Editor: Mứt Chanh
Lục Diễn cho rằng giả trang thành cái gọi là ' ánh trăng sáng ' của nàng thì sẽ có chút ưu đãi gì đó ấy chứ, không nghĩ tới vẫn là như vậy... Một lời khó nói hết, cuối cùng là nàng có bao nhiêu ghi hận mình chuyện lúc trước trào phúng nàng chứ?
Hắn đang suy nghĩ miên man không khỏi đảo qua năm năm trước, khi đó chính là Tết Nguyên Tiêu, hắn bị mấy người anh em kéo đến cầu bên sông Bá xem hoa đăng. Đêm hôm đó đông đúc, có một cô bé đứng phía trên thiếu chút nữa té xuống, hắn hiếm khi có lòng tốt mà cứu đứa bé kia lên, ngay lúc đó thật sự không biết nàng chính là Thẩm Tân Di.
Chuyện này hắn vốn không để ở trong lòng, đêm đó Phụ Quốc Công tổ chức hoạt động mời hắn bình chọn chiếc hoa đăng bắt mất nhất. Hắn nhìn thoáng qua một cái thì chấm được một chiếc đèn hoa sen, phía trên còn viết một bài thơ nhỏ sâu sắc tươi mới, phóng khoáng tự nhiên, có hứng thú khác, liếc mắt nhìn một cái nhìn đã vô cùng thoải mái.
Phụ Quốc Công dẫn hắn đi gặp chủ nhân của hoa đăng, đúng là cô gái nhỏ mà hắn cứu trên cầu. Hắn cảm thấy khá là thú vị, đang muốn đáp lời với cô gái nhỏ. Cho đến khi Phụ Quốc Công giới thiệu với hắn cô gái nhỏ đó là Ngũ nương tử của nhà họ Thẩm, chính là người trước đó không lâu bị hắn từ hôn thì hắn lập tức cảm thấy không thú vị lại phiền chán, nhẹ nhàng bâng quơ mà trào phúng cô gái nhỏ ấy vài câu thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ phúng phình của nàng chuyển thành khó chịu màu đen.
Lần này qua đi, hai người lại chưa gặp nhau, lần thứ hai gặp lại thì thân phận của nàng đã biến thành Thái Tử Phi của hắn.
Hắn im lặng sau một lúc lâu mới từ từ thu hồi suy nghĩ của mình, cân nhắc một chút xem năm trước mình hẳn là nói như thế nào, cuối cùng mới nói: "Nàng quá ồn ào. "
Thẩm Tân Di cười lạnh một tiếng, lại tự nghĩ ra cái kịch bản gì đó với giọng điệu tàn khốc: "Lúc trước không phải chàng ngại bần yêu phú, chê ta nghèo nên chạy theo quả phụ có tiền sao, nghe nói sau khi quả phụ kia vứt bỏ chàng thì chàng nhảy sông tự sát đúng không? Hiện giờ chết cũng đã chết sao lại về rồi? Là thấy ta hiện giờ thăng chức rất nhanh muốn hòa hợp với ta à?"
Lục Diễn: "..."
Đây đã thuộc về nội dung mà nàng tự do phát huy, Lục Diễn bị chặn cả buổi mới nhớ tới nội dung sớm định ra: "Đầu tiên, ta không có bỏ đi với quả phụ có tiền, tiếp theo ta đã cưới vợ, vợ của ta với ta tình thâm nghĩa trọng, nàng yêu ta như điên, ta cũng không thể cô phụ nàng ấy. Cuối cùng, ta xác thật đã chết, lần này ta hoàn hồn tới là muốn nói với nàng rằng nàng tìm Lục Diễn thế thân kia... Người kia rất tốt, nàng và hắn hòa hợp với nhau đi. Hiện giờ ta đã chết, nàng không cần nhớ mong ta nữa."
Sắc mặt của Thẩm Tân Di không được tốt cho lắm, lạnh lùng hỏi hắn: "Vợ của chàng là ai?"
Khóe môi của Lục Diễn cong lên: "Thẩm Tân Di."
Thẩm Tân Di bỗng nổi trận lôi đình: "Ta muốn tìm ra nàng ta để bầm thây ngàn khúc! Chàng dám lén sống với người khác sau lưng ta, ta nói cho chàng biết, không ai có thể đội nón xanh cho ta, không ai!"
Lục Diễn: "..." Hắn vốn dĩ muốn thử nàng, không nghĩ tới nàng thật đúng là điên mà ngay cả bản thân cũng không quen biết, như vậy nghĩ đến nàng không quen biết hắn cũng rất bình thường.
Hắn được an ủi từ một góc độ kỳ quái nào đó.
Hắn ngước mắt lên: "Câm miệng." Hắn vì biểu hiện cặn bã của mình mà giọng điệu lạnh lùng, có vẻ vô cùng vô tình: "Ta và nàng vốn không có quan hệ, ngay cả cái gọi là ánh trăng sáng cũng là do nàng tự phong. Ta khuyên nàng nên quý trọng người trước mắt, đừng để đến lúc đó dã tràng xe cát biển Đông."
Thẩm Tân Di đang đắm chìm trong kịch bản, tức giận đến mức không kìm được, nàng phẫn nộ mà đập bàn: "Vậy mới vừa rồi vì sao chàng hôn ta!"
Lục Diễn hờ hững nhún vai với vẻ mặt khinh thường: "Chơi rất vui."
Thẩm Tân Di ức đến đen cả mặt, đang cân nhắc xem đưa hắn lên núi đao hay là xuống chảo dầu. Lục Diễn thấy gần như hắn đã nói những gì đáng lẽ phải nói, hắn cơ bản có thể công thành lui thân. Thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng kém thì vươn tay nhéo sau cổ nàng, lại chặn ngang bế nàng lên đặt ở trên giường.
Hắn cởi bỏ áo khoác đi ra ngoài, Thái Sử Tiệp chào đón hỏi: "Điện hạ, như thế nào rồi?"
Tâm trạng của Lục Diễn rất phức tạp, buồn bực rất nhiều lại hơi say mê vui vẻ. Nếu mấy năm trước có người nói với chính hắn làm chuyện thiểu năng trí tuệ như vậy thì hắn nhất định một chân đá người kia chết khiếp, lại hung hăng mà quất mấy roi, nhưng bây giờ... Thế sự vô thường mà.
Hắn phức tạp một lát mới từ từ mở miệng: "Có thể làm đều làm, phải xem ý của trời."
Thái Sử Tiệp rất muốn hỏi cụ thể nhưng nhìn thấy sắc mặt không tốt của hắn thì vẫn rất có ánh mắt mà ngậm miệng lại.
Lục Diễn sai người ôm Thẩm Tân Di về tẩm điện, bản thân lại xử lý công văn trong chốc lát mới nghỉ ngơi.
Sáng ngày hôm sau Thẩm Tân Di mới tỉnh lại, nàng ôm chăn ngồi tĩnh lặng một lát mới từ từ xoay sang Lục Diễn: "Điện hạ?"
Lục Diễn cảm thấy khẽ động, hắn và Thái Sử Tiệp đều mang tâm trạng thử một lần, không nghĩ tới lại thành công thật sự. Đây gần như là lần nàng tỉnh lại nhanh nhất. Tâm tư của hắn quay cuồng, trong đầu đã hiện ra rất nhiều ý nghĩ, trên mặt vẫn rất bình tĩnh: "Nàng tỉnh rồi à?"
Thẩm Tân Di nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên ôm chăn mền lăn lộn khắp giường, cười cả người run rẩy, thiếu chút nữa không ngất đi: "Thật là khổ... Điện hạ... Làm sao người nghĩ đến... Giả bộ chính mình..." Nàng đều bị Lục Diễn cười nhạo, bây giờ hiếm khi có được cơ hội cười nhạo hắn.
Lục Diễn: "..."
Biện pháp này hay thì có hay nhưng một khi không cẩn thận sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời, lịch sử đen lau không hết.
Hắn bị cười sắc mặt càng thêm khó coi hơn: "Còn không phải là vì muốn nàng nhanh khỏe lên à?"
Thẩm Tân Di đá loạn một hồi, lúc này mới miễn cưỡng ngừng cười: "Vốn dĩ chưa thấy qua điện hạ dùng chiêu này thì phải? Lúc này làm sao lại nghĩ ra?"
Lục Diễn cũng khó mà nói rằng viên phòng cho hắn động lực và động não, vì vậy chỉ nhìn nàng một cái: "Lúc thảo luận với Thái Sử Công thì nghĩ đến."
Thẩm Tân Di lại bật cười rồi vươn tay vỗ vỗ vai hắn: "Vất vả cho điện hạ rồi."
Nàng cười áo ngủ cũng tản ra, lộ ra làn da trắng như tuyết của người đẹp hoàn mỹ. Lục Diễn vô tình nhìn một cái, trong lòng lại dâng lên nóng nảy. Hắn mím môi, ngược lại nắm lấy cổ tay của nàng: "Nàng..."
Thẩm Tân Di bị nắm lấy ngẩn ra: "Làm sao vậy?"
Viên phòng là chuyện hết sức bình thường đối với tất cả vợ chồng trên thế gian này, cố tình đến chỗ hai người này lại rất xấu hổ. Lúc trước hắn vẫn chưa coi nàng như vợ mà đối đãi, cho dù lúc biết được bản thân có tình ý với nàng thì hắn tạm thời cũng chưa suy xét qua chuyện viên phòng, luôn muốn thuận theo tự nhiên. Không nghĩ tới xảy ra mị dược kia phản lưới nhà, hắn ngược lại lúc đầu cầm giữ không được nhưng hôm nay khiến hắn đột nhiên nhắc tới chuyện viên phòng, thật sự hơi khó có thể mở miệng.
Vốn hắn còn nghĩ nàng tỉnh rồi thì cả hai có thể nước chảy thành sông, không nghĩ tới trước mặt lại bày ra một cửa ải khó khăn.
Hắn nhéo nhẹ lên bàn tay mềm mại của nàng, lại từ từ buông ra: "Không có việc gì, nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta muốn đi ra ngoài một chuyến."
Thẩm Tân Di không thể hiểu được mà liếc hắn một cái, hoài nghi mà gật đầu.
Đầu óc của Lục Diễn không cho là không có gì, tâm tư thay đổi. Nếu hắn không tiện mở miệng, như vậy nàng chủ động đưa ra thì sao? Vậy không phải mọi người đều vui mừng sao? Nhưng làm sao để nàng chủ động mở miệng đây? Cũng không thể cho nàng một lọ mị dược nữa đúng không?
Vẻ mặt hắn thất thần, Thái Sử Tiệp cũng nhịn không được mà hỏi hắn: "Điện hạ, người làm sao vậy?"
Lục Diễn nhìn ông một cái rồi từ từ nói: "Thái Tử Phi hiện giờ đã khôi phục bình thường."
Thái Sử Tiệp càng thêm không hiểu sao: "Một khi đã như vậy, không phải điện hạ nên vui sao? Người và Thái Tử Phi cũng có thể mau chóng sinh hạ con nối dõi."
Lục Diễn nhíu mày: "Nhưng không biết phải làm sao để nói việc này với Thái Tử Phi đây." Hắn do dự một chút: "Không bằng Thái Sử Công giúp ta ngẫm lại xem làm thế nào để Thái Tử Phi chủ động nhắc tới việc này?"
Thái Sử Tiệp cũng là một lão độc thân, ngổn ngang một lát mới nói: "Điện hạ muốn mời Thái Hậu thúc giục một vài lần hay không? Người và Thái Tử Phi thành thân nửa năm còn chưa có động tĩnh, trong lòng Thái Hậu tất nhiên là sốt ruột. Nếu bà ấy đã biết, nói vậy sẽ khuyên Thái Tử Phi viên phòng với người."
Gương mặt của Lục Diễn lộ vẻ không vui: "Đây là chuyện giữa ta và Thái Tử Phi, không cần mời trưởng bối nhúng tay."
Thái Sử Tiệp thật sự không còn cách nào nên đưa ra một chủ ý xấu: "Người, tướng mạo của người đẹp trai ngời ngời, trên đời không ai có thể so sánh kịp. Không bằng lợi dụng điểm này, phát huy ưu thế của bản thân mình, dụ dỗ khiến Thái Tử Phi mở miệng?"
Lục Diễn: "... Không còn cách nào khác à?" Đây là bảo hắn quyến rũ Thẩm Tân Di, Thái Sử Tiệp còn có thể có chút liêm sỉ hơn được không?
Thái Sử Tiệp không hổ là phụ tá đắc lực nhất dưới trướng của hắn, năng lực đột phá không ai có thể so: "Điện hạ đừng tưởng rằng chỉ có đàn ông mới ham mê sắc đẹp, phụ nữ cũng giống như vậy, nếu không làm sao có từ ném quả một xe hả? Bất luận là nam hay nữ, đam mê sắc đẹp đều hết thuốc chữa, điện hạ không ngại thử một lần xem."
Lục Diễn: "... Để ta ngẫm lại."
Thái Sử Tiệp lại nói: "Đàn ông ở Trường An đều thích dùng hương, gần đây có một loại xạ hương mạnh điều chế thành huân hương, tên là ' Phương xuân phú ', nghe nói con gái ngửi nhiều sẽ khó có thể tự giữ."
Biểu cảm quỷ dị của Lục Diễn nhìn ông: "Thái Sử Công..."
Thái Sử Tiệp lập tức giải thích: "Là trong lúc lão vô ý nghe người ta nhắc tới, không bằng điện hạ mua tới thử xem, bằng không chúng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ, ngày hôm qua người coi như mất mặt."
Lục Diễn: "... Được."
......
Thời điểm cuối năm đang đến gần, gần như mỗi ngày Thẩm Tân Di đều đang bận việc. Ngay cả khi người tỉnh, bận việc vẫn không thể ngừng.
Lúc này nàng đang ở trong phòng đối chiếu sổ sách thì chợt ngửi thấy một mùi hương lạ lùng nhẹ nhàng đánh úp lại. Nàng ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Lục Diễn mặc cẩm y, eo đeo đai ngọc. Thấy hắn từ từ đi tới, nàng giật mình, giữa hoảng hốt thì cảm thấy cảnh tượng vô cùng quen thuộc mà bật thốt lên: "Bây giờ thiếp không có bệnh."
Lục Diễn không phải là người ham thích trang điểm nhưng bởi vì xuất thân cao quý, thẩm mỹ và phẩm vị dĩ nhiên phải có. Vốn hắn trời sinh đã đẹp, vừa hơi chưng diện tí thì trước từ đẹp phải thêm từ ' càng ' . Nàng vừa nhìn vào đã thất thần, hoảng hốt nghĩ tới thiếu niên cưỡi ngựa bên con sông Bá.
Mặc kệ trong lòng nàng thấy thế nào với Lục Diễn nhưng với vẻ đẹp của hắn chung quy là vừa lòng.
Lục Diễn vừa lòng nàng thất thần, thuận miệng giải thích: "Hôm nay tiến cung cùng Hoàng Thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần."
Thì ra là thế, khó trách hắn ăn mặc long trọng, nàng gật đầu: "Người như vậy khá đẹp." Nói xong thì cúi đầu xem sổ sách.
Chỉ có như vậy hả? Lục Diễn cứng rắn ép nàng ngẩng đầu nhìn về phía mình, giọng điệu hơi bất mãn: "Nàng muốn nói chỉ có cái này à?"
Thẩm Tân Di: "... Thiếp còn phải nói cái gì ư? Chàng lại không có mặc trang phục nữ."
Lục Diễn dựng thẳng người nàng, cưỡng bách nàng nhìn hắn không chớp mắt bằng giọng nói lạnh lùng: "Chẳng lẽ nàng không có ý kiến gì khác ư?"
Thẩm Tân Di cẩn thận suy nghĩ một chút: "Thiếp thật sự không có." Nàng lại không kiên nhẫn: "Điện hạ đừng làm phiền thiếp, thiếp còn phải xem sổ sách đấy."
Lục Diễn: "..."
Hắn không còn chiêu nào khác đành phải lấy hương liệu mà Thái Sử Tiệp đề cử ra dùng một chút, xoay nhẹ quả cầu bạc hương hoa văn hình chim và hoa trên thắt lưng, một mùi hương nồng nặc đã phiêu tán trong phòng.
Thẩm Tân Di đột nhiên ngẩng đầu với vẻ mặt chấn động mà nhìn hắn.
Lục Diễn tùy ý để nàng nhìn, sắc mặt lạnh lẽo, trong lòng miên man bất định.
Nàng khiếp sợ mà nhìn hắn trong chốc lát, bỗng nhiên... Đánh cái hắt xỉ kinh thiên động địa, vừa ho khan vừa nước mắt lưng tròng nói: "Có phải hương chàng dùng có li thảo hay không? Mau lấy ra, thiếp bị dị ứng với nó!"
Chương