Ở trong hỗn loạn rối rít, Hoàng đế rốt cuộc dẫn nhóm lớn binh lính đi đến Yến kinh phía bắc, thành Kim Lăng to lớn đột nhiên an tĩnh trống vắng, khiến rất nhiều quan viên và gia quyến bị bỏ lại vô cùng mất mác, bọn họ cảm thấy mình đã thành một nhóm người bị vứt bỏ, từ nay sẽ phải cách xa trung tâm quyền thế của hoàng triều.
Có vài quan viên nhỏ không cam tâm vừa thấy nịnh bợ Hoàng đế vô vọng, ngược lại liền nịnh bợ nâng thái tử Huyền Uyên cũng ở lại Kim Lăng, trông cậy vào ngày sau thái tử lên ngôi, bọn họ còn có thể cá nước mặn xoay người.
Cho nên, kể từ sau khi Hoàng đế đi, Đông cung của thái tử càng náo nhiệt lên, mỗi ngày đều có quan viên lấy các loại danh nghĩa tới bái kiến.
Vừa bắt đầu Huyền Uyên còn có kiên nhẫn tiếp kiến bọn họ, sau đó hắn cũng nhìn thấu lòng đầu cơ trục lợi của mấy người này, dứt khoát liền chận tất cả ngoài cửa, trừ phi có quốc gia đại sự chân chính, nếu không đều không gặp.
Các quan ở Đông cung lo lắng thái tử sẽ đắc tội quá nhiều người, Huyền Uyên lại giữ vẻ mặt không thay đổi nói: "Phụ hoàng bỏ lại những người này nhất định có nguyên nhân, ta cần gì phải làm trái lại với phụ hoàng? Những kẻ đầu cơ này, bọn họ chưa chắc sẽ giúp ta, lại tuyệt đối sẽ đắc tội phụ hoàng, cái nào nặng cái nào nhẹ, ngươi không phân rõ sao?"
Các quan ở Đông cung đều là quan lại Hoàng đế bổ nhiệm, sau khi bọn họ vào Đông cung, liền nhất định cùng hưởng vinh nhục tồn vong với thái tử, cho nên cực kỳ chú trọng lợi ích được mất của thái tử, có lúc không khỏi có ý nghĩ được mất quá nặng, hận không thể lôi kéo tất cả quan viên trong thiên hạ đến cạnh thái tử.
Nhưng người đang trong cục thường thường sẽ bị lạc mình, bọn họ lo lắng vì lợi ích của thái tử, lại quên mất thái tử mặc dù được gọi là thái tử, nhưng hắn cũng chỉ là thái tử, nếu như quyền thế danh vọng của thái tử quá lớn, uy hiếp đến vị chí cao vô thượng nhất, thái tử cũng có thể bị cách chức thành dân thường trong nháy mắt, thậm chí chết không có chỗ chôn.
Giữa Thái tử và Hoàng đế, mặc dù chỉ là cách một bước, nhưng một bước này thật rất kỳ diệu, một bước đường nho nhỏ, đảo mắt cũng có thể khiến người vùi thân trong đó. Ở trước mặt sự tranh giành quyền thế tuyệt đối, phụ tử thân tình cái gì, hổ dữ không ăn thịt con cái gì, tất cả đều là lời nói dối.
Chỉ cần một ngày làm thái tử, thì một ngày cũng cần phải khiêm tốn, đây là Nguyên Tu Chi - Thái Sư và Thái Phó kiêm nhạc phụ của thái tử nói với Huyền Uyên trước khi đi lên bắc.
Sau khi hoàng đế dẫn nhóm binh lính lớn đến Yên Kinh, Huyền Uyên trừ ứng phó với một đám tiểu nhân một lòng muốn bám víu quan hệ, thật ra thì cũng rất bận.
Dời đô là một công trình khổng lồ, nghi thức của Hoàng đế đi một chút dừng một chút, thời gian đi đường dự tính là ba tháng, tại trong lúc này, phần lớn quốc sự đều làm theo quy tắc cũ ở cố đô Kim Lăng, trong thành Kim Lăng còn có một bộ phận lực lượng triều đình, chỉ là nhân số đều giảm một nửa, từ Thừa Tướng đến lục bộ trưởng cung đều còn có người ở lại giữ, chính vì để cho quốc gia có thể vận chuyển bình thường.
Mà lúc này nhiệm vụ của thái tử chính là giam quốc, thay thế Hoàng đế xử lý phần lớn quốc sự, chỉ có chuyện trọng đại đặc biệt mới có thể ra roi thúc ngựa đến báo cho hoàng đế Huyền Dục đang trên đường dời đô, chờ đợi hắn tự mình xử trí.
Đối với thiếu niên mười lăm tuổi mà nói, trách nhiệm giám quốc không thể bảo là không nặng, dù Huyền Uyên tự phụ hơn, cũng là mỗi ngày đi sớm về muộn, bởi vì hắn đã phát hiện chân chính xử lý quốc sự, học thức của mình còn xa xa không đủ, rất nhiều thứ trước kia hắn chỉ xem sơ qua trên sách vở, kết quả của việc kiến thức nông cạn chính là có thể sẽ bị các đại thần lừa gạt, vì vậy hắn bắt đầu chân chính cố gắng học tập kế sách trị quốc, thậm chí học tập thiên văn địa lý, tập tục nhân văn, học tập các thứ hắn cảm thấy cần học.
Ban ngày phải xử lý quốc sự, buổi tối còn phải học tập các loại kiến thức đến đêm khuya, một tháng ngắn ngủn Huyền Uyên liền nhanh chóng gầy gò đi, vóc người nguyên bản là thon gầy càng giống như cây gậy trúc rồi, buổi tối Nguyên Gia Ninh vuốt lên xương sườn đột nhiên hiện ra, liền không nhịn được âm thầm nôn nóng, hắn đang ở lúc trổ mã, lúc này không yêu mến thân thể, tương lai nhất định sẽ có ảnh hưởng với sức khỏe.
Nhưng Huyền Uyên kiêu ngạo thế này, hắn không cho phép nàng can thiệp quốc sự, nàng nên khuyên nhủ hắn như thế nào?
Khi Nguyên Gia Ninh âm thầm rầu rĩ làm sao điều lý thân thể cho Huyền Uyên thì chính nàng lại té xỉu trước.
Đợi nàng tỉnh lại, đã phát hiện mình nằm ở trên giường, mà thái tử điện hạ đang tựa như vui vừa tựa như lo nhìn nàng.
Nguyên Gia Ninh nháy mắt mấy cái, muốn đứng dậy, Huyền Uyên đưa tay đè nàng xuống, nhẹ giọng nói: "Nằm thêm một lát. Sao nàng lại không chú ý như thế, cư nhiên khiến mình mệt mỏi ngất đi?"
Hôm nay hắn bị sợ hỏng!
Nàng không biết lúc hắn đang ở tiền viện nghe được tiểu thái giám vội vàng báo lại thái tử phi té xỉu thì hắn thật không dám tin, cảm giác trước mặt bỗng tối sầm, nhịp tim chợt ngừng, suy yếu vô lực, hắn không bao giờ muốn trải qua lần nữa.
Nguyên Gia Ninh cầm tay của hắn, mỉm cười đối với hắn, chỉ là sắc mặt của nàng vẫn có chút tái nhợt. "Ta không sao, ta thật sự không có cảm thấy chỗ nào không thoải mái, thật kỳ quái, sao lại đột nhiên té xỉu?"
Huyền Uyên biết, khi hắn thức đêm khổ học, nàng đều sẽ ở hậu điện chờ hắn, chưa bao giờ một mình ngủ trước, mà gần đầy ban ngày nàng đều tạm thay chức hoàng hậu, quản lý xử lý đủ loại công việc về nội ngoại mệnh phụ triều đình, thật ra thì cũng không có thanh nhàn hơn hắn.
Điều này làm cho hắn có chút đau lòng, bọn họ vẫn còn đang tân hôn, nhưng hắn lại có chút sơ sót nàng.
Hắn dùng hai tay bọc bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của nàng lại, dịu dàng nói với nàng: "Ta thật sự không phải phụ thân tốt, nàng đó, cũng không phải là mẫu thân tốt, cả chuyện này cũng không biết. Không biết được tương lai đứa bé của chúng ta ra đời, có thể oán trách chúng ta hay không."
Nguyên Gia Ninh trợn to hai mắt, không dám tin nhìn hắn, hỏi: "Chàng, chàng nói là?"
Gương mặt Huyền Uyên đột nhiên lộ ra một nụ cười, hắn nặng nề gật đầu, "Không sai, nàng sắp làm mẫu thân, ta cũng sắp làm phụ thân!"
Trời ạ!
Nguyên Gia Ninh dùng một cái tay khác vuốt ve bụng của mình, không khỏi chột dạ. Tháng này kinh nguyệt của nàng đã muộn gần mười ngày, sao nàng lại không nghĩ tới phương diện này đây? Có lẽ là nàng quá để ý Huyền Uyên rồi, ngược lại sơ sót mình.
Trước khi mẫu thân Nguyên Gia Ninh đi theo Nguyên phủ đến Yên kinh, cũng từng đến gặp nàng một lần, còn dặn dò nàng phải để ý phương diện con cháu. Nếu như trong thời gian ngắn không cách nào mang thai cũng không cần nóng nảy, bởi vì tuổi nàng còn nhỏ quá, muộn hai năm mới có đứa bé ngược lại tốt hơn, nàng làm sao có thể nghĩ tới đứa bé này lại đến nhanh vậy?
Ở trong mắt của Vân Thanh La, Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh vẫn còn là đứa bé, chờ bọn họ mười tám mười chín tuổi hãy có con mới là tốt nhất, chỉ là rất nhiều thiếu nữ đều thành thân ở tuổi này của Nguyên Gia Ninh, cũng bình an vô sự, cho nên nếu thật là có bầu, cũng là chuyện tốt, dù sao thái tử một ngày chưa có con, cũng thêm một ngày cho người ta có thể lên án và công kích nhược điểm.
Thân thể Nguyên Gia Ninh từ nhỏ đã được Vân Thanh La tỉ mỉ điều dưỡng, còn phải khỏe mạnh hơn quý tộc thiên kim bình thường, kết quả Vân Thanh La và Nguyên Tu Chi thương thảo ra, chính là thuận theo tự nhiên đi, cũng không cần đặc biệt ngừa thai, thân thể của nàng có thể có thai rồi.
Đối với nữ tử mà nói, bất kể là quý trọng như hoàng hậu, thái tử phi, hay là phụ nhân dân gian bình thường, thật ra thì đều là "Có con vạn sự sung túc", có đứa bé, đặc biệt là có nhi tử, họ mới có thể chân chính đứng vững vàng gót chân ở nhà chồng, mới sẽ không bị lấy lý do "Không con" khiển trách là không hiếu không hiền, sẽ không bị nhà chồng coi đây là lý do, mà nhét một đống nữ nhân cho nam nhân của mình để "Nối dõi tông đường".
Nói như thế, sứ mạng của nữ nhân tựa hồ chính là vì sanh con dưỡng cái, chỉ là công cụ sinh con. Chân tướng có chút tàn khốc, nhưng cuộc sống thực tế chính là như thế, bất kể phu thê ân ái cỡ nào, nếu như dưới gối không có con, luôn sẽ bị người chỉ chỉ chõ chõ, ngày không dễ chịu.
Chỉ là, Cảnh quốc cũng có một đôi phu thê ngoại lệ tồn tại, chính là phu thê hoàng thúc Du Vương Gia của Huyền Uyên. Phu thê bọn họ thành thân hơn mười năm, vương phi vẫn không thể thụ thai, Vương Gia cư nhiên cũng không cưới vợ bé hay thu tỳ, hai người vẫn không có đứa bé, ở trong mắt người ngoài thì rất là kỳ quái, có người thậm chí lén lút đồn đãi là bởi vì Vương Gia quá đẹp, căn bản lại không có tạo người, xinh đẹp và tạo người có quan hệ gì chứ?
Bất kể nói thế nào, tân hôn không lâu liền mang thai coi như là một chuyện rất vui, chỉ là đối với đôi tiểu phu thê như Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh mà nói, thì có chút ứng phó không kịp, cho nên biết được cái tin vui này thì tâm tình hai người ngược lại có chút phức tạp khó giải.
Bọn họ có thể cho đứa bé này hoàn cảnh sinh hoạt không lo lắng gì sao?
Thậm chí, Huyền Uyên còn rất sầu lo trong lòng, hắn lo lắng đứa bé này có thể bình an thuận lợi ra đời sao?
Trong hậu cung, có rất nhiều đứa bé "Ngoài ý muốn" chết non.
Huyền Uyên dằn sự sầu lo này xuống đáy lòng, lộ ra một nụ cười dịu dàng cưng chiều với Nguyên Gia Ninh, đưa tay vuốt ve sợi tóc rơi trên trán nàng, nhỏ giọng nói: "Ta hiểu biết rõ gần đây nàng lo lắng cái gì. Ta vừa tiếp xúc quốc gia đại sự, có chút luống cuống tay chân, mới làm cho mình mệt mỏi không chịu nổi, cũng liên lụy nàng, là ta không tốt. Bây giờ nàng có bầu, ta cũng nghĩ thông rồi, mọi việc dục tốc bất đạt, ngày sau ta sẽ khôi phục làm việc và nghỉ ngơi bình thường, bảo trọng thân thể của mình, mà nàng càng phải dưỡng tốt thân thể của nàng."
Thì ra là hắn cũng biết sự quan tâm và lo âu của nàng.
Hốc mắt Nguyên Gia Ninh nóng lên, nàng mấp máy khóe miệng, giơ tay lên cầm tay đặt trên trán mình của Huyền Uyên, đặt vào trên gương mặt của mình, một giọt lệ nóng liền lăn xuống ở trong lòng bàn tay Huyền Uyên. Tay của hắn hơi run một cái, giống như bị bỏng.
Nguyên Gia Ninh không biết thái tử vài thái tử phi của những triều đại trước sinh hoạt như thế nào, nàng lại thật lòng cảm thấy Huyền Uyên làm thái tử rất không dễ dàng, mẹ đã qua đời, cha không thương, lại không thể quang minh chánh đại dựa vào nhà nhạc phụ, hắn quả thật tựa như một chiếc thuyền cô độc trong biển rộng, không chỗ nương tựa, cũng khó trách hắn phải chịu khổ cực như thế.
Nàng kéo tay của hắn, từ từ thả vào trên bụng của mình, nhẹ giọng nói nhỏ: "Chờ con của chúng ta ra đời, nhà của chúng ta sẽ hạnh phúc hơn."
Nàng biết mất mác sâu nhất ở đáy lòng Huyền Uyên là cái gì, khi còn nhỏ hắn luôn hâm mộ đích tử và đích nữ Vân Thanh La sinh, sợ rằng ít nhiều đã từng tự ti vì mình xuất thân là con thứ, mà sau khi vào hoàng cung, thân phận của hắn lại càng lúng túng, cả mẫu thân cũng phải kiêng dè, chết cũng không thể công khai tế bái.
Ở đáy lòng của hắn, vẫn khát vọng có một ngôi nhà bình thường ấm áp, tất cả đều là người một nhà có thân phận đường đường chánh chánh, có thể danh chánh ngôn thuận cùng xuất hiện ở bất kỳ trường hợp nào, mà không phải che che giấu giấu giống con riêng như hắn. Coi như hắn trở thành thái tử, trở thành thái tử một nước, lai lịch xuất thân chân chính cũng không thể thông báo với mọi người, thân phận bây giờ của hắn đối với công chúng mà nói căn bản là lời nói dối, điều này làm cho tim của hắn không cách nào thực tế, chỗ sâu đáy lòng luôn thủy chung thiếu hụt một phần cảm giác an toàn.
Nam nhân vĩ đại hơn cũng có nhược điểm, mà trong đầu của Huyền Uyên, có lẽ chính là thân phận lúng túng và gia đình không trọn vẹn.
Huyền Uyên tuyệt đối không hi vọng con của mình dẫm lên vết xe đổ chứ?
Vừa nghĩ như thế, Nguyên Gia Ninh cũng có chút không kịp chờ đợi hi vọng đứa bé này nhanh chóng ra đời, đến lúc đó, cả nhà ba người họ ở chung một chỗ, sẽ mang lại cho Huyền Uyên nhiều cảm giác hạnh phúc hơn chứ?
Nguyên Gia Ninh lặng lẽ nói thầm với đứa bé trong bụng: bảo bảo, con nhất định phải mạnh mạnh khỏe khỏe, bình an thuận lợi đi đến nhân gian, phụ thân và mẫu thân đều ngóng trông con.
Huyền Uyên nói được là làm được, quả nhiên khôi phục lại làm việc và nghỉ ngơi bình thường, hơn nữa có chút rãnh rội còn trở về làm bạn với Nguyên Gia Ninh, thường xuyên vuốt bụng của nàng lẩm bẩm nức nở với tiểu bảo bảo, ngay cả Nguyên Gia Ninh cũng nghe không rõ hắn rốt cuộc đang nói cái gì.
Vì vậy cuộc sống của Nguyên Gia Ninh tạm thời thanh nhàn.
Phụ nữ có thai kiêng kỵ rất nhiều, ba tháng đầu mang thai, mấy ngày liên tiếp đều phải giảm bớt hoạt động, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều, cho nên Huyền Uyên tạm thời giải trừ chức trách thay mặt hoàng hậu của Nguyên Gia Ninh, ngược lại ủy thác đại cung nữ Thanh Uyển ở lại giữ hoàng cung quản lý, THanh Uyển nguyên bổn chính là người đắc lực bên cạnh hoàng hậu, hơn nữa vô cùng thức thời, quản lý chuyện trong cung cũng vô cùng thuần thục, cũng giảm bớt rất nhiều việc cho Nguyên Gia Ninh.
Trong thời gian này, Huyền Uyên trước tiên thông báo cho hoàng đế tin tức tốt thái tử phi mang thai, đồng thời cũng truyền tin tức cho phu thê Nguyên Tu Chi.
Vân Thanh La trước khi lên bắc đặc biệt để lại hai ma ma hiểu chuyện sinh dục ở lại giữ Nguyên phủ, hôm nay dĩ nhiên là thông qua lệnh của thái tử đón họ vào Đông cung, đặc biệt phục vụ Nguyên Gia Ninh, tất cả ăn mặc ngủ nghỉ đều do họ an bài, các ma ma và cung nữ trong hoàng cung cũng chỉ ở bên cạnh giúp một tay.
Thân thể Nguyên Gia Ninh khỏe mạnh, đủ loại phản ứng mang thai cũng không quá nghiêm trọng, cơ hồ chỉ nôn nghén ở ba tháng đầu. Sau đó khẩu vị của nàng cũng tốt hơn, dưa lê táo gà vịt đều thích, khẩu vị tốt khiến vóc dáng vốn thon gầy của Nguyên Gia Ninh trở nên mượt mà, hơn nữa bụng ngày càng to lên, nàng bắt đầu lo lắng mình sẽ bị Huyền Uyên ghét, Huyền Uyên lại cười trừ với sự lo lắng của nàng, cười nói: "Đứa ngốc, ở trong mắt của ta, nàng vĩnh viễn đẹp nhất."
Được rồi, lời này nghe tựa như hoa hoa công tử đang lừa gạt nư tử đàng hoàng, chỉ là Nguyên Gia Ninh vẫn thích nghe, hơn nữa nàng tin tưởng Nguyên Lang cũng không phải hoa hoa công tử.
Ở nhà quyền quý phú hào, có một quy củ bất thành văn, chính là một khi thê tử mang thai không thể thị tẩm, thường thường phải an bài những nữ nhân khác cho nam nhân của mình, có thể là tiểu thiếp, hoặc là đại nha hoàn thông phòng, nói tóm lại không thể để nam nhân không được thỏa mãn dục vọng, sống uổng đêm đẹp.
Mặc dù rất nhiều nữ nhân rất là bất mãn đối với chế độ này, nhưng hoặc ngại vì mặt mũi, hoặc ngại vì phụ đức gò bó, hoặc là trực tiếp bị cha mẹ chồng và trượng phu bức bách, không thể không im hơi lặng tiếng, an bài nữ nhân khác lên giường với trượng phu mình.
Dưới xã hội nam quyền, nữ tử quý tộc cũng phải uất ức.
Bình thường nam nhân có chút tiền có chút quyền đều thích trêu hoa ghẹo nguyệt như thế, thái tử thân phận tôn quý tự nhiên nên có nhiều nữ tử phục vụ hơn chứ?
Có một buổi tối, Nguyên Gia Ninh nhắc tới chuyện này với Huyền Uyên, rất là thản nhiên nói: "Theo đề nghị của thái y và các ma ma, trong lúc mang thai không nên sinh hoạt vợ chồng, vậy chàng thế nào? Có muốn an bài Mẫu Đan, Hải Đường, Thủy Tinh, Hổ Phách về thư phòng tiền viện của chàng không?"
Huyền Uyên vốn đang vuốt ve bụng của nàng, thầm thì gì đó với tiểu bảo bảo, nghe vậy ngẩng đầu lên, nghi ngờ không hiểu nhìn nàng chằm chằm.
Nguyên Gia Ninh chu mỏ, hỏi: "Nhìn cái gì?"
Huyền Uyên nói: "Xem nàng có phải bị bệnh hay không? Nàng lại có thể nói được như vậy, khi Ninh tỷ tỷ bá đạo lúc nhỏ đâu rồi?"
Khi còn bé, Nguyên Gia Ninh luôn cầm thước dạy dỗ bọn đệ đệ, muốn bọn họ về sau lớn lên phải lấy phụ thân làm gương, phải đối đãi thê tử của mình thật tốt, tuyệt đối không thể chần chừ, hoa tâm lạm tình.
Nguyên Gia Ninh giận, "Chẳng lẽ chàng không biết đã có bao nhiêu người đề cữ khuê nữ, cháu gái, cháu ngoại gái nhà họ với ta sao? Nữ tử nào cũng đều mơ tưởng thay ta phục vụ chàng trong lúc ta mang thai, những người đó từng bước từng bước đều tỏ vẻ tốt bụng, nhưng muốn cái gì, có ai lại không biết? Cái gì mà phân ưu cho ta, gây phiền toái cho ta mới là thật!"
Huyền Uyên cười lên, "Tức giận à? Thật tức giận à? Như vậy mới thật sự là nàng, dùng khuôn mặt tươi cười giả trang hiền tuệ, ta nhìn mà cả người cũng có cái gì không đúng."
Nguyên Gia Ninh đưa tay đánh hắn, nhớ tới: "Chàng còn cả người có cái gì không đúng ! Ta chính là nhức đầu, đau chân, đau lòng, toàn thân đều không tốt mới là thật, ô. . . . . ."
Nói xong, nàng thật rơi lệ đầm đìa, trong nháy mắt khóc như hoa lê đẫm mưa, Huyền Uyên chưa bao giờ thấy dáng vẻ mềm yếu khóc của nàng, không khỏi đau lòng, vội vàng từ phía sau lưng ôm lấy nàng, nhẹ giọng trấn an: "Thế nào? Thật đau lòng? Nàng thấy ta là loại người như vậy sao? Nếu quả thật thích trêu hoa ghẹo nguyệt, không cần nàng an bài, trong cung đã sớm an bài đầy ắp nữ tử rồi, nhưng ta muốn họ làm cái gì? Vì vui thích nhất thời mà rước lấy phiền lòng nhiều hơn? Hơn nữa, giống như lời nàng nói, họ nghĩ gì, muốn cái gì, có ai lại không biết? Nếu quả như thật thu nữ nhân như vậy, ta còn sợ mình gặp ác mộng đấy."
Hơn nữa nếu như hắn không trở thành thái tử, mà hắn vẫn chỉ là một con thứ nho nhỏ của Nguyên phủ, những thiên kim quý nữ này, có ai nguyện để ý đến hắn?
Nguyên Gia Ninh dùng khăn tay lau nước mắt, dùng đôi mắt hơi đỏ cẩn thận theo dõi hắn, nhìn xem hắn có nói thật không.
Một lát sau, nàng mới cúi đầu, có chút chán nản nói: "Phụ nữ có thai tâm tình không yên, nếu như mà ta khóc rống, kính xin Điện hạ thông cảm cho."
Huyền Uyên không vui, véo gương mặt của nàng, nói: "Tại sao nói như thế? Thật khách khí với ta như vậy làm cái gì?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Gia Ninh bị hắn véo thành bánh bao, ngọng nghịu nói: "Trước kia mẹ ta nói với ta, thói đời này rất bất công với nữ tử, đây là do hoàn cảnh tạo nên, không phải do nữ tử tranh cường háo thắng, là có thể chân chính tranh đuọc công đạo. Khi đó ta còn không hiểu lắm lời này là có ý gì, hiện tại mới hiểu được."
Huyền Uyên nghe lời này, cũng trầm mặc hồi lâu, oàn cảnh như thế, cũng không phải cá nhân hắn có khả năng thao túng.
Hắn hôn mái tóc Nguyên Gia Ninh một cái, nhỏ giọng nói: "Rất nhiều người như thế, nhưng cũng không phải là người người như thế. Nam nhân tốt từ cổ đến nay cũng không ít, tỷ như phụ thân, tỷ như nhị thúc, tỷ như ta."
"Da mặt dày." Nguyên Gia Ninh "phì" cười lên, bộ dạng mỉm cười rơi lệ cực kỳ xinh đẹp động lòng người, khiến Huyền Uyên không nhịn được hôn rồi lại hôn.
Hai người thân mật trong chốc lát, Huyền Uyên mới nói: "Nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, hiện tại quan trọng nhất, là dưỡng tốt thân thể. Gia Ninh, ta còn mong đợi ta và nàng cùng nhau đến già, tựa như phụ thân và mẫu thân, vẫn ân ái đi về phía trước, về sau chúng ta tự nhiên sẽ có nam nữ lượn quanh đầu gối, con cháu thành hàng, thật là mỹ mãn cỡ nào?"
Nguyên Gia Ninh vùi vào trong ngực của hắn, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Chuyện thị tẩm tạm thời coi như là thuận lợi giải quyết, nước mắt của nữ nhân có lúc dùng cũng rất tốt, không phải tất cả đều là tư vị khổ sở.
Dĩ nhiên, cũng không phải là mỗi nam nhân đều quan tâm nước mắt của nữ nhân, đối với mấy nam nhân thay lòng mà nói, dù nước mắt của bà vợ xấu khóc thành biển rộng, ngược lại cũng chỉ tăng thêm sự không kiên nhẫn và chán ghét của hắn.
Nếu như một nữ nhân lúc còn sống có thể gặp được một nam tử quý trọng nước mắt của nàng, thật sự là phải quý trọng gấp bội.
Đôi tay Nguyên Gia Ninh ôm hông của Huyền Uyên, chặt lại chặt, đây là nam tử đáng giá nàng dốc hết tất cả để yêu, dù phải dùng bao nhiêu thủ đoạn và tâm cơ, nàng đều sẽ không để ý.
Trước khi gả, nàng đã từng nghĩ tới mình có thể nhịn hắn giống như phụ hoàng hắn, sẽ có một hậu cung lớn, dung nạp vô số oanh oanh yến yến. Nhưng chân chính thành thân rồi, hai người chân chính tiếp xúc da thịt ân ái triền miên, nàng mới phát hiện ra mình giống mẫu thân, ở phương diện này là vô cùng nhỏ mọn.
Nam nhân của nàng, tuyệt không tặng cho người khác.
Tuyệt không!
Ở trong hỗn loạn rối rít, Hoàng đế rốt cuộc dẫn nhóm lớn binh lính đi đến Yến kinh phía bắc, thành Kim Lăng to lớn đột nhiên an tĩnh trống vắng, khiến rất nhiều quan viên và gia quyến bị bỏ lại vô cùng mất mác, bọn họ cảm thấy mình đã thành một nhóm người bị vứt bỏ, từ nay sẽ phải cách xa trung tâm quyền thế của hoàng triều.
Có vài quan viên nhỏ không cam tâm vừa thấy nịnh bợ Hoàng đế vô vọng, ngược lại liền nịnh bợ nâng thái tử Huyền Uyên cũng ở lại Kim Lăng, trông cậy vào ngày sau thái tử lên ngôi, bọn họ còn có thể cá nước mặn xoay người.
Cho nên, kể từ sau khi Hoàng đế đi, Đông cung của thái tử càng náo nhiệt lên, mỗi ngày đều có quan viên lấy các loại danh nghĩa tới bái kiến.
Vừa bắt đầu Huyền Uyên còn có kiên nhẫn tiếp kiến bọn họ, sau đó hắn cũng nhìn thấu lòng đầu cơ trục lợi của mấy người này, dứt khoát liền chận tất cả ngoài cửa, trừ phi có quốc gia đại sự chân chính, nếu không đều không gặp.
Các quan ở Đông cung lo lắng thái tử sẽ đắc tội quá nhiều người, Huyền Uyên lại giữ vẻ mặt không thay đổi nói: "Phụ hoàng bỏ lại những người này nhất định có nguyên nhân, ta cần gì phải làm trái lại với phụ hoàng? Những kẻ đầu cơ này, bọn họ chưa chắc sẽ giúp ta, lại tuyệt đối sẽ đắc tội phụ hoàng, cái nào nặng cái nào nhẹ, ngươi không phân rõ sao?"
Các quan ở Đông cung đều là quan lại Hoàng đế bổ nhiệm, sau khi bọn họ vào Đông cung, liền nhất định cùng hưởng vinh nhục tồn vong với thái tử, cho nên cực kỳ chú trọng lợi ích được mất của thái tử, có lúc không khỏi có ý nghĩ được mất quá nặng, hận không thể lôi kéo tất cả quan viên trong thiên hạ đến cạnh thái tử.
Nhưng người đang trong cục thường thường sẽ bị lạc mình, bọn họ lo lắng vì lợi ích của thái tử, lại quên mất thái tử mặc dù được gọi là thái tử, nhưng hắn cũng chỉ là thái tử, nếu như quyền thế danh vọng của thái tử quá lớn, uy hiếp đến vị chí cao vô thượng nhất, thái tử cũng có thể bị cách chức thành dân thường trong nháy mắt, thậm chí chết không có chỗ chôn.
Giữa Thái tử và Hoàng đế, mặc dù chỉ là cách một bước, nhưng một bước này thật rất kỳ diệu, một bước đường nho nhỏ, đảo mắt cũng có thể khiến người vùi thân trong đó. Ở trước mặt sự tranh giành quyền thế tuyệt đối, phụ tử thân tình cái gì, hổ dữ không ăn thịt con cái gì, tất cả đều là lời nói dối.
Chỉ cần một ngày làm thái tử, thì một ngày cũng cần phải khiêm tốn, đây là Nguyên Tu Chi - Thái Sư và Thái Phó kiêm nhạc phụ của thái tử nói với Huyền Uyên trước khi đi lên bắc.
Sau khi hoàng đế dẫn nhóm binh lính lớn đến Yên Kinh, Huyền Uyên trừ ứng phó với một đám tiểu nhân một lòng muốn bám víu quan hệ, thật ra thì cũng rất bận.
Dời đô là một công trình khổng lồ, nghi thức của Hoàng đế đi một chút dừng một chút, thời gian đi đường dự tính là ba tháng, tại trong lúc này, phần lớn quốc sự đều làm theo quy tắc cũ ở cố đô Kim Lăng, trong thành Kim Lăng còn có một bộ phận lực lượng triều đình, chỉ là nhân số đều giảm một nửa, từ Thừa Tướng đến lục bộ trưởng cung đều còn có người ở lại giữ, chính vì để cho quốc gia có thể vận chuyển bình thường.
Mà lúc này nhiệm vụ của thái tử chính là giam quốc, thay thế Hoàng đế xử lý phần lớn quốc sự, chỉ có chuyện trọng đại đặc biệt mới có thể ra roi thúc ngựa đến báo cho hoàng đế Huyền Dục đang trên đường dời đô, chờ đợi hắn tự mình xử trí.
Đối với thiếu niên mười lăm tuổi mà nói, trách nhiệm giám quốc không thể bảo là không nặng, dù Huyền Uyên tự phụ hơn, cũng là mỗi ngày đi sớm về muộn, bởi vì hắn đã phát hiện chân chính xử lý quốc sự, học thức của mình còn xa xa không đủ, rất nhiều thứ trước kia hắn chỉ xem sơ qua trên sách vở, kết quả của việc kiến thức nông cạn chính là có thể sẽ bị các đại thần lừa gạt, vì vậy hắn bắt đầu chân chính cố gắng học tập kế sách trị quốc, thậm chí học tập thiên văn địa lý, tập tục nhân văn, học tập các thứ hắn cảm thấy cần học.
Ban ngày phải xử lý quốc sự, buổi tối còn phải học tập các loại kiến thức đến đêm khuya, một tháng ngắn ngủn Huyền Uyên liền nhanh chóng gầy gò đi, vóc người nguyên bản là thon gầy càng giống như cây gậy trúc rồi, buổi tối Nguyên Gia Ninh vuốt lên xương sườn đột nhiên hiện ra, liền không nhịn được âm thầm nôn nóng, hắn đang ở lúc trổ mã, lúc này không yêu mến thân thể, tương lai nhất định sẽ có ảnh hưởng với sức khỏe.
Nhưng Huyền Uyên kiêu ngạo thế này, hắn không cho phép nàng can thiệp quốc sự, nàng nên khuyên nhủ hắn như thế nào?
Khi Nguyên Gia Ninh âm thầm rầu rĩ làm sao điều lý thân thể cho Huyền Uyên thì chính nàng lại té xỉu trước.
Đợi nàng tỉnh lại, đã phát hiện mình nằm ở trên giường, mà thái tử điện hạ đang tựa như vui vừa tựa như lo nhìn nàng.
Nguyên Gia Ninh nháy mắt mấy cái, muốn đứng dậy, Huyền Uyên đưa tay đè nàng xuống, nhẹ giọng nói: "Nằm thêm một lát. Sao nàng lại không chú ý như thế, cư nhiên khiến mình mệt mỏi ngất đi?"
Hôm nay hắn bị sợ hỏng!
Nàng không biết lúc hắn đang ở tiền viện nghe được tiểu thái giám vội vàng báo lại thái tử phi té xỉu thì hắn thật không dám tin, cảm giác trước mặt bỗng tối sầm, nhịp tim chợt ngừng, suy yếu vô lực, hắn không bao giờ muốn trải qua lần nữa.
Nguyên Gia Ninh cầm tay của hắn, mỉm cười đối với hắn, chỉ là sắc mặt của nàng vẫn có chút tái nhợt. "Ta không sao, ta thật sự không có cảm thấy chỗ nào không thoải mái, thật kỳ quái, sao lại đột nhiên té xỉu?"
Huyền Uyên biết, khi hắn thức đêm khổ học, nàng đều sẽ ở hậu điện chờ hắn, chưa bao giờ một mình ngủ trước, mà gần đầy ban ngày nàng đều tạm thay chức hoàng hậu, quản lý xử lý đủ loại công việc về nội ngoại mệnh phụ triều đình, thật ra thì cũng không có thanh nhàn hơn hắn.
Điều này làm cho hắn có chút đau lòng, bọn họ vẫn còn đang tân hôn, nhưng hắn lại có chút sơ sót nàng.
Hắn dùng hai tay bọc bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của nàng lại, dịu dàng nói với nàng: "Ta thật sự không phải phụ thân tốt, nàng đó, cũng không phải là mẫu thân tốt, cả chuyện này cũng không biết. Không biết được tương lai đứa bé của chúng ta ra đời, có thể oán trách chúng ta hay không."
Nguyên Gia Ninh trợn to hai mắt, không dám tin nhìn hắn, hỏi: "Chàng, chàng nói là?"
Gương mặt Huyền Uyên đột nhiên lộ ra một nụ cười, hắn nặng nề gật đầu, "Không sai, nàng sắp làm mẫu thân, ta cũng sắp làm phụ thân!"
Trời ạ!
Nguyên Gia Ninh dùng một cái tay khác vuốt ve bụng của mình, không khỏi chột dạ. Tháng này kinh nguyệt của nàng đã muộn gần mười ngày, sao nàng lại không nghĩ tới phương diện này đây? Có lẽ là nàng quá để ý Huyền Uyên rồi, ngược lại sơ sót mình.
Trước khi mẫu thân Nguyên Gia Ninh đi theo Nguyên phủ đến Yên kinh, cũng từng đến gặp nàng một lần, còn dặn dò nàng phải để ý phương diện con cháu. Nếu như trong thời gian ngắn không cách nào mang thai cũng không cần nóng nảy, bởi vì tuổi nàng còn nhỏ quá, muộn hai năm mới có đứa bé ngược lại tốt hơn, nàng làm sao có thể nghĩ tới đứa bé này lại đến nhanh vậy?
Ở trong mắt của Vân Thanh La, Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh vẫn còn là đứa bé, chờ bọn họ mười tám mười chín tuổi hãy có con mới là tốt nhất, chỉ là rất nhiều thiếu nữ đều thành thân ở tuổi này của Nguyên Gia Ninh, cũng bình an vô sự, cho nên nếu thật là có bầu, cũng là chuyện tốt, dù sao thái tử một ngày chưa có con, cũng thêm một ngày cho người ta có thể lên án và công kích nhược điểm.
Thân thể Nguyên Gia Ninh từ nhỏ đã được Vân Thanh La tỉ mỉ điều dưỡng, còn phải khỏe mạnh hơn quý tộc thiên kim bình thường, kết quả Vân Thanh La và Nguyên Tu Chi thương thảo ra, chính là thuận theo tự nhiên đi, cũng không cần đặc biệt ngừa thai, thân thể của nàng có thể có thai rồi.
Đối với nữ tử mà nói, bất kể là quý trọng như hoàng hậu, thái tử phi, hay là phụ nhân dân gian bình thường, thật ra thì đều là "Có con vạn sự sung túc", có đứa bé, đặc biệt là có nhi tử, họ mới có thể chân chính đứng vững vàng gót chân ở nhà chồng, mới sẽ không bị lấy lý do "Không con" khiển trách là không hiếu không hiền, sẽ không bị nhà chồng coi đây là lý do, mà nhét một đống nữ nhân cho nam nhân của mình để "Nối dõi tông đường".
Nói như thế, sứ mạng của nữ nhân tựa hồ chính là vì sanh con dưỡng cái, chỉ là công cụ sinh con. Chân tướng có chút tàn khốc, nhưng cuộc sống thực tế chính là như thế, bất kể phu thê ân ái cỡ nào, nếu như dưới gối không có con, luôn sẽ bị người chỉ chỉ chõ chõ, ngày không dễ chịu.
Chỉ là, Cảnh quốc cũng có một đôi phu thê ngoại lệ tồn tại, chính là phu thê hoàng thúc Du Vương Gia của Huyền Uyên. Phu thê bọn họ thành thân hơn mười năm, vương phi vẫn không thể thụ thai, Vương Gia cư nhiên cũng không cưới vợ bé hay thu tỳ, hai người vẫn không có đứa bé, ở trong mắt người ngoài thì rất là kỳ quái, có người thậm chí lén lút đồn đãi là bởi vì Vương Gia quá đẹp, căn bản lại không có tạo người, xinh đẹp và tạo người có quan hệ gì chứ?
Bất kể nói thế nào, tân hôn không lâu liền mang thai coi như là một chuyện rất vui, chỉ là đối với đôi tiểu phu thê như Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh mà nói, thì có chút ứng phó không kịp, cho nên biết được cái tin vui này thì tâm tình hai người ngược lại có chút phức tạp khó giải.
Bọn họ có thể cho đứa bé này hoàn cảnh sinh hoạt không lo lắng gì sao?
Thậm chí, Huyền Uyên còn rất sầu lo trong lòng, hắn lo lắng đứa bé này có thể bình an thuận lợi ra đời sao?
Trong hậu cung, có rất nhiều đứa bé "Ngoài ý muốn" chết non.
Huyền Uyên dằn sự sầu lo này xuống đáy lòng, lộ ra một nụ cười dịu dàng cưng chiều với Nguyên Gia Ninh, đưa tay vuốt ve sợi tóc rơi trên trán nàng, nhỏ giọng nói: "Ta hiểu biết rõ gần đây nàng lo lắng cái gì. Ta vừa tiếp xúc quốc gia đại sự, có chút luống cuống tay chân, mới làm cho mình mệt mỏi không chịu nổi, cũng liên lụy nàng, là ta không tốt. Bây giờ nàng có bầu, ta cũng nghĩ thông rồi, mọi việc dục tốc bất đạt, ngày sau ta sẽ khôi phục làm việc và nghỉ ngơi bình thường, bảo trọng thân thể của mình, mà nàng càng phải dưỡng tốt thân thể của nàng."
Thì ra là hắn cũng biết sự quan tâm và lo âu của nàng.
Hốc mắt Nguyên Gia Ninh nóng lên, nàng mấp máy khóe miệng, giơ tay lên cầm tay đặt trên trán mình của Huyền Uyên, đặt vào trên gương mặt của mình, một giọt lệ nóng liền lăn xuống ở trong lòng bàn tay Huyền Uyên. Tay của hắn hơi run một cái, giống như bị bỏng.
Nguyên Gia Ninh không biết thái tử vài thái tử phi của những triều đại trước sinh hoạt như thế nào, nàng lại thật lòng cảm thấy Huyền Uyên làm thái tử rất không dễ dàng, mẹ đã qua đời, cha không thương, lại không thể quang minh chánh đại dựa vào nhà nhạc phụ, hắn quả thật tựa như một chiếc thuyền cô độc trong biển rộng, không chỗ nương tựa, cũng khó trách hắn phải chịu khổ cực như thế.
Nàng kéo tay của hắn, từ từ thả vào trên bụng của mình, nhẹ giọng nói nhỏ: "Chờ con của chúng ta ra đời, nhà của chúng ta sẽ hạnh phúc hơn."
Nàng biết mất mác sâu nhất ở đáy lòng Huyền Uyên là cái gì, khi còn nhỏ hắn luôn hâm mộ đích tử và đích nữ Vân Thanh La sinh, sợ rằng ít nhiều đã từng tự ti vì mình xuất thân là con thứ, mà sau khi vào hoàng cung, thân phận của hắn lại càng lúng túng, cả mẫu thân cũng phải kiêng dè, chết cũng không thể công khai tế bái.
Ở đáy lòng của hắn, vẫn khát vọng có một ngôi nhà bình thường ấm áp, tất cả đều là người một nhà có thân phận đường đường chánh chánh, có thể danh chánh ngôn thuận cùng xuất hiện ở bất kỳ trường hợp nào, mà không phải che che giấu giấu giống con riêng như hắn. Coi như hắn trở thành thái tử, trở thành thái tử một nước, lai lịch xuất thân chân chính cũng không thể thông báo với mọi người, thân phận bây giờ của hắn đối với công chúng mà nói căn bản là lời nói dối, điều này làm cho tim của hắn không cách nào thực tế, chỗ sâu đáy lòng luôn thủy chung thiếu hụt một phần cảm giác an toàn.
Nam nhân vĩ đại hơn cũng có nhược điểm, mà trong đầu của Huyền Uyên, có lẽ chính là thân phận lúng túng và gia đình không trọn vẹn.
Huyền Uyên tuyệt đối không hi vọng con của mình dẫm lên vết xe đổ chứ?
Vừa nghĩ như thế, Nguyên Gia Ninh cũng có chút không kịp chờ đợi hi vọng đứa bé này nhanh chóng ra đời, đến lúc đó, cả nhà ba người họ ở chung một chỗ, sẽ mang lại cho Huyền Uyên nhiều cảm giác hạnh phúc hơn chứ?
Nguyên Gia Ninh lặng lẽ nói thầm với đứa bé trong bụng: bảo bảo, con nhất định phải mạnh mạnh khỏe khỏe, bình an thuận lợi đi đến nhân gian, phụ thân và mẫu thân đều ngóng trông con.
Huyền Uyên nói được là làm được, quả nhiên khôi phục lại làm việc và nghỉ ngơi bình thường, hơn nữa có chút rãnh rội còn trở về làm bạn với Nguyên Gia Ninh, thường xuyên vuốt bụng của nàng lẩm bẩm nức nở với tiểu bảo bảo, ngay cả Nguyên Gia Ninh cũng nghe không rõ hắn rốt cuộc đang nói cái gì.
Vì vậy cuộc sống của Nguyên Gia Ninh tạm thời thanh nhàn.
Phụ nữ có thai kiêng kỵ rất nhiều, ba tháng đầu mang thai, mấy ngày liên tiếp đều phải giảm bớt hoạt động, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều, cho nên Huyền Uyên tạm thời giải trừ chức trách thay mặt hoàng hậu của Nguyên Gia Ninh, ngược lại ủy thác đại cung nữ Thanh Uyển ở lại giữ hoàng cung quản lý, THanh Uyển nguyên bổn chính là người đắc lực bên cạnh hoàng hậu, hơn nữa vô cùng thức thời, quản lý chuyện trong cung cũng vô cùng thuần thục, cũng giảm bớt rất nhiều việc cho Nguyên Gia Ninh.
Trong thời gian này, Huyền Uyên trước tiên thông báo cho hoàng đế tin tức tốt thái tử phi mang thai, đồng thời cũng truyền tin tức cho phu thê Nguyên Tu Chi.
Vân Thanh La trước khi lên bắc đặc biệt để lại hai ma ma hiểu chuyện sinh dục ở lại giữ Nguyên phủ, hôm nay dĩ nhiên là thông qua lệnh của thái tử đón họ vào Đông cung, đặc biệt phục vụ Nguyên Gia Ninh, tất cả ăn mặc ngủ nghỉ đều do họ an bài, các ma ma và cung nữ trong hoàng cung cũng chỉ ở bên cạnh giúp một tay.
Thân thể Nguyên Gia Ninh khỏe mạnh, đủ loại phản ứng mang thai cũng không quá nghiêm trọng, cơ hồ chỉ nôn nghén ở ba tháng đầu. Sau đó khẩu vị của nàng cũng tốt hơn, dưa lê táo gà vịt đều thích, khẩu vị tốt khiến vóc dáng vốn thon gầy của Nguyên Gia Ninh trở nên mượt mà, hơn nữa bụng ngày càng to lên, nàng bắt đầu lo lắng mình sẽ bị Huyền Uyên ghét, Huyền Uyên lại cười trừ với sự lo lắng của nàng, cười nói: "Đứa ngốc, ở trong mắt của ta, nàng vĩnh viễn đẹp nhất."
Được rồi, lời này nghe tựa như hoa hoa công tử đang lừa gạt nư tử đàng hoàng, chỉ là Nguyên Gia Ninh vẫn thích nghe, hơn nữa nàng tin tưởng Nguyên Lang cũng không phải hoa hoa công tử.
Ở nhà quyền quý phú hào, có một quy củ bất thành văn, chính là một khi thê tử mang thai không thể thị tẩm, thường thường phải an bài những nữ nhân khác cho nam nhân của mình, có thể là tiểu thiếp, hoặc là đại nha hoàn thông phòng, nói tóm lại không thể để nam nhân không được thỏa mãn dục vọng, sống uổng đêm đẹp.
Mặc dù rất nhiều nữ nhân rất là bất mãn đối với chế độ này, nhưng hoặc ngại vì mặt mũi, hoặc ngại vì phụ đức gò bó, hoặc là trực tiếp bị cha mẹ chồng và trượng phu bức bách, không thể không im hơi lặng tiếng, an bài nữ nhân khác lên giường với trượng phu mình.
Dưới xã hội nam quyền, nữ tử quý tộc cũng phải uất ức.
Bình thường nam nhân có chút tiền có chút quyền đều thích trêu hoa ghẹo nguyệt như thế, thái tử thân phận tôn quý tự nhiên nên có nhiều nữ tử phục vụ hơn chứ?
Có một buổi tối, Nguyên Gia Ninh nhắc tới chuyện này với Huyền Uyên, rất là thản nhiên nói: "Theo đề nghị của thái y và các ma ma, trong lúc mang thai không nên sinh hoạt vợ chồng, vậy chàng thế nào? Có muốn an bài Mẫu Đan, Hải Đường, Thủy Tinh, Hổ Phách về thư phòng tiền viện của chàng không?"
Huyền Uyên vốn đang vuốt ve bụng của nàng, thầm thì gì đó với tiểu bảo bảo, nghe vậy ngẩng đầu lên, nghi ngờ không hiểu nhìn nàng chằm chằm.
Nguyên Gia Ninh chu mỏ, hỏi: "Nhìn cái gì?"
Huyền Uyên nói: "Xem nàng có phải bị bệnh hay không? Nàng lại có thể nói được như vậy, khi Ninh tỷ tỷ bá đạo lúc nhỏ đâu rồi?"
Khi còn bé, Nguyên Gia Ninh luôn cầm thước dạy dỗ bọn đệ đệ, muốn bọn họ về sau lớn lên phải lấy phụ thân làm gương, phải đối đãi thê tử của mình thật tốt, tuyệt đối không thể chần chừ, hoa tâm lạm tình.
Nguyên Gia Ninh giận, "Chẳng lẽ chàng không biết đã có bao nhiêu người đề cữ khuê nữ, cháu gái, cháu ngoại gái nhà họ với ta sao? Nữ tử nào cũng đều mơ tưởng thay ta phục vụ chàng trong lúc ta mang thai, những người đó từng bước từng bước đều tỏ vẻ tốt bụng, nhưng muốn cái gì, có ai lại không biết? Cái gì mà phân ưu cho ta, gây phiền toái cho ta mới là thật!"
Huyền Uyên cười lên, "Tức giận à? Thật tức giận à? Như vậy mới thật sự là nàng, dùng khuôn mặt tươi cười giả trang hiền tuệ, ta nhìn mà cả người cũng có cái gì không đúng."
Nguyên Gia Ninh đưa tay đánh hắn, nhớ tới: "Chàng còn cả người có cái gì không đúng ! Ta chính là nhức đầu, đau chân, đau lòng, toàn thân đều không tốt mới là thật, ô. . . . . ."
Nói xong, nàng thật rơi lệ đầm đìa, trong nháy mắt khóc như hoa lê đẫm mưa, Huyền Uyên chưa bao giờ thấy dáng vẻ mềm yếu khóc của nàng, không khỏi đau lòng, vội vàng từ phía sau lưng ôm lấy nàng, nhẹ giọng trấn an: "Thế nào? Thật đau lòng? Nàng thấy ta là loại người như vậy sao? Nếu quả thật thích trêu hoa ghẹo nguyệt, không cần nàng an bài, trong cung đã sớm an bài đầy ắp nữ tử rồi, nhưng ta muốn họ làm cái gì? Vì vui thích nhất thời mà rước lấy phiền lòng nhiều hơn? Hơn nữa, giống như lời nàng nói, họ nghĩ gì, muốn cái gì, có ai lại không biết? Nếu quả như thật thu nữ nhân như vậy, ta còn sợ mình gặp ác mộng đấy."
Hơn nữa nếu như hắn không trở thành thái tử, mà hắn vẫn chỉ là một con thứ nho nhỏ của Nguyên phủ, những thiên kim quý nữ này, có ai nguyện để ý đến hắn?
Nguyên Gia Ninh dùng khăn tay lau nước mắt, dùng đôi mắt hơi đỏ cẩn thận theo dõi hắn, nhìn xem hắn có nói thật không.
Một lát sau, nàng mới cúi đầu, có chút chán nản nói: "Phụ nữ có thai tâm tình không yên, nếu như mà ta khóc rống, kính xin Điện hạ thông cảm cho."
Huyền Uyên không vui, véo gương mặt của nàng, nói: "Tại sao nói như thế? Thật khách khí với ta như vậy làm cái gì?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Gia Ninh bị hắn véo thành bánh bao, ngọng nghịu nói: "Trước kia mẹ ta nói với ta, thói đời này rất bất công với nữ tử, đây là do hoàn cảnh tạo nên, không phải do nữ tử tranh cường háo thắng, là có thể chân chính tranh đuọc công đạo. Khi đó ta còn không hiểu lắm lời này là có ý gì, hiện tại mới hiểu được."
Huyền Uyên nghe lời này, cũng trầm mặc hồi lâu, oàn cảnh như thế, cũng không phải cá nhân hắn có khả năng thao túng.
Hắn hôn mái tóc Nguyên Gia Ninh một cái, nhỏ giọng nói: "Rất nhiều người như thế, nhưng cũng không phải là người người như thế. Nam nhân tốt từ cổ đến nay cũng không ít, tỷ như phụ thân, tỷ như nhị thúc, tỷ như ta."
"Da mặt dày." Nguyên Gia Ninh "phì" cười lên, bộ dạng mỉm cười rơi lệ cực kỳ xinh đẹp động lòng người, khiến Huyền Uyên không nhịn được hôn rồi lại hôn.
Hai người thân mật trong chốc lát, Huyền Uyên mới nói: "Nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, hiện tại quan trọng nhất, là dưỡng tốt thân thể. Gia Ninh, ta còn mong đợi ta và nàng cùng nhau đến già, tựa như phụ thân và mẫu thân, vẫn ân ái đi về phía trước, về sau chúng ta tự nhiên sẽ có nam nữ lượn quanh đầu gối, con cháu thành hàng, thật là mỹ mãn cỡ nào?"
Nguyên Gia Ninh vùi vào trong ngực của hắn, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Chuyện thị tẩm tạm thời coi như là thuận lợi giải quyết, nước mắt của nữ nhân có lúc dùng cũng rất tốt, không phải tất cả đều là tư vị khổ sở.
Dĩ nhiên, cũng không phải là mỗi nam nhân đều quan tâm nước mắt của nữ nhân, đối với mấy nam nhân thay lòng mà nói, dù nước mắt của bà vợ xấu khóc thành biển rộng, ngược lại cũng chỉ tăng thêm sự không kiên nhẫn và chán ghét của hắn.
Nếu như một nữ nhân lúc còn sống có thể gặp được một nam tử quý trọng nước mắt của nàng, thật sự là phải quý trọng gấp bội.
Đôi tay Nguyên Gia Ninh ôm hông của Huyền Uyên, chặt lại chặt, đây là nam tử đáng giá nàng dốc hết tất cả để yêu, dù phải dùng bao nhiêu thủ đoạn và tâm cơ, nàng đều sẽ không để ý.
Trước khi gả, nàng đã từng nghĩ tới mình có thể nhịn hắn giống như phụ hoàng hắn, sẽ có một hậu cung lớn, dung nạp vô số oanh oanh yến yến. Nhưng chân chính thành thân rồi, hai người chân chính tiếp xúc da thịt ân ái triền miên, nàng mới phát hiện ra mình giống mẫu thân, ở phương diện này là vô cùng nhỏ mọn.
Nam nhân của nàng, tuyệt không tặng cho người khác.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ở trong hỗn loạn rối rít, Hoàng đế rốt cuộc dẫn nhóm lớn binh lính đi đến Yến kinh phía bắc, thành Kim Lăng to lớn đột nhiên an tĩnh trống vắng, khiến rất nhiều quan viên và gia quyến bị bỏ lại vô cùng mất mác, bọn họ cảm thấy mình đã thành một nhóm người bị vứt bỏ, từ nay sẽ phải cách xa trung tâm quyền thế của hoàng triều.
Có vài quan viên nhỏ không cam tâm vừa thấy nịnh bợ Hoàng đế vô vọng, ngược lại liền nịnh bợ nâng thái tử Huyền Uyên cũng ở lại Kim Lăng, trông cậy vào ngày sau thái tử lên ngôi, bọn họ còn có thể cá nước mặn xoay người.
Cho nên, kể từ sau khi Hoàng đế đi, Đông cung của thái tử càng náo nhiệt lên, mỗi ngày đều có quan viên lấy các loại danh nghĩa tới bái kiến.
Vừa bắt đầu Huyền Uyên còn có kiên nhẫn tiếp kiến bọn họ, sau đó hắn cũng nhìn thấu lòng đầu cơ trục lợi của mấy người này, dứt khoát liền chận tất cả ngoài cửa, trừ phi có quốc gia đại sự chân chính, nếu không đều không gặp.
Các quan ở Đông cung lo lắng thái tử sẽ đắc tội quá nhiều người, Huyền Uyên lại giữ vẻ mặt không thay đổi nói: "Phụ hoàng bỏ lại những người này nhất định có nguyên nhân, ta cần gì phải làm trái lại với phụ hoàng? Những kẻ đầu cơ này, bọn họ chưa chắc sẽ giúp ta, lại tuyệt đối sẽ đắc tội phụ hoàng, cái nào nặng cái nào nhẹ, ngươi không phân rõ sao?"
Các quan ở Đông cung đều là quan lại Hoàng đế bổ nhiệm, sau khi bọn họ vào Đông cung, liền nhất định cùng hưởng vinh nhục tồn vong với thái tử, cho nên cực kỳ chú trọng lợi ích được mất của thái tử, có lúc không khỏi có ý nghĩ được mất quá nặng, hận không thể lôi kéo tất cả quan viên trong thiên hạ đến cạnh thái tử.
Nhưng người đang trong cục thường thường sẽ bị lạc mình, bọn họ lo lắng vì lợi ích của thái tử, lại quên mất thái tử mặc dù được gọi là thái tử, nhưng hắn cũng chỉ là thái tử, nếu như quyền thế danh vọng của thái tử quá lớn, uy hiếp đến vị chí cao vô thượng nhất, thái tử cũng có thể bị cách chức thành dân thường trong nháy mắt, thậm chí chết không có chỗ chôn.
Giữa Thái tử và Hoàng đế, mặc dù chỉ là cách một bước, nhưng một bước này thật rất kỳ diệu, một bước đường nho nhỏ, đảo mắt cũng có thể khiến người vùi thân trong đó. Ở trước mặt sự tranh giành quyền thế tuyệt đối, phụ tử thân tình cái gì, hổ dữ không ăn thịt con cái gì, tất cả đều là lời nói dối.
Chỉ cần một ngày làm thái tử, thì một ngày cũng cần phải khiêm tốn, đây là Nguyên Tu Chi - Thái Sư và Thái Phó kiêm nhạc phụ của thái tử nói với Huyền Uyên trước khi đi lên bắc.
Sau khi hoàng đế dẫn nhóm binh lính lớn đến Yên Kinh, Huyền Uyên trừ ứng phó với một đám tiểu nhân một lòng muốn bám víu quan hệ, thật ra thì cũng rất bận.
Dời đô là một công trình khổng lồ, nghi thức của Hoàng đế đi một chút dừng một chút, thời gian đi đường dự tính là ba tháng, tại trong lúc này, phần lớn quốc sự đều làm theo quy tắc cũ ở cố đô Kim Lăng, trong thành Kim Lăng còn có một bộ phận lực lượng triều đình, chỉ là nhân số đều giảm một nửa, từ Thừa Tướng đến lục bộ trưởng cung đều còn có người ở lại giữ, chính vì để cho quốc gia có thể vận chuyển bình thường.
Mà lúc này nhiệm vụ của thái tử chính là giam quốc, thay thế Hoàng đế xử lý phần lớn quốc sự, chỉ có chuyện trọng đại đặc biệt mới có thể ra roi thúc ngựa đến báo cho hoàng đế Huyền Dục đang trên đường dời đô, chờ đợi hắn tự mình xử trí.
Đối với thiếu niên mười lăm tuổi mà nói, trách nhiệm giám quốc không thể bảo là không nặng, dù Huyền Uyên tự phụ hơn, cũng là mỗi ngày đi sớm về muộn, bởi vì hắn đã phát hiện chân chính xử lý quốc sự, học thức của mình còn xa xa không đủ, rất nhiều thứ trước kia hắn chỉ xem sơ qua trên sách vở, kết quả của việc kiến thức nông cạn chính là có thể sẽ bị các đại thần lừa gạt, vì vậy hắn bắt đầu chân chính cố gắng học tập kế sách trị quốc, thậm chí học tập thiên văn địa lý, tập tục nhân văn, học tập các thứ hắn cảm thấy cần học.
Ban ngày phải xử lý quốc sự, buổi tối còn phải học tập các loại kiến thức đến đêm khuya, một tháng ngắn ngủn Huyền Uyên liền nhanh chóng gầy gò đi, vóc người nguyên bản là thon gầy càng giống như cây gậy trúc rồi, buổi tối Nguyên Gia Ninh vuốt lên xương sườn đột nhiên hiện ra, liền không nhịn được âm thầm nôn nóng, hắn đang ở lúc trổ mã, lúc này không yêu mến thân thể, tương lai nhất định sẽ có ảnh hưởng với sức khỏe.
Nhưng Huyền Uyên kiêu ngạo thế này, hắn không cho phép nàng can thiệp quốc sự, nàng nên khuyên nhủ hắn như thế nào?
Khi Nguyên Gia Ninh âm thầm rầu rĩ làm sao điều lý thân thể cho Huyền Uyên thì chính nàng lại té xỉu trước.
Đợi nàng tỉnh lại, đã phát hiện mình nằm ở trên giường, mà thái tử điện hạ đang tựa như vui vừa tựa như lo nhìn nàng.
Nguyên Gia Ninh nháy mắt mấy cái, muốn đứng dậy, Huyền Uyên đưa tay đè nàng xuống, nhẹ giọng nói: "Nằm thêm một lát. Sao nàng lại không chú ý như thế, cư nhiên khiến mình mệt mỏi ngất đi?"
Hôm nay hắn bị sợ hỏng!
Nàng không biết lúc hắn đang ở tiền viện nghe được tiểu thái giám vội vàng báo lại thái tử phi té xỉu thì hắn thật không dám tin, cảm giác trước mặt bỗng tối sầm, nhịp tim chợt ngừng, suy yếu vô lực, hắn không bao giờ muốn trải qua lần nữa.
Nguyên Gia Ninh cầm tay của hắn, mỉm cười đối với hắn, chỉ là sắc mặt của nàng vẫn có chút tái nhợt. "Ta không sao, ta thật sự không có cảm thấy chỗ nào không thoải mái, thật kỳ quái, sao lại đột nhiên té xỉu?"
Huyền Uyên biết, khi hắn thức đêm khổ học, nàng đều sẽ ở hậu điện chờ hắn, chưa bao giờ một mình ngủ trước, mà gần đầy ban ngày nàng đều tạm thay chức hoàng hậu, quản lý xử lý đủ loại công việc về nội ngoại mệnh phụ triều đình, thật ra thì cũng không có thanh nhàn hơn hắn.
Điều này làm cho hắn có chút đau lòng, bọn họ vẫn còn đang tân hôn, nhưng hắn lại có chút sơ sót nàng.
Hắn dùng hai tay bọc bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của nàng lại, dịu dàng nói với nàng: "Ta thật sự không phải phụ thân tốt, nàng đó, cũng không phải là mẫu thân tốt, cả chuyện này cũng không biết. Không biết được tương lai đứa bé của chúng ta ra đời, có thể oán trách chúng ta hay không."
Nguyên Gia Ninh trợn to hai mắt, không dám tin nhìn hắn, hỏi: "Chàng, chàng nói là?"
Gương mặt Huyền Uyên đột nhiên lộ ra một nụ cười, hắn nặng nề gật đầu, "Không sai, nàng sắp làm mẫu thân, ta cũng sắp làm phụ thân!"
Trời ạ!
Nguyên Gia Ninh dùng một cái tay khác vuốt ve bụng của mình, không khỏi chột dạ. Tháng này kinh nguyệt của nàng đã muộn gần mười ngày, sao nàng lại không nghĩ tới phương diện này đây? Có lẽ là nàng quá để ý Huyền Uyên rồi, ngược lại sơ sót mình.
Trước khi mẫu thân Nguyên Gia Ninh đi theo Nguyên phủ đến Yên kinh, cũng từng đến gặp nàng một lần, còn dặn dò nàng phải để ý phương diện con cháu. Nếu như trong thời gian ngắn không cách nào mang thai cũng không cần nóng nảy, bởi vì tuổi nàng còn nhỏ quá, muộn hai năm mới có đứa bé ngược lại tốt hơn, nàng làm sao có thể nghĩ tới đứa bé này lại đến nhanh vậy?
Ở trong mắt của Vân Thanh La, Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh vẫn còn là đứa bé, chờ bọn họ mười tám mười chín tuổi hãy có con mới là tốt nhất, chỉ là rất nhiều thiếu nữ đều thành thân ở tuổi này của Nguyên Gia Ninh, cũng bình an vô sự, cho nên nếu thật là có bầu, cũng là chuyện tốt, dù sao thái tử một ngày chưa có con, cũng thêm một ngày cho người ta có thể lên án và công kích nhược điểm.
Thân thể Nguyên Gia Ninh từ nhỏ đã được Vân Thanh La tỉ mỉ điều dưỡng, còn phải khỏe mạnh hơn quý tộc thiên kim bình thường, kết quả Vân Thanh La và Nguyên Tu Chi thương thảo ra, chính là thuận theo tự nhiên đi, cũng không cần đặc biệt ngừa thai, thân thể của nàng có thể có thai rồi.
Đối với nữ tử mà nói, bất kể là quý trọng như hoàng hậu, thái tử phi, hay là phụ nhân dân gian bình thường, thật ra thì đều là "Có con vạn sự sung túc", có đứa bé, đặc biệt là có nhi tử, họ mới có thể chân chính đứng vững vàng gót chân ở nhà chồng, mới sẽ không bị lấy lý do "Không con" khiển trách là không hiếu không hiền, sẽ không bị nhà chồng coi đây là lý do, mà nhét một đống nữ nhân cho nam nhân của mình để "Nối dõi tông đường".
Nói như thế, sứ mạng của nữ nhân tựa hồ chính là vì sanh con dưỡng cái, chỉ là công cụ sinh con. Chân tướng có chút tàn khốc, nhưng cuộc sống thực tế chính là như thế, bất kể phu thê ân ái cỡ nào, nếu như dưới gối không có con, luôn sẽ bị người chỉ chỉ chõ chõ, ngày không dễ chịu.
Chỉ là, Cảnh quốc cũng có một đôi phu thê ngoại lệ tồn tại, chính là phu thê hoàng thúc Du Vương Gia của Huyền Uyên. Phu thê bọn họ thành thân hơn mười năm, vương phi vẫn không thể thụ thai, Vương Gia cư nhiên cũng không cưới vợ bé hay thu tỳ, hai người vẫn không có đứa bé, ở trong mắt người ngoài thì rất là kỳ quái, có người thậm chí lén lút đồn đãi là bởi vì Vương Gia quá đẹp, căn bản lại không có tạo người, xinh đẹp và tạo người có quan hệ gì chứ?
Bất kể nói thế nào, tân hôn không lâu liền mang thai coi như là một chuyện rất vui, chỉ là đối với đôi tiểu phu thê như Huyền Uyên và Nguyên Gia Ninh mà nói, thì có chút ứng phó không kịp, cho nên biết được cái tin vui này thì tâm tình hai người ngược lại có chút phức tạp khó giải.
Bọn họ có thể cho đứa bé này hoàn cảnh sinh hoạt không lo lắng gì sao?
Thậm chí, Huyền Uyên còn rất sầu lo trong lòng, hắn lo lắng đứa bé này có thể bình an thuận lợi ra đời sao?
Trong hậu cung, có rất nhiều đứa bé "Ngoài ý muốn" chết non.
Huyền Uyên dằn sự sầu lo này xuống đáy lòng, lộ ra một nụ cười dịu dàng cưng chiều với Nguyên Gia Ninh, đưa tay vuốt ve sợi tóc rơi trên trán nàng, nhỏ giọng nói: "Ta hiểu biết rõ gần đây nàng lo lắng cái gì. Ta vừa tiếp xúc quốc gia đại sự, có chút luống cuống tay chân, mới làm cho mình mệt mỏi không chịu nổi, cũng liên lụy nàng, là ta không tốt. Bây giờ nàng có bầu, ta cũng nghĩ thông rồi, mọi việc dục tốc bất đạt, ngày sau ta sẽ khôi phục làm việc và nghỉ ngơi bình thường, bảo trọng thân thể của mình, mà nàng càng phải dưỡng tốt thân thể của nàng."
Thì ra là hắn cũng biết sự quan tâm và lo âu của nàng.
Hốc mắt Nguyên Gia Ninh nóng lên, nàng mấp máy khóe miệng, giơ tay lên cầm tay đặt trên trán mình của Huyền Uyên, đặt vào trên gương mặt của mình, một giọt lệ nóng liền lăn xuống ở trong lòng bàn tay Huyền Uyên. Tay của hắn hơi run một cái, giống như bị bỏng.
Nguyên Gia Ninh không biết thái tử vài thái tử phi của những triều đại trước sinh hoạt như thế nào, nàng lại thật lòng cảm thấy Huyền Uyên làm thái tử rất không dễ dàng, mẹ đã qua đời, cha không thương, lại không thể quang minh chánh đại dựa vào nhà nhạc phụ, hắn quả thật tựa như một chiếc thuyền cô độc trong biển rộng, không chỗ nương tựa, cũng khó trách hắn phải chịu khổ cực như thế.
Nàng kéo tay của hắn, từ từ thả vào trên bụng của mình, nhẹ giọng nói nhỏ: "Chờ con của chúng ta ra đời, nhà của chúng ta sẽ hạnh phúc hơn."
Nàng biết mất mác sâu nhất ở đáy lòng Huyền Uyên là cái gì, khi còn nhỏ hắn luôn hâm mộ đích tử và đích nữ Vân Thanh La sinh, sợ rằng ít nhiều đã từng tự ti vì mình xuất thân là con thứ, mà sau khi vào hoàng cung, thân phận của hắn lại càng lúng túng, cả mẫu thân cũng phải kiêng dè, chết cũng không thể công khai tế bái.
Ở đáy lòng của hắn, vẫn khát vọng có một ngôi nhà bình thường ấm áp, tất cả đều là người một nhà có thân phận đường đường chánh chánh, có thể danh chánh ngôn thuận cùng xuất hiện ở bất kỳ trường hợp nào, mà không phải che che giấu giấu giống con riêng như hắn. Coi như hắn trở thành thái tử, trở thành thái tử một nước, lai lịch xuất thân chân chính cũng không thể thông báo với mọi người, thân phận bây giờ của hắn đối với công chúng mà nói căn bản là lời nói dối, điều này làm cho tim của hắn không cách nào thực tế, chỗ sâu đáy lòng luôn thủy chung thiếu hụt một phần cảm giác an toàn.
Nam nhân vĩ đại hơn cũng có nhược điểm, mà trong đầu của Huyền Uyên, có lẽ chính là thân phận lúng túng và gia đình không trọn vẹn.
Huyền Uyên tuyệt đối không hi vọng con của mình dẫm lên vết xe đổ chứ?
Vừa nghĩ như thế, Nguyên Gia Ninh cũng có chút không kịp chờ đợi hi vọng đứa bé này nhanh chóng ra đời, đến lúc đó, cả nhà ba người họ ở chung một chỗ, sẽ mang lại cho Huyền Uyên nhiều cảm giác hạnh phúc hơn chứ?
Nguyên Gia Ninh lặng lẽ nói thầm với đứa bé trong bụng: bảo bảo, con nhất định phải mạnh mạnh khỏe khỏe, bình an thuận lợi đi đến nhân gian, phụ thân và mẫu thân đều ngóng trông con.
Huyền Uyên nói được là làm được, quả nhiên khôi phục lại làm việc và nghỉ ngơi bình thường, hơn nữa có chút rãnh rội còn trở về làm bạn với Nguyên Gia Ninh, thường xuyên vuốt bụng của nàng lẩm bẩm nức nở với tiểu bảo bảo, ngay cả Nguyên Gia Ninh cũng nghe không rõ hắn rốt cuộc đang nói cái gì.
Vì vậy cuộc sống của Nguyên Gia Ninh tạm thời thanh nhàn.
Phụ nữ có thai kiêng kỵ rất nhiều, ba tháng đầu mang thai, mấy ngày liên tiếp đều phải giảm bớt hoạt động, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhiều, cho nên Huyền Uyên tạm thời giải trừ chức trách thay mặt hoàng hậu của Nguyên Gia Ninh, ngược lại ủy thác đại cung nữ Thanh Uyển ở lại giữ hoàng cung quản lý, THanh Uyển nguyên bổn chính là người đắc lực bên cạnh hoàng hậu, hơn nữa vô cùng thức thời, quản lý chuyện trong cung cũng vô cùng thuần thục, cũng giảm bớt rất nhiều việc cho Nguyên Gia Ninh.
Trong thời gian này, Huyền Uyên trước tiên thông báo cho hoàng đế tin tức tốt thái tử phi mang thai, đồng thời cũng truyền tin tức cho phu thê Nguyên Tu Chi.
Vân Thanh La trước khi lên bắc đặc biệt để lại hai ma ma hiểu chuyện sinh dục ở lại giữ Nguyên phủ, hôm nay dĩ nhiên là thông qua lệnh của thái tử đón họ vào Đông cung, đặc biệt phục vụ Nguyên Gia Ninh, tất cả ăn mặc ngủ nghỉ đều do họ an bài, các ma ma và cung nữ trong hoàng cung cũng chỉ ở bên cạnh giúp một tay.
Thân thể Nguyên Gia Ninh khỏe mạnh, đủ loại phản ứng mang thai cũng không quá nghiêm trọng, cơ hồ chỉ nôn nghén ở ba tháng đầu. Sau đó khẩu vị của nàng cũng tốt hơn, dưa lê táo gà vịt đều thích, khẩu vị tốt khiến vóc dáng vốn thon gầy của Nguyên Gia Ninh trở nên mượt mà, hơn nữa bụng ngày càng to lên, nàng bắt đầu lo lắng mình sẽ bị Huyền Uyên ghét, Huyền Uyên lại cười trừ với sự lo lắng của nàng, cười nói: "Đứa ngốc, ở trong mắt của ta, nàng vĩnh viễn đẹp nhất."
Được rồi, lời này nghe tựa như hoa hoa công tử đang lừa gạt nư tử đàng hoàng, chỉ là Nguyên Gia Ninh vẫn thích nghe, hơn nữa nàng tin tưởng Nguyên Lang cũng không phải hoa hoa công tử.
Ở nhà quyền quý phú hào, có một quy củ bất thành văn, chính là một khi thê tử mang thai không thể thị tẩm, thường thường phải an bài những nữ nhân khác cho nam nhân của mình, có thể là tiểu thiếp, hoặc là đại nha hoàn thông phòng, nói tóm lại không thể để nam nhân không được thỏa mãn dục vọng, sống uổng đêm đẹp.
Mặc dù rất nhiều nữ nhân rất là bất mãn đối với chế độ này, nhưng hoặc ngại vì mặt mũi, hoặc ngại vì phụ đức gò bó, hoặc là trực tiếp bị cha mẹ chồng và trượng phu bức bách, không thể không im hơi lặng tiếng, an bài nữ nhân khác lên giường với trượng phu mình.
Dưới xã hội nam quyền, nữ tử quý tộc cũng phải uất ức.
Bình thường nam nhân có chút tiền có chút quyền đều thích trêu hoa ghẹo nguyệt như thế, thái tử thân phận tôn quý tự nhiên nên có nhiều nữ tử phục vụ hơn chứ?
Có một buổi tối, Nguyên Gia Ninh nhắc tới chuyện này với Huyền Uyên, rất là thản nhiên nói: "Theo đề nghị của thái y và các ma ma, trong lúc mang thai không nên sinh hoạt vợ chồng, vậy chàng thế nào? Có muốn an bài Mẫu Đan, Hải Đường, Thủy Tinh, Hổ Phách về thư phòng tiền viện của chàng không?"
Huyền Uyên vốn đang vuốt ve bụng của nàng, thầm thì gì đó với tiểu bảo bảo, nghe vậy ngẩng đầu lên, nghi ngờ không hiểu nhìn nàng chằm chằm.
Nguyên Gia Ninh chu mỏ, hỏi: "Nhìn cái gì?"
Huyền Uyên nói: "Xem nàng có phải bị bệnh hay không? Nàng lại có thể nói được như vậy, khi Ninh tỷ tỷ bá đạo lúc nhỏ đâu rồi?"
Khi còn bé, Nguyên Gia Ninh luôn cầm thước dạy dỗ bọn đệ đệ, muốn bọn họ về sau lớn lên phải lấy phụ thân làm gương, phải đối đãi thê tử của mình thật tốt, tuyệt đối không thể chần chừ, hoa tâm lạm tình.
Nguyên Gia Ninh giận, "Chẳng lẽ chàng không biết đã có bao nhiêu người đề cữ khuê nữ, cháu gái, cháu ngoại gái nhà họ với ta sao? Nữ tử nào cũng đều mơ tưởng thay ta phục vụ chàng trong lúc ta mang thai, những người đó từng bước từng bước đều tỏ vẻ tốt bụng, nhưng muốn cái gì, có ai lại không biết? Cái gì mà phân ưu cho ta, gây phiền toái cho ta mới là thật!"
Huyền Uyên cười lên, "Tức giận à? Thật tức giận à? Như vậy mới thật sự là nàng, dùng khuôn mặt tươi cười giả trang hiền tuệ, ta nhìn mà cả người cũng có cái gì không đúng."
Nguyên Gia Ninh đưa tay đánh hắn, nhớ tới: "Chàng còn cả người có cái gì không đúng ! Ta chính là nhức đầu, đau chân, đau lòng, toàn thân đều không tốt mới là thật, ô. . . . . ."
Nói xong, nàng thật rơi lệ đầm đìa, trong nháy mắt khóc như hoa lê đẫm mưa, Huyền Uyên chưa bao giờ thấy dáng vẻ mềm yếu khóc của nàng, không khỏi đau lòng, vội vàng từ phía sau lưng ôm lấy nàng, nhẹ giọng trấn an: "Thế nào? Thật đau lòng? Nàng thấy ta là loại người như vậy sao? Nếu quả thật thích trêu hoa ghẹo nguyệt, không cần nàng an bài, trong cung đã sớm an bài đầy ắp nữ tử rồi, nhưng ta muốn họ làm cái gì? Vì vui thích nhất thời mà rước lấy phiền lòng nhiều hơn? Hơn nữa, giống như lời nàng nói, họ nghĩ gì, muốn cái gì, có ai lại không biết? Nếu quả như thật thu nữ nhân như vậy, ta còn sợ mình gặp ác mộng đấy."
Hơn nữa nếu như hắn không trở thành thái tử, mà hắn vẫn chỉ là một con thứ nho nhỏ của Nguyên phủ, những thiên kim quý nữ này, có ai nguyện để ý đến hắn?
Nguyên Gia Ninh dùng khăn tay lau nước mắt, dùng đôi mắt hơi đỏ cẩn thận theo dõi hắn, nhìn xem hắn có nói thật không.
Một lát sau, nàng mới cúi đầu, có chút chán nản nói: "Phụ nữ có thai tâm tình không yên, nếu như mà ta khóc rống, kính xin Điện hạ thông cảm cho."
Huyền Uyên không vui, véo gương mặt của nàng, nói: "Tại sao nói như thế? Thật khách khí với ta như vậy làm cái gì?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Gia Ninh bị hắn véo thành bánh bao, ngọng nghịu nói: "Trước kia mẹ ta nói với ta, thói đời này rất bất công với nữ tử, đây là do hoàn cảnh tạo nên, không phải do nữ tử tranh cường háo thắng, là có thể chân chính tranh đuọc công đạo. Khi đó ta còn không hiểu lắm lời này là có ý gì, hiện tại mới hiểu được."
Huyền Uyên nghe lời này, cũng trầm mặc hồi lâu, oàn cảnh như thế, cũng không phải cá nhân hắn có khả năng thao túng.
Hắn hôn mái tóc Nguyên Gia Ninh một cái, nhỏ giọng nói: "Rất nhiều người như thế, nhưng cũng không phải là người người như thế. Nam nhân tốt từ cổ đến nay cũng không ít, tỷ như phụ thân, tỷ như nhị thúc, tỷ như ta."
"Da mặt dày." Nguyên Gia Ninh "phì" cười lên, bộ dạng mỉm cười rơi lệ cực kỳ xinh đẹp động lòng người, khiến Huyền Uyên không nhịn được hôn rồi lại hôn.
Hai người thân mật trong chốc lát, Huyền Uyên mới nói: "Nàng đừng suy nghĩ nhiều quá, hiện tại quan trọng nhất, là dưỡng tốt thân thể. Gia Ninh, ta còn mong đợi ta và nàng cùng nhau đến già, tựa như phụ thân và mẫu thân, vẫn ân ái đi về phía trước, về sau chúng ta tự nhiên sẽ có nam nữ lượn quanh đầu gối, con cháu thành hàng, thật là mỹ mãn cỡ nào?"
Nguyên Gia Ninh vùi vào trong ngực của hắn, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Chuyện thị tẩm tạm thời coi như là thuận lợi giải quyết, nước mắt của nữ nhân có lúc dùng cũng rất tốt, không phải tất cả đều là tư vị khổ sở.
Dĩ nhiên, cũng không phải là mỗi nam nhân đều quan tâm nước mắt của nữ nhân, đối với mấy nam nhân thay lòng mà nói, dù nước mắt của bà vợ xấu khóc thành biển rộng, ngược lại cũng chỉ tăng thêm sự không kiên nhẫn và chán ghét của hắn.
Nếu như một nữ nhân lúc còn sống có thể gặp được một nam tử quý trọng nước mắt của nàng, thật sự là phải quý trọng gấp bội.
Đôi tay Nguyên Gia Ninh ôm hông của Huyền Uyên, chặt lại chặt, đây là nam tử đáng giá nàng dốc hết tất cả để yêu, dù phải dùng bao nhiêu thủ đoạn và tâm cơ, nàng đều sẽ không để ý.
Trước khi gả, nàng đã từng nghĩ tới mình có thể nhịn hắn giống như phụ hoàng hắn, sẽ có một hậu cung lớn, dung nạp vô số oanh oanh yến yến. Nhưng chân chính thành thân rồi, hai người chân chính tiếp xúc da thịt ân ái triền miên, nàng mới phát hiện ra mình giống mẫu thân, ở phương diện này là vô cùng nhỏ mọn.
Nam nhân của nàng, tuyệt không tặng cho người khác.