“Đình Đình, mau ngủ đi, kẻo lại không dậy nổi, ngày mai còn phải đến trường đấy.” Không biết đây là lần thứ mấy mẹ Cam phải thúc giục cô con gái cứ ngồi ôm lấy màn hình vô tuyến.
“Cô đó, mau đi, đằng sau còn một cái, phải thế chứ, làm anh ta khổ sở đến chết luôn ——-” Mỗ nữ chỉ lo vui sướng khua chân múa tay, tập trung tinh thần chăm chú xem ti-vi, chẳng buồn để ý đến những lời kia của mẹ.
“Cam Đình Đình —–” Mẹ Cam lớn tiếng quát rồi chống nạnh đi đến chắn trước màn hình ti-vi của mỗ nữ.
“Mẹ — mẹ làm gì vậy, người ta đang đến đoạn gay cấn, mau mau tránh ra để con xem để con xem.” Mỗ nữ nghiêng đầu tiếp tục nhìn.
“Bụp”, mẹ Cam không nhịn được nữa, lập tức tắt ti-vi đi. “Cam Đình Đình, còn không đi ngủ thì ngày sau đừng hòng nhìn thấy ti-vi lần nữa.” Mẹ Cam cảnh cáo con gái lần chót.
“Đừng mà mẹ, con đi ngủ là được mà.” Mỗ nữ ủ rũ cúi đầu về phòng, nếu sau này thực sự không còn được xem ti-vi thì khác nào lấy mạng của cô. Bỏ đi, hi sinh cá nhân vì tập thể vậy.
Chao ôi, mẹ Cam bất đắc dĩ lắc đầu, cô con gái này điểm nào cũng tốt, suy nghĩ chín chắn, học hành giỏi giang, khuôn mặt xinh xắn, mỗi tội rất thích xem ti-vi, còn đặc biệt thích phim xuyên không. Cách đây không lâu cô con gái này mua rất nhiều tài liệu nghiên cứu về hiện tượng siêu nhiên này, còn hăng hái bảo rằng đợi khi nghiên cứu thành công con bé cũng muốn một lần thử xuyên qua.
Chao ôi, mẹ Cam lần thứ hai bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
———————-
“Lão gia, phu nhân, tiểu thư tỉnh rồi.”
“Mau — mau đi đi — đi tìm đại phu đến đây.”
“Con gái à, con gái của ta, cuối cùng con cũng tỉnh.”
“Tiểu thư tỉnh rồi, tiểu thư tỉnh rồi, thật là tốt quá.”
Cái gì vậy? Sao lại ầm ĩ như thế này? Cam Đình Đình vốn không định thức dậy, nhưng ngủ chẳng ngon giấc, đầu thì đau trong người cũng thấy khó chịu nên mới miễn cưỡng mở mắg ra. Ai ngờ không mở mắt thì tốt hơn, tỉnh dậy rồi xung quanh cô toàn những khuôn mặt xa lạ, cách ăn vận kì quái, mẹ ơi! Cô thành minh tinh từ lúc nào nhỉ? Không đúng, cô nhớ là khi nãy còn đang xem ti-vi mà.
“Con gái, con hù chết nương rồi.” Một người phụ nữ thoạt nhìn duyên dáng sang trọng ôm lấy cô, khuôn mặt đẫm lệ.
Nương? Nương là có ý gì? Cha cô cưới một lão bà từ khi nào vậy?
“Con gái à, tỉnh lại là tốt rồi.” Một người đàn ông hơn bốn mươi đứng bên cạnh, cũng giống người phụ nữ kia nước mắt lưng tròng.
Con gái? Người này chẳng lẽ là cha tôi? Thiên a! Cha tôi sao cũng là người khác mất rồi?
“Chuyện này —- xin hỏi các vị là…?” Bất kể là phụ thân hay nương, dường như cũng không phải là cha và mẹ, chuyện này là sao? Chẳng lẽ mình bị bán? Bán làm con gái người ta? Không thể nào. Vậy những người này làm sao mà —–? Cam Đình Đình quan sát gian phòng một chút, thiên a, cổ hương cổ sắc, chẳng lẽ… Chẳng lẽ…
“Con gái, ta là mẹ của con đây, con không nhớ ra ta sao?” Phụ nhân nhìn Cam Đình Đình với vẻ không dám tin.
“Con gái à, ta là cha của con đây.” Người đàn ông kia cũng nghi hoặc nhìn Cam Đình Đình.
“Cha mẹ, chuyện này, con đúng là không nhớ rõ.” Cam Đình Đình vớt vát nói; thủ đoạn thường dùng khi xuyên không : giả vờ mất trí nhớ.
“Không nhớ rõ cũng chẳng sao, con tỉnh lại là tốt rồi.” Phụ nhân và lão nhân gia kia cùng an ủi Cam Đình Đình, điều này khiến cô rất vui vẻ, còn cảm thấy rất ấm áp, không ngờ lại gặp được cha mẹ tốt như vậy, cô thật quá may mắn.
“Cha mẹ, con không sao, hai người không cần lo lắng.” Cam Đình Đình dịu dàng nói.
“Con có đói bụng không? Để nương căn dặn trù phòng chuẩn bị thức ăn.” Phụ nhân cao hứng đi ra ngoài.
“Con gái à, con nghỉ ngơi cho tốt.” Lão nhân gia cũng theo ra ngoài, đi rồi còn không quên dặn nha hoàn bên cạnh phải hầu hạ tiểu thư thật tốt.
“Đình Đình, mau ngủ đi, kẻo lại không dậy nổi, ngày mai còn phải đến trường đấy.” Không biết đây là lần thứ mấy mẹ Cam phải thúc giục cô con gái cứ ngồi ôm lấy màn hình vô tuyến.
“Cô đó, mau đi, đằng sau còn một cái, phải thế chứ, làm anh ta khổ sở đến chết luôn ——-” Mỗ nữ chỉ lo vui sướng khua chân múa tay, tập trung tinh thần chăm chú xem ti-vi, chẳng buồn để ý đến những lời kia của mẹ.
“Cam Đình Đình —–” Mẹ Cam lớn tiếng quát rồi chống nạnh đi đến chắn trước màn hình ti-vi của mỗ nữ.
“Mẹ — mẹ làm gì vậy, người ta đang đến đoạn gay cấn, mau mau tránh ra để con xem để con xem.” Mỗ nữ nghiêng đầu tiếp tục nhìn.
“Bụp”, mẹ Cam không nhịn được nữa, lập tức tắt ti-vi đi. “Cam Đình Đình, còn không đi ngủ thì ngày sau đừng hòng nhìn thấy ti-vi lần nữa.” Mẹ Cam cảnh cáo con gái lần chót.
“Đừng mà mẹ, con đi ngủ là được mà.” Mỗ nữ ủ rũ cúi đầu về phòng, nếu sau này thực sự không còn được xem ti-vi thì khác nào lấy mạng của cô. Bỏ đi, hi sinh cá nhân vì tập thể vậy.
Chao ôi, mẹ Cam bất đắc dĩ lắc đầu, cô con gái này điểm nào cũng tốt, suy nghĩ chín chắn, học hành giỏi giang, khuôn mặt xinh xắn, mỗi tội rất thích xem ti-vi, còn đặc biệt thích phim xuyên không. Cách đây không lâu cô con gái này mua rất nhiều tài liệu nghiên cứu về hiện tượng siêu nhiên này, còn hăng hái bảo rằng đợi khi nghiên cứu thành công con bé cũng muốn một lần thử xuyên qua.
Chao ôi, mẹ Cam lần thứ hai bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
———————-
“Lão gia, phu nhân, tiểu thư tỉnh rồi.”
“Mau — mau đi đi — đi tìm đại phu đến đây.”
“Con gái à, con gái của ta, cuối cùng con cũng tỉnh.”
“Tiểu thư tỉnh rồi, tiểu thư tỉnh rồi, thật là tốt quá.”
Cái gì vậy? Sao lại ầm ĩ như thế này? Cam Đình Đình vốn không định thức dậy, nhưng ngủ chẳng ngon giấc, đầu thì đau trong người cũng thấy khó chịu nên mới miễn cưỡng mở mắg ra. Ai ngờ không mở mắt thì tốt hơn, tỉnh dậy rồi xung quanh cô toàn những khuôn mặt xa lạ, cách ăn vận kì quái, mẹ ơi! Cô thành minh tinh từ lúc nào nhỉ? Không đúng, cô nhớ là khi nãy còn đang xem ti-vi mà.
“Con gái, con hù chết nương rồi.” Một người phụ nữ thoạt nhìn duyên dáng sang trọng ôm lấy cô, khuôn mặt đẫm lệ.
Nương? Nương là có ý gì? Cha cô cưới một lão bà từ khi nào vậy?
“Con gái à, tỉnh lại là tốt rồi.” Một người đàn ông hơn bốn mươi đứng bên cạnh, cũng giống người phụ nữ kia nước mắt lưng tròng.
Con gái? Người này chẳng lẽ là cha tôi? Thiên a! Cha tôi sao cũng là người khác mất rồi?
“Chuyện này —- xin hỏi các vị là…?” Bất kể là phụ thân hay nương, dường như cũng không phải là cha và mẹ, chuyện này là sao? Chẳng lẽ mình bị bán? Bán làm con gái người ta? Không thể nào. Vậy những người này làm sao mà —–? Cam Đình Đình quan sát gian phòng một chút, thiên a, cổ hương cổ sắc, chẳng lẽ… Chẳng lẽ…
“Con gái, ta là mẹ của con đây, con không nhớ ra ta sao?” Phụ nhân nhìn Cam Đình Đình với vẻ không dám tin.
“Con gái à, ta là cha của con đây.” Người đàn ông kia cũng nghi hoặc nhìn Cam Đình Đình.
“Cha mẹ, chuyện này, con đúng là không nhớ rõ.” Cam Đình Đình vớt vát nói; thủ đoạn thường dùng khi xuyên không : giả vờ mất trí nhớ.
“Không nhớ rõ cũng chẳng sao, con tỉnh lại là tốt rồi.” Phụ nhân và lão nhân gia kia cùng an ủi Cam Đình Đình, điều này khiến cô rất vui vẻ, còn cảm thấy rất ấm áp, không ngờ lại gặp được cha mẹ tốt như vậy, cô thật quá may mắn.
“Cha mẹ, con không sao, hai người không cần lo lắng.” Cam Đình Đình dịu dàng nói.
“Con có đói bụng không? Để nương căn dặn trù phòng chuẩn bị thức ăn.” Phụ nhân cao hứng đi ra ngoài.
“Con gái à, con nghỉ ngơi cho tốt.” Lão nhân gia cũng theo ra ngoài, đi rồi còn không quên dặn nha hoàn bên cạnh phải hầu hạ tiểu thư thật tốt.