“A ”
Một giọng nữ không thể thê thảm hơn cắt qua đêm khuya yên tĩnh, thái giám cung nữ lập tức rối thành một đoàn bận rộn vây quanh long sàng, không bao lâu sau ngay cả thái y cũng mang theo hòm thuốc vội vã chạy lại.
Sở Tang lòng tràn đầy áy náy nhìn Ngọc phi che mũi, máu mũi ròng ròng, nhưng áy náy vẫn chống cự không được thói quen thấy máu là muốn ngất, đành phải để cho cung nữ đỡ Ngọc phi đi nơi khác trị liệu.
Nói ra thật xấu hổ, hắn ngủ luôn luôn xấu tướng, tay chân chưa từng có lúc nào quy củ. Vừa rồi đang ngủ cánh tay trái vung lên, thân mình lật một cái, vừa vặn đánh trúng chóp mũi của Ngọc phi đang nằm bên cạnh.
Hảo hảo một giai nhân, nếu mình bị đánh sai lệch thì thật không tốt a.
Năm đó hoàng hậu nhu nhược hiền lành từng bị hắn một cước đá lăn xuống giường, trong cung vài vị phi từ lâu năm cũng đều phải chịu tai ương không hề có ngoại lệ. Vì thế nhiều năm như vậy hắn đành phải một mình cô độc ngủ ở long sàng miễn cho tay chân vụng về phá hỏng hoa tươi.
Tuy thái y đã thượng dược, Ngọc phi vẫn một bộ dạng tinh thần uể oải không phấn chấn, nói chuyện cũng tránh không được mà nghèn nghẹt. Ngọc phi rưng rưng:”Bệ hạ, làm sao bây giờ? Mấy ngày nữa chính là thọ yến của thái tử, nô tì cái dạng này làm sao mà đi a…”
Hắn vội tùy lương tâm mà trấn an: “Không có việc gì, chỉ có chút hồng, đến lúc đó thêm chút phấn không phải được rồi sao.”
Ngọc phi vẫn che mũi nức nở: “Nô tì vốn đã tìm không được đồ thích hợp để mặc, hiện tại lại thành bộ dạng này, nhất định sẽ bị các tỷ tỷ giễu cợt.”
“Sao lại tìm không thấy đồ thích hợp?” Hắn lớn giọng nói: “Ngày mai tự đến phủ nội vụ chọn thứ mình thích đi.”
‘Thật vậy chăng?” Ngọc Phi sáng bừng mắt.
“Quả nhân đã lừa gạt ngươi khi nào?”
Tiếp qua ba ngày chính là thọ thần thái tử mười chín tuổi, hắn sớm hạ lệnh cho người trongcung hảo hảo chuẩn bị, nhất định phải chúc mừng thật lớn một phen. Quy cách cứ bậc đế vương, cho dù lễ bộ thượng thư công khai nhắc nhở hay ám chỉ nhiều lần hắn cũng mặc kệ. Loại sủng ái không tránh không ngại này đương nhiên cũng sẽ không làm cho thái tử đắc ý vênh váo, nếu ngay cả điểm ấy cũng không trấn tĩnh được, vậy rất không xong.
Quân đội vào Sở một đường thông thuận, tước Sở sắp đến rồi, cho nên cứ xem lần thọ yến long trọng này như khánh công yến cũng không sai.
Hài tử làm được việc chính là cần hảo hảo cổ vũ.
Bởi vì mùa đông đã đến, hắn càng thêm không muốn ra khỏi đại môn cung điện, hạ triều xong liền trực tiếp lui về cái ghế da lông rất dày, ôm tiểu ấm lô, bắt đầu xem một quyển truyền kỳ cố sự từ ngoài cung mang vào, nghe nói là hiện rất lưu hành.
Nhớ năm nào lúc hắn còn ít tuổi, bên ngoài mới bắt đầu lưu hành cố sự hiệp khách hiệp nữ gì đó, hiện tại lại chuyển sang ưa chuộng kịch tình hồ tiên thư sinh, đúng là thú vị.
Lại lật một tờ, cố sự bắt đầu có phong ba bão táp, thư sinh mang nữ tử mỹ mạo nhận thức trong ngôi miếu đổ nát về, đại phòng (vợ cả) nắm quyền trong nhà hung hãn ghen tị liền thừa dịp bóng đêm, sờ soạng đi đến phòng hai người, lấy ra thái đao sắc nhọn, nhắm đầu hai người hung hăng chém xuống một nhát…
Run lên một cái, hắn khép sách lại, vẫn chưa hoàn hồn, cũng mệt người hạ bút có thể miêu tả bình tĩnh sinh động đến vậy, giống như đặt mình ngay ở hiện trường, làm cho người ta tóc gáy dựng thẳng đứng.
Ai, nữ nhân nếu đã ghen tị thì cũng không phải là khó giải quyết bình thường
Đang cảm thán như vậy, ngoài điện liền truyền đến tiếng thái giám cuống quít thông báo. Yến hội còn chưa bắt đầu, gấp cái gì mà gấp, hắn tức giận nói: “Có chuyện gì? Ồn ào hỗn loạn…”
Người hầu chạy suốt một đườngđến mặt mang vẻ khấn trương, nói đứt quãng: “Hoàng thượng, đại sự không tốt rồi…Thái tử điện hạ…” “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Mí mắt hắn nhảy lên liên tục.
Bị dọa không nhỏ tiểu thái giám nghẹn khí, nói: “Thái tử điện hạ vừa rồi gặp phải Ngọc phi trước cửa Triều Dương điện, không biết sao lại…liền sai người lột áo lông trên người Ngọc phi xuống, lập tức…lập tức…đốt rồi!”
Nói thật, cho dù bỗng nhiên được báo phiên vương tác loạn giết sạch kinh thành hắn cũng sẽ không khiếp sợ như hiện tại, nhiều lắm cười khổ ba tiếng, sau đó nhận một ly rượu độc kiên huyết phong hầu (thấy máu khép họng, ý là chết) mà thôi.
Nhưng giữa trời băng tuyết thế này, hắn cảm giác đầu mình cùng đã sắp kết thành băng, hoàn toàn bất động, cuối cùng cỉ có thể nhờ hai thái giám một đường nâng đỡ chạy đến Triều Dương điện.
Từ xa xa đã có thể nhìn thấy một đám người đang giằng co, phần nhiều là cận vệ thân thiết của thái tử, một đám như lâm đại địch đứng trước cửa điện, vững như thành chắn lũ, gió thổi không đến tuyết bay không loạn.
Mà đằng sau Ngọc phi chỉ có vài vị cung nữ không hề có chút khí thế đáng nói, Ngọc phi từ xa nhìn thấy hắn giống như lang đói nhìn thấy dê béo, khất cái thấy tiền đồng, cũng bắt đầu tê tâm liệt phế kêu lên: “Bệ hạ! Bệ hạ làm chủ cho nô tì a! Làm chủ cho thần thiếp a…”
Lửa cũng không tính là lớn, nhưng đốt một kiện áo lông thì vậy là đủ rồi, thanh niên một mình đứng lặng bên đám lửa, tựa như nhập ma, mà gió lạnh không hề ngưng vẫn không cách nào thổi tắt ngọn lửa quỷ bí kia.
Ngọc phi khóc nháo, ngày đông bị lột áo, thân hình nhược tiểu lạnh run dưới làn váy tinh xảo lại không giữ ấm chút nào, nhưng thanh âm vẫn long trời lở đất: “Bệ hạ, bệ hạ…áo lông kia là mấy ngày trước người cho phép nô tì tự mình đi chọn a! Thái tử dựa vào cái gì mà đối xử với nô tì như vậy…”
“Im miệng.” Hắn đã không có tâm tình dỗ dành ai, hoàn toàn không thể chấp nhận, chuyện hoang đường như vậy sao có thể có ở hoàng gia, mặc kệ vì lý do gì, đây đều là đại nghịch bất đạo.
Cho dù không thích Ngọc phi cũng không thể làm trò trước mặt nhiều người như vậy lộ áo của người ta xuống, đừng nói hoàng gia, chính là nhà thường dân thì việc này cũng quá kỳ quái.
Thanh niên tựa hồ hoàn toàn không có ý tứ nghĩ lại hay sám hối, không nói một lời nhìn ngọn lửa kia rốt cuộc cũng tắt, con ngươi thu lại không có nửa điểm ánh sáng, lạnh lẽo lại đáng sợ, hoàn toàn không còn vẻ ôn nhu săn sóc như ngày ấy dưới hoa đào.
“Sở Liệt.” Huyết khí dâng lên từng vòng một, bất chấp trước mắt đã từng trận biến thành màu đen, hắn gọi một tiếng cả tên lẫn họ.
Ánh mắt của thanh niên khóa chặt hắn lại, hắc bào được gió lạnh cổ động giống như đại bàng giương cánh trước lúc săn mồi.
‘Tổ tôngpháp chế, ngươi có phải đều đã quên hay không?” Xanh mặt, hắn lớn tiếng quát: “Quả nhân hỏi thì ngươi nói.”
Hoàng đế tức giận, người ở nơi này một đám lập tức đều quỳ xuống, kinh sợ.
Cố tình làm bậy đến như vậy, làm việc chỉ tùy tính tình của mình thì có gì khác với bạo quân? Hắn biết Sở Liệt không thích Ngọc phi, nhưng ấn bối phận Ngọc phi vẫn là trưởng bối của hắn, chuyện trong nhà mình cũng để ý không được thì nói gì sửa trị quốc gia.
“Áo lông chồn kia, người một lần cũng chưa tìng mặc qua, một lần cũng không có.”
Thanh niên đứng giữa băng tuyết gió lạnh rốt cuộc chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn, ngữ khí tự giễu, không kích động cũng không oán giận: “Cho dù ngươi không cần, kẻ khác cũng không có tư cách mặc.”
Hắn trong đầu một mảnh mê mang hỗn loạn, đối với lời thái tử lại không hiểu ra sao trong đó nghe không ra nửa điểm nguyên cớ, tầm mắt chếch đến đống lửa phía sau bên trái thanh niên, bên trong rõ ràng còn lưu lại một chút lông chồn bạc không cháy hết, hắn lập tức nhớ ra rồi.
Tấm áo lông chồn bạc đó là đầu xuân năm nay thái tử dâng lên, nghe đại thần nói qua, chỉ một kiện áo này, thái tử liên tục ba năm săn sạch tất cả chồn bạc trên núi gần kinh thành, hơn nữa chỉ cắt phần lông dưới nách. Tử đệ thích săn bắn trong kinh thành đều biết rõ, ngay cả có chồn lăn ra ngất trước mặt ngươi, cũng không thể động đến.
Trừ phi ngươi muốn đối nghịch với thái tử.
Tấm áo vô giá đó hắn sai người thu hồi, dần dần cũng quên đi, mấy ngày tnrớc hắn cho Ngọc phi tự mình đi phủ nội vụ chọn đồ nàng thích, nói vậy Ngọc phi một cái liếc mắt đã coi trọng áo này.
Lời trách cứ đã muốn thốt ra lại khổ sở nghẹn trở về, gương mặt run lên rất nhỏ, nghĩ đến ủy khuất của thanh niên, ngữ khí không thể không mềm đi vài phần, chính là dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe được, nói nhỏ: “Quả nhân…Ngươi…ngươi cũng là có chút không đúng mực…”
Thanh niên cười cười, nhìn Ngọc phi đang quỳ gối bên cạnh, vị đạo có chút nghiến răng nghiến lợi: “Người kia tốt đến như vậy?”
Quỳ gối trên đất băng, Ngọc phi ăn mặc đơn bạc cúi đầu, điềm đạm đáng yêu run rẩy, giống như đóa hoa nhỏ gian nan vươn ra từ kẽ nứt.
Hắn hiện tại nào còn lo lắng Ngọc phi, chính mình cung bị tình tự chợt chợt thấp của thái tử làm cho đầu óc quay cuồng. Hấn nhất thời có loại cảm giác buồn cười, cảm thấy mình rất giống thư sinh chịu hai bên co kéo cuối cùng bị người một đao chém rơi đầu trong cố sự quỷ quái kia.
Tiểu thiếp thoạt nhìn thật sự đáng thương, thế nhưng đại phòng cũng không làm sai chuyện, hung hãn cũng là có lý, lại danh chính ngôn thuận. Phải công khai giữ gìn uy nghiêm của đại phòng, lại phải ngầm dỗ dành tiểu phòng điềm đạm đáng yêu, hắn thật sự thập phần khó xử.
Nhưng giữa muôn mắt nhìn phóng hỏa trong hoàng cung, không trừng phạt là tuyệt đối không được.
Một giọng nữ không thể thê thảm hơn cắt qua đêm khuya yên tĩnh, thái giám cung nữ lập tức rối thành một đoàn bận rộn vây quanh long sàng, không bao lâu sau ngay cả thái y cũng mang theo hòm thuốc vội vã chạy lại.
Sở Tang lòng tràn đầy áy náy nhìn Ngọc phi che mũi, máu mũi ròng ròng, nhưng áy náy vẫn chống cự không được thói quen thấy máu là muốn ngất, đành phải để cho cung nữ đỡ Ngọc phi đi nơi khác trị liệu.
Nói ra thật xấu hổ, hắn ngủ luôn luôn xấu tướng, tay chân chưa từng có lúc nào quy củ. Vừa rồi đang ngủ cánh tay trái vung lên, thân mình lật một cái, vừa vặn đánh trúng chóp mũi của Ngọc phi đang nằm bên cạnh.
Hảo hảo một giai nhân, nếu mình bị đánh sai lệch thì thật không tốt a.
Năm đó hoàng hậu nhu nhược hiền lành từng bị hắn một cước đá lăn xuống giường, trong cung vài vị phi từ lâu năm cũng đều phải chịu tai ương không hề có ngoại lệ. Vì thế nhiều năm như vậy hắn đành phải một mình cô độc ngủ ở long sàng miễn cho tay chân vụng về phá hỏng hoa tươi.
Tuy thái y đã thượng dược, Ngọc phi vẫn một bộ dạng tinh thần uể oải không phấn chấn, nói chuyện cũng tránh không được mà nghèn nghẹt. Ngọc phi rưng rưng:”Bệ hạ, làm sao bây giờ? Mấy ngày nữa chính là thọ yến của thái tử, nô tì cái dạng này làm sao mà đi a…”
Hắn vội tùy lương tâm mà trấn an: “Không có việc gì, chỉ có chút hồng, đến lúc đó thêm chút phấn không phải được rồi sao.”
Ngọc phi vẫn che mũi nức nở: “Nô tì vốn đã tìm không được đồ thích hợp để mặc, hiện tại lại thành bộ dạng này, nhất định sẽ bị các tỷ tỷ giễu cợt.”
“Sao lại tìm không thấy đồ thích hợp?” Hắn lớn giọng nói: “Ngày mai tự đến phủ nội vụ chọn thứ mình thích đi.”
‘Thật vậy chăng?” Ngọc Phi sáng bừng mắt.
“Quả nhân đã lừa gạt ngươi khi nào?”
Tiếp qua ba ngày chính là thọ thần thái tử mười chín tuổi, hắn sớm hạ lệnh cho người trongcung hảo hảo chuẩn bị, nhất định phải chúc mừng thật lớn một phen. Quy cách cứ bậc đế vương, cho dù lễ bộ thượng thư công khai nhắc nhở hay ám chỉ nhiều lần hắn cũng mặc kệ. Loại sủng ái không tránh không ngại này đương nhiên cũng sẽ không làm cho thái tử đắc ý vênh váo, nếu ngay cả điểm ấy cũng không trấn tĩnh được, vậy rất không xong.
Quân đội vào Sở một đường thông thuận, tước Sở sắp đến rồi, cho nên cứ xem lần thọ yến long trọng này như khánh công yến cũng không sai.
Hài tử làm được việc chính là cần hảo hảo cổ vũ.
Bởi vì mùa đông đã đến, hắn càng thêm không muốn ra khỏi đại môn cung điện, hạ triều xong liền trực tiếp lui về cái ghế da lông rất dày, ôm tiểu ấm lô, bắt đầu xem một quyển truyền kỳ cố sự từ ngoài cung mang vào, nghe nói là hiện rất lưu hành.
Nhớ năm nào lúc hắn còn ít tuổi, bên ngoài mới bắt đầu lưu hành cố sự hiệp khách hiệp nữ gì đó, hiện tại lại chuyển sang ưa chuộng kịch tình hồ tiên thư sinh, đúng là thú vị.
Lại lật một tờ, cố sự bắt đầu có phong ba bão táp, thư sinh mang nữ tử mỹ mạo nhận thức trong ngôi miếu đổ nát về, đại phòng (vợ cả) nắm quyền trong nhà hung hãn ghen tị liền thừa dịp bóng đêm, sờ soạng đi đến phòng hai người, lấy ra thái đao sắc nhọn, nhắm đầu hai người hung hăng chém xuống một nhát…
Run lên một cái, hắn khép sách lại, vẫn chưa hoàn hồn, cũng mệt người hạ bút có thể miêu tả bình tĩnh sinh động đến vậy, giống như đặt mình ngay ở hiện trường, làm cho người ta tóc gáy dựng thẳng đứng.
Ai, nữ nhân nếu đã ghen tị thì cũng không phải là khó giải quyết bình thường
Đang cảm thán như vậy, ngoài điện liền truyền đến tiếng thái giám cuống quít thông báo. Yến hội còn chưa bắt đầu, gấp cái gì mà gấp, hắn tức giận nói: “Có chuyện gì? Ồn ào hỗn loạn…”
Người hầu chạy suốt một đườngđến mặt mang vẻ khấn trương, nói đứt quãng: “Hoàng thượng, đại sự không tốt rồi…Thái tử điện hạ…” “Rốt cuộc là có chuyện gì?” Mí mắt hắn nhảy lên liên tục.
Bị dọa không nhỏ tiểu thái giám nghẹn khí, nói: “Thái tử điện hạ vừa rồi gặp phải Ngọc phi trước cửa Triều Dương điện, không biết sao lại…liền sai người lột áo lông trên người Ngọc phi xuống, lập tức…lập tức…đốt rồi!”
Nói thật, cho dù bỗng nhiên được báo phiên vương tác loạn giết sạch kinh thành hắn cũng sẽ không khiếp sợ như hiện tại, nhiều lắm cười khổ ba tiếng, sau đó nhận một ly rượu độc kiên huyết phong hầu (thấy máu khép họng, ý là chết) mà thôi.
Nhưng giữa trời băng tuyết thế này, hắn cảm giác đầu mình cùng đã sắp kết thành băng, hoàn toàn bất động, cuối cùng cỉ có thể nhờ hai thái giám một đường nâng đỡ chạy đến Triều Dương điện.
Từ xa xa đã có thể nhìn thấy một đám người đang giằng co, phần nhiều là cận vệ thân thiết của thái tử, một đám như lâm đại địch đứng trước cửa điện, vững như thành chắn lũ, gió thổi không đến tuyết bay không loạn.
Mà đằng sau Ngọc phi chỉ có vài vị cung nữ không hề có chút khí thế đáng nói, Ngọc phi từ xa nhìn thấy hắn giống như lang đói nhìn thấy dê béo, khất cái thấy tiền đồng, cũng bắt đầu tê tâm liệt phế kêu lên: “Bệ hạ! Bệ hạ làm chủ cho nô tì a! Làm chủ cho thần thiếp a…”
Lửa cũng không tính là lớn, nhưng đốt một kiện áo lông thì vậy là đủ rồi, thanh niên một mình đứng lặng bên đám lửa, tựa như nhập ma, mà gió lạnh không hề ngưng vẫn không cách nào thổi tắt ngọn lửa quỷ bí kia.
Ngọc phi khóc nháo, ngày đông bị lột áo, thân hình nhược tiểu lạnh run dưới làn váy tinh xảo lại không giữ ấm chút nào, nhưng thanh âm vẫn long trời lở đất: “Bệ hạ, bệ hạ…áo lông kia là mấy ngày trước người cho phép nô tì tự mình đi chọn a! Thái tử dựa vào cái gì mà đối xử với nô tì như vậy…”
“Im miệng.” Hắn đã không có tâm tình dỗ dành ai, hoàn toàn không thể chấp nhận, chuyện hoang đường như vậy sao có thể có ở hoàng gia, mặc kệ vì lý do gì, đây đều là đại nghịch bất đạo.
Cho dù không thích Ngọc phi cũng không thể làm trò trước mặt nhiều người như vậy lộ áo của người ta xuống, đừng nói hoàng gia, chính là nhà thường dân thì việc này cũng quá kỳ quái.
Thanh niên tựa hồ hoàn toàn không có ý tứ nghĩ lại hay sám hối, không nói một lời nhìn ngọn lửa kia rốt cuộc cũng tắt, con ngươi thu lại không có nửa điểm ánh sáng, lạnh lẽo lại đáng sợ, hoàn toàn không còn vẻ ôn nhu săn sóc như ngày ấy dưới hoa đào.
“Sở Liệt.” Huyết khí dâng lên từng vòng một, bất chấp trước mắt đã từng trận biến thành màu đen, hắn gọi một tiếng cả tên lẫn họ.
Ánh mắt của thanh niên khóa chặt hắn lại, hắc bào được gió lạnh cổ động giống như đại bàng giương cánh trước lúc săn mồi.
‘Tổ tôngpháp chế, ngươi có phải đều đã quên hay không?” Xanh mặt, hắn lớn tiếng quát: “Quả nhân hỏi thì ngươi nói.”
Hoàng đế tức giận, người ở nơi này một đám lập tức đều quỳ xuống, kinh sợ.
Cố tình làm bậy đến như vậy, làm việc chỉ tùy tính tình của mình thì có gì khác với bạo quân? Hắn biết Sở Liệt không thích Ngọc phi, nhưng ấn bối phận Ngọc phi vẫn là trưởng bối của hắn, chuyện trong nhà mình cũng để ý không được thì nói gì sửa trị quốc gia.
“Áo lông chồn kia, người một lần cũng chưa tìng mặc qua, một lần cũng không có.”
Thanh niên đứng giữa băng tuyết gió lạnh rốt cuộc chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn, ngữ khí tự giễu, không kích động cũng không oán giận: “Cho dù ngươi không cần, kẻ khác cũng không có tư cách mặc.”
Hắn trong đầu một mảnh mê mang hỗn loạn, đối với lời thái tử lại không hiểu ra sao trong đó nghe không ra nửa điểm nguyên cớ, tầm mắt chếch đến đống lửa phía sau bên trái thanh niên, bên trong rõ ràng còn lưu lại một chút lông chồn bạc không cháy hết, hắn lập tức nhớ ra rồi.
Tấm áo lông chồn bạc đó là đầu xuân năm nay thái tử dâng lên, nghe đại thần nói qua, chỉ một kiện áo này, thái tử liên tục ba năm săn sạch tất cả chồn bạc trên núi gần kinh thành, hơn nữa chỉ cắt phần lông dưới nách. Tử đệ thích săn bắn trong kinh thành đều biết rõ, ngay cả có chồn lăn ra ngất trước mặt ngươi, cũng không thể động đến.
Trừ phi ngươi muốn đối nghịch với thái tử.
Tấm áo vô giá đó hắn sai người thu hồi, dần dần cũng quên đi, mấy ngày tnrớc hắn cho Ngọc phi tự mình đi phủ nội vụ chọn đồ nàng thích, nói vậy Ngọc phi một cái liếc mắt đã coi trọng áo này.
Lời trách cứ đã muốn thốt ra lại khổ sở nghẹn trở về, gương mặt run lên rất nhỏ, nghĩ đến ủy khuất của thanh niên, ngữ khí không thể không mềm đi vài phần, chính là dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe được, nói nhỏ: “Quả nhân…Ngươi…ngươi cũng là có chút không đúng mực…”
Thanh niên cười cười, nhìn Ngọc phi đang quỳ gối bên cạnh, vị đạo có chút nghiến răng nghiến lợi: “Người kia tốt đến như vậy?”
Quỳ gối trên đất băng, Ngọc phi ăn mặc đơn bạc cúi đầu, điềm đạm đáng yêu run rẩy, giống như đóa hoa nhỏ gian nan vươn ra từ kẽ nứt.
Hắn hiện tại nào còn lo lắng Ngọc phi, chính mình cung bị tình tự chợt chợt thấp của thái tử làm cho đầu óc quay cuồng. Hấn nhất thời có loại cảm giác buồn cười, cảm thấy mình rất giống thư sinh chịu hai bên co kéo cuối cùng bị người một đao chém rơi đầu trong cố sự quỷ quái kia.
Tiểu thiếp thoạt nhìn thật sự đáng thương, thế nhưng đại phòng cũng không làm sai chuyện, hung hãn cũng là có lý, lại danh chính ngôn thuận. Phải công khai giữ gìn uy nghiêm của đại phòng, lại phải ngầm dỗ dành tiểu phòng điềm đạm đáng yêu, hắn thật sự thập phần khó xử.
Nhưng giữa muôn mắt nhìn phóng hỏa trong hoàng cung, không trừng phạt là tuyệt đối không được.