Editor: Mứt Chanh
Cảnh tượng một lần nữa vô cùng xấu hổ.
' Mì bào bằng dao ' sâu kín mà nhìn nàng, chờ nàng trả lời.
Thẩm Tân Di căng da đầu: "Ơ... Đó là ta nhớ lầm, tiên sư không phải họ Đao, nhất định là họ Lý? Vương? Triệu?"
' Mì bào bằng dao ' chậm rãi nói: "Thật ra cô hoàn toàn quên mất tên của ta là gì?"
Thẩm Tân Di: "..." Huynh quá trực tiếp.
Nàng thật sự không kịp trở tay nên vuốt cái mũi cười khổ: "Là ta không phải, dù sao qua ngần ấy năm, ta lại bị chuyện trần tục quấn thân, không một lời đã quên tên tiên sư, thật là đáng chết."
' Mì bào bằng dao ': "Ta cũng qua rất nhiều năm nhưng ta còn nhớ rõ tên của cô, cô là Thẩm Tu Viễn đúng hay không?"
Thẩm Tân Di lập tức chẳng còn áy náy chút nào: "... Đó là cha ta = ="
Da mặt của Mì bào bằng dao dày hơn nàng rất nhiều, không hề có vẻ xấu hổ: "À, tên người Hán bọn cô đều là một dạng, quá khó nhớ." Y lại nói: "Thôi, ta lại nói cho cô một lần, ta tên..."
Y huyên thuyên một thứ tiếng ngoài hành tinh, thứ ngôn ngữ này tự động bị biến thành một loạt các ký tự ngựa chạy trong tâm trí Thẩm Tân Di _%$@$%^&
Nàng lại cười khổ một tiếng: "Tiên sư không suy xét đến tên người Hán sao. "
' Mì bào bằng dao ' tự hỏi một chút: "Ta thật sự có cái tên chữ Hán." Y cẩn thận suy nghĩ: "Người Hán bọn cô tôn rồng lên, lấy trời làm cao nhất, ta tên Long Ngạo Thiên, cô xem thế nào?"
Thẩm Tân Di: "..." Chẳng ra gì.
Nàng sinh ra bóng ma thật lớn với cái tên này nên lập tức nói: "Ba chữ này nghe khí phái nhưng ngụ ý thật sự không tốt lắm đâu, tiên sư vẫn suy xét đổi một cái đi được không?"
"Người Hán bọn cô thật là phiền toái." ' Mì bào bằng dao ' lúc này mới không tình nguyện nói: "Sư phó năm đó lấy cho ta một cái tên chữ Hán, Cơ Trường Trú, cô kêu ta cái này đi."
Thẩm Tân Di đánh rắn trên côn, kiên trì không ngừng mà lôi kéo làm quen: "Được, ức gà."
Tuy rằng nàng hận không thể lập tức trói Cơ Trường Trú về nhà nhưng người quen gặp mặt, nàng không thiếu được muốn hàn huyên khách khí vài câu nên lên tiếng hỏi y: "Không phải Cơ huynh tu luyện ở Nam Cương sao? Vì sao đột nhiên tới kinh thành?" Nàng lại ngắm tóc của y một lần: "Còn có mái tóc này của Cơ huynh..."
Cơ Trường Trú dựa theo lễ nghi đãi khách của người Hán, lấy ra một lọ rượu thuốc từ trong phòng: "Còn nhớ rõ ta đã nói với cô đệ đệ ta cướp ngôi vị giáo chủ của ta không? Đệ đệ năm đó hạ loại cổ độc nhất vô nhị cho ta, mấy năm qua ta vì hiểu rõ cổ hao hết tâm lực, lúc này mới bạc cả tóc."
Y vừa nói vừa rót rượu cho Thẩm Tân Di, nàng trơ mắt nhìn một con rết nhỏ như ngón út theo rượu được rót vào bát rượu.
Cơ Trường Trú vô cùng khách khí mà đẩy rượu con rết đến trước mặt nàng: "Uống đi, kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể."
"Đầu bạc cũng đỡ hơn rụng tóc..." Thẩm Tân Di dựng ngược lông tơ, vội chuyển khai lực chú ý của y: "Chuyện soán vị ta dĩ nhiên là nhớ rõ, lấy bản lĩnh của Cơ Huynh, nói vậy bây giờ đã đoạt lại ngôi vị giáo chủ rồi chứ?"
Cơ Trường Trú thành thật lắc đầu: "Không có."
Thẩm Tân Di sửng sốt, y tiếp tục nói: "Ta đều giết bọn họ, cổ thần giáo không còn, ta làm sao thành giáo chủ?"
Thẩm Tân Di: "..."
Nàng lập tức nhớ tới việc Kiều Phất Tùng nói cổ thần giáo bị giết, hợp lại chính là người trước mắt này làm!
Không nghĩ tới Cơ Trường Trú trông yếu đuối đáng yêu như vậy xuống tay lại hung tàn như thế!
Nàng do dự và nói: "Dù cho giáo chủ cổ thần giáo phản bội huynh nhưng huynh cũng không đến mức diệt môn cổ thần giáo chứ? Như vậy chính huynh không phải không có nhà để về sao?"
Cơ Trường Trú không thể hiểu được mà nhìn nàng một cái: "Ai nói ta là bởi vì bọn họ phản bội ta mới giết bọn họ?"
Thẩm Tân Di khó hiểu: "Đó là..."
Cơ Trường Trú nói: "Bọn họ quá ồn ào, ta thuận tay giết thôi." Y ngẫm nghĩ lại nói: "Dù sao bọn họ đều là người của đệ đệ ta, thứ ta không có được thì ta đều phải hủy."
Giọng Thẩm Tân Di vội thấp đi hai tông, sợ bản thân ồn ào đến y cũng bị y thuận tay nhân đạo hủy diệt.
Cơ Trường Trú có lẽ là đợi ở kinh thành rất nhàm chán, thật vất vả mới gặp được một người quen nên y lải nhải nói cả buổi, nói bản thân sau khi diệt môn cổ thần giáo bị giáo chúng còn sót lại đuổi giết, trằn trọc lưu vong đến kinh thành. Bởi vì cổ độc trên người phát tác nên không thể tự mình vượt qua khả năng của mình, già nua khổ sở.
Thẩm Tân Di không có hứng thú với mấy chuyện này nhưng vẫn nhẫn nại lắng nghe y nói xong, tiếp tục lấy lòng: "Nếu Cơ huynh tính toán ở kinh thành an gia, vậy có việc gì mưu sinh không? Nếu còn chưa tìm được, ta có thể giúp đỡ một vài."
Cơ Trường Trú sửng sốt, nói mơ mơ hồ hồ: "Không cần, ta hiện tại làm quan đấy, chuẩn bị dọn khỏi viện, hôm nay là lần cuối cùng tới nơi này lấy đồ."
Thẩm Tân Di không nghĩ tới đáp án này, nhưng sau khi nghĩ lại, lấy bản lĩnh của Cơ Trường Trú để làm việc gì ở trong triều cũng không khó. Trong triều có một bộ phận chuyên môn xử lý mọi việc dị tộc, Cơ Trường Trú có lẽ là ở nơi đó làm việc, nàng hô to may mắn.
Nàng gấp rút hỏi: "Sao huynh quen Ngư Vọng Nguyệt dạ?"
Cơ Trường Trú suy nghĩ một lát mới nhớ tới Ngư Vọng Nguyệt là ai: "Nói tới đây, trước đó vài ngày ta còn gặp qua cô một lát, cô và cái người Ngư Vọng Nguyệt kia cùng đi chùa Bạch Mã dâng hương. Có mấy quý nhân người Hán đâm bị thương rất nhiều bá tánh, ta chính là một trong số đó, Ngư Vọng Nguyệt đã chú ý đến ta kể từ đó. Thật tình cờ, ta có một lần muốn mua dược liệu cơ bản dùng để luyện cổ, vừa vặn đi chính là hiệu thuốc danh nghĩa của nàng ta, nàng ta bán thứ tốt cho ta, ta và nàng ta như vậy quen nhau."
Thẩm Tân Di ngẩn ngơ rồi nhanh chóng nhớ tới lần đi chùa Bạch Mã dâng hương đó.
Nàng hối hận đan xen, hận không thể vả vào cái miệng rộng của mình, sớm biết rằng khi đó Cơ Trường Trú đã xuất hiện thì nàng còn vòng một vòng lớn như vậy làm gì!
Thật ra nàng rất muốn hỏi một câu Cơ Trường Trú làm sao không chủ động tới tìm nàng nhưng nàng và Cơ Trường Trú cũng chính là giao tình tầm thường. Cho dù lúc trước trong lúc nàng vô ý đã cứu Cơ Trường Trú thì y cũng tặng cho mình một bảo vật như Chân Ngôn cổ làm quà. Cơ Trường Trú lại không nợ nàng cái gì, hai người càng không phải là bạn tốt tri kỷ, y không liên lạc với mình cũng coi như bình thường.
Nàng bóp cổ tay một lát, đột nhiên nghĩ đến phương thuốc kia của Ngư Vọng Nguyệt nên lấy ra phương thuốc từ túi tiền: "Đây là phương thuốc huynh cho Ngư Vọng Nguyệt, phương thuốc này thật sự có thể chữa khỏi bệnh của Thái Tử?"
Cơ Trường Trú không nhìn phương thuốc kia: "Như thế nào lại tới trong tay cô?"
Thẩm Tân Di nói chuyện Ngư Vọng Nguyệt dâng lên phương thuốc cho Lục Diễn một lần: "Tâm tư của Ngư Vọng Nguyệt không thuần, phương thuốc này ta không dám để Thái Tử tùy ý dùng."
Cơ Trường Trú à một tiếng: "Nàng ta nói nàng ta muốn hiến cho một vị lang quân đáng ngưỡng mộ, hoá ra chính là Thái Tử."
Mặt Thẩm Tân Di tối sầm, Cơ Trường Trú mang vẻ mặt kỳ quái hỏi một câu: "Cô thành thân với Thái Tử?"
Thẩm Tân Di gật đầu: "Đã thành thân gần một năm."
Cơ Trường Trú có chút không vui, từ từ ừ một tiếng, lúc này mới hạ tầm mắt rơi xuống phương thuốc trong tay nàng: "Phương thuốc này cô tốt nhất đừng dùng, ta nhìn Ngư Vọng Nguyệt không thuận mắt lắm, nàng ta còn tính kế giam lỏng ta cho nên ta đưa cho nàng ta chính là phương thuốc độc dược, vui đùa nàng ta một chút."
Các ngón tay của Thẩm Tân Di trở nên trắng bệch, trong lòng nghĩ lại mà sợ.
May mắn thay nàng và Lục Diễn đều cẩn thận, không trực tiếp lấy phương thuốc của Ngư Vọng Nguyệt tới dùng, bằng không đã có thể...
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng lại do dự.
Lấy năng lực của Cơ Trường Trú, tám phần là có thể giải cổ trên người Lục Diễn nhưng tính tình của y hỉ nộ vô thường, lúc quan hệ tốt với y cũng thôi đi, nếu một sớm vô ý đắc tội y, y lại động tay động chân vào chén thuốc của Lục Diễn vậy chẳng phải là muốn mệnh? Rốt cuộc người hiểu biết thứ cổ này không nhiều lắm, nếu y thật sự muốn làm trò cũng chẳng cần lo lắng có người sẽ nhìn ra.
Có lẽ người giải cổ cho Lục Diễn đều bị Cơ Trường Trú giết sạch sẽ, không tìm y giải cổ còn có thể tìm ai?
Cơ Trường Trú cũng là người sẽ không nhìn ánh mắt ai, không nhìn ra nàng đầy cõi lòng tâm sự nêm vô cùng nhiệt tình mà tiếp đón nàng uống rượu con rết của mình: "Cô nếm thử xem, rượu này rất bổ, hương vị ngọt dịu lâu dài, không thua kim phong ngọc lộ trong cung."
Thẩm Tân Di yên lặng mà cúi đầu nhìn nhìn con rết chết nổi trong rượu, đột nhiên cắn chặt răng, đứng lên hành đại lễ với Cơ Trường Trú.
"Thật không dám giấu giếm, ta đặc biệt tìm tới là có chuyện cần tiên sư."
Cơ Trường Trú nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu nàng, nét đáng yêu ngốc nghếch trên mặt vừa thu lại, biểu cảm trở nên cao thâm khó đoán: "Cô muốn tìm ta giải cổ vì Thái Tử?"
Thẩm Tân Di: "Đúng vậy." Nàng vội nói: "Chỉ cần Cơ huynh có thể giúp Thái Tử giải cổ, mặc kệ huynh muốn vàng bạc tiền tài hay là quan to lộc hậu, chỉ cần có khả năng trong năng lực của ta, tất nhiên sẽ không chối từ."
Cơ Trường Trú bình tĩnh nhìn nàng trong chốc lát, tay áo rộng phất một cái đã nâng nàng đứng thẳng: "Thôi được."
Thẩm Tân Di vui mừng quá đỗi: "Đa tạ Cơ huynh."
Cơ Trường Trú vẫy tay: "Trước không cần vội vã nói lời cảm tạ, ta có thể chữa khỏi cho hắn hay không còn chưa chắc, giải cổ và bọn cô xem đại phu không khác gì nhau, cũng phải vào nhìn mới biết được."
Thẩm Tân Di vốn dĩ cho rằng y có thể trừ bệnh bằng thuốc, nghe y nói như vậy thì có chút thất vọng nhưng có hy vọng còn hơn không hy vọng.
Nàng sợ Cơ Trường Trú chạy: "Cơ huynh theo ta về phủ Thái Tử trước nhé?"
Cơ Trường Trú gật đầu.
......
Thẩm Sơ canh ngoài cửa thấy Thái Tử Phi nhà mình hồi lâu không ra tới, thiếu chút nữa xông vào, may mắn lúc này Thái Tử Phi rốt cuộc cũng mở cửa ra, phía sau còn đi theo một chàng trai anh tuấn đầu bạc
Thẩm Sơ khó hiểu, Thẩm Tân Di tiện tay chỉ vào rồi giới thiệu: "Đây là thần y giang hồ nghe đồn, nghe nói có thể chữa khỏi bệnh Thái Tử, ta muốn dẫn huynh ấy đi gặp Thái Tử."
Cơ Trường Trú nghe nàng nói bản thân là ' thần y ' thì trên mặt lộ ra vẻ mặt nhục nhã.
Thẩm Tân Di nhường xe ngựa cho y, bản thân cưỡi ngựa mang theo hộ vệ trở về phủ Thái Tử.
Nàng sắp xếp cho Cơ Trường Trú một chỗ biệt viện trước để y tạm thời ở một đêm rồi lại lập tức đi nhắn bảo Lục Diễn trở về.
Không nghĩ tới người truyền lời còn chưa ra khỏi cửa lớn, Lục Diễn cũng đã trở lại.
Thẩm Tân Di thần thái xán lạn mà đi ra ngoài nghênh hắn: "Sao sớm như vậy đã trở lại? Thái Hậu Hoàng Thượng cũng không giữ chàng lại dùng cơm à?"
Lục Diễn nhéo giữa mày: "Hoàng Thượng gần đây say mê một phương sĩ, còn thưởng một đống phủ đệ quy cách bá tước cho người này. Thái Hậu sợ người này tâm thuật bất chính mê hoặc triều cương nên nhờ bọn ta đi khuyên nhủ Hoàng Thượng, này nơi nào là chúng ta có thể khuyên được? Lão Ngũ khuyên bảo không thành ngược lại còn bị mắng chửi một trận, ta lười quản nữa, trực tiếp trở về."
Hắn nói xong thì nhíu mày: "Nghe nói nàng mang theo một người đàn ông về phủ?"
Đuôi lông mày của Thẩm Tân Di nhếch lên, trên mặt vui mừng càng sâu hơn: "Không phải Ngư Vọng Nguyệt nhắc tới một phương sĩ có thể trị khỏi bệnh cho chàng sao? Ta tìm được huynh ấy nên mang người về đây!"
Lục Diễn khựng ngón tay, đáy mắt xẹt qua một chút khác lạ, mặt có vẻ không vui: "Nàng có biết gốc gác của người này không mà còn dám tùy tiện đem người vào phủ hả?"
Thẩm Tân Di vốn đang chờ hắn cảm động đến rơi nước mắt đấy, không nghĩ tới bị dội một gáo nước lạnh đầu nên nói với vẻ không vui: "Người này ta quen."
Nàng kể lại ngắn gọn quá trình quen biết của hai người và vui rạo rực nói: "Cũng thật là tình cờ, không nghĩ tới phương sĩ Ngư Vọng Nguyệt quen lại là huynh ấy."
Vẻ không vui trên mặt Lục Diễn càng sâu hơn, trầm giọng nói: "Bệnh của ta trong lòng ta hiểu rõ, có thể sống đến bao lâu toàn xem ý trời, hơn nữa ta có một mình Thái Sử Công là đủ rồi, không cần làm phiền người khác."
Thẩm Tân Di buồn bực: "Nếu chàng biết chàng bệnh nặng, vì sao phải giấu bệnh sợ thầy, chẳng lẽ ta sẽ hại chàng sao?"
Lục Diễn nhìn khuôn mặt nhỏ mang theo vài phần uể oải mê hoặc của nàng thì trong lòng mềm nhũn: "Thôi, vậy để y đến xem đi."
Thẩm Tân Di chịu không nổi hắn làm bộ làm tịch như vậy, lắc đầu không nói nên lời rồi sai người đi mời Cơ Trường Trú lại đây.
Thời gian nửa nén hương, Cơ Trường Trú đã vào sảnh chính, ánh mắt của Lục Diễn dừng lại một lát trên mái tóc bạc rồi gật đầu tiếp đón: "Cơ tiên sư."
Hai người nhìn nhau một cái, chính là như nhau, khiến đôi bên đều sinh ra cảm giác không vui.
Cơ Trường Trú trực tiếp vuốt tay áo duỗi tay: "Ta chịu Thẩm Tân Di gửi gắm, đặc biệt tới giải cổ cho điện hạ, làm phiền điện hạ để ta khám bắt mạch."
Lục Diễn nghe y gọi thẳng tên húy của Tố Tố thì mày lơ đãng nhíu lại nhưng vẫn duỗi tay: "Làm phiền tiên sư."
Cổ vốn là một nhánh của y đạo cho nên Cơ Trường Trú không chỉ giỏi dùng cổ mà cũng là cao thủ y đạo, chỉ là thường lui tới đều là tiện tay giết người, thật đúng là chưa xem bệnh cho ai.
Y đặt ba ngón tay lên cổ tay Lục Diễn, chẩn bệnh sau một lúc lâu, trên mặt nổi lên mấy phần ngạc nhiên: "Điện hạ lại trúng Vọng Đoạn cổ?"
Lục Diễn gật đầu: "Đúng thế."
Cơ Trường Trú lại đặt một lát, sắc mặt kỳ dị, ánh mắt qua lại dao động ở trên mặt Lục Diễn, Lục Diễn không tránh không né, mặc y đánh giá.
Lúc này Cơ Trường Trú mới nhíu mày: "Vọng Đoạn cổ này ta thật ra biết giải, chỉ là có mấy phần phiền toái, nhưng Vọng Đoạn cổ trong cơ thể Thái Tử hình như khác với những gì ta thường dùng... Để ta trở về nghiên cứu một phen." Y ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: "Điện hạ ngày thường uống thuốc gì, có thể lấy phương thuốc tới cho ta xem không?"
Lục Diễn lại nhìn Cơ Trường Trú một cái, lúc này mới sai người lấy phương thuốc lại đây.
Thẩm Tân Di nhìn sang, chính là phương thuốc ngày thường Lục Diễn dùng.
Nàng nghe nói còn có hy vọng thì trong lòng trấn an không ít, ôm quyền thi lễ: "Đa tạ Cơ huynh." Nàng lại khách khí: "Cơ huynh dùng bữa tối chưa? Nếu chưa thì dùng một bữa cơm xoàng ở trong phủ của ta đi."
Cơ Trường Trú gật đầu.
Chờ ăn cơm xong, y nhớ tới dựa theo quy củ của người Hán, bạn bè mời khách ăn cơm, y đến tặng lễ cảm tạ, vì thế lấy ra một lọ sứ to bằng bàn tay rồi đưa cho Thẩm Tân Di: "Cái này đưa cô, nhớ rõ dùng mỗi ngày, nấu canh nấu đồ ăn đều rất ngon."
Lục Diễn nhìn y trực tiếp tặng quà cho Tố Tố thì mặt lập tức đen lại.
Thẩm Tân Di cũng hơi xấu hổ nhưng lại không thể không nhận, căng da đầu nhận xong rồi sai người đưa Cơ Trường Trú trở về.
Nàng xốc lọ sứ lên: "Không biết Cơ