Ba ngày sau, Hạng Tuế Thiêm lên đường tới Tây Nam. Đường tới đất Thục khó khăn. Sau khi tới nơi, Hạng Tuế Thiêm phát hiện người dân nơi đây hiền lành chất phác, chum lớn chất đống trước cổng nhà, tỏa ra mùi thơm quyến rũ. Phái người đi hỏi thăm, mới biết đó là dưa chua, người dân còn nhiệt tình mời hắn nếm thử.
Hạng Tuế Thiêm nếm thử dưa chua củ cải, uống một hớp rượu hoa quế, chợt nhớ tới bộ dạng Tề Đan Yên ngượng ngùng nói hắn về nhanh một chút, gò má như phủ một lớp phấn hồng.
Lúc lên triều, nàng luôn mặc lễ phục dày cộm nặng nề, đôi hài nhỏ khẽ run lộ ra ngoài tiết lộ nàng đang sợ sệt, sau khi bãi triều, thỉnh thoảng nàng lại vén rèm châu len lén nhìn hắn, hắn có thể cảm nhận được nhưng ánh mắt hai người chưa từng chạm nhau, dù vậy, hắn vẫn có thể nhớ rõ gương mặt nàng, thậm chí là nốt ruồi son rất khó phát hiện dưới cằm nàng.
Tề gia là dòng dõi thư hương, đồ đạc trong nhà được sắp xếp hết sức nho nhã. Tề lão gia ra đi làm tất cả mọi người đau buồn, Tề phu nhân nói cho Hạng Tuế Thiêm, Tề Đan Yên từ nhỏ đã nhát gan, dù được đi học nhưng vẫn ngu ngơ, đơn thuần, không ngờ được chọn tiến cung, có thể sống được tới bây giờ đã là may mắn.
Tề phu nhân nghe Hạng Tuế Thiêm nói bây giờ Tề Đan Yên sống rất tốt, bà cũng thấy yên lòng. Nhìn tờ giấy Tề Đan Yên viết một danh sách dài các món đặc sản quê hương, Tề phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, liền sai người đi chuẩn bị.
Đám tang Tề lão gia kết thúc suôn sẻ, Hạng Tuế Thiêm rời khỏi Tề gia, thẳng tiến về Tây Nam.
Trong hoàng cung, dạo gần đây, Tiểu Hoàng đế Kính Hiên ham chơi nghe được rất nhiều chuyện về nạn châu chấu, hết sức tò mò rốt cuộc châu chấu là con gì. Hắn sai người xuất cung, mang một tải châu chấu về.
Kính Hiên phát hiện ra đùa giỡn bọn châu chấu này rất vui, bày ra đủ trò oái oăm để ngăn cản bọn chúng nhảy nhót. Ví dụ như nhổ hết càng sau, cắt bỏ cánh, dội nước sôi nóng vào cái mông, vân vân…
Tề Đan Yên cũng muốn chơi, nhưng nàng không tàn nhẫn như Kính Hiên. Nàng nuôi mấy con châu chấu, mỗi ngày cho chúng ăn một loại món ăn khác nhau, mới được vài ngày, đám châu chấu chết sạch.
Tề Đan Yên vẫn không từ bỏ, lần này lại nuôi một đàn, kết quả là chết cả đàn, không biết chuyện gì xảy ra.
Tề Đan Yên vô cùng tức giận cho gọi Thái y tới, sau khi tìm hiểu, Thái y phát hiện ở gần đó có một tổ ong, thuộc giống ong mật thân vàng, bọn chúng đẻ trứng vào cơ thể châu chấu bị Tề Đan Yên nhốt trong lồng tre, ấu trùng nở ra, ăn châu chấu lớn lên.
Kính Hiên biết chuyện, liền chạy đến Từ Ninh cung nhìn bọn thị vệ chọc tổ ong, hắn đột nhiên hỏi: "Loại ong mật này sống trong hoàng cung mới biến thành màu vàng sao?"
Cứ như vậy, cuộc nói chuyện của đôi mẹ con não tàn bắt đầu...
"Ta nghe nói tắc kè hoa ẩn náu trên cây sẽ biến thành màu xanh, nằm trong sa mạc liền biến thành màu đất. Chắc chắn loại ong mật này cũng như vậy, ngày ngày nhìn thấy con mặc Long bào, liền biến thành màu vàng." Tề Đan Yên cắn đầu ngón tay, núp sau cây cột, rõ ràng là nàng sợ bị ong đốt.
"To gan, màu vàng chỉ mình ta mới được mặc, tại sao bọn chúng dám phạm thượng?"
"Đúng vậy, bọn chúng còn giết chết châu chấu của ta, đúng là đại nghịch bất đạo."
Những lời này truyền đến tai các đại nhân trong triều, Hộ bộ Thượng thư linh nhanh trí: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần nghe nói, ở trong dân gian cũng có loại ong mật thân vàng, nếu có thể bắt chúng lại, gây giống ở những địa phương gặp nạn châu chấu, thần tin rằng, năm sau có thể khống chế được nạn châu chấu."
Kính Hiên và Tề Đan Yên nhìn nhau, ánh mắt mờ mịt, trong miệng lẩm bẩm: "Nghe có vẻ không tồi..."
Đây chính là kỹ thuật phòng trừ bằng sinh vật ở hiện đại mà chúng ta thường nhắc đến.
Kính Hiên vẫn đùa giỡn châu chấu không biết chán, thủ đoạn ngày càng hiểm ác, cuối cùng biến thành đặt một cái chảo lớn giữa quảng trường, nhóm lửa phía dưới, bỏ dầu nóng vào chảo.
Kính Hiên và Tề Đan Yên ngồi trên xe nhỏ, mỗi người đứng một đầu, cầm một túi châu chấu, tranh tài. So cái gì đây, thái giám kéo xe nhỏ xung quanh chảo dầu, người nào ném châu chấu chính xác vào trong chảo dầu, phát ra tiếng nổ lớn "Lốp bốp", thì người đó thắng.
Hai mẹ con chơi đùa rất vui vẻ, châu chấu trong chảo dầu ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành một mùi hương quyến rũ. Ban đầu Tề Đan Yên còn nghĩ là Ngự Thiện phòng đang len lén nấu gì đó, nàng thấy rất giống đồ nướng mà trước đây nàng hay ăn lúc còn ở nhà mẹ đẻ, cuối cùng cũng phát hiện ra mùi hương đó từ đám châu chấu nằm trong chảo dầu.
Tiểu Thanh tử còn đang lo lắng sẽ bị Hoàng Thượng sai nếm thử châu chấu nướng, kết quả là Kính Hiên đã đi trước một bước, cầm chiếc đũa dài vớt một con châu chấu, thổi thổi bỏ vào trong miệng, hô to ăn ngon. Tề Đan Yên vốn tham ăn, nàng cũng muốn nếm thử.
Kính Hiên sai người mang muối ăn, hạt tiêu, tương vừng tới, chia thành nhiều mùi vị, cuối cùng cho ra một kết luận: Muối tiêu ăn ngon nhất.
Vì vậy những hành động vô cùng ngu ngốc này dưới ngòi bút của Sử quan liền biến thành: "Hoàng Thượng và Thái hậu bàn luận về nạn châu chấu, càng nói càng sáng tỏ, tìm ra phương pháp phòng trừ bằng sinh vật, sáng tạo ra món ăn mới, đóng góp vĩ đại cho nhân loại."
Bởi vì nạn châu chấu và dịch bệnh chủ yếu ở các vùng phía Nam, Tề Đan Yên nghĩ tới quê hương nàng cũng nhiều lần gặp khó khăn, muốn vì quê nhà làm chút gì đó.
Nhìn rất nhiều tấu chương, lật xem các sách cổ, Tề Đan Yên truyền thánh chỉ, miễn giảm tô thuế, hoãn việc đi lính, mở kho lương thực cứu trợ thiên tai. Không thể không nói, Tề Thái hậu ngây ngô thì vẫn ngây ngô, nhưng khả năng lãnh đạo coi như không tệ.
Thánh ân ban xuống, nhưng câu chuyện hài hước đằng sau nó thì chẳng ai biết, tới khi truyền đến tai Hạng Tuế Thiêm, hắn mới từ tộc Ma Lão trở lại Trung Nguyên, mang về thảo dược đặc trị bệnh dịch, còn mang về một xe ngựa các món ăn đặc sản cho Tề Đan Yên cùng một thùng đất màu tím cho Kính Hiên.
Đối với biểu hiện "Xuất sắc" của Kính Hiên và Tề Đan Yên về nạn châu chấu, Hạng Tuế thiêm vô cùng hài lòng, nhưng hắn vẫn chưa biết, trở lại Kinh thành, chờ đợi hắn là Đại sư tịnh thân và con dao quý của ông.
Hạng Tuế Thiêm đi chuyến này mất hơn nửa năm, lúc trở về, hoa sen đã nở rộ.
Cao đại sư nghe nói Hạng Tuế Thiêm đã về phủ, liền ăn cơm tắm rửa từ rất sớm, mang theo “Toàn bộ gia sản” đi tới phủ Uy Viễn tướng quân. Ở kinh thành, hắn cũng có chút danh tiếng, biết bao nhiêu thế hệ đã kết thúc trong tay hắn.
Mặc dù Hạng Tuế Thiêm không biết Cao đại sư tới phủ có chuyện gì, nhưng hắn vẫn thay quần áo ra tiếp khách.
Cao đại sư vô cùng hiểu chuyện, lên tiếng trước: "Không biết Hạng Tướng quân đã tới Bộ Binh lập hồ sơ chưa?"
Hạng Tuế Thiêm không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cao đại sư có gì chỉ giáo?"
"Xưa nay muốn tịnh thân, đều phải tới Bộ Binh lập hồ sơ. Hạng Tướng quân thân phận cao quý, có lẽ được miễn chuyện này?"
"Trong phủ có ai muốn tịnh thân?" Hạng Tuế Thiêm mơ hồ có dự cảm không tốt.
"A..." Cao đại sư cũng mơ hồ: "Không phải là ngài sao?"
Hạng Tuế Thiêm trợn mắt, nhìn Cao đại sư mang theo đủ bộ đồ nghề để tịnh thân, vải trắng, ống trúc, cùng ba con dao thiến sáng loáng, liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta nói lúc nào?"
"Ngài không nói, là Hoàng Thượng nói." Cao đại sư ôm quyền bày tỏ sự tôn trọng.
Hoàng Thượng nói, chính là thánh chỉ, không muốn thiến cũng phải thiến!
Hạng Tuế Thiêm sống ba mươi năm qua, tiến cung hai lần, một lần là Hoàng Thượng triệu kiến, một lần là Thái hậu triệu kiến. Ngoại thần không được vào hậu cung, nhưng vào hậu cung, lại bắt hắn tịnh thân, thật là trực tiếp và thô lỗ.
Cũng may, Hạng Tuế Thiêm cũng là người thô lỗ, hắn sai người tống cổ Cao đại sư cùng đồ nghề của hắn ném ra khỏi phủ, đêm hôm khuya khoắt tiến cung hỏi tội.
Dọc theo đường đi, có rất nhiều Thái giám a dua nịnh nọt hắn, thật sự đã coi hắn như "Người nhà".
"Hạng Tướng quân, trễ như thế còn cầu kiến Hoàng Thượng? Hạng Tướng quân là rường cột đất nước, vì quốc gia đại sự mà không màng tới sức khỏe, đêm hôm vẫn tiến cung."
"Hạng Tướng quân, về sau còn phải xin ngài quan tâm nhiều hơn tới bọn tiểu nhân, chúng tôi dựa cả vào ngài."
"Hạng Tướng quân, không biết ngài là Đại Tổng quản ở cung nào? Thật sự là tới Từ Ninh cung?"
Xem ra cả hoàng cung đề biết tin vui hắn tịnh thân.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Kính Hiên là cú mèo đêm, ban đêm tiến cung vẫn có thể gặp hắn. Vừa hỏi, Tiểu Hoàng đế đầu óc đơn giản liền khai ra chủ mưu là Tề Đan Yên, nói: "Mẫu Hậu coi trọng ngươi, muốn ngươi tiến cung hầu hạ."
Hầu hạ cái đầu ngươi, lão tử ra ngoài giúp các ngươi giải quyết một đống chuyện rắc rối còn chưa đủ, còn bắt ta tịnh thân, tiến cung rửa mông cho các ngươi?
Nhiều năm ra chiến trường khiến cho Hạng Tuế Thiêm vô cùng bình tĩnh, sắc mặt như thường, bình tĩnh kết thúc đề tài này: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái hậu ra lệnh để hạ thần mang về rất nhiều đặc sản, ngày mai hạ thần sẽ tự mình mang tới Từ Ninh cung, hi vọng Hoàng Thượng cho phép."
"Đặc sản gì? Trẫm cũng muốn ăn." Kính Hiên chống nạnh.
"Củ cải muối ớt."
"Ngươi cứ làm thế đi, ngày mai Trẫm sẽ báo cho Mẫu Hậu."
Câu chuyện chấm dứt tại đây.
Hạng Tuế Thiêm trở về phủ, nhớ tới con dao thiến sáng loáng mà Cao đại sư mang đến, hắn trằn trọc trở mình cả đêm, trong giấc mơ xuất hiện Mẫu thân của Tần Thủy Hoàng là Triệu Cơ.
Triệu Cơ trời sinh xảo quyệt, dâm đãng, ra lệnh Lao Ái giả làm Thái giám tiến cung hầu hạ, cuối cùng sinh ra hai đứa bé, sau khi bị Doanh Chính phát hiện, được ban cho cái chết.
Dường như trong giấc mơ còn có một vị tiên nhân xuất hiện, nói cho Hạng Tuế Thiêm, lịch sử luôn luôn lặp lại.
Giấc mơ là giấc mơ, ngày hôm sau, Hạng Tuế Thiêm mang theo ba xe ngựa chở đầy đặc sản do Tề gia chuẩn bị, tự mình chuyển tới hầm băng của Từ Ninh cung. Sau khi bảo quản xong, hắn vào điện bẩm báo với Thái hậu.
Từ dưới đất hầm băng mang lên một khối băng lớn đặt trong một chậu đồng, khói trắng bay lên, làm không khí mát mẻ hơn nhiều.
Bởi vì trời nóng nực, Tề Đan Yên mặc váy áo rất mỏng.Váy áo mày trắng mỏng manh như sương khói, áo khoác bên ngoài màu xanh lam thêu hoa hồng. Trên đầu cài rất nhiều trang sức, búi tóc hình xoắn ốc. Nàng nghe tin Hạng Tuế Thiêm đã về kinh từ tối hôm qua, cả đêm không ngủ, bây giờ giữa ban ngày lại thấy buồn ngủ, ngồi ngây ngốc trên ghế, cho đến khi Hạng Tuế Thiêm dập đầu, nàng mới tỉnh táo lại.
Hắn mặc quan phục màu xanh đậm, vẫn giống như trong trí nhớ của nàng, gương mặt ngăm đen tăng thêm vài phần nam tính. Tề Đan Yên để ý, phần mu bàn tay và cổ lộ bên ngoài hình như có một ít vết thương, không giống vết thương cũ, mà giống như bị côn trùng cắn.
Tề Đan Yên không biết, mặc dù tộc Ma Lão có phương thuốc bí truyền và thảo dược quý hiếm, nhưng để lấy được chúng không phải chuyện dễ dàng.
Tộc Ma Lão sống tách biệt, tập tục hoang dã, phải vào hang núi, để côn trùng độc, rắn độc cắn, tự sinh tự diệt, sau một thời gian ngắn nếu vẫn còn sống sót, tộc trưởng tiếp khách. Hạng Tuế Thiêm đã vượt qua thử thách đáng sợ này, không những vẫn còn sống sót, mà còn lấy được phương thuốc, chỉ hắn mới biết có bao nhiêu gian khổ.
Hỏi tình hình trong nhà gần đây, biết được Tề lão gia được an táng tại quê nhà, Tề Đan Yên bắt đầu chìm đắm trong bi thương. Tử Ngư thấy Hạng Tuế Thiêm đến, cuối cùng cũng trút được gánh nặng, bưng hai chén đông trùng hạ thảo hầm chim câu, tới trước mặt hắn, nàng kín đáo gật đầu với Tướng quân một cái.
"Tay của ngươi bị làm sao?" Tề Đan Yên đề phòng hỏi: "Có phải mắc bệnh hay không?"
Loại câu hỏi không có lương tâm, có thể nói là mất hết tính người, Hạng Tuế Thiêm đã miễn dịch từ lâu, chỉ hờ hững trả lời: "Khởi bẩm Thái hậu, Tây Nam có rất nhiều côn trùng, vi thần không đề phòng kịp."
"À." Lúc này Tề Đan Yên mới yên tâm, nàng đột nhiên đứng dậy bước lại gần Hạng Tuế Thiêm, nhìn mu bàn tay hắn, cánh tay chi chít nốt sưng đỏ. Tề Đan Yên đưa bàn tay vào trong miệng, mút đầu ngón tay, không nói một lời bắt đầu xoa lên các nốt đỏ trên người hắn.
Hành động buồn nôn như thế làm Hạng Tuế Thiêm được mở rộng tầm mắt, trên chiến trường khốc liệt, quân địch chết dưới kiếm của hắn nhiều vô số, máu tươi văng tung tóe, da thịt ngay cả tim gan phổi phèo, đều là chiến tích thắng lợi, chẳng qua là nước miếng này... Vẫn chưa có người nào dám bôi lên người Hạng Tuế Thiêm.
Ba ngày sau, Hạng Tuế Thiêm lên đường tới Tây Nam. Đường tới đất Thục khó khăn. Sau khi tới nơi, Hạng Tuế Thiêm phát hiện người dân nơi đây hiền lành chất phác, chum lớn chất đống trước cổng nhà, tỏa ra mùi thơm quyến rũ. Phái người đi hỏi thăm, mới biết đó là dưa chua, người dân còn nhiệt tình mời hắn nếm thử.
Hạng Tuế Thiêm nếm thử dưa chua củ cải, uống một hớp rượu hoa quế, chợt nhớ tới bộ dạng Tề Đan Yên ngượng ngùng nói hắn về nhanh một chút, gò má như phủ một lớp phấn hồng.
Lúc lên triều, nàng luôn mặc lễ phục dày cộm nặng nề, đôi hài nhỏ khẽ run lộ ra ngoài tiết lộ nàng đang sợ sệt, sau khi bãi triều, thỉnh thoảng nàng lại vén rèm châu len lén nhìn hắn, hắn có thể cảm nhận được nhưng ánh mắt hai người chưa từng chạm nhau, dù vậy, hắn vẫn có thể nhớ rõ gương mặt nàng, thậm chí là nốt ruồi son rất khó phát hiện dưới cằm nàng.
Tề gia là dòng dõi thư hương, đồ đạc trong nhà được sắp xếp hết sức nho nhã. Tề lão gia ra đi làm tất cả mọi người đau buồn, Tề phu nhân nói cho Hạng Tuế Thiêm, Tề Đan Yên từ nhỏ đã nhát gan, dù được đi học nhưng vẫn ngu ngơ, đơn thuần, không ngờ được chọn tiến cung, có thể sống được tới bây giờ đã là may mắn.
Tề phu nhân nghe Hạng Tuế Thiêm nói bây giờ Tề Đan Yên sống rất tốt, bà cũng thấy yên lòng. Nhìn tờ giấy Tề Đan Yên viết một danh sách dài các món đặc sản quê hương, Tề phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, liền sai người đi chuẩn bị.
Đám tang Tề lão gia kết thúc suôn sẻ, Hạng Tuế Thiêm rời khỏi Tề gia, thẳng tiến về Tây Nam.
Trong hoàng cung, dạo gần đây, Tiểu Hoàng đế Kính Hiên ham chơi nghe được rất nhiều chuyện về nạn châu chấu, hết sức tò mò rốt cuộc châu chấu là con gì. Hắn sai người xuất cung, mang một tải châu chấu về.
Kính Hiên phát hiện ra đùa giỡn bọn châu chấu này rất vui, bày ra đủ trò oái oăm để ngăn cản bọn chúng nhảy nhót. Ví dụ như nhổ hết càng sau, cắt bỏ cánh, dội nước sôi nóng vào cái mông, vân vân…
Tề Đan Yên cũng muốn chơi, nhưng nàng không tàn nhẫn như Kính Hiên. Nàng nuôi mấy con châu chấu, mỗi ngày cho chúng ăn một loại món ăn khác nhau, mới được vài ngày, đám châu chấu chết sạch.
Tề Đan Yên vẫn không từ bỏ, lần này lại nuôi một đàn, kết quả là chết cả đàn, không biết chuyện gì xảy ra.
Tề Đan Yên vô cùng tức giận cho gọi Thái y tới, sau khi tìm hiểu, Thái y phát hiện ở gần đó có một tổ ong, thuộc giống ong mật thân vàng, bọn chúng đẻ trứng vào cơ thể châu chấu bị Tề Đan Yên nhốt trong lồng tre, ấu trùng nở ra, ăn châu chấu lớn lên.
Kính Hiên biết chuyện, liền chạy đến Từ Ninh cung nhìn bọn thị vệ chọc tổ ong, hắn đột nhiên hỏi: "Loại ong mật này sống trong hoàng cung mới biến thành màu vàng sao?"
Cứ như vậy, cuộc nói chuyện của đôi mẹ con não tàn bắt đầu...
"Ta nghe nói tắc kè hoa ẩn náu trên cây sẽ biến thành màu xanh, nằm trong sa mạc liền biến thành màu đất. Chắc chắn loại ong mật này cũng như vậy, ngày ngày nhìn thấy con mặc Long bào, liền biến thành màu vàng." Tề Đan Yên cắn đầu ngón tay, núp sau cây cột, rõ ràng là nàng sợ bị ong đốt.
"To gan, màu vàng chỉ mình ta mới được mặc, tại sao bọn chúng dám phạm thượng?"
"Đúng vậy, bọn chúng còn giết chết châu chấu của ta, đúng là đại nghịch bất đạo."
Những lời này truyền đến tai các đại nhân trong triều, Hộ bộ Thượng thư linh nhanh trí: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần nghe nói, ở trong dân gian cũng có loại ong mật thân vàng, nếu có thể bắt chúng lại, gây giống ở những địa phương gặp nạn châu chấu, thần tin rằng, năm sau có thể khống chế được nạn châu chấu."
Kính Hiên và Tề Đan Yên nhìn nhau, ánh mắt mờ mịt, trong miệng lẩm bẩm: "Nghe có vẻ không tồi..."
Đây chính là kỹ thuật phòng trừ bằng sinh vật ở hiện đại mà chúng ta thường nhắc đến.
Kính Hiên vẫn đùa giỡn châu chấu không biết chán, thủ đoạn ngày càng hiểm ác, cuối cùng biến thành đặt một cái chảo lớn giữa quảng trường, nhóm lửa phía dưới, bỏ dầu nóng vào chảo.
Kính Hiên và Tề Đan Yên ngồi trên xe nhỏ, mỗi người đứng một đầu, cầm một túi châu chấu, tranh tài. So cái gì đây, thái giám kéo xe nhỏ xung quanh chảo dầu, người nào ném châu chấu chính xác vào trong chảo dầu, phát ra tiếng nổ lớn "Lốp bốp", thì người đó thắng.
Hai mẹ con chơi đùa rất vui vẻ, châu chấu trong chảo dầu ngày càng nhiều, cuối cùng biến thành một mùi hương quyến rũ. Ban đầu Tề Đan Yên còn nghĩ là Ngự Thiện phòng đang len lén nấu gì đó, nàng thấy rất giống đồ nướng mà trước đây nàng hay ăn lúc còn ở nhà mẹ đẻ, cuối cùng cũng phát hiện ra mùi hương đó từ đám châu chấu nằm trong chảo dầu.
Tiểu Thanh tử còn đang lo lắng sẽ bị Hoàng Thượng sai nếm thử châu chấu nướng, kết quả là Kính Hiên đã đi trước một bước, cầm chiếc đũa dài vớt một con châu chấu, thổi thổi bỏ vào trong miệng, hô to ăn ngon. Tề Đan Yên vốn tham ăn, nàng cũng muốn nếm thử.
Kính Hiên sai người mang muối ăn, hạt tiêu, tương vừng tới, chia thành nhiều mùi vị, cuối cùng cho ra một kết luận: Muối tiêu ăn ngon nhất.
Vì vậy những hành động vô cùng ngu ngốc này dưới ngòi bút của Sử quan liền biến thành: "Hoàng Thượng và Thái hậu bàn luận về nạn châu chấu, càng nói càng sáng tỏ, tìm ra phương pháp phòng trừ bằng sinh vật, sáng tạo ra món ăn mới, đóng góp vĩ đại cho nhân loại."
Bởi vì nạn châu chấu và dịch bệnh chủ yếu ở các vùng phía Nam, Tề Đan Yên nghĩ tới quê hương nàng cũng nhiều lần gặp khó khăn, muốn vì quê nhà làm chút gì đó.
Nhìn rất nhiều tấu chương, lật xem các sách cổ, Tề Đan Yên truyền thánh chỉ, miễn giảm tô thuế, hoãn việc đi lính, mở kho lương thực cứu trợ thiên tai. Không thể không nói, Tề Thái hậu ngây ngô thì vẫn ngây ngô, nhưng khả năng lãnh đạo coi như không tệ.
Thánh ân ban xuống, nhưng câu chuyện hài hước đằng sau nó thì chẳng ai biết, tới khi truyền đến tai Hạng Tuế Thiêm, hắn mới từ tộc Ma Lão trở lại Trung Nguyên, mang về thảo dược đặc trị bệnh dịch, còn mang về một xe ngựa các món ăn đặc sản cho Tề Đan Yên cùng một thùng đất màu tím cho Kính Hiên.
Đối với biểu hiện "Xuất sắc" của Kính Hiên và Tề Đan Yên về nạn châu chấu, Hạng Tuế thiêm vô cùng hài lòng, nhưng hắn vẫn chưa biết, trở lại Kinh thành, chờ đợi hắn là Đại sư tịnh thân và con dao quý của ông.
Hạng Tuế Thiêm đi chuyến này mất hơn nửa năm, lúc trở về, hoa sen đã nở rộ.
Cao đại sư nghe nói Hạng Tuế Thiêm đã về phủ, liền ăn cơm tắm rửa từ rất sớm, mang theo “Toàn bộ gia sản” đi tới phủ Uy Viễn tướng quân. Ở kinh thành, hắn cũng có chút danh tiếng, biết bao nhiêu thế hệ đã kết thúc trong tay hắn.
Mặc dù Hạng Tuế Thiêm không biết Cao đại sư tới phủ có chuyện gì, nhưng hắn vẫn thay quần áo ra tiếp khách.
Cao đại sư vô cùng hiểu chuyện, lên tiếng trước: "Không biết Hạng Tướng quân đã tới Bộ Binh lập hồ sơ chưa?"
Hạng Tuế Thiêm không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cao đại sư có gì chỉ giáo?"
"Xưa nay muốn tịnh thân, đều phải tới Bộ Binh lập hồ sơ. Hạng Tướng quân thân phận cao quý, có lẽ được miễn chuyện này?"
"Trong phủ có ai muốn tịnh thân?" Hạng Tuế Thiêm mơ hồ có dự cảm không tốt.
"A..." Cao đại sư cũng mơ hồ: "Không phải là ngài sao?"
Hạng Tuế Thiêm trợn mắt, nhìn Cao đại sư mang theo đủ bộ đồ nghề để tịnh thân, vải trắng, ống trúc, cùng ba con dao thiến sáng loáng, liền nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta nói lúc nào?"
"Ngài không nói, là Hoàng Thượng nói." Cao đại sư ôm quyền bày tỏ sự tôn trọng.
Hoàng Thượng nói, chính là thánh chỉ, không muốn thiến cũng phải thiến!
Hạng Tuế Thiêm sống ba mươi năm qua, tiến cung hai lần, một lần là Hoàng Thượng triệu kiến, một lần là Thái hậu triệu kiến. Ngoại thần không được vào hậu cung, nhưng vào hậu cung, lại bắt hắn tịnh thân, thật là trực tiếp và thô lỗ.
Cũng may, Hạng Tuế Thiêm cũng là người thô lỗ, hắn sai người tống cổ Cao đại sư cùng đồ nghề của hắn ném ra khỏi phủ, đêm hôm khuya khoắt tiến cung hỏi tội.
Dọc theo đường đi, có rất nhiều Thái giám a dua nịnh nọt hắn, thật sự đã coi hắn như "Người nhà".
"Hạng Tướng quân, trễ như thế còn cầu kiến Hoàng Thượng? Hạng Tướng quân là rường cột đất nước, vì quốc gia đại sự mà không màng tới sức khỏe, đêm hôm vẫn tiến cung."
"Hạng Tướng quân, về sau còn phải xin ngài quan tâm nhiều hơn tới bọn tiểu nhân, chúng tôi dựa cả vào ngài."
"Hạng Tướng quân, không biết ngài là Đại Tổng quản ở cung nào? Thật sự là tới Từ Ninh cung?"
Xem ra cả hoàng cung đề biết tin vui hắn tịnh thân.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Kính Hiên là cú mèo đêm, ban đêm tiến cung vẫn có thể gặp hắn. Vừa hỏi, Tiểu Hoàng đế đầu óc đơn giản liền khai ra chủ mưu là Tề Đan Yên, nói: "Mẫu Hậu coi trọng ngươi, muốn ngươi tiến cung hầu hạ."
Hầu hạ cái đầu ngươi, lão tử ra ngoài giúp các ngươi giải quyết một đống chuyện rắc rối còn chưa đủ, còn bắt ta tịnh thân, tiến cung rửa mông cho các ngươi?
Nhiều năm ra chiến trường khiến cho Hạng Tuế Thiêm vô cùng bình tĩnh, sắc mặt như thường, bình tĩnh kết thúc đề tài này: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thái hậu ra lệnh để hạ thần mang về rất nhiều đặc sản, ngày mai hạ thần sẽ tự mình mang tới Từ Ninh cung, hi vọng Hoàng Thượng cho phép."
"Đặc sản gì? Trẫm cũng muốn ăn." Kính Hiên chống nạnh.
"Củ cải muối ớt."
"Ngươi cứ làm thế đi, ngày mai Trẫm sẽ báo cho Mẫu Hậu."
Câu chuyện chấm dứt tại đây.
Hạng Tuế Thiêm trở về phủ, nhớ tới con dao thiến sáng loáng mà Cao đại sư mang đến, hắn trằn trọc trở mình cả đêm, trong giấc mơ xuất hiện Mẫu thân của Tần Thủy Hoàng là Triệu Cơ.
Triệu Cơ trời sinh xảo quyệt, dâm đãng, ra lệnh Lao Ái giả làm Thái giám tiến cung hầu hạ, cuối cùng sinh ra hai đứa bé, sau khi bị Doanh Chính phát hiện, được ban cho cái chết.
Dường như trong giấc mơ còn có một vị tiên nhân xuất hiện, nói cho Hạng Tuế Thiêm, lịch sử luôn luôn lặp lại.
Giấc mơ là giấc mơ, ngày hôm sau, Hạng Tuế Thiêm mang theo ba xe ngựa chở đầy đặc sản do Tề gia chuẩn bị, tự mình chuyển tới hầm băng của Từ Ninh cung. Sau khi bảo quản xong, hắn vào điện bẩm báo với Thái hậu.
Từ dưới đất hầm băng mang lên một khối băng lớn đặt trong một chậu đồng, khói trắng bay lên, làm không khí mát mẻ hơn nhiều.
Bởi vì trời nóng nực, Tề Đan Yên mặc váy áo rất mỏng.Váy áo mày trắng mỏng manh như sương khói, áo khoác bên ngoài màu xanh lam thêu hoa hồng. Trên đầu cài rất nhiều trang sức, búi tóc hình xoắn ốc. Nàng nghe tin Hạng Tuế Thiêm đã về kinh từ tối hôm qua, cả đêm không ngủ, bây giờ giữa ban ngày lại thấy buồn ngủ, ngồi ngây ngốc trên ghế, cho đến khi Hạng Tuế Thiêm dập đầu, nàng mới tỉnh táo lại.
Hắn mặc quan phục màu xanh đậm, vẫn giống như trong trí nhớ của nàng, gương mặt ngăm đen tăng thêm vài phần nam tính. Tề Đan Yên để ý, phần mu bàn tay và cổ lộ bên ngoài hình như có một ít vết thương, không giống vết thương cũ, mà giống như bị côn trùng cắn.
Tề Đan Yên không biết, mặc dù tộc Ma Lão có phương thuốc bí truyền và thảo dược quý hiếm, nhưng để lấy được chúng không phải chuyện dễ dàng.
Tộc Ma Lão sống tách biệt, tập tục hoang dã, phải vào hang núi, để côn trùng độc, rắn độc cắn, tự sinh tự diệt, sau một thời gian ngắn nếu vẫn còn sống sót, tộc trưởng tiếp khách. Hạng Tuế Thiêm đã vượt qua thử thách đáng sợ này, không những vẫn còn sống sót, mà còn lấy được phương thuốc, chỉ hắn mới biết có bao nhiêu gian khổ.
Hỏi tình hình trong nhà gần đây, biết được Tề lão gia được an táng tại quê nhà, Tề Đan Yên bắt đầu chìm đắm trong bi thương. Tử Ngư thấy Hạng Tuế Thiêm đến, cuối cùng cũng trút được gánh nặng, bưng hai chén đông trùng hạ thảo hầm chim câu, tới trước mặt hắn, nàng kín đáo gật đầu với Tướng quân một cái.
"Tay của ngươi bị làm sao?" Tề Đan Yên đề phòng hỏi: "Có phải mắc bệnh hay không?"
Loại câu hỏi không có lương tâm, có thể nói là mất hết tính người, Hạng Tuế Thiêm đã miễn dịch từ lâu, chỉ hờ hững trả lời: "Khởi bẩm Thái hậu, Tây Nam có rất nhiều côn trùng, vi thần không đề phòng kịp."
"À." Lúc này Tề Đan Yên mới yên tâm, nàng đột nhiên đứng dậy bước lại gần Hạng Tuế Thiêm, nhìn mu bàn tay hắn, cánh tay chi chít nốt sưng đỏ. Tề Đan Yên đưa bàn tay vào trong miệng, mút đầu ngón tay, không nói một lời bắt đầu xoa lên các nốt đỏ trên người hắn.
Hành động buồn nôn như thế làm Hạng Tuế Thiêm được mở rộng tầm mắt, trên chiến trường khốc liệt, quân địch chết dưới kiếm của hắn nhiều vô số, máu tươi văng tung tóe, da thịt ngay cả tim gan phổi phèo, đều là chiến tích thắng lợi, chẳng qua là nước miếng này... Vẫn chưa có người nào dám bôi lên người Hạng Tuế Thiêm.