vào trong lòng nàng, muốn rút cũng không rút ra được.
Ngày hôm sau hồi cung, Cẩm Tú ngạc nhiên hỏi nàng tại sao tiết khố lại có máu, nàng đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói dối là đến tháng.
Thế lực của Cung thân vương bị diệt trừ tận gốc, ngôi vị Hoàng đế của Kính Hiên tạm thời được củng cố. Tề Đan Yên vẫn buông rèm nhiếp chính như cũ, rất nhiều kê sách do Trung Thư Tỉnh nghĩ ra, giao cho Trung Thư Lệnh sửa đổi, Kính Hiên chỉ cần cầm Ngọc Tỷ đóng dấu, thế là thành thánh chỉ.
Tề Đan Yên chờ mong ngày Kính Hiên có thể tự mình chấp chính, nàng nghĩ, đến lúc đó nàng có thể sống yên ổn trong hậu cung, ngày ngày thêu thùa, ví dụ như thêu một cái túi hương, làm một cái áo khoác, tìm lý do ban thưởng cho Hạng Tuế Thiêm.
Tề Đan Yên là mẫu con gái điển hình, cung đấu khốc liệt thì chỉ biết thu mình, leo lên địa vị cao thì nghĩ tới giúp chồng dạy con, nàng không thích hợp làm Thái hậu, ban đầu nếu vẫn ở nhà mẹ đẻ, có lẽ đã sớm yên bề gia thất, giống như tất cả các cô gái bình thường khác, sống bình thản một đời.
Vào triều, nàng ngây ngốc nhìn chằm chằm Hạng Tuế Thiêm một lát, sau khi bãi triều nàng chán nản chẳng muốn về cung.
Nàng âm mưu định xúi giục Kính Hiên xuất cung lần nữa, nhưng dạo gần đây Kính Hiên ham mê trò chơi mới – Không biết Kính Hiên nghe ai nói, trong cung có một đừơng hầm bí mật, ví dụ như lúc mất nước, Hoàng Đế có thể chạy trốn từ đường hầm này, ngày sau trả thù lại.
Vì vậy, Kính Hiên vô cùng hào hứng đào xới cả Hoàng cung, ngay cả hang chuột cũng không bỏ qua, vì vậy làm bao nhiêu con chuột phải mất nhà, vợ con ly tán.
Thỉnh thoảng Tề Đan Yên và Kính Hiên cùng nhau xem tấu chương, Hạng Tuế Thiêm đúng lúc bẩm báo, hai người còn có cơ hội gặp nhau. Chỉ là, khi có Kính Hiên cùng những đại thần khác, theo cấp bậc lễ nghĩa, một người cao cao tại thượng, một người cúi đầu hành lễ: Mở đầu "Thần tham kiến Hoàng Thượng vạn tuế, Thái hậu thiên tuế", kết thúc luôn là "Thần xin cáo lui". Nhưng không một ai biết, Uy Viễn tướng quân đang dập đầu hành lễ cùng Thái hậu nương nương đã từng điên loan đảo phượng.
Kính Hiên có chút giống người bạn nhỏ Doanh Chính năm đó.
Kính Hiên so với Doanh Chính, không đốt sách chôn người tài, ngược lại đặc biệt tôn trọng trí thức, còn thường khiêm tốn học hỏi các Quan văn trong triều, bàn luận các chủ đề đầy tính chiết lý và nhân văn như : "Vật chất cùng ý thức cái nào quyết định cái nào", "Bánh Trung thu ăn ngon hơn hay là Bánh mặt trăng ăn ngon hơn", "Gà có trước hay là trứng có trước", làm các Quan văn vò đầu bứt tai, vất vả suy nghĩ, còn chưa có câu trả lời, đã rối rít khen Tiểu Hoàng Đế tư chất thông minh giống như Mahler Gobi.
Hôm nay lên triều, Trăm quan bàn luận đề tài cuộc thi Hương tổ chức ba năm một lần, tranh nhau muốn nhét người nhà vào vị trí giám khảo cuộc thi Hương , còn bản thân muốn tranh đoạt chức quan chủ khảo cuộc thi Hội vào tháng ba năm sau, tha hồ vơ vét.
Kính Hiên muốn tổ chức cuộc thi vào mùa hoa quế, vì bánh hoa quế ăn rất ngon ha ha ha... Vì vậy, Kính Hiên chẳng biết thế nào là Vua không nói đùa, ăn nói lung tung: "Quan chủ khảo cũng phải tài chí hơn người. Như vậy đi, trước cuộc thi Hương, các ngươi cũng tham gia một cuộc thi, người nào thi tốt, người đó làm quan chủ khảo."
Trăm quan nhìn nhau, cảm giác sự công bằng sáng choang như ánh mặt trời.
Từ trước tới nay Tề Đan Yên luôn nối giáo cho giặc, nàng cũng cảm thấy ý kiến này không tệ: "Các vị đại nhân bình thường nhiều việc, có thể không có thời gian chuẩn bị, vậy thi làm thơ đi. Ba ngày sau mỗi người nộp một bài thơ Thất ngôn tứ tuyệt, không giới hạn đề tài, không được sao chép."
"Thái hậu anh minh!" Trăm quan quỳ xuống cảm tạ.
Kính Hiên hứng trí bừng bừng: "Các quan đứng đây phải làm cho tốt, ai làm thơ phù hợp với khẩu vị của Trẫm, thì người đó sẽ làm ban giám khảo cuộc thi năm sau!"
Hợp khẩu vị? Cho nhiều tương vừng là được.
Sau khi bãi triều, võ tướng có vẻ cô đơn, ngược lại các quan văn tràn đầy tự tin. Ngày thường bọn họ vốn đã không vừa mắt nhau. Phải biết rằng, trừ mấy đứa con ông cháu cha, có ai mà không trải qua thi Hương, thi Hội, thậm chí là thì Đình mới được bước chân vào điện Kim Loan, dù đã qua bao nhiêu năm không thi cử, nhân cơ hội này chứng minh bản thân một chút. Bọn họ cơ bản không để các Võ tướng vào trong mắt, cho nên nhìn các Võ tướng bọn họ đều thấy thoải mái hơn….
Dù sao chúng ta cũng là tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, có ngon thì đấu võ đi!
Ba ngày sau, trăm quan dâng thơ lên cho Hoàng Thượng, các thái giám dùng số đếm thay thế cho tên bài thi, chép lại một lần nữa, đóng thành tập đưa cho Kính Hiên và Tề Đan Yên chấm điểm.
Kính Hiên và Tề Đan Yên lần đầu tiên trở thành giám khảo chấm thi.
Dĩ nhiên, hai người trình độ có hạn, không ngờ có một ngày được làm giám khảo cho nên không viết thơ bao giờ, may mắn có mời thầy dạy học cũng tham dự bình phẩm, coi như là có chuyên môn.
Sau tấm bình phong, Tề Đan Yên giống như đang rúc ổ chuột, chỉ để lộ mỗi cái đầu, thấy Hạng Tuế Thiêm bước lại gần, liền vội vàng rụt đầu trở về. Mắt của nàng không được tốt, nhưng vẫn nhìn rõ người kia đúng là Hạng Tuế Thiêm.
Hạng Tuế Thiêm lượn ra đằng sau tấm bình phong, thấy nàng nằm sõng soài giống như đang hành lễ, hắn vội vàng kéo tay nàng, vừa buồn cười lại vừa tức giận kéo nàng dậy: "Phần đại lễ này, thần không dám nhận."
"Tướng quân, ta nhớ chàng muốn chết!" Tề Đan Yên đột nhiên trở nên to gan, ôm chặt cổ hắn không buông, dù sao cũng đang làm chuyện xấu, nàng không dám lớn tiếng, giống như tiểu yêu tinh mềm nhũn tựa vào ngực hắn, không biết là do đốt lò sưởi hay là do ngượng ngùng, hai má nàng đỏ bừng.
Hạng Tuế Thiêm vòng tay ôm eo nàng, chỉ cảm thấy nhỏ nhắn mềm mại, cách một lớp quần áo mỏng, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng. Da thịt trơn nhẵn, tinh tế mềm mại, giống như ngọc thượng hạng, yêu thích không muốn buông tay. Ôm nàng ngồi bên cạnh bàn bát tiên, nàng cũng giống như Hạng Vũ, thích dựa vào lồng ngực hắn, ngón tay nghịch ngợm vẽ vòng tròn không ngừng .
Trên bàn đặt một ngọn nến đỏ, ánh lửa chập chờn, bóng dáng hai người hắt lên tường, vô cùng thân mật.
Tề Đan Yên đỏ mặt hỏi: "Lúc Tướng quân đóng quân phía Bắc, chàng có nhớ ta không?"
"Ở đây chỉ có hai chúng ta, lễ nghi thì miễn đi. Thái hậu gọi Tuế Thiêm là được, hoặc là tên tự."
"Không không ngờ chàng cũng có tên tự!" Tề Đan Yên kinh ngạc, bắt đầu phát bệnh ngớ ngẩn: "Chỉ người đi học mới có tên chữ, giống như phụ thân, Đại ca, Nhị ca, Đệ đệ của ta...Chàng tập võ từ nhỏ, chữ to còn không biết, ta tưởng chàng chỉ có tên mụ, giống như Nhị cẩu tử, Sỏa Căn, Thỉ Đản () đại loại thế, cho nên ta không dám hỏi thăm, sợ chàng xấu hổ không dám nói."
() Sỏa: có nghĩa là ngu ngốc, Thỉ: có nghĩa là phân, cứt
Mịa nó. Nhà ngươi mới gọi là Thỉ Đản! Có thể nói chuyện bình thường được không hả trời?
Hạng Tuế Thiêm giật giật khóe miệng, trán nổi đầy gân xanh: "Đa tạ Thái hậu thông cảm..."
"Ta cũng có tên tự!" Tề Đan Yên tiếp tục khoe khoang:" Để ta viết cho chàng xem!" Vừa nói xong, trò cũ lặp lại, ngón trỏ đưa vào trong miệng, viết lung tung lên mặt bàn, có mỗi một chữ cũng không viết xong, nước miếng thì be bét.
Hạng Tuế Thiêm đành phải đứng dậy, cầm giấy và bút, bắt đầu mài mực, đem bút lông cho nàng. Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên, lẩm bẩm một câu, sau đó chậm chạp viết xuống hai chữ…
Thoán long.
(⊙o⊙)
Nói thật, Hạng Tuế Thiêm không biết đó là chữ gì!
Lần này là thật sự xuất phát từ nội tâm muốn học hỏi: "Thần học thức nông cạn, kính xin Thái hậu chỉ giáo."
"Đọc là 'Thoán long' ." Tề Đan Yên vô cùng đắc ý nói: "Lúc đặt tên tự, phụ thân ta suy nghĩ rất nhiều, chọn tên tự cho nữ nhi phải thật cẩn thận, vừa dễ đọc dễ nhớ, vừa thể hiện học thức uyên bác. Cho nên ta lật tung tất cả sách trong thư phòng phụ thân, tìm hai chữ khó nhất, để đặt tên tự."
Sau này, Hạng Tuế Thiêm cố tình tìm hiểu ý nghĩa hai chữ này, Thoán là "Thổi lửa nấu cơm", Long là chỉ một loại thần thú trong “Sơn Hải kinh”. Kết luận là: "Thần thú thổi lửa nấu cơm" . Đây là chuyện rất lâu sau này.
Tề thần thú vẫn hứng chí bừng bừng khua múa bút lông, Hạng Tuế Thiêm đứng bên cạnh, hết cho ý kiến.
Đợi Thần thú dừng lại, nến đỏ đã cháy gần hết.
“Hà đương cộng tiễn tây song chúc, khước thoại ba sơn dạ vũ thì.”
Dịch thơ:Bao giờ khêu nến song tây,
Cùng nhau kể chuyện mưa bay đêm nào...
Nàng chán nản nằm bò trên mặt bàn, hai tay chống cằm: "Hôm nay do Hoàng Thượng muốn xuất cung, ta mới có cơ hội làm khách ở phủ Tướng Quân, lần sau gặp lại nhau, không biết phải chờ tới khi nào."
Hạng Tuế Thiêm thấy nàng như vậy, chân mày hơi nhíu lại, không đành lòng nhẹ nhàng an ủi: "... Ngày mai vào triều, nàng có thể gặp ta."
Thật ra rất không công bằng. Lúc vào triều, nàng có thể nhìn thấy hắn qua tấm mành châu, hắn lại không thể quang minh chính đại ngẩng đầu nhìn nàng.
"Không được không được." Tề Đan Yên lắc đầu, đôi mắt sáng lên, nhướng mày thấp giọng cò kè với hắn: "Nếu không chàng đồng ý tịnh thân đi! Ta sẽ phong cho chàng chức Thái giám Nhị phẩm, Đại tổng quản Từ Ninh cung, chàng còn lớn hơn Tiểu Đông tử cả ngàn dặm, người khác gặp chàng, còn phải cung kính gọi một tiếng Hạng công công."
Hạng Tuế Thiêm biến sắc: "Tề Đan Yên, đừng khiêu chiến giới hạn của ta."
"À." Tề Đan Yên thất vọng cúi đầu, trong miệng vẫn lảm nhảm: "Thiến một cái thì đã làm sao, hay là... Thiến một nửa?"
"Một phân cũng không được."
"Nửa phân?" Chẳng lẽ nàng nghĩ đang buôn bán ở chợ, còn còn kè mặc cả?!
Hạng Tuế Thiêm tức giận bế nàng lên, đi về phía giường lớn, lạnh lùng quẳng nàng lên chăn gấm, hung hăng đè lên người nàng, ánh mắt giống như ngọn đuốc rực sáng: "Một lúc nữa nàng sẽ biết nguyên nhân ta không chịu tịnh thân!"
Tấm màn từ từ buông xuống, che đi tất cả kiều diễm. Nến đỏ trên bàn vẫn chập chờn, đầu giường nhẹ nhàng rung động, thỉnh thoảng phát tiếng kẽo kẹt.
Quá nửa đêm, hai bóng người choàng áo khoác đi về hướng biệt viện. Được một lát, Tề Đan Yên xấu hổ nói nhỏ: "Tự ta có thể đi..."
"Mắt của nàng không tốt lắm?"
"Không sao..."
"Nhanh như vậy đã hết đau?"
"... Vẫn đau ."
"Ta không biết nàng là..."
"Cái gì?"
“..."
Thôi xong rồi, người ta vẫn còn là xử nữ, ngươi phải chịu trách nhiệm~~~
Đến cửa phòng, Tề Đan Yên trả lại áo khoác cho Hạng Tuế Thiêm, rón rén trèo qua cửa sổ bò vào, còn không quên vươn tay vẫy vẫy, coi như là nói hẹn gặp lại.
Gặp lại? Gặp lại chỉ sợ không biết đến năm nào tháng nào.
Tề Đan Yên biết nàng và Hạng Tuế Thiêm đã làm chuyện giống như Phan Kim Liên cùng Tây Môn Khánh.
Nàng mười bốn tuổi đã tiến cung, bị Tiên Hoàng ghẻ lạnh, vừa mới mây mưa với Hạng Tuế Thiêm, mới biết cảm giác mất hồn đó. Hạng Tuế Thiêm giống như cái gai, cắm vào trong lòng nàng, muốn rút cũng không rút ra được.
Ngày hôm sau hồi cung, Cẩm Tú ngạc nhiên hỏi nàng tại sao tiết khố lại có máu, nàng đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói dối là đến tháng.
Thế lực của Cung thân vương bị diệt trừ tận gốc, ngôi vị Hoàng đế của Kính Hiên tạm thời được củng cố. Tề Đan Yên vẫn buông rèm nhiếp chính như cũ, rất nhiều kê sách do Trung Thư Tỉnh nghĩ ra, giao cho Trung Thư Lệnh sửa đổi, Kính Hiên chỉ cần cầm Ngọc Tỷ đóng dấu, thế là thành thánh chỉ.
Tề Đan Yên chờ mong ngày Kính Hiên có thể tự mình chấp chính, nàng nghĩ, đến lúc đó nàng có thể sống yên ổn trong hậu cung, ngày ngày thêu thùa, ví dụ như thêu một cái túi hương, làm một cái áo khoác, tìm lý do ban thưởng cho Hạng Tuế Thiêm.
Tề Đan Yên là mẫu con gái điển hình, cung đấu khốc liệt thì chỉ biết thu mình, leo lên địa vị cao thì nghĩ tới giúp chồng dạy con, nàng không thích hợp làm Thái hậu, ban đầu nếu vẫn ở nhà mẹ đẻ, có lẽ đã sớm yên bề gia thất, giống như tất cả các cô gái bình thường khác, sống bình thản một đời.
Vào triều, nàng ngây ngốc nhìn chằm chằm Hạng Tuế Thiêm một lát, sau khi bãi triều nàng chán nản chẳng muốn về cung.
Nàng âm mưu định xúi giục Kính Hiên xuất cung lần nữa, nhưng dạo gần đây Kính Hiên ham mê trò chơi mới – Không biết Kính Hiên nghe ai nói, trong cung có một đừơng hầm bí mật, ví dụ như lúc mất nước, Hoàng Đế có thể chạy trốn từ đường hầm này, ngày sau trả thù lại.
Vì vậy, Kính Hiên vô cùng hào hứng đào xới cả Hoàng cung, ngay cả hang chuột cũng không bỏ qua, vì vậy làm bao nhiêu con chuột phải mất nhà, vợ con ly tán.
Thỉnh thoảng Tề Đan Yên và Kính Hiên cùng nhau xem tấu chương, Hạng Tuế Thiêm đúng lúc bẩm báo, hai người còn có cơ hội gặp nhau. Chỉ là, khi có Kính Hiên cùng những đại thần khác, theo cấp bậc lễ nghĩa, một người cao cao tại thượng, một người cúi đầu hành lễ: Mở đầu "Thần tham kiến Hoàng Thượng vạn tuế, Thái hậu thiên tuế", kết thúc luôn là "Thần xin cáo lui". Nhưng không một ai biết, Uy Viễn tướng quân đang dập đầu hành lễ cùng Thái hậu nương nương đã từng điên loan đảo phượng.
Kính Hiên có chút giống người bạn nhỏ Doanh Chính năm đó.
Kính Hiên so với Doanh Chính, không đốt sách chôn người tài, ngược lại đặc biệt tôn trọng trí thức, còn thường khiêm tốn học hỏi các Quan văn trong triều, bàn luận các chủ đề đầy tính chiết lý và nhân văn như : "Vật chất cùng ý thức cái nào quyết định cái nào", "Bánh Trung thu ăn ngon hơn hay là Bánh mặt trăng ăn ngon hơn", "Gà có trước hay là trứng có trước", làm các Quan văn vò đầu bứt tai, vất vả suy nghĩ, còn chưa có câu trả lời, đã rối rít khen Tiểu Hoàng Đế tư chất thông minh giống như Mahler Gobi.
Hôm nay lên triều, Trăm quan bàn luận đề tài cuộc thi Hương tổ chức ba năm một lần, tranh nhau muốn nhét người nhà vào vị trí giám khảo cuộc thi Hương , còn bản thân muốn tranh đoạt chức quan chủ khảo cuộc thi Hội vào tháng ba năm sau, tha hồ vơ vét.
Kính Hiên muốn tổ chức cuộc thi vào mùa hoa quế, vì bánh hoa quế ăn rất ngon ha ha ha... Vì vậy, Kính Hiên chẳng biết thế nào là Vua không nói đùa, ăn nói lung tung: "Quan chủ khảo cũng phải tài chí hơn người. Như vậy đi, trước cuộc thi Hương, các ngươi cũng tham gia một cuộc thi, người nào thi tốt, người đó làm quan chủ khảo."
Trăm quan nhìn nhau, cảm giác sự công bằng sáng choang như ánh mặt trời.
Từ trước tới nay Tề Đan Yên luôn nối giáo cho giặc, nàng cũng cảm thấy ý kiến này không tệ: "Các vị đại nhân bình thường nhiều việc, có thể không có thời gian chuẩn bị, vậy thi làm thơ đi. Ba ngày sau mỗi người nộp một bài thơ Thất ngôn tứ tuyệt, không giới hạn đề tài, không được sao chép."
"Thái hậu anh minh!" Trăm quan quỳ xuống cảm tạ.
Kính Hiên hứng trí bừng bừng: "Các quan đứng đây phải làm cho tốt, ai làm thơ phù hợp với khẩu vị của Trẫm, thì người đó sẽ làm ban giám khảo cuộc thi năm sau!"
Hợp khẩu vị? Cho nhiều tương vừng là được.
Sau khi bãi triều, võ tướng có vẻ cô đơn, ngược lại các quan văn tràn đầy tự tin. Ngày thường bọn họ vốn đã không vừa mắt nhau. Phải biết rằng, trừ mấy đứa con ông cháu cha, có ai mà không trải qua thi Hương, thi Hội, thậm chí là thì Đình mới được bước chân vào điện Kim Loan, dù đã qua bao nhiêu năm không thi cử, nhân cơ hội này chứng minh bản thân một chút. Bọn họ cơ bản không để các Võ tướng vào trong mắt, cho nên nhìn các Võ tướng bọn họ đều thấy thoải mái hơn….
Dù sao chúng ta cũng là tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, có ngon thì đấu võ đi!
Ba ngày sau, trăm quan dâng thơ lên cho Hoàng Thượng, các thái giám dùng số đếm thay thế cho tên bài thi, chép lại một lần nữa, đóng thành tập đưa cho Kính Hiên và Tề Đan Yên chấm điểm.
Kính Hiên và Tề Đan Yên lần đầu tiên trở thành giám khảo chấm thi.
Dĩ nhiên, hai người trình độ có hạn, không ngờ có một ngày được làm giám khảo cho nên không viết thơ bao giờ, may mắn có mời thầy dạy học cũng tham dự bình phẩm, coi như là có chuyên môn.