Tần Cẩn Du đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy bên trong các hoàng tử công chúa và nhóm thư đồng, vẻ mặt kinh ngạc.
Ngụy Thanh Hoài lo lắng tới trễ, dắt nàng chạy như bay, Tần Cẩn Du tuy rằng tùy ý Ngụy Thanh Hoài lôi kéo mình, nhưng cảm thấy không đúng, cảm thấy Ngụy Thanh Hoài tựa hồ sốt ruột quá mức.
Đến khi Tần Cẩn Du chạy đến thượng thư phòng, mới phát hiện, mọi người dường như đã đến đông đủ.
Hơn nữa đều đang rất chăm chỉ học tập.
Ngụy Thanh Hoài đang muốn ngồi xuống, quay đầu lại, thấy Tần Cẩn Du còn sửng sờ ở cửa, chạy nhanh kéo nàng vào.
Những công chúa hoàng tử và thư đồng đều đang chăm chỉ ôn lại công khóa một ngày. Lục Công Chúa và Thất công chúa tuổi nhỏ chút cũng chỉ sau khi nghe được động tĩnh mới theo bản năng ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một chút, rồi ánh mắt lại quay lại trên sách, đến ngay cả trong miệng đang đọc cũng chưa từng dừng lại.
Hóa ra cuộc sống của hoàng tộc là như thế.
Tần Cẩn Du thấy xấu hổ.
Lúc trước nàng cũng đã từng đi theo Tần gia các công tử tiểu thư đi học, bình thường tới canh giờ này, các công tử tiểu thư mới lục tục đi đến trường tư thục.
Nàng trước đây còn nghĩ thân phận hoàng tộc quý trọng, cuộc sống cũng rất thoải mái, hiện tại mới biết được người trong hoàng tộc ngược lại càng thêm khắc khổ học tập.
Tô Hoài cũng ngồi bên trong, đang cầm một quyển sách, còn chăm chỉ đọc thuộc lòng.
Ngụy Thanh Hoài sau khi ngồi xuống, nhanh chóng lấy sách của mình ra, còn không quên thúc giục Tần Cẩn Du: "Nhanh lên đem sách lấy ra đi, tí nữa phu tử sẽ đến đấy!"
Hôm qua đã có người đem sách vở của Tần Cẩn Du đến Dực Khôn cung, Tần Cẩn Du giật mình, động tác cũng nhanh chóng di chuyển, lấy sách vở ra.
Tần Cẩn Du đem sách vở dựng lên, che trước mặt mình, nhỏ giọng Ngụy Thanh Hoài: "Trong ngày thường tất cả mọi người đều đến sớm vậy sao?"
Ngụy Thanh Hoài cũng dùng sách che trước mặt, nhỏ giọng đáp: "Đó là tất nhiên, nhị ca và tam tỷ bọn họ mỗi ngày đều là giờ Dần đã tới rồi." (giờ Dần tức rạng sáng ~ giờ)
"Sớm như vậy?" Tần Cẩn Du kinh ngạc.
"Phu tử lập tức sẽ đến đây, mau xem sách đi, tí nữa phu tử sẽ kiểm tra chúng ta." Ngụy Thanh Hoài liếc mắt ra ngoài cửa sổ, nói như bay hết câu, liền bắt đầu đọc sách.
Tần Cẩn Du vẫn chưa bắt đầu vào học, nghe nói chút nữa Lưu phu tử sẽ đến trước, liền lấy ra 《 Tam Tự kinh 》mà hôm qua mới sao chép.
Sau khi lấy ra 《 Tam Tự kinh 》, Tần Cẩn Du định xem lại một chút, hôm qua nàng đã chép rất chăm chỉ cẩn thận, gần như đều thuộc lòng rồi.
Tuy nhiên ký ức hôm qua thật sự một hồi ức đau thương, Tần Cẩn du hiện giờ nhìn thấy nội dung của《 Tam Tự kinh 》liền buồn nôn, đành phải mở sách xem lại nội dung hôm qua tự học.
Tần Cẩn Du vừa mới xem xong hai trang, Lưu phu tử liền đi vào.
Khuôn mặt ông nghiêm nghị giống như hôm qua, đôi mắt sắc bén quét qua mọi người.
Nhìn thấy bọn nhỏ đều dụng tâm đọc sách, trong mắt ông hiện lên tia vừa lòng.
Nhưng mà, khi ánh mắt ông rơi trên người Tần Cẩn Du, tựa hồ là nhớ tới cái gì đó, ánh mắt lại ở trong phòng nhìn xung quanh một vòng, nhíu mày.
Tần Cẩn Du cảm nhận được ánh mắt Lưu phu tử, kinh hồn bạt vía liếc trộm ông, liền thấy được vẻ mặt nghiêm khắc của Lưu phu tử.
Ngụy Thanh Hoài vốn không ngiêm túc đọc sách, từ lúc Lưu phu tử tiến vào luôn nhìn trộm ông, nhìn thấy vẻ mặt Lưu phu tử đột nhiên biến hóa, nội tâm hắn có một chút hồi hộp, lo lắng nhìn Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du thu mình lại trong quần áo của mình, có chút kinh sợ.
Vị phu tử này tại sao vừa nhìn thấy mình liền cau mày?
Thật đáng sợ.
Tô Hành vẻ mặt lạnh lùng như trước, nhìn về phía Tần Cẩn Du ánh mắt cũng khó có một chút quan tâm.
Từ lúc Tần Cẩn Du tiến vào, hắn không ngừng nhìn trộm sang bên này.
Hôm qua Tần Cẩn Du mới bị phạt, chẳng lẽ hôm nay lại bị phạt?
Vẻ mặt lạnh lùng Lưu phu tử đi đến cạnh cửa, chuẩn bị đóng cửa lại.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng nói thảm thương của nữ hài tử: "Phu tử đừng đóng cửa!"
Tiếng nói này thật sự quá lớn, làm cho người trong phòng đều nhìn ra ngoài.
Bọn họ dậy quá sớm, lại vừa mới học được một lúc, sớm đã có chút mệt mỏi, hiện giờ vừa lúc có thể nương theo cơ hội nho nhỏ này để thả lỏng.
Chỉ có Thái tử Ngụy Thanh Cảnh, còn ngồi ổn định tại chỗ, nhìn quyển sách trên tay, đến ngay cả ánh mắt cũng không có nhìn theo hướng của tiếng nói.
Ánh mắt mọi người đều nhìn phía bên ngoài, chỉ có Tô Hoành chú ý đến Thái tử đang chịu khó đọc sách.
Thật sự không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.
Không hổ là Thái tử Ngụy quốc.
Tô Hoành giống như bị đả kích, cũng không để ý đến động tĩnh bên ngoài nữa, cầm sách lên nghiêm túc đọc.
Bên ngoài, Ngụy Thanh Uyển đang liều mạng chạy về bên này, cung nữ mang theo đồ vật của nàng cũng đang chạy theo ở phía.
Ngụy Thanh Uyển hôm qua ngủ quá muộn, sáng nay không dậy nổi, cung nữ gọi nàng liền cáu kỉnh, đến khi Thẩm Chiêu Nghi thấy thời gian không kịp nữa, đích thân đến kéo nàng xuống giường.
Ngụy Thanh Uyển mất một thời gian dài để viết, sau khi xuất môn mới phát hiện quên mang đồ hôm qua chép phạt, đành phải phái cung nữ chạy vội về lấy, mà nàng đứng tại chỗ chờ.
Lăn qua lăn lại hồi lâu kết quả chính là đến muộn.
Ngụy Thanh Uyển nghe thị nữ nói mình sẽ đến muộn, trên đường đi không nhịn được rơi lệ, nghĩ mình chưa chép xong mười lần toàn bộ nội dung《 Tam tự kinh 》, Ngụy Thanh Uyển gần như bật khóc to.
Hiện giờ chạy một mạch đến, nghìn vạn lần không thể bị nhốt lại ngoài cửa.
Lưu phu tử nhìn thấy Ngụy Thanh Uyển ở ngoài cửa, không chút lưu tình chút đóng cửa lại.
Ngụy Thanh Uyển đã chạy đến bên cửa, thì lại bị nhốt bên ngoài.
Ngụy Thanh Uyển suy sụp hoàn toàn, ở bên ngoài cửa kêu gào.
Còn gõ cửa, la khóc cầu Lưu phu tử mở cửa.
Ngày thứ nhất đi thượng thư phòng liền đi muộn, còn bị phu tử nhốt ngoài cửa, nàng về sau thật sự không có cách nào lăn lộn!
Quận chúa Ngụy Kiêm Gia nghe Ngụy Thanh Uyển khóc thảm, nhịn không được lộ ra nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
Tam công chúa Ngụy Thanh Mai nhìn cánh cửa đóng chặt, bất đắc dĩ thở dài, lại di chuyển ánh mắt quay lại quyển sách.
Nàng đã sắp mười ba tuổi, vẫn không có kích phát dị năng, chỉ có thể dựa vào chịu khó đọc sách cùng tu luyện để thay đổi vận mệnh mình.
Các công chúa hoàng tử khác lộ ra ánh mắt không đành lòng, nhất là tứ Hoàng tử Ngụy Thanh Thần thân thiết nhất với Ngụy Thanh Uyển.
Ngũ Hoàng tử Ngụy Thanh Li thân là một nam hài ngay thẳng hiếm có trong cung, cảm thấy rằng Ngụy Thanh Uyển đến muộn xứng đáng bị nhốt bên ngoài, lực chú ý cũng rất nhanh quay lại trên sách.
Sau khi Lưu phu tử đóng cửa, liền bắt đầu răn dạy những ánh mắt nhìn loạn của bọn nhỏ trong phòng: "Nhìn loạn cái gì? Đã ôn tập xong bài tập của mình chưa?"
Sau khi răn dạy, Lưu phu tử liền bắt đầu kiểm tra công khóa.
Ông gọi Thái tử Ngụy Thanh Cảnh đứng lên đọc đầu tiên, mà Ngụy Thanh Cảnh thế nhưng một chút cũng không chịu ảnh hưởng ầm ĩ của bên ngoài, thuận lợi thông qua kiểm tra của Lưu phu tử.
Sau đó, lại bắt đầu kêu những người khác lên đọc bài.
Bên ngoài, tiếng nói của Ngụy Thanh Uyển đã biến mất, có thể là bị ai dẫn đi.
Tần Cẩn Du cảm thấy nếu phu tử hôm qua cho nàng chép bộ thứ nhất của 《 Tam Tự kinh 》, nói vậy kiểm tra nàng cũng là theo phần mà mình sao chép.
Tần Cẩn Du trí nhớ mặc dù tốt, cũng chỉ nhớ hơn phân nửa, nhìn thấy từng người một đang đọc thộc lòng xong, liền sợ hãi và bắt đầu học thuộc lòng.
Những người phía trước đã đọc xong, lúc này đã đến phiên Ngụy Thanh Hoài, tiếp theo chính là Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du khẩn trương đến nỗi trong lòng bàn tay đày mồ hôi.
Giờ nàng còn hai hàng phía sau còn chưa thuộc!
Tần Cẩn Du cảm thấy đứng ngồi không yên, bóp chặt lòng bàn tay mình, bắt đầu nhanh chóng ghi nhớ.
Ngụy Thanh Hoài sắp đọc xong rồi, Tần Cẩn Du cũng học thuộc xong ba hàng cuối cùng.
Nhưng là thuộc nhiều như vậy, những phần phía trước hình như quên mất, Tần Cẩn Du quay lại nhìn hai lần.
Ý nghĩa nàng còn chưa hiểu hết, chỉ có thể mạnh mẽ học thuộc, may mắn những chữ nàng không nhận ra được nàng đã ghi chú trước, không đến mức đọc không được.
Ngụy Thanh Hoài đọc xong sách ngồi xuống, Lưu phu tử vừa lòng gật đầu, nhìn về phía Tần Cẩn Du.
Tim Tần Cẩn Du đập nhanh như bay, mạnh mẽ đứng lên, mở miệng đọc: "Nhân chi sơ, tính bản thiện."
"Dừng," Lưu phu tử lạnh lùng cắt đứt lời đọc của nàng: "Ai bảo ngươi đọc cái này?"
Tần Cẩn Du: "?"
"Đem 《 Du Tử Ngâm 》 () đọc một lần." Lưu phu tử lạnh lùng ra lệnh.
Chú thích:
Du Tử Ngâm
Từ mẫu thủ trung tuyến,
Du tử thân thượng y.
Lâm hành mật mật phùng,
Ý khủng trì trì quy.
Thùy ngôn thốn thảo tâm,
Báo đắc tam xuân huy.
Dịch nghĩa
Sợi chỉ trong tay mẹ hiền,
Nay đang ở trên áo người đi xa.
Lúc mới lên đường, mẹ khâu kỹ càng,
Có ý sợ con chậm trễ trở về.
Ai dám nói rằng tấm lòng của một tấc cỏ,
Lại có thể báo đáp được ánh nắng của ba xuân?
Bài thơ có tựa là KHÚC NGÂM của NGƯỜI DU TỬ, người lãng du phiêu bạt giang hồ nhớ về Mẹ như sau:
Sợi chỉ trong tay bà mẹ hiền, khâu nên chiếc áo ở trên mình người du tử. Lúc ra đi, mẹ đã từng mũi từng mũi một khâu thật chắc, ý sợ rằng con mình mê mãi thú giang hồ mà nấn ná dần dà trễ tràng trở về quê cũ. Ai bảo rằng tất lòng của cọng cỏ non kia, có thể báo đáp được ánh nắng ấm áp của ba tháng mùa xuân. (Trong mùa đông, cỏ chết rụi cả, chỉ sống lại nhờ ánh sáng của mùa xuân mà thôi).