Tần Cẩn Du chạy nhanh đến, ngồi xổm bên cạnh Tô Hoành, lay mạnh hắn: "Tô Hoành, mau tỉnh lại!"
Lay hồi lâu, thế nhưng cũng không thấy hắn tỉnh lại, Tần Cẩn Du có chút tức giận, đứng lên, hừ một tiếng: "Không phải chỉ có hai ngày không đến tìm người chơi sao? Ngươi lại giả ngất xỉu với ta, ngươi nếu không đứng lên, ta sẽ đi!"
Tần Cẩn Du làm bộ muốn đi, lén lút quan sát phản ứng Tô Hoành.
Tần Cẩn Du đi chậm từng bước đến ngoài cửa, nằm úp sấp trên khung cửa, chỉ lộ ra một cái đầu, nhìn động tĩnh bên trong.
Nhìn hồi lâu, cũng không phát hiện thấy Tô Hoành có động tác gì.
Tần Cẩn Du lúc này mới luống cuống, nói với thị nữ Cẩm Tịch: "Nhanh đi thỉnh thái y!"
Cẩm Tịch trả lời một tiếng, vội vội vàng vàng chạy đi.
Tần Cẩn Du nhìn Tô Hoành, có chút không biết làm thế nào.
Nàng lôi kéo Tô Hoành, định kéo Tô Hoành đến bên giường, để hắn không phải nằm trên giường sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, nhưng khí lực nhỏ, kéo hồi lâu mới kéo được Tô Hoành đi một đoạn mà thôi.
Nhưng lại bởi vì Tần Cẩn Du lôi kéo, nên quần áo nhiều nếp nhăn, trông có vẻ hơi thê thảm.
Tần Cẩn Du thấy thảm trạng của Tô Hoành, cuối cùng cũng buông tha cho ý tưởng muốn kéo hắn lên giường, ưu sầu ngồi xổm bên cạnh hắn.
Tần Cẩn Du lo lắng nhìn Tô Hoành, lại duỗi tay vỗ vỗ mặt hắn.
Tô Hoành vẫn không có phản ứng.
Cẩm Tịch đi hồi lâu cũng chưa quay lại, Tần Cẩn Du đáy lòng hỗn loạn, run rẩy vươn tay, kiểm tra một chút dưới mũi của Tô Hoành.
Hơi thở vẫn có, chỉ là có chút mỏng manh.
Trong lòng Tần Cẩn Du vẫn còn chưa buông, lại treo lên.
Tần Cẩn Du mờ mịt nghĩ, không biết mình có thể làm cái gì, liền cầm lấy tay của Tô Hoành, đem linh lực trong cơ thể truyền cho hắn.
Sau khi truyền, sắc mặt Tô Hoành dần dần hồng nhuận lên một chút, hô hấp cũng không mỏng manh như vậy nữa.
Linh lực trong cơ thể Tần Cẩn Du dần dần biến mất, nàng thân mình đung đưa, suýt tý nữa té trên mặt đất.
Tần Cẩn Du mạnh mẽ chống không cho mình ngã xuống, cắn răng tiếp tục vận chuyển linh lực về phía Tô Hoành.
Theo tình trạng Tô Hoành tốt lên, thì sắc mặt Tần Cẩn Du sắc mặt càng ngày càng trắng bệch, đến khi chút linh lực cuối cùng trong cơ thể cũng biến mất, nàng mới không thể không buông tay ra.
Tần Cẩn Du ngã ngồi trên mặt đất, trên trán đều là mồ hôi lạnh, có chút chóng mặt.
Nàng muốn dùng tay chống đỡ để ngồi thẳng dậy, nhưng trên tay cũng không có một chút khí lực nào, sau khi thử vài lần, không chỉ không có thành công ngồi thẳng dậy, ngược lại tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Tần Cẩn Du như cá chết quỳ rạp trên mặt đất, chưa từ bỏ ý định lật vài cái, nhưng vẫn không đứng lên được.
Tần Cẩn Du: "......"
Trong lòng thật sự rất mệt.
Tần Cẩn Du thấy mình không đứng dậy được, dứt khoát tìm một tư thế thoải mái, nằm ở trên mặt đất, nhìn xà nhà ngẩn người.
Sau khi nằm một lúc Tần Cẩn Du phát hiện, kỳ thật nằm trên mặt đất cũng rất thoải mái, chỉ là sàn nhà có chút cứng, không có mềm mại như giường.
Tần Cẩn Du ngẩn ngơ trong chốc lát, trên người khí lực dần dần khôi phục lại một ít, rồi bò dậy.
Khi ngồi dậy được, tay Tần Cẩn Du để trên sàn nhà chạm phải một tờ giấy bị vê tròn.
Cục giấy này hình như lúc nãy nàng kéo Tô Hoành, thì từ trên người Tô Hoành rơi ra.
Ma xui quỷ khiến, Tần Cẩn Du mở cục giấy không biết tại sao lại bị vo dúm dó đó ra.
Đây là một phong thư, phía đầu tất cả chỉ là một ít lễ tiết rắc rồi và thăm hỏi, Tần Cẩn Du trực tiếp bỏ qua.
Cái này hình như chỉ giống như một phong thư bình thường, chắc là người Vũ quốc viết cho Tô Hoành.
Tần Cẩn Du cảm thấy bức thư này giống như không có nội dung gì, đang chuẩn bị trả thư lại cho Tô Hoành, thân mình lại bỗng nhiên run lên.
Nàng dụi mắt, kinh hoảng nhìn phía dưới bức thư.
"...... Hôn quân có mắt không tròng, Tư Không Nhất tộc ta nhiều thế hệ trung lương, lại bị xử trí vì mưu nghịch, toàn tộc trên dưới một trăm ba mươi người, không còn một người sống sót......"
Hiện tại rõ ràng là ban ngày, Tần Cẩn Du lại cảm thấy cả người phát lạnh, như là tự nhiên bị người đổ nước đá lên đầu, lạnh từ đầu đến chân.
Nàng nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia, tay cầm bức thư run lên.
Tư Không Nhất tộc...... Nàng nhớ rõ, Tô Hoành hình như đã nói qua, mẫu thân của hắn họ Tư Không, xuất thân từ đại tộc Vũ quốc.
Tần Cẩn Du đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nàng run rẩy cầm bức thư, nhìn lại từ đầu đến cuối.
Lần đầu không phát giác, nhìn lại lần nữa, thấy chữ trên thư có chút vặn vẹo, có chữ có chút kỳ lạ giống như hơi mờ do nước mắt làm nhòe.
Người viết thư từng chữ như đang khóc ra máu, mỗi một chữ mỗi một câu hiện ra huyết tinh cực kỳ nồng đậm, chỉ mới nhìn bức thư, mà cũng cảm thấy một loại oán hận cực kỳ sâu nặng.
Tần Cẩn Du không biết mình sao lại xem được hết bức thư, đến khi nàng phục hồi lại tinh thần, lá thư đã bị nàng vo thành một cục ném sang một bên.
Tần Cẩn Du từ nhỏ lớn lên ở Tần gia, luôn được cưng chiều, từ trước đến nay đều không lo không nghĩ, đây là lần đầu tiên nàng thấy được một chuyện đau đớn thê thảm như vậy.
Tiếp sau khi Hoàng hậu Tư Không bị phế, Tô Hoành bị tặng cho Ngụy quốc làm con tin vào một năm sau đó, mẫu tộc của Hoàng hậu Tư Không bị phế lại bị Vũ hoàng lấy tội danh mưu nghịch, mãn môn sao trảm().
Người viết thư là một vị công tử nhà Tư Không, thuở nhỏ cơ thể yếu đuối nhiều bệnh, nghe nói khó có thể sống qua hai mươi tuổi, bị phụ thân đưa đi dưỡng bệnh, vài năm đều không trở về, mọi người trong kinh Vũ quốc đều nghĩ vị công tử này đã sớm chết vì bệnh.
Công tử Tư Không ở dân gian điều dưỡng bệnh đã tốt nên rất nhiều, đang chờ người Tư Không đến đón mình, không nghĩ tới không đợi được đến lúc đón, lại chờ là tin dữ của toàn tộc.
Hắn sợ tới mức đào tẩu suốt đêm, sau khi cải danh đổi họ, ôm nỗi hận viết phong thư này cho Tô Hoành.
Tần Cẩn Du ngơ ngác ngồi dưới đất, vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Tô Hoành tuổi nhỏ đã bị đưa tới Ngụy quốc, đã rất thê thảm, hiện giờ ngoại tổ gia lại bị trảm cả nhà, Tô Hoành chắc là không có cách nào tiếp nhận được chuyện như vậy, nên mới bị ngất đi?
Tần Cẩn Du đang ngẩn người, Cẩm Tịch đã dẫn Quách thái y đến.
Ngụy hoàng vì muốn biểu lộ ra nhân đức nên đãi ngộ của Tô Hoành cũng giống như đãi ngộ của các hoàng tử, thái y thấy Tô Hoành có chuyện, cũng không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới.
Quách thái y sau khi kiểm tra xong, lại hỏi Tần Cẩn Du về chuyện của Tô Hoành, Tần Cẩn Du liền nói đơn giản.
Quách thái y mới đưa ra kết luận, Tô Hoành là do thời điểm tu luyện tâm thần hỗn loãn, thiếu chút nữa là tẩu hỏa nhập ma.
Tần Cẩn Du sau khi nghe thấy bốn chữ "Tẩu hỏa nhập ma", hoảng sợ nhìn về phía Quách thái y, thanh âm đều trở nên run rẩy: "Tô Hoành là bị biến thành ma quỷ sao?"
Quách thái y lắc đầu: "Thế thì không phải."
Nói xong, hắn tán thưởng nhìn Tần Cẩn Du: "Cũng may Tần công tử kịp thời vận chuyển linh lực sang cho Tô công tử, nếu không, hắn hiện tại rất có thể không giữ được mệnh rồi."
Tần Cẩn Du lại là hoảng sợ: "Vậy hắn hiện tại không có việc gì nữa đúng không?"
Quách thái y nói: "Cũng không phải hoàn toàn không có việc gì, còn phải điều dưỡng thêm một thời gian nữa."
Nói xong, Quách thái y lại phân phó thái giám cùng cung nữ hầu hạ Tô Hoành những điều cần chú ý.
Tần Cẩn Du nhìn hai người đứng bên cạnh, ngầm trợn mắt xem thường.
Cũng không biết hai người bọn họ rốt cuộc là hầu hạ như thế nào, vào thời điểm Tô Hoành cần, thế mà lại không thấy bóng dáng người nào, đến khi Quách thái y đến đây sau đó mới xuất hiện.
Thái giám Lâm Triều bên người Tô Hoành là theo từ Vũ quốc, ngày thường đối với Tô Hoành trung thành tận tâm, trăm triệu lần không nghĩ tới, hôm nay chẳng qua đi nội vụ phủ lĩnh một chút đồ vật, trên đường chậm trễ một chút, Tô Hoành liền xảy ra việc.
Còn cung nữ kia trước là cung hầu hạ bên trong cung Thọ Khang, lần này rời đi, đúng lúc là đi bẩm báo tình trạng gần đây của Tô Hoành, ai ngờ nàng mới rời đi, Lâm Triều liền đi nội vụ phủ, cung nữ quét tước bên ngoài từ trước đều không tiến vào nội thất, căn bản không biết chuyện Tô Hoành hôn mê.
Tần Cẩn Du lo lắng cho Tô Hoành, liền bảo Cẩm Tịch mang cho nàng chiếc ghế dựa, nàng ngồi ở bên giường Tô Hoành, nhìn chằm chằm Tô Hoành trên giường.
Qua hồi lâu, Tô Hoành cũng không tỉnh, Tần Cẩn Du ngáp một cái, có chút mỏi mệt.
Lâm Triều cuống quít nói: "Tần công tử, chủ tử nhà ta hôm nay sợ là sẽ không tỉnh, chi bằng qua vài ngày nữa, ngài lại đến xem?"
Tần Cẩn Du vốn đợi cũng cảm thấy mệt mỏi, thấy Lâm Triều nói như vậy, liền dẫn Cẩm Tịch quay về.
Tần Cẩn Du mới vừa đi, Tô Hoành ở trên giường liền mở mắt.
Hắn nhìn chằm chằm xà nhà đỉnh đầu, tay gắt gao nắm chặt vạt áo, trên tay ẩn ẩn xuất hiện gân xanh, trong mắt tràn đầy hận ý.
Thời điểm bức thư kia được chuyển đến, Lâm Triều sợ hắn sau khi nhìn thấy liền không chịu nổi, muốn trộm đem bức thư đi tiêu hủy, ai ngờ bị hắn thấy được, sau khi hắn xem xong, khó có thể chấp nhận chuyện như vậy, ngồi trên giường một lúc lâu.
Tô Hoành tuy rằng lòng mang hận ý, cảm xúc vẫn chưa thể khống chế được, chỉ nói chính mình phải tu luyện, sau này sẽ báo thù cho Tư Không Nhất tộc.
Lâm Triều thấy Tô Hoành bắt đầu tu luyện, liền đi nội vụ phủ lĩnh đồ.
Ai ngờ sau khi hắn đi, tâm tình Tô Hoành tệ đến mức bạo nổ, thời điểm tu luyện thiếu chút là làm căn phòng cuốn bay.
Tô Hoành năm tuổi bị đưa đến Ngụy quốc, hiện giờ cũng mới sáu tuổi mà thôi, hắn cùng người của tộc Tư Không cũng không có gặp qua vài lần, hiện giờ trí nhớ về bọn họ cũng mơ hồ, nhưng dù sao cũng là huyết mạch chí thân, tộc Tư Không cũng là nỗi bận tâm của mẫu thân hắn, hiện giờ toàn tộc bị trảm, làm cho Tô Hoành làm sao có thể không hoảng sợ phẫn nộ.
"Sau này đừng để Tần Cẩn Du lại đây." Tô Hoành trở mình, nằm đối mặt vách tường, lạnh lùng ra mệnh lệnh.
Tô Hoành cũng không phải là không muốn gặp Tần Cẩn Du, chỉ là hiện giờ tâm tình hắn rất kém, hắn sợ khi ở bên cạnh Tần Cẩn Du, chính mình vì tâm tình không tốt mà phát giận lên người Tần Cẩn Du.
Chú thích: ()Mãn môn sao trảm là tịch thu tài sản, giết cả nhà, gần nghĩa với chém tận giết tuyệt.