Hắn thấy Lâm Hồi Âm cũng buông đũa đứng dậy muốn đánh trả nên cũng vội dừng lại, lời nàng nói ra chứa đầy sát khí, khống chế những chiếc bánh bao kia bất động giữa không trung.
Đệ tử nhập môn đã sớm chú đến chuyện ngày, nên bây giờ mọi người đã buông hết đũa xúm lai xem.
Hai cái bánh bao trước bị Lâm Hồi Âm dễ dàng đánh rơi, đã làm cho vô số người thán phục, bây giờ lại khống chế những cái bánh bao kia bất động trong không trung, nên rất nhiều người trong đám đông đã trầm trồ khen ngợi.
Lâm Hồi Âm nhìn những bánh bao đứng yên trong không trung kia, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó nghiêng đầu nhìn Liễu Nhiễu một cái, tặng cho nàng một ánh mắt khen ngợi, trong lòng thầm nghĩ, Liễu Nhiễu phối hợp với mình thật không chê vào đâu được. Trước mắt vô số người làm như Lầm Hồi Âm nàng mới là người dùng tiên thuật khống chế số bánh bao kia vậy.
Tuy nhiên nếu Liễu Nhiễu đã phối hợp với nàng như vậy thì nàng cũng không thể không tiếp tục diễn!
Dù sao cũng đã đắc tội với Liên Y công chúa chanh chua kia, nàng cũng không sợ đắc tội thêm một chút!
Nhất thời, Lâm Hồi Âm hất cằm kiêu ngạo, tiến về phía trước hai bước, đứng trước những chiếc bao bất động kia nhếch môi cười, sau đó nâng tay lên thử giật giật bánh bao kia, không nghĩ nó thật sự rơi vào tay nàng. Nhẹ nhàng nắm bánh bao trong tay, liếc mắt nhìn Liên Y một cái, nhìn nàng ta giơ tay cao lên một chút: "Công chúa quả nhiên xuất thủ hòa phóng, ban cho dân nữ nhiều bánh bao như vậy, nhưng mà nhiều quá dân nữ cũng ăn không hết..." Lâm Hồi Âm dừng lại một chút, nghiêng đầu suy nghĩ, giống như muốn nghĩ nên làm như thế nào mới phải, sau đó ánh mắt sáng lên, tủm tỉm nhìn những người xung quanh cười: " Không bằng chia cho mọi người cùng ăn đi."
Lâm Hồi Âm vừa dứt lời đã ném bánh bao trong tay cho một người ngồi cạnh bàn. Mấy nam đệ tử trong bài kia lập tức đứng lên hoan hô, đưa tay ra tiếp.
Một người trong số đó nhận được kéo theo nhiều người bên cạnh đuổi theo cướp.
Rất nhiều người thấy trên bàn mình không có bánh bao thì bắt đầu lên tiếng: "Cô nương, cô nương chỗ này còn chưa có!"
Trong lúc nhất thời không khí trong phòng ăn trở nên rất náo nhiệt.
"Tạ ơn cô nương ban bánh bao!" Sau khi kết thúc màn cướp bánh bao, mấy nam đệ tử giành được bánh cắn một miếng nhỏ, quay về phía Lâm Hồi Âm nói!
Lâm Hồi Âm toàn thân khoác trang phục xanh, mặt trời ngã về tây càng làm nổi bật ánh hào quang tuyệt trần trên người nàng, nhưng càng khiến nàng trở nên xinh đẹp hơn là sau khi ném xong số bánh bao kia thì vỗ tay một cái, trong nháy mắt giống như tranh vẽ, ánh sáng chói lọi lóe lên, bật cười khanh khách. Ngược lại những người xung quanh trong thấy một màn này thì lặng như tờ ngắm nhìn nàng. Đối với sự cảm ơn kia, nàng ngây thơ nói: "Các ngươi không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Liên Y công chúa, đó là công chúa ban thưởng cho mọi người!"
Hắn thấy Lâm Hồi Âm cũng buông đũa đứng dậy muốn đánh trả nên cũng vội dừng lại, lời nàng nói ra chứa đầy sát khí, khống chế những chiếc bánh bao kia bất động giữa không trung.
Đệ tử nhập môn đã sớm chú đến chuyện ngày, nên bây giờ mọi người đã buông hết đũa xúm lai xem.
Hai cái bánh bao trước bị Lâm Hồi Âm dễ dàng đánh rơi, đã làm cho vô số người thán phục, bây giờ lại khống chế những cái bánh bao kia bất động trong không trung, nên rất nhiều người trong đám đông đã trầm trồ khen ngợi.
Lâm Hồi Âm nhìn những bánh bao đứng yên trong không trung kia, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó nghiêng đầu nhìn Liễu Nhiễu một cái, tặng cho nàng một ánh mắt khen ngợi, trong lòng thầm nghĩ, Liễu Nhiễu phối hợp với mình thật không chê vào đâu được. Trước mắt vô số người làm như Lầm Hồi Âm nàng mới là người dùng tiên thuật khống chế số bánh bao kia vậy.
Tuy nhiên nếu Liễu Nhiễu đã phối hợp với nàng như vậy thì nàng cũng không thể không tiếp tục diễn!
Dù sao cũng đã đắc tội với Liên Y công chúa chanh chua kia, nàng cũng không sợ đắc tội thêm một chút!
Nhất thời, Lâm Hồi Âm hất cằm kiêu ngạo, tiến về phía trước hai bước, đứng trước những chiếc bao bất động kia nhếch môi cười, sau đó nâng tay lên thử giật giật bánh bao kia, không nghĩ nó thật sự rơi vào tay nàng. Nhẹ nhàng nắm bánh bao trong tay, liếc mắt nhìn Liên Y một cái, nhìn nàng ta giơ tay cao lên một chút: "Công chúa quả nhiên xuất thủ hòa phóng, ban cho dân nữ nhiều bánh bao như vậy, nhưng mà nhiều quá dân nữ cũng ăn không hết..." Lâm Hồi Âm dừng lại một chút, nghiêng đầu suy nghĩ, giống như muốn nghĩ nên làm như thế nào mới phải, sau đó ánh mắt sáng lên, tủm tỉm nhìn những người xung quanh cười: " Không bằng chia cho mọi người cùng ăn đi."
Lâm Hồi Âm vừa dứt lời đã ném bánh bao trong tay cho một người ngồi cạnh bàn. Mấy nam đệ tử trong bài kia lập tức đứng lên hoan hô, đưa tay ra tiếp.
Một người trong số đó nhận được kéo theo nhiều người bên cạnh đuổi theo cướp.
Rất nhiều người thấy trên bàn mình không có bánh bao thì bắt đầu lên tiếng: "Cô nương, cô nương chỗ này còn chưa có!"
Trong lúc nhất thời không khí trong phòng ăn trở nên rất náo nhiệt.
"Tạ ơn cô nương ban bánh bao!" Sau khi kết thúc màn cướp bánh bao, mấy nam đệ tử giành được bánh cắn một miếng nhỏ, quay về phía Lâm Hồi Âm nói!
Lâm Hồi Âm toàn thân khoác trang phục xanh, mặt trời ngã về tây càng làm nổi bật ánh hào quang tuyệt trần trên người nàng, nhưng càng khiến nàng trở nên xinh đẹp hơn là sau khi ném xong số bánh bao kia thì vỗ tay một cái, trong nháy mắt giống như tranh vẽ, ánh sáng chói lọi lóe lên, bật cười khanh khách. Ngược lại những người xung quanh trong thấy một màn này thì lặng như tờ ngắm nhìn nàng. Đối với sự cảm ơn kia, nàng ngây thơ nói: "Các ngươi không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Liên Y công chúa, đó là công chúa ban thưởng cho mọi người!"